Sau Khi Mất Trí Nhớ Làm Lại Từ Đầu Với Ông Xã

Chương 8



Edit + Beta: Vịt

Cố Vịnh Hoài khép tay Mẫn Trừng ở trong lòng bàn tay, nới lỏng mà dắt người tới phòng khách. Ngồi trên sofa, nhưng không biết mở miệng thế nào, đành phải hỏi trước: "Đói chưa? Nếu không anh trước làm cơm tối cho em? Chúng ta vừa ăn vừa nói."

"...... Vâng. Em giúp anh?"

"Được, vậy em từ trong tủ lạnh cầm ít rau cải với cà chua ra rửa nhé."

Hai người ở trong bếp bắt đầu việc riêng của mình. Mẫn Trừng từ trong cái ôm kia của Cố Vịnh Hoài nhận được chút an ủi, nai con trong lòng đã không hoảng loạn nữa, hơn nữa tò mò Cố Vịnh Hoài muốn nói với mình cái gì.

Mẫn Trừng nhận lấy chậu nước, đang muốn bỏ thức ăn vào rửa, Cố Vịnh Hoài liếc tới một cái, chặn lại tay Mẫn Trừng duỗi vào trong chậu nước, năm ngón tay dài nhỏ không cho chống cự mà áp vào trên mu bàn tay Mẫn Trừng: "Thêm ít nước nóng hẵng rửa, nếu không quá lạnh."

Trong lòng Mẫn Trừng ấm áp: "Vâng."

Thêm nước nóng vào, rửa sạch rau cần xanh lục và cà chua màu đỏ, Mẫn Trừng bê qua cho Cố Vịnh Hoài. Mẫn Trừng nhẹ nhàng cười cười: "Cám ơn anh."

Cố Vịnh Hoài nghe, vân vê vành tai cậu: "Chút chuyện nhỏ này, kỳ thực có thể không cần nói cám ơn, lộ vẻ xa lạ lắm á."

Mẫn Trừng chỉ là thuận miệng nói, Cố Vịnh Hoài nghe, trên tay dừng lại động tác bỏ gạo đã vo xong vào nồi cơm điện vặn mở nút nấu, không nói gì, chỉ là lau khô tay sau đó sờ sờ tóc mảnh đỉnh đầu Mẫn Trừng.

"Em đi rót nước cho anh." Mẫn Trừng mím môi, nhoẻn miệng cười với Cố Vịnh Hoài, lộ ra quần áo ở nhà màu trắng rộng thùng thình trên người, cực kỳ giống ánh nắng trời quang ngày xuân.

Món ăn gia đình đơn giản làm rất nhanh, lúc Cố Vịnh Hoài bưng món ăn lên bàn, Mẫn Trừng đã bày bát đũa xới cơm xong, hai người mặt đối mặt ở trước bàn ăn ngồi xuống, trong tay từng người đều đặt một cốc nước ấm.

Cố Vịnh Hoài gắp một đũa tôm nõn cho Mẫn Trừng, chuẩn bị chút, sau đó mở miệng nói: "Trừng Trừng...... Trước tiên xin lỗi vì tin tức hôm nay, người cùng ăn cơm với anh là sư đệ Phùng Quán Vũ, ngoài ra còn có đạo diễn, chỉ bất quá cậu ấy tới khá muộn, cho nên đám chó săn chỉ chụp được hai người bọn anh ngồi cùng nhau."

"Phùng Quán Vũ là người xu hướng tình dục cực kỳ thẳng, em đại khái có thể yên tâm."

Mẫn Trừng ngẩn người.

Cố Vịnh Hoài ngừng một chút. Lúc trước anh chưa từng nghiêm túc giải thích cái gì như bây giờ, càng không có mặt đối mặt bộc bạch tâm ý của mình như vậy. Loại chuyện này đối với anh mà nói, giống như vén ra ngũ tạng lục phủ bên trong lớp da, làm thật sự rất kỳ cục.

Anh do dự, có nên nói với Mẫn Trừng nhiều hơn hay không, nhưng chỉ nghĩ 0.5 giây, anh đã quyết đoán mà làm ra quyết định — Có một số việc, không cần thiết hiện tại nói ra nhận lấy đồng tình của Mẫn Trừng, có thể chờ sau này, chờ Mẫn Trừng trạng thái mất trí nhớ hiện tại càng ngày càng quen thuộc với mình, hẵng từ từ nói cũng không muộn.

Thế là Cố Vịnh Hoài tiếp tục gian nan mở miệng: "Trừng Trừng, anh kỳ thực vẫn luôn khá lạnh nhạt, không quá biết chủ động biểu đạt tình cảm của mình, hơn nữa cảm thấy năng lực cảm thụ người khác cũng khá kém. Có một vài việc, anh trước giờ cũng chưa từng cường điệu với em, khả năng...... Vẫn là có chút không ổn."

Nói tới đây, Cố Vịnh Hoài vươn tay, lòng bàn tay đặt trên mu bàn tay Mẫn Trừng, đôi mắt giống như hố trong veo dịu dàng tình cảm, thẳng tắp mà nhìn về phía Mẫn Trừng: "Anh yêu em."

"Trước khi mất trí nhớ sau khi mất trí nhớ...... Vẫn luôn yêu."

Mẫn Trừng bị anh nhìn tới hơi run rẩy, nhịp tim chợt tăng nhanh, nai con không an phận kia lại bắt đầu đi loạn khắp nơi.

"Mặc dù không biết em nghĩ thế nào, nhưng mà...... Không sao hết, từ từ sẽ đến." Cố Vịnh Hoài cười nhạt, vừa muốn rút tay về, Mẫn Trừng lại nhanh chóng đổi khách làm chủ, túm lấy tay Cố Vịnh Hoài, âm thanh trầm thấp, giống như có chút ngượng ngùng: "Em cũng thích anh."

"...... Cái, cái gì?"

"Em cũng thích anh."

Cố Vịnh Hoài trố mắt hồi lâu, sau đó có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Đồ ngốc, em phân rõ được cái gì là cảm kích, cái gì là thích chân chính không."

Ngoài miệng nói như vậy, Cố Vịnh Hoài vẫn duỗi người ra, nhẹ nhàng hôn hôn thái dương Mẫn Trừng: "Được rồi, chúng ta thời gian còn dài, sau này hẵng từ từ nói đi. Trước ăn cơm, không ăn sẽ nguội đấy."