Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 154: Tập kích



Đã là ngày thứ ba thành bị bao vây, Túc Duy vẫn một mực đóng cửa thành, mặc kệ quân Hung Nô kêu gào, tập kích quấy rối các thôn trấn xung quanh.

Bùi Nguyên đứng trước bàn, nhìn những tình báo về cuộc chiến được trình lên, khuôn mặt lạnh lùng, một tay cầm trang giấy bị bỏ rơi, phẫn nộ quát, “Trận chiến này rốt cuộc đánh như thế nào!”

“Vương gia, nếu cứ tiếp tục như vậy thật sự không phải là biện pháp tốt.” Phó tướng Tiền Phong ôm quyền nói, “Bây giờ lão tướng quân không có bất kì hành động phản kháng nào, quân dân trong thành cũng đã sớm bối rối, sĩ khí cũng tiêu giảm không ít. Điểm mấu chốt chính là, lương thảo trong thành không biết còn có thể chống đỡ đến khi nào, hiện tại bốn phía thành đều vị vây lấy, hiện giờ người của chúng ta vào cũng không được, mà đi ra báo tin cũng không xong, lương thảo sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hết… Nếu ngay ngày đầu tiên bị vây thì chúng ta liền xuất quân nghênh đón quân địch thì may ra còn có phần thắng, nhưng đáng tiếc chúng ta đã bỏ lỡ thời cơ một cách vô ích.”

“Ta cũng từng gặp qua Túc Duy vài lần, hắn vốn dĩ là quan văn, nhưng bỏ văn theo võ, muốn đền đáp triều đình, là một người khẳng khái chính khí, cùng từng thắng không ít trận chiến. Lòng trung thành cùng yêu nước lại càng không cần phải nói đến. Có điều hắn có hơi nhẹ dạ cả tin, làm việc lại có điểm chần chừ sợ hãi, chỉ cần người khác nói thì hắn đều làm theo.” Bùi Nguyên thả lỏng đôi mắt, thong thả nói, “Trong những mưu sĩ của hắn có một người gọi là Đới Tăng, nét mặt gian xảo, ta sớm nhìn đã không vừa mắt, nhưng tay lại không thể nào vươn dài đến mức có thể bắt lấy hắn ta, nên chỉ có thể tạm thời để đó, vốn nghĩ đợi có cơ hội thì sẽ xử lý hắn ta, không nghĩ ta vậy mà vẫn chậm một bước.”

Tiền Phong hỏi, “Vương gia, người nghi ngờ tên Đới Tăng đó nói lời xàm bậy với lão tướng quân sao?”

Bùi Nguyên hỏi lại, “Ngươi nghĩ tại sao Thuần Vu Loan lại phái quân bao vây huyện Đại?”

“Chuyện này…” Tiền Phong không biết phải trả lời thế nào, thâm dò hỏi, “Xung quanh huyện Đại đều là ngựa và lính của chúng ta, coi như hắn chiếm được huyện Đại, vậy cũng không khác nào một con dê đi vào hang sói, chúng ta chỉ cần tốn một chút sức lực là đã có thể cắt được tuyến lương thảo của hắn, thậm chí không cần xuất binh hắn cũng phải tự động cút ra ngoài.”

Tiền Phong không hiểu, “Thuộc hạ nghĩ không ra.”

“Mục đích chính của hắn không phải là huyện Đại, mà là hắn muốn giương đông kích tây.” Bùi Nguyên ngồi xuống, ngón tay chỉ vào hai điểm bên trên bản đồ, “Hắn giả bộ xuất ra mười vạn binh lính, bao vây lấy Đại huyện, tập kích và quấy rối những thị trấn biên giới, tạo cho chúng ta cảm giác nôn nóng. Sau đó lại mua chuộc Đới Tăng, nói với Túc Duy bên phía quân địch người đông mạnh mẽ, Túc Duy sẽ vì vậy mà không dám nghênh địch. Hắn đoán chừng chúng ta sẽ không ngồi yên mặc kệ, chắc chắn sẽ đến chi viện cho Đại huyện, như vậy, lúc đó huyện Phong sẽ trống không, bấy giờ hắn mới lộ ra chiến lực thực sự, tấn công huyện Phong.”

Tiền Phong kinh hãi, sáng tỏ tựa như bầu trời sau cơn mưa, suy nghĩ ngay lập tức sáng sủa hơn, “Cho nên, dưới thành huyện Đại không có mười vạn binh.”

Bùi Nguyên thản nhiên nói, “Ta đã phái người đi cướp quân nhu của bọn chúng, rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu binh mã, đợi Trần Già trở về là biết ngay.”

Dứt lời, cửa thư phòng bị đẩy ra, Trần Già lòng đầy căm phẫn bước tới, ôm quyền nói, “Vương gia, chúng ta phụng mệnh đi cướp xe, kéo về toa xe cực kì nặng, vốn dĩ cho rằng bên trong trăm thạch* lương thực, ai ngờ bên trong toàn là đá! Thuần Vu Loan lừa gạt chúng ta!”

(*)Thạch: đơn vị dung tích khoảng 100 lít.

Tiền Phong thoáng kinh ngạc vì Bùi Nguyên liệu sự như thần, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần nói, “Vương gia, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Bùi Nguyên nói, “Tương kế tựu kế.”

Hắn căn dặn, “Gọi toàn bộ những võ tướng trong thành từ tứ phẩm trở lên, nói là có chuyện quan trọng cần phải thương lượng.”

***

Thư phòng Vương phủ sáng đèn cả đêm, mãi đến giờ Dần ngày hôm sau, các tướng quân mới rời đi, tuy từng người đều lộ sắc mặt mệt mỏi nhưng cũng không giấu được sự hưng phấn sáng lên trong mắt họ.

Đại tướng quân Tiền Phong lập tức kiểm tra lại ba vạn quân mã, chuẩn bị sau khi mặt trời lặn thì xuất phát, tập kích bất ngờ, một trận phá tan những quan địch đang bao vây lấy thành huyện Đại. Cùng lúc đó, lưu lại bên trong huyện Phong mười hai vạn binh mã, đợi đến lúc Thuần Vu Loan nghĩ là phòng vệ trong thành đã đến lúc yếu kém, bất ngờ hành động, vấy lên máu tanh.

Biên cảnh mấy năm nay chưa từng có chiến sự lớn như vậy, những tướng sĩ binh khí sớm đã khát máu, chỉ đợi đến ngày mai là có thể đại khai sát giới!

***

Lúc Bùi Nguyên về phòng, Bảo Ninh còn đang ngủ, nàng đang ôm Viên Tử trong ngực, khuôn mặt hai người đều đỏ bừng.

Bùi Nguyên không thắp đèn, trong phòng lờ mờ, hắn ngồi xuống bên người Bảo Ninh, sờ đôi tay đang nắm tay Viên tử của nàng. Tay của cả hai người đều có chút lạnh, hắn để tay của cả hai vào chăn bông.

Bảo Ninh ngủ cũng không sâu, hắn vừa đụng một cái đã tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, hỏi, “Chàng trở về rồi? Bây giờ là giờ gì?”

“Gà chưa gáy.” Bùi Nguyên lấy chăn đắp lại đến vai cho nàng, xoa mặt giúp nàng tỉnh ngủ, ôn nhu hỏi, “Tối hôm qua nàng ngủ khi nào, bảo bảo có quậy nàng không?”

Bảo Ninh bị cưỡng ép đánh thức, không vui đẩy hắn ra, “Ta vẫn còn chưa ngủ đủ, chàng thực đáng ghét, vừa trở về đã giày vò người ta…”

Bùi Nguyên hôn lên mắt nàng một chút, cắt ngang lời than phiền của nàng, “Bảo Bảo, mấy ngày tới có khả năng ta sẽ không ở cùng nàng được, nàng ở trong phủ đợi ta, không được chạy loạn, ở bên ngoài rất nguy hiểm. Ta sẽ để Trần Già lại bảo vệ nàng, nàng không cần phải lo lắng, chắm sóc bản thân cho tốt, nhiều nhất là năm ngày ta sẽ trở về.”

Bảo Ninh sửng sốt, phát hiện sự nghiêm túc trong giọng nói của hắn, hơi tỉnh lại hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bùi Nguyên nói, “Ta đi đánh trận.”

Bảo Ninh lập tức tỉnh táo, tâm trạng thoáng chốc tuột dốc không phanh.

Loại chuyện đánh trận này đối với nàng là quá mức xa xôi, cho dù đang ở biên cảnh, tuy nghe nói biên giới luôn xảy ra chiến sự dồn dập, tháng trước Khâu Minh Sơn còn dẫn binh đi đánh giặc ở Thanh Dương Quan, nói vậy nhưng nàng suy cho cùng cũng chưa từng thấy. Nói thật, trong lòng nàng cảm thấy may mắn vì bản thân không thấy, vốn dĩ nàng cũng rất sợ chuyện đổ máu, chuyện tử vong, nàng hy vọng huyện Phong sẽ mãi mãi không bị tập kích hoặc quấy rối bởi chiến sự. Bảo Ninh một lần nữa cảm thấy, huyện Phong chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, đây là đại bản danh của Bùi Nguyên, nơi đây bình mã cường tráng, đếm không xuể những tướng sĩ dũng mãnh.

Vậy nên dù nghe được báo nguy của huyện Đại, nàng vẫn không từ bỏ một tia may mắn kia, cố chấp cho rằng, mọi chuyện đều có thể được dàn xếp một cách hòa bình.

Nhưng giờ, nghe được Bùi Nguyên nói muốn đi đánh trận.

Bảo Ninh ý thức được, tình huống có lẽ đã tệ hơn rất nhiều.

Bảo Ninh yên lặng hồi lâu, lấy y phục ra mặc, lôi Bùi Nguyên ra ngoài: “Chúng ta ra ngoài nói, không được làm ồn Viên Tử.”

Bên ngoài đã tờ mờ sáng, mượn ánh sáng yếu ớt, nàng thấy được đáy mắt của Bùi Nguyên đã hơi đen, hẳn là cả đêm hắn đã không ngủ. Bảo Ninh đau lòng xoa hốc mắt hắn, hỏi,”Khi nào chàng đi?”

Bùi Nguyên đáp, “Giờ Dậu.”

“Vậy thì còn một ngày hôm nay.” Bảo Ninh nói, “Ta đi chuẩn bị nước, chàng tắm rửa rồi ngủ một hồi đi.”

“Không cần” Bùi Nguyên ngăn nàng lại, lăc đầu. “Không có thời gian cho mấy viêc đó đâu, chiêu bình trọng yếu, cúng kiếng, an bảo quân nhu lương thảo, cả ngày cũng không đủ thời gian. Ta sợ nàng lo lắng, nên mới đến nói vài câu, bây giờ lập tức phải đi.”

Mắt Bảo Ninh dần đỏ lên. Hiện tại suy nghĩ của nàng đã mẫn cảm hơn nhiều, ngoài miệng thì nói chán ghét Bùi Nguyên, nhưng từ tận đáy lòng hoàn toàn không muốn phải rời xa hắn.

Con đường phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, sinh tử vẫn là chuyện không thể đoán trước được.

Bùi Nguyên tuy nói mọi chuyện nghe có vẻ đơn giản dễ dàng, nhưng rốt cuộc đây cũng là chuyện đánh giặc, là binh khí. Không có người ngã xuống, thì sao có thể thắng được?

Mọi chuyện đột nhiên mà tới.

Bùi Nguyên thở dài ôm lấy nàng, “Nàng khóc cái gì, đã làm nương rồi mà cứ khóc mãi như đứa con nít. Ta hứa với nàng, nhiều nhất là năm ngày ta sẽ trở về.”

Hắn buông Bảo Ninh ra kéo dài khoảng cách, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Ninh Ninh, đừng quên thân phận của nàng, nàng là vương phi, khi ta rời đi, thì nàng là người có thân phận cao quý nhất trong thành. Bây giờ trước mặt ta thì nàng có thể rơi một hai giọt lệ như thế này, nhưng trước mặt người ngoài, tuyệt đối không được lộ ra dáng vẻ yếu đuối của mình.”

Bảo Ninh mím môi nhìn hắn, Bảo Nguyên bất đắc dĩ lau giọt lệ vương trên mắt nàng, “Lại nói, có gì đâu mà nàng phải khóc.”

Bảo Ninh biết mình không đúng, đại chiến sắp tới, nàng không nên là loạn trong lòng Bùi Nguyên. Nhưng thật sự là nàng đã bị Bùi Nguyên chiều đến hư, đã lâu như vậy, sinh hoạt hằng ngày của nàng đều không trải qua bất kì nỗi lo âu nào, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, đã quên đi làm thế nào mới có thể khắc chế được tâm tình của mình.

“Ta biết rồi.” Bảo Ninh miễn cưỡng mỉm cười đè lại những hỗn loạn trong lòng mình, “Chàng yên tâm, ta sẽ ở yên trong phủ đợi chàng trở về.”

Bùi Nguyên vuốt nhẹ mái tóc của nàng. Tính nói thêm gì nữa, nhưng nhìn sắc trời đã sáng hơn, hắn mới vội vàng, bây giờ không có thời gian.

“Ta đi đây.”

Bảo Ninh “Ừ ” một tiếng, điều chỉnh tốt nỗi lòng, hướng hắn cười cười phất tay, “Ngươi đi đi, ta thấy bên kia có người đang tìm ngươi, hình như là Tiền Phong tướng quân.”

Bùi Nguyên dặn dò, “Ta để lại Trần Già cho nàng, nếu bên ngoài có động tĩnh gì nàng cũng đừng sợ, cũng đừng có ra ngoài, chăm sóc thân thể thật tốt, đừng có tự giày vò chính mình…”

Hắn uy hiếp, “Nếu con có việc gì, ta sẽ…”

Bảo Ninh hỏi, “Thì chàng sẽ làm sao?”

Bùi Nguyên không nghĩ ra được lời gì độc ác để trả lời, được một lúc sau thì từ bỏ, hắn bất đắc dĩ bóp lấy cái má của nàng, “Nàng ngoan ngoãn đi, đừng để ta ở bên ngoài bị mất tập trung.

Bảo Ninh “Ừm” một cái, tiến lên ôm eo của Bùi Nguyên, sau đó buông ra, “Chàng cũng phải bảo trọng thân thể đó…”

Bùi Nguyên biết nàng nói vậy là có ý gì. Hiện tại thân thể hắn không khác người thường là mấy, nhưng nói cho cùng thì độc cũng chưa triệt tiêu hoàn toàn, lúc nào độc phát, không một ai biết trước được.

Hắn nhìn Bảo Ninh cẩn thận bước từng bước vào phòng, mãi đến khi thấy nàng đóng cửa lại, hắn mới rời đi.

***

Tiếng tù vang lên, cửa thành mở rộng, đại quân đúng giờ xuất phát.

Bảo Ninh mang theo Viên Tử đứng trên cổng thành nhìn bọn hắn rời đi.

Ba vạn tướng sĩ xếp thành hàng ngũ ngay ngắn ra khỏi thành từ bốn cửa, mỗi cửa mất khoảng nửa giờ.

Ánh nắng hoàng hôn chiếu lên tuyết trắng, móng ngựa vụt qua để lại vô vàn những hố cạn, lưng các binh sĩ thẳng tắp, áo giáp phản chiếu ánh nắng màu vàng. Đội ngũ như một con rồng đen dài, phía trước là lá cờ màu đen thêu Kim Hổ, chậm rãi đi xa.

Bảo Ninh không tìm được bóng dáng của Bùi Nguyên, có lẽ hắn không ra khỏi thành bằng cổng này, vốn dĩ nàng tới đây là vì hắn, giờ lại chẳng thấy hắn đâu.

Mất vài giây, Bảo Ninh giữ vững tinh thần, hít một hơi thật sâu.

Bên cạnh truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của Lưu ma ma, “Vương phi, người nhìn xem, lần đánh giặc này, phần lớn đều là những người trẻ tuổi.”

Bảo Ninh nói, “Nghe nói vì chiến sự gấp gáp, những binh sĩ đứng tuổi đã tử trận, không bù được lỗ hổng này, vì vậy những tiểu tử này mới phải ra chiến trường.”

Viên Tử hỏi, “Đối với những binh sĩ tử trận, thì người nhà của họ phải làm sao? Không thể đợi bọn họ trở về, thương tâm đau lòng biết bao nhiêu.”

Bảo Ninh và Lưu ma ma cũng không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, hai người nhìn nhau một hồi, Lưu ma ma dắt tay Viên Tử về chỗ thềm đá, “Viên Tử đói bụng ư? Chúng ta đi ăn cơm nhé, tối nay ăn thịt.”

Viên Tử nói được.

Bảo Ninh cười cười, nâng váy cùng đi xuống thành với bọn họ, lúc còn một bậc cuối cùng, xa xa thấy có một binh sĩ thủ thành bối rối chạy đến. Binh sĩ kia nhìn thấy nàng cũng hốt hoàng, vội vàng đứng vững hành lễ, “Thỉnh an Vương phi.”

Bảo Ninh hỏi, “Ngươi đến muộn?”

Đối với những binh sĩ vừa mới rời đi, nhìn hắn như vậy, rõ ràng là đi trễ.

Tưởng Thịnh khẩn trương nuốt nước miếng, chợt quỳ xuống nói, “Xin Vương phi thứ tội!”

Bảo Ninh đang cau mày, bị hắn dọa sợ hết hồn, khoát tay nói, “Thôi.”

Nàng cũng không nói nhiều, cất bước đi về phía Lưu ma ma và Viên Tử đang chờ, cùng nhau hồi phủ.

Tưởng Thịnh trong lòng vẫn còn sợ hãi, thở phào một tiếng.

***

Lúc hắn nhìn thấy Bảo Ninh, thật sự là đã chột dạ một phen, không phải là vì hắn đã đến chậm, mà là vì lúc nãy hắn đã chấp nhận một yêu cầu mà hắn không nên chấp nhận.

Một người tên Vương Tra tìm tới hắn, kín đáo đưa cho hắn một thỏi bạc, để hắn lúc đóng cổng thành, vụng trộm để hắn đi vào.

Trong quân lệnh, xác thận là cấm tiệt những chuyện như thế này, Tưởng Thịnh đáp ứng yêu cầu của Vương Tra, trong lòng cũng có sợ hãi. Thế nhưng, sự dụ hoặc của thỏi bạc là quá lớn, huống chi, đó cũng không phải là chuyện nguy hiểm gì cho lắm.

Chỉ là cho một người vào thôi mà, trong thành có mười mấy vạn quân trông giữ, còn có ba ngàn kỵ binh Bôn Lang quân tinh nhuệ nhất Chu triều.

Coi như là cho một tên thám tử đi nữa, thì cũng đâu gây nên chuyện gì loạn lạc được.

Tưởng Thịnh đáp ứng hắn.

***

Thời điểm đánh trống canh ba, Tưởng Thịnh thay ca.

Hắn cũng những binh sĩ đã buồn ngủ không chịu được, sốt ruột muốn quay về doanh trại để đi ngủ, Tưởng Thịnh mượn cớ đi vệ sinh, từ đó chạy ra ngoài, đến góc tường tây bắc nơi hắn và Vương Tra hẹn nhau, tranh thủ thời gian ném dây rễ gai xuống, thắt lại một chỗ trên tường.

Tưởng Thịnh cẩn thận quan sát bốn phía, yên tĩnh, không có người, hắn thả lỏng trong lòng.

Vương Tra bên kia thân thủ có vẻ rất tốt, chỉ một chút thời gian đã có thể bò lên, nói lời cảm tạ, “Cảm ơn huynh đệ.”

Lúc nghe được khẩu âm của Vương Tra, Tưởng Thịnh có chút cảm thấy cổ quái, hắn vội vàng thu dây thừng, thuận miệng hỏi, ” Ngươi không phải người ở đây? Từ đâu tới, tại sao cứ nhất định phải vào thành vào lúc này, đến để làm gì?”

Tra Nhĩ Qua nói, “Đúng là không phải người ở đây.”

Hắn nói, lấy chùy thủ từ trong giày ra, nhẹ nhàng rút khỏi vỏ.

“Ngươi không muốn nói, ta cũng lười hỏi.” Tưởng Thịnh cầm dây thừng, dặn dò, “Chỗ này mặc dù là góc chết, nhưng cũng có người đi tuần tra, mỗi canh giờ đều sẽ có người đến kiểm tra. Ngươi vẫn nên mau chóng rời khỏi đây, theo ta tính thì chừng một khắc nữa là sẽ có thủ vệ đến tuần tra.”

Tra Nhĩ Qua hỏi, “Sẽ có bao nhiêu người?”

Tưởng Thịnh đáp: “Đại khái mười hai mười ba người.”

Hắn hồ nghi nói: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Tra Nhĩ Qua cười cười, nói: “Không có gì.”

Tưởng Thịnh hơi không kiên nhẫn: “Vậy thì nhanh lên đi thôi, lề mà lề mề chờ cái gì, chờ chết sao.”

Nói, hắn xoay người, đang muốn cất bước rời đi, chợt bị Tra Nhĩ Qua sau lưng che miệng lại. Tưởng Thịnh hoảng sở hai mắt mở to, còn chưa kịp đánh trả, bụng đã cảm thấy nhói đâu, nhìn xuống, thấy đã bị một lưỡi dao đâm xuyên qua, mau tươi chảy xuống từng dòng, thoáng cái đã chảy xuống ướt cả giày,

Sợ hắn không chết, Tra Nhĩ Qua còn bồi thêm mấy nhát, thẳng đến khi Tưởng Thịnh hoàn toàn xụi lơ, trong cổ ngay cả âm thanh “Ô ô” cũng không thể phát ra được, mới buông hắn ra.

Hai mắt Tưởng Thịnh trợn trắng, ngã trên mặt đất như cá chết.

Tra Nhĩ Qua cướp lấy dây thừng trong tay hắn, dựa theo cách vừa rồi Tưởng Thịnh làm, thắt một đầu dây ở phía bên kia rồi thả dây xuống. Rất nhanh, phía bên kia đã leo lên hơn mười tướng sĩ cao lớn. Lúc này, đã qua một khắc đồng hồ, cách đó không xa truyền đến tiếng đế giày đi trên mặt đất thanh thanh.

Tra Nhĩ Qua biết người đến là thủ vệ tuần sát, hắn thủ thế, ra hiệu những người phía sau dừng lại. Một đoàn người trốn ở chỗ tối trong gốc tường, nhìn những thủ vệ kia tiến đến rồi lại rời đi. Tra Nhĩ Qua nắm lấy thời cơ, vung cánh tay dài, mười mấy người lập tức ùa lên, chỉ trong thoáng chốc đã đánh lén thành công, đem những thủ vệ kia đều cắt cổ từ phía sau.

Tra Nhĩ Qua cười tán thưởng, “Không hổ là tử sĩ kiệt xuất nhất Vương đình ta.”

Đêm dài lạnh lẽo, mặt trăng bị che lấp bởi mây đen trên bầu trời, lại có những bông tuyết không ngừng rơi xuống.

Lúc này, là thời điểm mệt mỏi nhất của tất cả mọi người, thời điểm buông lỏng nhất, cũng là thời điểm đột kích ban đêm tốt nhất.

Tra Nhĩ Qua ra lệnh cho những tử sĩ cởi y giáp của thủ vệ rồi mặc vào, còn những cái xác kia thì kéo đến nơi hèo lánh, sau khi bọn họ đã ngụy trang thành thủ vệ rồi thi xếp thành hàng đi về phía cổng thành chính.

Bách Phu Trưởng là người trong coi cửa thành chính, xa xa thấy bọn hắn đi đến, không vui mà ngăn cản hỏi, “Các người đến đây làm gì? Tuần tra thì cũng phải làm theo quy tắc, sao có thể đi loạn như vậy, đi đến chỗ các người cần đi đi!”

Tra Nhĩ Qua không dừng lại, đi thẳng qua, trong tay âm thầm nắm chặt trường đao.

Bách Phu Trưởng thẹn quá hóa giận, bước nhanh về phía trước, đưa tay muốn cho Tra Nhĩ Qua một bạt tay, “Nghe không hiểu lời lão tử hả! Đã nói là ngươi mẹ nó đừng có đi loạn….”

Bàn tay hắn còn chưa rơi xuống, trường đao của Tra Nhĩ Qua đã đâm xuyên qua bụng hắn.

“Có nội gián..” Bách Phu Trưởng suy yếu kêu lên ba chữ cuối cùng, Tra Nhĩ Qua một tay rút đao ra, khua tay nói: “Lên!”

Cửa thành phòng vệ trong nháy mắt đại loạn.

Tiếng chiêng cảnh báo vang lên, rất nhanh đã có người đến tiếp viện. Nhưng người Tra Nhĩ Qua đem đến tất cả đều là những tử sinh Hung Nô tinh nhuệ, lấy một địch mười cũng không hề hấn gì, hai bên giằng co, xa xa truyền đến âm thanh vạn mã đi đến, vang lên như sấm. Hai mươi vạn quân Hung Nô đen như thủy triều tràn tới, tuyết rơi mù mịt, thủ vệ trên tường thành thấy đoàn quân dài đen dài như rồng, đáy mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, hô lớn, “Có quân địch đánh tới! Cáo nguy! Cáo nguy!”

***

Nơi cửa thành đã loạn thành một đám, tướng quân Tiền Phong được lưu lại để thủ thành nhanh chóng nghênh địch, Bảo Ninh trong Vương phủ cũng bị đánh thức.

Tuy nàng không giúp được gì, những cũng không ngủ được, ôm Viên Tử ngồi bên bàn, nóng lòng chờ chiến báo phía trước, một canh giờ đầu cơ hồ toàn là những tin tức xấu.

Mặc dù Bùi Nguyên để lại binh mã sung túc, cũng đã sớm chuẩn bị chiến đấu, nhưng quân địch quá mức gian trá, đã giết hơn một nữa thủ vệ canh thành, dự tính muốn mở cổng thành từ bên trong, may mắn là đã bị Tiền Phong ngăn lại. Nhưng trải qua trận tập kích quấy rồi này, sĩ khí đại suy, đối phương khí thế mạnh liệt, nhân số lại đông đảo, mấy lần suyết nữa là đã thất thủ.

Lại qua một canh giờ, tình hình chiến đấu đã ổn định hơn, hai bên thế lực ngang nhau, quân Hung Nô cũng đã mất đi nhuệ khí ban đầu lại thêm tuyết rơi sau cửa thành vừa trơn trợt lại vừa ướt, bọn hắn có điểm không ổn, có dấu hiệu rút lui.

Còn một canh giờ nữa là trời sáng.

Nghe được tin báo chiến thắng, trong lòng Bảo Ninh dần dần buông lỏng, lúc này mới cảm thấy đầu đau như búa bổ, thể lực đã chống đỡ hết nổi.

Lưu ma ma dìu Bảo Ninh đi nghỉ ngơi, Trần Già giữ ở ngoài cửa.

Lúc này vương phủ gần như không có thủ vệ, tất cả mọi người đều đi đánh lui quân địch, trong vương phủ trống rỗng, chỉ còn nữ quyến.

Tại một gốc vắng vẻ, một phân đội nhỏ mấy ngày trước đã ẩn nấp vào thành, nhân dịp bên ngoài đang loạn lẻn vào trong vương phủ đợi lệnh.

Bọn hắn nhận lệnh của Thuần Vu Loan: Cướp Tế Bắc vương phi và một đứa nhóc năm tuổi tên là Viên Tử.

Đây là cam kết của Thuần Vu Loan đối với Bùi Tiêu, cũng một phần xuất phát từ tư tâm.

Hắn sớm đã nghe được thanh danh ái thê của Tế Bắc vương, hắn mười phần muốn nhìn một chút, nữ nhân này không bước chân ra ngoài đã thành danh nữ nhân Tắc Bắc, rốt cuộc là lớn lên trông như thế nào?