Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 119: Chương 119






Thẩm Châu Hi chọn cho ba anh em Lý Vụ hai bộ áo choàng chất lượng tốt sau đó chọn cho mình ba bộ váy áo rồi vô cùng vui vẻ thắng lợi trở về.
Cái sân có chứa hơn 400 đại hán luôn náo nhiệt, Thẩm Châu Hi mới vừa bước vào cửa lớn đã thấy bản thân lại về tới phố xá tấp nập sầm uất.
Tiếng cười hào sảng, tiếng xấu hổ chửi bậy thay phiên nhau vang lên phía bên kia tường.

Vị tráng sĩ tên Ngưu Vượng kia quả là đã nghiêm khắc nhắc nhở người của mình thế nên suốt thời gian này ngoại trừ lúc mới tới bọn họ chưa từng tiến đến tiền viện nửa bước.
Hai người Lý Côn mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào phòng Thẩm Châu Hi và Lý Vụ.

Lúc bọn họ định đi ra ngoài Lý Vụ lại mở miệng nói: “Hai đứa chờ một chút, ta có lời muốn nói.”
Lý Thước sửng sốt, biểu tình lập tức nghiêm túc: “Tri phủ Từ Châu đã nói cái gì sao?”
“Vương Văn Trung muốn cảm tạ ta nên mời ta đảm nhiệm một chức bách hộ của huyện Bành Thành.

Ta muốn hỏi ý kiến mọi người muốn đi hay ở?”
“Đệ kiến nghị ở lại.” Lý Thước trầm ngâm một lát mới nói, “Chúng ta đã để lại quá nhiều dấu vết ở Kim Châu, tuy nói lúc trước chúng ta không để lộ chút gì trước mặt Hàn Phùng Nguyệt và tùy tùng của hắn nhưng Hàn Phùng Niên còn trẻ đã nổi tiếng gian xảo, sợ hắn sẽ phát hiện ra cái gì đó ở Kim Châu.”
“Đệ nghĩ như thế nào?” Lý Vụ nhìn về phía Lý Côn lúc này đang ngồi ở trên giường rung đùi đắc ý rồi hỏi, “Đệ muốn ở lại đây hay về Kim Châu?”
“…… Có gà nướng không, Kim Châu ấy?” Lý Côn ngượng ngùng xoắn xít hỏi.
“Có gà nướng, nhưng không có con gà nướng đệ muốn ăn.” Lý Vụ nói, “Tùy đại nương đã dọn cả gia sản tới Tương Châu rồi, chỉ sợ sẽ không dễ dàng trở lại Kim Châu đâu.”
“Thế thì thôi… không sao cả…… ở đâu cũng được……” Lý Côn thất vọng đáp.
“Nàng thì sao?” Lý Vụ nhìn về phía Thẩm Châu Hi vẫn im lặng nãy giờ.
Ba tầm mắt đều dừng trên người nàng, còn bản thân nàng thì không hề do dự nói: “Ta nghe ngươi.”
Câu trả lời của nàng hình như vượt ngoài dự kiến của Lý Vụ, hắn yên lặng nhìn nàng, trong mắt có một chút xúc động.
“…… Không phải nàng vẫn luôn muốn về Ngư Đầu huyện thăm người quen ư?”
“Muốn thì muốn —— nhưng chuyện muốn làm không phải lúc nào cũng làm được.” Thẩm Châu Hi nói, “Lý Thước nói đúng, các ngươi ở Kim Châu nhiều năm, chỉ cần người có tâm cố ý điều tra sẽ biết được thân phận của chúng ta.

Chỉ cần chúng ta đều có thể bình an thì dù vĩnh viễn không thể trở về Ngư Đầu huyện cũng có sao?”
“Được —— nếu chúng ta đều có ý kiến giống nhau thì đơn giản rồi.” Lý Vụ nói, “Ngày mai ta sẽ trả lời Vương Văn Trung, tạm thời ta sẽ làm bách hộ của Từ Châu.

Để xem tri phủ Từ Châu này có cái gì để vớt không.”
“Còn vớt nữa hả?” Thẩm Châu Hi nhịn không được nói, “Lệnh truy nã ngươi còn dán ở Tương Châu kia kìa!”
“Tri phủ Tương Châu đều đã thành thịt khô rồi ta còn sợ lệnh truy nã của ông ta chắc?” Lý Vụ trừng mắt thật to.

“Phía bắc cũng có Hàn Phùng Niên đang đuổi ngàn dặm để giết ngươi đó……”
“Hắn đuổi bắt Chân Vụ, có liên quan gì tới Lý Vụ ta đâu?” Lý Vụ ưỡn ngực.
Thẩm Châu Hi: “……” Thôi kệ cái tên rắm thối này, nàng quản không nổi.
Bốn người thương định một lúc, tới ngày thứ hai Lý Vụ mang theo Lý Thước tới Vương trạch.
Vị quản gia lần trước mang bọn họ tới thư phòng đợi ở đó chừng một nén nhang thì cánh cửa vốn đóng chặt rốt cuộc cũng mở ra.

Ba người đi vào thư phòng lại phát hiện ngoài tri phủ Từ Châu là Vương Văn Trung còn một nam tử mặc áo dài màu xanh, giống như phụ tá của ông ta.
Hai người đó ngồi đối diện trên một cái giường La Hán, trên cái bàn bằng gỗ đàn có một bàn cờ đã đi tới tàn cục, hai chén trà đã không còn bốc khói.
Hôm nay là ngày nghỉ tắm gội nên Vương Văn Trung bỏ quan phục, mặc một cái áo gấm màu xám thêu hoa văn.

Ông ta ngồi xếp bằng trước bàn cờ, nghe thấy hạ nhân bẩm báo cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ đã đoán trước được mà nói: “Đã nghĩ kỹ rồi hả?”
“Vương đại nhân để mắt tới tiểu nhân thì sao tiểu nhân dám từ chối? Chẳng qua tiểu nhân có hai đứa em, bọn họ……” Lý Vụ ngừng lại.
Vương Văn Trung vẫn mang thần sắc nhàn nhạt nói: “Người phía sau chính là Lý Thước mà Thi Vịnh nói, vậy còn kẻ tên Lý Côn đâu?”
Lý Vụ nói: “Chỗ tiểu nhân ở nhờ còn có người khác nên tiểu nhân để Lý Côn ở lại giúp đỡ đại tẩu hắn.”
“Hiện tại các ngươi đang ở đâu?”
“Bởi vì khách điếm không còn phòng nên tiểu nhân đang ở nhà riêng của chưởng quầy khách điếm.”
Vương Văn Trung gật đầu nói: “Chuyện của ba anh em các ngươi ta đã nghe con gái ta nói lại.

Ngươi mà làm bách hộ thì bọn họ đương nhiên sẽ được nhận làm thủ hạ dưới trướng của ngươi, để ngươi trực tiếp giám thị và phân công.

Căn nhà kia các ngươi cũng đừng ở nữa, nhiều người nhiều chuyện.

Nha môn phân cho mỗi vị bách hộ một căn tứ hợp viện, ngươi dọn dẹp hành lý một chút rồi trực tiếp dọn vào ở là xong.”
“Đa tạ đại nhân.” Lý Vụ chắp tay, “Từ nay về sau ngài chính là lão đại của Lý Vụ!”
“Tân quan mới nhậm chức, ba đốm lửa này ngươi định đốt thế nào?” Vương Văn Trung ngẩng đầu lên, đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng rốt cuộc cũng nhìn về phía Lý Vụ.

(Quan mới nhậm chức thường hăng hái, làm việc gióng trống khua chiêng để giết gà dọa khỉ tạo uy thế).
Ông ta thấy lần trước Lý Vụ mặc một thân áo nâu, nay lại mặc một thân áo gấm tính chất cực tốt, hoa văn phối sức không có cái nào không ổn thì hơi ngạc nhiên.
Lý Vụ nhếch miệng cười nói: “Ngài là lão đại, ngài nói đốt thế nào, đốt ai thì chính là như thế.”
Vương Văn Trung nhíu mày vì thái độ cà lơ phất phơ của hắn nhưng rồi lại chợt bình tĩnh và trầm giọng nói: “Chỗ bản quan có cơ hội lập công, ngươi có muốn làm không?”

Lúc Vương Văn Trung đang chửi thầm Lý Vụ thì trong lòng Lý Vụ cũng đang hùng hổ.

Muốn người ta bán mạng làm việc thì cứ nói thẳng, còn con mẹ nó hỏi hắn làm gì —— cái tính kia của Vương Thi Vịnh hóa ra là học được từ cha mình.
Lý Vụ sớm đã giẫm nát cái mặt cố làm ra vẻ kia mấy trăm lần nhưng trên mặt vẫn là nụ cười tản mạn: “Chuyện tốt như vậy sao đại nhân lại giao cho tiểu nhân?”
“Đương nhiên là vì ngươi đã cứu con gái bản quan.” Vương Văn Trung nói, “Vị trí bách hộ đã là võ quan chính lục phẩm, ngươi đột nhiên lên được vị trí cao như thế mà lại không có thành tích gì để người ta phục thì kể cả có bản quan nâng đỡ người ta cũng sẽ không công nhận.”
Đánh rắm!
Lý Vụ cố nén khinh miệt mà cười nói: “Nếu như thế Lý Vụ đều nghe đại nhân sắp xếp!”
“Tốt!”
Vương Văn Trung xoay người đối diện với Lý Vụ và nói: “Trong địa phận Từ Châu có một phỉ trại quy mô chừng trăm người.

Bọn chúng quấy rầy bá tánh Từ Châu đã lâu.

Nếu ngươi có thể thành công bao vây tiêu diệt đám phỉ tặc này thì vị trí bách hộ của ngươi chính là danh xứng với thật.

Ngươi có tin tưởng không?”
Ông nói 100 người thì có thể là 100 mà cũng có thể là 900, cái quy mô trong miệng ông ta quá là khó lường.

Tuy trong lòng Lý Vụ thấy khả nghi nhưng mặt mày vẫn như cũ.
Hắn chắp tay nói: “Lý Vụ tất không có phụ sự tin tưởng của đại nhân.”
Rốt cuộc Vương Văn Trung cũng lộ ra tươi cười: “Việc này không nên chậm trễ, ngươi trở về chuẩn bị đi, trong bảy ngày lão phu hy vọng nhận được tin tốt.”
“Vâng.” Lý Vụ rũ mắt đáp.
Hai anh em Lý Vụ hành lễ cáo lui xong thì nụ cười trên mặt Vương Văn Trung lập tức biến mất.

Thần sắc ông ta ảm đạm nhìn tàn cục trên bàn cờ sau đó mở miệng nói: “Nếu hắn thật sự thành công diệt phỉ……”
Phụ tá ngồi ngay ngắn và cung kính nói: “Đại nhân, thuộc hạ nắm chắc 10 phần trong chuyện này.

Một kẻ thôn phu chưa từng đọc sách, cũng chưa từng dẫn binh thì không có khả năng thành công tiêu diệt Kim Trúc trại đâu.”
Vương Văn Trung trầm mặc, ý bảo hắn nói tiếp.

“Kim Trúc trại tuy chỉ có 300 người nhưng phần lớn đều là đám du côn đạo tặc hoành hành nhiều năm, bọn chúng âm hiểm giảo hoạt như đám chuột khiến đội ngũ diệt phỉ của chúng ta nhiều lần phải ngậm nước đắng mà về.

Lý Vụ chẳng qua chỉ là một kẻ chơi bời lêu lổng, lúc này để hắn đi tiêu diệt Kim Trúc trại chính là lấy trứng chọi đá, kết quả đã sớm được định đoạt.”
“Một kẻ thôn phu nơi sơn dã…… sao lại khiến đứa con gái bảo bối của lão phu xem bằng con mắt khác chứ?” Vương Văn Trung cười lạnh.
Vương Văn Trung đã sinh ra bất mãn với con gái mình, mà phụ tá ở bên cạnh lại không dám bình luận linh tinh.

Hắn chỉ cẩn thận nói: “Tiểu thư có tình có nghĩa, biết báo đáp ân tình, đúng là mẫu mực của nữ tử trên thế gian.”
Vương Văn Trung lại chỉ cười lạnh không nói.

Con gái ông ta làm sao ông ta lại không biết nó nghĩ gì trong lòng đây?
Đám nam tử ưu tú của Từ Châu tới cửa xếp hàng chờ nó chọn nhưng nó lại đối xử bình đẳng, xa cách mà khách khí, cũng chưa từng làm việc gì dư thừa.

Nếu chỉ vì báo ân thì đưa một số tiền là được, sao nó phải chủ động vì tên này xin một vị trí bách hộ chứ?
Nữ tử gặp nạn sinh ra hảo cảm với người giúp mình, kịch bản này diễn ra hàng ngày nên ông ta cũng có thể hiểu được.

Nhưng ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xuất hiện trong nhà mình.

Nếu Lý Vụ và hai đứa em trai của hắn có thể chết trong trận chiến với Kim Trúc trại thì đương nhiên là tốt nhất.

Lúc ấy bí mật sẽ được chôn vùi, Thi Vịnh cũng sẽ dứt bỏ tâm tư vớ vẩn, quả là một công đôi việc.
“Nếu đại nhân không yên tâm thì còn một biện pháp khác.” Phụ tá nhìn sắc mặt ông ta và nói, “Từ Châu có nhiều bách hộ đóng giữ nhiều nơi, chỗ xa nhất chính là Phong huyện, cách nơi này những hai ngày đi đường.

Nếu đại nhân để hắn đóng giữ ở Phong huyện thì coi như có thể nhắm mắt làm ngơ.”
“…… Cái đó nói sau.” Vương Văn Trung đẩy bàn cờ ra không tỏ ý kiến.
Phụ tá xem mặt đoán ý thấy thế thì đứng dậy cáo lui.
Tin Vương Văn Trung phái Lý Vụ tiêu diệt Kim Trúc trại được truyền tới phòng Vương Thi Vịnh vào lúc chạng vạng.
Sắc mặt nàng ta cực kỳ khó coi, nàng ta định chạy tới thư phòng gặp cha mình nhưng thay quần áo trang sức xong đi tới cửa nàng ta lại đổi ý.
Xuân Quả nhìn tiểu thư nhà mình không nói một lời đã xoay người ngồi lại ghế thì kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, ngài không đi cầu lão gia sao?”
“Không đi.” Vương Thi Vịnh nhẹ giọng nói, “Ta đi ngược lại sẽ khiến cha càng có ý muốn giết Lý công tử.”
Nàng ta cầm lấy khung thêu nhìn chăm chú lên đóa hoa mẫu đơn chưa hoàn thành trên đó, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve con bướm 5 màu vờn quanh đóa hoa.
“Cha lo lắng việc này mà lộ ra sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của ta.

Mà ta cũng đã nói không ít lời hay về Lý công tử trước mặt ông ấy, nếu lại ra mặt giúp đỡ thì cha sẽ cho rằng ta có ý gì với hắn.


Điều này sẽ khiến hắn càng sớm toi mạng hơn.

Hiện tại biện pháp duy nhất chính là Lý công tử mau chóng kiến công lập nghiệp, nhận được sự tin tưởng của cha và trở thành trợ thủ đắc lực cho ông.

Từ mục tiêu lâu dài mà nói thì lần diệt phỉ này không phải chuyện xấu.”
Xuân Quả cái hiểu cái không mà gật gật đầu.
“Huống chi ——” Vương Thi Vịnh cầm cây kim có xỏ tơ hồng rồi nhẹ nhàng thêu tiếp, miệng nói: “Ta cũng muốn biết Lý công tử có đáng giá cho vị trí bách hộ mà ta giúp hắn cầu tình mới có được hay không.”
……
Buổi sáng Lý Vụ rời khỏi Vương trạch nhưng mãi tới khi trăng lên đầu cành hắn mới mang theo Lý Thước trở lại căn nhà đông đúc kia.
Hắn mới vừa bước vào cửa lớn thì tiếng nói oang oang của Ngưu Vượng đã vang lên từ bên kia: “Là Lý huynh đệ đã trở lại sao? Buổi tối qua đây ăn cơm nhé?”
Lý Vụ đưa giò heo kho cùng rượu Thiêu Đao Tử cho Lý Thước ý bảo hắn mang tới phòng bếp để bày ra đĩa.
Ngưu Vượng gân cổ lên gào: “Chiều nay ta không có việc gì làm nên mang theo anh em vào núi đào được không ít rau dại, sau khi bán xong còn thừa không ít, buổi tối chúng ta định ăn lẩu, các ngươi tới uống cho vui đê!”
“Không tới, rượu hôm trước còn chưa tiêu đây này!” Lý Vụ cũng cao giọng đáp.
Thẩm Châu Hi mở cửa là thấy cảnh sơn ca đang hát véo von, Lý Vụ và Ngưu Vượng kẻ xướng người họa vui vẻ.
“Các ngươi đã trở lại?” Nàng mới vừa nói xong thì Lý Côn ở đối diện cũng mở cửa đi ra.
Hắn còn buồn ngủ, tay xoa đôi mắt nhưng sau đó mắt hắn lập tức trợn tròn.
“Ta muốn ăn!” Lý Côn chạy ào về phía Lý Thước lúc này đang cầm bao lớn bao nhỏ đi về phía phòng bếp.
Lý Vụ đi vào phòng, cởi áo ngoài tùy tiện ném lên giường, Thẩm Châu Hi lập tức đi tới cầm lấy áo ngoài của hắn vuốt phẳng sau đó treo lên ngay ngắn.
“Tri phủ Từ Châu nói gì với ngươi vậy?”
“Lão bất tử này thấy ta không vừa mắt nên muốn sai ta đi diệt phỉ.” Lý Vụ nói.
“Diệt phỉ?” Thẩm Châu Hi lập tức lo lắng, “Phỉ chỗ nào?”
“Cạnh Tuy Ninh huyện có Kim Trúc trại, tuy không lớn nhưng thật sự khó giải quyết.

Tuy Ninh huyện đã vài lần phái người diệt bọn chúng nhưng đều bị đánh oa oa chạy về.”
“Tri phủ cho ngươi đủ người không?”
“Tuy Ninh huyện trước sau phái cả ngàn người đi diệt phỉ, nhưng lão tử chỉ có 120 người, còn chẳng đủ nhét kẽ răng cho đám phỉ kia.”
“Thế phải làm sao đây?” Thẩm Châu Hi chau mày, còn đương sự là Lý Vụ lại chẳng thèm để ý.
“Đi một bước xem một bước, làm không được thì cùng lắm là chạy.” Lý Vụ đạp giày trên chân sau đó tùy tiện nằm lên giường.
Hắn gối tay sau đầu không hề để ý nói: “Vương Văn Trung chuẩn bị cho chúng ta một tòa nhà, ngày mai sẽ dọn qua đó —— đám đại nhân vật đều thích làm bộ tịch kiểu này, toàn thích mang gia quyến ra để uy hiếp người khác.

Lão ta nói bách hộ nào cũng được phân một tòa nhà nhưng ta đoán hẳn chỉ có lão tử mới có ‘vinh hạnh’ này.”
Ánh mắt hắn vừa chuyển đã nhìn Thẩm Châu Hi lúc này ngồi ở mép giường với thần sắc lo lắng.
“Nàng thu dọn đồ đạc đáng giá gọn gàng một chút, chuẩn bị chạy trốn bất kỳ lúc nào.”