Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 111: Gà ác



Bảo Ninh luống cuống tay chân vớt mì, nước bị bốc hơi chỉ còn đáy nồi, lúc đầu từng sợi mì óng ánh, giờ chúng chương nên, dưới đáy cháy thành màu đen.

Bảo Ninh hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Người không thể ăn.” Bùi Nguyên nhíu mày, đảo mắt nhìn phía dưới: “Cho chó ăn đi.”

Bảo Ninh có chút chần chờ: “Có được không?”

Bùi Nguyên nói: “Rất được, không lãng phí.”

Hắn ra ngoài huýt sáo, A Hoàng và Cát Tường chạy tới, Bùi Nguyên đặt bát xuống đất, lại về phòng thay y phục với Bảo Ninh, sau đó đến viện tử sở tại của Chu Đế.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Chu Đế không có tâm tư hành cung, ngày mai hồi kinh sau, hôm nay ở lại trang viên nghỉ ngơi một đêm.

Lần đầu tiên Bảo Ninh nhìn thấy Hoàng đế sinh hoạt.

Trong phòng điểm Long Tiên hương êm dịu. Các cung nữ tuổi trẻ mĩ lệ đứng thành một hàng dài, từ bàn ăn dài đến cửa chính, cùng cúi đầu không nói gì. Bát đũa trên bàn đều làm từ bạc tinh khiết, bên trên chạm khắc rồng phượng, đôi đũa cũng vô cùng tinh xảo.

Chu Đế ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, hai cung nữ áo xanh bóp chân cho Người, một người đấm vai, còn một tiểu thái giám đang mài mực.

Bảo Ninh nhìn khung cảnh này, một là cảm thấy quá nhiều người, hai là cảm thấy nhiều nữ nhân. Nữ nhân thật nhiều, ai cũng xinh đẹp trẻ tuổi.

Nàng nhìn Bùi Nguyên một chút, hai người cúi đầu hành lễ, Chu Đế đặt sách xuống, rất ôn hòa nói câu: “Đứng lên đi.”

Thiên tử dứt lời, Khương Yến rát họng nói: “Truyền lệnh.”

Chu Đế dùng tay ra hiệu hai người ngồi xuống, Bảo Ninh có phần căng thẳng, mọi cử động đều tuân thủ gia giáo nghiêm ngặt, sợ phạm sai lầm. Nàng không thích như này, ăn cơm phải thả lỏng, câu nệ như vậy để làm gì? Làm phi tần của Chu Đế chắc cũng đủ khó chịu, phải biểu hiện mình như người gỗ hoàn mỹ, không tỳ vết, nhưng ăn cơm luôn có người mắc nghẹn, lúc đấy những phi tần kia dám nấc trước mặt Chu Đế không?

Bảo Ninh thay đổi suy nghĩ, nếu Chu Đế bị nấc thì sao? Người phải duy trì vẻ uy nghiêm của chính mình, dáng vẻ hơn người đời một bậc, loại tục khí này hình như rất tổn hại mặt mũi. Vậy Người tự ngừng nấc bằng cách nào? Vậy lúc bị phong hàn Người có chảy nước mũi không, ăn đồ hỏng có tiêu chảy không?

A đúng rồi, đồ ăn của Ngự thiện phòng đương nhiên phải tốt nhất, khiến Hoàng đế bị bệnh thì cả nhà hắn gặp xui xẻo.

Mặt ngoài Bảo Ninh dịu dàng ngồi yên, trong lòng thì suy nghĩ lung tung. Bùi Nguyên hiểu rõ nàng, vừa liếc mắt đã khẳng định trong đầu nàng không nghĩ gì tốt, dưới gầm bàn kéo tay nàng. Bảo Ninh lập tức tỉnh táo lại, nàng liếc mắt nhìn Chu Đế, thấy Người hình như không nói chuyện, lúc nãy nàng thất thần nên không nghe gì lọt tai, thở dài một hơi.

Nàng ưỡn lưng cho thẳng, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên một cái, lại nghĩ tới, Bùi Nguyên từng là Hoàng tử.

Chỉ là hai người sinh hoạt như phu thê bình thường đã lâu, nàng gần như sắp quên Bùi Nguyên có thân phận hiển hách này.

…Sau khi trở về kinh thành, liệu những ngày tháng bình yên vui vẻ này còn có thể tiếp tục không?

Khương Yển an bài cung nhân mang đồ ăn lên. Lần này Bảo Ninh hiểu vì sao cung nữ xếp thành một hàng dài, đồ ăn từng người truyền tay nhau, như hồi bé nàng cùng tỷ muội chơi trò đánh trống truyền hoa. Nhưng lúc truyền đồ ăn vừa nhẹ nhàng vừa nhanh, chỉ trong chốc lát, trên bàn đã đầy ắp thức ăn, có món mặn, món chay, canh cá.

Chu Đế hơi lo lắng hỏi Bảo Ninh: “Không biết ngươi thích ăn gì, Ngự thiện phòng làm vài món các cô nương trẻ thích ăn, ngươi xem có hợp khẩu vị không.”

Bảo Ninh vội vàng đứng lên nói lời cảm tạ.

Bùi Nguyên cũng nói tạ.

Chu Đế lại cười nói: “Nhanh ngồi xuống đi.”

Bảo Ninh nhặt từng hạt cơm cho vào miệng, nàng nuốt không trôi, nhạt như nước ốc, sợ tiếng nuốt thức ăn của mình quá lớn. Bữa cơm này, thật sự không có ý nghĩa gì. Bùi Nguyên cũng thu liễm hơn nhiều, ngồi nghiêm chỉnh, ngẫu nhiên nói vài câu với Chu Đế, đàm tiếu lạnh nhạt, một chút nịnh bợ cũng không có, do Bảo Ninh chưa quen dáng vẻ này của hắn. Nhưng là Hoàng tử nên biết diễn xuất.

Cơm canh ăn hơn nửa, Bảo Ninh không ăn được nữa, nàng nhìn chằm chằm miếng củ cải được cắt thành hình bông hoa trong chén, suy nghĩ, nếu nàng cũng muốn cắt như này, phải xuống dao như nào? Chu Đế bỗng mở miệng nói: “Hình bộ Lâm đại nhân vừa tới, đã đưa Giả Linh đi tra hỏi, nhưng cả khắc đồng hồ hắn chỉ nói câu nhận tội.”

Bảo Ninh hít một hơi, biết bữa cơm này đã đến thời điểm quan trọng, Chu Đế mời hai người ăn cơm không đơn giản là tình phụ tử đơn thuần.

Bùi Nguyên hỏi: “Nhận tội gì?”

“Nhận hối lộ của những tên ủng hộ tiền triều, nhất thời hồ đồ làm chuyện sai lầm.” Chu Đế chậm rãi nói, “Sùng Viễn hầu cũng tới, trẫm không định trị tội hắn, chính hắn xin từ quan, muốn cáo lão hồi hương. Trẫm đồng ý, hạ tước vị hắn tử Hầu tước xuống thành Nam tước.”

Bùi Nguyên nói: “Bệ hạ nhân từ khoan hậu, làm gương mẫu cho vạn dân noi theo.”

Chu Đế lại nói: “Tiêu nhi bị thương rất nặng, không thể lên đường sớm, muốn ở trang viên của ngươi tĩnh dưỡng mấy ngày.”

Bảo Ninh siết chặt đôi đũa trong tay, cảm thấy đầu lưỡi đắng ngắt, lại cảm thấy bất bình. Chu Đế quả thật tin lời Bùi Tiêu nói, có lẽ người đã hoài nghi, nhưng cuối cùng vẫn chọn tin tưởng.

Bùi Nguyên thản nhiên nói: “Thái tử điện hạ lập công lớn, hạ nhân trong viện sẽ tâm tận lực hầu hạ hắn.”

Bầu không khí lâm vào cứng nhắc. Chu Đế nhíu mày, muốn nói gì đó, mấp máy môi, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Chính lúc lúng túng, bên ngoài chợt truyền đến tiếng Khương Yển kêu la: “Con chó này ở đâu vậy, mau ngăn lại, đừng để nó quấy rầy thánh giá!”

Chó? Bảo Ninh giật mình, vội vàng nhìn xem, chỉ thấy A Hoàng ngửi mùi thức ăn chạy tới, thân thể nó linh hoạt, lách từ trái qua phải, nhẹ nhàng luồn qua đám thái giám cản thường, chạy nhanh vào phòng, Chu Đế kinh ngạc nhìn chằm chằm nó. Bảo Ninh chợt cảm thấy đầu óc mê mang, thầm mắng A Hoàng chỉ biết tham ăn, không có mắt nhìn!

Nàng đứng lên, định quỳ gối thỉnh tội, Chu Đế hứng thú nói: “Con chó này các ngươi nuôi?”

Bùi Nguyên nói: “Dạ.”

“Rất cường tráng, thông minh, khá tốt.” Chu Đế không tức giận, ngược lại còn cảm kích vì con chó này tới giúp xoa dịu bầu không khí trong phòng. Người cố ý cho Bùi Nguyên mặt mũi, ngoắc tay gọi Khương Yên ngoài cửa vào, phân phó: “Hai ngày trước có phải trẫm kiếm được miếng ngọc bội, nhưng đáng tiếc nó bị rơi nên mẻ một góc. Ngươi tìm thợ tu bổ lại, thưởng cho con chó này.”

Bảo Ninh dở khóc dở cười, chỉ có thể thay A Hoàng nói lời cảm tạ. Chu Đế kêu Khương Yển dẫn A Hoàng đi, cười nhìn Bùi Nguyên nói: “Nuôi chó rất tốt, chó con trung thành.”

Bảo Ninh lại mỉm cười, nàng không biết có phải mình nhạy cảm hay không, luôn cảm thấy Chu Đế có ý riêng.

Bùi Nguyên nói: “Nếu bệ hạ thích, sau này tìm được giống chó tốt sẽ hiến dâng cho bệ hạ.”

Chu Đế cười, không trả lời hắn. Người chớp mắt một cái, bỗng nhiên hỏi: “Nguyên nhi, trẫm không phải người cha tốt đúng không?”

Bùi Nguyên nói: “Bệ hạ rất tốt, làm gương cho các con.”

“Không cần nói những lời khách sáo.” Chu Đế thở dài: “Thực ra ta biết, ngày thường đối đãi các con không đủ yêu thương, ta luôn thúc giục các con học hành, rất ít quan tâm đến suy nghĩ. Nhưng người trong hoàng thất, trên vai có gánh nặng, không thể so với bách tính bình thường, có quá nhiều điều bất đắc dĩ. Cũng có lúc trẫm sợ, sợ có một ngày bên người trẫm không còn ai.”

Người tiếp tục nói: “Trẫm đọc sách, nghe Tư Mã Thiên kể về Hán Vũ Đế, trẫm cảm thấy rất đáng tiếc. Hán Vũ Đế cả một đời chinh chiến, đánh bại Hung Nô, mang lại cho bá tánh một đời cực thịnh, nhưng cảnh già thê lương, chỉ còn lại hối hận. Vì một tên Thái giám sàm ngôn, Người khép tội thái tử Lưu Cứ, khiến Thái tử bỏ trốn khỏi cung, sống ngoài thành Trường An. Biết chuyện, Người trút giận lên người Vệ Hoàng hậu, sai người tịch thu phụng ấn, cắt hết bổng lộc của gia tộc họ Vệ. Hoàng hậu uất ức nên thắt cổ tự sát, cả gia tộc họ Vệ lừng lẫy rơi vào diệt vong, thi hài của Hoàng hậu chỉ được an táng bên vệ đường ngoại thành. Sau này Thái tử tự vẫn, Hán Vũ đế lập Phất Lăng tức Hán Chiêu Đế sau này lên làm Thái tử. Trước lúc băng hà, vì mê tín dị đoan, Hán Vũ Đế thậm chí xử chết Câu Dặc phu nhân và tất cả các cung phi từng sinh con cho mình để triều đình nhà Hán mãi cực thịnh về sau.”

p/s: vì lười viết lại phần ghi chú, nên tớ lồng phần ghi chú vào phần truyện luôn. Tư Mã Thiên là nhà sử học, hình như là bạn của Hán Vũ Đế luôn, Câu Dặc phu nhân là mẫu phi của Hán Chiêu Đế.

Chu Đế hỏi: “Ngươi nói xem, có cảm thấy đáng tiếc cho Hán Vũ Đế không?”

Không ai trả lời Người, Người cũng không cần ai trả lời, thanh âm vững vàng nói: “Cho nên có một số việc, khó có thể nhầm lẫn. Hôm nay bị hành thích, trẫm sẽ không tiếp tục tra, trẫm không muốn mình giống Hán Vũ Đế, thà rằng buông bỏ cũng không muốn giết nhầm. Chờ Tiêu nhi khỏi bệnh, trẫm tiễn hắn đến Nam Cương mấy năm, cũng để tôi luyện bản thân. Nguyên nhi, con trở về triều đình đi, đừng lên Bắc Cương, trẫm đã lớn tuổi, rất cần con.

Bùi Nguyên cười khẽ. Hắn biết ý tứ của Chu Đế, Chu Đế muốn hắn và Bùi Tiêu công bằng. Năm ngoái hắn phạm tội, Chu Đế tha thứ cho hắn, năm nay Bùi Tiêu phạm tội, cũng muốn tha thứ cho hắn ta. Đều là nhi tử của mình, Người cũng đau lòng, nguyện ý tha thứ, cho bọn hắn một cơ hội sửa sai.

Bùi Nguyên thấy mìnm bị châm chọc, nhưng vẫn nói lời cảm tạ: “Tạ ơn bệ hạ.”

Chu Đế nói: “Đồ ăn sắp lạnh, dùng bữa đi.”

***

Lại qua một khắc đồng hồ, bữa tối “vui vẻ hoà thuận” cuối cùng đã kết thúc. Sau khi cáo lui khỏi viện tử, Bảo Ninh thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Bùi Nguyên, nhỏ giọng phàn nàn nói: “Quá nghiêm túc, ta vẫn chưa ăn no, rõ ràng là nhà của mình, nhưng không hề có cảm giác là nhà.”

“Nhiều năm rồi vẫn như thế, trước kia ta thích nhất ở trong quân doanh, sợ nhất phải hồi kinh. Cùng Người ăn một bữa cơm, chưa ăn no quá.” Bùi Nguyên nắm tay Bảo Ninh đi về viện tử của mình, cười nói: “Nàng rất có tiền đồ, không sợ trận, Thánh thượng còn phải khen nàng, nói nàng rất có phong nghi.”

Bảo Ninh ưỡn ngực kiêu ngạo: “Đương nhiên.”

Bùi Nguyên kéo tay nàng: “Đi mau lên, trời vẫn chưa tối hẳn, về phòng hầm canh gà uống. Uống xong thì tắm rửa, đi ngủ sớm.”

Bảo Ninh nói: “Chàng vẫn chưa uống thuốc.”

“Vậy thì nhanh lên.” Bùi Nguyên cúi đầu nhìn nàng: “Lúc ra cửa chúng ta gặp Lưu ma ma, nàng không nhìn thấy bà ấy xách gì à?”

Bảo Ninh hỏi: “Xách thứ gì?”

Bùi Nguyên nói: “Móng vuốt lộ ra ngoài, là con gà, còn sống, chân rất dài, hẳn là rất béo tốt.”

“Đi nhanh một chút.” Lần này đổi thành Bảo Ninh sốt ruột, “Về nhà giết nó!”

***

Hai người tay trong tay, vội vã đi qua một phòng ốc vắng vẻ, không để ý có nam nhân đứng trước cửa sổ.

Bùi Tiêu nhìn hai người đã đi xa, gió thổi qua, hắn cảm thấy cổ họng ngứa, nắm tay đặt dưới môi, ho nhẹ hai tiếng.

Thường Hỉ lo lắng đứng bên cạnh: “Điện hạ nằm nghỉ một lát đi, tĩnh dưỡng tốt thương thế mới mau khỏi.”

“Bản cung sao nghỉ ngơi được.”

Bảo Ninh đi dần xa, ngoặt một đường, không nhìn thấy bóng lưng. Bùi Tiêu lãnh đạm thu hồi tầm mắt, nhìn lòng bàn tay mình có vệt máu vừa ho ra.

Hắn hỏi: “Tìm được tung tích của Công Tôn Từ chưa?”

Thường Hỉ lắc đầu: “Khinh công của Công Tôn Từ rất tốt, đến không có bóng dáng, đi không để lại dấu vết, tính tình hắn phóng khoáng, không thích ở một chỗ, căn bản không tìm thấy.”

Bùi Tiêu trầm mặc một hồi, lại nói: “Trông coi Viên Tử, đừng để Thái tử phi tiếp cận, trong ba tháng không cho nàng ta bước khỏi viện tử một bước.”

Thường Hỉ nhận lệnh.

Bên ngoài có gã sai vặt bước đến, Thường Hỉ nhận ra, là thuộc hạ Phó Tuyền của bọn hắn. Bùi Tiêu nâng cằm dưới, Thường Hỉ nhanh chóng mở cửa cho hắn vào, khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Phó Tuyền nhỏ giọng nói: “Điện hạ trước kia thu nhận một người tên Triệu Tiền, an bài hắn bên người Tứ Hoàng tử?”

Đuôi lông mày Thường Hỉ giật một cái: “Đúng, nhưng về sau bỗng nhiên mất tích, không biết đi đâu.”

“Bị bán đến thanh lâu!” Phó Tuyền nói: “Khuya ngày hôm trước hắn đi tiếp khách, theo hắn có năm sáu tráng sĩ đi cùng, bị chơi đùa… chỗ ấy.” Phó Tuyền liếc nhìn vị trí dưới thân Thường Hỉ, “Chỗ ấy bị một vị khách nhân không biết nặng nhẹ bẻ gãy, hừ —— khách nhân kia ghét bỏ hắn nửa chết nửa sống, đưa hắn đến y quán, hắn mới có cơ hội trốn ra ngoài.”

Thường Hỉ không nhịn được kẹp chặt hai chân, kinh nghi hỏi: “Bẻ gãy, sao lại tàn khốc như thế?!”

Phó Tuyền nói: “Thần không biết, thần đoán do Tứ Hoàng tử phân phó.”

Bùi Tiêu nhướn mày.

Phó Tuyền lại nói: “Tiểu tử kia nói trên tay hắn có tình báo, nhìn thấy Tứ Hoàng tử và Hoàng tử phi cùng đến phủ Sùng Viễn hầu gặp Thế tử phi. Tứ Hoàng tử cải trang thành thị vệ. Lúc đó hắn chui dưới gầm xe ngựa, nghe được bọn họ trò chuyện, Tứ Hoàng tử đã biết kế hoạch của điện hạ, muốn tìm Thế tử phi thương lượng đối sách…”

Thường Hỉ cắn răng nói: “Gầm xe ngựa cái rắm! Chuyện đã xảy ra, bây giờ mới nói thì làm được gì!”

Phó Tuyền nhìn Bùi Tiêu, do dự hỏi: “Điện hạ, Triệu Tiền này biết quá nhiều, chúng ta có nên giết hắn?”

“Giữ lại đi.” Bùi Tiêu chắp tay sau lưng nói: “Chữa trị thật tốt cho hắn, chờ bản cung hồi kinh, sẽ đích thân đến gặp hắn.”

Phó Tuyền nhận lệnh cáo lui.

Thường Hỉ không hiểu nhìn Bùi Tiêu, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, Triệu Tiền này còn có tác dụng gì.”

“Tứ Hoàng tử phi không tiếp xúc nhiều người, Triệu Tiền xem là một người, hắn có thể hiểu thứ gì đó, hữu ích với chúng ta.” Bùi Tiêu từ từ đi đến bên giường, ngồi xuống, ánh mắt trở nên kiên định, “Trước kia muốn ly gián bọn chúng, là tư tình của ta, nhưng bây giờ nhất định phải làm. Bảo Ninh này, nếu nàng còn ở bên cạnh Bùi Nguyên, đối với chúng ta có nguy hại quá lớn! Ta nghe nói, lúc cứu giá trên tay Bùi Nguyên có cầm một loại binh khí, do nàng làm?”

Thường Hỉ gật đầu.

Ánh mắt Bùi Tiêu khẽ động, đang tự hỏi mình gì đó.

***

Trong phòng đốt đèn, Bảo Ninh chặt thịt gà béo tốt nấu canh, để cái bình tím sẫm sang một bên, bày bát đũa giữa bàn.

Bùi Nguyên khắp một cái đùi gà, thả vào bát, có chút ghét bỏ nói: “Sao chân gà này đen vậy?”

“Đây là gà ác, lông trắng chân đen.” Bảo Ninh múc canh cho hắn, “Ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể, Lưu ma ma cố ý bắt cho chàng.”

Bùi Nguyên nghe lời uống hết bát canh, ăn uống no đủ lại tựa vào ghế. Bảo Ninh gọi người tới dọn bát đũa, nhìn hạ nhân rời khỏi phòng, Bùi Nguyên đột nhiên đứng lên, đóng cửa lại, lôi kéo Bảo Ninh đi vào nội thất.

Bảo Ninh lảo đảo hỏi: “Chàng gấp như vậy làm gì?”

Bùi Nguyên nói: “Chân gà ác kia chói mắt, nhìn không thoải mái. Nàng vén quần cho ta nhìn, bổ mắt hơn!”