Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ, Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 99: C99: Một bóng dáng hiện ra từ cỏ rậm là vân phàm





Ngày hôm sau, Kỷ Phi gặp Hoắc lão gia tại phòng tiếp khách của trụ sở Tập đoàn Bất động sản Long Đằng.

“Chủ tịch Kỷ, lâu rồi không gặp" Hoắc lão gia rót trà cho Kỷ Phi.

Nhìn thấy Hoắc lão gia tự tay rót trà cho mình, trong lòng Kỷ Phi vừa thoải mái vừa vui vẻ, biết hôm nay ông có chuyện muốn nhờ gã.

"Ông không cần phải khách sáo như vậy đâu" Kỷ Phi cảm ơn Hoắc lão gia đã rót trà cho mình, "Hôm qua ông nói có việc muốn bàn với tôi, là việc gì vậy?"

Hoắc lão gia lấy một bản sách kế hoạch ra đưa cho Kỷ Phi.

Kỷ Phi nhận lấy, xem qua, bình thường gã đều ẩn giấu cảm xúc, nhưng sau khi nhìn thấy nội dung cuốn sách kế hoạch, gã không tự chủ được mà mở to mắt, lộ ra vẻ vui mừng cùng kinh ngạc.

Kế hoạch trong sách là một lô bất động sản ở trung tâm thành phố, gần đó là khu thương mại và trường trọng điểm của tỉnh sắp được xây dựng nên giá tăng vọt, quyền sử dụng đất hiện thuộc về Tập đoàn bất động sản Long Đằng. Vô số người muốn hợp tác với tập đoàn bất động sản Long Đằng nhưng đều bị từ chối, lúc này, Hoắc lão gia đã chủ động cho Kỷ Phi xem sơ đồ khu đất này, nói rõ ràng là muốn hợp tác.

Kỷ Phi đóng cuốn sách kế hoạch trong tay lại, dùng giọng điệu lễ phép hơn: “Không biết kẻ hèn này có thể giúp được gì cho lão gia đây?”

Hoắc lão gia cười cười, giơ tay: "Uống trà, uống trà."

Kỷ Phi bưng trà lên nhấp một ngụm, cảm nhận được hương thơm tràn ngập trong miệng, liền nói trà ngon.

Khi thấy Kỷ Phi trở nên thoải mái và thả lỏng về tinh thần lẫn cử chỉ, Hoắc lão gia mới mở miệng: “Tôi nhớ chủ tịch Kỷ có hai cậu con trai, cậu út của ông còn là Alpha, phải không?”


Kỷ Phi dừng lại.

Hoắc lão gia nói tiếp: “Là thế này, là cháu tôi, lúc trước đã gặp cậu út của ông vài lần rồi, thằng bé cảm thấy rất có duyên với nó. Chỉ là không biết bây giờ vị thiếu gia nhà ông có người yêu hay chưa?”

Khi Kỷ Phi nghe Hoắc lão gia nói như vậy, cảm xúc đầu tiên trong lòng gã là sự hoài nghi.

Có cần thiết phải sử dụng tài sản bất động sản quan trọng như một đòn bẩy trong việc sắp xếp cuộc gặp gỡ cho cháu trai mình không?

Nhưng Kỷ Phi lại nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có lý.

Với tính cách của Kỷ Thương Hải, chắc chắn cháu trai của Hoắc lão gia đã theo đuổi thất bại, vì vậy mới nghĩ đến việc nhờ Hoắc lão gia.

Mọi người đều nghe nói, Hoắc lão gia rất yêu quý gia đình mình. Hơn nữa, hợp đồng kinh doanh này Hoắc lão gia cũng chỉ cho gã xem qua, việc lập kế hoạch hợp tác tiếp theo sẽ là một quá trình lâu dài.

Nhưng nếu hai gia đình có thể kết thân thì sẽ có hy vọng cho quá trình lâu dài này.

Kỷ Phi cười nói: "Cách đây không lâu con trai tôi mới trở về từ nước ngoài, chưa từng nghe nó nhắc đến chuyện có người yêu, tôi về hỏi một chút."

Hoắc lão gia cười vui vẻ nói: “Mấy hôm nữa chúng ta cùng nhau làm bữa, đưa bọn trẻ đi cùng. Cũng không có nghĩa là phải có kết quả, tôi cũng chỉ muốn bọn trẻ có thêm bạn bè thôi.”

"Ừ, ừ, ừ." Kỷ Phi liên tục gật đầu, cầm chén trà lên kính Hoắc lão gia.


Sau khi rời khỏi tập đoàn bất động sản Long Đằng, Kỷ Phi trở lại biệt thự và đi thẳng đến phòng của Kỷ Thương Hải.

Những ngày qua, vì không tìm thấy bằng chứng cho việc Kỷ Thương Hải hạ thuốc mình, Kỷ Phi không còn quấy nhiễu Kỷ Thương Hải nữa. Mặc dù trên người Kỷ Thương Hải vẫn còn vết thương do đánh đập, nhưng sau mười mấy ngày nghỉ dưỡng, trông cũng không còn tệ như ban đầu.

Kỷ Phi cũng không vòng vo tam quốc mà trực tiếp nói Kỷ Thương Hải đi quyến rũ cháu trai của Hoắc lão gia để đổi lấy cơ hội hợp tác giữa Tập đoàn Tung Hoành và Tập đoàn Bất động sản Long Đằng.

Kỷ Phi: "Hoặc đồng ý, hoặc là đưa vào viện tâm thần cho đến chết, tùy anh lựa chọn."

Kỷ Thương Hải không do dự quá lâu, hắn luôn đánh giá tình hình, biết trước tiên phải ổn định Kỷ Phi, sau đó tìm cơ hội thích hợp chạy trốn.

Bữa tiệc tối đã được ấn định vào ngày mốt, trên mặt Kỷ Thương Hải vẫn còn có chút vết thương, Kỷ Phi đã sai người bôi kem che khuyết điểm lên người, đưa hắn đến nhà hàng do Hoắc lão gia đặt.

Hoắc lão gia giàu có, xa hoa, đã chọn một nhà hàng không chỉ cao cấp mà còn trực tiếp thuê cả toàn bộ không gian.

Khi Kỷ Phi và Kỷ Thương Hải đến nhà hàng Hoắc lão gia và cháu trai đã ngồi sẵn ở bàn ăn chờ đợi.

Cháu trai của Hoắc lão gia tên là Hoắc Hàn Học, khuôn mặt mềm mại, thanh tú, đeo một chiếc kính viền bạc, hiển nhiên là thuộc thế hệ giàu có thứ ba, nhưng nhìn qua thì có vẻ yếu đuối, rất có học thức.

Kỷ Thương Hải nhìn cậu ta, trong lòng nghi hoặc, chắc chắn hai người chưa từng gặp mặt, không hiểu chuyện có duyên từ đâu ra.


Nhưng có Kỷ Phi ở bên cạnh, Kỷ Thương Hải cũng không lộ ra vẻ nghi ngờ.

Mà rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng Hoắc Hàn Học lại có vẻ rất thích Kỷ Thương Hải, không những chủ động chào hỏi trò chuyện mà còn mời Kỷ Thương Hải đi tham quan vườn hoa nhỏ trong nhà hàng sau khi ăn được vài miếng.

Ban đầu Kỷ Phi không muốn Kỷ Thương Hải rời khỏi tầm mắt, nhưng Hoắc lão gia lại nói: "Hai đứa có chuyện muốn nói thì cứ đi nói chuyện đi. Ở chung với một lão già như ta thật sự rất nhàm chán."

Kỷ Phi nghĩ lại, nhận ra mình đã bố trí người ở cửa ra vào của nhà hàng, Kỷ Thương Hải không thể trốn thoát nên gật đầu đồng ý.

Kỷ Thương Hải liền đứng dậy đi theo Hoắc Hàn Học tới khu vườn nhỏ do nhà hàng xây dựng.

Thường ngày vườn hoa này để khách thưởng thức, nhưng lúc này lại không có ai, càng thêm êm đềm bí ẩn, ánh đèn mờ mịt, ánh trăng rằm rọi tảng đá, Kỷ Thương Hải đi theo sau Hoắc Hàn Học cảm thấy có gì đó không đúng.

Kỷ Thương Hải mở miệng: “Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau.”

Hoắc Hàn Học quay đầu nhìn hắn, tiếp tục đi về phía trước: “Đúng vậy.”

Kỷ Thương Hải: "Vậy tại sao cậu lại làm như vậy?"

Hoắc Hàn Học: “Từ từ cậu sẽ biết."

Kỷ Thương Hải khẽ cau mày.

Chẳng lẽ nhà họ Hoắc cũng có lý do phải kết thân với nhà họ Kỷ sao?

Dù thế nào đi nữa, nếu Hoắc Hàn Học dám làm chuyện gì quá khích, hắn sẽ đập gãy tay cậu ta.


Ý nghĩ vừa nảy ra, Hoắc Hàn Học đột nhiên dừng lại, sau đó có tiếng xào xạc trong bụi cỏ phía sau bức tường hoa bên cạnh, sau đó, một bóng đen đột nhiên xuất hiện từ phía sau bức tường hoa.

Đêm đen không gió, dù Kỷ Thương Hải có lớn mật đến đâu thì cơ bắp cũng căng thẳng vì hoang mang và bất an.

Nhưng khi Kỷ Thương Hải lợi dụng ánh trăng mênh mông nhìn rõ bộ mặt thật của bóng đen, trong nháy mắt, tất cả cảnh vật trên thế gian đều biến mất, chỉ còn một mình hắn và Lăng Vân Phàm.

Kỷ Thương Hải sải bước tới, kéo người vào lòng, ôm thật chặt, cánh tay hơi run lên vì dùng sức quá mức.

Lăng Vân Phàm chạy vào trong lòng ngực Kỷ Thương Hải, đưa tay vỗ vỗ lưng an ủi hắn, không quên dùng hết sức cử động nửa khuôn mặt, nói với Hoắc Hàn Học: "Cám ơn cậu."

Hoắc Hàn Học xua tay: "Tôi ở cổng vườn chờ.” Nói xong, Hoắc Hàn Học rất biết điều mà rời đi, nhường không gian cho Kỷ Thương Hải và Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm ôm lấy Kỷ Thương Hải, đau lòng hỏi: "Cậu không sao chứ? Mấy ngày nay đều bị nhốt trong biệt thự sao?"

"Tôi tưởng... tôi tưởng… cậu không cần tôi nữa..." Kỷ Thương Hải mở miệng, nghẹn ngào nức nở, bởi vì sợ hãi, hắn dùng sức ôm chặt lấy Lăng Vân Phàm, cầu xin, "Đừng không cần tôi."

"Sao tôi lại không cần cậu nữa chứ?" Lăng Vân Phàm chẳng hiểu ra sao.

Kỷ Thương Hải không có giải thích, hôn Lăng Vân Phàm.

Lăng Vân Phàm đón nhận nụ hôn của Kỷ Thương Hải, tuy rằng môi bị cắn có chút đau, nhưng Lăng Vân Phàm cũng không tức giận, hơi hé miệng để Kỷ Thương Hải ngang ngược thâm nhập.

Lúc họ hôn nhau, Lăng Vân Phàm đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng, cậu đột nhiên ý thức được điều gì đó, nghiêng đầu ngăn cản nụ hôn, lấy tay ôm lấy khuôn mặt Kỷ Thương Hải, quan sát thật kỹ, kinh ngạc hỏi: "Kỷ Thương Hải, khóe miệng cậu bị thương à? Mau cho tôi xem."