Sau Khi Gả Cho Ông Cha Có Phong Cách Thời Trang Smart Của Tra Công

Chương 57



Thứ tư hàng tuần là thời gian huấn luyện chỉ đạo của… chuyên gia Bảo Bối. Sau khi Ngạn Hi ăn sáng xong thì nằm ườn trên sô pha một lúc, tiếp đó chạy tới phòng tập thể thao làm khởi động, thuận tiện chờ Bảo Bối tri kỷ đến cửa phục vụ.

Ngạn Hi nhìn thấy một chiếc xe tải từ góc đường chạy qua, bên tai tràn ngập tiếng kêu cứu của đứa nhỏ, nhất thời hai mắt tối sầm, hô hấp dồn dập. Cậu lắc đầu hai cái, bởi vì trọng tâm bất ổn nên đụng vào lưng người đàn ông.

Người phụ nữ đối diện cười nhẹ với hắn, vẻ mặt lộ nét dịu dàng. Cô giơ tay lên nhận hợp đồng, đột nhiên khuỷu tay Ngạn Hi hơi giật, huých tay Thiệu Chí Thần sang bên cạnh, tay người phụ nữ chệch mất 1 milimet, bỏ lỡ dịp tốt tiếp xúc với người đàn ông. Chỉ thấy vẻ mặt cô ta cứng đờ, nhưng chưa đến một giây đã khôi phục bình thường. Ngạn Hi làm bộ không chú ý tới chuyện đối phương đang dùng khóe mắt đánh giá mình, đặt tay lên gối giả bộ ngoan ngoãn.

Ngạn Hi biết Ngải Mạt Vũ, trước kia cậu từng nhìn thấy đồ ngủ tơ tằm của họ trong trung tâm thương mại, một bộ hơn 700 tệ. Lúc ấy cậu nhìn thoáng qua rồi rời đi, đến cửa hàng nhỏ bên ngoài mua cho mình và Ngạn Cẩn hai bộ đồ ngủ 30 tệ. “Không sao, bọn tôi đã báo cảnh sát rồi, cô ta dám gây chuyện thì phải về đồn.” 9 giờ, Bảo Bối đến đúng thời gian, nhưng hôm nay tâm trạng gã có chút không tốt lắm, Ngạn Hi hỏi gã làm sao vậy, gã không chút khách sáo rút liền ba tờ khăn giấy cầm trong tay, bắt đầu khóc lóc kể lể: “Tôi và bạn trai chia tay rồi, hic~”

Chắc chắn sẽ không!

Chắc chắn sẽ không!

“Khụ…” Thiệu Chí Thần ngồi bên cạnh bỗng bị sặc, mặt không đổi sắc đặt ly cà phê xuống. Hắn đứng dậy bắt tay người phụ nữ: “Hôm nay đến đây thôi, vất vả cho cô rồi.” Ngạn Hi nhướng mày: “Đúng vậy, làm sao thế?”Ngạn Hi vuốt mũi: “Hóa ra anh có bạn trai à?”

Ngạn Hi mỉm cười, cười, cười, miệng

Ngạn Hi nhìn thấy một chiếc xe tải từ góc đường chạy qua, bên tai tràn ngập tiếng kêu cứu của đứa nhỏ, nhất thời hai mắt tối sầm, hô hấp dồn dập. Cậu lắc đầu hai cái, bởi vì trọng tâm bất ổn nên đụng vào lưng người đàn ông. Người phụ nữ mỉm cười chua xót hỏi hắn: “Đây là …”“Bọn tôi quen nhau ở quán bar, cậu ấy rất tốt, cũng rất đáng yêu.” Bảo bối thút thít nói, “Nhưng tôi và cậu ấy đều là 0! Vì sao đã là 0 rồi còn tới tìm tôi? Anh Tiểu Ngạn, cầu an ủi~”

Có lẽ dáng vẻ của cậu có tính lừa gạt quá cao, người phụ nữ chỉ nhìn vài giây rồi thu hồi ánh mắt. Cô cũng không nhìn hợp đồng, trực tiếp ký xuống: “Lúc trước tôi đã xem qua một lần, tôi tin tưởng nhân phẩm của giám đốc Thiệu. Ngoài ra, công ty chúng tôi đã làm trước một lô mẫu, anh có muốn làm khách hàng đầu tiên của chúng tôi không?”

Thiệu Chí Thần ngồi trên sô pha, đối diện với hắn là một người phụ nữ mặc vest công sở màu trắng mang khí chất xuất chúng, trước mặt hai người đặt cà phê cùng văn kiện, hẳn là đang bàn chuyện làm ăn.

Cậu gật đầu như giã tỏi, im lặng điên cuồng ra hiệu cho Thiệu Chí Thần. Ngạn Hi: “…”

Người phụ nữ mỉm cười chua xót hỏi hắn: “Đây là …”

Đừng vội, không có cốt truyện máu chó! Không mất trí nhớ! Không phát hiện ung thư! Cùng lắm là để chồng thổi thổi hộ hai cái.

Sau khi xuống xe trả tiền, Ngạn Hi nâng đôi chân dài sải bước, băng qua một ngọn đèn giao thông đến trước cửa tập đoàn. Quả nhiên người đàn bà kia vẫn còn ngoài cửa, ả ta cầm một cái bìa cứng đặt dưới đất, ôm đứa nhỏ ngồi ngay chỗ đó, còn định kéo đứa lớn hơn ngồi xuống cùng. Bên người ả ta có hai nhân viên bảo vệ vây quanh, đang cố thuyết phục ả rời đi. Cậu im lặng chốc lát, vỗ vai gã: “Không phải tất cả đều là lỗi của cậu ta.”

“Không sao, bọn tôi đã báo cảnh sát rồi, cô ta dám gây chuyện thì phải về đồn.”

Ả ta vọt tới trước mặt Thiệu Chí Thần chửi bới: “Đồ chó má không có lương tâm, nhà chúng tôi chỉ có ba bọn nhỏ kiếm tiền, bây giờ anh bắt nhốt chồng tôi thì ba người chúng tôi còn biết sống như thế nào! Lương tâm của anh bị chó gặm hả!”

“Vào thư phòng lấy một tệp văn kiện trong ngăn kéo bên trái rồi mang đến công ty giúp tôi.” Thiệu Chí Thần đứng trước cửa sổ sát đất nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, “Đến giờ ăn cơm tôi dẫn cậu đi ăn trưa.” Tài xế nhìn điện thoại di động: “Hình như chính là công ty này, là công ty làm lông thú nhân tạo rất lớn ấy.” Suy cho cùng thì, Bảo Bối thật sự nhìn không giống người nằm dưới.

Ngạn Hi nhướng mày: “Đúng vậy, làm sao thế?”

“Được rồi, được rồi!” Ngạn Hi nghĩ thoáng, “Nếu thật lòng thích đối phương thì thay đổi đi.”

Ngạn Hi nhìn thấy một chiếc xe tải từ góc đường chạy qua, bên tai tràn ngập tiếng kêu cứu của đứa nhỏ, nhất thời hai mắt tối sầm, hô hấp dồn dập. Cậu lắc đầu hai cái, bởi vì trọng tâm bất ổn nên đụng vào lưng người đàn ông.

Ngạn Hi giơ tay lên làm động tác ước lượng, nói dối: “Tôi cũng không có hứng thú, hứng thú của tôi chỉ có chút xíu xiu như thế này thôi, gật đầu là vì cho anh mặt mũi.”“Ở nhà à?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc. “Hây…” Bảo Bối nhìn cậu bằng ánh mắt u oán, “Chồng anh vừa đẹp trai lại vừa có tiền, đâu như đàn chó độc thân chúng tôi, méo có 1 đáng tin cậy nào cả, á hu hu!”

Trái lại, trật tự trong đại sảnh đâu ra đấy, hai mắt em gái ở quầy lễ tân nhìn thẳng máy tính, giống như chẳng hề có hứng thú với bên ngoài. Tuy nhiên thỉnh thoảng lại nhìn về phía họ, trong mắt lóe lên ánh sáng ăn thức ăn chó vui vẻ.

“Làm sao? Tôi ngồi đây vi phạm pháp luật nào à? Đất này là của nhà mấy người chắc? Hả?!” Tim Ngạn Hi giật cái thót, lập tức truy hỏi: “Có phải phía trước chỉ có một công ty lớn là Vân Trì đúng không?” “Được rồi, được rồi!” Ngạn Hi nghĩ thoáng, “Nếu thật lòng thích đối phương thì thay đổi đi.”

Ngạn Hi nhướng mày: “Đúng vậy, làm sao thế?”

Bởi vì chuyện này đều là Thiệu Chí Thần ra mặt, cho nên rất rõ ràng, người phụ nữ kia muốn hướng tới hắn.

“Oke.”

Thiệu Chí Thần nghe xong quay đầu nói với Ngạn Hi: “Cậu cảm thấy thế nào?”Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn đồng hồ: “Nếu không đi thì sẽ không kịp nữa, cậu biết hẹn trước ở nhà hàng này đắt thế nào không?” Thiệu Chí Thần chính là ví dụ điển hình, bây giờ sẽ không nổi giận với cậu. Nếu như, cậu nói nếu như hai người thật sự ở bên nhau, chắc hắn sẽ không tranh giành với cậu vấn đề ai trên ai dưới đâu nhỉ?

“Làm sao? Tôi ngồi đây vi phạm pháp luật nào à? Đất này là của nhà mấy người chắc? Hả?!”

Cậu trả điện thoại cho tài xế, vỗ vỗ lưng ghế của hắn: “Anh thả tôi xuống chỗ bên cạnh kia để tôi tự đi bộ qua, người trong nhà cần đồ gấp.”

“Oke.”Ngạn Hi trừng hắn: “Anh có thể đừng làm phiền người ta nữa được không! Ok, cứ cho tôi đi, đừng lãng phí thời gian của người khác.”Chắc chắn sẽ không!

Ngạn Hi cảm thấy mông mình lạnh căm.

Ngạn Hi gật đầu với hắn, vừa đi vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Bởi vì chuyện này đều là Thiệu Chí Thần ra mặt, cho nên rất rõ ràng, người phụ nữ kia muốn hướng tới hắn.Thiệu Chí Thần là người đầu tiên phát hiện Ngạn Hi có gì đó không đúng, đang muốn đỡ cậu thì bỗng nhiên bị Ngạn Hi như phát điên đẩy ra, vọt tới bên cạnh mấy mẹ con đứng ven đường! Chờ người lưu luyến không rời đi xong, Ngạn Hi liền học theo dáng vẻ vừa rồi của người phụ nữ, cố ý cất giọng: “Anh có muốn làm khách hàng đầu tiên của chúng tôi không?”Ngạn Hi mỉm cười, cười, cười, miệng Thứ tư hàng tuần là thời gian huấn luyện chỉ đạo của… chuyên gia Bảo Bối. Sau khi Ngạn Hi ăn sáng xong thì nằm ườn trên sô pha một lúc, tiếp đó chạy tới phòng tập thể thao làm khởi động, thuận tiện chờ Bảo Bối tri kỷ đến cửa phục vụ. “Thì ra là cô ta.” Ngạn Hi đi theo Thiệu Chí Thần ra khỏi thang máy, còn chưa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng thét chói tai của người đàn bà.xệchNgạn Hi: “…”Ả ta vọt tới trước mặt Thiệu Chí Thần chửi bới: “Đồ chó má không có lương tâm, nhà chúng tôi chỉ có ba bọn nhỏ kiếm tiền, bây giờ anh bắt nhốt chồng tôi thì ba người chúng tôi còn biết sống như thế nào! Lương tâm của anh bị chó gặm hả!” xuống.

Ngạn Hi nhìn động tác dí sát điên cuồng của ả ta, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Ngạn Hi lên tầng mười tám, đúng lúc đụng phải Thiệu Tứ đang đứng bên ngoài thang máy chờ mình. Cậu đưa văn kiện cho hắn, Thiệu Tứ không nhận: “Giám đốc Thiệu bảo cậu tự mình cầm vào.”

Suy cho cùng thì, Bảo Bối thật sự nhìn không giống người nằm dưới. Đệt! Làm đéo gì có chuyện Thiệu Chí Thần sẽ không tranh?!

Ngạn Hi cảm thấy mông mình lạnh căm.

Trong nháy mắt, đồng tử của hắn co rụt.

Ngạn Hi giơ tay lên làm động tác ước lượng, nói dối: “Tôi cũng không có hứng thú, hứng thú của tôi chỉ có chút xíu xiu như thế này thôi, gật đầu là vì cho anh mặt mũi.”

Tài xế nhìn điện thoại di động: “Hình như chính là công ty này, là công ty làm lông thú nhân tạo rất lớn ấy.”

Ngạn Hi lên tầng mười tám, đúng lúc đụng phải Thiệu Tứ đang đứng bên ngoài thang máy chờ mình. Cậu đưa văn kiện cho hắn, Thiệu Tứ không nhận: “Giám đốc Thiệu bảo cậu tự mình cầm vào.”“Ngạn Hi!”Cậu bò dậy khỏi mặt đất, thở hổn hển cầm tạ nâng.

Muốn bao nhiêu đây? Một bộ đủ sao?

Ả cười gằn một tiếng, đột nhiên một tay túm con trai lớn, một tay ôm đứa nhỏ, kéo con trai lớn chạy ra đường: “Dám uy hiếp tôi tôi chết cho anh xem! Tôi làm quỷ cũng không tha cho mấy người, đám vô lương tâm…”

Buổi trưa Ngạn Hi không giữ Bảo Bối ở nhà ăn cơm, cậu bắt taxi đến tập đoàn Vân Trì, kết quả phát hiện nơi thường ngày không có kẹt xe này lại xảy ra tình trạng kẹt xe: “Bác tài, phía trước có chuyện gì thế?”

“Coi bộ văn kiện cũng không quá quan trọng nhỉ…” Ngạn Hi vừa nói vừa đẩy cửa tiến vào văn phòng, phát hiện bên trong còn có người. Ngạn Hi nháy mắt với hắn, thế nào là thế nào? Người ta đang hỏi anh kia mà!Ngạn Hi vừa thở dốc vừa nói với Bảo Bối: “Sững sờ làm gì? Làm công, vì cậu ta!”

“A lô?”

“Hầy, là một người đàn bà chanh chua đanh đá!” Bảo vệ giúp cậu ấn thang máy: “Trời lạnh thế này còn mang theo con, cũng không biết làm mẹ kiểu gì.”

“Bọn tôi quen nhau ở quán bar, cậu ấy rất tốt, cũng rất đáng yêu.” Bảo bối thút thít nói, “Nhưng tôi và cậu ấy đều là 0! Vì sao đã là 0 rồi còn tới tìm tôi? Anh Tiểu Ngạn, cầu an ủi~”Trong nháy mắt, đồng tử của hắn co rụt.Bảo Bối có chút mê mang: “Nhưng mà, người ta cũng muốn được yêu~”

“Oke.”“Ai nói làm công sẽ không được yêu?” Ngạn Hi đang cười đắc ý, đột nhiên điện thoại trong túi đổ chuông. Cậu lập tức không chú ý tới lúc đạo trên tay, suýt chút trật eo.

Cậu im lặng chốc lát, vỗ vai gã: “Không phải tất cả đều là lỗi của cậu ta.”

Ngạn Hi nhìn bên ngoài một lát, thấy người phụ nữ kia bị cảnh sát túm tay, lúc này mới đi theo Thiệu Chí Thần ra ngoài.

Muốn bao nhiêu đây? Một bộ đủ sao?

Ai ngờ người phụ nữ đang giãy giụa bỗng hét thất thanh: “Con tôi, con tôi sắp ngã rồi!” Người phụ nữ chỉ có thể chuyển tầm mắt sang Ngạn Hi: “Nhìn không ra cậu đã có con rồi.” Ngực người này dán vào lưng người kia, đôi bên dựa nhau rất gần, Thiệu Chí Thần kề sát bên tai cậu nói: “Tôi thì không có hứng thú gì, nhưng tôi biết cậu thích nó.” “A lô?”

Thiệu Chí Thần có rất nhiều kiên nhẫn với Ngạn Hi, hắn đặt tay lên lưng sô pha phía sau cậu, bày ra dục vọng chiếm hữu: “Tập đoàn Vân Trì và Ngải Mạt Vũ cùng hợp tác sản xuất một bộ đồ ngủ lông thú số lượng có hạn, cậu có muốn mặc thử không?”

Muốn!“Ở nhà à?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.

Ai ngờ người phụ nữ đang giãy giụa bỗng hét thất thanh: “Con tôi, con tôi sắp ngã rồi!”

Buổi trưa Ngạn Hi không giữ Bảo Bối ở nhà ăn cơm, cậu bắt taxi đến tập đoàn Vân Trì, kết quả phát hiện nơi thường ngày không có kẹt xe này lại xảy ra tình trạng kẹt xe: “Bác tài, phía trước có chuyện gì thế?”

Đủ! Rất đủ!Cậu vội vàng giữ chặt Thiệu Chí Thần, không cho hắn đi qua: “Đừng đi, lỡ như cô ta nhìn thấy anh rồi xiên cho phát thì làm sao?” Ngạn Hi nhướng mày: “Đúng vậy, làm sao thế?”

Ngạn Hi lên tầng mười tám, đúng lúc đụng phải Thiệu Tứ đang đứng bên ngoài thang máy chờ mình. Cậu đưa văn kiện cho hắn, Thiệu Tứ không nhận: “Giám đốc Thiệu bảo cậu tự mình cầm vào.”

xuống.

Muốn bao nhiêu đây? Một bộ đủ sao?“Tôi thấy trong nhóm nói là trước cửa công ty lớn kia có một người phụ nữ dẫn theo hai đứa nhỏ đến gây sự, vừa rồi có mấy chiếc xe dừng lại xem trò. Cậu cũng biết đấy, phía trước dừng một phút là phía sau kẹt một giờ. Sao? Người anh em có chuyện gì quan trọng không?” “Thì ra là cô ta.” Ngạn Hi đi theo Thiệu Chí Thần ra khỏi thang máy, còn chưa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng thét chói tai của người đàn bà.“Vào thư phòng lấy một tệp văn kiện trong ngăn kéo bên trái rồi mang đến công ty giúp tôi.” Thiệu Chí Thần đứng trước cửa sổ sát đất nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, “Đến giờ ăn cơm tôi dẫn cậu đi ăn trưa.”

Thứ tư hàng tuần là thời gian huấn luyện chỉ đạo của… chuyên gia Bảo Bối. Sau khi Ngạn Hi ăn sáng xong thì nằm ườn trên sô pha một lúc, tiếp đó chạy tới phòng tập thể thao làm khởi động, thuận tiện chờ Bảo Bối tri kỷ đến cửa phục vụ.

“Coi bộ văn kiện cũng không quá quan trọng nhỉ…” Ngạn Hi vừa nói vừa đẩy cửa tiến vào văn phòng, phát hiện bên trong còn có người.

“Đám người các ngươi đéo có ai tốt lành cả, cút! Tránh xa tôi ra! Đừng đụng vào con tôi!”

Hai cảnh sát vô thức buông tay giữ, để người phụ nữ kia chạy thoát. “Được.”

Ngạn Hi cúp máy, nâng mắt thấy Bảo Bối đang nhìn mình với vẻ mặt thâm cừu đại hận liền hỏi: “Sao thế?”

Người phụ nữ đối diện cười nhẹ với hắn, vẻ mặt lộ nét dịu dàng. Cô giơ tay lên nhận hợp đồng, đột nhiên khuỷu tay Ngạn Hi hơi giật, huých tay Thiệu Chí Thần sang bên cạnh, tay người phụ nữ chệch mất 1 milimet, bỏ lỡ dịp tốt tiếp xúc với người đàn ông. Chỉ thấy vẻ mặt cô ta cứng đờ, nhưng chưa đến một giây đã khôi phục bình thường. Ngạn Hi làm bộ không chú ý tới chuyện đối phương đang dùng khóe mắt đánh giá mình, đặt tay lên gối giả bộ ngoan ngoãn. Đối phương bĩu môi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cười vui vẻ ghê ta, lại rắc thức ăn chó rồi.” Ngạn Hi cúp máy, nâng mắt thấy Bảo Bối đang nhìn mình với vẻ mặt thâm cừu đại hận liền hỏi: “Sao thế?”

Trong lòng ả ta còn ôm đứa nhỏ, thoạt nhìn như nó đã khóc khàn cổ, khuôn mặt bị lạnh đỏ bừng, khóe mi còn vương nước mắt. Người đàn bà rống một câu, nó run một cái, dáng vẻ hơi ngơ ngác.

Người đàn bà này đúng thật là hết thuốc chữa.Trái lại, trật tự trong đại sảnh đâu ra đấy, hai mắt em gái ở quầy lễ tân nhìn thẳng máy tính, giống như chẳng hề có hứng thú với bên ngoài. Tuy nhiên thỉnh thoảng lại nhìn về phía họ, trong mắt lóe lên ánh sáng ăn thức ăn chó vui vẻ.Đối phương bĩu môi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cười vui vẻ ghê ta, lại rắc thức ăn chó rồi.”

Thiệu Chí Thần cười một tiếng, đè vai Ngạn Hi để cậu dựa vào người mình: “Học bắt chước giống ghê nhỉ?”

“Không sao, bọn tôi đã báo cảnh sát rồi, cô ta dám gây chuyện thì phải về đồn.”

“Nếu cậu không muốn thì tôi cho Hứa Vân Xuyên.”Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn đồng hồ: “Nếu không đi thì sẽ không kịp nữa, cậu biết hẹn trước ở nhà hàng này đắt thế nào không?” Buổi trưa Ngạn Hi không giữ Bảo Bối ở nhà ăn cơm, cậu bắt taxi đến tập đoàn Vân Trì, kết quả phát hiện nơi thường ngày không có kẹt xe này lại xảy ra tình trạng kẹt xe: “Bác tài, phía trước có chuyện gì thế?”

“Đám người các ngươi đéo có ai tốt lành cả, cút! Tránh xa tôi ra! Đừng đụng vào con tôi!”

Tác giả có lời muốn nói:

“Tôi thấy trong nhóm nói là trước cửa công ty lớn kia có một người phụ nữ dẫn theo hai đứa nhỏ đến gây sự, vừa rồi có mấy chiếc xe dừng lại xem trò. Cậu cũng biết đấy, phía trước dừng một phút là phía sau kẹt một giờ. Sao? Người anh em có chuyện gì quan trọng không?”

Phiên tòa xét xử hai mẹ con ăn vạ kia đã diễn ra, Thiệu Chí Thần vừa về nước đã bắt tay xử lý chuyện này. Trên cơ bản Ngạn Hi không tham dự, nhưng lúc phiên tòa mở ra cậu cũng đi nghe. Chẳng biết Thiệu Chí Thần dùng cách gì tìm được mấy nạn nhân, hai mẹ con kia dựa vào “bản lĩnh mặt dày” ăn vạ, lừa đảo hơn mấy vạn tệ, đương trường bị phán tù có thời hạn.

Ngực người này dán vào lưng người kia, đôi bên dựa nhau rất gần, Thiệu Chí Thần kề sát bên tai cậu nói: “Tôi thì không có hứng thú gì, nhưng tôi biết cậu thích nó.”



Ả cười gằn một tiếng, đột nhiên một tay túm con trai lớn, một tay ôm đứa nhỏ, kéo con trai lớn chạy ra đường: “Dám uy hiếp tôi tôi chết cho anh xem! Tôi làm quỷ cũng không tha cho mấy người, đám vô lương tâm…” Tim Ngạn Hi giật cái thót, lập tức truy hỏi: “Có phải phía trước chỉ có một công ty lớn là Vân Trì đúng không?”

Sau khi xuống xe trả tiền, Ngạn Hi nâng đôi chân dài sải bước, băng qua một ngọn đèn giao thông đến trước cửa tập đoàn. Quả nhiên người đàn bà kia vẫn còn ngoài cửa, ả ta cầm một cái bìa cứng đặt dưới đất, ôm đứa nhỏ ngồi ngay chỗ đó, còn định kéo đứa lớn hơn ngồi xuống cùng. Bên người ả ta có hai nhân viên bảo vệ vây quanh, đang cố thuyết phục ả rời đi.

“Vào thư phòng lấy một tệp văn kiện trong ngăn kéo bên trái rồi mang đến công ty giúp tôi.” Thiệu Chí Thần đứng trước cửa sổ sát đất nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, “Đến giờ ăn cơm tôi dẫn cậu đi ăn trưa.”

Cậu gật đầu như giã tỏi, im lặng điên cuồng ra hiệu cho Thiệu Chí Thần.

9 giờ, Bảo Bối đến đúng thời gian, nhưng hôm nay tâm trạng gã có chút không tốt lắm, Ngạn Hi hỏi gã làm sao vậy, gã không chút khách sáo rút liền ba tờ khăn giấy cầm trong tay, bắt đầu khóc lóc kể lể: “Tôi và bạn trai chia tay rồi, hic~”Thiệu Chí Thần cho ả khuôn mặt không cảm xúc, đoạn liếc mắt nhìn bảo vệ, ý bảo khống chế người. Người đàn bà thấy hắn mềm cứng không ăn bèn nhìn về phía Ngạn Hi bên cạnh. Thấy cậu đau lòng cho đứa nhỏ trong ngực mình, ả lập tức rời mục tiêu, dí sát đứa trẻ đến trước mặt cậu, như tâm thần nói: “Cậu xem, cậu xem đứa nhỏ đã thành như vậy rồi, nhìn xem chuyện tốt mà cậu làm, cậu nói sau này tôi và con mình sống thế nào đây?!” Tài xế nhìn điện thoại di động: “Hình như chính là công ty này, là công ty làm lông thú nhân tạo rất lớn ấy.”

“Cậu coi, còn có cả video.” Hắn đưa điện thoại cho Ngạn Hi nhìn.

“A lô?”Ai ngờ người phụ nữ đang giãy giụa bỗng hét thất thanh: “Con tôi, con tôi sắp ngã rồi!” “Cậu coi, còn có cả video.” Hắn đưa điện thoại cho Ngạn Hi nhìn.

Ngạn Hi vuốt mũi: “Hóa ra anh có bạn trai à?”

Ả cười gằn một tiếng, đột nhiên một tay túm con trai lớn, một tay ôm đứa nhỏ, kéo con trai lớn chạy ra đường: “Dám uy hiếp tôi tôi chết cho anh xem! Tôi làm quỷ cũng không tha cho mấy người, đám vô lương tâm…” “Chẳng lẽ là ăn vạ?” Ngạn Hi nói xong nhận điện thoại, vốn tưởng là một cô gái ngoài 20, kết quả lại là một đứa nhỏ học tầm cấp hai, một đứa khác vẫn còn hơi sữa được người phụ nữ ôm trong ngực. Người phụ nữ khoảng chừng 40, tóc tai bù xù, làn da đen vàng, mặc một chiếc áo len ố vàng.

“Ở nhà à?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.

“Tôi thấy trong nhóm nói là trước cửa công ty lớn kia có một người phụ nữ dẫn theo hai đứa nhỏ đến gây sự, vừa rồi có mấy chiếc xe dừng lại xem trò. Cậu cũng biết đấy, phía trước dừng một phút là phía sau kẹt một giờ. Sao? Người anh em có chuyện gì quan trọng không?”

Thiệu Chí Thần cho ả khuôn mặt không cảm xúc, đoạn liếc mắt nhìn bảo vệ, ý bảo khống chế người. Người đàn bà thấy hắn mềm cứng không ăn bèn nhìn về phía Ngạn Hi bên cạnh. Thấy cậu đau lòng cho đứa nhỏ trong ngực mình, ả lập tức rời mục tiêu, dí sát đứa trẻ đến trước mặt cậu, như tâm thần nói: “Cậu xem, cậu xem đứa nhỏ đã thành như vậy rồi, nhìn xem chuyện tốt mà cậu làm, cậu nói sau này tôi và con mình sống thế nào đây?!” Ngạn Hi vuốt mũi: “Hóa ra anh có bạn trai à?”Cậu trả điện thoại cho tài xế, vỗ vỗ lưng ghế của hắn: “Anh thả tôi xuống chỗ bên cạnh kia để tôi tự đi bộ qua, người trong nhà cần đồ gấp.”

Hai cảnh sát vô thức buông tay giữ, để người phụ nữ kia chạy thoát.

Thiệu Chí Thần có rất nhiều kiên nhẫn với Ngạn Hi, hắn đặt tay lên lưng sô pha phía sau cậu, bày ra dục vọng chiếm hữu: “Tập đoàn Vân Trì và Ngải Mạt Vũ cùng hợp tác sản xuất một bộ đồ ngủ lông thú số lượng có hạn, cậu có muốn mặc thử không?”

“Oke.”

Đệt! Làm đéo gì có chuyện Thiệu Chí Thần sẽ không tranh?!

Buổi trưa Ngạn Hi không giữ Bảo Bối ở nhà ăn cơm, cậu bắt taxi đến tập đoàn Vân Trì, kết quả phát hiện nơi thường ngày không có kẹt xe này lại xảy ra tình trạng kẹt xe: “Bác tài, phía trước có chuyện gì thế?”Thiệu Chí Thần là người đầu tiên phát hiện Ngạn Hi có gì đó không đúng, đang muốn đỡ cậu thì bỗng nhiên bị Ngạn Hi như phát điên đẩy ra, vọt tới bên cạnh mấy mẹ con đứng ven đường! Sau khi xuống xe trả tiền, Ngạn Hi nâng đôi chân dài sải bước, băng qua một ngọn đèn giao thông đến trước cửa tập đoàn. Quả nhiên người đàn bà kia vẫn còn ngoài cửa, ả ta cầm một cái bìa cứng đặt dưới đất, ôm đứa nhỏ ngồi ngay chỗ đó, còn định kéo đứa lớn hơn ngồi xuống cùng. Bên người ả ta có hai nhân viên bảo vệ vây quanh, đang cố thuyết phục ả rời đi.

“Cảnh sát các người ỷ thế hiếp đáp, tất cả đều là đám chó má!”

Ngạn Hi vẫn hơi tò mò: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Anh đã sa thải chồng của cô ta hay bị công ty đối thủ hãm hại?”

Trái lại, trật tự trong đại sảnh đâu ra đấy, hai mắt em gái ở quầy lễ tân nhìn thẳng máy tính, giống như chẳng hề có hứng thú với bên ngoài. Tuy nhiên thỉnh thoảng lại nhìn về phía họ, trong mắt lóe lên ánh sáng ăn thức ăn chó vui vẻ.Trong lòng ả ta còn ôm đứa nhỏ, thoạt nhìn như nó đã khóc khàn cổ, khuôn mặt bị lạnh đỏ bừng, khóe mi còn vương nước mắt. Người đàn bà rống một câu, nó run một cái, dáng vẻ hơi ngơ ngác. Bảo vệ vừa thấy Ngạn Hi xuất hiện ngoài cửa liền chạy qua: “Tiểu Ngạn đừng nhìn, đi vào đi.”

Thiệu Chí Thần kéo Ngạn Hi ra sau lưng mình, lấy cơ thể ngăn trở tầm mắt của chàng trai, rốt cuộc cũng đặt sự chú ý lên người đàn bà: “Không muốn con mình bị đưa vào viện trẻ mồ côi thì câm miệng.”

Ngạn Hi gật nhẹ: “Ừm, tôi sinh khá sớm, lúc đấy còn chưa chuẩn bị tâm lý có con.”

Ngạn Hi gật đầu với hắn, vừa đi vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cậu gật đầu như giã tỏi, im lặng điên cuồng ra hiệu cho Thiệu Chí Thần.

Hết chương 57

Buổi trưa Ngạn Hi không giữ Bảo Bối ở nhà ăn cơm, cậu bắt taxi đến tập đoàn Vân Trì, kết quả phát hiện nơi thường ngày không có kẹt xe này lại xảy ra tình trạng kẹt xe: “Bác tài, phía trước có chuyện gì thế?”Cậu gật đầu như giã tỏi, im lặng điên cuồng ra hiệu cho Thiệu Chí Thần. “Hầy, là một người đàn bà chanh chua đanh đá!” Bảo vệ giúp cậu ấn thang máy: “Trời lạnh thế này còn mang theo con, cũng không biết làm mẹ kiểu gì.”

Ngạn Hi vẫn hơi tò mò: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Anh đã sa thải chồng của cô ta hay bị công ty đối thủ hãm hại?”

Ngạn Hi cúp máy, nâng mắt thấy Bảo Bối đang nhìn mình với vẻ mặt thâm cừu đại hận liền hỏi: “Sao thế?” Thiệu Chí Thần cười một tiếng, đè vai Ngạn Hi để cậu dựa vào người mình: “Học bắt chước giống ghê nhỉ?” “Cứ để bên ngoài như vậy cũng không ổn.”

Áo ngủ lông thú… Điều đó có nghĩa là, buổi tối cậu có thể ngủ trong thế giới lông chồn?!

Ngạn Hi cúp máy, nâng mắt thấy Bảo Bối đang nhìn mình với vẻ mặt thâm cừu đại hận liền hỏi: “Sao thế?”

Chắc chắn sẽ không!“Không sao, bọn tôi đã báo cảnh sát rồi, cô ta dám gây chuyện thì phải về đồn.” “Không sao, bọn tôi đã báo cảnh sát rồi, cô ta dám gây chuyện thì phải về đồn.”

Suy cho cùng thì, Bảo Bối thật sự nhìn không giống người nằm dưới.

Muốn!

Ngạn Hi hừ một tiếng, ném cho hắn cái liếc mắt xem thường.Đừng vội, không có cốt truyện máu chó! Không mất trí nhớ! Không phát hiện ung thư! Cùng lắm là để chồng thổi thổi hộ hai cái.Ngạn Hi lên tầng mười tám, đúng lúc đụng phải Thiệu Tứ đang đứng bên ngoài thang máy chờ mình. Cậu đưa văn kiện cho hắn, Thiệu Tứ không nhận: “Giám đốc Thiệu bảo cậu tự mình cầm vào.”

“Tôi cũng đâu biết mọi người đang nói gì…”“Coi bộ văn kiện cũng không quá quan trọng nhỉ…” Ngạn Hi vừa nói vừa đẩy cửa tiến vào văn phòng, phát hiện bên trong còn có người.

Bảo vệ vừa thấy Ngạn Hi xuất hiện ngoài cửa liền chạy qua: “Tiểu Ngạn đừng nhìn, đi vào đi.”

Thiệu Chí Thần ngồi trên sô pha, đối diện với hắn là một người phụ nữ mặc vest công sở màu trắng mang khí chất xuất chúng, trước mặt hai người đặt cà phê cùng văn kiện, hẳn là đang bàn chuyện làm ăn.Cậu hơi xấu hổ thò nửa người, song cuối cùng vẫn đi vào.

“Cứ để bên ngoài như vậy cũng không ổn.”

Tim Ngạn Hi giật cái thót, lập tức truy hỏi: “Có phải phía trước chỉ có một công ty lớn là Vân Trì đúng không?”

Hành động của ả quá mức đột ngột, trong lúc nhất thời mọi người cũng không kịp phản ứng, thẳng cho đến khi đứa con cả nhận ra điều không ổn, phát ra tiếng khóc hoảng sợ, lúc này mới khiến mọi người hoàn hồn.Thiệu Chí Thần ngồi trên sô pha, đối diện với hắn là một người phụ nữ mặc vest công sở màu trắng mang khí chất xuất chúng, trước mặt hai người đặt cà phê cùng văn kiện, hẳn là đang bàn chuyện làm ăn.

Ngạn Hi: “…”

Thiệu Chí Thần nhéo gáy cậu, quay đầu nói với người phụ nữ: “Tôi sẽ cho người đi lấy.”Thiệu Chí Thần quay đầu ý bảo cậu ngồi xuống. Ngạn Hi ngồi xuống bên hắn, đầu tiên gật đầu với người phụ nữ đối diện, sau đó mới đưa văn kiện cho Thiệu Chí Thần: “Đây, cho anh.”

“Biết.” Thiệu Chí Thần nghe vậy nhíu mày, nới lỏng cà vạt cười nhạo, “Xem ra hiệu suất làm việc của cảnh sát thành phố Hộ cũng không cao.”

Người phụ nữ mỉm cười chua xót hỏi hắn: “Đây là …”

Thiệu Chí Thần mở túi lấy hợp đồng bên trong đưa cho đối phương: “Nếu không có vấn đề gì thì cô có thể ký tên.”

Tiểu Ngạn có bóng ma về tai nạn xe cộ khá lớn. (đội nồi bảo vệ đầu)

Áo ngủ lông thú… Điều đó có nghĩa là, buổi tối cậu có thể ngủ trong thế giới lông chồn?!

Tài xế nhìn điện thoại di động: “Hình như chính là công ty này, là công ty làm lông thú nhân tạo rất lớn ấy.” Ngạn Hi nhìn động tác dí sát điên cuồng của ả ta, theo bản năng lui về phía sau một bước.Người phụ nữ đối diện cười nhẹ với hắn, vẻ mặt lộ nét dịu dàng. Cô giơ tay lên nhận hợp đồng, đột nhiên khuỷu tay Ngạn Hi hơi giật, huých tay Thiệu Chí Thần sang bên cạnh, tay người phụ nữ chệch mất 1 milimet, bỏ lỡ dịp tốt tiếp xúc với người đàn ông. Chỉ thấy vẻ mặt cô ta cứng đờ, nhưng chưa đến một giây đã khôi phục bình thường. Ngạn Hi làm bộ không chú ý tới chuyện đối phương đang dùng khóe mắt đánh giá mình, đặt tay lên gối giả bộ ngoan ngoãn.

Trong lòng ả ta còn ôm đứa nhỏ, thoạt nhìn như nó đã khóc khàn cổ, khuôn mặt bị lạnh đỏ bừng, khóe mi còn vương nước mắt. Người đàn bà rống một câu, nó run một cái, dáng vẻ hơi ngơ ngác.

Ngạn Hi biết Ngải Mạt Vũ, trước kia cậu từng nhìn thấy đồ ngủ tơ tằm của họ trong trung tâm thương mại, một bộ hơn 700 tệ. Lúc ấy cậu nhìn thoáng qua rồi rời đi, đến cửa hàng nhỏ bên ngoài mua cho mình và Ngạn Cẩn hai bộ đồ ngủ 30 tệ.

Ngạn Hi gật đầu với hắn, vừa đi vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”Thiệu Chí Thần nghe xong quay đầu nói với Ngạn Hi: “Cậu cảm thấy thế nào?”Có lẽ dáng vẻ của cậu có tính lừa gạt quá cao, người phụ nữ chỉ nhìn vài giây rồi thu hồi ánh mắt. Cô cũng không nhìn hợp đồng, trực tiếp ký xuống: “Lúc trước tôi đã xem qua một lần, tôi tin tưởng nhân phẩm của giám đốc Thiệu. Ngoài ra, công ty chúng tôi đã làm trước một lô mẫu, anh có muốn làm khách hàng đầu tiên của chúng tôi không?”

Đủ! Rất đủ!Người phụ nữ mỉm cười chua xót hỏi hắn: “Đây là …”Thiệu Chí Thần nghe xong quay đầu nói với Ngạn Hi: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Người đàn bà bị ánh mắt của hắn dọa cho mặt mày trắng bệch, song vẫn chống đối bảo vệ: “Ý anh là sao? Đe dọa tôi?”

Thiệu Chí Thần kéo Ngạn Hi ra sau lưng mình, lấy cơ thể ngăn trở tầm mắt của chàng trai, rốt cuộc cũng đặt sự chú ý lên người đàn bà: “Không muốn con mình bị đưa vào viện trẻ mồ côi thì câm miệng.” Ngạn Hi nháy mắt với hắn, thế nào là thế nào? Người ta đang hỏi anh kia mà!

“Khụ…” Thiệu Chí Thần ngồi bên cạnh bỗng bị sặc, mặt không đổi sắc đặt ly cà phê xuống. Hắn đứng dậy bắt tay người phụ nữ: “Hôm nay đến đây thôi, vất vả cho cô rồi.”

Ngạn Hi gật đầu với hắn, vừa đi vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”“Tôi cũng đâu biết mọi người đang nói gì…”

Bảo vệ vừa thấy Ngạn Hi xuất hiện ngoài cửa liền chạy qua: “Tiểu Ngạn đừng nhìn, đi vào đi.”

Thiệu Chí Thần chính là ví dụ điển hình, bây giờ sẽ không nổi giận với cậu. Nếu như, cậu nói nếu như hai người thật sự ở bên nhau, chắc hắn sẽ không tranh giành với cậu vấn đề ai trên ai dưới đâu nhỉ?

Ả ta vọt tới trước mặt Thiệu Chí Thần chửi bới: “Đồ chó má không có lương tâm, nhà chúng tôi chỉ có ba bọn nhỏ kiếm tiền, bây giờ anh bắt nhốt chồng tôi thì ba người chúng tôi còn biết sống như thế nào! Lương tâm của anh bị chó gặm hả!”“Khụ…” Thiệu Chí Thần ngồi bên cạnh bỗng bị sặc, mặt không đổi sắc đặt ly cà phê xuống. Hắn đứng dậy bắt tay người phụ nữ: “Hôm nay đến đây thôi, vất vả cho cô rồi.” Thiệu Chí Thần có rất nhiều kiên nhẫn với Ngạn Hi, hắn đặt tay lên lưng sô pha phía sau cậu, bày ra dục vọng chiếm hữu: “Tập đoàn Vân Trì và Ngải Mạt Vũ cùng hợp tác sản xuất một bộ đồ ngủ lông thú số lượng có hạn, cậu có muốn mặc thử không?”

xệchHành động của ả quá mức đột ngột, trong lúc nhất thời mọi người cũng không kịp phản ứng, thẳng cho đến khi đứa con cả nhận ra điều không ổn, phát ra tiếng khóc hoảng sợ, lúc này mới khiến mọi người hoàn hồn.Ngạn Hi biết Ngải Mạt Vũ, trước kia cậu từng nhìn thấy đồ ngủ tơ tằm của họ trong trung tâm thương mại, một bộ hơn 700 tệ. Lúc ấy cậu nhìn thoáng qua rồi rời đi, đến cửa hàng nhỏ bên ngoài mua cho mình và Ngạn Cẩn hai bộ đồ ngủ 30 tệ.

Hành động của ả quá mức đột ngột, trong lúc nhất thời mọi người cũng không kịp phản ứng, thẳng cho đến khi đứa con cả nhận ra điều không ổn, phát ra tiếng khóc hoảng sợ, lúc này mới khiến mọi người hoàn hồn.

Thiệu Chí Thần quay đầu ý bảo cậu ngồi xuống. Ngạn Hi ngồi xuống bên hắn, đầu tiên gật đầu với người phụ nữ đối diện, sau đó mới đưa văn kiện cho Thiệu Chí Thần: “Đây, cho anh.”Cậu hơi xấu hổ thò nửa người, song cuối cùng vẫn đi vào.Áo ngủ lông thú… Điều đó có nghĩa là, buổi tối cậu có thể ngủ trong thế giới lông chồn?!

Thiệu Chí Thần cho ả khuôn mặt không cảm xúc, đoạn liếc mắt nhìn bảo vệ, ý bảo khống chế người. Người đàn bà thấy hắn mềm cứng không ăn bèn nhìn về phía Ngạn Hi bên cạnh. Thấy cậu đau lòng cho đứa nhỏ trong ngực mình, ả lập tức rời mục tiêu, dí sát đứa trẻ đến trước mặt cậu, như tâm thần nói: “Cậu xem, cậu xem đứa nhỏ đã thành như vậy rồi, nhìn xem chuyện tốt mà cậu làm, cậu nói sau này tôi và con mình sống thế nào đây?!”

“Hây…” Bảo Bối nhìn cậu bằng ánh mắt u oán, “Chồng anh vừa đẹp trai lại vừa có tiền, đâu như đàn chó độc thân chúng tôi, méo có 1 đáng tin cậy nào cả, á hu hu!” Muốn!

“Ngạn Hi!”Thiệu Chí Thần có rất nhiều kiên nhẫn với Ngạn Hi, hắn đặt tay lên lưng sô pha phía sau cậu, bày ra dục vọng chiếm hữu: “Tập đoàn Vân Trì và Ngải Mạt Vũ cùng hợp tác sản xuất một bộ đồ ngủ lông thú số lượng có hạn, cậu có muốn mặc thử không?” Muốn bao nhiêu đây? Một bộ đủ sao?

Ai ngờ người phụ nữ đang giãy giụa bỗng hét thất thanh: “Con tôi, con tôi sắp ngã rồi!”

Đủ! Rất đủ!

Thiệu Chí Thần mở túi lấy hợp đồng bên trong đưa cho đối phương: “Nếu không có vấn đề gì thì cô có thể ký tên.”

“Coi bộ văn kiện cũng không quá quan trọng nhỉ…” Ngạn Hi vừa nói vừa đẩy cửa tiến vào văn phòng, phát hiện bên trong còn có người. Cậu gật đầu như giã tỏi, im lặng điên cuồng ra hiệu cho Thiệu Chí Thần.

Ngạn Hi nhìn động tác dí sát điên cuồng của ả ta, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Bảo Bối có chút mê mang: “Nhưng mà, người ta cũng muốn được yêu~”

Ngạn Hi gật nhẹ: “Ừm, tôi sinh khá sớm, lúc đấy còn chưa chuẩn bị tâm lý có con.”Hai cảnh sát vô thức buông tay giữ, để người phụ nữ kia chạy thoát. Thiệu Chí Thần nhéo gáy cậu, quay đầu nói với người phụ nữ: “Tôi sẽ cho người đi lấy.”

“Mẹ ơi! Đừng!” Thằng lớn ốm yếu lên tiếng, muốn đứng thẳng người phản kháng nhưng lại bị đôi tay làm nông của người đàn bà túm chặt, kéo ngã xuống đất rồi lôi thẳng về phía trước.

Có lẽ dáng vẻ của cậu có tính lừa gạt quá cao, người phụ nữ chỉ nhìn vài giây rồi thu hồi ánh mắt. Cô cũng không nhìn hợp đồng, trực tiếp ký xuống: “Lúc trước tôi đã xem qua một lần, tôi tin tưởng nhân phẩm của giám đốc Thiệu. Ngoài ra, công ty chúng tôi đã làm trước một lô mẫu, anh có muốn làm khách hàng đầu tiên của chúng tôi không?” Người phụ nữ mỉm cười chua xót hỏi hắn: “Đây là …”

“Tôi thấy trong nhóm nói là trước cửa công ty lớn kia có một người phụ nữ dẫn theo hai đứa nhỏ đến gây sự, vừa rồi có mấy chiếc xe dừng lại xem trò. Cậu cũng biết đấy, phía trước dừng một phút là phía sau kẹt một giờ. Sao? Người anh em có chuyện gì quan trọng không?”

Cậu im lặng chốc lát, vỗ vai gã: “Không phải tất cả đều là lỗi của cậu ta.” Người đàn bà bị ánh mắt của hắn dọa cho mặt mày trắng bệch, song vẫn chống đối bảo vệ: “Ý anh là sao? Đe dọa tôi?” “Mẹ đứa nhỏ.” Thiệu Chí Thần lật hợp đồng trong tay ào ào, cũng không thèm ngẩng đầu đáp.

Ngạn Hi vuốt mũi: “Hóa ra anh có bạn trai à?”

Người đàn bà bị ánh mắt của hắn dọa cho mặt mày trắng bệch, song vẫn chống đối bảo vệ: “Ý anh là sao? Đe dọa tôi?” Người phụ nữ chỉ có thể chuyển tầm mắt sang Ngạn Hi: “Nhìn không ra cậu đã có con rồi.”



Phiên tòa xét xử hai mẹ con ăn vạ kia đã diễn ra, Thiệu Chí Thần vừa về nước đã bắt tay xử lý chuyện này. Trên cơ bản Ngạn Hi không tham dự, nhưng lúc phiên tòa mở ra cậu cũng đi nghe. Chẳng biết Thiệu Chí Thần dùng cách gì tìm được mấy nạn nhân, hai mẹ con kia dựa vào “bản lĩnh mặt dày” ăn vạ, lừa đảo hơn mấy vạn tệ, đương trường bị phán tù có thời hạn.

Cậu trả điện thoại cho tài xế, vỗ vỗ lưng ghế của hắn: “Anh thả tôi xuống chỗ bên cạnh kia để tôi tự đi bộ qua, người trong nhà cần đồ gấp.”

Thiệu Chí Thần nghe xong quay đầu nói với Ngạn Hi: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Bọn tôi quen nhau ở quán bar, cậu ấy rất tốt, cũng rất đáng yêu.” Bảo bối thút thít nói, “Nhưng tôi và cậu ấy đều là 0! Vì sao đã là 0 rồi còn tới tìm tôi? Anh Tiểu Ngạn, cầu an ủi~”Ngạn Hi gật nhẹ: “Ừm, tôi sinh khá sớm, lúc đấy còn chưa chuẩn bị tâm lý có con.”

Hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, đột nhiên Ngạn Hi nghĩ đến người phụ nữ mình nhìn thấy lúc mới vào, bèn nói với Thiệu Chí Thần: “Anh có biết bên ngoài cổng công ty anh có người gây chuyện không?”Ngạn Hi cảm thấy mông mình lạnh căm.“Khụ…” Thiệu Chí Thần ngồi bên cạnh bỗng bị sặc, mặt không đổi sắc đặt ly cà phê xuống. Hắn đứng dậy bắt tay người phụ nữ: “Hôm nay đến đây thôi, vất vả cho cô rồi.”

“Cậu coi, còn có cả video.” Hắn đưa điện thoại cho Ngạn Hi nhìn.Chờ người lưu luyến không rời đi xong, Ngạn Hi liền học theo dáng vẻ vừa rồi của người phụ nữ, cố ý cất giọng: “Anh có muốn làm khách hàng đầu tiên của chúng tôi không?”

Thiệu Chí Thần cười một tiếng, đè vai Ngạn Hi để cậu dựa vào người mình: “Học bắt chước giống ghê nhỉ?”

Cậu bò dậy khỏi mặt đất, thở hổn hển cầm tạ nâng.

“Đám người các ngươi đéo có ai tốt lành cả, cút! Tránh xa tôi ra! Đừng đụng vào con tôi!”Ngạn Hi hừ một tiếng, ném cho hắn cái liếc mắt xem thường.

Đừng vội, không có cốt truyện máu chó! Không mất trí nhớ! Không phát hiện ung thư! Cùng lắm là để chồng thổi thổi hộ hai cái.

Thiệu Chí Thần chính là ví dụ điển hình, bây giờ sẽ không nổi giận với cậu. Nếu như, cậu nói nếu như hai người thật sự ở bên nhau, chắc hắn sẽ không tranh giành với cậu vấn đề ai trên ai dưới đâu nhỉ? Ngực người này dán vào lưng người kia, đôi bên dựa nhau rất gần, Thiệu Chí Thần kề sát bên tai cậu nói: “Tôi thì không có hứng thú gì, nhưng tôi biết cậu thích nó.”

Ngạn Hi gật nhẹ: “Ừm, tôi sinh khá sớm, lúc đấy còn chưa chuẩn bị tâm lý có con.”

Hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, đột nhiên Ngạn Hi nghĩ đến người phụ nữ mình nhìn thấy lúc mới vào, bèn nói với Thiệu Chí Thần: “Anh có biết bên ngoài cổng công ty anh có người gây chuyện không?”

“Chẳng lẽ là ăn vạ?” Ngạn Hi nói xong nhận điện thoại, vốn tưởng là một cô gái ngoài 20, kết quả lại là một đứa nhỏ học tầm cấp hai, một đứa khác vẫn còn hơi sữa được người phụ nữ ôm trong ngực. Người phụ nữ khoảng chừng 40, tóc tai bù xù, làn da đen vàng, mặc một chiếc áo len ố vàng. Ngạn Hi giơ tay lên làm động tác ước lượng, nói dối: “Tôi cũng không có hứng thú, hứng thú của tôi chỉ có chút xíu xiu như thế này thôi, gật đầu là vì cho anh mặt mũi.”

Ngạn Hi trừng hắn: “Anh có thể đừng làm phiền người ta nữa được không! Ok, cứ cho tôi đi, đừng lãng phí thời gian của người khác.”

“Làm sao? Tôi ngồi đây vi phạm pháp luật nào à? Đất này là của nhà mấy người chắc? Hả?!” “Nếu cậu không muốn thì tôi cho Hứa Vân Xuyên.”

“Cậu coi, còn có cả video.” Hắn đưa điện thoại cho Ngạn Hi nhìn.

9 giờ, Bảo Bối đến đúng thời gian, nhưng hôm nay tâm trạng gã có chút không tốt lắm, Ngạn Hi hỏi gã làm sao vậy, gã không chút khách sáo rút liền ba tờ khăn giấy cầm trong tay, bắt đầu khóc lóc kể lể: “Tôi và bạn trai chia tay rồi, hic~”

“Tôi cũng đâu biết mọi người đang nói gì…”

“Ai nói làm công sẽ không được yêu?” Ngạn Hi đang cười đắc ý, đột nhiên điện thoại trong túi đổ chuông. Cậu lập tức không chú ý tới lúc đạo trên tay, suýt chút trật eo. Ngạn Hi trừng hắn: “Anh có thể đừng làm phiền người ta nữa được không! Ok, cứ cho tôi đi, đừng lãng phí thời gian của người khác.”

Suy cho cùng thì, Bảo Bối thật sự nhìn không giống người nằm dưới.

Ngạn Hi nhìn bên ngoài một lát, thấy người phụ nữ kia bị cảnh sát túm tay, lúc này mới đi theo Thiệu Chí Thần ra ngoài.Hai người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, đột nhiên Ngạn Hi nghĩ đến người phụ nữ mình nhìn thấy lúc mới vào, bèn nói với Thiệu Chí Thần: “Anh có biết bên ngoài cổng công ty anh có người gây chuyện không?”

Đối phương bĩu môi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cười vui vẻ ghê ta, lại rắc thức ăn chó rồi.”

“Mẹ đứa nhỏ.” Thiệu Chí Thần lật hợp đồng trong tay ào ào, cũng không thèm ngẩng đầu đáp. Ngạn Hi nhướng mày: “Đúng vậy, làm sao thế?”“Biết.” Thiệu Chí Thần nghe vậy nhíu mày, nới lỏng cà vạt cười nhạo, “Xem ra hiệu suất làm việc của cảnh sát thành phố Hộ cũng không cao.”

“Ngạn Hi!”

“Tôi cũng đâu biết mọi người đang nói gì…”

“Biết.” Thiệu Chí Thần nghe vậy nhíu mày, nới lỏng cà vạt cười nhạo, “Xem ra hiệu suất làm việc của cảnh sát thành phố Hộ cũng không cao.” “Mẹ ơi! Đừng!” Thằng lớn ốm yếu lên tiếng, muốn đứng thẳng người phản kháng nhưng lại bị đôi tay làm nông của người đàn bà túm chặt, kéo ngã xuống đất rồi lôi thẳng về phía trước.Ngạn Hi vẫn hơi tò mò: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Anh đã sa thải chồng của cô ta hay bị công ty đối thủ hãm hại?”

Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn đồng hồ: “Nếu không đi thì sẽ không kịp nữa, cậu biết hẹn trước ở nhà hàng này đắt thế nào không?”

“Biết.” Thiệu Chí Thần nghe vậy nhíu mày, nới lỏng cà vạt cười nhạo, “Xem ra hiệu suất làm việc của cảnh sát thành phố Hộ cũng không cao.”

Thiệu Chí Thần chính là ví dụ điển hình, bây giờ sẽ không nổi giận với cậu. Nếu như, cậu nói nếu như hai người thật sự ở bên nhau, chắc hắn sẽ không tranh giành với cậu vấn đề ai trên ai dưới đâu nhỉ? “Cô ta là con dâu của bà lão ăn vạ lần trước.”

Cậu hơi xấu hổ thò nửa người, song cuối cùng vẫn đi vào.

“Hầy, là một người đàn bà chanh chua đanh đá!” Bảo vệ giúp cậu ấn thang máy: “Trời lạnh thế này còn mang theo con, cũng không biết làm mẹ kiểu gì.” “Thì ra là cô ta.” Ngạn Hi đi theo Thiệu Chí Thần ra khỏi thang máy, còn chưa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng thét chói tai của người đàn bà.

Ngạn Hi trừng hắn: “Anh có thể đừng làm phiền người ta nữa được không! Ok, cứ cho tôi đi, đừng lãng phí thời gian của người khác.”

Thiệu Chí Thần quay đầu ý bảo cậu ngồi xuống. Ngạn Hi ngồi xuống bên hắn, đầu tiên gật đầu với người phụ nữ đối diện, sau đó mới đưa văn kiện cho Thiệu Chí Thần: “Đây, cho anh.”

Muốn bao nhiêu đây? Một bộ đủ sao?“Làm sao? Tôi ngồi đây vi phạm pháp luật nào à? Đất này là của nhà mấy người chắc? Hả?!”

Áo ngủ lông thú… Điều đó có nghĩa là, buổi tối cậu có thể ngủ trong thế giới lông chồn?!“A lô?”“Cảnh sát các người ỷ thế hiếp đáp, tất cả đều là đám chó má!”

Ả ta vọt tới trước mặt Thiệu Chí Thần chửi bới: “Đồ chó má không có lương tâm, nhà chúng tôi chỉ có ba bọn nhỏ kiếm tiền, bây giờ anh bắt nhốt chồng tôi thì ba người chúng tôi còn biết sống như thế nào! Lương tâm của anh bị chó gặm hả!”

Ả cười gằn một tiếng, đột nhiên một tay túm con trai lớn, một tay ôm đứa nhỏ, kéo con trai lớn chạy ra đường: “Dám uy hiếp tôi tôi chết cho anh xem! Tôi làm quỷ cũng không tha cho mấy người, đám vô lương tâm…”

Bảo vệ vừa thấy Ngạn Hi xuất hiện ngoài cửa liền chạy qua: “Tiểu Ngạn đừng nhìn, đi vào đi.”“Cô ta là con dâu của bà lão ăn vạ lần trước.” Đừng vội, không có cốt truyện máu chó! Không mất trí nhớ! Không phát hiện ung thư! Cùng lắm là để chồng thổi thổi hộ hai cái.“Đám người các ngươi đéo có ai tốt lành cả, cút! Tránh xa tôi ra! Đừng đụng vào con tôi!”

“Chẳng lẽ là ăn vạ?” Ngạn Hi nói xong nhận điện thoại, vốn tưởng là một cô gái ngoài 20, kết quả lại là một đứa nhỏ học tầm cấp hai, một đứa khác vẫn còn hơi sữa được người phụ nữ ôm trong ngực. Người phụ nữ khoảng chừng 40, tóc tai bù xù, làn da đen vàng, mặc một chiếc áo len ố vàng.

Tiểu Ngạn có bóng ma về tai nạn xe cộ khá lớn. (đội nồi bảo vệ đầu) Cậu vội vàng giữ chặt Thiệu Chí Thần, không cho hắn đi qua: “Đừng đi, lỡ như cô ta nhìn thấy anh rồi xiên cho phát thì làm sao?”

Phiên tòa xét xử hai mẹ con ăn vạ kia đã diễn ra, Thiệu Chí Thần vừa về nước đã bắt tay xử lý chuyện này. Trên cơ bản Ngạn Hi không tham dự, nhưng lúc phiên tòa mở ra cậu cũng đi nghe. Chẳng biết Thiệu Chí Thần dùng cách gì tìm được mấy nạn nhân, hai mẹ con kia dựa vào “bản lĩnh mặt dày” ăn vạ, lừa đảo hơn mấy vạn tệ, đương trường bị phán tù có thời hạn.

Trái lại, trật tự trong đại sảnh đâu ra đấy, hai mắt em gái ở quầy lễ tân nhìn thẳng máy tính, giống như chẳng hề có hứng thú với bên ngoài. Tuy nhiên thỉnh thoảng lại nhìn về phía họ, trong mắt lóe lên ánh sáng ăn thức ăn chó vui vẻ.

“Cứ để bên ngoài như vậy cũng không ổn.” Cậu im lặng chốc lát, vỗ vai gã: “Không phải tất cả đều là lỗi của cậu ta.” Bởi vì chuyện này đều là Thiệu Chí Thần ra mặt, cho nên rất rõ ràng, người phụ nữ kia muốn hướng tới hắn.

Thiệu Chí Thần quay đầu ý bảo cậu ngồi xuống. Ngạn Hi ngồi xuống bên hắn, đầu tiên gật đầu với người phụ nữ đối diện, sau đó mới đưa văn kiện cho Thiệu Chí Thần: “Đây, cho anh.”

Đối phương bĩu môi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cười vui vẻ ghê ta, lại rắc thức ăn chó rồi.” Trái lại, trật tự trong đại sảnh đâu ra đấy, hai mắt em gái ở quầy lễ tân nhìn thẳng máy tính, giống như chẳng hề có hứng thú với bên ngoài. Tuy nhiên thỉnh thoảng lại nhìn về phía họ, trong mắt lóe lên ánh sáng ăn thức ăn chó vui vẻ.

Muốn!Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn đồng hồ: “Nếu không đi thì sẽ không kịp nữa, cậu biết hẹn trước ở nhà hàng này đắt thế nào không?”

“Hây…” Bảo Bối nhìn cậu bằng ánh mắt u oán, “Chồng anh vừa đẹp trai lại vừa có tiền, đâu như đàn chó độc thân chúng tôi, méo có 1 đáng tin cậy nào cả, á hu hu!”

Ngạn Hi nhìn bên ngoài một lát, thấy người phụ nữ kia bị cảnh sát túm tay, lúc này mới đi theo Thiệu Chí Thần ra ngoài.

Ai ngờ người phụ nữ đang giãy giụa bỗng hét thất thanh: “Con tôi, con tôi sắp ngã rồi!”

Ngạn Hi nháy mắt với hắn, thế nào là thế nào? Người ta đang hỏi anh kia mà!

Hai cảnh sát vô thức buông tay giữ, để người phụ nữ kia chạy thoát.

Thứ tư hàng tuần là thời gian huấn luyện chỉ đạo của… chuyên gia Bảo Bối. Sau khi Ngạn Hi ăn sáng xong thì nằm ườn trên sô pha một lúc, tiếp đó chạy tới phòng tập thể thao làm khởi động, thuận tiện chờ Bảo Bối tri kỷ đến cửa phục vụ.

Phiên tòa xét xử hai mẹ con ăn vạ kia đã diễn ra, Thiệu Chí Thần vừa về nước đã bắt tay xử lý chuyện này. Trên cơ bản Ngạn Hi không tham dự, nhưng lúc phiên tòa mở ra cậu cũng đi nghe. Chẳng biết Thiệu Chí Thần dùng cách gì tìm được mấy nạn nhân, hai mẹ con kia dựa vào “bản lĩnh mặt dày” ăn vạ, lừa đảo hơn mấy vạn tệ, đương trường bị phán tù có thời hạn.Ả ta vọt tới trước mặt Thiệu Chí Thần chửi bới: “Đồ chó má không có lương tâm, nhà chúng tôi chỉ có ba bọn nhỏ kiếm tiền, bây giờ anh bắt nhốt chồng tôi thì ba người chúng tôi còn biết sống như thế nào! Lương tâm của anh bị chó gặm hả!”

“Thì ra là cô ta.” Ngạn Hi đi theo Thiệu Chí Thần ra khỏi thang máy, còn chưa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng thét chói tai của người đàn bà.

Tim Ngạn Hi giật cái thót, lập tức truy hỏi: “Có phải phía trước chỉ có một công ty lớn là Vân Trì đúng không?” Trong lòng ả ta còn ôm đứa nhỏ, thoạt nhìn như nó đã khóc khàn cổ, khuôn mặt bị lạnh đỏ bừng, khóe mi còn vương nước mắt. Người đàn bà rống một câu, nó run một cái, dáng vẻ hơi ngơ ngác.

“Ai nói làm công sẽ không được yêu?” Ngạn Hi đang cười đắc ý, đột nhiên điện thoại trong túi đổ chuông. Cậu lập tức không chú ý tới lúc đạo trên tay, suýt chút trật eo. Thiệu Chí Thần cho ả khuôn mặt không cảm xúc, đoạn liếc mắt nhìn bảo vệ, ý bảo khống chế người. Người đàn bà thấy hắn mềm cứng không ăn bèn nhìn về phía Ngạn Hi bên cạnh. Thấy cậu đau lòng cho đứa nhỏ trong ngực mình, ả lập tức rời mục tiêu, dí sát đứa trẻ đến trước mặt cậu, như tâm thần nói: “Cậu xem, cậu xem đứa nhỏ đã thành như vậy rồi, nhìn xem chuyện tốt mà cậu làm, cậu nói sau này tôi và con mình sống thế nào đây?!”

Thiệu Chí Thần nghe xong quay đầu nói với Ngạn Hi: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Ngạn Hi nhìn động tác dí sát điên cuồng của ả ta, theo bản năng lui về phía sau một bước.

“Ai nói làm công sẽ không được yêu?” Ngạn Hi đang cười đắc ý, đột nhiên điện thoại trong túi đổ chuông. Cậu lập tức không chú ý tới lúc đạo trên tay, suýt chút trật eo.

“Cứ để bên ngoài như vậy cũng không ổn.” Người đàn bà này đúng thật là hết thuốc chữa.

“Ngạn Hi!”

Chờ người lưu luyến không rời đi xong, Ngạn Hi liền học theo dáng vẻ vừa rồi của người phụ nữ, cố ý cất giọng: “Anh có muốn làm khách hàng đầu tiên của chúng tôi không?”Thiệu Chí Thần kéo Ngạn Hi ra sau lưng mình, lấy cơ thể ngăn trở tầm mắt của chàng trai, rốt cuộc cũng đặt sự chú ý lên người đàn bà: “Không muốn con mình bị đưa vào viện trẻ mồ côi thì câm miệng.”

“Ở nhà à?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.

Thiệu Chí Thần cười một tiếng, đè vai Ngạn Hi để cậu dựa vào người mình: “Học bắt chước giống ghê nhỉ?” Người đàn bà bị ánh mắt của hắn dọa cho mặt mày trắng bệch, song vẫn chống đối bảo vệ: “Ý anh là sao? Đe dọa tôi?”

Ả cười gằn một tiếng, đột nhiên một tay túm con trai lớn, một tay ôm đứa nhỏ, kéo con trai lớn chạy ra đường: “Dám uy hiếp tôi tôi chết cho anh xem! Tôi làm quỷ cũng không tha cho mấy người, đám vô lương tâm…”

Muốn!

Hành động của ả quá mức đột ngột, trong lúc nhất thời mọi người cũng không kịp phản ứng, thẳng cho đến khi đứa con cả nhận ra điều không ổn, phát ra tiếng khóc hoảng sợ, lúc này mới khiến mọi người hoàn hồn.

“Oke.”

“Mẹ ơi! Đừng!” Thằng lớn ốm yếu lên tiếng, muốn đứng thẳng người phản kháng nhưng lại bị đôi tay làm nông của người đàn bà túm chặt, kéo ngã xuống đất rồi lôi thẳng về phía trước.

“Được.”

“Cảnh sát các người ỷ thế hiếp đáp, tất cả đều là đám chó má!” Ngạn Hi nhìn thấy một chiếc xe tải từ góc đường chạy qua, bên tai tràn ngập tiếng kêu cứu của đứa nhỏ, nhất thời hai mắt tối sầm, hô hấp dồn dập. Cậu lắc đầu hai cái, bởi vì trọng tâm bất ổn nên đụng vào lưng người đàn ông.

Thiệu Chí Thần là người đầu tiên phát hiện Ngạn Hi có gì đó không đúng, đang muốn đỡ cậu thì bỗng nhiên bị Ngạn Hi như phát điên đẩy ra, vọt tới bên cạnh mấy mẹ con đứng ven đường!

Ngạn Hi nhìn bên ngoài một lát, thấy người phụ nữ kia bị cảnh sát túm tay, lúc này mới đi theo Thiệu Chí Thần ra ngoài.

Thiệu Chí Thần là người đầu tiên phát hiện Ngạn Hi có gì đó không đúng, đang muốn đỡ cậu thì bỗng nhiên bị Ngạn Hi như phát điên đẩy ra, vọt tới bên cạnh mấy mẹ con đứng ven đường!

“Hây…” Bảo Bối nhìn cậu bằng ánh mắt u oán, “Chồng anh vừa đẹp trai lại vừa có tiền, đâu như đàn chó độc thân chúng tôi, méo có 1 đáng tin cậy nào cả, á hu hu!” Phiên tòa xét xử hai mẹ con ăn vạ kia đã diễn ra, Thiệu Chí Thần vừa về nước đã bắt tay xử lý chuyện này. Trên cơ bản Ngạn Hi không tham dự, nhưng lúc phiên tòa mở ra cậu cũng đi nghe. Chẳng biết Thiệu Chí Thần dùng cách gì tìm được mấy nạn nhân, hai mẹ con kia dựa vào “bản lĩnh mặt dày” ăn vạ, lừa đảo hơn mấy vạn tệ, đương trường bị phán tù có thời hạn.Trong nháy mắt, đồng tử của hắn co rụt.

“Cảnh sát các người ỷ thế hiếp đáp, tất cả đều là đám chó má!”

“Ngạn Hi!”