Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ, Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 49: C49: Hình như em ấy có tình nhân





Ding dong.

Âm thanh thông báo tin nhắn vui tai của điện thoại đã ngắt đứt suy nghĩ của Lăng Vân Phàm.

Cậu cúi đầu mở tin nhắn trên điện thoại ra, lập tức xấu hổ.

Kỷ Thương Hải đã chuyển cho cậu hai trăm nghìn nhân dân tệ.

Lăng • buộc phải trở thành chim hoàng yến • Vân Phàm vội vàng chuyển lại tiền cho Kỷ Thương Hải.

Nhưng không ngờ rằng Kỷ Thương Hải lại chuyển tiếp cho cậu hai trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ.

Lăng Vân Phàm: ...

Lăng Vân Phàm lại chuyển số tiền về cho Kỷ Thương Hải, gửi tin nhắn cho hắn: "Tôi không thiếu tiền, tôi đi thực tập chỉ để sớm trả tiền cho cậu."

Kỷ Thương Hải không trả lời tin nhắn, mà lại chuyển cho cậu ba trăm nghìn nhân dân tệ.

Lăng Vân Phàm đỡ trán: "..."

Khi Kỷ Thương Khung quay lại phòng riêng, ngay lập tức nhìn thấy Lăng Vân Phàm đang lấy hai tay che mặt, vẻ mặt hoàn toàn suy sụp.

"Cậu sao vậy?" Kỷ Thương Khung nghi hoặc.

Lăng Vân Phàm lặng lẽ nói: "Khi chủ nghĩa tư bản xâm nhập đến thế giới, từ đầu đến chân, mỗi lỗ chân lông đều nhỏ máu và đầy những thứ bẩn thỉu..."

Kỷ Thương Khung không hiểu sao bị chủ nghĩa tư bản lý thuyết đánh trúng, "Hả? "

Lăng Vân Phàm đứng dậy: "Sếp, anh đã thanh toán hết chưa?"

"Rồi, chúng ta đi thôi, quay về studio." Kỷ Thương Khung trả lời.

Cả hai đều đã ăn no nên sau khi cân nhắc, họ quyết định đi bộ trở lại phòng làm việc vì nó cách nhà hàng không xa.

Thế là hai người tản bộ về, dọc đường thu hút khá nhiều ánh nhìn vì vẻ ngoài nổi bật của họ.

Mặc dù Kỷ Thương Khung không nói gì, nhưng anh vẫn luôn hất tung mái tóc vàng của mình lên, trên khuôn mặt rõ ràng viết dòng chữ: "Anh ơi, em thật là lam nhan họa thủy (*), tội phạm đốt cháy trái tim người khác, tội lỗi quá, tội lỗi quá."

(*) Lam nhan họa thủy: Vẻ đẹp mang họa.


Lăng Vân Phàm muộn màng nhận ra vì sao Đường Vận không muốn dùng bữa cùng bọn họ.

Khi đi qua tòa nhà Tập đoàn Tung Hoành, đột nhiên Kỷ Thương Khung lấy khẩu trang đeo lên, che phủ nửa khuôn mặt của mình.

Nhìn thấy Lăng Vân Phàm nhìn mình với biểu cảm hoài nghi, Kỷ Thương Khung nói: "Khiêm tốn, khiêm tốn."

Khóe miệng Lăng Vân Phàm giật nhẹ.

Ồ, không ngờ từ này lại có trong từ điển của anh đấy.

Đột nhiên Lăng Vân Phàm nhớ lại lời của chị nhân sự trước đây nói rằng Kỷ Thương Khung là con trai của chủ tịch tập đoàn Tung Hoành

Và trong đêm Đường Vận say rượu, dường như cũng đã nói những lời giống như thế.

Nếu vậy, quan hệ giữa Kỷ Thương Khung và Kỷ Thương Hải sẽ là gì?

"Sếp này, tôi có thể hỏi một vấn đề riêng tư được không?" Lăng Vân Phàm nói.

"Hả?" Mặc dù Kỷ Thương Khung hơi sửng sốt chút, nhưng ngay lập tức mỉm cười hiền lành nói: "Được, cậu có thể mạnh dạn hỏi."

Lăng Vân Phàm: "Anh thực sự là con trai của chủ tịch tập đoàn Tung Hoành à?"

"Khụ" Kỷ Thương Khung che miệng, do dự một chút, gật đầu, sau đó lại nhấn mạnh: " Khiêm tốn, khiêm tốn."

Lăng Vân Phàm lại hỏi: "Sếp, anh có biết Kỷ Thương Hải không?"

Kỷ Thương Khung không ngờ nghe được cái tên này từ Lăng Vân Phàm, anh hơi sửng sốt, sau đó nói: "Đương nhiên, em ấy là em trai của tôi mà."

Lăng Vân Phàm cũng sửng sốt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao tính di truyền của gen đã biến mất trong cả hai người? Làm sao hai anh em có thể thể hiện một cách đầy đủ khái niệm về đa dạng sinh học?"

Kỷ Thương Khung cảm thấy tò mò: "Cậu biết em trai tôi à?"

Lăng Vân Phàm gật đầu.

Kỷ Thương Khung hỏi: "Cậu và em ấy có quan hệ gì?"


Lăng Vân Phàm vẫn im lặng.

Lăng Vân Phàm hiểu rằng nếu Kỷ Thương Khung hỏi như vậy, có nghĩa là Kỷ Thương Hải chưa cho gia đình biết về chuyện của hai người. Truyện Ngược

Tuy nhiên, Lăng Vân Phàm sẽ không buồn lòng vì điều này, vì cậu không hiểu về gia đình của Kỷ Thương Hải, cộng thêm mối quan hệ giữa hai người cần được Kỷ Thương Hải xem xét khi nào mới nên thẳng thắn với gia đình.

Nhưng Lăng Vân Phàm cũng không muốn nói dối rằng hai người là bạn bè, vì vậy cậu lờ mờ: "Chỉ là...mối quan hệ tốt hơn cả tình bạn thôi."

"Hả?" Kỷ Thương Khung băn khoăn không biết mối quan hệ nào có thể tốt hơn tình bạn thân, anh mới ra nước ngoài có mấy năm, sao lại không hiểu tiếng mẹ đẻ nữa rồi.

Đến cửa phòng làm việc, Lăng Vân Phàm cũng không có nghiên cứu sâu về chủ đề này, cậu vẫy tay với Kỷ Thương Khung, cảm ơn vì bữa ăn, sau đó quay trở lại văn phòng phát triển phần mềm.

Kỷ Thương Khung cũng không để ý nhiều, đi về phía văn phòng của mình.

Trùng hợp thay, chị gái nhân sự đi về phía anh, chào hỏi Kỷ Thương Khung, anh mỉm cười gật đầu, bất chợt hỏi: "Này, tôi hỏi cô một câu, có mối quan hệ nào tốt hơn tình bạn thân không?"

Chị gái nhân sự cảm thấy khó hiểu, nhưng vì Kỷ Thương Khung là sếp nên cô cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời: "Có lẽ là gia đình hoặc người yêu."

Kỷ Thương Khung sửng sốt một chút, nhưng anh chưa kịp hỏi thêm thì chị gái nhân sự đã bỏ đi rồi.

Kỷ Thương Khung gãi gãi thái dương, trong đầu hiện lên hình ảnh Kỷ Thương Hải năm xưa coi thường Dung Trạm.

Người ta thường nói rằng, trong mùa hè, thời tiết thay đổi thất thường. Ban ngày trời nắng yên ả nhưng oi bức, ai ngờ đến chiều tối lại đổ mưa như trút nước.

Lăng Vân Phàm vừa tan làm, lại bị mắc kẹt trong tòa nhà văn phòng.

Thực tế, Kỷ Thương Hải đã để lại xe của mình cho Lăng Vân Phàm, nhưng Lăng Vân Phàm rất tự trọng, cậu cảm thấy không thoải mái khi sử dụng chiếc xe mà không phải của mình, cậu thà mỗi ngày chen chúc trên xe bus hoặc tàu điện ngầm còn hơn.

Cho nên giờ phút này, Lăng Vân Phàm không mang theo ô đứng trước cửa tòa nhà, nhìn ra ngoài thấy sấm chớp và mưa như trút nước, cậu cảm thấy rất lo lắng.

Lăng Vân Phàm đợi một lúc, cảm thấy mưa nhỏ đi một chút, cậu đặt túi lên đầu và quyết định chạy đến ga tàu điện ngầm.

Nhưng không ngờ, khi cậu mới bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, đột nhiên từ phía xa trời vang lên một tiếng sấm, mưa trở nên dữ dội hơn, rơi trúng mặt khiến cậu đau đớn.

Lăng Vân Phàm không thể làm gì khác ngoài việc quay đầu chạy lại tòa nhà văn phòng để tránh mưa. Lần này, không chỉ không thể đến được ga tàu điện ngầm, mà còn bị ướt sũng từ đầu tới chân.

Lăng Văn Phàm đau khổ xoắn chặt áo sơ mi trên người, đột nhiên nghe thấy sau lưng có người gọi.


"A? Tiểu Lăng?" Kỷ Thương Khung đi lại gần, nhìn Lăng Vân Phàm trông giống như con gà đang lội nước, ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Cậu không mang ô à?"

Lăng Vân Phàm gật đầu.

Kỷ Thương Khung lắc lắc chìa khóa xe trong tay: "Tôi có xe, để tôi đưa cậu về."

Lăng Vân Phàm xua tay: "Không cần phiền toái như vậy, mưa dông tí thôi, một lát nữa sẽ dịu đi liền."

Kỷ Thương Khung luôn là người tốt bụng, cười nói: "Không phiền, việc lái xe có gì phiền toái đâu. Người ướt sũng như thế này, đứng ở đây trong gió lùa sẽ bị cảm lạnh. Nếu bị ốm không thể đến làm việc, studio của tôi sẽ lỗ đấy, tôi không phải cho cậu miễn phí đâu, tí kể chi tiết cho tôi nghe về ý tưởng UI mà cậu đề cập lúc trưa đi."

Trao đổi mấy lần, cuối cùng Lăng Vân Phàm không thể chống cự trước sự nhiệt tình của Kỷ Thương Khung và bị anh kéo lên xe.

Trên đường, hai người không ngừng trò chuyện, thảo luận về trò chơi và công việc, rất vui vẻ.

Nhưng khi Kỷ Thương Khung lái xe vào hầm gửi xe dưới căn hộ của Lăng Vân Phàm, anh dần trở nên im lặng và chìm trong suy nghĩ.

Bởi vì khu nhà này chính là nơi Kỷ Thương Hải rời bỏ Dung Trạm đang không thoải mái và đã cãi nhau với Kỷ Thương Khung dưới bãi đậu xe này.

Kỷ Thương Khung nhớ lại lời Lăng Vân Phàm nói hôm nay, rằng cậu và Kỷ Thương Hải có mối quan hệ tốt hơn cả tình bạn.

Mặc dù Kỷ Thương Khung thường tỏ ra vô tư nhưng điều đó không có nghĩa là anh thiếu suy nghĩ.

Lúc này, một suy đoán mập mờ, không dám chắc chắn, xuất hiện trong tâm trí Kỷ Thương Khung, giống như một chiếc gai găm vào ngón tay, không thể bỏ qua dễ dàng.

"Sếp, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà," Lăng Vân Phàm bày tỏ lòng biết ơn, "Vậy tôi đi đây."

Lúc cậu tháo dây an toàn bước xuống xe, Kỷ Thương Khung đột nhiên hô lên: "Chờ một chút."

Lăng Vân Phàm khó hiểu quay đầu lại nhìn Kỷ Thương Khung.

"Cậu..." Kỷ Thương Khung gọi cậu lại, sau đó do dự, ậm ừ nói: "Cậu..."

Sau một hồi do dự, anh không nhịn được hỏi: Cậu và em trai tôi có quan hệ gì?"

Lăng Vân Phàm không ngờ Kỷ Thương Khung lại hỏi như vậy, cậu trầm ngâm một lát, trả lời một câu: "Sếp, anh có biết tình trạng quan hệ của em trai anh không?"

"Tình trạng quan hệ?" Kỷ Thương Khung có vẻ ngơ ngác, "Ừ, tôi biết, em ấy đã có người yêu."

Nghe được Kỷ Thương Khung trả lời, Lăng Vân Phàm liền thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra Kỷ Thương Hải đã thông báo cho gia đình hắn về tình trạng quan hệ của mình, nhưng Kỷ Thương Khung lại không biết người yêu của em trai mình chính là Lăng Vân Phàm.

Trong trường hợp đó, Lăng Vân Phàm cảm thấy thành thật mà nói thì an toàn hơn.


"Ừ..." Lăng Vân Phàm có chút xấu hổ, cậu ngước đôi mắt sáng lên, nở nụ cười vui vẻ, cố gắng tạo ấn tượng tốt cho Kỷ Thương Khung. "Nói thật với anh, tôi là bạn trai của em trai anh..."

Kỷ Thương Khung kinh ngạc trợn to hai mắt, đồng tử khẽ run lên, tựa hồ như chết lặng, trong cổ họng một dòng chữ nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói hay im lặng.

"Cái... cái gì?" Phải mất một lúc Kỷ Thương Khung mới phản ứng lại, trạng thái choáng váng khiến anh khó điều khiển được lưỡi mình. "Cậu nói gì vậy? Cậu là bạn trai của em trai tôi?"

Lăng Vân Phàm do dự.

Phản ứng của Kỷ Thương Khung quá cường điệu, đến mức Lăng Vân Phàm bắt đầu đặt câu hỏi liệu cậu có nên thành thật về chuyện này hay không.

"Cái này... " Lăng Vân Phàm quyết định nói rõ hơn. Che giấu và giữ bí mật không phù hợp với tính cách của cậu. "Thực sự thì tôi là Alpha, nhưng tình cảm giữa tôi và Thương Hải rất tốt. Chúng tôi thích nhau, không thể chỉ vì chúng tôi là Alpha mà thay đổi."

Kỷ Thương Khung hít một hơi lạnh. "Tình cảm tốt? Thích nhau?"

Lăng Vân Phàm gật đầu. "Đúng vậy."

Kỷ Thương Khung giữ hai tay lên thái dương, cảm thấy não đang run rẩy.

Vậy Kỷ Thương Hải đã ngoại tình?!

"Sếp?" Lăng Vân Phàm cố gắng gọi Kỷ Thương Khung tỉnh lại, không hiểu tại sao anh lại bị sốc đến vậy. Như thấy một con thủy quái nguy hiểm.

"Không... cậu..." Ánh mắt Kỷ Thương Khung phức tạp nhìn Lăng Vân Phàm. Anh cảm thấy cần thời gian để làm mình tỉnh táo lại, vì vậy anh thúc giục Lăng Vân Phàm rời đi. "Cậu về đi... Chuyện này, chuyện này, tôi sẽ hỏi Thương Hải sau..."

"Được." một lần nữa Lăng Vân Phàm bày tỏ lòng biết ơn với Kỷ Thương Khung khi đưa cậu về, rồi đứng dậy rời khỏi bãi đỗ xe.

Sau khi ai đó rời đi, Kỷ Thương Khung lấy điện thoại ra và chuẩn bị gọi cho Kỷ Thương Hải.

Nhưng khi anh chuẩn bị nhấc máy, anh dừng lại, cảm thấy mình không nên hành động bốc đồng. Ít nhất là anh cần hiểu rõ nguyên nhân và hậu quả của sự việc.

Kỷ Thương Khung hít một vài hơi thật sâu, cuối cùng cũng có thể giữ được sự bình tĩnh, lái xe ra khỏi khu dân cư.

Ngày hôm sau, do một ý nghĩ bất thình lình muốn chạy bộ sáng sớm, bảy rưỡi Đường Vận đã đến phòng làm việc.

Đường Vận cảm khái, cảm thấy mình quá kỷ luật, không khỏi nghĩ tới tỷ giá hối đoái của đồng đô la New Zealand tăng vọt, hắn lại kiếm được bộn tiền.

Nhưng điều mà Đường Vận không ngờ đến là, có người đã đến phòng làm việc trước hắn.

Đó là Kỷ Thương Khung.

Hai tay Kỷ Thương Khung ôm đầu, vẻ mặt hoàn toàn suy sụp.

Đường Vận khó hiểu: "Mày sao vậy?"

Kỷ Thương Khung lấy lại bình tĩnh, run rẩy nói ra một câu khiến Đường Vận ngứa cả da đầu: "Anh Vận, hình như em trai của tôi ngoại tình, tôi phải làm sao đây?"