Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 194: Chương 194






Điền Thú Quỳnh dọn một rương vàng tới bái phỏng và cuối cùng cũng được vào Lý phủ.
Sau khi thể hiện tài phú kinh người thế là hắn trở thành khách quý của Lý phủ.

Bọn họ cố ý chuẩn bị một bàn tiệc phong phú khoản đãi hắn.

Điền Thú Quỳnh dào dạt đắc ý ngồi xuống bàn, ánh mắt đảo qua móng heo nướng, giò heo kho, móng heo rán, móng heo hầm…… Thứ duy nhất đúng với những món hắn báo lúc nãy là món bắp non xào, thế là tươi cười kia lập tức suy sụp.
Hắn nói một hơi mười mấy loại đồ ăn yêu thích nhưng cuối cùng lên bàn chỉ có một đĩa bắp non xào là sao?
Lý Vụ đợi hắn ngồi xuống thì cũng ngồi, Thẩm Châu Hi ngồi bên tay phải của hắn, chỗ đó có một mâm thức ăn chay duy nhất —— cũng chính là món bắp non xào của Điền Thú Quỳnh.
“Điền công tử cứ ăn tự nhiên, đừng khách khí! Đều là món ngươi thích ăn đó!” Lý Vụ nói sang sảng.
Điền Thú Quỳnh miễn cưỡng cười vui nhưng lại hoài nghi hai mắt của mình —— vịt ủ muối, đầu sư tử và dạ dày cá của hắn đâu?!
“Sao lại toàn móng heo thế?” Thẩm Châu Hi muốn nói lại thôi.
“Phu nhân yên tâm,” Lý Vụ đúng lý hợp tình nói, “Ta đã hỏi khách và đây toàn là thứ hắn thích ăn! Điền công tử, ngươi nói có phải hay không?”
Lý Vụ chỉ đũa vào đĩa thức ăn chay duy nhất trên bàn, cũng là món duy nhất Điền Thú Quỳnh gọi mà được bưng ra.
“Phải……” Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Điền Thú Quỳnh cố cười và gật đầu nói: “Đúng vậy, là ta thích……”
“Thấy chưa!” Lý Vụ lập tức quay đầu nhìn về phía Thẩm Châu Hi, “Ta đã sớm hỏi Điền công tử, buổi tiệc này dựa theo yêu thích của hắn để chuẩn bị đó!”
Điền Thú Quỳnh hoài nghi lỗ tai mình, trên đời sao lại có kẻ mặt dày vô sỉ thế nhỉ?
Thẩm Châu Hi nghe vậy thì không nhịn được liếc Điền Thú Quỳnh một cái: Không nghĩ tới trên đời còn có một kẻ thích móng heo như Lý Vụ.
“Nếu như thế thì Điền công tử đừng khách khí.

Ta thấy trên bàn thiếu món rau trộn, để ta bảo phòng bếp đưa một đĩa da heo đông lạnh với hoa quế.” Thẩm Châu Hi nói.
“Không cần, không cần phiền toái……” Điền Thú Quỳnh vừa nghe tới heo đã run lên.
“Không phiền đâu.

Điền công tử thích ăn heo thì một lát nữa còn có món nhẹ chiên mỡ heo.” Thẩm Châu Hi tốt bụng nói.

Điền Thú Quỳnh trắng mặt.
Hắn vừa định ngăn Thẩm Châu Hi lại thì Lý Vụ ngồi đối diện đã bưng chén rượu mở miệng: “Tới tới tới, Điền công tử, ta kính ngươi một chén trước.”
Điền Thú Quỳnh mơ màng hồ đồ uống một chén.
Rượu trong chén cũng không ngon gì, chỉ là rượu trắng nồng và cay nhất.

Một ngụm xuống bụng cay đến độ Điền Thú Quỳnh muốn nổ phổi.
Rượu trắng cộng tức giận khiến hắn sắp phun lửa rồi! Hắn mang theo vạn lượng hoàng kim làm lễ tới cửa, chẳng lẽ còn chê ít sao? Không cho ăn ngon thì thôi, đến rượu cũng dùng loại rẻ nhất!
À —— nụ cười kia, nụ cười kia nhiệt tình vô cùng, nhưng mà có ra tiền không?
Cười này không mất tiền, nhưng cố tình hắn lại chẳng thể phát hỏa, họ Lý này đúng là đáng giận!
“Rượu ngon! Rượu ngon! Quả nhiên là nam nhân chân chính thì phải uống rượu mạnh!” Lý Vụ sảng khoái mà khen, sau đó quay đầu nhìn Điền Thú Quỳnh lúc này đã đỏ ửng cả người: “Điền công tử, ngươi nói có phải hay không?”
“Phải……” Phải cái đầu ngươi ấy!
Người này không phải kẻ dễ lừa, hắn lơ đễnh còn tên này hẳn đã có chuẩn bị……
“Ta nhớ ra còn có chuyện quan trọng chưa làm, không bằng ——”
Điền Thú Quỳnh còn chưa dứt lời thì Lý Vụ đã giơ chén rượu đánh gãy lời hắn: “Tuy Lý mỗ là một kẻ vũ phu nhưng bình sinh yêu nhất là kết giao bạn bè! Hôm nay ta và Điền công tử vừa thấy như…… như……” Hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Châu Hi.
“Đã quen.” Thẩm Châu Hi nhắc tuồng nhỏ như muỗi.
“À, vừa gặp đã quen!” Lý Vụ lớn tiếng nói, “Nhất định phải không say không về, bằng không chính là ngươi khinh thường ta —— Điền công tử, ngươi có khinh thường ta không?”
Điền Thú Quỳnh lập tức khinh thường trong lòng nhưng còn chưa kịp nói vài câu lừa gạt thì đã thấy cánh tay đang cầm chén rượu của Lý Vụ nổ gồ cơ bắp.
“Tri phủ đại nhân đúng là cường tráng, Điền mỗ bội phục không thôi.” Điền Thú Quỳnh quyết đoán nói.
“Một khi đã như vậy ——” Lý Vụ nhấc chén rượu trong tay và nói, “Cảm tình sâu, một ngụm hết, cảm tình nông, chậm rãi liếm.

Điền công tử, tình nghĩa của chúng ta nông hay sâu phải xem ngươi ——”
Lý Vụ ý vị nói xong lời này thì cầm chén rượu uống sạch một hơi.
Thẩm Châu Hi đã quen nhìn Lý Vụ uống rượu nên biết chút rượu này với hắn chỉ là ướt họng.

Còn Điền Thú Quỳnh thì xui xẻo chắc rồi.

Nhìn quần áo của hắn thì biết trước đây hắn chưa từng uống rượu kém thế này bao giờ.

Đáng thương Điền công tử bị vịt đuổi thế là do dự giơ chén rượu trong tay lên và mặt ủ mày ê, thấy chết không sờn uống một hơi cạn sạch.
Chén không mới rời môi hắn đã ho nổ phổi.
Thẩm Châu Hi vừa định để tỳ nữ bên cạnh hỗ trợ vỗ lưng cho hắn thì đã thấy Lý Vụ đập thật mạnh lên cái lưng gầy yếu đơn bạc của kẻ kia.
Lý Vụ cười to nói: “Hay! Điền công tử quả nhiên sảng khoái! Nói đi, ngươi là người nơi nào, tới Lý phủ ta để làm gì?”
Điền Thú Quỳnh suýt nữa thì bị một cái đập kia đánh cho dán bẹp lên bàn, hắn gian nan cố chống đỡ thân thể, sắc mặt đỏ ửng nói: “Ta là thương nhân Hào Châu, trong nhà buôn bán hương liệu…… Lần này ta ngàn dặm xa xôi tới Tương Châu là muốn nhờ Lý tri phủ dắt mối giới thiệu cho ta làm quen với một người, sau đó ta sẽ đưa lễ nặng.”
“Là người nào mà quan trọng thế?”
“Thiên hạ đệ nhất công tử, hiện giờ là Tham Tri chính sự Phó Huyền Mạc.”
Điền Thú Quỳnh vừa nói xong thì bàn cơm lập tức an tĩnh.

Thẩm Châu Hi làm bộ không thèm để ý mà nhìn đĩa bắp xào trước mặt nhưng tay cầm đũa lại không nhịn được nắm chặt.
“À ——”
Cái đũa dài trong tay Lý Vụ đột nhiên chọc qua cái móng heo hầm trước mặt hắn rồi hắn dùng nó để gắp miếng móng heo lên.

Nước canh đặc sệt nhỏ xuống từ phần da heo được nướng đỏ hồng, từng giọt rơi vào trong bát đẩy ra từng gợn sóng.
“Ngươi tìm hắn làm gì?” Lý Vụ hỏi.
“Thật không dám giấu giếm, ta không có gì lấy được ra tay nhưng phải nói là vận khí tốt, đầu thai tốt nên thiếu gì chứ tiền thì chưa từng thiếu ——”
“Đã nhìn ra.” Lý Vụ nói.
Đã nhìn ra, Thẩm Châu Hi thầm nói trong lòng.
Tiền không thiếu chỉ bị mù thôi.
“Hiện giờ khói lửa tứ phương, quần hùng nổi dậy, bá tánh quả thực không dễ sống.

Thương nhân chúng ta tuy có tiền nhưng nếu không có chỗ dựa thì vẫn sẽ bị kẻ khác coi như thịt cá trên thớt.” Điền Thú Quỳnh hắng giọng nói, “Theo ta thấy dưới bầu trời này thiên hạ đệ nhất công tử vẫn là chỗ dựa tốt nhất! (Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Phó Huyền Mạc xuất thân trâm anh thế gia, là quý công tử nổi danh thiên hạ, phẩm hạnh cao quý, tướng mạo đường đường, có thể văn có thể võ ——”
Lý Vụ không kiên nhẫn đánh gãy lời vọng cổ của hắn: “Nói chút tiếng người đi.”
“Ta muốn ôm đùi Phó thị.” Điền Thú Quỳnh nói, “Còn mong Lý tri phủ thay ta dẫn mối, nếu sự thành Điền thị còn đưa thêm vạn lượng hoàng kim làm quà.”
“Vì sao lại là ta?” Lý Vụ bỗng nhiên hỏi.

Điền Thú Quỳnh không chút hoang mang nói: “Sau khi kinh đô không còn thì bệ hạ và Phó thị nhất tộc đều như thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta cũng không biết nên tìm ai mới tốt —— tiết độ sứ thì ta không gặp được nên mới thử tiếp cận quan tri phủ.

Phó Huyền Mạc vừa tới bình nguyên Bạch Linh cho nên ta muốn tới đây thử vận may trước.”
Lời này đúng là hợp tình hợp lý, không có lỗ hổng.
“Giúp đỡ quân đội —— không phải số tiền nhỏ mà được, ngươi có nhiều tiền như thế sao?” Lý Vụ hỏi.
“Cái này thì mong Lý tri phủ yên tâm,” Điền Thú Quỳnh đắc ý nói, “Mặc dù ta không thể xưng là nhà giàu số một thiên hạ nhưng trong 3 số đầu thì không thiếu Điền Thú Quỳnh ta đâu.”
“Một khi đã như vậy,” Thẩm Châu Hi mở miệng nói, “Sao lúc trước không hề nghe danh tiếng của Điền gia ở Hào Châu?”
Phú hào trong thiên hạ này đếm đi đếm lại cũng chỉ có mấy nhà, nói tới ba nhà giàu nổi tiếng nhất thì không ngoài ba nhà Bạch, Tôn và Vương.

Cửa hàng bạc của Bạch gia trải khắp thiên hạ, Tôn gia thì lũng đoạn mậu dịch trên biển, Vương gia có sản nghiệp rộng khắp, từng là hoàng thương có danh tiếng nhất.
Chẳng lẽ là nàng kiến thức hạn hẹp sao? Bất kể trong hay ngoài cung nàng cũng chưa từng nghe nói tới Điền gia ở Hào Châu.
“Không được rêu rao là gia huấn của Điền gia chúng ta, ngài chưa từng nghe nói tới danh của chúng ta cũng là bình thường.

Nhưng lời ta nói đều thật —— nếu không ta cũng không thể lấy ra một rương vàng để làm lễ ra mắt.” Điền Thú Quỳnh trấn định tự nhiên nói.
Lý Vụ tự rót cho mình một chén rượu đầy sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Một lát sau, hắn mở miệng nói: “Ta không có cách nào ảnh hưởng tới quyết định của kẻ kia đâu.”
“Chỉ cần Lý tri phủ đưa ta tới gặp Phó Huyền Mạc thì vạn lượng hoàng kim chính là của ngài, ta sẽ tự nghĩ cách thuyết phục Phó Huyền Mạc.”
“…… Ôm đùi Phó thị là ý của cả Điền thị nhất tộc ư?” Lý Vụ hỏi.
Điền Thú Quỳnh nói: “Đương nhiên, việc này không thể do mình ta làm chủ được, là ý của cả Điền thị.”
“Được.” Lý Vụ nói, “Ba ngày sau ngươi lại tới đây ta sẽ sắp xếp gặp mặt —— nhớ phải mang theo vàng đó.”
Thẩm Châu Hi giật mình nhìn hắn một cái.

Lý Vụ lại mặt không đổi sắc, thần thái tự nhiên giống như ba ngày sau hắn thật sự có thể biến ra một Phó Huyền Mạc cho Điền Thú Quỳnh gặp ấy.
Thấy bộ dạng hắn nhàn nhã thế là nàng không nhịn được hoài nghi: Chẳng lẽ Phó Huyền Mạc thật sự sẽ xuất hiện ở đây ba ngày sau ư?
“Chỉ cần có thể gặp Phó Huyền Mạc thì mọi việc khác đều dễ nói ——” Điền Thú Quỳnh đáp, “Để cầu cho chúng ta có thể được như mong muốn ta sẽ chuẩn bị một bàn tiệc rượu tỉ mỉ, mời Lý tri phủ ngày mai tới dự để ta được nở mày nở mặt.”
Lý Vụ lập tức đồng ý, Điền Thú Quỳnh thì cảm thấy mỹ mãn mà cầm lấy đũa, tầm mắc lắc lư quanh cái bàn toàn móng heo.

Cuối cùng hắn gắp một miếng móng heo hầm đậu nành sau đó mang vẻ mặt ghét bỏ mà nhét vào miệng.
Không bao lâu sau Điền Thú Quỳnh ăn hết nổi nên mượn cớ cáo từ.
Hắn vừa đi thì Thẩm Châu Hi đã lập tức nói ra nghi vấn trong lòng: “Ba ngày sau Phó Huyền Mạc sẽ tới Tương Châu ư?”
Lý Vụ vừa gặm móng heo vừa uống rượu trắng, trong lúc bận rộn vẫn bớt thời gian trả lời câu hỏi của nàng: “Không có tin tức gì.”

“Vậy sao chàng còn đồng ý ba ngày sau dẫn kẻ này đi gặp Phó Huyền Mạc?” Thẩm Châu Hi giật mình hỏi.
“Hắn cũng đâu biết thiên hạ đệ nhất công tử mình muốn gặp trông như thế nào.” Lý Vụ nói xong thì tự tin mà xoa xoa tóc, “Nàng nhìn ta xem có giống thiên hạ đệ nhất công tử không?”
Thẩm Châu Hi nhìn chằm chằm hắn mà trầm mặc.
Cái khác không nói, chỉ nguyên màu da này là đã đủ giả không thể giả hơn rồi.

Có quý công tử nhà ai dãi nắng dầm mưa tới độ da như lúa mạch thế này không?
Lý Vụ chép chép miệng nói: “Nhưng ta mà giả làm cái loại gian tham như thiên hạ đệ nhất cẩu thì ta không làm được.

Lúc nói chuyện ta cũng không tạo được cảm giác như nước cống đang ngấm ra bên ngoài như hắn —— vẫn nên tìm người khác giả làm hắn đi.”
“Đúng vậy, chàng vẫn nên……” Thẩm Châu Hi còn chưa dứt lời thì bỗng phản ứng lại, “Sao lại phải tìm người đóng giả hắn? Nếu hắn nói thật thì đây là chuyện tốt mà.

Đại Yến đang khó khăn về quân lương, nếu có thể giúp đỡ thì việc bình định phản loạn sẽ dễ dàng hơn.”
“Thế nếu là giả thì sao?” Lý Vụ hỏi lại.
“Nếu là giả……” Thẩm Châu Hi không đáp được.
Điền Thú Quỳnh mà nói dối thì hắn mang nhiều vàng tới như thế để mưu đồ cái gì?
“Cho nên ——” Lý Vụ mang vẻ mặt chính khí nói, “Lý mỗ ta là trung thần cuối cùng của Đại Yến nên khẳng định phải giúp anh vợ kiểm nghiệm xem con chuột đồng lấm la lấm lét này là tốt hay xấu.”
Khó có lúc Lý Vụ vì Đại Yến suy nghĩ cặn kẽ như thế này nên Thẩm Châu Hi cảm động cực kỳ.

Đồng thời nàng còn cảm thấy kiêu ngạo vì tự mình bồi dưỡng được một trung thần cho Đại Yến.
“Là ta sơ sót,” Thẩm Châu Hi gắp một miếng móng heo hầm bỏ vào bát hắn làm khen thưởng và cảm động nói, “Cũng may có chàng biết suy xét vì bệ hạ.”
Cơm nước xong Lý Vụ chắp tay sau lưng đi ra ngoài, Thẩm Châu Hi kinh ngạc hỏi: “Chàng còn muốn đi đâu?”
“Điêu Nhi vừa về thành đã mất hút con mẹ hàng lươn, ta đi xem nó đã ăn cơm chưa, trễ chút ta sẽ về.” Lý Vụ nói.
Hắn nhàn nhã đi bộ ra khỏi hậu viện, nhưng trong nháy mắt đi ra khỏi cửa lớn của Lý phủ thì bước chân hắn lập tức nhanh như gió.
Lý Thước vừa lúc tới cửa và thiếu chút nữa đã đâm sầm vào hắn.
“Đại ca đi đâu thế?” Lý Thước giật mình hỏi.
Lý Vụ nói, “Vịt béo tới cửa, cần thương lượng làm sao để nó bỏ mỡ lại.”
Dù sao đều là giúp đỡ Yến quân, vậy giúp đỡ Tương Châu quân đi.
Không muốn giúp đỡ Tương Châu quân thì đi giúp Diêm Vương quân vậy.
Dù hắn để vàng rơi vào nhà xí, rơi xuống sông cũng tuyệt đối không để nó rơi vào tay Phó Huyền Mạc!