Sau Khi Kết Hôn Với Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 33



Edit: Mều.

_____

Đầu dây bên kia điện thoại im lặng đến đáng sợ, sau đó là tiếng hít thở dồn dập áp lực của Tần Ức, Thẩm Từ có thể nghe ra được âm thanh tức giận đến phát run, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Anh sẽ phái người tới đón em."

Tần Hạo vẫn kiêng dè Tần Ức, nghe thấy giọng hắn thì không dám tiếp tục lấy điện thoại của Thẩm Từ nữa, thân thể cứng đờ chết trân tại chỗ, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thẩm Từ không tắt điện thoại, đầu dây Tần Ức bên kia cũng thế, cậu nhìn về phía Tần Tiềm đang ngồi trên sô pha, phát hiện đối phương không có phản ứng gì lớn, giống như tình huống hiện tại nằm trong dự liệu của ông ta, thậm chí còn lật cái ly thủy tinh lên, rót nước vào, làm thủ thế "mời" với cậu.

Thẩm Từ không nghĩ tới chuyện sẽ uống nước của ông ta, ngồi xuống lại sô pha, đặt điện thoại trên đùi mình, cảnh giác mà đánh giá người đối diện, quan sát từng hành động cử chỉ của ông ta.

"Cậu không cần phải căng thẳng thế đâu," Tần Tiềm mở miệng, ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ, " Ta chỉ mời cậu tới đây ngồi một chút, sẽ không làm gì cậu."

"Tần Tiềm!" Giọng nói của Tần Ức đột nhiên truyền ra từ di động, thanh âm trầm thấp giống như tiếng gào rống của thú dữ bị vây khốn, gần như sắp nổi giận "Tôi cảnh cáo ông, đừng làm chuyện gì quá đáng!"

Thẩm Từ nhíu mày.

Đã lâu cậu không còn nghe thấy Tần Ức nói chuyện với ngữ khí như vậy.

Phẳng phất như trở lại ngày đầu tiên cậu đến Tần gia, khi đó Tần Ức đang trách mắng Tần Hạo.

Trong lòng cậu tức khắc không thoải mái, đang nghĩ có nên cúp điện thoại để Tần Ức bình tĩnh lại hay không, nhưng lại sợ cứ như vậy mà cúp máy ngược lại càng khiến hắn thêm lo lắng.

Đúng lúc này, cậu nghe thấy Tần Tiềm cười lạnh một tiếng: "Ta làm gì quá đáng thì thế nào, anh có thể làm gì được ta? Phế vật."

Thẩm Từ kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Bên kia điện thoại đột nhiên im lặng.

Tần Tiềm liếc mắt nhìn màn hình di động của cậu, ý vị không rõ mà đảo qua hai chữ “Ca ca” kia: “Ngoài việc chơi đàn ra, anh còn có thể làm gì? Bây giờ ngay cả dương cầm cũng không thể đàn, ta nói anh là phế vật, có gì sai sao?”

"Ngày đầu tiên 'Chồng chưa cưới' của anh nhập học, anh có thể lạc mất cậu ta, nếu đưa cậu ta đi không phải ta, mà là người khác, anh định đến lúc đó đi nhặt xác cho cậu ta sao?"

Lời chế nhạo vô cùng bén nhọn này khiến lông tóc Thẩm Từ đều dựng cả lên, luống cuống tay chân mà cúp máy, nhưng vẫn chậm một bước, giọng nói của Tần Tiềm đã phát ra, Tần Ức chắc chắn đã nghe thấy.

Đáy lòng cậu lập tức bùng lửa giận, trực tiếp đứng lên tại chỗ: "Ông!"

"Ta làm sao?" Tần Tiềm dựa lưng vào sô pha, "Ta dạy con trai ta, cậu không vui? Ta nói hắn là phế vật, cậu không hài lòng? Ta chỉ ăn ngay nói thật, không cần phản ứng thái quá đâu."

Thẩm Từ tức đến nỗi cả người phát run, ngực kịch liệt phập phồng, cậu liều mạng nắm chặt ngón tay: “Anh ấy không phải phế vật!”

“Không phải phế vật thì là cái gì, cậu sẽ không nghĩ hắn là thiên tài đi?" Tần Tiềm đan mười ngón tay vào nhau, giống như nghe được chuyện gì buồn cười, "Thiên tài gì cơ, thiên tài tâm thần? Cậu thích một người tàn tật bệnh tâm thần vui vẻ ở bên nhau, sau đó còn nói với hắn..."

Thẩm Từ rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi nữa, đưa tay cầm cái ly trước mặt, dùng sức hắt nước vào mặt đối phương.

Tần Tiềm chưa nói xong đã bị đánh gãy trong cổ họng.

Tần Hạo đứng ở bên cạnh thấy thế, xông lên nắm lấy tay Thẩm Từ, cả giận nói: “Mày điên rồi!”

Thẩm Từ đang nổi nóng, bị anh ta nắm cổ tay đau điếng, không chút suy nghĩ, trực tiếp đập cái ly trong tay lên mặt đối phương: "Cút ra!"

Sức lực của thân thể này có hạn, không thể đập bể cái ly được, ngược lại còn dùng phần đáy ly dày chắc nhất đập vào mũi đối phương.

Tần Hạo bị đau liên tục lùi về phía sau, vội vàng giơ tay che mũi, lại sờ ra một tay đầy máu.

Lúc này, di động Thẩm Từ lần nữa vang lên, là Tần Ức gọi tới, cậu nhấn bắt máy, liền nghe thấy giọng nói lo lắng của Tần Ức: “Tài xế tới rồi, mau ra đi!”

"Biết rồi, em sẽ về ngay.”

Vì phòng ngừa Tần Tiềm lại nhân cơ hội nói lời châm chọc, cậu dứt khoát cúp điện thoại, đặt cái ly lại trên bàn, lạnh lùng nhìn người ngồi trên sô pha đối diện: "Ngài Tần, ông thật sự không xứng làm cha."



Dứt lời, không quay đầu lại mà nghênh ngang rời đi.

Tần Hạo thật vất vả mới cầm được máu mũi, lại nghe thấy cậu dám mắng Tần tổng, đang muốn đuổi theo thì nghe thấy Tần Tiềm nói: "Bỏ đi."

"Cái này sao mà bỏ được!" Trên tay Tần Hạo dính đầy máu, "Cậu ta đánh con, còn dám mắng ngài, ngài cứ như vậy mà thả cậu ta đi?"

Tần Tiềm thong thả mà lau khô nước trên mặt, khi ông ngước mắt lên, ánh mắt bỗng nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng, ông nhìn về phía Tần Hạo: "Từ khi nào Tần gia đến lượt cậu khoa tay múa chân?”

Tần Hạo bị ánh mắt ông quét qua, toàn thân chấn động, trong nháy mắt ý thức được mình đang nói chuyện với ai, tuy rằng quan hệ cha con Tần gia không tốt, nhưng bọn họ dù sao vẫn là cha con.

Những lời Tần Tiềm mới vừa nói, không khác mấy với lời mà Tần Ức đã từng nói.

Anh ta ý thức được chính mình có thể là đã làm sai, nổi lên dự cảm chẳng lành, môi có chút run rẩy: “Tần…… Tần tổng.”

“Cậu có thể cút rồi,” Tần Tiềm cầm tấm thẻ nhân hàng bị Thẩm Từ từ chối trên bàn trà, đưa cho Tần Hạo như của bố thí, “ Vì cha cậu kịp thời ngăn cản bà ấy tự sát nên mới đồng ý cho cậu làm việc bên cạnh ta, nhưng bây giờ xem ra cậu cũng không thích hợp. Năm mươi triệu này coi như bồi thường cho các người, cầm lấy, sau này không cần tới nữa."

Trán Tần Hạo chảy mồ hôi lạnh: “Tần tổng, con……”

“Đừng để ta lặp lại lần thứ hai.”

Tần Hạo tự biết không có tư cách vàn điều kiện với đối phương, gian nan nuốt nước miếng, run rẩy nhận lấy thẻ ngân hàng: “Con hiểu rồi ạ.”

Chờ anh ta đi rồi, biệt thự hoàn toàn lâm vào một mảnh yên tĩnh, Tần Tiềm mới có chút mệt mỏi day day giữa mày, thầm nói: “Lần này thật sự không cách nào vãn hồi rồi……”

Ông vừa dứt lời, di động liền vang lên, sau khi bắt máy, giọng nói hàm chứa tức giận của Tần Ức vang lên: “Tần Tiềm, từ nay về sau, chúng ta không cần liên lạc nữa.”

Nói xong trực tiếp cúp máy.

Bốn bề lại lần nữa lâm vào một mảnh tĩnh mịch.

Một lúc lâu, Tần Tiềm mới giật giật ngón tay, mở WeChat ra, nhấn vào lịch sử trò chuyện với Tần Ức

Lần cuối cùng đối phương gửi tin nhắn cho ông là vào hai năm trước, chỉ một câu ngắn ngủn:

【Ông không xứng được tha thứ 】

Phía dưới toàn là tin nhắn ông gửi cho Tần Ức, tổng cộng mười mấy tin, kéo dài hai năm. Tất cả mười mấy tin nhắn đều được đánh dấu chấm than đỏ tươi, một cái cũng không thể gửi đi.

Lần này, ông cứ như bình thường, nhập tin nhắn rồi gửi đi.

【 Chúc con hạnh phúc. 】

Ông nhìn dấu chấm than đỏ tươi mới hiện lên kia, bên môi nở một nụ cười khổ, ngay sau đó rời khỏi giao diện, hoàn toàn xoá Tần Ức ra khỏi danh bạ.

Cũng thấp giọng nói: “Ừ, không cần liên lạc nữa.”

*

Thẩm Từ nổi giận đùng đùng mà rời khỏi biệt thự, ngồi lên chiếc xe chờ ở bên ngoài tới đón chính mình.

Tài xế vừa nhìn thấy cậu,, liền thở phào một hơi: "Xem như tìm được cậu, làm tôi sốt ruột muốn chết.”

Thẩm Từ yên lặng thắt kỹ đai an toàn: “Xin lỗi nhiều ạ, lúc đó không chú ý, lên nhầm xe.”

“Cũng trách tôi, Tần thiếu nói cậu tan học muộn, tôi cứ thế đậu xe ở bãi đậu xe cạnh trường, lúc tan học người thật sự rất đông, tôi có xuống xe chờ, chắc là cậu không nhìn thấy."

Anh ta vừa nói vừa lái xe rời khỏi biệt thự: "Nói chung cậu không sao là tốt rồi, nếu tôi thật sự lạc mất cậu, thể nào Tần thiếu cũng lột một lớp da của tôi."

Thẩm Từ còn muốn nói cái gì, di động lại vang lên, cậu vội vàng nghe máy, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tần Ức: “Thẩm Từ, em ra ngoài chưa?”

“Em lên xe rồi,” Thẩm Từ nói, “Một lúc nữa sẽ về đến nhà, anh đừng lo.”



“……Được,” Tần Ức tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, “Tần Tiềm không làm gì em chứ?”

“Không có, anh đừng nghĩ nhiều, chờ em về rồi nói."

“Ừm,” giọng điệu Tần Ức bình tĩnh hơn một chút, lại nghĩ tới cái gì, "Em đừng cúp máy.”

“Em không cúp đâu.”

Điện thoại vẫn luôn vẫn duy trì kết nối, thẳng đến khi Thẩm Từ được tài xế đưa về biệt thự của Tần Ức.

Quản gia đã sớm chờ ở cửa, đón cậu vào nhà, Thẩm Từ vừa vào nhà thì nhìn thấy chiếc xe lăn dừng trước mặt, với người ngồi trên lăn.

Cậu cũng chưa kịp thay quần áo, cứ như vậy mà nhào vào lồng ngực đối phương: “Ca ca, em về rồi này!”

Tần Ức dùng sức ôm lấy cậu, gắt gao khảm cậu vào trong ngực, giống như cuối cùng cũng tìm lại được bảo bối đã mất.

Lúc Thẩm Từ nhìn thấy hắn, lửa giận đã vơi đi hơn nửa, nhưng tâm tình vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, nhịn không được mà oán giận nói: "Ba của anh thật quá đáng, muốn gặp em thì cứ nói đi, sao phải dùng cách này chứ? Lại còn dùng tiền sỉ nhục em nữa."

Cậu nói xong dừng một chút: “…… Tuy năm mươi triệu không ít, nhưng em là loại người đó sao?Ài, vẫn còn tức nha, đáng lẽ nên vờ đồng ý rồi lấy tiền tới tay, không nên trả lại cho ông ta, người cũng không... A!"

Cậu còn chưa nói xong, cảm giác vòng tay đang ôm mình đột nhiên siết chặt, siết đến nỗi sắp thở không ra hơi.

Cậu vội nói: “Ca ca, đau quá!”

Tần Ức tựa như không nghe thấy cậu nói gì, vẫn dùng sức ấn thiếu niên vào trong ngực, giống như chỉ cần thả lỏng tay, đối phương sẽ bay đi mất.

Thẩm Từ chỉ cảm thấy eo của mình sắp bị hắn siết đứt, nhịn hết nỗi mà giãy dụa: "Tần Ức!"

Lần này Tần Ức rốt cuộc cũng nghe thấy, bỗng thả lỏng cánh tay, buông cậu ra.

Thẩm Từ đứng dậy, từ trên người hắn lui ra sau, liền nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của hắn. Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, trên môi không còn chút máu, thái dương ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thẩm Từ rất nhanh phát hiện gì đó không đúng, vội khom lưng xuống, gọi: "Tần Ức?"

Tần Ức thở hổn hển không ngừng, toàn thân run nhẹ, Thẩm Từ nhìn thấy trạng thái này của hắn, không khỏi có chút luống cuống, ngồi xổm trước mặt hắn, cầm lấy tay đối phương: "Ca ca? Anh không sao chứ?"

Ngón tay Tần Ức lạnh lẽo, giống như mới vớt ra từ nước lạnh, hắn cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay thiếu niên, cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại, dùng sức hồi nắm tay đối phương: “Anh không sao."

Thanh âm trầm khàn, như là thể lực tiêu hao quá mức.

Thẩm Từ duỗi tay sờ trán của hắn, sờ ra một tay toàn mồ hôi lạnh, trong lòng cậu khó chịu cực kỳ, vội nhẹ giọng trấn an: “Chúng ta về phòng trước được không?”

“……Được.”

Thẩm Từ đẩy hắn về lại phòng ngủ, dìu hắn ngồi ở mép giường, tiếp tục dỗ dành nói: "Không phải em đã an toàn về nhà rồi sao, đừng nghĩ gì nữa, được không?"

Tần Ức vẫn như cũ cắn chặt hàm, không hé răng.

Thẩm Từ nhíu mày.

Cậu trước kia chưa từng thấy Tần Ức căng thẳng như vậy bao giờ, chẳng lẽ bị câu nói “Nhặt xác” kia dọa rồi sao?

Tần Tiềm đúng là chẳng ra gì, rõ ràng biết tinh thần con trai mình bị tổn thương, còn dùng mấy lời nói quá đáng để kích thích hắn.

Bây giờ, cho dù cậu có nói gì đi chăng nữa, cũng không thể giúp Tần Ức nhanh chóng thoát khỏi trạng thái này, đang lúc cậu vội muốn xỉu, trong đầu bỗng loé lên tia sáng.

Cậu đưa tay ôm cổ đối phương, ghé môi lại gần, hôn hắn.

_______

Mều: Con nhà mềnh sao mà mạnh mẽ quá chừng, đập người ta xịt mắm, may chưa bay luôn cái sụn chống.