Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 114: Gà quay



Mọi người hoài nghi nhìn hắn, Bảo Ninh cũng thế.

Nàng ngắm nhìn Bùi Nguyên, hắn uống hơi nhiều, ngửa lưng tựa vào thành ghế, hai chân tách ra, tư thái tùy ý, nhìn thế nào cũng không giống phong nhã của người biết chơi đàn tì bà.

Đại nhi tử của Giả Hiến năm nay mới hai tuổi, nhưng đã biết nói chuyện, rất thông minh. Đưa nhỏ lộ hai cái răng sữa nhỏ, vỗ tay cười nói: “Khoác lác, khoác lác!”

Giả Hiến vội vàng che miệng đứa nhỏ, muốn tạ lỗi, Bùi Nguyên khoát tay nói: “Không sao.”

Trong tửu lâu nuôi ca nữ, Trương Hòa Dụ đi mượn đàn tì bà rất nhanh đã quay lại, tiện thể cầm một cây sáo trúc.

Đại tỷ nhìn thấy, cười nói: “Đưa Bảo Ninh đi, trước kia còn ở khuê trung, cha mời nhạc sĩ đến dạy nhạc khí, Bảo Ninh thổi sáo tốt nhất, được người trong phủ khen hết lời.”

Quý Đồng Sơ tiếp lời: “Nói như vậy, ta nhớ lại chuyện khi đó, lúc ở khuê trung là thời gian khó quên nhất. Ta nhớ được, Đại tỷ đánh đàn tranh rất tốt.”

Tam tỷ Quý An Lộ nghe được che môi cười: “Đúng rồi, Đại tỷ sẽ đánh đàn tranh, Nhị tỷ đánh cổ cầm, Tứ muội muội am hiểu hạc cầm, Ngũ muội muội thổi sáo hay nhất. Chỉ có ta ngốc, cái này không học được, cái kia cũng không học được, chỉ thích ăn, về sau mới gả cho tên đầu bếp.”

Trương Hòa Dụ bị điểm tên, ngượng ngùng xoa tay, ngu ngơ cười. Mọi người cũng cười lên.

Nhắc đến Quý Gia Doanh, Quý Hướng Chân cười nhẹ: “Gia Doanh… Nàng ấy bị dạy hư, tính tình xảo quyệt, luôn làm chuyện sai trái.”

“Thời gian đẹp, không nói những chuyện bực bội nữa.” Bùi Nguyên cắt ngang lời nàng, hắn ôm đàn tì bà vào ngực, tư thế vẫn lười biếng như cũ, mí mắt rủ xuống, ngón tay gảy dây đàn, một tiếng “bang” dài vang lên.

“Muốn nghe bài nhạc nào?”

Bảo Ninh không quá tin tưởng, bám vào tay hắn, nhỏ giọng nói bên tai: “A Nguyên, nếu chàng không biết đàn thì bỏ xuống, cứ việc nói thẳng, chàng đừng ráng chống đỡ.”

“Nàng cho rằng ta ngang ngược?” Bùi Nguyên hừ lạnh một tiếng, “Phải cho nàng nhìn một chút, nếu không, không biết nàng hiểu lầm ta tới khi nào.”

Bảo Ninh cười lên: “Được, vậy thủ khúc ‘Dương xuân bạch tuyết’, có được không?”

*“Dương Xuân khiến vạn vật biết đến mùa xuân, hòa cùng gió nhẹ thư thái; Bạch Tuyết nghiêm trang, thánh khiết, như tiếng ngọc giữa rừng trúc trắng xóa tuyết rơi.”

Bùi Nguyên nói: “Sẽ không.”

“…” Vừa rồi Bảo Ninh chờ mong bao nhiêu giờ tiêu tán hết, chỉ cảm thấy không còn gì để nói.

Giả Hiến giải vây: “Danh khúc còn nhiều, ‘Tịch dương tiêu cổ’, cái này thế nào?”

*Tịch dương tiêu cổ: khúc nhạc miêu tả vẻ đẹp đầy thơ mộng của sông nước mây trời vùng Giang Nam, núi sông bốn bể, vạn vật chung nhà. Lấy cảm hứng từ bài thơ “Xuân giang hoa nguyệt dạ” của nhà thơ Đường nổi tiếng Trương Nhược Hư.

Bùi Nguyên nói: “Quá văn nhã thanh tú, không thích.”

Quý An Lộ nghĩ kế: “Vậy ‘Hán cung thu nguyệt đi’, giảng cố sự tình yêu, các cô nương đều thích nghe.”

*Hán cung thu nguyệt: bản nhạc khúc với nỗi buồn và lời tự tình của những nàng cung nữ chôn vùi tuổi thanh xuân nơi bức tường thành kiên cố, chốn thâm cung như ánh trăng thu lạnh lẽo cô độc, đơn lẻ mà khao khát được thoát khỏi bi kịch kiếp người.

Bùi Nguyên nói: “Ai oán sầu bi, quá nữ tính.”

Bảo Ninh thật muốn ném hắn với cây đàn tì bà kia xuống lầu, người này thật là…

Nhiều người như vậy, phải cho hắn mặt mũi. Bảo Ninh nhịn xuống: “Vậy chàng tự chọn một cổ khúc đi.”

Bùi Nguyên uống một ngụm rượu, suy nghĩ chốc lát: “Vậy ‘Hồ Già thập bát phách’.”

*Hồ Già thập bát phách (Mười tám điệu phách của kèn Hồ Già) là một thiên trong kiệt tác ‘Bi phẫn thi’. Khúc nhạc với nhịp điệu chậm chãi, như nỗi đau kia chậm rãi cứa sâu vào tận tim gan, khi ngưng lại như tiếng thổn thức của nỗi uất hận nghẹn ngào.

Giả Hiến lập tức vỗ tay cổ vũ, nói: “Được, cái này hay! Truyền thuyết nói Thái Văn Cơ sở tác ca khúc này, Thái Văn Cơ bị quân của Đổng Trác bắt đi lưu đày ở đất Hung Nô, thành hôn với vua Tả Hiền Vương, dù sinh hạ hai người con, được sủng ái yêu thương nhưng ngày đêm bà mong mỏi về cố hương. Sau nhờ Tào Tháo thương xót, đem vàng ngọc chuộc bà về nhưng hai con của bà bị giữ lại. Lúc này bà mới tác hạ ‘Hồ Già thập bát phách’, dùng chính khát vọng về đất Hán và nỗi đau chia lìa cốt nhục để làm cảm hứng cho nhạc khúc! Cái này hay, có ngụ ý, có cốt truyện!”

Quý Uẩn chóng mặt, ghé nửa người vào bàn nhìn hắn, nghĩ thầm: Đây cũng là bản sắc của thương nhân à? Coi như trong nhà xí, mông ngựa cũng có thể phụt ra thịt ba chỉ.

Bùi Nguyên đè tay lên dây đàn, khép nửa mắt, thử vài nốt nhạc trước, sau đó nhìn Bảo Ninh gật đầu, ra hiệu bắt đầu. Tiếng đàn trôi chảy êm tai vang lên, truyền khắp phòng.

Bảo Ninh dùng sáo để hoà âm, Quý Uẩn bày mấy bát rượu, cầm đũa gõ bát góp vui, Giả Hiến cũng hát theo.

Trong lúc nhất thời, cả căn phòng chìm trong tiếng nhạc du dương, từ bữa rượu thịt sôi động biến thành yến tiệc sang trọng lịch sự.

Thời gian dần trôi, Bảo Ninh nhìn ánh mắt Bùi Nguyên, nàng càng thêm kinh ngạc. Hắn nói mình sẽ đàn tì bà, thì ra là thật, lại cực kỳ am hiểu, tiếng đàn trầm bổng có hồn, đủ để thắng bảy tám ca nữ nổi danh kinh thành. Bảo Ninh không rõ tâm tình của mình bây giờ, chỉ rất vui, cảm thấy mình lại phát hiện điểm mới thuộc về Bùi Nguyên, khác một trời một vực với dáng vẻ ngày thường của hắn, tinh tế, tỉ mỉ, ôn nhu.

Khúc ca kết thúc, Nhị tỷ và Tam tỷ nhịn không được vỗ tay.

Ánh mắt Giả Hiến kinh ngạc, lầm này hắn không vuốt mông ngựa, mà lời nói phát ra từ chân tâm: “Vương gia như thế mà thâm tàng bất lộ, giờ ta đã thấy, ngài đã đưa một trong thập đại danh khúc sống dậy!”

*Thâm tàng bất lộ: những người che giấu bản thân bằng vẻ ngoài bình yên phẳng lặng nhưng ẩn chứa bên trong sức mạnh và vũ khí kinh người.

Hắn nói xong, lại đứng lên khua tay: “Trước kia ta đọc thoại bản ‘Phong thần diễn nghĩa’, Đa Văn Thiên Vương xuất thân với tên gọi Ma Lễ Hải, mang theo vũ khí là Ngọc Bích Tì Bà bên người. Bốn dây đàn chia thành địa thuỷ hoả phong, nếu gảy đàn đàn hỏa phong sẽ đến! Ta vẫn tưởng tượng không biết vị thần nhân này hơn người chỗ nào, cho đến hôm nay gặp được Vương gia, lúc này mới tin, thì ra vị thần này thật sự tồn tại ở nhân gian!”

*Thoại bản: một hình thức khác của tiểu thuyết, xuất hiện vào đời Tống và được coi là tiền thân của tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại.

Bùi Nguyên liếc Quý Uẩn một cái: “Hôm nay Nhị tỷ phu nói những lời này, ngươi phải nhớ kỹ, sau khi về suy ngẫm. Về sau gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nên vuốt mông ngựa thì dốc hết sức, giúp ích cho tiền đồ sau này.”

Giả Hiến cười xấu hổ.

Bảo Ninh mỉm cười nhìn Bùi Nguyên, hỏi: “Chàng học lời này từ ai?”

Bùi Nguyên nói: “Ngụy Mông.”

Bảo Ninh càng thêm kinh ngạc, nàng nhớ lại dáng vẻ lực cường tráng của Ngụy Mông, đặt hắn và đàn tì bà cạnh nhau… Căn bản không thể nghĩ đến.

“Hình như người họ Nguỵ được trời sinh làm nhạc sĩ.” Quý Hướng Chân nhớ tới gì đó, cười nói: “Ta nghe kể, ba mươi năm trước có một cung nữ tên Nguỵ Vũ rất am hiểu đàn tì bà, dung nhan tuyệt sắc, giọng hát động lòng người. Về sau Chu triều và Hung Nô suýt khai chiến, Tiên đế không muốn đánh trận, được người đề nghị, phong Nguỵ Vũ làm công chúa, đưa đến phương bắc thành thân.”

Bảo Ninh hỏi: “Chiến sự kia tạm gác lại?”

“Tạm gác lại khoảng vài chục năm.” Quý Hướng Chân lắc đầu, “Sau này đao binh tương hướng, chúng ta thua trận đầu tiên, trong ấn tượng của ta, đại khái là ở sườn núi dài, mười vạn tù binh bị giết. Dù họ đã đầu hàng những vẫn để lại thảm kịch cực kỳ nặng nề. Về sau vì báo thù, quân ta phát động chiến dịch thứ hai và thứ ba, rất nhiều người nằm xuống mới đổi được yên bình như ngày nay.”

Bảo Ninh lẩm bẩm nói: “Ngụy Vũ kia, bà hẳn rất thương tâm.”

Giả Hiến nói: “Nghe nói hình như treo cổ tự tử.”

Bảo Ninh thở dài. Nhưng cũng chỉ là thở dài mà thôi, dù sao chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước.

Bảo Ninh chọc bả vai Bùi Nguyên: “A Nguyên, chàng biết chuyện này không? Cố sự thành thân của công chúa Ngụy Vũ có liên quan đến Ngụy tướng quân!”

Bùi Nguyên không phản ứng, Bảo Ninh nhìn hắn, lúc này mới phát hiện hắn say không biết gì, mê man sắp ngủ, hai ngón tay giữa vẫn nắm vuốt chén rượu.

Bảo Ninh thở dài, muốn lấy cái cốc ra, hắn không buông tay, Bảo Ninh tách ngón tay hắn, Bùi Nguyên không kiên nhẫn mở mắt ra: “ Láo nháo cái gì!”

Phản ứng đầu tiên của Bảo Ninh là khẩn trương nhìn Quý Uẩn, nàng đã quen Bùi Nguyên thi thoảng nhăn mặt, nhưng Quý Uẩn thì không. Nếu để Quý Uẩn nghe thấy được, hai con ma men này lại đứng dậy đánh nhau, như vậy không tốt lắm.

Cũng may Quý Uẩn nằm nghiêng trên thành ghế ngáy ngủ.

Sợ đầu óc Bùi Nguyên không tỉnh táo gây rắc rối cho nàng, Bảo Ninh nhanh chóng đứng lên nói từ biệt. Sắc trời đã rất muộn, mọi người nói mấy câu, sau đó nhao nhao rời đi.

Trần Già cưỡi xe ngựa đứng ngoài cửa chờ, Bảo Ninh miễn cưỡng đỡ Bùi Nguyên đi, đã kiệt sức đến đổ mồ hôi. Người say như chết, nhưng Bùi Nguyên lại không cho phép ai khác đụng vào mình, Bảo Ninh ngồi trên xe, nhíu mày xoa cánh tay đau nhức, Bùi Nguyên ở bên kia vừa tỉnh táo lại, nhấc chân gác lên đùi Bảo Ninh: “Xoa bóp cho ta.”

Bảo Ninh đẩy chân hắn xuống: “Vừa rồi ngồi trên kia, chàng dùng giọng điệu gì nói chuyện với ta! Ta còn chưa tính sổ với chàng đâu!”

“Tính cái gì?” Bùi Nguyên nâng nửa mí mắt nhìn nàng, phân phó nói, “Đi mua gà quay cho ta trước.”

“…” Bảo Ninh biết hắn say rượu đến điên rồi, lúc hắn uống say là phiền nhất, giống như hài tử khó dỗ, nói cũng không nghe, đánh cũng không đau.

Bảo Ninh nói: “Trời đã muộn, còn chỗ nào bán gà quay, về nhà nhanh còn đi ngủ.”

“Ta nói…” Bùi Nguyên mở to hai mắt, từng câu từng chữ nói với nàng, “Ta muốn ăn gà quay.”

Bảo Ninh nói: “Không có.”

“Không có?” Bùi Nguyên lảo đảo thân trên mấy lần, chợt đứng lên, xe ngựa thấp bé, đầu hắn đụng vào mui xe, một tiếng “bang” thật lớn vang lên.

Bảo Ninh không khỏi lấy tay che đầu: “Chàng có đau không? Nhanh ngồi xuống đi, đừng giày vò ta nữa.”

“Không có?” Bùi Nguyên đạp chân vào cửa sổ xe, híp mắt nhìn nàng, “Nàng có tin không, bây giờ ta nhảy xuống.”

Bảo Ninh nói: “Không tin.”

Bùi Nguyên “à” một tiếng, duỗi hai ngón tay lắc lắc trước mặt Bảo Ninh: “Biết đây là số mấy không?”

Bảo Ninh nói: “Không biết.”

“Thật ngu ngốc!” Bùi Nguyên mắng, lại dạy nàng, “Đây là hai! Ta đếm đến hai, nếu không quay đầu ngựa đi mua gà quay, ta sẽ nhảy từ cửa sổ xuống!”

“Quay quay quay, quay cái gì gà!” Bảo Ninh cũng phát cáu, nàng chỉ vào chỗ ngồi nói. “Quay lại ngồi xuống, bằng không ta ném chàng xuống!”

“Nàng không tin ta?” Bùi Nguyên trừng mắt nhìn nàng, “Vậy nàng đếm đến hai đi, nếu ta không nhảy xuống, ta mang họ nàng!”

Bảo Ninh kéo tay áo hắn lại: “Chàng bao nhiêu tuổi rồi, uống rượu nổi cơn điên, có thấy mất mặt không!”

“Ta muốn ăn gà quay.”

“Không có!” Bảo Ninh buông tay áo hắn ra, xụ mặt, không để ý hắn muốn nổi điên, cũng duỗi hai ngón tay ra nói: “Ta đếm đến hai, chàng hoặc ngoan ngoãn ngồi xuống, hoặc là nhảy xuống. Nếu không, ta đạp chàng xuống dưới!”

“Một.”

“Hai —— “

Bùi Nguyên rời khỏi cửa sổ xe, hắn ngược lại ngồi dưới nền, liếc xéo Bảo Ninh nói: “Lão tử không chấp nhặt với nàng, lão tử nể mặt nàng!”

“Bị bệnh!” Bảo Ninh cắn răng mắng hắn, “Không phải chàng vừa nói, nếu chàng không nhảy xuống thì theo họ ta sao?”

Bùi Nguyên thản nhiên nói: “Vậy sau này nàng gọi ta là Quý Nguyên đi.”

“Quý Nguyên…” Bảo Ninh lặp lại, “Đồng âm với kỹ viện, đây là cái tên bẩn thỉu gì!”

*Quý Nguyên: 季原 /Jìyuàn/

Kỹ viện: 妓院 /Jì Yuán/

Bùi Nguyên ngồi xếp bằng, hắn chợt duỗi cổ, tiến đến trước mặt Bảo Ninh. Bảo Ninh còn tưởng hắn muốn nói gì đó, vừa định cẩn thận nghe, Bùi Nguyên chợt “nấc” một tiếng, hơi rượu sộc lên phả vào mặt nàng. Bảo Ninh không kịp né tránh suýt nữa ngất đi.

Nàng thật sự tức giận, giơ tay muốn đánh hắn, Bùi Nguyên tiến mặt lại gần: “Nàng đánh đi, cứ đánh đi, đánh xong đi mua gà quay cho ta.”

“Ăn ăn ăn!” Bảo Ninh mắng hắn, “Sau này ta để chàng uống rượu, ta chính là đầu heo!”

Bùi Nguyên nói: “Ta muốn ăn gà quay.”

Bảo Ninh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, kìm nén khô khốc trong lòng. Nàng cố gắng bình thản, gõ cửa xe ngựa, phân phó Trần Già: “Đi tìm cửa hàng bán gà quay.”

Trần Già sửng sốt, ngẩng đầu nhìn mặt trăng: “Phu nhân, giờ Tý đã sắp đến, còn cửa hàng nào mở cửa?”

Bảo Ninh từ từ nhắm hai mắt: “Ta muốn ăn gà quay.”

Bảo Ninh tức muốn sùi bọt mép: “Đi mua! Cho hắn ăn!”

… Trần Già đành quay đầu ngựa, đi quanh thành non nửa vòng, cuối cùng đánh thức một chủ cửa gà, tại chỗ nướng gà.

Chờ gà nướng xong, Bảo Ninh hỏi Trần Già: “Ngươi đi theo Vương gia bao lâu rồi?”

Trần Già đáp: “Khoảng ba bốn năm.”

Bảo Ninh tức nghẹn hỏi: “Trước kia hắn cũng thích uống rượu à, uống xong cũng khó nói như vậy?”

Trần Già nói: “Không có. Trước kia Vương gia uống say sẽ đi ngủ, sau khi tỉnh rượu như không có chuyện gì, chưa bao giờ quá say rượu.”

Bảo Ninh nhìn Bùi Nguyên cà lơ phất hơ đang tựa vào cửa xe, khó hiểu nói: “Sao bây giờ hắn lại biến thành như này…”

Trần Già trả lời ngay thẳng: “Có thể người thấy phu nhân dễ bắt nạt, trước kia ở quân doanh, giả ngây giả dại cũng vô dụng, bây giờ hữu dụng, muốn mua gà quay.”

Bảo Ninh kinh ngạc: “Thật sao?”

***

Trên đường về phủ, Bảo Ninh suy nghĩ lại vấn đề này, nhìn nàng rất dễ bắt nạt sao.

Đến con ma men cũng dám bắt nạt nàng.

Bùi Nguyên tựa lên vai nàng ngủ, phát ra tiếng ngáy nhỏ. Bảo Ninh ôm con gà quay kia, dùng nó làm vũ khí uy hiếp Bùi Nguyên, khuyên bảo hắn, nếu cả đường hắn thành thật, về nhà sẽ cho hắn ăn, bằng không cho chó ăn.

Xe ngựa vững vàng dừng trước cửa phủ, Bảo Ninh đánh thức Bùi Nguyên, đang muốn xuống xe. Trần Già mở cửa, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, trước cửa có hai chiếc xe ngựa.”

Bảo Ninh kinh ngạc hỏi: “Đã trễ như thế này, là ai?”

Trần Già xuống xe hỏi, rất mau quay lại, đằng sau có lão thái giám tóc hơi bạc đi theo, còn có năm thiếu nữ trẻ tuổi mặc trang phục cung nữ.

“Thánh thượng phái Miêu quản sự đến, Người nói vừa chuyển nhà, khẳng định có nhiều việc vặt vãnh, mời hắn giúp lo liệu. Còn một ít do Thái tử điện hạ đưa tới, nói thấy trong phủ không có nha hoàn dầu hạ, Vương gia cũng không có người thông phòng… Ừm…” Trần Già nói: “Là ý này.”

Mặt Bảo Ninh thoáng chốc trầm xuống.