Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 140: Hương ngọt



Bùi Nguyên cố gắng giữ bình tình, lãnh đạm hỏi: “Đây là ý gì?”

Bảo Ninh ngồi dậy, tấm sa mỏng khó khăn lắm mới che được phong cảnh trước ngực, lấy dũng khí, cuối cùng mềm mại nói với hắn: “Lâu rồi chưa thân mật với chàng, có chút muốn.”

Nàng dứt lời, ánh mắt Bùi Nguyên lập tức có thay đổi.

Nàng thậm chí không biết, giọng nói nhút nhát và rụt rè này, vẻ ngoài mềm mại như bông hoa khiến người ta muốn tàn phá này, đến cùng câu dẫn bao nhiêu nam nhân.

Bước chân Bùi Nguyên nặng ngọc đi qua nàng, có chút khom lưng, ngón tay nắm cằm nàng, thấp giọng nói: “Phải nói rõ ràng, chỗ nào nhớ đến ta?”

Bảo Ninh không nghĩ dẽ được trả lời như vậy, sững sờ trong chốc lát, ánh mắt trở nên mơ màng.

Bùi Nguyên nhìn nàng chăm chú. Hô hấp giao hòa, nhịp tim Bảo Ninh đập nhanh hơn, nhẹ giọng đáp: “Trong lòng nhớ chàng.”

“Không đúng, tiểu lừa gạt.” Bùi Nguyên cười, ánh mắt hắn thăm dò nhìn xuống dưới, rơi vào một địa phương bị Bảo Ninh che giấu, “Ngoại trừ tâm, còn chỗ nào nhớ đến ta?”

Bảo Ninh lâp tức hiểu được hắn đang nói chỗ nào, mặt đỏ bừng.

Nàng hé môi không nói được. E ngại Bùi Nguyên hung ác trêu trọc, Bảo Ninh hối hận, muốn lùi bước.

Thân thể vừa nghiêng về sau, bị Bùi Nguyên kéo cánh tay: “Được, không nói cái này, đổi sang câu hỏi khác.”

Giọng hắn khàn khàn, tay di chuyển lên gáy nàng, chậm rãi vuốt ve: “Chỗ nào nhớ ta? Chỉ đi.”

Bảo Ninh phát hiện Bùi Nguyên có gì đó không thích hợp. Trước kia hắn không như vậy, chính hắn không có điểm mấu chốt, nhưng sẽ ba bốn lượt thúc dục nàng. Bây giờ Bùi Nguyên tựa như mặt hồ phẳng lặng, nhưng dưới đáy giấu dòng nước chảy xiết.

Bùi Nguyên quỳ một chân xuống đất, ngón tay khẽ chọc cổ nàng, dò hỏi:

“Chỗ nào nhớ đến ta? Nói một chút, hoặc là chạm vào cũng được.”

Da thịt ở giữa tiếp xúc, từ lưng Bảo Ninh trở xuống bị tê dại, bất giác rùng mình một cái.

Nàng nghĩ đến nhiệm vụ tốt nay, từ từ nhắm hai mắt, thấy chết nhất đành phải sờ xuống: “Chỗ này.”

Bảo Ninh cảm giác vật kia bỗng nhiên bật đến, nóng bỏng, tâm cũng nhảy xuống.

p/s: Bảo Ninh không hiểu ý, sờ xuống “đó đó” của Bùi Nguyên.

“Ta đã biết, chờ chút nữa để nó hầu hạ nàng thật tốt.” Trong mắt Bùi Nguyên ẩn giấu ý cười, khẽ vuốt cằm, lại nhĩ tới gì đó, cau mày nói, “Không đúng, nàng vẫn chưa nói cho ta biết, đến cùng chỗ nào của nàng nhớ ta. Hoặc nói, nàng muốn nó tiến vào đâu.”

Mặt Bảo Ninh nóng đến run lên, lần này nàng không mở miệng.

Bảo Ninh không làm nàng khó xử, chỉ cầm tay nàng di chuyển xuống dưới, tự sờ lên địa phương mềm mại: “Là chỗ này, đúng không?”

Hắn “à” một tiếng, nắm tay nâng lên: “Không mặc quần nhỏ?”

Bảo Ninh nhìn đầu ngón tay hắn có tầng nước óng ánh quỷ dị, cảm thấy vừa thẹn vừa xấu hổ, thân thể lại mềm nhũn.

“Xem ra đã chuẩn bị xong.” Ngón tay Bùi Nguyên lại cho vào, làm động tác nhu hoà, ghé bên tai Bảo Ninh hỏi: “Có phải rất muốn hoà làm một với ta, cảm giác tràn trong thú vui? Ta sẽ đi vào, phá vỡ từng nếp uốn, ta có thể đi đến nơi sâu nhất. Ta đụng phải nơi đó, đúng không? Mỗi lần đụng vào điểm mẫn cảm, nàng sẽ kêu lên, nếu nàng tận mắt nhìn thấy ta đi vào, có phải thoải mái hơn một chút không?

Bảo Ninh hô hấp thật sâu, nàng không biết trả lời Bùi Nguyên thế nào.

Lúc mới bắt đầu, rõ ràng nàng là người chủ động, chỉ qua dăm ba câu nói, nàng lại trở thành dê đợi làm thịt.

Bùi Nguyên dụ dỗ nàng: “Cúi đầu nhìn ngón tay ta.”

Bảo Ninh bị ép cúi đầu, nhìn ngón tay hắn ra vào, cảnh tượng trước mắt cùng cảm giác trống rỗng ập đến, Bảo Ninh không biết nên hình dung thế nào, nàng cảm thấy sóng nhiệt sắp tuôn trào, nước mắt cũng trào ra.

Ngón tay Bùi Nguyên vùi dưới tầng sao mỏng, hôn môi nàng nói: “Bên trong thật chặt, vừa mềm, vừa nóng.”

Hắn nói: “Có muốn ta đi vào không?”

Bảo Ninh không trả lời, Bùi Nguyên cũng không vội, hắn kiên nhẫn khích thích nàng trước, càng muốn nàng mở miệng: “Có muốn ta đi vào không?

Bảo Ninh nhắm mắt lại, ngập ngừng nói: “Muốn…?”

Bùi Nguyên dùng thêm lực, tiến về phía trước, lại buông tay, đuổi không tha nói: “To hơn một chút, nói cả câu cho ta nghe.”

Bảo Ninh bị đau, khóc càng lớn hơn: “Ta muốn chàng tiến vào.”

Nàng mở mắt, cái mũi cũng đỏ, kéo dài thanh âm nói: “Đừng giày vò ta nữa, A Nguyên…”

Sắc mặt Bùi Nguyên đen lại, hắn ừm một tiếng rồi ôm nàng lên. Tấm sa mỏng rơi xuống, hắn nhanh chân đi đến bàn trang điểm, đặt Bảo Ninh ngồi trước gương, sau đó cởi áo bào của mình.

Ngón tay Bảo Ninh nắm mép bàn, trơ mắt quan sát.

Món y phục cuối cùng rơi xuống, Bùi Nguyên lấn tới, cúi đầu ngậm môi nàng.

Bảo Ninh mê man đón nhận, những gì nàng muốn hỏi không phát ra khỏi miệng, Bùi Nguyên giống như bị điên.

Một lần cuối cùng, hắn ôm nàng, đối mặt với tấm gương, Bảo Ninh cong gối khoác lên khuỷu tay hắn, nhìn thấy chính mình, cũng nhìn thấy vành mắt hắn đỏ hồng, còn có phần giao nhau. Nàng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy, bụng nàng càng căng lên, dòng nước bên trong muốn chảy ra, lại bị Bùi Nguyên đưa vào trong. Nàng mệt rã rời, quên mất xấu hổ.

Đợi đến khi Bùi Nguyên phóng thích, Bảo Ninh không kìm được nước mắt, cảm tạ vì cuối cùng đã kết thúc.

Chắc đầu nàng bị úng nước, mới nghĩ cách dâng thịt lên tận miệng con sói hung ác này.

Bùi Nguyên ôm nàng trở về giường.

Bảo Ninh nằm bên gối ngủ gục, bỏ lỡ sự dịu dàng gần như tràn đầy trong mắt Bùi Nguyên, nụ hôn khẽ rơi trên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của nàng.

Thơm ngọt.

***

Sáng sớm hôm sau, Bùi Nguyên thức dậy trước khi bình minh đến.

Lưu ma ma ở bên ngoài trông coi hạ nhân quét rác, thấy hắn ra, kinh ngạc hỏi: “Vương gia, giờ vẫn còn là thời gian nghỉ ngơi, sao ngài dậy sớm vậy? Đợi chút nữa đồ ăn sáng mới làm xong, ngài muốn đợi thêm không?”

Bùi Nguyên đi lên phía trước: “Không cần, ta tiến cung một chuyến, rất mau sẽ về.”

Nhớ tới gì đó, hắn dừng lại, dặn dò cẩn thận: “Chăm sóc Vương phi thật tốt, chờ nàng tỉnh lại, cho nàng ăn cơm trước, sau đó hầu hạ nàng tắm rửa. Nhất định phải ăn cơm xong mới tắm, nàng ồn ào cũng vô dụng.”

“Còn có, khuyên nàng uống chút thuốc bổ, nếu nàng không muốn, đi mua ít kẹo cho nàng.”

“Nếu nàng nhắc đến ta, nói với nàng khoảng buổi trưa ta có thể đã về, không cần chờ ta ăn cơm. Lại nói cho nàng, ta sẽ mang bánh ngọt về, nàng đừng ăn quá nhiều cơm, để phần bụng.”

“Còn có, nếu buổi trưa ta không về kịp, dặn nàng đi ngủ, thấy nàng ngủ say mới đóng chặt cửa sổ, đừng để gió thổi nàng.”

Bùi Nguyên trầm tư một lát, cảm thấy không bỏ sót thứ gì, vuốt cằm nói: “Chỉ có như vậy.”

Lưu ma ma nghe từng cái một, tiễn hắn ra ngoài.

Trần Già còn chưa đến, Bùi Nguyên tự đến chuồng ngựa dẫn ngựa ra.

Ánh dương vừa xẹt qua chân trời, thời tiết hôm nay tốt. Bùi Nguyên ngẩng đầu nhìn một chút, thiên không vắng lặng, không gió không mây, tâm tình hắn cũng như thế.

Hôm qua hắn chỉ nguỵ trang, hôm nay là chân thật.

Bùi Nguyên nhớ tới hôm Trung thu tiến cung, Bảo Ninh và hắn ngồi dưới thềm đá trong Ngự hoa viên, nàng nói với hắn, nàng sẽ là sức mạnh của hắn. Khi đó hắn chưa hoàn toàn cảm nhận được câu nói này, bây giờ hắn đã rõ, sức mạnh đó chính là có Bảo Ninh ở đây, hắn không sợ gì nữa.

Bảo Ninh chính là món quà tuyệt vời nhất Thượng đế ban tặng cho hắn, còn những thứ khác, có cũng được, không có cũng được, dù sao chỉ là dệt hoa trên gấm.

*Dệt hoa trên gấm: ý chỉ việc tô điểm thêm cho cái đẹp, nghĩa bóng ám chỉ hành động thừa thãi, ở đây nói đến việc nịnh hót.

Đến Trường Thu cung đã là giờ Thìn. Chu đế làm việc một Hoàng đế cần làm, cho dù các đại thần nghỉ ngơi, Người cũng dậy thật sớm phe tấu chương chưa làm. Trước thời gian này, Chu đế đã dùng qua bữa sáng, luyện kiếm hai khắc đồng hồ, đang ngồi trong chính điện của Trường Tín cung đọc sách.

Bùi Nguyên căn chuẩn thời gian đi đến, nhưng lại vồ hụt.

Đại Thái giám Khuyên Yển ở đó, Bùi Nguyên hỏi Chu đế ở đâu, Khương Yển bẩm báo: “Buổi sáng bên Cung chính tư có người tới hồi bẩm, nói Cao thị muốn gặp bệ hạ, không gặp sẽ liều chết nói ra chuyện quan trong nhất. Bệ hạ đến đó đã gần nửa canh giờ, tính toán thời gian, cũng sắp trở về. Tứ điện hạ ngồi xuống uống trà trước, chờ đợi một lát.”

Cao Quý phi bị tước thân phận, dù sao từng là Hoàng phi, bị Hình bộ nhốt vào ngục không thích hợp, tạm giải vào nhà giam bên Cung chính ti.

Bùi Tiêu bị phế tước vi Thái tử, bị nhốt trong lao của Hình bộ.

Chuyện đã qua hai ngày, bên Bùi Tiêu vẫn chưa nhận tội, hắn chỉ nói mình không biết gì, có nhiều cố ý hãm hại, còn thừa dịp cai ngục không chú ý, đập vỡ chén trà cắt cổ, tự sát để chứng minh bản thân trong sạch. Cũng may được phát hiện trở về, cứu sống được, chỉ mất một chút máu.

Bùi Nguyên nghĩ, tên Bùi Tiêu này thật biết ý, hắn là tay hạo thủ chuyện chơi trò khổ nhục kế, một khi không kiểm soát được kế hoạch, hắn lập tức tự hại mình.

Nhưng lần này chứng cứ vô cùng các thức, hắn vẫn không nản chí, có can đảm liều mạng một lần, điều này khiến cho Bùi Nguyên vô cùng ngạc nhiên.

Bùi Nguyên nhớ tới ánh mặt của Cao Quý phi ngày đó, bà ta có thể… Đã chuẩn bị đường lui.

***

Nhà giam của Cung chính ti xây dưới lòng đất, âm u ướt lạnh, có rất nhiều con trùng nhỏ bò qua bò lại trên tấm chiếu tranh.

Tóc tai Cao Quý phi rũ rượi, sắc mặt trắng bệch ôm đầu gối, đôi mắt sáng lên khi nghe thấy tiếng khoá cửa truyền đến.

Chu Đế cau mày đi tới, căm ghét nhìn bà ta: “Ngươi tìm trẫm đến, có chuyện gì cần nói? Nếu ôn lại tình cũ thì không cần.”

“Những chuyện kia, do một tay thần thiếp gây lên, không liên quan tới Tiêu nhi, Là thần thiếp vu oan hãm hại Đại Hoàng tử và Tứ Hoàng tử, là thần thiếp âm thầm hạ độc Hoàng hậu, là thần thiếp đặt bẫy hại Tứ Hoàng tử phi, Tiêu nhi không biết gì hết.” Cao Quý phi đứng lên, thanh âm mềm mại nhu mị, “Có gì trách phạt, một mình thần thiếp gánh chịu, nếu muốn giết thần thiếp cũng được, thần thiếp chết chưa hết tội, nhưng Tiêu nhi vô tội, hắn nhất định phải sống.”

“Ngươi coi trẫm là kẻ ngu?” Chu đế phẫn hận nhìn bà ta, “Ngươi, Cao gia sau lưng ngươi, cả nhi tử của người, đều là cá mè một lứa! Bằng chứng sừng sững như núi, chẳng lẽ trong lòng ngươi vẫn ảo tưởng? Cho rằng chỉ bằng mấy lời nói dối này, trẫm lập tức tin tưởng ngươi?”

“Bệ hạ nhất định phải tin tưởng thần thiếp.” Cao Quý phi nhìn thẳng Chu đế, gằn từng chữ, “Nếu không, thần thiếp sẽ nói tất cả chuyện xấu bệ hạ làm năm đó!”

Giọng nói bà ta âm tàn, Chu đế run lên, trong lòng dấy lên tia sợ hại.

“Ngươi có ý gì?”

“Bệ hạ, người đang giả ngu gì vậy?” Cao Quý phi kéo lê giếng xích trên chân, đi về hướng Người, “Trong những năm nay, Tứ điện hạ chưa từng từ bỏ qua việc điều tra chân tướng cái chết năm đó của mẫu phi hắn. Bằng thủ đoạn của hắn, nhiều năm như vậy, thậm chí chưa từng có manh mối, bệ hạ, người nói xem lý do là gì?”

Chu đế bỗng nhiên trừng mắt, không tin nhìn bà ta: “Ngươi muốn nói gì!”

“Bởi vì do người giết!”

Chu đế dùng một chưởng đẩy bà ta, quát lớn: “Hồ ngôn loạn ngữ!”

Cao Quý phi nhìn mắt Người, tiếp tục nói: “Thần thiếp tận mắt nhìn thấy, Khương Yển công công thay lời bệ hạ mời Hiền phi muội muội đến Trường Tín cung dùng bữa với người, nhưng lại mang nàng tới ngọn núi không người qua lại. Thừa dịp nàng không chú ý, đẩy nàng vào sơn động đã được đào sẵn, dùng tảng đá lớn che cửa hang. Sau đó, nguỵ tạo hiện trường Hiền phi muội muội trượt chân rơi xuống hồi, tìm một “hung thủ” xui xẻo, không phải sao?”

Chu đế chợt thở gấp: “Hồ ngôn loạn ngữ! Đồ độc nữ, ngươi điên rồi, ăn nói những lời khùng điên!”

“Người sao phải chột dạ?” Cao Quý phi cười nói, “Người cũng vì nước vì dân, người lo lắng Hiền phi muội muội cách mệnh gây hoạ, lại vừa hay đại chấn trăm năm ấy sắp ập đến, Quốc sư đại nhân nói nhài giết Hiền phi là xong việc. Ngài lập tức làm. Nhưng không dám nói cho người ngoài, sợ bị mang danh bạc tình bạc nghĩa, càng sợ Tứ Hoàng tử biết. Người hiểu rõ tính tình của hắn, nếu hắn biết chân tướng, dưới cơn nóng giận, cũng có khả năng tiến binh mưu bản. Người nhìn xem, thật xấu hổ. Đáng tiếc, người cho rằng không có khe hở, nhưng bị thần thiếp nhìn thấy, còn nhìn rất rõ.”

Chu đế lạnh lùng nhìn bà ta: “Ngoại trừ ngươi, còn những ai biết việc này?”

“Nhiều lắm.” Cao Quý phi cười vũ mị, “Nếu người không làm tổn thương tính mạng Tiêu nhi, để hắn sống tốt, vậy sẽ không có người nói ra.”

Chu đế nói: “Hắn phạm phải tội chết! Tội mưu phản!”

“Bệ hạ, người muốn sau khi mình chết không có người an táng, phơi thây bên lề đường sao?” Cao Quý phi cao giọng đánh gãy lời kia, “Người phải biết, nếu việc này tiết lộ ra ngoài sẽ thế nào. Đại Hoàng tử mất tích, Nhị Hoàng tử là tên đần, Tiêu nhi chết rồi, Tứ Hoàng tử mặt trở mặt thành thù, Ngũ Hoàng tử cũng tốt, hắn có thể trở về thừa kế đại nghiệp của đất nước, nhưng chẳng lẽ trở thành kẻ địch của Tứ ca mà hắn kính trọng nhất?”

Chu đế giơ tay lên, hai mắt đỏ hồng, thở gấp mầy lần, “ba” một tiếng rơi lên mắt Cao Quý phi.

Cao Quý phi bị đánh nghiêng đầu sang một bên, bà ta không để ý, lau máu trên khoé môi, hỏi: “Bệ hạ suy nghĩ kĩ chưa?”

Chu đế cắn răng, hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”

“Thần thiếp không làm khó ngài, thần thiếp chỉ là mẫu thân bình thường, muốn con mình sống thật tốt.” Mắt Cao Quý phi dần đỏ, chợt quỳ xuống đất, dập đầu nói, “Tiêu nhi bị phế tước vị Thái tử, thỉnh bệ hạ dừng ở đây! Biên giới phía Nam sắp có chiến sự, Tiêu nhi có tài thống lĩnh tướng sĩ, có thể phục vụ đất nước, thỉnh bệ hạ phái Tiêu nhi xuống phía Nam giám quân, chống cự Nam Man!”

Chu đế từ từ nắm hai mắt, bình phục hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Nếu chiến sự thất bại, đời này hắn không cần hồi kinh.”

Cao Quý phi mừng rỡ: “Cẩn tuân thánh ý!”

Chu đế không muốn nhìn bà ta, hất tay áo lên, bước nhanh ra khỏi địa lao.

***

Khương Yển nhìn thấy bệ hạ trở lại Trường Tín cung, khoé mắt Người đỏ bừng.

Ông không dám hỏi thêm, cung kính nói: “Bệ hạ, Tứ điện hạ đã đợi lâu.”

Chu đế giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, Bùi Nguyên đứng cách hắn ba bước xa, đang muốn hành lễ đại bái.

Chu đế cản lại: “Không cần.”

Rối rắm, áy náy, mọi cảm xúc lộn xộn tụ lại, Chu đế không dám nhìn thẳng vào mắt Bùi Nguyên.

Người ôn hoà nói: “Nguyên nhi chịu oan khuất, trẫm sẽ đền bù, cho con một công đạo.”

Bùi Nguyên ngạc nhiên nghe những lời kia, cau mày nói: “Lần này nhi thần tới, không phải vì sự tình hôm đó.”

Chu đế hỏi: “Vậy vì chuyện gì?”

Bùi Nguyên chắp tay nói: “Đến ngày thu hoạch vụ thu, Hung Nô tập kích quấy rối, dân chúng biên cương không chịu nhiễu loạn, nhi thần nguyện lập tức lên đường đốc quân, chia sẻ lo lắng cùng bệ hạ.”

Ban đầu nhìn thấy lá thư này, Bùi Nguyên ngoại trừ chấn kinh, phản ứng đầu tiên chính là trốn tránh.

Nhưng lừa mình dối người không phải tính cách của hắn, sau khi bình tĩnh lại, Bùi Nguyên vẫn quyết định đích thận gặp mặt Khâu Minh Sơn, đem những nhân quả hỏi thăm rõ ràng. Bất kể kết quả thế nào, hắn đều có thể thản nhiên tiếp nhận, nếu hắn thật sự không mang huyết mạch Hoàng thất, Bùi Nguyên nghĩ, chắc hẳn hắn sẽ từ bỏ tất cả từ đây, cùng Bảo Ninh đi tìm thôn xóm bí ẩn, sống những ngày không bị quấy nhiễu.

Nếu mang huyết mạch Hoàng thất, hắn sẽ làm gì? Xuất phát từ thân phận Hoàng tử, trung thành với triều đình, có lẽ hắn giết Khâu Minh Sơn, bởi vì ông ta chất giấu dã tâm phản quốc, tương lai sẽ là nguy hiểm lớn. Tuy nhiên, xuất phát từ tư tình, hắn không biết nên ra tay thế nào… Đây là tình huống khó lựa chọn.

Bùi Nguyên vừa dứt lời, mí mắt cung kính rủ xuống, che giấu suy nghĩ trong mắt.

Chu đế nhìn sắc mặt hắn, trong lòng khơi lên sóng to gió lớn, sững sờ hỏi: “Ngươi, ngươi muốn rời khỏi kinh thành?”

Người sợ hãi, những lời Cao Quý phi đã nói hắn nghe được, thật sự sợ hãi. Người không tự chủ nghĩ đến, nếu quả thật có ngày đó, Bùi Nguyên sẽ rời khỏi Người, bên cạnh Người không có ai tin tưởng để nói dõi, Người phải vượt qua tuổi già này như thế nào? Hoàng triều này nên truyền cho ai?

Nếu thật sự như thế, giang sơn của Bùi thị do chính tay Người làm mất, không nói Người có thể kết thúc yên lành hay không, chờ ngày Người vùi sau trong lòng đất, phải đối mặt với liệt tổ liệt tông thế nào?

Chu đế không đợi Bùi Nguyên trả lời, cứng nhắc từ chối: “Không cần phải vậy. Kinh thành mới là nhà của con, đất phong chỉ là thực ấp chi địa, con không cần đích thân đi, tự có người lo liệu. Trẫm đã lớn tuổi, trên người nhiều bệnh, rất cần con, con ở lại cũng có thể chia sẽ lo lắng với trẫm.”

Chu đế nói xong những lời này, dừng một chút, lại nói: “Đất nước cần Thái tử, Đông cung không thể bỏ trống, mà bây giờ, người thích hợp chỉ có con.”