Sau Khi Gả Cho Ông Cha Có Phong Cách Thời Trang Smart Của Tra Công

Chương 70



Ở Nhật Bản năm ngày, bọn họ gặp trận tuyết lớn, máy bay trễ giờ, Ngạn Hi ôm Thiệu Sanh Tinh ngồi trong phòng chờ buồn ngủ.

“Chính là nhẫn dùng để kết hôn, lúc ba kết hôn phải đeo.” Ngạn Hi chọc chọc trán nó: “Đến lúc đó dẫn con đi may một bộ vest nhỏ.”

“Anh và chị mình có chút giống nhau.”

Ngân hàng Cupid: Sốc – khi mua nhẫn cưới, bởi vì nhà gái không muốn cưa đôi nên cả hai nhà xông vào đánh lộn! “Anh và chị mình có chút giống nhau.”Ngạn Hi nhướng mày: “Được, tới lúc đó sẽ giới thiệu trai đẹp cho cậu quen.”“Ba nhỏ, chú kia muốn về nhà cùng chúng ta à?”

Ngạn Hi: WTF???

“Ba ơi! Cái này lóe sáng đẹp ghê.” Thiệu Sanh Tinh trừng to đôi mắt đen lúng liếng, nắm tay Ngạn Hi và Thiệu Chí Thần nhìn một hồi.

“Có lẽ sau này anh ta sẽ phát triển thị trường trong nước, bên Mỹ có em trai của anh ta rồi.” “Thật ra chúng ta phải gọi là kết hôn chớp nhoáng.” Cậu yêu thích không nỡ buông tay, nâng cao chiếc nhẫn quan sát: “Chúng ta mới ở cùng nhau chưa được mấy tháng, quen biết cũng mới nửa năm.”Ngạn Hi mở mắt ra, nhìn theo hướng đầu ngón tay đứa nhỏ, vừa lúc thấy Lâm Nho Viễn xách một cái cặp cùng Thiệu Chí Thần đứng chung một chỗ. Cậu u oán thở dài một hơi, sau đó lập tức xốc lại tinh thần vỗ vỗ mặt mình.

“Thật ra chúng ta phải gọi là kết hôn chớp nhoáng.” Cậu yêu thích không nỡ buông tay, nâng cao chiếc nhẫn quan sát: “Chúng ta mới ở cùng nhau chưa được mấy tháng, quen biết cũng mới nửa năm.”

Thiệu Chí Thần cất hộp nhẫn, ôm lấy Ngạn Hi, hai người cùng nhau ngã nằm xuống dưới giường. Hầy, kể từ khi yêu, cậu bắt đầu giống mấy bà bác vào thời kỳ mãn kinh, cứ nghĩ đi đẩu đi đâu.

Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, Ngạn Hi cảm thấy dường như cả thế giới đều biết cậu và Thiệu Chí Thần sắp kết hôn. Thiệu Gia Giai là người đầu tiên nói muốn làm phù rể.

“Ngạn Hi, gả cho anh nhé.” Thiệu Chí Thần cúi đầu hôn mu bàn tay chàng trai.

Ngân hàng Cupid: …Sau khi được nhân viên nữ đứng quầy khuyên bảo, hai bên quyết định làm thẻ tín dụng Ngân hàng Cupid. Với thẻ tín dụng này, đến với “Cupid đi cùng suốt đời” – cửa hàng chuyên kinh doanh nhẫn cưới sẽ được nhận nhiều ưu đãi, giá cả phải chăng, không bao giờ lo bị vợ mắng nghèo!

“Không được!” Ngạn Hi đẩy hắn một cái, phân tích cho Thiệu Chí Thần nghe: “Anh là người giàu nên khi kết hôn phải cần những thứ xa xỉ.” Ngạn Hi cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, tâm trạng có chút tốt hơn. Thẻ tiết kiệm đầu tiên Thiệu Chí Thần đưa cho cậu là thẻ bạch kim số lượng có hạn của ngân hàng nào đó, nếu vé máy bay mua bằng thẻ này bị trễ chuyến thì sẽ được bồi thường một số tiền nhất định theo thời gian trễ.

“Lúc hôn lễ chúng ta đeo cái của anh.”

Ngạn Hi biết rõ còn cố hỏi: “Con muốn nhẫn làm gì? Cho bạn gái nhỏ nào à?”

Ở Nhật Bản năm ngày, bọn họ gặp trận tuyết lớn, máy bay trễ giờ, Ngạn Hi ôm Thiệu Sanh Tinh ngồi trong phòng chờ buồn ngủ.“Được rồi…” Mặc dù ngoài miệng đồng ý, song ánh mắt Thiệu Sanh Tinh vẫn không rời khỏi ngăn tủ đầu giường chứa nhẫn kia. Bây giờ máy bay đã bị trì hoãn năm giờ, tiền đổ về thẻ đã sớm đầy. Ngạn Hi đang muốn mở tài khoản ngân hàng online lên xem số dư,đúng lúc cửa sổ điện thoại nảy lên một thông báo.

“Hừ, đúng lúc bên người em không có ai, rất cô đơn trống trải!”

Thiệu Sanh Tinh lại nhìn một lát rồi nói: “Con không muốn mặc vest nhỏ, con cũng muốn nhẫn!”

Ngạn Hi dùng tay chống đầu nhìn hắn chằm chằm, đại khái nhìn khoảng năm phút, đột nhiên cậu hỏi Thiệu Chí Thần: “Em nhớ trong phòng anh có một bức ảnh của chị gái.”Ngân hàng Cupid: Sốc – khi mua nhẫn cưới, bởi vì nhà gái không muốn cưa đôi nên cả hai nhà xông vào đánh lộn!

Thiệu Chí Thần cắn răng: “Cũng không rẻ, qua đây làm chút nghi thức nào.”

Cậu hỏi: “Tại sao trong đó chỉ có một chiếc nhẫn? Còn của anh đâu?” Nhẫn cưới cần được định chế, chờ đến đêm có được đồ, hai người làm một chuyến lên giường, Ngạn Hi nhịn không được nói: “Em có chuyện muốn nói với anh!” Ngạn Hi biết rõ còn cố hỏi: “Con muốn nhẫn làm gì? Cho bạn gái nhỏ nào à?” Ngạn Hi: WTF???

“Nhẫn cưới?”

“Làm sao vậy?”

“Nhẫn cưới?”Cậu vội vàng liếc qua số dư trong thẻ của mình, lo sợ bất an ấn vào thông báo, tiếp tục nhìn xuống.

Sau khi lên máy bay, Ngạn Hi hỏi Thiệu Chí Thần: “Sau này Lâm Nho Viễn còn trở về không?”

Cậu hỏi: “Tại sao trong đó chỉ có một chiếc nhẫn? Còn của anh đâu?” Ngân hàng Cupid: …Sau khi được nhân viên nữ đứng quầy khuyên bảo, hai bên quyết định làm thẻ tín dụng Ngân hàng Cupid. Với thẻ tín dụng này, đến với “Cupid đi cùng suốt đời” – cửa hàng chuyên kinh doanh nhẫn cưới sẽ được nhận nhiều ưu đãi, giá cả phải chăng, không bao giờ lo bị vợ mắng nghèo!

“Đây là nhẫn cưới.”

Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận khi nói cho Ngạn Hi biết Lâm Nho Viễn là tên nam nữ đều ăn, ý Thiệu Chí Thần chỉ muốn cậu bảo trì cảnh giác với kẻ kia, tránh xa hắn một chút, không ngờ tên nhóc này lại nghĩ bậy nghĩ bạ.

“Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh không?” Ồ, thì ra là một quảng cáo…

“Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh không?”

Ngạn Hi hỏi hắn: “Là nhẫn cưới hả? Có phải bây giờ mở ra không tốt lắm không?”

Thiệu Chí Thần đứng dậy, quỳ một gối trên giường cầm tay Ngạn Hi, Ngạn Hi cũng khoanh chân nhổm dậy. Người đàn ông mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc nhẫn, Ngạn Hi vừa nhìn đã biết thứ này đắt hơn cặp nhẫn cậu mua rất nhiều. Không nghĩ tới thương hiệu xa xỉ như Cupid cũng làm khuyến mãi cuối năm, Ngạn Hi nhìn giá cả thêm vài lần, dường như có suy tư tắt điện thoại.

Cậu cũng không tin có thể trùng hợp đến vậy, không phải chuyện hai người cùng nhau mua nhẫn chỉ xảy ra trong phim truyền hình thôi sao?

“Nhưng ngón áp út của anh có nhẫn rồi phải làm sao giờ?”

Ngạn Hi hỏi hắn: “Là nhẫn cưới hả? Có phải bây giờ mở ra không tốt lắm không?” “Đây là mẫu nhẫn mới ra mắt trong năm nay của chúng tôi, nó…” Nhân viên đứng quầy nói được một nửa rồi nhìn vẻ mặt Ngạn Hi, sau đó giơ ngón tay cái với chiếc nhẫn kia: “Very good!”May mắn cậu đã có chuẩn bị trước, dùng ngôn ngữ chung của thế giới nói mình muốn chọn nhẫn kết hôn. Sau khi lên máy bay, Ngạn Hi hỏi Thiệu Chí Thần: “Sau này Lâm Nho Viễn còn trở về không?”

Không nghĩ tới thương hiệu xa xỉ như Cupid cũng làm khuyến mãi cuối năm, Ngạn Hi nhìn giá cả thêm vài lần, dường như có suy tư tắt điện thoại. “Có lẽ sau này anh ta sẽ phát triển thị trường trong nước, bên Mỹ có em trai của anh ta rồi.”

Ngạn Hi mở mắt ra, nhìn theo hướng đầu ngón tay đứa nhỏ, vừa lúc thấy Lâm Nho Viễn xách một cái cặp cùng Thiệu Chí Thần đứng chung một chỗ. Cậu u oán thở dài một hơi, sau đó lập tức xốc lại tinh thần vỗ vỗ mặt mình.

Thiệu Chí Thần: “Câm miệng, tối nay tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ tôi!”

“Lúc hôn lễ chúng ta đeo cái của anh.”Uầy… Cái này phải quẹt cháy thẻ!Ngạn Hi dùng tay chống đầu nhìn hắn chằm chằm, đại khái nhìn khoảng năm phút, đột nhiên cậu hỏi Thiệu Chí Thần: “Em nhớ trong phòng anh có một bức ảnh của chị gái.”

Ngạn Hi dùng tay chống đầu nhìn hắn chằm chằm, đại khái nhìn khoảng năm phút, đột nhiên cậu hỏi Thiệu Chí Thần: “Em nhớ trong phòng anh có một bức ảnh của chị gái.”

Sau khi lên máy bay, Ngạn Hi hỏi Thiệu Chí Thần: “Sau này Lâm Nho Viễn còn trở về không?”“Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh không?” Thiệu Chí Thần nghi hoặc nhìn cậu một cái, không biết vì sao cậu lại nhắc tới chuyện này?

“Ừ…” Ngạn Hi đeo nhẫn cho Thiệu Chí Thần trước, sau đó lấy hai hộp nhẫn cưới dưới gối đầu, mở ra cho hắn xem: “Ừm, là hàng rẻ tiền.”

Thiệu Chí Thần sửng sốt: “Trùng hợp vậy, tôi cũng có.”Ngạn Hi khẽ nhíu mày, xoay người quay lưng về phía hắn.

Sau khi lên máy bay, Ngạn Hi hỏi Thiệu Chí Thần: “Sau này Lâm Nho Viễn còn trở về không?”Tác giả có lời muốn nói:“Làm sao vậy?”

Thiệu Chí Thần mắng: “Mẹ nó, đeo hết lên.”Thiệu Chí Thần nghi hoặc nhìn cậu một cái, không biết vì sao cậu lại nhắc tới chuyện này?“Anh và chị mình có chút giống nhau.”

Uầy… Cái này phải quẹt cháy thẻ!

Ngạn Hi ngơ ngác, nhân viên nói gì mà sao cậu nghe chẳng hiểu thế?!

Nhân lúc Thiệu Chí Thần còn chưa nghĩ đến nhẫn cưới, cậu đi trước một bước đến Cupid. Nhìn vật thể lấp lánh trên quầy, Ngạn Hi lập tức cảm thấy hoa mắt.

Cậu vội vàng liếc qua số dư trong thẻ của mình, lo sợ bất an ấn vào thông báo, tiếp tục nhìn xuống. Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, Ngạn Hi cảm thấy dường như cả thế giới đều biết cậu và Thiệu Chí Thần sắp kết hôn. Thiệu Gia Giai là người đầu tiên nói muốn làm phù rể. Thiệu Chí Thần hít sâu một hơi: “Ngạn Hi…”

Thiệu Chí Thần hít sâu một hơi: “Ngạn Hi…”

Thiệu Chí Thần cầm tay cậu: “Cục cưng, Lâm Nho Viễn chỉ làm top.”

“Ba nhỏ, chú kia muốn về nhà cùng chúng ta à?”

Ngạn Hi xoay người, đến chính bản thân mình cũng cảm thấy hơi xấu hổ: “Đâu cần gọi đầy đủ họ tên em bằng chất giọng hung dữ đấy!”

“Nhưng ngón áp út của anh có nhẫn rồi phải làm sao giờ?”

“Chúng ta đã kết hôn được nửa năm, bây giờ mua nhẫn đính hôn có hơi kỳ quái.” Thiệu Chí Thần nói xong định mở hộp, Ngạn Hi vội vàng can ngăn: “Chờ đã! Em nghĩ chúng ta cần chút cảm giác nghi thức!” Thiệu Chí Thần cầm tay cậu: “Cục cưng, Lâm Nho Viễn chỉ làm top.”

Thiệu Chí Thần đứng dậy, quỳ một gối trên giường cầm tay Ngạn Hi, Ngạn Hi cũng khoanh chân nhổm dậy. Người đàn ông mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc nhẫn, Ngạn Hi vừa nhìn đã biết thứ này đắt hơn cặp nhẫn cậu mua rất nhiều.

Ngạn Hi xoay người, đến chính bản thân mình cũng cảm thấy hơi xấu hổ: “Đâu cần gọi đầy đủ họ tên em bằng chất giọng hung dữ đấy!”Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận khi nói cho Ngạn Hi biết Lâm Nho Viễn là tên nam nữ đều ăn, ý Thiệu Chí Thần chỉ muốn cậu bảo trì cảnh giác với kẻ kia, tránh xa hắn một chút, không ngờ tên nhóc này lại nghĩ bậy nghĩ bạ.



Ngạn Hi nhướng mày: “Được, tới lúc đó sẽ giới thiệu trai đẹp cho cậu quen.”

Ngạn Hi nhìn hắn một cái: “Nhưng lúc trước anh còn để em làm cái kia…”

Thiệu Chí Thần sửng sốt: “Trùng hợp vậy, tôi cũng có.”

Ngạn Hi xoay người, đến chính bản thân mình cũng cảm thấy hơi xấu hổ: “Đâu cần gọi đầy đủ họ tên em bằng chất giọng hung dữ đấy!”

Thiệu Sanh Tinh: Muốn! [Hai mắt lấp lánh.jpg]Thiệu Chí Thần: “Câm miệng, tối nay tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ tôi!”

“Ừ…” Ngạn Hi đeo nhẫn cho Thiệu Chí Thần trước, sau đó lấy hai hộp nhẫn cưới dưới gối đầu, mở ra cho hắn xem: “Ừm, là hàng rẻ tiền.”

Nhân viên đứng quầy nhìn dáng vẻ cũng không thông minh lắm của Ngạn Hi, song không chịu nổi đống hàng hiệu khắp người cậu, lập tức mời người đến quầy nhẫn cưới.

Thiệu Sanh Tinh lại nhìn một lát rồi nói: “Con không muốn mặc vest nhỏ, con cũng muốn nhẫn!”“Lúc hôn lễ chúng ta đeo cái của anh.”“Ồ!”

Cậu hỏi: “Tại sao trong đó chỉ có một chiếc nhẫn? Còn của anh đâu?”

Hai người đều mua nhẫn cưới nam kiểu truyền thống, mặc dù bọn họ đều trực tiếp bỏ qua khâu cầu hôn, nhưng bây giờ chỉ có hai người, cũng có thể len lén bổ sung mà.

Ngạn Hi cũng lười hỏi bạn giường trước đó của cậu ta đâu, chuyển đề tài sang chỗ khác. Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, Ngạn Hi cảm thấy dường như cả thế giới đều biết cậu và Thiệu Chí Thần sắp kết hôn. Thiệu Gia Giai là người đầu tiên nói muốn làm phù rể.

“Không phải là bạn gái nhỏ!” Thiệu Sanh Tinh gấp đến độ gào to, sau khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Ngạn Hi, nó lập tức lặp lại: “Dù sao cũng phải cho bạn gái nhỏ!”

“Phù rể có giá trị nhan sắc cao như em hiếm lắm đấy, em phải tăng thêm một chút màu sắc rực rỡ cho buổi hôn lễ của anh, anh thấy thế nào?”

“Chúng ta đã kết hôn được nửa năm, bây giờ mua nhẫn đính hôn có hơi kỳ quái.” Thiệu Chí Thần nói xong định mở hộp, Ngạn Hi vội vàng can ngăn: “Chờ đã! Em nghĩ chúng ta cần chút cảm giác nghi thức!”

Ở Nhật Bản năm ngày, bọn họ gặp trận tuyết lớn, máy bay trễ giờ, Ngạn Hi ôm Thiệu Sanh Tinh ngồi trong phòng chờ buồn ngủ.

Ngạn Hi hỏi hắn: “Là nhẫn cưới hả? Có phải bây giờ mở ra không tốt lắm không?” Ngạn Hi xoay người, đến chính bản thân mình cũng cảm thấy hơi xấu hổ: “Đâu cần gọi đầy đủ họ tên em bằng chất giọng hung dữ đấy!”Ngạn Hi nhướng mày: “Được, tới lúc đó sẽ giới thiệu trai đẹp cho cậu quen.”

“Em gả cho tôi chứng tỏ sức quyến rũ của tôi rất lớn.” Người đàn ông mỉm cười tà mị, càn rỡ tới cực điểm.

Thiệu Chí Thần cắn răng: “Cũng không rẻ, qua đây làm chút nghi thức nào.” Thiệu Chí Thần sửng sốt: “Trùng hợp vậy, tôi cũng có.”“Hừ, đúng lúc bên người em không có ai, rất cô đơn trống trải!”

“Bây giờ con còn chưa đến tuổi kết hôn đâu!” Cậu nhận lấy nhẫn của Thiệu Chí Thần, sau khi về phòng cất nhẫn vào hộp, đoạn xoay người nói với Thiệu Sanh Tinh vẫn luôn theo sát mình: “Chờ sau này lớn lên thì tự mình mua nhẫn cho người con thích.”

“Ồ!”

“Ba ơi! Cái này lóe sáng đẹp ghê.” Thiệu Sanh Tinh trừng to đôi mắt đen lúng liếng, nắm tay Ngạn Hi và Thiệu Chí Thần nhìn một hồi.

Ngạn Hi biết rõ còn cố hỏi: “Con muốn nhẫn làm gì? Cho bạn gái nhỏ nào à?” Ngạn Hi cũng lười hỏi bạn giường trước đó của cậu ta đâu, chuyển đề tài sang chỗ khác.

“Anh và chị mình có chút giống nhau.”

“Không được!” Ngạn Hi đẩy hắn một cái, phân tích cho Thiệu Chí Thần nghe: “Anh là người giàu nên khi kết hôn phải cần những thứ xa xỉ.”

Thiệu Chí Thần: “Câm miệng, tối nay tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ tôi!”Nhân lúc Thiệu Chí Thần còn chưa nghĩ đến nhẫn cưới, cậu đi trước một bước đến Cupid. Nhìn vật thể lấp lánh trên quầy, Ngạn Hi lập tức cảm thấy hoa mắt.

Hầy, kể từ khi yêu, cậu bắt đầu giống mấy bà bác vào thời kỳ mãn kinh, cứ nghĩ đi đẩu đi đâu.

“Chúng ta đã kết hôn được nửa năm, bây giờ mua nhẫn đính hôn có hơi kỳ quái.” Thiệu Chí Thần nói xong định mở hộp, Ngạn Hi vội vàng can ngăn: “Chờ đã! Em nghĩ chúng ta cần chút cảm giác nghi thức!” Ngạn Hi nở nụ cười. Cậu quỳ một gối trên giường, bắt chước động tác vừa rồi của người đàn ông, hỏi hắn có muốn gả cho mình không. “Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh không?”

Ngạn Hi nở nụ cười. Cậu quỳ một gối trên giường, bắt chước động tác vừa rồi của người đàn ông, hỏi hắn có muốn gả cho mình không.

Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận khi nói cho Ngạn Hi biết Lâm Nho Viễn là tên nam nữ đều ăn, ý Thiệu Chí Thần chỉ muốn cậu bảo trì cảnh giác với kẻ kia, tránh xa hắn một chút, không ngờ tên nhóc này lại nghĩ bậy nghĩ bạ.Thiệu Sanh Tinh lại nhìn một lát rồi nói: “Con không muốn mặc vest nhỏ, con cũng muốn nhẫn!”Ngạn Hi ngơ ngác, nhân viên nói gì mà sao cậu nghe chẳng hiểu thế?!

Thiệu Chí Thần đứng dậy, quỳ một gối trên giường cầm tay Ngạn Hi, Ngạn Hi cũng khoanh chân nhổm dậy. Người đàn ông mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc nhẫn, Ngạn Hi vừa nhìn đã biết thứ này đắt hơn cặp nhẫn cậu mua rất nhiều.

Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, Ngạn Hi cảm thấy dường như cả thế giới đều biết cậu và Thiệu Chí Thần sắp kết hôn. Thiệu Gia Giai là người đầu tiên nói muốn làm phù rể. “Chính là nhẫn dùng để kết hôn, lúc ba kết hôn phải đeo.” Ngạn Hi chọc chọc trán nó: “Đến lúc đó dẫn con đi may một bộ vest nhỏ.”Ngạn Hi nhìn hắn một cái: “Nhưng lúc trước anh còn để em làm cái kia…”May mắn cậu đã có chuẩn bị trước, dùng ngôn ngữ chung của thế giới nói mình muốn chọn nhẫn kết hôn.

May mắn cậu đã có chuẩn bị trước, dùng ngôn ngữ chung của thế giới nói mình muốn chọn nhẫn kết hôn. Nhân viên đứng quầy nhìn dáng vẻ cũng không thông minh lắm của Ngạn Hi, song không chịu nổi đống hàng hiệu khắp người cậu, lập tức mời người đến quầy nhẫn cưới.

“Cất trong túi áo rồi.”

“Đây là mẫu nhẫn mới ra mắt trong năm nay của chúng tôi, nó…” Nhân viên đứng quầy nói được một nửa rồi nhìn vẻ mặt Ngạn Hi, sau đó giơ ngón tay cái với chiếc nhẫn kia: “Very good!”

“Không phải là bạn gái nhỏ!” Thiệu Sanh Tinh gấp đến độ gào to, sau khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Ngạn Hi, nó lập tức lặp lại: “Dù sao cũng phải cho bạn gái nhỏ!” Ngạn Hi không chút ngượng ngùng, nói em đồng ý. “Bây giờ con còn chưa đến tuổi kết hôn đâu!” Cậu nhận lấy nhẫn của Thiệu Chí Thần, sau khi về phòng cất nhẫn vào hộp, đoạn xoay người nói với Thiệu Sanh Tinh vẫn luôn theo sát mình: “Chờ sau này lớn lên thì tự mình mua nhẫn cho người con thích.” “Ồ!” Ngạn Hi đã hiểu, cậu cũng cảm thấy chiếc nhẫn kia rất đẹp, liền nhìn thoáng qua giá cả.

“Ồ!” Ngạn Hi đã hiểu, cậu cũng cảm thấy chiếc nhẫn kia rất đẹp, liền nhìn thoáng qua giá cả.

“Ngạn Hi, gả cho anh nhé.” Thiệu Chí Thần cúi đầu hôn mu bàn tay chàng trai.

Ngạn Hi vội vàng xuống giường lục tủ quần áo, lập tức lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo sáng nay của người đàn ông: “Anh cũng đoảng quá!” Bây giờ máy bay đã bị trì hoãn năm giờ, tiền đổ về thẻ đã sớm đầy. Ngạn Hi đang muốn mở tài khoản ngân hàng online lên xem số dư,đúng lúc cửa sổ điện thoại nảy lên một thông báo. Thiệu Chí Thần cầm tay cậu: “Cục cưng, Lâm Nho Viễn chỉ làm top.”Uầy… Cái này phải quẹt cháy thẻ!

Ngạn Hi: WTF???

Ở Nhật Bản năm ngày, bọn họ gặp trận tuyết lớn, máy bay trễ giờ, Ngạn Hi ôm Thiệu Sanh Tinh ngồi trong phòng chờ buồn ngủ.“Ồ!” Ngạn Hi đã hiểu, cậu cũng cảm thấy chiếc nhẫn kia rất đẹp, liền nhìn thoáng qua giá cả.Bởi vì là thẻ mới nên Ngạn Hi chưa chuyển nhiều tiền vào trong. Nhưng cậu càng nhìn càng thấy chiếc nhẫn kia đẹp, vì thế mở điện thoại bắn 10.000 tệ vào thẻ ngân hàng của mình.

Thiệu Chí Thần kề sát bên cậu, nghiêng đầu hôn lên trán Ngạn Hi: “Nhưng tôi càng thích cái của em hơn.” “Quẹt thẻ!” Ngạn Hi đưa thẻ qua: “Nhớ ưu đãi nhá!”

Thiệu Chí Thần cất hộp nhẫn, ôm lấy Ngạn Hi, hai người cùng nhau ngã nằm xuống dưới giường.

“Đây là nhẫn cưới.”Nhẫn cưới cần được định chế, chờ đến đêm có được đồ, hai người làm một chuyến lên giường, Ngạn Hi nhịn không được nói: “Em có chuyện muốn nói với anh!”

“Có lẽ sau này anh ta sẽ phát triển thị trường trong nước, bên Mỹ có em trai của anh ta rồi.”

Ngân hàng Cupid: …Sau khi được nhân viên nữ đứng quầy khuyên bảo, hai bên quyết định làm thẻ tín dụng Ngân hàng Cupid. Với thẻ tín dụng này, đến với “Cupid đi cùng suốt đời” – cửa hàng chuyên kinh doanh nhẫn cưới sẽ được nhận nhiều ưu đãi, giá cả phải chăng, không bao giờ lo bị vợ mắng nghèo! Thiệu Chí Thần sửng sốt: “Trùng hợp vậy, tôi cũng có.”

Thiệu Chí Thần đứng dậy, quỳ một gối trên giường cầm tay Ngạn Hi, Ngạn Hi cũng khoanh chân nhổm dậy. Người đàn ông mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc nhẫn, Ngạn Hi vừa nhìn đã biết thứ này đắt hơn cặp nhẫn cậu mua rất nhiều. Ngạn Hi bĩu môi: “Thế anh nói trước đi.”

Hai người đeo nhẫn ngủ cả đêm, dẫn đến hôm sau tỉnh lại quên chưa tháo, bị Thiệu Sanh Tinh nhìn thấy được. Ngạn Hi ngơ ngác, nhân viên nói gì mà sao cậu nghe chẳng hiểu thế?! Cậu cũng không tin có thể trùng hợp đến vậy, không phải chuyện hai người cùng nhau mua nhẫn chỉ xảy ra trong phim truyền hình thôi sao?

“Ngạn Hi, gả cho anh nhé.” Thiệu Chí Thần cúi đầu hôn mu bàn tay chàng trai.Thiệu Chí Thần lấy một chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ từ trong ngăn tủ đầu giường. Hắn nhìn Ngạn Hi một cái, hai người song song cùng nuốt nước bọt.

Thiệu Chí Thần lấy một chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ từ trong ngăn tủ đầu giường. Hắn nhìn Ngạn Hi một cái, hai người song song cùng nuốt nước bọt.

Ngân hàng Cupid: Sốc – khi mua nhẫn cưới, bởi vì nhà gái không muốn cưa đôi nên cả hai nhà xông vào đánh lộn!

Hai người đeo nhẫn ngủ cả đêm, dẫn đến hôm sau tỉnh lại quên chưa tháo, bị Thiệu Sanh Tinh nhìn thấy được. Ngạn Hi hỏi hắn: “Là nhẫn cưới hả? Có phải bây giờ mở ra không tốt lắm không?”

“Thật ra chúng ta phải gọi là kết hôn chớp nhoáng.” Cậu yêu thích không nỡ buông tay, nâng cao chiếc nhẫn quan sát: “Chúng ta mới ở cùng nhau chưa được mấy tháng, quen biết cũng mới nửa năm.”

Hai người đeo nhẫn ngủ cả đêm, dẫn đến hôm sau tỉnh lại quên chưa tháo, bị Thiệu Sanh Tinh nhìn thấy được.

“Anh và chị mình có chút giống nhau.”“Chúng ta đã kết hôn được nửa năm, bây giờ mua nhẫn đính hôn có hơi kỳ quái.” Thiệu Chí Thần nói xong định mở hộp, Ngạn Hi vội vàng can ngăn: “Chờ đã! Em nghĩ chúng ta cần chút cảm giác nghi thức!”

Ngạn Hi không chút ngượng ngùng, nói em đồng ý.

“Ồ!”

Thiệu Chí Thần: “Câm miệng, tối nay tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ tôi!”Hai người đều mua nhẫn cưới nam kiểu truyền thống, mặc dù bọn họ đều trực tiếp bỏ qua khâu cầu hôn, nhưng bây giờ chỉ có hai người, cũng có thể len lén bổ sung mà.

“Ba nhỏ, chú kia muốn về nhà cùng chúng ta à?” Thiệu Chí Thần đứng dậy, quỳ một gối trên giường cầm tay Ngạn Hi, Ngạn Hi cũng khoanh chân nhổm dậy. Người đàn ông mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc nhẫn, Ngạn Hi vừa nhìn đã biết thứ này đắt hơn cặp nhẫn cậu mua rất nhiều.



“Chính là nhẫn dùng để kết hôn, lúc ba kết hôn phải đeo.” Ngạn Hi chọc chọc trán nó: “Đến lúc đó dẫn con đi may một bộ vest nhỏ.”“Ngạn Hi, gả cho anh nhé.” Thiệu Chí Thần cúi đầu hôn mu bàn tay chàng trai.

Ngạn Hi liền đeo cho hắn, mỗi người đeo hai cái nhẫn, bắt đầu thương lượng nên xử lý chúng như thế nào.

Ngạn Hi mở mắt ra, nhìn theo hướng đầu ngón tay đứa nhỏ, vừa lúc thấy Lâm Nho Viễn xách một cái cặp cùng Thiệu Chí Thần đứng chung một chỗ. Cậu u oán thở dài một hơi, sau đó lập tức xốc lại tinh thần vỗ vỗ mặt mình.Ngạn Hi không chút ngượng ngùng, nói em đồng ý.

Ngạn Hi khẽ nhíu mày, xoay người quay lưng về phía hắn.

“Làm sao vậy?”

Ngạn Hi lười cãi lại, có thể là trong tiềm thức, cậu cảm thấy nếu bọn họ đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn thì vốn đã là vợ chồng, cho nên khi Thiệu Chí Thần đề xuất tổ chức hôn lễ cũng không lấy làm kinh ngạc. Ở đây nửa năm, cho dù là hắn hay Thiệu Sanh Tinh, bọn họ vốn dĩ đã là người một nhà. “Thật ra chúng ta phải gọi là kết hôn chớp nhoáng.” Cậu yêu thích không nỡ buông tay, nâng cao chiếc nhẫn quan sát: “Chúng ta mới ở cùng nhau chưa được mấy tháng, quen biết cũng mới nửa năm.”

“Ừ…” Ngạn Hi đeo nhẫn cho Thiệu Chí Thần trước, sau đó lấy hai hộp nhẫn cưới dưới gối đầu, mở ra cho hắn xem: “Ừm, là hàng rẻ tiền.” Thiệu Chí Thần cất hộp nhẫn, ôm lấy Ngạn Hi, hai người cùng nhau ngã nằm xuống dưới giường.

May mắn cậu đã có chuẩn bị trước, dùng ngôn ngữ chung của thế giới nói mình muốn chọn nhẫn kết hôn.

Ngạn Hi cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, tâm trạng có chút tốt hơn. Thẻ tiết kiệm đầu tiên Thiệu Chí Thần đưa cho cậu là thẻ bạch kim số lượng có hạn của ngân hàng nào đó, nếu vé máy bay mua bằng thẻ này bị trễ chuyến thì sẽ được bồi thường một số tiền nhất định theo thời gian trễ.

“Ba ơi! Cái này lóe sáng đẹp ghê.” Thiệu Sanh Tinh trừng to đôi mắt đen lúng liếng, nắm tay Ngạn Hi và Thiệu Chí Thần nhìn một hồi.Ngạn Hi khẽ nhíu mày, xoay người quay lưng về phía hắn.“Em gả cho tôi chứng tỏ sức quyến rũ của tôi rất lớn.” Người đàn ông mỉm cười tà mị, càn rỡ tới cực điểm.

Ngạn Hi lười cãi lại, có thể là trong tiềm thức, cậu cảm thấy nếu bọn họ đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn thì vốn đã là vợ chồng, cho nên khi Thiệu Chí Thần đề xuất tổ chức hôn lễ cũng không lấy làm kinh ngạc. Ở đây nửa năm, cho dù là hắn hay Thiệu Sanh Tinh, bọn họ vốn dĩ đã là người một nhà.

“Phù rể có giá trị nhan sắc cao như em hiếm lắm đấy, em phải tăng thêm một chút màu sắc rực rỡ cho buổi hôn lễ của anh, anh thấy thế nào?”Ngạn Hi lười cãi lại, có thể là trong tiềm thức, cậu cảm thấy nếu bọn họ đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn thì vốn đã là vợ chồng, cho nên khi Thiệu Chí Thần đề xuất tổ chức hôn lễ cũng không lấy làm kinh ngạc. Ở đây nửa năm, cho dù là hắn hay Thiệu Sanh Tinh, bọn họ vốn dĩ đã là người một nhà.

Cậu vội vàng liếc qua số dư trong thẻ của mình, lo sợ bất an ấn vào thông báo, tiếp tục nhìn xuống.

“Không được!” Ngạn Hi đẩy hắn một cái, phân tích cho Thiệu Chí Thần nghe: “Anh là người giàu nên khi kết hôn phải cần những thứ xa xỉ.”

“Nhẫn cưới?”

“Em gả cho tôi chứng tỏ sức quyến rũ của tôi rất lớn.” Người đàn ông mỉm cười tà mị, càn rỡ tới cực điểm. Cậu hỏi: “Tại sao trong đó chỉ có một chiếc nhẫn? Còn của anh đâu?”

Thiệu Chí Thần kề sát bên cậu, nghiêng đầu hôn lên trán Ngạn Hi: “Nhưng tôi càng thích cái của em hơn.”

“Cất trong túi áo rồi.”

Ngạn Hi liền đeo cho hắn, mỗi người đeo hai cái nhẫn, bắt đầu thương lượng nên xử lý chúng như thế nào. “Ồ!”Thiệu Chí Thần hít sâu một hơi: “Ngạn Hi…”Ngạn Hi vội vàng xuống giường lục tủ quần áo, lập tức lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo sáng nay của người đàn ông: “Anh cũng đoảng quá!”

Cậu vội vàng liếc qua số dư trong thẻ của mình, lo sợ bất an ấn vào thông báo, tiếp tục nhìn xuống.

“Đúng rồi, không phải em cũng có chuyện muốn nói với tôi sao?” Thiệu Chí Thần bỗng hỏi.

Thiệu Chí Thần nghi hoặc nhìn cậu một cái, không biết vì sao cậu lại nhắc tới chuyện này?

“Ừ…” Ngạn Hi đeo nhẫn cho Thiệu Chí Thần trước, sau đó lấy hai hộp nhẫn cưới dưới gối đầu, mở ra cho hắn xem: “Ừm, là hàng rẻ tiền.”

“Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh không?”

Thiệu Chí Thần cắn răng: “Cũng không rẻ, qua đây làm chút nghi thức nào.”

Ngạn Hi nở nụ cười. Cậu quỳ một gối trên giường, bắt chước động tác vừa rồi của người đàn ông, hỏi hắn có muốn gả cho mình không.

Ngạn Hi nở nụ cười. Cậu quỳ một gối trên giường, bắt chước động tác vừa rồi của người đàn ông, hỏi hắn có muốn gả cho mình không. Ngạn Hi nở nụ cười. Cậu quỳ một gối trên giường, bắt chước động tác vừa rồi của người đàn ông, hỏi hắn có muốn gả cho mình không.

Ngạn Hi nhướng mày: “Được, tới lúc đó sẽ giới thiệu trai đẹp cho cậu quen.”“Nhưng ngón áp út của anh có nhẫn rồi phải làm sao giờ?”

Ngạn Hi liền đeo cho hắn, mỗi người đeo hai cái nhẫn, bắt đầu thương lượng nên xử lý chúng như thế nào.

Ngạn Hi lười cãi lại, có thể là trong tiềm thức, cậu cảm thấy nếu bọn họ đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn thì vốn đã là vợ chồng, cho nên khi Thiệu Chí Thần đề xuất tổ chức hôn lễ cũng không lấy làm kinh ngạc. Ở đây nửa năm, cho dù là hắn hay Thiệu Sanh Tinh, bọn họ vốn dĩ đã là người một nhà. Thiệu Chí Thần mắng: “Mẹ nó, đeo hết lên.”

Thiệu Chí Thần mắng: “Mẹ nó, đeo hết lên.”

Ngạn Hi liền đeo cho hắn, mỗi người đeo hai cái nhẫn, bắt đầu thương lượng nên xử lý chúng như thế nào.

Ngạn Hi lười cãi lại, có thể là trong tiềm thức, cậu cảm thấy nếu bọn họ đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn thì vốn đã là vợ chồng, cho nên khi Thiệu Chí Thần đề xuất tổ chức hôn lễ cũng không lấy làm kinh ngạc. Ở đây nửa năm, cho dù là hắn hay Thiệu Sanh Tinh, bọn họ vốn dĩ đã là người một nhà.

“Lúc hôn lễ chúng ta đeo cái của anh.”

Ngạn Hi biết rõ còn cố hỏi: “Con muốn nhẫn làm gì? Cho bạn gái nhỏ nào à?”

Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận khi nói cho Ngạn Hi biết Lâm Nho Viễn là tên nam nữ đều ăn, ý Thiệu Chí Thần chỉ muốn cậu bảo trì cảnh giác với kẻ kia, tránh xa hắn một chút, không ngờ tên nhóc này lại nghĩ bậy nghĩ bạ.Ngạn Hi ngơ ngác, nhân viên nói gì mà sao cậu nghe chẳng hiểu thế?! Thiệu Chí Thần kề sát bên cậu, nghiêng đầu hôn lên trán Ngạn Hi: “Nhưng tôi càng thích cái của em hơn.”

Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận khi nói cho Ngạn Hi biết Lâm Nho Viễn là tên nam nữ đều ăn, ý Thiệu Chí Thần chỉ muốn cậu bảo trì cảnh giác với kẻ kia, tránh xa hắn một chút, không ngờ tên nhóc này lại nghĩ bậy nghĩ bạ.

Nhân lúc Thiệu Chí Thần còn chưa nghĩ đến nhẫn cưới, cậu đi trước một bước đến Cupid. Nhìn vật thể lấp lánh trên quầy, Ngạn Hi lập tức cảm thấy hoa mắt.

Hai người đeo nhẫn ngủ cả đêm, dẫn đến hôm sau tỉnh lại quên chưa tháo, bị Thiệu Sanh Tinh nhìn thấy được.

Hai người đều mua nhẫn cưới nam kiểu truyền thống, mặc dù bọn họ đều trực tiếp bỏ qua khâu cầu hôn, nhưng bây giờ chỉ có hai người, cũng có thể len lén bổ sung mà.Hai người đều mua nhẫn cưới nam kiểu truyền thống, mặc dù bọn họ đều trực tiếp bỏ qua khâu cầu hôn, nhưng bây giờ chỉ có hai người, cũng có thể len lén bổ sung mà.“Không được!” Ngạn Hi đẩy hắn một cái, phân tích cho Thiệu Chí Thần nghe: “Anh là người giàu nên khi kết hôn phải cần những thứ xa xỉ.”

Ngạn Hi xoay người, đến chính bản thân mình cũng cảm thấy hơi xấu hổ: “Đâu cần gọi đầy đủ họ tên em bằng chất giọng hung dữ đấy!”

Không nghĩ tới thương hiệu xa xỉ như Cupid cũng làm khuyến mãi cuối năm, Ngạn Hi nhìn giá cả thêm vài lần, dường như có suy tư tắt điện thoại. Hai người đeo nhẫn ngủ cả đêm, dẫn đến hôm sau tỉnh lại quên chưa tháo, bị Thiệu Sanh Tinh nhìn thấy được.

“Được rồi…” Mặc dù ngoài miệng đồng ý, song ánh mắt Thiệu Sanh Tinh vẫn không rời khỏi ngăn tủ đầu giường chứa nhẫn kia.

“Ba ơi! Cái này lóe sáng đẹp ghê.” Thiệu Sanh Tinh trừng to đôi mắt đen lúng liếng, nắm tay Ngạn Hi và Thiệu Chí Thần nhìn một hồi.

Hầy, kể từ khi yêu, cậu bắt đầu giống mấy bà bác vào thời kỳ mãn kinh, cứ nghĩ đi đẩu đi đâu. “Đây là nhẫn cưới.”

“Nhẫn cưới?”

Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, Ngạn Hi cảm thấy dường như cả thế giới đều biết cậu và Thiệu Chí Thần sắp kết hôn. Thiệu Gia Giai là người đầu tiên nói muốn làm phù rể.

Thiệu Chí Thần kề sát bên cậu, nghiêng đầu hôn lên trán Ngạn Hi: “Nhưng tôi càng thích cái của em hơn.” “Chính là nhẫn dùng để kết hôn, lúc ba kết hôn phải đeo.” Ngạn Hi chọc chọc trán nó: “Đến lúc đó dẫn con đi may một bộ vest nhỏ.”

Thiệu Sanh Tinh lại nhìn một lát rồi nói: “Con không muốn mặc vest nhỏ, con cũng muốn nhẫn!”

“Ba nhỏ, chú kia muốn về nhà cùng chúng ta à?”

Ngạn Hi biết rõ còn cố hỏi: “Con muốn nhẫn làm gì? Cho bạn gái nhỏ nào à?”

Thiệu Sanh Tinh: Muốn! [Hai mắt lấp lánh.jpg]

“Không phải là bạn gái nhỏ!” Thiệu Sanh Tinh gấp đến độ gào to, sau khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Ngạn Hi, nó lập tức lặp lại: “Dù sao cũng phải cho bạn gái nhỏ!”

“Hừ, đúng lúc bên người em không có ai, rất cô đơn trống trải!”

“Ồ!”“Bây giờ con còn chưa đến tuổi kết hôn đâu!” Cậu nhận lấy nhẫn của Thiệu Chí Thần, sau khi về phòng cất nhẫn vào hộp, đoạn xoay người nói với Thiệu Sanh Tinh vẫn luôn theo sát mình: “Chờ sau này lớn lên thì tự mình mua nhẫn cho người con thích.”

Nhẫn cưới cần được định chế, chờ đến đêm có được đồ, hai người làm một chuyến lên giường, Ngạn Hi nhịn không được nói: “Em có chuyện muốn nói với anh!”

“Ngạn Hi, gả cho anh nhé.” Thiệu Chí Thần cúi đầu hôn mu bàn tay chàng trai.Uầy… Cái này phải quẹt cháy thẻ!“Được rồi…” Mặc dù ngoài miệng đồng ý, song ánh mắt Thiệu Sanh Tinh vẫn không rời khỏi ngăn tủ đầu giường chứa nhẫn kia.