Sau Khi Chạy Ra Khỏi Viện Tâm Thần

Chương 2



Thu Phong Ảnh đoan trang ưu nhã bước đi, áo bào phượng hoàng trên người cô bị thi thể ban nãy làm bẩn, nhưng hoàn toàn không khiến thiếu nữ rực rỡ này trở nên chật vật, ngược lại khiến cô trở nên kiên cường một cách lạ thường.

" Hoàng thượng! Ngài rốt cuộc trở lại rồi! Đến giờ dùng cơm rồi ạ!"

Một trong những quy định khi được nhận vào viện tâm thần này chính là chiều người bệnh, hộ sĩ thực tập luôn nhớ kỹ nội dung này, vội vàng chạy đến diễn kịch cùng Thu Phong Ảnh.

" Trẫm chỉ đi thị sát dân tình, ngươi gấp gáp như vậy làm gì?" Thu Phong Ảnh thay quần áo bị ướt, muốn bĩu môi, nhưng nhớ đến bản thân là một bệ hạ đứng trên vạn người, lập tức dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn hộ sĩ.

" Vâng vâng, là nô tỳ hấp tấp! Thế ngài thị sát thế nào rồi ạ? " Hộ sĩ vẫn có chút tò mò.

Cô ấy không nhắc thì thôi, nhắc tới liền khiến Thu Phong Ảnh tức giận. Cô nhét cả đống thuốc trên tay hộ sĩ vào miệng, sau đó thô lỗ uống một ngụm trà, vỗ bàn bắt đầu oán trách: " Đám ngư dân đó dám không nghe lời trẫm! Vậy mà không cắn câu trẫm đã vứt xuống! Mẫu Đơn, ngươi đi nói với Tiểu Đức, trẫm muốn hắn phái người đi vớt hết chúng cho trẫm nấu canh!"

Viện trưởng họ Thẩm, tên một chữ Đức. Được Thu hoàng đế phong làm nội thị đại tổng quản, luôn là người thực hành những mệnh lệnh ba chấm của bệ hạ.

" Ngư dân? Là những tiểu ngư trong biển sao?" Hộ sĩ Mẫu Đơn có chút hiểu mạch não của Thu Phong Ảnh.

" Đúng vậy. Truyền lệnh của trẫm, tối nay trẫm phải ăn cá! Cá chiên cá nướng cá nấu canh cá hấp!" Thu Phong Ảnh lúc này hình như đã nhớ đến hình tượng của mình, lập tức nghiêm trang nhấp một ngụm trà, nhìn qua cũng ra dáng ra vẻ của một kẻ bề trên - tiền đề là cô ấy không mở miệng.

" Vâng vâng, Mẫu Đơn lập tức đi truyền lời. Sắc trời cũng đã không còn sớm, bệ hạ có muốn dời bước đến Ngự trù phòng dùng cơm tối?" Mẫu Đơn nhắc nhở vị "bỏ nhà đi bụi" này đã đến giờ cơm.



"... Thôi, ngươi bảo người bưng lên đây đi. "

" Nô tỳ tuân mệnh!"

Mấy bệnh nhân này tuy nói bệnh tâm thần, nhưng ngoại trừ 001 ra chưa từng ai tổn thương người khác, những người trong viện cũng dần quen, cưng chiều bọn họ một chút là được, coi như con cái chưa lớn trong nhà, cũng không khó ở chung lắm.

Mẫu Đơn xoay người rời đi, lưu lại một thiếu nữ ngồi trong đình hóng mát giữa hồ, nghĩ lại hốc mắt không có con ngươi của người mình cứu, Thu bệ hạ hơi hơi nheo mắt.

...

Ngay khi bệ hạ nhà ta đang ung dung dùng bữa, một kẻ ăn mặc quái dị, như chú hề lại như nhà ảo thuật, như ma pháp sư lại như người ngâm thơ rong đã nhảy chân sáo bước vào "lãnh địa tư nhân" của Thu bệ hạ.

" Người đâu! Có kẻ dám mạo phạm trẫm! Kéo xuống đánh 50 gậy!" Bệ hạ ngay cả đầu cũng không nâng, lạnh giọng hạ lệnh.

" Này... " Các hộ sĩ xung quanh nhìn kẻ mới tới, có chút do dự.

Đừng nhìn mấy kẻ này đều vào viện, dường như đã bị gia tộc từ bỏ, nhưng chỉ cần bọn họ dám động xíu xiu đến mấy kẻ này là mất việc như chơi.

Dùng lời của viện trưởng là: Cho dù bệnh nhân bị vứt đi không người thăm hỏi, nhưng đừng quên dòng họ của bọn họ.



Đám gia tộc đó ấy, bọn họ có thể đấu đá lẫn nhau đến mức ngươi chết ta sống, nhưng người ngoài tuyệt đối không được phép chen chân. Nếu không sẽ bị coi là mạo phạm khiêu khích cả gia tộc, mà đối với những gia tộc đứng trong top 100 trên Lan An mà nói, chỉ một ngón tay cũng có thể khiến người thường tan nhà nát cửa.

Vì vậy hộ sĩ đương nhiên không dám động thủ.

" Không cần không cần! Ta chỉ đến muốn kể một câu chuyện cười cho nữ vương bệ hạ mà thôi ~" Kẻ mới đến có một mái tóc hỗn loạn giữa đen và lục, nhìn qua rất khôi hài, mắt trái vẽ đầy hoa văn ma pháp, môi tô đỏ như máu, cười rộ lên giống như một con khỉ cướp được nải chuối.

Đắc ý đến mức khiến người ta hận không thể cho cậu ta một đấm, khiến gương mặt thiếu đáng của cậu sưng vù thành đầu heo.

" Chuyện cười? Trẫm không cần. " Bệ hạ nay đã dùng xong bữa, dùng khăn tay chấm chấm khóe miệng, rốt cuộc ngẩng đầu.

006 - Tên thật là Philip Marcus, vào viện từ ngày 26/7/616. Rối loạn lưỡng cực, đang cười thì có thể khóc bù lu bù loa, đang khóc thì đội nhiên cười như điên. Biết làm ảo thuật nhưng không biết kể chuyện cười.

" Sao lại có thể không cần cơ chứ! Thế gian tốt đẹp mỗi người cần nở nụ cười. Nào nào, để ta kể một một câu chuyện... Ngao ngao Thu Phong Ảnh cô làm gì?! Không được đánh người!"

" Ha hả. " Chịu đủ năng lực kể chuyện khủng bố của 006, Thu Phong Ảnh chỉ muốn cậu ta câm miệng.

" Quân tử động khẩu không động thủ aaa!!!" 006 vừa nhảy nhót chạy trốn vừa la hét.

" Trẫm là thiên tử." Thu Phong Ảnh không dừng tay, tiện tay cướp chổi của nhân viên vệ sinh bên cạnh, sau đó dùng khí thế hừng hực mà truy đuổi 006.