Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 56: Ghen



Lưu ma ma đi chuẩn bị bữa sáng, Bảo Ninh dẫn Khâu Linh Nhạn vào nhà chơi.

Bùi Nguyên ở ngoài sân chơi với A Hoàng, chờ Lưu ma ma bưng hộp cơm quay lại, hắn tự lấy phần của mình đem đi chỗ khác ăn, không vào nhà.

"Nhạn Tử hôm nay làm sao vậy, ngươi có chút thẫn thờ." Bảo Ninh gắp miếng dưa leo cho nàng, "Có tâm sự phải không?"

Khâu Ninh Nhạn nở nụ cười miễn cưỡng, nhìn ra cửa sổ: "Tứ Hoàng tử không vào ăn cùng chúng ta?"

"Chàng không thích ngồi cùng bàn với người lạ." Bảo Ninh trấn an nàng: "Không liên quan đến ngươi, đừng để trong lòng."

Khâu Linh Nhạn cười đồng ý. Trong lòng nàng vẫn nghĩ đến truyện tỷ tỷ phân phó trước khi ra cửa, tiếng lòng vang quá lớn, nhưng thấy gương mặt nhu hòa của Bảo Ninh, nàng thấy áy náy, đưa từng miếng cơm vào miệng.

Khi nhìn Bảo Ninh và Bùi Nguyên đứng trong mưa, Khâu Linh Quân động tâm tư, muốn Khâu Linh Nhạn giải thích mọi chuyện cho nàng ta. Nhưng Khâu Linh Nhạn chưa từng gặp mặt Bùi Nguyên, mặc dù nàng đã nói tất cả những gì mình biết nhưng Khâu Linh Quân vẫn không hài lòng. Thừa dịp lần này Bùi Nguyên ở nhà, nàng ta kêu Khâu Linh Nhạn qua đây tìm hiểu tin tức.

Còn có một chuyện rất quan trọng, nàng phải trộm một vật tuỳ thân của Bùi Nguyên, tốt nhất là dây chuyền ở eo, dễ thấy nhất.

Khâu Linh Nhạn không biết bào tỷ mình muốn làm gì, trực giác nàng mách bảo có chuyện không tốt, nhưng nàng không thể cãi lại. Nhớ đến ánh mắt tỷ tỷ tức giận trừng nàng, Khâu Linh Nhạn muốn khóc.

Bảo Ninh gọi nàng: "Nhạn tử, ngươi sao thế?"

"Ta không sao, tỷ tỷ." Khâu Linh Nhạn ngẩng đầu, thanh ẩm nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Bảo Ninh đau lòng nhìn nàng, nghĩ đến những lần Khâu Linh Nhạn mẫn cảm cùng tự ti, có thể hành động né tránh của Bùi Nguyên khiến nàng hiểu lầm. Dù sao chỉ là đứa trẻ mới mười tuổi.

Bảo Ninh ra lệnh A Hoàng gọi Bùi Nguyên vào phòng.

Nàng nhìn Khâu Linh Nhạn không có tâm trạng ăn cơm, dù sao kìm nén cũng không tốt, kêu Lưu ma ma dọn chén đĩa, nàng ngồi nói chuyện phiếm cùng Khâu Linh Nhạn.

Bảo Ninh nhớ lại lúc nàng ấy nhờ mình sửa vòng tay, hỏi một câu: "Tỷ tỷ ngươi còn giận?" Nàng chỉ vào cổ tay: "Chuyện vòng tay."

Nhắc đến bào tỷ của mình, Khâu Linh Nhạn như bị điểm huyệt, cứng ngắc trả lời: "Không, không tức giận."

"Vậy thì tốt." Bảo Ninh cười, "Nghe nói Lục tỷ tỷ của ngươi được ban hôn với Nhị hoàng tử phải không, bao giờ đến ngày thành hôn? Chờ sau khi hôn lễ hoàn thành, chúng ta trở thành người cùng nhà."

"Không biết.." Khâu Linh Nhạn lắc đầu: "Sính lễ còn chưa mang tới."

Nàng nuốt ngụm nước bọt, có ý thăm dò Bảo Ninh: "Tỷ tỷ, ngươi biết không, Nhị Hoàng tử Bùi Sách, ở chỗ này." Khâu Linh Nhạn chỉ lên trán: "Có chút vấn đề."

Nụ cười của Bảo Ninh đột nhiên cứng lại: "Ai nói những lời này cho ngươi, gọi thẳng danh xưng của Hoàng tử là điều bất kính, ngươi còn nói người.." Bảo Ninh hạ giọng: "Nhạn Tử, sau này đừng nói bậy như vậy, nếu có người nghe được sẽ liên lụy đến người nhà ngươi."

Vành mắt Khâu Linh Nhạn từ từ phiếm hồng.

Bảo Ninh biết mình đã nặng lời, thở dài, đi lấy hộp mứt táo cho nàng, cười nói: "Ăn chút đồ ngọt tâm tình sẽ tốt hơn.

Khi Bùi Nguyên quay lại, không khí trong phòng đã dịu đi không ít. Hắn ăn cơm xong không thể ngồi yên, đi dạo một vòng quanh phủ tiêu thức ăn, A Hoàng cũng mệt mỏi thở mạnh vì chạy theo hắn. Khâu Linh Nhạn đứng lên hành lễ với Bùi Nguyên, nàng ngồi xuống, lấy hết dũng khí hỏi một câu:" Tứ Hoàng tử còn nhớ Lục tỷ tỷ của thần không, nàng tên Khâu Linh Quân. "

Bảo Ninh nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái, không hiểu vì sao lại hỏi như vậy.

Nhưng Khâu Linh Quân sắp gả cho Nhị Hoàng tử Bùi Sách, tuổi Khâu Linh Nhạn còn nhỏ, những lời này Bảo Ninh không để trong lòng, nàng nhìn Bùi Nguyên, muốn nghe câu trả lời của hắn.

" Không biết. "Bùi Nguyên hờ hững đáp một câu, vắt tay sau lưng bước vào phòng trong.

Là Bảo Ninh kêu gọi hắn mới quay về, Bùi Nguyên không có hứng thú nói chuyện với trẻ con, hắn chỉ đi ngang qua rồi lên giường nằm.

Khâu Linh Nhạn cảm thấy trong lòng khó chịu, nàng vừa xấu hổ, vừa cảm thấy có lỗi với Bảo Ninh, nàng do dự một lát, định đứng lên cáo từ. Nhưng đột nhiên Lưu ma ma cầm một cái hộp đến ngắt lời nàng.

" Thưa phu nhân, có người ngoài phủ gửi tặng, hắn nói rằng nhận lỗi với người. "Lưu ma ma để hộp lên bàn cho Bảo Ninh, bổ sung:" Hắn tên Mạnh Phàm. "



Bảo Ninh ngạc nhiên nhận lấy. Chiếc hộp được chạm khắc bằng gỗ trinh lam tinh xảo, nó to cỡ hai bàn tay, nàng định mở khóa ra nhìn đồ vật bên trong, Bùi Nguyên lạnh lùng bước ra từ phòng trong.

*Gỗ trinh nam là loại gỗ quý hiếm của Trung Quốc, loại gỗ này thường được sử dụng để xây dựng Tử Cấm thành, ngai vàng và nội thất cho Vua Chúa dùng.

Hắn nghe thấy động tĩnh, sắc mặt không tốt lắm, hỏi lại:" Mạnh Phàm. "

Mạnh Phàm là người rèn Hổ Phù lần trước, hắn là thủ quỹ trẻ tuổi của Hằng Liên, đúc vàng rất điêu luyện.

Bảo Ninh cũng nhớ tới hắn, gật đầu nói:" Chắc lần trước hắn cảm thấy mạo phạm hai ta, muốn tặng lễ vật thay lời xin lỗi. "Bảo Ninh cười:" Cũng có tâm. "

Nàng muốn mở ra xem.

Bùi Nguyên hừ lạnh một tiếng, đoạt lấy:" Có gì mà quý hiếm, chỉ là mấy thứ vớ vẩn. "

Hắn quay người đi vào trong, tay cầm chiếc hộp lắc thật mạnh cho hả giận, tiếng đồ vật bằng vàngbên trong lên.

Bảo Ninh không biết hắn bị làm sao mà chuyện bé xé ra to, nàng muốn cùng hắn tranh luận vài câu nhưng trong nhà còn có người ngoài, nàng đành nhịn xuống.

Khâu Linh Nhạn ngồi một bên lúng túng nhìn cảnh này.

" Không sao đâu. "Bảo Ninh vỗ lưng nàng:" Ngươi đừng sợ. "

" Tỷ tỷ, vậy ta đi trước. "Khâu Linh Nhạn xấu hổ cười:" Mấy ngày nữa ta lại đến tìm ngươi chơi. "

Bảo Ninh đứng lên tiễn Khâu Linh Nhạn, nàng muốn đưa khách ra cửa viện nhưng vừa bước ra cửa đã nghe thấy tiếng Bùi Nguyên ở phòng trong giày vò. Không biết hắn có thành kiến gì với cái hộp kia, hắn như ghét bỏ thứ này bẩn thỉu mà ném mạnh vào góc tường, lửa giận trong lòng Bảo Ninh lập tức bùng cháy.

Khâu Linh Nhạn nói:" Tỷ tỷ không cần đưa tiễn, ta biết đường về, ngươi vào làm chuyện của mình đi. "

Bảo Ninh hơi chần chừ:" Được, vậy ngươi đi chậm một chút, khi nào muốn tới đây chơi không cần báo ta. "

Khâu Linh Nhạn lên tiếng đồng ý, Bảo Ninh vẫy tay tạm biệt rồi quay lại phòng trong. Nàng kìm nén bực bội nên không quay ra sau nhìn, nàng không biết Khâu Ninh Nhạn vụng trộm quay lại, cầm sợi dây bằng ngọc trêи bàn đi. Thứ đó của Bùi Nguyên, dây của hắn đã bị mòn, nàng muốn đổi cái mới cho hắn, mới làm được một nửa rồi vứt lên bàn.

Khâu Linh Nhạn áy náy nhìn bóng lưng nàng, vội vã quay người rời đi.

* * *

Cái hộp nhỏ của Mạnh Phàm bị ném vào góc tường lẻ loi, Bùi Nguyên nằm ngửa trêи giường, hắn nghe được tiếng bước chân Bảo Ninh đi vào, trở mình nhắm mắt ngủ.

Bảo Ninh nhặt chiếc hộp lên, mở ra nhìn, bên trong có một bộ đồ trang sức tinh xảo. Nàng nhìn ra được, hắn dùng tâm để làm, kiểu dáng mới mẻ thời thượng, được khảm san hô đỏ xa xỉ, nhìn rất đẹp.

Bùi Nguyên ngồi dậy, muốn đoạt lấy:" Ném đi. "

" Tại sao? "Bảo Ninh liếc hắn một cái, đem hộp cất kỹ:" Người ta tặng cho ta, chàng dựa vào đâu muốn ném đi. "

" Dù sao chỉ là bộ đồ trang sức, nếu nàng thích, ta mua cho nàng cái đẹp hơn nhiều, một trăm bộ không thành vấn đề. "Bùi Nguyên nhếch miệng uy hϊế͙p͙ nàng:" Không cho nàng nhận đồ của dã nam nhân. "

Hắn nhấn mạnh ba chữ" dã nam nhân ".

Bảo Ninh tức giận ném hộp tới người hắn, nó đập trúng vai Bùi Nguyên rồi lăn xuống mép giường:" Chàng đừng ăn nói lung tung? "

Bùi Nguyên không lên tiếng, im lặng nhặt hộp gỗ lên.

Hắn mở chiếc tủ cạnh giường, nhét hộp gỗ vào rồi" cùm cụp "khóa lại, ngay sau đó ném chìa khóa xuống gầm giường.

Động tác của hắn như nước chảy mây trôi, hắn làm xong có vẻ đắc ý:" Ta xem nàng lấy kiểu gì. "

" Thật ngây thơ! "Bảo Ninh tức giận chịu không nổi, nàng đánh mạnh vào chăn bông xả giận.



Bảo Ninh không muốn so đo chuyện này với hắn, nàng lấy rương nhỏ của mình ra, ngồi trêи bàn mân mê.

Bên trong có vào thứ vụn vặt, Bảo Ninh tự hỏi, thuộc hạ nào chịu được tính khí của Bùi Nguyên? Ai có sức mạnh thần kỳ đến thế!

A Hoàng và A Miên không hiểu rõ chuyện đã xảy ra, thấy hai chủ nhân nói qua nói lại trong phòng như muốn làm lớn chuyện, một lúc sao lại yên lặng hài hòa. Dù sao làm hòa là chuyện tốt, hai con vật nhỏ nhìn mặt nhau một hồi, vui vẻ chạy ra sân chơi.

Con cừu nhỏ chưa quá cao, nó chỉ lớn hơn đầu gối của Bảo Ninh một chút, vẫn có thể chơi cùng A Hoàng

A Hoàng vừa chạy vừa nhảy, nó dùng ʍôиɠ mình đụng vào ʍôиɠ cừa nhỏ, cuối cùng nhảy lên cắn lông không chịu thả.

Bùi Nguyên thấy bọn chúng chơi đùa, hắn cũng vui vẻ đập tay xuống giường rồi cười lớn.

Bảo Ninh liếc nhìn hắn, nàng cảm thấy bây giờ hắn cười nhiều hơn so với trước kia, da mặt cũng dày hơn, hắn từ Bùi Nguyên đáng ghét biến thành đáng ghét hơn, nhưng có chút đáng yêu.

Mặc dù chỉ đáng yêu hơn một chút.

Bảo Ninh cầm ngựa gỗ nhỏ mình làm ra, để trêи mặt đất.

Ngựa nhỏ được chạm khắc tỉ mỉ, bốn chân thon dài, đầu ngẩng cao như dáng vẻ uy nghiêm của Tái Phong, nhớ lại, lâu rồi nàng chưa tới thăm Tái Phong.

Phần đuôi của ngựa nhỏ có thể vặn, thanh thép và bánh răng trong bụng nó hoạt động như động cơ của bánh xe. Xoay đuôi nó vài vòng có thể nghe tiếng" kẽo kẹt "của các thanh sắt, khi không xoay được nữa thì buông, ngựa nhỏ loạng choạng bước trêи mặt đất, đuôi nó lắc vài vòng như cối xay gió nhỏ.

Bảo Ninh nhìn nó thật kỹ, nàng đã thử nhiều lần nhưng đây là lần duy nhất thành công, nhưng vẫn có chút sai sót.

Dáng đi đứng của ngựa nhỏ cứng nhắc, đuôi nó xoay kiểu quái dị. Nếu trẻ nhỏ nhìn thấy, đoán chừng đã không bị chọc cười, ngược lại sợ đến khóc.

Bùi Nguyên bị thu hút, hỏi nàng:" Đây là thứ gì? "

" Đồ thủ công chính tay ta làm. "Bảo Ninh đặt ngựa nhỏ lên tay, tự hỏi phải sửa thế nào.

Bùi Nguyện chợt nhớ đến những lời nàng nói lúc sáng, chắc nàng có chuyện hay muốn cho hắn biết, hắn hào hứng hỏi nàng:" Nàng không có chuyện gì muốn nói với ta? "

" Có sao? "Bảo Ninh rủ mắt mân mê ngựa nhỏ tiếp, một lúc sau mới nhớ ra, nàng ngửa đầu cười:" Đúng là có. "

" Ta thích tiểu hài nhi. "Bảo Ninh nâng má," Ta cũng thích chơi cùng chúng. "

" Chờ thêm hai năm nữa, bây giờ nàng còn quá nhỏ, sinh con sớm nguy hiểm đến sức khoẻ. "Bùi Nguyên tự cho mình hiểu, vui vẻ vuốt tóc Bảo Ninh, cười nhu hòa:" Hơn hai năm nữa chúng ta sẽ có một đứa bé. "

" Chàng nói gì đó. "Bảo Ninh đỏ mặt với lý thuyết của hắn:" Ta muốn nói, ta muốn làm đồ chơi bán cho bọn trẻ. Diều, hoa đăng, tượng đất không có gì thú vị. Chàng nhìn ngựa nhỏ rất đi, rất mới mẻ phải không?

Bảo Ninh nghĩ đến tương lai: "Ta muốn mở một cửa hàng nhỏ, mỗi ngày sẽ làm vài thứ như này, như là ngựa nhỏ, lừa con.. Ta sẽ có gian hàng bán đồ chơi lớn nhất Đại Chu này!"

Sắc mặt Bùi Nguyên dần tối: "Nàng chỉ muốn nói những việc này với ta?"

* * *

Khâu Linh Quân ngồi cạnh bàn, ngón tay vuốt ve móc dây làm bằng ngọc, vẻ mặt không thể ngờ: "Chàng không nhớ ta là ai?"

Khâu Linh Nhạn cúi thấp đầu, gật nhẹ. "

" Rõ ràng hồi nhỏ bọn ta còn cùng nhau chơi đùa, mới qua mấy năm mà thôi, không thể nói quên là quên.. "Khâu Linh Quân lẩm bẩm, trầm mặc một hồi:" Tốt thôi. "

Nàng ta sờ mặt Khâu Linh Nhạn, lộ ra ý cười:" Hôm nay Nhạn Tử làm rất tốt, tỷ tỷ sẽ ghi nhớ lòng tốt của ngươi. "

Khâu Linh Nhạn không vui nổi, nàng vẫn cúi đầu, các ngón tay đan vào nhau.

Khâu Linh Quân hỏi:" Người mang hộp kia đến tên Mạnh Phàm, phải không?"