Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 112: Chương 112






Đường tới Từ Châu gió êm sóng lặng, không còn tên sát thủ nào xuất hiện nữa.
Con ngựa màu nâu mới mua đạp đạp trên đường kéo theo xe ngựa vững vàng đi trên đường cái quan.
Từng chuỗi thịt hoẵng được treo bên ngoài xe, Lý Côn ngồi ở đầu xe thường duỗi tay lần mò, thịt còn chưa hoàn toàn được hong khô thì đã ít đi trông thấy.
Một ngày này Thẩm Châu Hi ở trong xe nghỉ trưa, Lý Vụ thì dây dưa bắt nàng kể tiếp về Tư Trị Thông Giám cho hắn nghe.

Bỗng có tiếng nữ tử mang theo nức nở cầu cứu làm nàng ngừng lại.
Lý Thước ở bên ngoài lập tức ghìm cương để con ngựa chạy chậm.

Bên ngoài xe ngựa bùm một tiếng, tiếp theo là tiếng nữ tử liên tiếp dập đầu cầu xin: “Cầu xin các ngươi, cứu cô nương nhà ta đi!”
Thẩm Châu Hi cau mày đẩy cửa xe ra.

Nàng thấy một thiếu nữ trang điểm giống nha hoàn đang khóc lóc nước mắt đầy mặt.

Trên bộ quần áo không tồi của nàng ta có vết máu, vẻ mặt nàng ta vô cùng hoảng loạn.

Thấy cửa xe mở nàng ta vội vàng dập đầu với Thẩm Châu Hi và Lý Vụ và khóc cầu: “Lão gia, phu nhân! Cầu mọi người rủ lòng thương cứu tiểu thư nhà ta đi!”
Lý Thước và Lý Côn nhìn về phía Lý Vụ ở trong xe, lúc này hắn dựa lưng vào vách xe tùy tiện nhàn nhạt không có gì khác biệt.
“Tiểu thư nhà ngươi bị làm sao?” Thẩm Châu Hi mở miệng hỏi.
“Đoàn xe của tiểu thư nhà ta gặp phải lưu phỉ, bọn chúng giết xa phu và hộ vệ sau đó kéo tiểu thư vào rừng cây.

Cầu mọi người giúp chúng ta đi!” Nha hoàn khóc không thành tiếng nói, “Chúng ta là phú thương của Từ Châu, lão gia và phu nhân mà ra tay tương trợ thì nhà chúng ta nhất định sẽ cảm tạ mọi người thực hậu hĩnh!”
Lý Vụ giật giật lỗ tai: “Phú thương của Từ Châu ư?”
“Phải, lão gia nhà ta là phú thương nổi tiếng của Từ Châu ——” nha hoàn vừa thấy có hy vọng là lập tức nói thêm, “Không có thời gian nữa đâu, nô tỳ cầu các vị cứu tiểu thư nhà ta đi……”
“Lý Vụ……” Thẩm Châu Hi nhìn về phía Lý Vụ, ánh mắt lộ ra cầu xin.

“Đám lưu phỉ kia có bao nhiêu người?” Rốt cuộc Lý Vụ cũng mở miệng hỏi.
“Không nhiều lắm! Chỉ có bảy tám kẻ!” Nha hoàn vội đáp.
“Bảy tám người đã chặn được đoàn xe của các ngươi hả?”
“Không biết bọn họ là đào binh từ đâu nhưng trên người bọn họ có khôi giáp, có trường đao, lại trải qua huấn luyện nên gia đinh nhà chúng ta không phải đối thủ của bọn họ……” Nha hoàn khóc thút thít nói.
Lý Vụ nói: “Tước Nhi, đệ và Điêu Nhi đi một chuyến.”
Nha hoàn nhìn thấy chỉ có hai người đi thì lập tức nóng nảy: “Các ngươi chỉ có hai người làm sao đánh lại bọn họ! Ngươi ——” ánh mắt nàng ta nhìn Lý Vụ, muốn nói lại thôi, ý trong đó lại được biểu đạt rất rõ ràng.

Bất kể thế nào thì về hình thể và sự rắn chắc Lý Vụ cũng hơn Lý Thước nhiều.
Thẩm Châu Hi sợ hãi nếu tiếp tục trì hoãn thì vị cô nương kia sẽ mất trong sạch vì thế mở miệng khuyên nhủ: “Ngươi đi với Điêu Nhi đi, Tước Nhi ở lại bảo vệ ta cũng được.”
Lý Vụ do dự một lát, dưới sự thúc giục của nàng cuối cùng hắn cũng đứng lên.
“…… Ở đâu?”
“Ta dẫn đường cho các ngươi!” Nha hoàn kích động nói.
Lý Vụ và Lý Côn mang theo vũ khí rồi cùng nha hoàn kia đi vào rừng.
Lý Thước ngồi ở đầu xe, một lúc sau hắn mới hỏi: “Tẩu tử không lo đây là bẫy ư?”
“Nha hoàn này nói thật.” Thẩm Châu Hi lắc lắc đầu kiên định nói.
“Sao tẩu biết?” Lý Thước tò mò quay đầu nhìn nàng hỏi.
“…… Cảm giác.” Thẩm Châu Hi nói, “Ta thấy được nôn nóng và sợ hãi của nàng ta là thật.”
“Tẩu tử đúng là có lòng tốt.” Lý Thước nói, “Nếu chỉ có ba người chúng ta thì không ai thèm cứu vị cô nương này đâu.”
“Nhưng lúc trước các ngươi đã cứu ta mà.” Thẩm Châu Hi nói.
“Lúc ấy không giống nhau.” Lý Thước cười nói, “Lúc trước là đại ca quyết định cứu tẩu.

Đổi thành vị cô nương này…… kết quả sẽ không giống nhau.”
“Có cái gì không giống nhau?” Thẩm Châu Hi khó hiểu.
Lý Thước lại chỉ cười mà không nói gì.
“Tẩu tử đã từng thích ai chưa?” Lý Thước đột nhiên hỏi.

Câu hỏi đường đột của hắn khiến nàng không tự chủ được mà đỏ mặt: “…… Sao tự nhiên đệ lại hỏi cái này?”
“Đệ tò mò.” Lý Thước cười nói, “Đệ đoán đáp án là không.”
“Sao đệ biết?” Thẩm Châu Hi quên che giấu mà trực tiếp kinh ngạc hỏi.
“Cảm giác.” Lý Thước ra vẻ cao thâm mà chớp mắt với nàng, dùng câu của nàng đáp lại.
Thẩm Châu Hi không nên hỏi vấn đề này, nhưng nơi này chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa ở chung đã lâu nên bọn họ giống như đã thật sự thành người nhà.
Thẩm Châu Hi nhịn không được hỏi: “…… Vậy đệ có người đệ yêu thích không?”
“Không có.” Lý Thước không chút do dự trả lời, hắn cười tủm tỉm nhìn Thẩm Châu Hi nói, “Đệ không thích ai hết.”
Thẩm Châu Hi sững sờ nghe hắn nói, quá khứ của hắn lại hiện ra trong lòng khiến giọng nàng cũng thêm phần đau thương: “Lý Thước……”
“Nhưng đệ thích đại ca, thích nhị ca và tẩu tử.” Lý Thước cười nói, “Tẩu tử không cần lo lắng cho đệ.”
Thẩm Châu Hi lập tức nói: “Ta cũng thích đệ ——”
Lời vừa ra khỏi miệng nàng mới ý thức được lời này không ổn nên vội bổ sung: “Ta và đại ca đệ, còn có nhị ca đều thích đệ.”
“Đệ biết.” Lý Thước cười, vết sẹo lớn trên má có biến đổi, “Nhưng lời này tốt nhất đừng để đại ca nghe được, nếu không huynh ấy lại lải nhải mãi.”
Thẩm Châu Hi cực kỳ đồng tình, vội gật đầu lia lịa.
Lúc này trong rừng cây vang lên tiếng bước chân hỗn độn, Lý Thước nhảy xuống xe ngựa nhìn về phía rừng cây nói: “Bọn họ đã trở lại.”
Thẩm Châu Hi vội ra khỏi xe ngựa.
Bóng dáng Lý Vụ đi ra khỏi rừng cây, phía sau là Lý Côn đã bị cởi mất áo ngoài.

Nha hoàn kia vừa khóc lóc vừa đỡ một nữ tử mỹ mạo lúc này đi không vững.

Trên người nàng kia khoác áo ngoài của Lý Côn, búi tóc đã tán loạn, mặt trắng bệch, hốc mắt sưng đỏ còn mang theo kinh hoàng.

Thẩm Châu Hi không biết nàng ta đã trải qua chuyện gì nhưng thoạt nhìn cực kỳ không tốt.
“Mau đỡ nàng vào xe ngựa!” Thẩm Châu Hi đứng tránh qua một bên và sốt ruột nói.

“Đa tạ phu nhân……” Nha hoàn rưng rưng nước mắt cảm tạ nàng rồi đỡ chủ nhân của mình lên xe ngựa.

Lúc đi qua Thẩm Châu Hi nàng kia nhìn búi tóc kiểu phụ nhân của nàng rồi hơi ngẩn ra.
Thẩm Châu Hi tìm được một cái chăn trùm lên làn váy rách nát của nàng kia, lại cầm lấy chén trà của mình rót một chén trà nóng đưa cho nàng ta.
“Đã không sao rồi, cô nương uống một ngụm trà cho ấm người!”
Nữ tử ngẩng đầu nhìn nàng một cái sau đó run rẩy vươn tay từ áo choàng của Lý Côn và đón lấy chén trà nóng kia.

Sau một lúc lâu nàng ta mới ghé miệng mà nhấp một ngụm.
“Phu nhân, ngài có thể cho cô nương nhà chúng ta mượn một bộ quần áo không?” Nha hoàn khẩn cầu mà nhìn nàng.
Nữ tử này áo rách quần manh đúng là không tốt lắm, nếu là cô nương chưa xuất giá thì chuyện này sẽ có đả kích trí mạng với nàng ta nếu bị lộ ra ngoài.
Thẩm Châu Hi không chút do dự đáp: “Được.”
Nàng tìm tay nải của mình, lấy ra một bộ váy áo còn mới tinh nàng chưa mặc bao giờ sau đó đưa cho nha hoàn.

Nàng kia hé giọng nói như muỗi kêu: “…… Đa tạ.”
Thẩm Châu Hi cười cười nói: “Ngươi thay quần áo đi, ta ra ngoài chờ.”
Nàng đóng cửa xe, vừa muốn xuống xe thì có một bàn tay duỗi tới đỡ nàng.

Lý Vụ nắm lấy tay nàng, một tay khác vòng qua eo nhẹ nhàng ôm nàng xuống dưới.
Mặt Thẩm Châu Hi lập tức đỏ bừng, nàng muốn chỉ trích hắn không tuân thủ thỏa thuận lúc trước mà chiếm tiện nghi của nàng nhưng Lý Côn và Lý Thước đều ở bên cạnh nên dù Lý rắm thối có không tuân thủ quy ước nàng cũng chẳng thể làm gì.
Để không làm lộ chuyện giả thành thân nên nàng đành dùng ánh mắt hung ác nhất mà trừng Lý Vụ một cái.
Ai biết thằng nhãi kia còn nhếch miệng cười!
Nàng không thể so đo với một kẻ rắm thối được, Thẩm Châu Hi tự an ủi mình.

Nàng kéo hắn sang một bên miễn cho người trong xe nghe thấy sau đó nhẹ giọng hỏi: “…… Rốt cuộc tình huống như thế nào?”
“Đuổi kịp, không phát sinh cái gì —— ngoại trừ quần áo bị rách còn chẳng sao hết.” Lý Vụ không để bụng nói, “Đám đào binh kia chỉ cần mình Điêu Nhi đã đủ giải quyết, không phải bọn chúng quá mạnh mà đoàn người của vị Vương cô nương này quá yếu.”
“Nàng ta họ Vương sao?” Thẩm Châu Hi hỏi, “Là nha hoàn kia nói cho ngươi à?”
“Trên đường trở về nàng ta tự mình nói.” Lý Vụ thoáng nhìn qua phía xe ngựa, “May mắn nàng không ở hiện trường ——”
“Làm sao vậy?” Thẩm Châu Hi hiếu kỳ hỏi.
“Vị Vương cô nương này vừa thấy ta đã chảy một đống nước mắt như nước đái ngựa ——” Lý Vụ lộ ra phiền chán nói, “Người không biết còn tưởng lão tử làm gì nàng ta.”

Lý Vụ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhíu mày nhìn về phía xe ngựa: “Nàng ta tốt nhất đừng có làm bẩn áo của Điêu Nhi, lão tử bỏ 6 lượng mua cái áo đó đấy ——”
Cửa xe ngựa lúc này mở ra, Thẩm Châu Hi vội vàng dùng khuỷu tay đánh đánh Lý Vụ cắt ngang lời oán giận của hắn.
“Lão gia, phu nhân ——” nha hoàn đứng ở cạnh cửa lấy tư thế của tỳ nữ mà mời hai vợ chồng Thẩm Châu Hi lên xe.
Lý Vụ đỡ Thẩm Châu Hi lên xe, Lý Thước và Lý Côn ngồi ở đầu xe, lúc này xe ngựa lại lên đường.
Trong thùng xe Vương cô nương mang sắc mặt tái nhợt hành nửa lễ với Lý Vụ và nói: “Đa tạ ân công cứu mạng, tiểu nữ ngày sau tất hậu tạ……”
Lý Vụ thờ ơ nhìn nàng ta, Thẩm Châu Hi thấy vậy thì đành phải thay hắn nâng vị cô nương kia lên sau đó cười nói: “Cô nương không cần khách khí.”
Thẩm Châu Hi bảo nàng ta đừng khách khí nhưng người nghe theo lại là Lý Vụ.

Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi muốn báo đáp chúng ta như thế nào?”
“Vàng bạc châu báu hoặc móc nối để làm quan, ân công cần cái gì?” Vương cô nương đề nghị.
“Ta chỉ cần có đảm bảo để tiến vào Từ Châu.”
“Ân công muốn vào Từ Châu thì ta sẽ vì ngài làm đảm bảo, đây là bổn phận của ta.” Vương cô nương cố cười, nụ cười yếu ớt mang vài phần Tây Thi nhu nhược.
“Được, chúng ta làm trao đổi ——” Lý Vụ nói, “Tiền đánh đuổi đào binh và đi nhờ xe ngươi không cần trả.”
“…… Được.”
Làm khó cho vị Vương cô nương này nghe mấy lời của Lý Vụ mà vẫn không đổi sắc, còn nha hoàn của nàng ta ở bên cạnh thì đã trợn hết cả mắt lên.
“Hai vị ân công, tiểu nữ tử còn có một chuyện muốn nhờ.

Việc này có thể mong hai vị giữ bí mật, bằng không ta……” Vương cô nương đỏ hốc mắt, bộ dạng lã chã chực khóc.
“Đương ——”
Thẩm Châu Hi còn chưa nói hết lời Lý Vụ đã mở miệng trước: “Phí giữ mồm miệng là một ngàn lượng bạc.”
Lúc này chẳng những nha hoàn của Vương cô nương mà bản thân nàng ta cũng ngây ra, nước mắt cũng lập lòe quên cả rơi xuống.
Kẻ không biết xấu hổ là Lý Vụ, còn Thẩm Châu Hi thì đỏ mặt như vừa bị thiêu.

Bất kể nàng lén nương ống tay áo vừa chọc vừa véo tên kia thế nào Lý Vụ vẫn bất động như núi, thần sắc kiên định, mặt viết chấp niệm: 1000 lượng tiền giữ bí mật.
Nàng thực muốn đổi chỗ với Lý Thước, ai cho nàng ra ngoài ngồi được không?!
“…… Không thành vấn đề.” Vương cô nương lộ ra một nụ cười ảm đạm sau đó nàng ta nhẹ giọng nói, “Sau khi về nhà ta sẽ chuẩn bị ngân phiếu một ngàn lượng đưa cho ân công.”
“Đã xong.” Lý Vụ gật gật đầu, rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười với nàng ta, “Còn có yêu cầu gì thì ngươi nói luôn đi, hôm nay tâm tình lão tử tốt, còn có thể bớt cho ngươi số lẻ ——”