Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ, Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

Chương 42: C42: Một câu chuyện khác thường





Kỷ Thương Hải nói một cách bình tĩnh: "Mấy ngày trước, Tiểu Trạm đột nhiên phát tình, con không kiềm chế được nên đã đánh dấu em ấy, dùng vết cắn mới phủ đè lên vết cắn cũ, nói chung chúng con đã trải qua một khoảng thời gian yêu đương rất tốt đẹp."

Kỷ Phi: "Đã trở về nhiều tháng rồi mà vẫn còn nói như mới cưới vậy. "

Kỷ Thương Hải không trả lời, chỉ cười rồi ôm lấy eo Dung Trạm.

Dung Trạm nắm chặt lấy người Kỷ Thương Hải, làm bộ dịu dàng.

"Được rồi, vẫn tình cảm như xưa à." Kỷ Phi nói lời không rõ ẩn ý, gã cười, "Tôi cũng có một người muốn giới thiệu cho các anh đây."

Gã nói, vẫy tay về phía sau.

Một thiếu nữ trẻ tuổi đi tới, đứng bên cạnh Kỷ Phi, cô mặc một chiếc váy dài trắng tinh, eo thon, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt tinh tế, đôi môi nhỏ xinh, khuôn mặt đã trang điểm làm cho người ta khó quên.

Là Alpha, Kỷ Thương Hải ngay lập tức nhận ra cô ấy là Omega.

Cô gái nhỏ nhẹ nói: "Chào mọi người."

Kỷ Thương Hải nhìn cô ấy, thấy được sự đau khổ giống như mẹ hắn trên khuôn mặt của cô ấy.

Kỉ Phi ôm vai cô gái, nói với Kỷ Thương Hải: "Đây, gọi mẹ đi."

Kỷ Thương Hải: "......"

Người phụ nữ giật mình, cố gắng lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Phi, cô lại hoảng sợ và im lặng lại.

Nhìn người phụ nữ chỉ hơn mình hai ba tuổi, Kỷ Thương Hải cảm thấy vô cùng buồn cuời.

Hắn cố nén giữ cơn co thắt dạ dày, sau đó nói: "...Mẹ".

Lúc này, ngoài Kỷ Phi, ba người còn lại đều có biểu cảm rất kỳ lạ.

Kỷ Phi cười nói: "Đi thôi, đến căn biệt thự ở khu ngoại ô phía đông thành phố."

Mọi người chia ra làm ba xe, khi đến nơi, Kỷ Phi gọi Kỷ Thương Hải vào phòng riêng và đóng cửa lại.

Phòng làm việc được bài trí cổ điển, chủ yếu với tông màu vàng nâu, nhìn sang trọng nhưng lúc này lại khiến người ta cảm thấy áp lực.

Kỷ Phi nói với Kỷ Thương Hải: "Cho tôi xem tài liệu liên quan đến việc hợp tác với tập đoàn bất động sản Long Đằng"

Kỷ Thương Hải đã chuẩn bị xong, dùng hai tay đưa văn kiện cho Kỷ Phi.

Kỷ Phi lật xem một trang, hỏi: "Hợp tác đàm phán thành công chưa?"


Kỷ Thương Hải nắm chặt nắm tay bên hông lại: "Chưa thành công."

Kỷ Phi tát mạnh vào mặt Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải bị đánh khiến đầu nghiêng sang một bên, gò má đỏ ửng, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Con sẽ mau chóng kết thúc đàm phán nhanh nhất có thể."

"Nhanh nhất có thể?" Kỷ Phi cười lạnh, "Nếu như bốn năm trước anh ngoan ngoãn nghe lời tôi, đánh dấu cháu trai ngài Hoắc, cùng hai nhà kết hôn, thì hợp tác đã sớm thành công rồi, anh cũng sẽ không bị đến nỗi này."

Kỷ Thương Hải im lặng.

Kỷ Phi đem tư liệu ném cho Kỷ Thương Hải: "Cút."

Kỷ Thương Hải ngồi xổm xuống, nhặt tài liệu vương vãi rồi rời khỏi phòng làm việc.

Dung Trạm đứng ở ngoài phòng làm việc chờ hắn, thấy má Kỷ Thương Hải có dấu tay đỏ bừng, y chần chờ không nói gì, ánh mắt buồn bã.

Kỷ Thương Hải đưa văn kiện cho Dung Trạm: "Cất đi, tôi đi rửa mặt." Nói xong, hắn xoay người đi về phía phòng tắm.

Hắn rửa mặt và tay bằng nước lạnh, giảm bớt sự đau rát trên mặt, sau đó lau khô giọt nước và quay về phòng.

Khi đi qua góc phòng, Kỷ Thương Hải bất ngờ va phải một cô gái do Kỷ Phi đưa đến.

Người phụ nữ sợ hãi, hoảng sợ lùi lại một bước, đứng bên cạnh, cúi đầu để Kỷ Thương Hải đi trước.

Kỷ Thương Hải nhìn cô, trong lòng hắn như thấy được cảnh tượng cô rơi vào một chiếc máy xay to lớn, dưới lưỡi dao sắc nhọn của máy là xác của hắn, Dung Trạm và nhiều người khác..

"Cô tên gì?" Kỷ Thương Hải không đi vòng qua cô, dò hỏi.

Người phụ nữ ngạc nhiên khi Kỷ Thương Hải nói chuyện với cô, cô lúng túng một chút rồi trả lời: "Trang Quỳnh Hoa."

Kỷ Thương Hải nói tên mình, hỏi: "Làm sao cô biết cha tôi?"

Trang Quỳnh Hoa không trả lời, nhìn quanh với ánh mắt không thoải mái.

Kỷ Thương Hải bình tĩnh trả lời: "Căn biệt thự này cha tôi rất ít khi ở lại, vì thế không có giám sát, không cần lo lắng."

Trang Quỳnh Hoa ngơ ngác, ngập ngừng một chút, sau đó nói với Kỷ Thương Hải: "Là ở bệnh viện, phòng cấp cứu, tôi đang chăm sóc gia đình tôi, sau đó gặp được cha cậu..."

Cô nói ngắn gọn, thậm chí còn chưa nói hết câu, nhưng Kỷ Thương Hải đã đoán được rất rõ.

Có vẻ như gia đình Trang Quỳnh Hoa có người bệnh nặng, vì vậy họ đang cực kỳ cần tiền, mà tiền bạc là công cụ quan trọng nhất để Kỷ Phi kiểm soát người khác.


Còn việc Kỷ Phi tại sao lại đến phòng cấp cứu, Kỷ Thương Hải cũng rõ.

Bởi vì cha hắn là một người có tính cách phản xã hội.

Xem người ta đấu tranh, vật lộn trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, là một trong những sở thích của cha hắn.

"Vậy à." Kỷ Thương Hải chỉ gặp Trang Quỳnh Hoa hai lần, nhưng hắn cảm thấy cô rất thông minh, hiểu rõ tình hình của mình, không cần phải nhiều lời.

Kỷ Thương Hải không nhiều lời nữa, chỉ gật đầu rồi rời đi.

Dung Trạm đang đợi Kỷ Thương Hải trong phòng, thấy hắn vào, liền đưa cho hắn một loại thuốc giảm đau.

"Cảm ơn." Kỷ Thương Hải nhận lấy, tùy ý bôi thuốc lên mặt.

Dung Trạm nói: "Ngài Kỷ nói tối nay chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau."

Kỷ Thương Hải nói: "Tôi biết rồi, tài liệu cho cuộc họp ngày kia, đã mang đến chưa?

Dung Trạm gật đầu, đưa tài liệu đã sắp xếp cho Kỷ Thương Hải. Hắn nhận lấy rồi ngồi trên ghế sofa tập trung đọc.

Đến bốn giờ ba mươi phút, khi Dung Trạm nhắc Kỷ Thương Hải cần chuẩn bị, hắn mới đặt tài liệu xuống.

Kỷ Thương Hải chải lại tóc, thay chiếc vest màu đen sát nách. Hắn không biết cách thắt cà vạt, chỉ có thể nhờ Dung Trạm giúp đỡ.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, hai người cùng ra khỏi phòng.

Biệt thự này rộng hàng trăm mét vuông chỉ trong một tầng, vì vậy nhà hàng cách phòng hai người đó có đến hai lối đi.

Khi Kỷ Thương Hải đi, hắn nhận ra Dung Trạm vô ý theo sau cách hắn nửa mét.

Nếu Kỷ Phi thấy cảnh này, ông ta sẽ nghi ngờ.

Kỷ Thương Hải dừng lại, quay sang nhìn Dung Trạm: "Nắm tay tôi, làm tất cả theo kịch bản."

Dung Trạm cũng nhận ra vị trí của mình không phù hợp, gật đầu và bước tới, nhẹ nhàng nắm tay Kỷ Thương Hải.

Hai người cùng bước đến nhà hàng.

Đi qua một hành lang trải thảm đỏ sẫm, rẽ phải một lần nữa, sẽ thấy nhà hàng được trang trí tinh xảo và được ngăn bằng những tấm bình phong chạm khắc bằng ngọc bích màu trắng sáng.

Kỷ Thương Hải và Dung Trạm đi vòng qua bình phong, cả hai đều sững sờ.


Họ nhìn thấy một người đang đứng cạnh bàn ăn.

Người đàn ông rõ ràng vừa mới đến nên chưa kịp ngồi xuống, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn hai người bọn họ.

Thường ngày, Kỷ Thương Hải không bao giờ biểu lộ cảm xúc gì, nhưng giờ phút này đồng tử của hắn khẽ run nên vì kinh ngạc, môi hé ra, phải một lúc sau mới kiềm chế được sự kinh ngạc trong mắt mình.

Lúc bắt gặp ánh mắt người đó, Dung Trạm cảm thấy trái tim bay lên tận trời, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất cứng rắn, vỡ tan thành bột phấn, theo gió cuốn đi, không để lại đau đớn, chỉ có trống rỗng.

Người đàn ông này nhuộm mái tóc vàng rực rỡ, mặc một bộ vest màu cà phê nhạt rộng rãi giản dị, cổ đeo một chiếc vòng cổ hình cây chổi bằng bạc, trông khoảng hai mươi lăm, sáu tuổi.

Anh là anh trai cùng cha khác mẹ của Kỷ Thương Hải, là giám đốc của Studio Niệm Dung, Kỷ Thương Khung.

Kỷ Thương Khung là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, anh cười ngượng ngịu: "Ha ha, lâu quá không gặp, đã hơn ba năm rồi phải không?"

Khi nói, ánh mắt của Kỷ Thương Khung nhìn vào tay Dung Trạm đang nắm chặt lấy cánh tay của Kỷ Thương Hải.

Dung Trạm như bị lửa đốt, nhanh chóng rút lại tay.

Kỷ Thương Hài nhíu mày, bình tĩnh trở lại, hắn hỏi: "Anh trở về nước lúc nào vậy?"

Kỷ Thương Khung không được tự nhiên nói: "A... thực ra anh về nước được nửa tháng rồi, lúc đầu không liên lạc được với các em, đừng hiểu lầm nhé, không phải anh không muốn liên lạc đâu, chỉ là có quá nhiều việc muốn làm, nghĩ rằng làm xong hết sẽ đến gặp bọn em. Nhưng không nghĩ tới cha biết anh đã về nước, ông ấy gọi anh đến đây, tối nay muốn ăn cơm cùng anh."

"Vậy à." Kỷ Thương Hải đáp lại, khuôn mặt không thay đổi, nhưng trong lòng hắn cảm thấy như đang bị dao sắc cắt.

Kỷ Phi đã cố tình làm vậy.

Ông ta cố tình làm tổn thương Dung Trạm, cũng tổn thương hắn.

"Hai người..." Kỷ Thương Khung do dự mở miệng, "Những năm qua, hai đứa vẫn ổn chứ?"

"Vẫn..." Kỷ Thương Hải mới nói một từ, không thể nhịn được mà thở dài, hắn không thể nói ra từ "ổn" được.

"Tại sao lại thở dài vậy?" Kỷ Thương Khung bối rối, anh nhìn Kỷ Thương Hải rồi lại nhìn vào Dung Trạm, người đang im lặng không nói lời nào.

Dung Trạm cúi đầu, không thể nhìn thấy biểu cảm của anh.

Y không dám nhìn lên, sợ nếu nhìn thẳng vào người Kỷ Thương Khung, thì nước mắt y sẽ rơi như mưa.

Cảm xúc tích tụ trong bảy năm, như một ngọn núi sắp đổ, như một dòng sông sắp vỡ đê, như một kho chứa thuốc súng trong ngày nắng nóng khô cằn, không có chỗ nào cho một ánh mắt.

Dung Trạm nhớ lại lúc còn nhỏ, vì cha mẹ của y đều làm việc cho nhà họ Kỷ, công việc bận rộn nên thường phải ở lại, bởi thế cũng hay đưa y đến nhà họ Kỷ.

Nhưng Dung Trạm không thể đi đây đi đó được, y phải ngồi im trong phòng làm việc của cha mình.

Bảy năm trước, khi Dung Trạm muời ba tuổi, y đang đọc sách một mình trong phòng làm việc nhà họ Kỷ, bỗng cảm thấy cơ thể nóng bừng, khát nước, chóng mặt, toàn thân đau nhức như bị sâu bọ bò lên.

Dung Trạm không biết mình bị sao, y cảm thấy hoảng sợ, thở d,ốc bước ra khỏi phòng làm việc để tìm mẹ.


Dung Trạm yếu đuối, không thể đi được mà phải dựa vào tường để nghỉ ngơi một chút.

Vào lúc này, một điều bất ngờ xảy ra.

Một bóng đen lao xuống, Dung Trạm bị người ta ép xuống đất.

Đó là một Alpha tầm trung niên, mắt phát ra ánh xanh, phát tán pheromone để đàn áp Dung Trạm, tay vung lên để xé quần áo của y, nói: "Một Omega đang trong thời kỳ động d.ục lại đi lang thang như vậy, có phải cưng đang cố ý làm vậy, để quyến rũ người khác phải không?"

Sự sợ hãi và hoảng loạn lớn vùi lấp Dung Trạm, y kêu la, cố gắng giãy giụa, tay giơ lên nhưng lại không có sức mạnh. Bỏ qua tuổi tác và kích thước cơ thể, ảnh hưởng của pheromone Alpha đã khiến y như một con cá trên thớt chặt.

Khi Dung Trạm đang trên bờ vực tuyệt vọng, sẵn sàng chịu tổn thương, một người bỗng nhiên giật lấy cổ áo của người đàn ông, đẩy gã ngã xuống đất.

Kỷ Thương Khung mười chín tuổi, đấm mạnh vào mặt người đàn ông, chửi ầm lên "Con chó từ đâu chui ra vậy! Làm gì trong nhà tôi thế!"

Dung Trạm vẫn còn sốc, khuôn mặt tái nhợt như ma, đôi mắt đỏ ngầu, khi Kỷ Thương Khung đến kiểm tra, y vẫn chưa thể hoàn hồn lại, tay vung vẩy loạn xạ, vô tình nắm lấy mặt Kỷ Thương Khung.

Trên mặt Kỷ Thương Khung xuất hiện hai vết móng tay, anh rít lên một tiếng, lui về phía sau nửa buớc, nhưng cũng không tức giận, nhẹ giọng an ủi Dung Trạm: "Đừng sợ, anh là Beta, gần như không bị ảnh hưởng bởi pheromone của Omega, vì vậy anh hoàn toàn không thể làm tổn thương đến em. Em cần đến gặp bác sĩ, bình tĩnh một chút, đuợc không?"

Dung Trạm nắm chặt đầu gối, co rúm lại, muốn lủi vào tường.

Kỷ Thương Khung không vội, ngồi xổm trước mặt Dung Trạm, liên tục nhẹ giọng nói với y: "Mọi việc đã ổn rồi, kẻ xấu đã bị anh đuổi đi, em nhìn anh nè, anh là người rất đẹp trai đấy, nếu không nhìn anh một cái thì em sẽ hối tiếc đó nha. "

"Em có muốn một cái ôm từ anh trai đẹp trai này không? Nhắc nhở em một chút, anh trai đẹp trai này đang ở rất gần em, nhắc nhở lần nữa, anh chính là anh trai đẹp trai này đó."

"Vòng tay ấm áp của anh trai đẹp trai rất ấm áp đấy!"

Dưới sự an ủi nhẹ nhàng của anh, Dung Trạm dần trở nên bình tĩnh hơn.

Kỷ Thương Khung vỗ nhẹ đầu Dung Trạm, cởi áo khoác của mình đắp lên người Dung Trạm, sau đó ôm lấy y, đưa y vào phòng của mình, rồi gọi bác sĩ gia đình đến.

Dung Trạm không bị thương nặng, chỉ bị kinh hãi quá độ, sau khi uống thuốc ức chế, cảm giác nóng trong cơ thể của y dần hạ đi.

Không lâu sau đó, mẹ của Dung Trạm đến, bà ta tức giận và nói với con trai mình: "Là Omega, lại còn phát tán pheromone khi đang trong thời kỳ động d.ục và đi lang thang khắp nơi! Con đang nghĩ gì thế hả? Thật là, cha mẹ con là Beta, tại sao con lại là Omega chứ?"

Dung Trạm cúi đầu nghe lời mắng mỏ, trái tim co rúm lại đau đớn.

Vào lúc đó, có người lên tiếng.

Kỷ Thương Khung: "Cô ơi, cô đang nói gì vậy? Bị phân hóa thành Omega đâu phải điều em ấy muốn, tại sao lại nói như em ấy làm sai điều gì đó vậy?"

Kỷ Thương Khung nói, nhìn về phía Dung Trạm đang ngồi trên giường, vỗ nhẹ và lau đi giọt nước mắt trên má y, nói với y: "Em không làm sai điều gì cả, đừng tự trách mình."

Mẹ của Dung Trạm cũng đã nguôi giận, nhận ra mình đã nói sai, vội vàng ôm Dung Trạm vào lòng và xin lỗi y.

Sau này, Dung Trạm nghe nói người tấn công y là người đến để đàm phán kinh doanh với Kỷ Phi. Ngày đó, gã bị Kỷ Thương Khung đánh đến mức mặt tím mày xanh, nhưng anh tự biết mình đã sai, không phàn nàn gì, sau rồi sự việc đó cũng không được đề cập đến nữa.

Đây là một câu chuyện được cứu giúp đầy cảm động.

Và Dung Trạm cũng đã đắm chìm trong tình yêu vô điều kiện với người anh hùng đã cứu giúp mình.