Sau Khi Ở Chung Cùng Ảnh Đế

Chương 16: Khóc Cái Gì



Cố Dịch nắm lấy tay Thẩm Lật, ra hiệu đừng phát ra tiếng động, chăm chú lắng nghe, từ xa có tiếng bước chân, dường như có rất nhiều người đang đi tới.

Một nhóm khoảng ba đến năm người xuất hiện. Họ nói giọng địa phương khác, chửi bới và nói cái gì đó về “kẹp … không … bắt … trộm … dạy dỗ …”

Thẩm Lật vẫn đang cầm trên tay khoảng hơn chục cái bẫy đã bị phá hủy, thầm nghĩ không ổn.

Cố Dịch và Thẩm Lật nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý đối phương. Thẩm Lật vỗ nhẹ vào Tart, để Tart về nhà trước. Tart nghĩ chủ nhân định chơi “ai nhanh hơn” với mình, nó “gâu” một tiếng rồi vui vẻ chạy đi.

Thẩm Lật và Cố Dịch nhanh chóng cởi ba lô, bắt đầu nhét bẫy thú vào bên trong.

Trước khi hoàn thành việc nhồi nhét, bóng dáng của vài người đã xuất hiện trong tầm mắt.

Thẩm Lật hất tay, nhanh chóng nắm lấy mớ cỏ khô còn sót lại phủ lên những cái bẫy chưa kịp giấu. Sau đó, anh kéo Cố Dịch sang bên cạnh ra vẻ đang đào măng mùa đông.

Vài kẻ trong đám người vừa đi vừa chửi bới, thấy hai người ngồi xổm trong rừng trúc, chúng nhìn nhau, cuộc nói chuyện đột ngột dừng lại. Người đàn ông có đôi mắt ti hí nhìn đi nhìn lại họ cảnh giác, trong mắt đầy ác ý.

Thẩm Lật bị kẻ đó làm cho khó chịu, nhưng anh không thể hiện ra. Ở đây chỉ có hai người là anh và Cố Dịch, trong trường hợp xảy ra xung đột, bên mình chắc chắn chịu thiệt.

Thẩm Lật chỉ liếc qua đó giả vờ tò mò nhìn họ đi qua. Sau đó, anh thu lại ánh mắt với vẻ thờ ơ, chăm chú nhìn xuống mặt đất.

Là một diễn viên mới nhận danh hiệu nam diễn viên xuất sắc nhất, kỹ năng diễn xuất của Cố Dịch đương nhiên không cần phải bàn. Hắn diễn vẻ không thèm chú ý, thậm chí còn không quay đầu lại.

Một vài kẻ trong nhóm người rất cảnh giác, kẻ đứng đầu đảo mắt, giả vờ tò mò nói tiếng phổ thông hỏi: “Sư huynh, các anh đang làm gì vậy?”

Thẩm Lật chỉ vào một ít măng vừa đào trên mặt đất, “Đào măng mùa đông.”

Người đàn ông lại hỏi: “Đào được có vẻ nhiều nhỉ, hai cái túi trên lưng đã thấy đầy rồi.”

Thẩm Lật cười, “Cũng tạm.”

Gã nheo mắt hỏi: “Hôm nay có nhiều người lên núi không?”

Thẩm Lật lắc đầu nói: “Không biết, chúng tôi không có đi nơi khác, chỉ ngồi xổm ở đây cả buổi chiều đào măng.”

Người đàn ông nhìn anh thật kỹ, phân vân không biết lời anh nói có đáng tin hay không. Gã tiếp lời: “Ồ, không sao, vợ của người anh em này bị lạc trên núi, chúng tôi đang đi tìm.”

Thẩm Lật nở nụ cười, “Nếu gặp cô ấy, chúng tôi sẽ chuyển lời giúp.”

Thấy không hỏi được gì, đám người quay lưng bỏ đi.

Thấy nhóm người đã đi rồi, Thẩm Lật nhẹ nhõm thở dài một hơi, “Đi thôi.”

Cố Dịch đứng dậy, kéo theo Thẩm Lật. Thẩm Lật cúi xuống định kéo cái bẫy bị cỏ khô bao phủ ra, đột nhiên anh cảm thấy ớn lạnh sau lưng, Cố Dịch kéo cánh tay anh lại, đập mạnh vào người hắn. Anh lui về phía sau hai bước, loạng choạng muốn đứng vững. Anh ngẩng đầu lên đã thấy Cố Dịch đang đá gậy gỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vài người ở đối diện đang lui về phía sau với sắc mặt không tốt.

Trái tim Thẩm Lật thắt lại, trong lòng thầm kêu khổ, hiện tại họ không giấu được. Anh lén lút duỗi tay ra sau, cầm vũ khí duy nhất còn lại trên người – con dao rựa.

Cố Dịch nheo mắt nhìn đám người đầy ác ý đối diện, cười nói: “Làm gì vậy.”

Người đàn ông mắt ti hí chỉ vào đầu chiếc bẫy đang lộ ra dưới lớp cỏ khô héo: “Tôi thắc mắc sao mấy cái bẫy tôi giăng trên núi lần nào cũng biến mất, cứ tưởng bị con thú nào đó lấy mất. Hóa ra là có kẻ trộm.”

Cố Dịch hừ lạnh một tiếng, “Đầy đất đều là đống bẫy đồng nát. Nếu không dọn dẹp đi chẳng nhẽ để lại cho nó kẹp đứt chân?”

Người đàn ông mắt ti hí lạnh lùng nhìn hai người, ánh mắt như rắn độc, “Dân địa phương bọn mày không xem người ngoài như bọn tao ra gì, nếu không dạy cho một bài học, bọn mày lại nghĩ chúng tao dễ bị bắt nạt.”

Nói xong gã vội vàng nhào tới.

Cố Dịch lùi lại để tránh nắm đấm từ bên cạnh, giơ chân đá một tên. Hắn thấy Thẩm Lật bị hai tên khác quấn lấy, vừa mới đẩy ngã được một tên thì anh đã nhận ngay một nắm đấm vào mặt. Cố Dịch vội vàng bước tới, đá tên còn lại ngã lăn trên đất.

Thẩm Lật được Cố Dịch bảo vệ, hai tay nắm chặt dao rựa phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm xung quanh Cố Dịch, phía sau có kẻ đã lấy ra mã tấu, anh nói: “Bọn chúng có dao!”

Cố Dịch thoát khỏi đòn tấn công của một tên, vội kéo Thẩm Lật bỏ chạy.

Thẩm Lật và Cố Dịch đi trên núi nguyên một ngày, thể lực đã cạn kiệt, chân lại đau nhức, trên lưng mang theo hai cái túi nặng như bao cát, sắp bị nhóm người phía sau đuổi kịp.

Cố Dịch tập trung suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra dán vào tai, hét lên “Alo 110…”

Những kẻ phía sau lo lắng bảo nhau: “Chúng nó gọi cảnh sát!”

Tên mắt ti hí nói: “Tiếp tục đuổi theo, đừng sợ, chúng ta sẽ kết thúc trước khi cảnh sát tới.”

Thẩm Lật thở hổn hển, lớn tiếng trả lời: “Trại giam Phàn Sơn ở ngay dưới chân núi. Cáo ở đây là động vật được bảo vệ bậc hai cấp quốc gia. Nếu bị bắt thì các người đợi mà ngồi tù!”

Những kẻ phía sau nghe anh nói vậy thì trở nên lo lắng, “Anh, những gì hắn nói là sự thật?”

Đôi mắt ti hí của kẻ kia híp lại, gã vẫn không chịu từ bỏ: “Nó nói bậy, cáo không phải bảo vật đâu.”

Thẩm Lật hết hơi, tiếp tục hét lớn: “Những con cáo kia không phải, mà là những con cáo dưới miếu Hồ Ly đã được đưa vào quy chế bảo vệ của địa phương! Các ngươi xong đời rồi!”

Những kẻ phía sau có chút cuống lên, “Anh, nếu không thì quên đi, đề phòng bị bắt…”

Bọn chúng đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng còi cảnh sát, cả đám người đều sửng sốt, ngay cả đôi mắt ti hí của tên cầm đầu cũng không dám chậm trễ nữa, nghiêm mặt nhìn đồng bọn, quay người quát “Đi!”

Cố Dịch và Thẩm Lật cũng chạy cách xa một khoảng mới dừng lại, dựa vào gốc cây thở hổn hển.

Thẩm Lật vừa nhìn xung quanh vừa hỏi: “Cảnh sát đến đây thật à?”

Cố Dịch nói: “Chưa tới, tôi bật âm thanh trên điện thoại di động để dọa chúng.”

Thẩm Lật chớp mắt, “Chưa tới, có nghĩa là cậu thực sự gọi cảnh sát?”

Cố Dịch gật đầu, “Đương nhiên, nhóm người này không chỉ săn trộm động vật trên núi, vô tình làm bị thương dân làng, mà còn muốn hành hung chúng ta, vì vậy chúng nhất định phải bị báo cảnh sát.”

Thẩm Lật chỉ vào mặt Cố Dịch nói: “Cậu đi báo án, liệu có vấn đề gì không?”

Cố Dịch nói: “Cậu đi.”

Thẩm Lật nói: “Còn cậu?”

Cố Dịch nói, “Tôi không có ở đây.”

Thẩm Lật đảo mắt nói: “Được rồi.”

Cố Dịch lại hỏi: “Cậu có biết nói thế nào không?”

Thẩm Lật gật đầu.

“Tôi mệt quá, trở về đi.”

“Ừ.”

Hai người chậm rãi đi xuống, Cố Dịch đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Hồ ly ở đây xấu như vậy, chắc không phải là bảo vật cấp hai đâu nhỉ?”

Thẩm Lật nói: “Tôi lừa bọn chúng.”

Cố Dịch gật đầu, “Quả nhiên là gần đèn thì rạng.”

Thẩm Lật cười thành tiếng, “Rùa ngốc, cậu nói thế mà không biết xấu hổ.”

Sắc mặt Cố Dịch tối sầm, “Cậu nói lại lần nữa.”

Thẩm Lật lùi lại hai bước: “Đúng vậy, hiện tại nhìn cậu càng giống rùa ngốc.”

Cố Dịch nhào về phía trước, dùng cánh tay kẹp cổ Thẩm Lật rồi ôm vào trong lòng, đưa tay đặt lên trán anh làm động tác búng trán, “Cho cậu một cơ hội nữa, cẩn thận nói cho tôi biết cậu vừa nói gì.”

Thẩm Lật bị Cố Dịch kẹp trong cánh tay, hơi thở tràn ngập mùi của Cố Dịch, hai má không khỏi đỏ bừng. Anh cảm thấy choáng váng, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, tại sao Cố Dịch mặc áo dày như vậy mà anh vẫn ngửi được mùi của hắn. “A” Anh đang suy nghĩ lung tung, trên đầu đột nhiên đau nhói. Cố Dịch nhìn anh với vẻ mặt “cơ hội cuối cùng.”

Thẩm Lật tức giận đứng lên, nắm lấy tay Cố Dịch “Grào” một cái.

Tay Cố Dịch nhói đau, khẽ buông lỏng. Thẩm Lật ngồi thụp xuống thoát ra khỏi cánh tay của Cố Dịch.

Cố Dịch nhìn bàn tay của mình, hai dấu răng cong cong được xếp ngay ngắn trên đó, “Tê, Thẩm Lật, cậu xong đời rồi… Ah!”

Cố Dịch mang theo biểu cảm “mau quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ cho cậu” đạp phải bẫy thú dưới chân. Cảm xúc của Thẩm Lật khi chứng kiến ​​cảnh này rất phức tạp.

Nếu đây chỉ là cái bẫy thú để trang trí, Thẩm Lật sẽ cười không chút do dự. Nhưng đây là một cái bẫy thú thực sự. Nó là một cái bẫy thú có răng cưa sắc nhọn, lực kẹp mạnh có thể giết chết cáo, thậm chí cả hươu.

Thẩm Lật không thể cười nổi, khi anh thấy máu từ từ thấm đẫm quần Cố Dịch, hắn ngã xuống đất với khuôn mặt tái nhợt, tay anh bắt đầu run lên.

Anh không biết, anh thực sự không biết ở đây sẽ có bẫy thú, nếu biết, làm sao anh có thể đưa Cố Dịch đến đây.

Tay Thẩm Lật run rẩy, vội vã tìm thanh gỗ để giúp Cố Dịch cạy mở chiếc bẫy thú.

Bên ngoài cái bẫy thú rỉ sét loang lổ vết bẩn còn có máu của Cố Dịch, Thẩm Lật xắn quần Cố Dịch với khuôn mặt tái mét. Chân của Cố Dịch máu thịt lẫn lộn, vết thương vô cùng sâu, lộ cả thịt ra ngoài.

Thẩm Lật vội vàng lấy thuốc khử trùng và thuốc cầm máu trong ba lô ra, đôi tay run rẩy thử mấy lần vẫn không mở được nắp chai.

Tay Cố Dịch nắm chặt vì đau, hắn cố thả lỏng tay để vuốt ve mặt Thẩm Lật, giọng nói yếu ớt: “Cậu khóc cái gì? Cho cậu một cơ hội cười tôi đấy.”

Hết chương 16