Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 79: Hài lòng



“Chàng nói gì vậy.” Bảo Ninh vội đập cánh tay hắn: “Không được đùa trẻ nhỏ như thế, đừng làm chúng khóc.”

Bị khiển trách, Bùi Nguyên không dám chọc ghẹo Viên Tử nữa, đưa rau hẹ cho hắn: “Ăn đi.”

Hai con chó ngửi được mùi hương cũng lao vọt tới. Lông Cát Tường cụt ngủn, nó nhe răng nhìn Bùi Nguyên, Bùi Nguyên lười để ý tới nó, trong miệng ngâm nga ca kịch, tay xiên chân gà vào que. A Hoàng ngoan ngoãn cọ vào bắp chân nịnh hắn, quần Bùi Nguyên vén tận đầu gối, phần bắp chân lộ ra bị nó cọ đến ngứa, muốn cầm miếng xương gà đuổi nó đi.

Bảo Ninh nhìn thấy vội ngăn lại: “Đừng cho nó ăn thứ này, xương gà mắc vào cuống họng thì sao.”

“Yếu vậy?” Bùi Nguyên ném xương gà lên mâm, cầm miếng thịt heo lên, nhìn A Hoàng huýt sáo: “Đến đây, lạy vài gia vài cái.”

Bảo Ninh cười nhìn hắn, cảm thấy người này thật ngốc, nàng lắc đầu.

A Hoàng nhăn nhó bật hai chân trước lên vái hắn hai cái, Bùi Nguyên hài lòng gật đầu, ném thịt vào miệng nó.

Cát Tường cũng muốn ăn, vọt tới trước mặt Bùi Nguyên sủa, Bùi Nguyên nói: “Muốn ăn không? Mày lăn một vòng đi.”

Bảo Ninh liếc hắn, nàng không muốn để ý nữa, lật mặt kia của nấm rải thêm ít phụ gia, hương thơm của gia vị quyện với mùi của nấm xông vào mũi.

Chắc xiên nấm đã chín, Bảo Ninh cầm lên thổi một chút rồi đưa đến bên miệng Bùi Nguyên: “Nếm thử xem ngon không?”

Bùi Nguyên nghiêng đầu cắn một miếng, nấm còn nóng hắn không dám nhai nhưng vẫn muốn phân cao thấp với con chó: “Đừng ngẩn ra đấy, lăn một vòng đi, không thì ta cho mày nhịn đói một đêm, ngày mai ném mày lên núi.”

Nói xong, hắn quay lại khen Bảo Ninh: “Ngon.”

Bảo Ninh đặt cây nấm sang một bên, gắp vài miếng ớt ngọt đầy bát nhỏ, đưa cho Viên Tử, cười tủm tỉm nói: “Ăn đi.”

Viên Tử ngoan ngoãn nhận lấy ngồi, ngồi sang một bên với A Hoàng đã ăn đủ thịt.

Cát Tường ở bên kia cuối cùng cũng thoả hiệp, chân nó co lại lăn trên đất một vòng, Bùi Nguyên cười ném miếng thịt cho nó, giọng nói như vừa đánh thắng trận: “Thưởng mày!”

Cát Tường ngậm miếng thịt bỏ chạy, không có con vật nào vây quanh Bùi Nguyên, cuối cùng hắn mới được ngồi yên ăn cơm, đàng hoàng cúi đầu xiên thịt nướng.

Thời tiết hôm nay chan hòa, gió đêm phơ phất, vào ngày trăng rằm, mặt trăng đẹp như tấm ngọc bích. Thanh âm hạ nhân ăn chơi vui vẻ, uống rượu oẳn tù tì từ bên ngoài tiểu viện tử truyền tới.

Buổi tối dễ chịu mang theo hương cỏ cây.

Bảo Ninh rảnh rỗi chống cằm nhìn Bùi Nguyên làm việc. Gương mắt hắn tuấn lãng, bả vai rộng, lưng hơi cúi, ngón tay thon dài có lực.

Bảo Ninh nhìn đủ tay Bùi Nguyên, ánh mắt lại rơi lên mặt hắn, trong lòng miêu tả mặt mày. Đuôi mắt hắn hơi hất lên, con ngươi đen nhánh tỏa sáng, sống mũi cao ngất, lúc hắn tức giận nhìn rất đáng sợ, ánh mắt hung ác như kẻ hỗn đản. Lúc cười lên có chút ôn nhu.

Bùi Nguyên phát giác Bảo Ninh đang nhìn mình, hắn liếc mắt sang, đắc ý nói: “Nàng cảm thấy mình có phúc khí không?”

“Tại sao?” Bảo Ninh đổi tư thế, hai tay xếp lên đỡ cằm. Có lẽ bầu không khí không tệ, hôm nay nàng phá lệ thấy Bùi Nguyên thuận mắt hơn, ngữ khí cũng ôn nhu lưu luyến.

Bùi Nguyên nói: “Nàng nhìn phu quân của mình đi, dáng vẻ tốt, biết giữ binh quyền, có tiền có đất, quan trọng là rất thương nàng, đây không phải phúc khí?”

Bảo Ninh cong môi: “Chàng thương ta?”

Bùi Nguyên quay người bề hướng nàng, lông mày nhướn lên, giọng điệu hơi hung dữ: “Ta không thương nàng?”

Bảo Ninh cười, gật đầu: “Chàng thương ta.”

Bùi Nguyên cảm thấy hai người như đang nói nhảm. Nhưng lời nói nhảm này hắn thấy ngọt lịm. Nếu cuộc sống mãi bình yên như vậy, không có gì phải lo toan, mỗi ngày ở gian nhà nhỏ nói chuyện cùng nàng cũng không tệ.

“Ta có mỗi tiểu thê tử là nàng, không thương nàng ta phải thương ai.” Bùi Nguyên hạ thấp giọng nói vài lời mềm mại với nàng. Ánh lửa phản chiếu khiến gương mặt Bảo Ninh phiếm hồng, Bùi Nguyên đưa mu bàn tay chạm vào: “Nóng không?”

Bảo Ninh không trả lời, kéo lời nói của hắn lại, không buông tha hỏi: “Chàng có ý gì, còn muốn cưới bao nhiêu tiểu thê tử?”

Lại tới. Nàng thi thoảng lải nhải về chuyện này. Bùi Nguyên nghĩ ra câu trả lời mình hài lòng nhất, dỗ nàng: “Tiền ở trong tay nàng, ta không cưới được nữa, cứ như vậy đi.”

“Chàng đáng ghét.” Bảo Ninh hừ một tiếng, quả nhiên nàng bị hắn nịnh ngọt, ngồi dậy hỏi: “Chàng muốn uống rượu không?”

Đương nhiên Bùi Nguyên sẽ không từ chối: “Uống.”

Bầu rượu ngâm trong nước nóng, Bảo Ninh xắn tay áo cầm nó lên, lau sạch nước dưới đáy. Sau đó lau miệng chén nhỏ, chậm rãi rót đầy tám phần.

Một tay Bùi Nguyên chống đầu gối, lười biếng nói: “Trà rót nửa, rượu rót đầy, nàng chưa học qua đạo lý này?”

Bảo Ninh không ngẩng đầu lên: “Chàng là khách của ta.”

Bùi Nguyên hừ cười: “Ta giảng lễ tiết cho nàng, nàng nói chuyện này làm gì.”

Bảo Ninh làm động tác đổ rượu ra đất, uy hiếp hắn: “Muốn uống không?”

Bùi Nguyên vội vàng nói: “Uống một chút.” Bảo Ninh bưng qua cho hắn, đưa tới bên miệng, bờ môi Bùi Nguyên vểnh lên uống, chén rượu cạn hơn nửa, hắn nói: “Nữ nhi hồng ủ phải ủ mười lăm năm, đúng không?”

Đêm nay Bảo Ninh thấy hắn thuận mắt, cả người tỏa sự nhiệt tình quan tâm, thấy khóe miệng hắn có vết rượu, nàng ngồi xuống cầm khăn lau giúp, cười: “Chàng dẻo miệng.”

Bùi Nguyên nắm tay nàng, ấn Bảo Ninh ngồi trên đùi, mặt đối mặt bóp cằm nàng, nói nhỏ: “Nói đến đây, ta chưa được uống nữ nhi hồng của nàng.”

Hắn đột nhiên nói lên lời này. Trong bếp lò, củi than cháy phát ra tiếng lạch tạch. Gương mặt Bảo Ninh từ từ ửng hồng, không biết nên trả gì cho phải.

“Coi như ta nợ nàng.” Bùi Nguyên chôn mặt xuống hõm vai nàng, hai mắt nhắm lại, từ từ nói: “Ta thiếu nàng lễ bái đường, còn có phần sính lễ long trọng. Ta không tốn mấy văn tiền đã lừa nàng vào cửa, ta có quá đáng không?”

Bảo Ninh nói nhỏ: “Chàng biết thì tốt.”

Bùi Nguyên im lặng cười. Hắn ôm Bảo Ninh vào ngực, tay vuốt tóc sau lưng nàng, hai người ngồi trên chiếc ghế nhỏ, Bùi Nguyên hỏi: “Nàng thích sính lễ gì?”

Bảo Ninh ngạc nhiên: “Sao lại hỏi ta, chàng nên tự chuẩn bị, dâng hai tay lên cho ta.”

“Được.” Bùi Nguyên vùi vào tóc nàng, hít một hơi thật sâu: “Chờ ta từ từ chuẩn bị.”

“Cái kia.” Bảo Ninh chờ mong: “Chàng muốn đưa ta thứ gì?”

“Ta cưới được nữ nhân tốt nhất thiên hạ, đương nhiên sẽ mình sính lễ quý giá nhất.” Bùi Nguyên nắm tay nàng đặt trước ngực mình: “Ta móc tim tặng nàng, có đủ không?”

Bảo Ninh rụt tay lại: “Toàn máu, ta không thích.”

Bùi Nguyên cười thành tiếng, hôn lên khóe miệng nàng: “Không được, nàng phải nhận.”

“Chàng đừng làm chuyện đáng sợ như vậy.”

“Có gì đáng sợ?”

“Chàng không hiểu đâu.”

Bảo Ninh dừng lại, bỗng nhiên nói: “Ta muốn ăn tim vịt kho.”

Bùi Nguyên nói: “Nàng nói vậy ta cũng muốn ăn.”

Bảo Ninh nói: “Đêm mai ta nấu cho chàng.”

***

Viên Tử ngơ ngác nhìn hai người, cây nấm nhỏ trong tay rơi xuống, A Hoàng nhanh chóng nhặt lên rồi nuốt vào bụng.

Trong trí nhớ của Viên Tử, hắn chưa từng thấy phụ thân của hắn thân mật với người gọi là “mẫu thân” như thế. Phụ thân đối xử với hắn rất tốt, cho hắn cơm ngon, y phục đẹp nhưng lời nói luôn lạnh như băng. Mẫu thân cũng mua đồ cho hắn, nhưng mỗi lần không có mặt phụ thân, ánh mắt của nàng nhìn hắn như con rắn độc.

Phụ thân ít khi gặp mẫu thân, có gặp chỉ nói đôi ba câu, không có kéo tay, ôm ấp thân mật.

Cho nên bây giờ, hắn nhìn hành động Bùi Nguyên và Bảo Ninh vừa sợ vừa hoảng.

Bùi Nguyên nhớ ra đứa nhỏ này còn ở đây, híp mắt nói: “Nhìn cái gì, nhắm mắt lại xoay qua chỗ khác!”

Viên Tử ngoan ngoãn quay lưng.

Bảo Ninh ngượng ngùng leo xuống đùi Bùi Nguyên, chỉnh lại tóc của mình.

Cảnh đẹp ý vui bị xáo trộn, Bùi Nguyên chỉ vào bóng lưng Viên Tử, ngỏ giọng nói với Bảo Ninh: “Sáng mai ta đưa thằng nhóc này về, chuyện không thể chậm trễ.”

“Đừng nói nữa.” Bảo Ninh đẩy vai hắn: “Ăn cơm nhanh đi, chúng ta có thể ngủ trễ nhưng Viên Tử còn nhỏ, nên cho hắn đi ngủ sớm một chút.”

Bùi Nguyên nói: “Hai ta sớm sinh một đứa, nàng khỏi cần để ý con nhà người khác.”

Bảo Ninh che miệng hắn: “Bớt tranh cãi.”

Qua gần nửa canh giờ. Bảo Ninh đun một ít canh đậu xanh để giải nhiệt, cả người lớn và trẻ nhỏ uống xong, nàng đưa Viện Tử đi ngủ. Bùi Nguyên không để Bảo Ninh thay y phục cho Viên Tử, tay chân hắn vụng về tự mình động thủ, cởi tầng áo ngoài xuống, mặc áo ngủ của Bùi Nguyên lên.

Chỉ cần chiếc áo đã che kín người đứa nhỏ, còn dài hơn chân hắn một đoạn, Bùi Nguyên xắn tay áo thừa lên cho hắn.

Xắn được một nửa, Bảo Ninh thấy cánh tay Viên Tử có chỗ không thích hợp. Chỗ đó có rất nhiều vết sẹo.

“Đừng nhúc nhích.” Bảo Ninh ngăn động tác của Bùi Nguyên, chỉ vết thương của Viên Tử cho hắn nhìn, nghi ngờ hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Bùi Nguyên cũng giật mình. Hắn nhìn vẻ mặt Viên Tử, đứa nhỏ không biểu lộ gì, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm nóc phòng.

Bùi Nguyên bắt hắn cúi đầu, hỏi: “Vì sao nhiều sẹo như vậy, bị con gì cắn?”

Viên Tử gật đầu.

Bùi Nguyên kiên nhẫn hỏi: “Nói cho ta, ngươi từng bị con gì cắn.”

Viên Tử khua tay, nói không rõ: “Rắn, rắn nhỏ.”

Nghe thấy chữ kia, tóc Bảo Ninh muốn dựng lên,bất giác giữ chặt cánh tay Bùi Nguyên.

Bùi Nguyên cũng kinh ngạc, nhíu mày hỏi: “Người thân ngươi không quan tâm sao? Con cái nhà mình không chăm sóc tốt, để vật lạ cắn thành như này?” Bùi Nguyên cầm cánh tay Viên Tử lên, dù hắn không có cảm tình gì với đứa nhỏ này nhưng cũng đau lòng thay.

Thực ra hắn cảm thấy lời nói của Viên Tử có vấn đề, cắn lần một lần hai là được, cần gì phải cắn nhiều như vậy, dù hắn là đứa nhỏ ngốc, nhưng người lớn không hiểu biết?”

Gian phòng yên tĩnh một hồi, Viên Tử thấy hắn không hỏi gì, cúi đầu cắn ngón tay khác.

Bùi Nguyên thả cánh tay hắn ra, thầm nghĩ đứa nhỏ này thực sự ngốc.

Thời gian về muộn, Viên Tử ngáp ngủ, Bảo Ninh ra hiệu Bùi Nguyên đừng ép hỏi, hắn gật đầu đẩy Viên Tử lên giường, búng trán nói: “Ngủ sớm đi, không thì ta bắt sói đến đây cắn mông nhỏ của ngươi.

Viên Tử sợ hãi nhắm mắt lại.

Bảo Ninh kéo Bùi Nguyên ra ngoài.

Cửa gỗ khép lại vang lên tiếng “kẽo kẹt”, ngăn tiếng nói của Viên Tử truyền ra.

Hắn nhìn nói phòng nói: “Nhện con, chúng mày ngủ chưa, xuống chơi với ta đi. Ừm… Nếu sói đến đây, chúng mày cắn chết nó được không?”

***

Bùi Nguyên bị Bảo Ninh bắt đi tắm rửa, nàng ngồi bên giường ngâm chân, cách tấm bình phòng, tiếng nước cùng giọng nói Bùi Nguyên vang lên, hắn lải nhải với nàng.

Nước ngâm chân được thả vài lá cây cúc tần, có hương thơm thoảng thoảng, Bảo Ninh thoải mái nheo mắt lại.

Hai người đang nói chuyện của Tô Minh Dứu.

Bảo Ninh nói: “Ta nghe nói, nàng ấy là nữ nhi tài hoa nhất của Tô gia, rất đoan trang mẫu mực. Nhưng nếu chỉ bằng dòng dõi của Tô gia sẽ không được Thánh thượng đích thân chọn làm Thái tử phi. Chỉ là sự tình sau này không ai ngờ tới, Tô gia không chịu tiếp nhận nàng, thật đáng tiếc.”

Bùi Nguyên nói: “Không biết trong đó ẩn giấu điều gì, ta đã phái Ngụy Mông đi điều tra.”

Bảo Ninh cúi đầu nhìn lá xanh trong nước ấm, lại nói: “Ngày mai ta muốn gặp nàng ấy, chàng muốn đi cùng không?”

“Đi cùng.” Bùi Nguyên đã tắm rửa sạch sẽ từ trong thùng nước bước ra, hắn cầm khăn vải khô lau giọt nước còn đọng lại, “Ninh Ninh, lúc gặp mặt nàng không cần hạ thấp bản thân, đừng uỷ khuất chính mình. Nàng ta chỉ là đại tẩu, đây là nhà của nàng, nàng không cần lấy lòng bất kỳ ai.”

Bùi Nguyên lo sợ nội tâm Bảo Ninh che giấu tự ti, do xuất thân nên từ nhỏ nàng đã chú ý cẩn thận.

Sống cùng hắn một thời gian, việc này được cải thiện khá nhiều nhưng Bùi Nguyên sợ Tô Minh Dứu đến khiến Bảo Ninh không thoải mái. Nghe nói vị đại tẩu kia là một người cường thế.

Bảo Ninh gật đầu.

Một lát sau, Bùi Nguyên từ sau tấm bình phong bước ra. Bảo Ninh đã rửa sạch chân, hắn hất nước ra ngoài hiên nhà, lúc quay lại trực tiếp thổi đèn, ôm Bảo Ninh lên giường đi ngủ.

Đến nửa đêm, hai người bị tiếng khóc chói tai của Viên Tử đánh thức. Viên Tử ngủ ở phòng sát cách, Bảo Ninh bị tỉnh, Bùi Nguyên cũng lập tức ngồi dậy choàng y phục, vội vàng đi sang phòng hắn.

Đẩy cửa ra, ánh trăng đêm rằm soi sáng bóng người đứng trước giường Viên Tử, là nữ nhân, bụng rất lớn.

*Nữ nhi hồng: là một loại rượu nếp, được sản xuất chủ yếu ở vùng đất Giang Nam, tương truyền rằng nếu gia đình sinh con gái, đợi khi con đầy tháng sẽ chọn vài vò rượu thượng hạng, dán kín miệng rồi chôn xuống đất hoặc cất trong hầm. Khi con gái tái giá rượu sẽ lấy ra tiếp đãi người thân bạn bè.