Sau Khi Nữ Cải Nam Trang, Ta Bẻ Cong Nam Hai

Chương 3



Hắn vòng ra sau lưng nàng khi nào? Sở Hàm Đường kinh ngạc không ngừng.

Hắn cũng mỉm cười với nàng, đôi mắt sáng ngời vô hại.

Trong tay Tạ Tự Hoài còn cầm chủy thủ vừa mới giết hắc y nhân cách đây không lâu: "Sở công tử cũng là đi ra tìm Trì cô nương?"

Sở Hàm Đường nhịn xuống không nhìn: "Không sai, nhiều một người nhiều hơn một phần lực lượng."

Tạ Tự Hoài lúc này nhưng cười không nói, giống như đang nghiêm túc đánh giá nàng.

Giết hay không giết.

Người này lúc trước cũng thường xuyên bởi vì thích Trì Nghiêu Dao mà ám hại hắn, mặc dù mỗi một lần đều không thành công, nhưng quả thật có tâm tư muốn giết hắn, không bằng đêm nay cũng giết nàng.

Sở Hàm Đường thấy ánh mắt Tạ Tự Hoài sáng lên, thầm nghĩ không ổn: "Tạ công tử!"

Tạ Tự Hoài kỳ quái vì sao nàng hô to gọi nhỏ.

Hắn còn chưa động thủ, đầu ngón tay vuốt ve chủy thủ dừng lại, nghi hoặc nhìn về phía nàng: "Làm sao vậy? Sở công tử."

Sở Hàm Đường mạnh mẽ đè nén nỗi sợ hãi, chủ động kéo tay Tạ Tự Hoài chạy về phía đông cánh rừng.

"Những người đó không phải nói Trì cô nương bị bắt đi cảnh rừng phía đông sao? Nếu chúng ta không đi thì sẽ muộn, nếu thuyền của họ rời đi sẽ gặp phiền toái."

Tạ Tự Hoài cổ quái nhìn thoáng qua Sở Hàm Đường giữ chặt tay mình.

Sở Hàm Đường dường như có cảm giác, trước khi hắn muốn cầm lấy chủy thủ chém đứt tay mình buông ra, chạy rất nhanh, dường như hết sức vội vã đi cứu Trì Nghiêu Dao.

Tạ Tự Hoài tụt lại phía sau nàng vài bước như có điều suy nghĩ, nhìn bóng lưng Sở Hàm Đường chạy tựa như bay.

Lại nghĩ ra cách khác để âm thầm sát hại hắn?

Lần này sẽ là cái gì đây.

Tạ Tự Hoài nghĩ tới đây, tạm thời không còn tâm tư muốn lập tức giết Sở Hàm Đường, đúng rồi, không phải nàng thích Trì Nghiêu Dao sao?

Nếu đem bộ mặt thật của nàng vạch trần ra, nhất định so với giết nàng còn thống khổ hơn.

Sở Hàm Đường cơ hồ là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm vọt tới cánh rừng phía đông, ở giữa không dám dừng lại.

Hắc y nhân chết trong tay Tạ Tự Hoài kia không lừa gạt hắn, Trì Nghiêu Dao đích xác bị người ta đưa đến bờ sông cánh rừng phía đông.

Bây giờ bọn họ muốn đưa nàng ta lên thuyền.

Mà nam chính Bạch Uyên đang chiến đấu với hắc y nhân ngăn cản mình, lòng nóng như lửa đốt gọi Trì Nghiêu Dao hôn mê: "Nghiêu Dao, nàng tỉnh lại!"

Sở Hàm Đường lập tức rút kiếm tiến lên, chỉ là tay có chút run rẩy, thật sự là không dám giết người.

Bạch Uyên nhìn thấy bọn họ, nhất thời dấy lên hy vọng: "Sở công tử, Tạ công tử, đi dẫn Nghiêu Dao ở trên thuyền xuống."

Vừa dứt lời, có mấy người vây quanh Tạ Tự Hoài, cũng có hai người vây quanh Sở Hàm Đường.

Khóe miệng nàng giật giật, lắc lư một kiếm.

Thoạt nhìn bộ dáng trông giống như rất lợi hại,

Hai người vây quanh Sở Hàm Đường vừa bị Bạch Uyên đánh sợ hãi, thấy nàng như vậy, cho rằng cũng là một người võ công cao cường, bất giác nghiêng người né tránh.

Trường kiếm của Sở Hàm Đường lúc giằng co bị bọn họ làm giật mình rớt xuống chân, không kịp nhặt lên liền vọt về phía thuyền trên sông, biết bọn họ rất nhanh sẽ phản ứng lại.

Quả nhiên, bọn họ thấy Sở Hàm Đường vung một kiếm liền giậm chân chạy, hiểu được nàng chẳng qua là phô trương thanh thế, vội vàng đuổi theo.

Sở Hàm Đường cắn chặt răng xông về phía Trì Nghiêu Dao, giẫm lên nước ven sông, gian nan trèo lên thuyền, cởi dây thừng quấn quanh người nàng ta.

Ai buộc nút thắt, cũng quá khó tháo đi!

Mắt thấy hai người kia cũng muốn trèo lên thuyền, trái tim Sở Hàm Đường dâng lên, cúi đầu dùng miệng cắn dây thừng.

Tác dụng mê dược trong người Trì Nghiêu Dao dần dần biến mất, suy yếu mở mắt ra, chỉ có thể nhìn thấy thiếu niên mồ hôi đầm đìa quỳ gối trước người mình, khom lưng dùng sức cắn không tháo dây thừng.

Cánh môi nàng ta giật giật: "Sở công tử?"

Cổ họng Sở Hàm Đường phát ra một âm tiết, đáp lại, răng còn đang cắn dây thừng.

Nút thắt cuối cùng đã được nới lỏng.

Cùng lúc đó, một thanh đại đao từ phía sau bổ về phía Sở Hàm Đường, nàng dùng hết khí lực toàn thân ôm Trì Nghiêu Dao lăn sang một bên.

Thanh đại đao đâm vào tấm ván thuyền.

Sở Hàm Đường mệt đến gần chết, so với kỳ thi thể dục của nàng còn mệt hơn vài phần.

Không cẩn thận cũng có thể đe dọa tính mạng.

Dây thừng trên người Trì Nghiêu Dao đã được cởi bỏ, nhưng tác dụng của mê dược vẫn còn lưu lại, tạm thời không có khí lực gì, lăn trên ván thuyền cũng không đứng dậy nổi.

Sở Hàm Đường cố gắng đứng lên, Trì Nghiêu Dao là đối tượng tiến công chiếm đóng của nàng, tuyệt đối không thể chết được.

Con tàu nhoáng lên nhoáng xuống một cái, làm cho nàng muốn nôn mửa.

Con ngươi của hai gã hắc y nhân khóa chặt trên người Sở Hàm Đường, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt của nàng khẽ run rẩy, nhưng vẫn kiên trì chắn ở trước mặt Trì Nghiêu Dao.

Trì Nghiêu Dao nhìn thiếu niên thân hình gầy gò kiên định đứng trước mặt mình, vẻ mặt động dung.

Nàng ta hữu khí vô lực nói: "Sở công tử.."

Sở Hàm Đường biết nữ chính thiện lương Trì Nghiêu Dao muốn nói cái gì, đơn giản là lời thoại kinh điển của phim truyền hình và tiểu thuyết: Ngươi rời đi trước, đừng quản ta nữa.

Nàng ngắt lời: "Trì cô nương nàng yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không có việc gì."

Những lời này đổi lại là Bạch Uyên hoặc Tạ Tự Hoài mà nói đều rất thuyết phục.

Nhưng đổi lại là Sở Hàm Đường chỉ biết một ít công phu mèo ba chân mà nói, không có sức thuyết phục gì cả.

Trì Nghiêu Dao còn muốn nói cái gì đó, cổ họng khô, lại ho khan vài tiếng, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.

Mà hai gã hắc y nhân hiện tại cùng nhau tiến công.

Sở Hàm Đường tiện tay cầm lấy mái chèo, dùng công phu mèo ba chân đi chống cự vài cái, công phu mèo ba chân cũng là công phu.

Không đến tu tinh, nàng có tâm vô lực.

"Phanh" một tiếng, vì tránh né hai người này giáp công, Sở Hàm Đường ngã xuống đất.

Mông nóng rát đau đớn.

Nàng nhịn xuống xúc động muốn xoa xoa đứng lên.

Trong đó một gã hắc y nhân cầm trường đao xẹt về phía cổ Sở Hàm Đường, nàng dốc hết toàn lực né tránh, nhưng vẫn bị trầy xước một ít da, tốt xấu gì tính mạng đều được bảo vệ.

Chỉ cần giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.

Trì Nghiêu Dao trèo lên thân thuyền đứng lên, chợt nói: "Sở công tử, coi chừng!"

Sở Hàm Đường bị người một cước đá xuống sông.

Mẹ kiếp, đau quá.