Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế

Chương 39



Bữa tối hôm đó của đội lam là một bàn tiệc đầy đủ hương sắc, thịt rau đủ cả. Sáu người ăn đến no căng cả da đầu.

Không biết Dương Gia có mục đích an ủi hay thị uy mà bê một đĩa thịt viên tứ hỷ sang cho đội đỏ, lấy danh nghĩa là “tiếp tế anh em”.

Ngụy Tử Kỳ không ưa anh ta, đồ ăn trong phòng chỉ vừa đủ cho mọi người. Anh chàng Dương Gia phiền phức vừa bước vào vừa nhìn dáo dác. Tay đang bê đĩa thịt viên tứ hỷ mà mắt cứ nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, miệng không ngừng phát ra tiếng chẹp chẹp.

Ngụy Tử Kỳ nhận lấy cái đĩa trên tay Dương Gia, đặt lên bàn, sau đó bắt đầu đuổi người.

Dương Gia bị đẩy một cái thì lảo đảo, cảm thấy ấm ức, lập tức ôm khuôn cửa hét lên: “Anh muốn làm gì? Bớ người ta có kẻ giết người cướp đồ ăn! Trên đời còn vương pháp hay không!”

Ngụy Tử Kỳ vỗ tay, tiếp tục đuổi người: “Được rồi, đồ đã giao xong, chúng tôi cũng nhận được tấm lòng của mấy người rồi. Hiện tại cậu có thể đi.”

Dương Gia dựa vào khuôn cửa, “Mọi người cũng không mời em ngồi xuống ăn hai miếng à?”

Ngụy Tử Kỳ làm động tác tiễn khách, “Bữa tối đơn sơ không có gì ngon để tiếp đãi. Đi thong thả không tiễn.”

Dương Gia tức giận nói: “Anh là đồ ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, trả lại thịt viên tứ hỷ cho em! Trả lại đây!”

Ngụy Tử Kỳ quay đầu nhìn mọi người đầy nghi hoặc: “Mọi người đã thấy thịt viên tứ hỷ của cậu ta chưa? Có ai nhìn thấy chưa?”

Mọi người ngầm hiểu nhìn xung quanh, “Thịt viên tứ hỷ? Chưa từng thấy.”

Quá đáng nhất chính là Đường Hảo, miệng nói chưa thấy nhưng tay đang gắp thịt viên lên ăn.

Nhan Vũ Dương nhét thịt viên đầy miệng, nghe xong thì trợn tròn mắt, miệng nhai như sóc, hai má phình ra, lắc đầu như trống bỏi.

Dương Gia tức giận nói: “Mấy người bắt nạt em! Em mặc kệ, hôm nay em mà không ăn được thì tuyệt đối không rời đi!”

Hai người đứng ở cửa đối đầu, tâm tình Đường Hảo không tệ nói: “Anh Ngụy mà chờ thêm lát nữa thì trên bàn chỉ còn nước canh thôi.”

Ngụy Tử Kỳ quay đầu nhìn, thấy đồng đội tranh thủ lúc mình đang cùng đối thủ thi triển công phu mà ăn lấy ăn để. Từng cái miệng nhỏ nhai rất nhanh, ngay cả đĩa thịt viên tứ hỷ vừa đặt xuống đã chỉ còn một nửa. “Đồ không có lương tâm, anh ở đây để bảo vệ lợi ích cho cả đội, mấy đứa lại ăn cả phần của anh!”

Trên bàn chỉ có tiếng bát đũa va lạch cạch cùng tiếng nhai nuốt, không ai đáp lời anh ta.

Ngụy Tử Kỳ nói: “Mấy đứa chờ đấy, chờ anh ăn no sẽ tính sổ với mấy đứa.”

Nói xong, anh ta mặc kệ Dương Gia, chỉ với hai ba bước đã về vị trí, bắt đầu và cơm.

Dương Gia chạy vào theo, chen vào giữa Thẩm Lật và Khang Cao Hiên bởi hai người này nhìn dễ nói chuyện nhất. Cậu ta cầm đũa lên gắp miếng thịt thỏ, hai mắt sáng ngời, không còn gì để nói, hương vị ngon bất ngờ. Cậu ta lại nếm thử từng món còn lại, nhíu mày, muốn vươn đũa thử thêm vài món nữa thì bị đuổi ra ngoài.

Dương Gia giận dữ trở về báo cáo với đồng đội, khóc lóc kể lể việc mình bị đối xử tệ như nào, nhưng đồng đội của cậu lại coi như không thấy. Điều này khiến cậu ta cảm thấy mình đóng vai nạn nhân không thành công, ngược lại quay sang phàn nàn về đội đỏ số tốt. Đúng là có food blogger có khác. Tất cả chỉ có vài nguyên liệu nấu ăn mà người đó vẫn nấu ra được một bàn đồ ăn, hương vị còn không tệ.

Trương Phi Sướng nghe vậy cũng thở dài: “Sớm biết cậu ấy lợi hại như vậy thì bằng mọi cách tôi phải dùng cậu đổi lấy cậu ấy.”

Dương gia buồn bực: “Sao lại là em?”

Trương Phi Sướng lườm cậu: “Cậu ăn bao nhiêu mà cậu không đếm à.”



Thời điểm thức dậy ngày thứ hai, tất cả mọi người đều không có tinh thần, nhóm đàn ông càng nghiêm trọng hơn.

Nói thật, ngày hôm qua Thẩm Lật cũng ngủ không ngon.

Mấy tháng nay, anh đã quen với việc gọi video hoặc nhắn tin cho Cố Dịch trước khi ngủ. Dường như chỉ sau khi nói lời chúc ngủ ngon với nhau thì anh mới có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Điện thoại di động đã bị tịch thu từ sáng ngày đầu tiên, chương trình quay xong mới trả lại. Tối qua Thẩm Lật lên giường từ rất sớm, nhưng anh luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, trong lòng vắng vẻ, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.

Lúc mọi người còn thức anh chưa ngủ được, sau đó mọi người ngủ hết anh vẫn không ngủ được.

Giữa đêm, tiếng ngáy, tiếng nghiến răng, tiếng xì hơi, và tiếng nói mơ vô cùng sôi động.

Thẩm Lật lâu rồi chưa ngủ chung với nhiều người như vậy, cũng chưa từng chen chúc cùng nhiều người trên một chiếc giường như này. Nhất thời anh khó lòng thích ứng, mãi không ngủ được. Cuối cùng, qua tận nửa đêm, anh mới kiệt sức trước sự tra tấn các giác quan mà chìm vào giấc ngủ. Chưa được bao lâu, con gà nhà ông cụ thợ săn bắt đầu gáy báo bình mình. Từ bốn giờ đến hơn năm giờ, hai cụ già bắt đầu dậy làm việc. Âm thanh huyên náo cùng tiếng nói chuyện ồm ồm không hiểu gì vang lên khoảng nửa giờ. Tầm sáu giờ, nhân viên của ê – kíp bắt đầu công việc, tiếng di chuyển thiết bị, tiếng nói chuyện, tiếng bước chân hòa lẫn vào nhau.

Thẩm Lật mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm trần nhà, biểu cảm cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

Lúc đạo diễn gõ cồng khiến mấy vị trong phòng đang ngủ như lợn chết hoảng sợ tỉnh lại từ trong mộng, Thẩm Lật mới bình tĩnh đứng dậy rửa mặt. Lúc anh rửa mặt trở về, trên giường vẫn còn hai vị ngủ không biết trời đất.

Chuyên gia trang điểm tút tát nhẹ nhàng cho vài người, sau đó tất cả tập hợp để nghe nhiệm vụ ngày hôm nay.

“Vào ngày thứ hai của chuyến thám hiểm, các nhà thám hiểm muốn lấy gợi ý từ người thợ săn già, vì vậy họ quyết định chủ động giúp người thợ săn già làm việc để có được gợi ý.”

Yêu cầu nhiệm vụ: Người thợ săn già sẽ giao nhiệm vụ cho đội đỏ và đội lam dựa trên mức độ thiện cảm. Các gợi ý sẽ được thả ra ngẫu nhiên trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.

“Báo cáo! Tôi muốn hỏi thực tế gợi ý ngẫu nhiên rơi ra là thế nào? Có phải là rơi thẻ không? Thứ rơi ra có phải là đồ vật không? Hay thứ khác?”

Trương Dư Phi cười nhẹ, trong mắt lộ ra vẻ không ưa: “Tiêu đề nói rất rõ ràng là rơi xuống ‘gợi ý’.”

Trương Phi Sướng bĩu môi nhỏ giọng lầm bầm: “Nói cũng như không.”

*

Vì nhiệm vụ được phân dựa trên độ thiện cảm, nên đội đỏ dễ dàng hình dung được nhiệm vụ của mình sẽ thế nào.

Dù họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi nhiệm vụ được công bố, cả đội vẫn cảm thấy khó chấp nhận.

Sự so sánh sản sinh ra lòng đố kị, đố kị khiến cho cuộc sống trở nên thấp hèn.

Thấp hèn như thế nào?

Một đội là hái quả, một đội là dọn chuồng lợn.

Thật là thấp hèn.

Thời tiết miền Nam tháng sáu nóng ẩm, mùi chuồng lợn nồng nặc không khác gì vũ khí sinh học. Một nhóm trai xinh gái đẹp sắp sửa được trải nghiệm gần gũi với “nhị sư huynh”.

Nghiệp chướng đúng là dựa vào độ thiện cảm.

Để dọn chuồng lợn cần phải trang bị đầy đủ, mỗi ngôi sao đều có rất nhiều khẩu trang, tuy nhiên, hai anh chàng streamer và vlogger lại không có phụ kiện này. Ngược lại, Nhan Vũ Dương là bạn nhỏ vô cùng thích ăn diện, có rất nhiều khẩu trang nên đã hào phóng ra tay giúp đỡ.

Chỉ có điều một chiếc khẩu trang thì không ngăn được mùi hương nồng nặc này, kể cả có xịt nước hoa lên khẩu trang cũng chỉ tạm chịu đựng được một chút.

Để quét tước chuồng lợn, mọi người cần phải dọn sạch bã thức ăn, phân lợn và các loại rác bẩn. Đầu tiên người dọn cần dùng xẻng để xúc chất thải cho vào thùng rác, xách ra ngoài đổ, sau đó đổ nước lên mặt đất và xới đất tơi xốp rồi đổ thêm lớp đất mới lên.

Không biết các nhà khác có dọn chuồng lợn như thế này không, nhưng ê – kíp yêu cầu họ làm như vậy.

Các chàng trai đắm mình trong mùi thối của chuồng lợn, dùng xẻng hót phân lợn, đồ ăn thừa cùng rác bẩn. Hai cô gái lựa chọn đứng ở bên ngoài vận chuyển chất thải đi đổ.

Truyện được đăng duy nhất tại https://bunntuki.wordpress.com/ – Vui lòng không re-up dưới mọi hình thức.

Bản thân Thẩm Lật ở nông thôn làm vườn nhưng chưa bao giờ nuôi động vật lấy thịt như này, tất nhiên ngoại trừ cá, ngược lại trong thôn cũng có vài nhà nuôi. Vì ở cùng đàn lợn thời gian dài sẽ dính mùi khó rửa sạch nên anh không thể không tăng tốc, sợ mình ở lâu thêm một phút sẽ mất luôn vị giác.

“Keng” không biết đây là lần thứ mấy xúc phải những cục đá nhỏ, Thẩm Lật lơ đãng đẩy mấy cục đá qua một bên. Cục đá lăn ùng ục mấy vòng, vài viên đá màu xám hiện lên trước mặt Thẩm Lật. Giữa lớp bùn đất nâu đen bẩn thỉu, những viên đá này vô cùng bắt mắt.

Thẩm Lật nhớ rằng đây là lần thứ ba anh nhìn thấy một viên đá như vậy. Theo lý thuyết thì chuyện này không thể xảy ra, đầu tiên viên đá kia nhìn không giống như đất đá bình thường ở đây. Thứ hai, vì sao mấy viên đá này ở trong chuồng lợn bẩn thỉu mà vẫn sạch sẽ như vậy. Hầu như mỗi viên đá anh vừa nhìn thấy đều rất sạch sẽ.

Có lẽ vì câu nói “ngẫu nhiên rơi ra” của đạo diễn khiến Thẩm Lật nghi thần nghi quỷ. Lúc này anh nhìn mỗi viên đá đều cảm thấy không đơn giản. Thẩm Lật nhíu mày, cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi. Do đó, anh không để ý mấy viên đá kia nữa, tiếp tục công việc dọn dẹp.

Mất gần một buổi sáng họ mới dọn xong. Sáu người hò reo, bước ra khỏi chuồng lợn. Trước khi ra khỏi chuồng lợn, Thẩm Lật như bị ma xui quỷ khiến, anh cầm hai viên đá trước đó anh để ý ra ngoài. Chính anh cũng không giải thích được vì sao, chỉ là trong lòng có một cảm giác không thật.

Dọn xong chuồng lợn, cả đội ra ngoài tìm ông cụ thợ săn. Lúc đi ngang qua sân, Thẩm Lật thấy trong sân cũng có mấy viên đá như vậy, dù rất ít nhưng không phải không có.

Mà trước cửa sương phòng(1) phía Nam dường như có nhiều đá nhất.

(1). Sương phòng: nhà ngang, phòng bên cạnh gian nhà chính

Sự nghi ngờ của Thẩm Lật về mấy viên đá nhỏ ngày càng lớn.

Cả đội tìm thấy ông cụ thợ săn đang ngồi phơi nắng trước cửa, họ đưa tay ra hiệu chuồng lợn đã dọn dẹp sạch sẽ.

Ông cụ thợ săn liếc nhìn họ, uể oải đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu nhỏ, chậm rãi đi đến chuồng lợn kiểm tra kết quả.

Mặt đất sạch sẽ, rơm rạ, thức ăn cho lợn cùng nước uống đã được thay. Mùi thối của chuồng lợn giảm hẳn, nhìn qua cũng biết người dọn làm rất nghiêm túc, không hề qua loa. Ông cụ thợ săn gật đầu hài lòng, giơ tay trái ra, dùng ngón trỏ tay phải gõ vào mu bàn tay trái. Mọi người nhìn rất rõ đó là một vết thương đã đóng vảy.

Làm xong động tác này, ông cụ không nói gì thêm, chống một tay sau lưng, bước chậm rãi về phía cửa ngồi tắm nắng tiếp.

Sáu người tròn xoe mắt nhìn nhau, tự hỏi hành động của ông cụ thợ săn có ý nghĩa gì.

Ngụy Tử Kỳ trầm ngâm, “Động tác vừa rồi của ông cụ chính là gợi ý ngẫu nhiên rơi xuống hả? Rốt cuộc ông cụ muốn nói đến vết thương hay là tay trái?”

Đường Hảo nói: “Có khi nào ông cụ lớn tuổi, ê – kíp không hướng dẫn rõ ràng nên ông ra hiệu sai?”

Cô bé Vu Khê đột nhiên lên tiếng: “Hẳn là vết thương mới đúng.”

Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía cô. Giọng nói của Vu Khê không lớn, ngữ điệu bình tĩnh: “Không biết mọi người có chú ý không, lúc trước trên tay ông cụ không có vết thương kia, kể cả lúc phân công nhiệm vụ cho chúng ta cũng không có.”

Lúc làm việc mấy vị này đều là đàn anh, đàn chị bất cẩn. Ngoại trừ cô gái nhỏ Vu Khê, mọi người đều không tỉ mỉ quan sát, việc ông lão thợ săn có vết thương từ trước hay không, họ lại càng không biết. Nhưng nếu Vu Khê đã khẳng định như vậy thì không thể sai được, dù sao cô cũng là một chú Cẩm Lý (cá koi) thành tinh.

Thẩm Lật thì lại nghĩ tới một chuyện khác, “Nếu đó là một vết thương mới có thì không thể kết vảy như vậy. Chẳng lẽ vết thương kia là do chuyên viên trang điểm làm giả?”

Nghe xong lời này, mọi người dựa trên tính cách của Trương Du Phi đều cảm thấy không phải là không có khả năng.

Ngụy Tử Kỳ kết luận: “Gần như chắc chắn vết thương kia là gợi ý, nhưng vết thương có thể nói lên được cái gì?”

Khang Cao Hiên lẩm bẩm, “Nhắc đến vết thương thì thường nghĩ tới cái gì?”

Nhan Vũ Dương nói: “Dao, máu, bệnh viện.”

Tất cả mọi người đều không có manh mối, Đường Hảo nghĩ một chút, “Trước đây mỗi lần ra đề, để xác định phương hướng tìm kiếm, Trương Du Phi thường đưa ra hai ba gợi ý để xác minh lẫn nhau. Tình huống chỉ có một gợi ý tôi chưa gặp bao giờ, tôi cảm thấy có khả năng chúng ta đã bỏ qua cái gì đó.”

Khang Cao Hiên: “Nhưng trước đó chẳng phải mọi người cũng nói không có tiền lệ tự chuẩn bị trang bị sao?”

Mọi người rơi vào im lặng.

Thẩm Lật thì thầm: “Thật ra lúc trước tôi cũng tìm được thứ gì đó, nhưng không kiểm chứng được…”

Thẩm Lật nói ra từng suy đoán của mình trước đó, đồng thời lấy ra cục đá mình nhặt được, vừa nói vừa chỉ về vị trí phòng nhỏ phía nam, “Nơi đó có nhiều nhất.”

Mọi người nghe xong đều cảm thấy nếu có mười phần thì tám, chín phần chắc chắn đây là gợi ý khác, vì vậy họ đến xem xét căn phòng nhỏ phía nam.

Cửa phòng phía nam không khóa, chỉ đẩy một cái cửa đã mở ra, mùi thảo dược nồng đậm xông ra.

Trên chiếc bàn to đùng trống không, chỉ có vài mẩu vụn cùng một ít đất, và vài viên đá nhỏ Thẩm Lật nói đến.

Ngụy Tử Kỳ nhìn những viên đá trên bàn, “Đúng rồi, không sai, cái Thẩm Lật nói đến chính là một gợi ý khác.”

Thẩm Lật vê bã thuốc trên bàn đưa lên mũi ngửi, anh kiểm tra các mẩu bã thuốc: “Đây là cùng một loại thuốc.”

Ngụy Tử Kỳ vê bã thuốc trên bàn lên xem, “Vết thương, bã thuốc, chẳng nhẽ muốn đội chúng ta đi tìm một vị thuốc?”

Nhan Vũ Dương cúi đầu, thổi thổi tóc mái, “Họ cố ý mang thảo dược đi, nhưng để lại bã thuốc, chẳng nhẽ họ muốn chúng ta dùng mũi tìm?”

Đường Hảo cười nói: “Ý kiến hay, Dương Dương, cậu đi tìm một con chó lại đây, nói không chừng lần này chúng ta có thể thắng.”

Bầu không khí nghiêm túc lại biến mất, mọi người bắt đầu cười nói.

Thẩm Lật không có tâm tư để ý đến những điều mọi người đang nói chỉ vì chữ “cố ý” đã chạm đến tâm hồn anh. Tuy lời người ta nói là “cố ý”, không phải “Cố Dịch”, nhưng có lẽ vì lâu ngày không gặp nên anh nhớ hắn vô cùng.

“Ơ?”

Thẩm Lật đang ngẩn người thì bị tiếng kêu nghi hoặc gọi tỉnh. Anh phát hiện đó là tiếng của Vu Khê đang ngồi xổm trong góc phòng. Cô đang cầm một tờ giấy kraft trên tay, cẩn thận nhìn.

Thẩm Lật bước vào mới phát hiện tờ giấy kraft cô vừa tìm thấy bị một chậu cây xanh che kín, chưa từng có người phát hiện ra. Liên hệ với bã thuốc trên bàn, Thẩm Lật đoán tờ giấy kraft này được dùng để gói loại thảo dược kia.

Các thành viên khác cũng bị tiếng của Vu Khê thu hút, vội chạy đến xem.

Vu Khê lật tờ giấy kraft cho mọi người xem: “Chữ viết trên này hẳn là tên của một loại dược thảo.”

Mọi người truyền tay nhau cầm xem một lượt, mặt sau của tờ giấy kraft in chữ.

[Cỏ trường mệnh]

[Hương vị] Đắng, chát.

[Công dụng chủ trị] Giải độc, giảm sưng và cầm máu. Chữa chấn thương, nhọt độc không tên, vết rắn cắn và bọ cạp đốt.

Mọi người dường như chắc chắn thứ họ cần tìm là cỏ trường mệnh này. Nhưng vấn đề quan trọng lúc này là “Trong đội ai biết cỏ trường mệnh?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Nhan Vũ Dương cúi đầu ủ rũ, “Hay là chúng ta đi tìm một con chó đi.”

Thẩm Lật bình tĩnh nhìn bã thuốc trên bàn, đột nhiên lên tiếng: “Thật ra chúng ta còn chưa dùng hết manh mối.”

Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn về phía Thẩm Lật.

Sắc mặt Thẩm Lật bình tĩnh, tỉ mỉ giải thích: “Thứ nhất, vết thương của ông cụ thợ săn cùng viên đá nhỏ là hai gợi ý để suy ra mục tiêu cuối “cỏ trường mệnh”. Nhưng nghĩ kĩ lại, tại sao viên đá nhỏ lại xuất hiện ở đây? Ê – kíp không thể tìm bừa một thứ gì đó làm manh mối. Cho nên sự xuất hiện của mấy viên đá nhỏ này chắc chắn có liên quan. Có khi nào loại cỏ này mọc ở nơi có nhiều viên đá nhỏ như này?” Lời tiếp theo không cần Thẩm Lật nói thì mọi người cũng tự đoán được.

Nơi cỏ trường mệnh mọc đều có viên đá như vậy, thậm chí chúng còn mọc ra từ kẽ các viên đá, do đó khi hái thuốc sẽ khó tránh khỏi việc mang về mấy viên đá như vậy. Cỏ trường mệnh có thể được đựng trong giỏ sau lưng. Khi nhấc cỏ trường mệnh từ dưới đất thả vào giỏ, chắc chắn mấy viên đá nhỏ đã rơi vào áo ông cụ thợ săn. Ông cụ trở về lại làm việc nhà nên chuồng lợn, ngoài sân đều có mấy viên đá này. Tất nhiên nơi có nhiều nhất chính là căn phòng nhỏ phía nam – chỗ xử lý cỏ trường mệnh.

Ngụy Tử Kỳ cuộn tay thành nắm đấm đập vào lòng bàn tay còn lại, mỉm cười: “Không sai, chính là như vậy, hơn nữa mấy viên đá này hiếm thấy, hiển nhiên là chỉ có ở những khu vực đặc biệt. Chúng ta chỉ cần tìm được nơi có những viên đá như này thì tự nhiên sẽ tìm thấy cỏ trường mệnh.”

Vu Khê nói: “Nhưng núi lớn như vậy, chúng ta đi cả ngày lẫn đêm đều không đi hết, làm sao có thể chắc chắn thấy nơi có loại đá này?”

Ngụy Tử Kỳ nói: “Chúng ta đi hỏi người phiên dịch trước. Nếu anh ta có thể nói cho chúng ta biết thì tốt, nếu anh ta không nói thì e là ông cụ thợ săn cũng không nói. Đến lúc đó chỉ có thể phái Thẩm Lật cùng Dương Dương đi hỏi cụ bà. Nếu vẫn không được nữa thì chúng ta vẫn còn một cái thẻ trợ giúp.”

Thẩm Lật gật đầu, “Có điều tôi đoán chúng ta vẫn cần tìm thêm manh mối, mọi người nên tìm kiếm thêm.”

Cả đội đều gật đầu.

Buổi trưa, vì cả hai đội đã giúp ông cụ thợ săn làm việc nên không có đạo lý không được ăn cơm.

Trong bữa ăn, Ngụy Tử Kỳ cùng Trương Phi Sướng dùng miệng lưỡi sắc bén như đao thăm dò lẫn nhau, nhưng cuối cùng vẫn chẳng hỏi ra được gì.

Thời gian buổi chiều rất gấp. Họ phải vào núi từ lúc bốn giờ vì đêm nay họ sẽ ở trên núi, cần dựng lều sớm để chuẩn bị bữa tối.

Đội đỏ dành thời gian đi hỏi người phiên dịch, ông cụ thợ săn và bà cụ. Họ không hỏi vị trí cụ thể, ngược lại bà cụ lại nói hai ba câu rất mơ hồ. Thẩm Lật đoán người phiên dịch không dịch hoàn toàn những gì bà cụ nói, mà nói theo kịch bản do đạo diễn chuẩn bị.

Buổi chiều, cả đội không tìm được gì ngoại trừ câu nói mơ hồ của bà cụ. Họ không tránh khỏi có chút thất vọng.

Thấy còn mười lăm phút nữa mới đến giờ tập hợp, cả sáu người chen chúc trong căn phòng nhỏ phía nam để nghĩ cách.

Thẩm Lật cứ nghĩ mãi câu nói của bà cụ, “Trời lạnh quá, không dễ hái đâu.”

Bà cụ nói không dễ hái, đơn giản là do nơi đó là vách núi đá treo leo hiểm trở hoặc là đầm lầy ẩm ướt nguy hiểm. Nhưng nhìn cỏ trường mệnh bám nhiều viên đá như vậy, chắc chắn nơi chúng mọc thuộc về vế trước. Còn “lạnh” thì Thẩm Lật thật sự không nghĩ ra. Tại sao đang tháng sáu mà vùng núi phía nam này lại lạnh? Cho dù ở độ cao trên đỉnh núi cung không thể nói là lạnh. Anh nghĩ mãi không ra, đang nghĩ đi nghĩ lại thì bật thốt lên: “Trên núi có nơi nào lạnh?”

Nhan Vũ Dương lườm anh một cái, “Đương nhiên là trên đỉnh núi cùng sơn âm.”

Thẩm Lật như bừng tỉnh, đúng rồi, là sơn âm – nơi khuất ánh sáng, không tìm được ánh mặt trời. Nơi này so với những chỗ khác còn lạnh và ẩm ướt hơn!

Thẩm Lật hào hứng nói: “Không sai! Nơi khuất sáng phía sau vách đá! Đây chính là nơi cỏ trường mệnh mọc.”

Ngụy Tử Kỳ suy tư, “Ý của cậu là…”

Thẩm Lật nói: “Trong lời cụ bà có nói “lạnh”, nơi có khí hậu lạnh trên núi chính là sơn âm, còn có “không dễ hái”, cao chót vót, viên đá.”

Hai mắt Ngụy Tử Kỳ đột nhiên sáng bừng: “Như vậy phạm vi của chúng ta thu hẹp lại rất nhiều!”

“Không sai!”

Sáu người vui mừng reo lên, “Ngày mai chúng ta có nguyên một ngày, nhất định sẽ tìm được.”

Cuối cùng vấn đề cũng được giải quyết, mọi người vui mừng đến mức bước chân lên núi cũng nhẹ đi rất nhiều. Dù biết ban đêm sẽ ngủ trên núi nhưng điều này cũng không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng của họ.

Khi tập hợp, đội đỏ thấy các thành viên của đội xanh trông không hề có dáng vẻ bi thảm, chứng tỏ đối phương cũng có được thông tin chính xác. Dù gì thì đội bạn cũng là đội có phần thưởng ẩn — thiện chí của người thợ săn già. Có lẽ gợi ý đội bạn nhận được sẽ không ít ỏi như đội mình.

Lều bạt do ê – kíp của chương trình cung cấp. Sáu người được phát ba cái lều. Họ dựng lều bên cạnh con suối nhỏ tìm thấy lần trước.

Xét về việc dựng lều, cả Khang Cao Hiên và Thẩm Lật đều không sánh được với ba vị MC Ngụy Tử Kỳ, Nhan Vũ Dương và Đường Hảo. Họ làm việc đã quá quen tay. Vì thế, cả đội để ba MC ở lại dừng lều, còn ba vị khách mời ra ngoài tìm thức ăn.

Ba người ra ngoài gần một giờ cũng chỉ tìm được một ít trái cây, một con thỏ cùng vài cây nấm. Sáu người bọn họ thật sự ăn không đủ no. Mấy bữa nay họ đều ăn thức ăn giống nhau, cách nấu cũng không thay đổi. Hơn nữa, họ phải vận động rất nhiều, không ăn đủ thực phẩm thiết yếu thì chắc chắn sẽ có vấn đề.

Thẩm Lật lo lắng, quay lại bàn với cả đội dùng chiếc thẻ trang bị còn lại đổi lấy một bao bột mì để mọi người có thêm lương thực.

Ngụy Tử Kỳ nhìn vài đồng đội, gật đầu. Họ tiêu hao quá nhiều năng lượng, nếu ăn không đủ no thì không được.

Mấy người nhỏ tuổi càng gật đầu lia lịa.

Thẩm Lật mỉm cười trao đổi với anh quay phim. Anh quay phim trực tiếp báo cho đạo diễn. Chưa đầy mười lăm phút sau, một bao bột mì được gửi lên, hiệu suất làm việc của ê – kíp khiến người ta thật sự hài lòng.

Bởi vì đã thảo luận xong, Thẩm Lật chốt thực đơn từ sớm, anh quyết định làm món bánh thịt thỏ với nấm cho cả đội. Anh tính toán số lượng. Vu Khê là một cô gái nhỏ, ba cái là hết mức. Mỗi thành viên nam được tính năm cái. Chị đại Đường Hảo được tính cho bốn cái, nếu ăn còn dư thì có thể để đến sáng mai. Tổng cộng là hai mươi bảy cái, Thẩm Lật làm tròn lên thành ba mươi.

Trước khi đi tìm nguyên liệu họ đã dùng củi còn sót lại từ hôm qua đun một nồi nước để nguội rồi đổ ra sáu cái cốc, lấy nồi nấu mì.

Con thỏ vẫn do Khang Cao Hiên xử lý làm sạch. Sau đó, anh ta dùng dao gọt hoa quả lọc bỏ xương, giữ lại thịt thỏ. Thẩm Lật tìm một nơi bằng phẳng, trải chiếc đệm chống thấm nước lên, xé một cái túi nilon lớn phủ lên làm thớt.

Thịt thỏ được băm nhỏ cùng nấm hương, cho thêm gia vị tự chế và một ít dầu lạc bà cụ cho, sau đó trộn đều.

Anh lấy bột mì cho vào nồi trộn cùng ít nước, sau đó nhào bột trên “chiếc thớt”. Anh dùng nilon bọc đèn pin làm chày cán bột. Cán một lúc thì chia ra được ba mươi miếng bánh. Mỗi miếng bánh được cho thêm nhân rồi nặn hai, ba lần thành chiếc bánh dẹt.

Thao tác của Thẩm Lật rất nhanh, từng chiếc bánh nối tiếp nhau như đúc từ cùng một khuôn.

Khang Cao Hiên ngồi bên cạnh phụ trách rán bánh.

Anh ta đổ chai dầu lạc bà cụ cho vào nồi. Con dao rựa được rửa sạch, khử trùng rồi dùng thay cho xẻng lật bánh. Vì nồi nhỏ nên chỉ một người làm một người rán. Thời điểm ba mươi chiếc bánh ra khỏi nồi, trời đã nhá nhem tối.

Đường Hảo bật mấy cái đèn pin để chiếu sáng. Mấy người bạn nhỏ đã đói bụng từ lâu, trơ mắt nhìn đĩa bánh mà chảy nước miếng. Dù hai người Thẩm Khang giục mấy lần họ vẫn không chịu ăn, kiên quyết đợi cả đội cùng nhau ăn.

Lúc chiếc bánh cuối cùng ra khỏi nồi, chiếc bánh đầu tiên cũng đã nguội.

Ngụy Tử Kỳ lớn tuổi, cười hì hì thò tay cầm cái bánh đầu tiên đã nguội, “Anh già rồi nên thích ăn đồ nguội.”

Mà ở đây ai cũng biết rằng ăn nóng mới ngon.

Tay nghề của Thẩm Lật rất tốt, nấu cái gì cũng ngon. Đĩa bánh cùng gia vị đơn giản như vậy vẫn được anh nấu thành hương vị tươi mới mê người. Tổng cộng ba mươi cái bánh không còn dư chiếc nào. Thẩm Lật thầm cảm thấy may mắn vì đã làm thêm ba cái, nếu không khéo chẳng đủ ăn.

Sáu bạn nhỏ ôm chiếc bụng tròn xoe, Nhan Vũ Dương càng no không thở nổi.

Dù nấu một bữa ăn cho sáu người rất mệt mỏi, nhưng Thẩm Lật nhìn đồng đội đều ăn ngon miệng, niềm vui trong lòng anh lại trào lên khóe mắt. Anh vốn đẹp trai, lại được phủ thêm nét tươi cười, trông chẳng khác nào một cơn gió xuân khiến muôn hoa khoe sắc.

Cảnh tượng này khiến cả Nhan Vũ Dương vốn luôn tự đắc mình đẹp trai cũng phải ngẩn người, “Anh, anh đẹp thật đấy.”

Thẩm Lật có chút ngượng trước lời khen này, anh không nhịn được xoa tóc cậu ta, “Dẻo miệng thật, ngày mai anh sẽ làm ít món ngon cho cậu.”

Thẩm Lật rất thích tính cách của Nhan Vũ Dương. Cậu vừa hoạt bát lại có chừng mực, dẻo mồm nhưng không hề nịnh hót, địa vị cao nhưng không kiêu ngạo. Thẩm Lật nghĩ một cậu nhóc ưu tú như này mà không nổi tiếng thì đúng là không có thiên lý, sau mấy ngày ở chung, anh không kìm được coi cậu như em trai.

Nhan Vũ Dương bị Thẩm Lật xoa tóc lúc đầu còn cứng đờ cả người, sau đó cậu phản ứng rất nhanh, không hề né tránh, ý cười trong mắt lại sâu thêm vài phần.

“Anh, sáng mai chúng ta sẽ ăn gì?”

Thẩm Lật suy nghĩ một chút, “Ăn mì hay là bánh canh?”

“Mì!”

“Mì!”



Lần đầu tiên tất cả cùng nhất trí một lựa chọn, Thẩm Lật gật đầu nở nụ cười.

Suốt đêm không ai nói chuyện.

Ngày hôm sau, Thẩm Lật dậy rất sớm, rửa mặt xong xuôi mới phát hiện Khang Cao Hiên cũng đã dậy rửa mặt rồi. Anh chào hỏi một chút sau đó chuẩn bị bữa sáng.

Khang Cao Hiên là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, tính tình cương trực, thẳng thắn nhất. Anh ta thấy Thẩm Lật bận rộn thì chủ động giúp đỡ: “Sáng nay ăn gì vậy anh đẹp trai?”

Thẩm Lật khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Ăn mì đi.”

Khang Cao Hiên: “Cậu có muốn bắt một ít tôm cá để nấu nước dùng không?”

Thẩm Lật suy nghĩ một chút nói: “Cá thì không cần, hơi tanh, bắt vài con tôm nhỏ là tốt rồi, cho vào để thêm chút hương vị.”

Khang Cao Hiên cười đáp lại rồi chạy ra suối nhỏ bắt tôm.

Thẩm Lật đun sẵn nước sôi để lát nữa mấy người còn lại tỉnh dậy có nước uống. Phần nước còn dư anh trộn với bột mì, đậy nắp nồi để nửa tiếng, sau đó mới bắt đầu cán bột làm mì sợi.

Khang Cao Hiên đã bắt được nửa bát tôm, dùng nước rửa sạch, “Trực tiếp đun luôn?”

Thẩm Lật nhìn một chút, “Đổ dầu vào xào cùng nước tương đi.”

Khang Cao Hiên gật đầu.

Khang Cao Hiên xào tôm nhỏ xèo xèo(2) , mùi thơm ngào ngạt. Mấy con sâu tham ăn tỉnh cả ngủ vì thèm, ngơ ngác bò ra khỏi lều. Thấy hai thành viên siêng năng đã bắt tay vào nấu ăn, họ vội vàng rửa mặt rồi đến hỗ trợ.

(2). Đoạn này là chữ “斯拉斯拉”, cảm ơn bạn Chuông đã góp ý sửa cho tui.

Mì của Thẩm Lật đã cán gần xong, các thành viên đi ra ngoài kiếm củi, chỗ củi khô còn lại chắc chắn không đủ dùng.

Mấy thành viên ra ngoài kiếm củi theo thói quen mang về một ít nấm và trái cây.

Mọi người cùng nhau ăn mì, thu dọn đồ đạc rồi bắt đầu đi tìm cỏ trường mệnh.

Sơn âm, phải đi về hướng đông nam.

Ngọn núi rất lớn, cả đội đi bộ nửa buổi sáng mới đến được sơn âm. Nhưng ở đây không có mấy viên đá xám kia, chu vi xung quanh đều là đất ở sườn núi.

Ngụy Tử Kỳ lau mồ hôi trên trán, “Không phải chúng ta đi sai hướng chứ?”

Đường Hảo nhìn đồng hồ đeo tay dã ngoại, “Hẳn là không, la bàn chỉ chúng ta đi đúng hướng.”

Ngụy Tử Kỳ: “Em biết đọc la bàn sao?”

Đường Hảo vung tay lên, “Lão Ngụy, anh thiếu đòn hả?”

Ngụy Tử Kỳ lùi về phía sau: “Em có thể ngừng trở thành một cô gái mạnh mẽ như đàn ông không? Sau này còn muốn lấy chồng không đấy?”

Đường Hảo vén tóc lên, “Chị đây có khi lại là một người hiếm thấy.”

Nhan Vũ Dương làm động tác nôn khan.

Đường Hảo vỗ một cái lên lưng cậu ta: “Mấy tháng rồi? Của ai?”

Nhan Vũ Dương lùi về phía sau Vu Khê, “Dù sao cũng không phải của chị.”

Một nhóm người cười cười nói nói đi tiếp.

Trên đường, họ không gặp được thỏ mà nhìn thấy một con hươu(3). Thân hình con hươu cường tráng, tư thái nhàn nhã, cực kỳ giống thú cưỡi của các vị tiên trong thần thoại. Ánh mắt Thẩm Lật lộ ra vẻ vui mừng bất ngờ, trong lòng thầm khen ngợi. Nhan Vũ Dương cũng nhìn con hươu kia đến mê mẩn, Thẩm Lật nghĩ cậu ta cũng thích hươu nên hỏi: “Nó rất đẹp phải không?”

Nhan Vũ Dương nuốt nước miếng một cái: “Rất béo. Anh, em muốn ăn.”

Thẩm Lật “…”

Nhan Vũ Dương sốt sắng nhìn anh: “Anh.”

Thẩm Lật hắng giọng: “Để bảo vệ động vật, chúng ta không được ăn nó. Chúng ta ăn thỏ là tốt rồi.”

Nhan Vũ Dương nghe vậy thì không cam lòng, liếm liếm khóe miệng, thu tầm mắt lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Trước tiên tha cho mày.”

Đường Hảo đứng bên cạnh không thèm nể mặt mà cười ra tiếng.

Cả đội đi đến giữ trưa vẫn không tìm được cỏ trường mệnh, cũng không thấy mấy viên đá xám. Vì vậy họ tìm nơi có nguồn nước chuẩn bị làm bữa trưa.

Tiếc là trưa nay vận may không tốt, họ chẳng những không bắt được thỏ mà còn không tìm được nấm. Cũng may đây là thượng du, trong hồ nước lớn ở đây có cá không hề nhỏ.

Thẩm Lật hầm canh cá, làm bánh bột mì ngũ vị. Thật ra chỉ đơn giản là cho thêm dầu lạc cùng gia vị, nguyên liệu nấu ăn rất đơn giản nhưng hương vị không tệ. Trên đường đi, họ còn phát hiện chuối tiêu chín. Khang Cao Hiên leo cây rất giỏi. Anh ta leo lên hái một ít, không dám hái nhiều vì nhiều quá ăn không hết lại thành lãng phí.

Mọi người vừa ăn chuối vừa đi về sơn âm ở phía đông nam. Đi tầm hơn một giờ, họ gặp được một bãi đất toàn viên đá xám trông giống mấy viên đá Thẩm Lật mang lên núi.

Cuối cùng đã đến đích.

Đường núi khó đi. Họ đi thời gian lâu như vậy thân thể cũng mệt mỏi. Lúc mới khởi hành, họ còn có thể vừa cười vừa nói, càng về sau mọi người càng trầm mặc. May mắn thay những người ở đây đều là những người có địa vị trong giới, tương ứng với đó họ cũng là những người kiên định, quyết tâm. Cho dù là Nhan Vũ Dương nhỏ tuổi nhất hay Vu Khê nhút nhát nhất, không một ai trong số họ nói bỏ cuộc.

Gặp được mấy viên đá khiến mọi người nhớ thương da diết, ngay cả Ngụy Tử Kỳ là người thận trọng cũng không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng.

Mấy người trẻ tuổi thì vui mừng kêu thành tiếng, Nhan Vũ Dương trực tiếp nhào tới ôm mỗi thành viên một cái.

Thẩm Lật bị ôm chặt, nhìn mặt Nhan Vũ Dương đầy vui sướng mà bất đắc dĩ cười. Ngay từ lúc chưa tìm được anh cũng đã thấy vui rồi.

Lúc ngày, Ngụy Tử Kỳ ra dáng người anh cả, biểu hiện thận trọng hơn mọi người nhiều. Anh phát biểu để trấn an mọi người, động viên tinh thần cả đội. Mọi người nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, gấp rút lên đường. Lần này dù tay chân còn mỏi nhưng tâm lý ai cũng hào hứng. Đến đích rồi, họ không tin không tìm thấy loại cỏ kia.

Vách đá kia quả nhiên rất dốc, nhưng may là nó không cao, cũng không phải không có cách.

Trên vách đá nhẵn nhụi ngay cả rêu xanh cũng không mọc nổi lại có hai loại cây xanh mọc lên từ khe nứt. Cả đội không biết là loại nào nên hái mỗi loại một cây.

Vu Khê là một cô bé cẩn thận, trước khi rời khỏi nhà người thợ săn già, cô đã dùng khăn giấy bọc một chút bã cỏ trường mệnh mang theo, thuận tiện cho đồng đội phân biệt.

Thế nhưng khi so sánh từng cây một lại không khớp nhau.

Mọi người đều có chút lo lắng.

Vẻ mặt của Ngụy Tử Kỳ cũng có chút nặng nề, nhưng là người lớn tuổi nhất, anh ta vẫn phải động viên mọi người: “Không sao. Chúng ta đi thêm về phía trước xem. Vì cỏ trường mệnh là nhiệm vụ cuối cùng nên nó chắc chắn là thảo dược quý giá. Vật quý giá thường không dễ tìm, chúng ta đi nhìn lại một chút.”

Mọi người gật đầu, sau đó đi vòng quanh toàn bộ vách đá, nhưng vẫn không phát hiện được gì.

Sự thất vọng dần lan ra trong lòng cả đội, “Chẳng lẽ chúng ta đã đoán sai? Cỏ trường mệnh kia hoàn toàn không mọc ở nơi này? Nếu không vì sao một khu vực lớn như này lại không có một cây cỏ nào?”

Nỗ lực của nguyên một ngày dường như vô ích, các thành viên đều cảm thấy khó chịu.

Đường Hảo đột nhiên nói: “Không đúng, mọi người có phát hiện không, có mấy chỗ chỉ còn rễ cây, không có thân cây?”

Mọi người nhìn theo tầm mắt của Đường Hảo, chắc chắn có một chỗ trên vách núi có rễ cây nhưng không có thân cây, chẳng lẽ trước đó đã có người lấy đi? Nếu đúng như vậy, ít nhất điều đó chứng tỏ họ đã không nỗ lực sai phương hướng, không lãng phí thời gian một cách vô ích.

Đường Hảo leo lên lấy một chút xuống, “Mọi người ngửi xem.”

Khang Cao Hiên nói: “Mùi này có chút giống.”

Một vài người gật đầu, đúng là rất giống nhau.

Đường Hảo nói: “Điều đó cho thấy chúng ta không tìm sai phương hướng, chỉ là có người hái mất rồi.”

Nghe đến đây, mọi người không biết nên cảm thấy vui mừng hay thất vọng.

Ngụy Tử Kỳ nói: “Nơi này có lẽ đã bị hái xong, nhưng chỗ khác có thể vẫn còn. Chúng ta thử tìm lại chỗ khác chứ?”

Cũng chỉ đành như vậy.

Nhưng thật đáng tiếc.

Gần hết thời gian làm nhiệm vụ, họ vẫn chưa thu hoạch được gì.

Nhan Vũ Dương cúi đầu ủ rũ: “Trương Du Phi quá xấu xa.”

Đường Hảo cũng thở dài: “Ai nói không phải đâu?”

Trong lòng Ngụy Tử Kỳ cũng khó chịu. Bọn họ đi vòng quanh núi một ngày, chân vừa sưng vừa ê ẩm nhưng cuối cùng không thu được gì, cho dù là người chín chắn như anh ta cũng có biểu cảm khó coi.

Anh ta quay đầu lại liếc nhìn đồng đội, định nói gì đó khích lệ, nhưng lại thấy Thẩm Lật nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tim Ngụy Tử Kỳ nhảy một cái, cảm thấy dáng vẻ của Thẩm Lật như có ý gì đó. Dù sao cả đội đi được đến đây cũng đều dựa vào anh, vì thế Ngụy Tử Kỳ không nói mấy lời an ủi nữa mà hỏi: “Thẩm Lật, có phải cậu nghĩ ra điều gì không?”

Thẩm Lật đang cố hết sức nhớ lại Bản thảo cương mục. Thật ra anh vẫn luôn cảm thấy cỏ trường mệnh rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được dáng vẻ của nó. Anh luôn cảm thấy chỉ còn thiếu một chút gì đó, chỉ một chút thôi là anh sẽ nhớ ra. Anh thật sự không đành lòng để đồng đội tay tay trắng quay về, vì vậy anh gửi gắm hy vọng vào trí nhớ của mình lúc trước.

Nghe Ngụy Tử Kỳ nói, Thẩm Lật cũng không giấu giếm, “Tôi đã đọc Bản thảo cương mục hai lần trước khi đến đây, đối với các loại thảo dược quý giá đều có ấn tượng rất sâu. Nhưng đối với cỏ trường mệnh lại thấy xa lạ, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, có cảm giác chỉ thiếu một chút gì đó là có thể nhớ ra, đáng tiếc…”

Khang Cao Hiên nói: “Cậu chắc chắn là mình có ấn tượng sâu sắc với hầu hết các loại thảo dược quý?”

Thẩm Lật gật đầu, “Chỉ cần là quý giá, thường dùng, tôi đều nhớ kĩ.”

Khang Cao Hiên, “Vậy cậu có thể nhớ công dụng của chúng không?”

Thẩm Lật nhắm mắt lại nghĩ: “Gần như nhớ hết.”

Khang Cao Hiên nói, “Vậy thì cậu có thể nhớ được thứ gì có công hiệu tương tự như cỏ trường mệnh không?”

Thẩm Lật mở mắt, “Ý anh là cỏ trường mệnh có thể là một cái tên hiếm gặp của một loại thảo mộc thông thường…”

Khang Cao Hiên gật đầu.

Thẩm Lật thấp giọng nói: “Cho dù tên gọi dân gian không giống nhau, nhưng bản chất hay tác dụng lại được miêu tả giống nhau.”

“Cỏ trường mệnh, trường mệnh, có phải loại cỏ trường mệnh này vẫn gọi là…”

Nhan Vũ Dương: “Cỏ trường mệnh này chắc chắn là cỏ cửu tử hoàn hồn rồi.”

Thẩm Lật đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cậu ta.

Nhan Vũ Dương bị ánh mắt của Thẩm Lật làm cho sợ hết hồn, nhỏ giọng nói: “Ngày đầu tiên em đến, em nghe được một nhân viên trong ê – kíp nhắc đến từ này.”

Thẩm Lật trợn mắt há mồm.

Ngụy Tử Kỳ xém chút nữa thì tức đến mức đập đầu xuống đất.

“Cậu nói xem một nhân viên của ê – kíp rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi nói chuyện hoa hoa cỏ mà cậu không lưu tâm? Cậu thì, ôi trời, cậu làm anh sắp tức chết rồi.”

Nhan Vũ Dương bĩu môi: “Ai biết được, em lại không để trong lòng, vừa rồi anh Thẩm nói như thế em mới đột nhiên nhớ ra. Anh Thẩm, anh đang cười cái gì, rốt cuộc anh có ý tưởng gì không?”

Thẩm Lật nghe vậy không nhịn được búng mạnh một cái trên vào đầu Nhan Vũ Dương, “Tâm trí cậu trưởng thành chút đi.”

Nhan Vũ Dương che trán: “Cuối cùng là như thế nào ạ?”

Thẩm Lật nói: “Hiện tại tôi nhớ ra rồi. Cỏ trường mệnh chính là cỏ cửu tử hoàn hồn, cũng chính là cây Selaginella. Nhưng tên cỏ trường mệnh không thông dụng lắm.”

Vu Khê thì thầm: “Nhưng dù chúng ta có biết thì cũng muộn rồi. Bây giờ chúng ta chỉ có nửa giờ để xuống núi, đi chỗ nào để tìm Selaginella bây giờ?”

Thẩm Lật nở nụ cười: “Đừng quên, chúng ta vẫn còn một thẻ trợ giúp.”



Ba ngày sinh tồn ở nơi hoang dã cuối cùng cũng kết thúc, mọi người tập trung ở sân nhà ông cụ thợ săn.

Cậu biên kịch đọc lời thoại sau máy quay.

“Hành trình phiêu lưu của các nhà thám hiểm đã chính thức kết thúc. Họ sẽ mang các vật phẩm nhiệm vụ của mình đến nộp cho Hội thám hiểm và sẽ được Hội thám hiểm khen thưởng nếu hoàn thành nhiệm vụ 100%.”

Sau khi đạo diễn tổng kết ngắn gọn, đã đến phân đoạn nộp vật phẩm nhiệm vụ.

Đội đỏ và đội lam nhìn nhau, đánh giá thu hoạch của đối phương.

Đội lam thấy trong tay đội trưởng đội đỏ không có gì thì tự đắc, xem ra đối phương làm nhiệm vụ thất bại.

Đội đỏ thấy đội lam nộp lên tuy không nhiều nhưng cũng may họ có thứ để nộp, trong tay đội đỏ chỉ có mỗi tấm thẻ trợ giúp.

“Đội lam, xin mời tiến lên giao nhiệm vụ.”

Trương Phi Sướng cầm rễ cây trong tay tiến lên.

Nhân viên ê – kíp kiểm tra, sau đó tuyên bố: “Thân và rễ Selaginella, nhiệm vụ hoàn thành bốn mươi lăm phần trăm.”

“Đội đỏ, xin mời tiến lên giao nhiệm vụ.”

Ngụy Tử Kỳ cẩm thẻ trợ giúp tiến lên, nhân viên giám định không rõ lý do.

Lúc này, một biên kịch lấy ra một chậu Selaginella từ phòng phía nam của người thợ săn già, đặt nó trước mặt nhân viên thẩm định, “Một cây selaginella, nhiệm vụ đã hoàn thành 100%.”

Cả hai đội đều chết lặng, ngoại trừ Thẩm Lật và Ngụy Tử Kỳ.

Sau đó, Thẩm Lật giải thích với mọi người. Thực tế, cây Selaginella hoàn chỉnh luôn ở trong góc tối của phòng nhỏ phía nam, chính là cái cây che đi tấm giấy kraft. Mọi người đều nghĩ nó là đạo cụ để che giấu gợi ý, thật ra gợi ý được đặt ở đó là để hạ thấp cảm giác tồn tại của nó.

Chỉ có thể nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Trương Du Phi – tên kiêu căng và ngạo mạn này – chính là một cái hố sâu.

Cũng may, lúc đó Thẩm Lật liếc mắt một cái thì nhớ tới bức ảnh chụp Selaginella trong sách, nếu không cũng không phát hiện ra.

May mà anh còn có thẻ trợ giúp, nhận được cây Selaginella của ông cụ thợ săn, nếu không…

Dù sao, Trương Du Phi vẫn là một cái hố sâu.

Hết chương 39