Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 44



Hắn hậu tri hậu giác hiểu được hàm ý trong đó, thu cái tay đang hào phóng tặng quả về, cắn mấy miếng lê, tới cả vỏ lê cũng ăn hết luôn.

Ăn xong rồi còn trịnh trọng nói: “Cửu Di không chia lê với Niệm Niệm, cũng không phân ly.”

Đôi mắt Sơ Niệm hơi cay cay, chớp chớp hai cái, rồi nói: “Được.”

Tuyết rơi không lạnh mà tuyết tan lại lạnh, hôm sau sau khi tuyết dừng rơi thời tiết lạnh đi không chỉ một vài độ.

Sơ Niệm tới phòng ngủ dưới đất càng cảm thấy được sự khác biệt so le rõ ràng này.

Cô rẽ về lấy thêm cho mình một cái mũ với một đôi găng tay rồi mới ra ngoài. Nhìn thấy rắn lớn cũng đi ra theo, cô lấy cái mũ dự phòng khác của mình đội lên đầu cho hắn.

Vốn dĩ lúc cô làm quần áo thì không dự liệu tới việc rắn lớn không ngủ đông. Trong thế giới quan của cô, mỗi con rắn đều sẽ ngủ đông.

Nhưng rắn ngủ đông gần như là vì vào mùa đông thì nhiệt độ cơ thể của chúng đều sẽ hạ xuống, gây ra bộ máy cơ thể có thể bị chậm chạp lại. Tiến hành ngủ đông có thể giảm thiểu tiêu hao năng lượng của bộ máy cơ thể của chúng ở một mức độ nhất định.

Nhưng rắn lớn gần như chịu ảnh hưởng như thế này rất ít.

Mặc dù nhiệt độ cơ thể hắn thấp hơn người bình thường, nhưng có lẽ là do thuộc tính có thể phun lửa của hắn, nên hắn lại sợ lạnh giống như con người, mà không nhất định phải ngủ đông.

Sau khi vào đông, hắn uể oải hơn trước rất nhiều, nhưng mỗi ngày khi Sơ Niệm vừa thức giấc thì hắn sẽ dậy theo cô.

Chiếc mũ của cô vì để có thể che được cả tai, mà nhìn giống như một hình thoi lập thể, sau khi đội lên đầu cô có thể buộc phần đuôi bên dưới ở cằm cô, bao bọc kĩ đầu với tai cô.

Nhưng để lên đầu rắn lớn thì giống như người lớn đội trộm mũ của con nít vậy, không ra ngô ra khoai gì cả, lông vũ màu đỏ với khí chất mạnh mẽ của hắn có chút tương phản.

Sơ Niệm không khỏi cười ra một tiếng, “Ít nhất có thể che được đỉnh đầu, tạm thời thế này trước đi. Găng tay của ta nhỏ quá. Sau khi trở về ta sẽ làm cho chàng một cái mũ với găng tay nữa nhá.”

May mà rắn lớn không hình thành thẩm mĩ nửa người nửa thú của bản thân, cũng không có gương để cô có cơ hội nhìn dáng vẻ của chính mình trong gương.

Cô kiễng mũi chân, phát hiện đứng không tới cổ hắn, thở dài nói: “Cửu Di, chàng cúi đầu xuống.”

Như thế này cô mới có thể giúp hắn quấn hai vòng khăn quàng cổ lên cổ hắn được, buộc một cái nút thắt xinh đẹp, nói với hắn: “Chúng ta đi thôi.”

Giày da thú đạp trên tuyết vang lên tiếng loạt xà loạt xoạt.

Rắn lớn đi ở phía trước mở đường, cô chỉ cần men theo dấu chân của hắn mà đi.

Cho dù như thế, lúc cô đi cần phải nhấc cao chân, phí sức hơn rất nhiều so với việc đi đường vào ngày thường.

Rắn lớn hình như phát hiện ra điểm này, cúi người dừng lại trước mặt cô nói: “Niệm Niệm, ta cõng nàng nhé.”

Thật sự không cần thiết, cô cũng có thể tự đi được.

Nhưng mà cô vẫn trèo lên cho hắn cõng.

Sau khi được cõng, tầm nhìn của cô rộng hơn rất nhiều, trên nền tuyết bằng phẳng nhanh chóng phát hiện ra có một con thỏ hoang màu xám đang nhảy trên một mảng tuyết thấp hơn.

Sơ Niệm chỉ tay về phía đó, kích động nói: “Cửu Di, có thỏ, ở bên kia.”

Con thỏ này còn cách họ khoảng cách tầm mười mét, có thể có khả năng chạy trốn, thế nên cũng không hèn hạ từ bỏ đấu tranh vùng vẫy, ngược lại hai chân sau đá một cái, nhìn về phía bọn họ một cái, thì chuẩn bị chạy trốn.

Rắn lớn nghe thấy tiếng của Sơ Niệm, vo một quả cầu tuyết ném rới, con thỏ ngã bịch xuống đất.

Sức mạnh này quả thật là có thể so sánh với súng cao su.

Nhưng mà so sánh sức mạnh khi biến thành hình người với phun lửa của hắn thì sức mạnh này cũng không tính là gì cả.

Sơ Niệm thích ôm cổ hắn, cười nói: “Cửu Di, chàng lợi hại thật đó.”

Hắn cõng cô trên lưng đi qua nhặt con thỏ bị ném ngất lên, Sơ Niệm lại phát hiện ra một cái hố sâu.

“Chỗ kia có cái hố kìa.”

Một người một rắn đi tới, rắn lớn nhẹ nhàng lùa lớp tuyết không dày lắm ra, Sơ Niệm nhìn thấy một cái hố sâu gần ba mét, bên trong có một loại thực vật thân rễ dài có vỏ ngoài màu tím hồng, nhìn giống như củ mài.

Lần trước cô đánh cướp một con thỏ hoang, phát hiện ra nó đang đào khoai tây. Lần này lại vui mừng kinh ngạc phát hiện ra một loại thực vật thân rễ nhìn có thể ăn được.

Nhìn đất có vẻ mềm bở, cô trực tiếp muốn chảy xuống, nhưng còn chưa nhảy, đã bị rắn lớn kéo cổ áo phía sau lại, nắm giữ vận mệnh của cổ áo phía sau.

“Niệm Niệm, không được. Thế này quá cao, nàng sẽ bị thương.”

Nói xong, người đàn ông xuống trước, giơ tay về phía cô, “Ta ôm nàng xuống.”

Kiểu quan tâm chăm sóc như thân sĩ dịu dàng xuất hiện trên người một con mãnh thú.

Sơ Niệm đột nhiên nghĩ tới tổ hợp kì quái này.

Người đẹp và quái thú.

Dần dần chuyển thành mình với rắn lớn.

Cô thấy nếu muốn chuyển hóa chuyện cổ tích vào cuộc sống như thế này, độ tiếp nhận của mình với rắn lớn gần như có thể trở nên cao hơn.

Lúc Sơ Niệm nhảy xuống thì nhắm mắt, “Chàng phải đỡ được ta đó nha.”

Nếu là một người đàn ông có thể trạng bình thường có lẽ không thể chơi như thế này, cứ thế mà đón cô như thế này thì cánh tay không tàn cũng phế mất.

Người bên dưới đổi thành rắn lớn.

Cô được hắn đón lấy một cách an toàn, dựa vào một loại tư thế như trong phim thần tượng.

Sơ Niệm thấy đây là một loại thể nghiệm rất mới lạ.

Những tình tiết điên cuồng vớ vẩn của vở kịch thế mà lại có thể trở thành hiện thực.

Trong khắc cuối cùng được đặt xuống một cách ổn định, Sơ Niệm sán lại gần hôn lên cằm hắn một cái, bởi vì góc độ có sự chênh lệch, nên vừa vặn chạm vào hầu hết của hắn.

Cô thấy cái hầu kết gợi cảm của hắn chuyển động lên xuống một lúc.

Cô giống như đã phát hiện ra một cái công tắc mới.

Sơ Niệm chột dạ quay lưng lại, bịt tai trộm chuông nói: “Ồ, đây có phải là củ mài không, Cửu Di chắc chắn chưa từng ăn rồi, sẽ nhanh chóng được ăn thôi.”

Nhưng mà cô vẫn nhanh chóng bị kéo lại, nhìn sự nguy hiểm nơi đáy mắt hắn, tình cảm sôi trào mãnh liệt.

Sự nồng nhiệt của loài rắn không giống với con người, cô cho rằng sự tiếp xúc thân mật của da thịt thật sự không thể khơi dậy được dục niệm của hắn.

Lúc trước cô cho rằng công tắc của hắn chỉ có hai ‘tiểu Cửu Di’, xương cụt với chóp đuôi thôi.

Hôm nay có thể còn thêm cả hầu kết nữa.

Cô có thể nghe thấy tiếng da thú bị xé rách một cách rõ ràng, nhận ra được cái đuôi vừa mềm vừa nhỏ của hắn men theo khe hở của gấu quần chậm rãi bò lên.

Mát lạnh, giống như đằng man.

Âm thanh gấu quần cô bị xé rách cũng đồng thời vang lên, Sơ Niệm cảnh giác nói: “Cửu Di, không được.”

Ít nhất bây giờ không được.

Trong nhiệt độ âm như thế này, nếu hắn làm rách hỏng quần áo của cô, sợ là sẽ mất mạng đó.

Ý định ban đầu của cô chính là hôn hắn một cái để thể hiện sự khích lệ. Chứ chưa từng muốn gây nên hỏa hoạn như thế này, suýt chút nữa thiêu cháy cả bản thân.

Mặc dù cuối cùng không thiêu cháy bản thân, nhưng mà hai tay của cô lại đau đớn nóng rát.

Cô thật sự biết thế thì chẳng làm rồi, nước mắt chảy dài trong lòng.

Cũng may là rắn lớn chưa từng nhìn thấy kết cấu sinh lý của cơ thể con người của người khác, không biết rõ được những điều bí mật trong đó, cô mới thoát được trận này.

Sơ Niệm đưa cái tay đỏ rự của mình lên, chỉ trích nói: “Đây là củ mài, chàng tự mình hái đi.”

Đại nhà hình như nhận ra được lỗi lầm của bản thân, nghiêm túc hái hết tất cả củ mài màu tím ở dưới đất lên.

Dựa vào tuyết lớn như thế này, những củ mài chôn giấu dưới đất như thế này thật sự không thể nào bảo tồn tốt được.

Sơ Niệm phát hiện, những đồ vật trên đại lục này thật sự ngoan cường, kiên cường hơn so với nhận thức của cô.

Mặc dù ngoan cường, kiên cường gần như thực vật không chịu được, sự thật chính là như thế.

Cô nắm lấy cái tai ấm áp của con thỏ bị ném ngất đi kia, được rắn lớn cõng trên lưng, trên đuôi rắn lớn treo thu hoạch tràn trề của ngày hôm nay.

Sau khi trở về hang, Sơ Niệm muốn rửa sạch mấy củ mài, hấp lên một chút rồi thử ăn xem có ngon không.

Rắn lớn lại không để cô phải động vào thứ gì hết.

Tự mình rửa sạch mấy củ mài, thêm nước vào đáy nồi đá, rồi đặt mấy củ mài màu tím lên trên, thổi lửa theo sự chỉ đạo của Sơ Niệm.

Cái vỉ hấp này vốn dĩ mới làm xong, chuẩn bị để hấp bánh bao, hôm nay được đưa ra sử dụng trước.

Hơi nước bốc lên, hơi nước mù mịt.

Thời gian tương đối rồi, Sơ Niệm nói: “Được rồi, đừng thêm lửa nữa.”

Cô bước tới muốn ngửi một chút hương vị của củ mài, vừa lại gần thì bị hơi nóng phả vào mặt mũi, tỉnh táo lùi lại phía sau.

Rắn lớn lấy vỉ hấp xuống, tản khí nóng đi.

“Bóc lớp vỏ mỏng bên ngoài kia đi là có thể ăn được rồi.” Cô nói.

Sơ Niệm muốn tự làm, bị rắn lớn ngăn lại, “Ta bóc cho.”

Bóc vỏ ngoài màu tím đi, bên trong cũng là màu tím, mềm mềm dẻo dẻo, nhìn có vẻ ăn rất ngon.

Sau khi bóc xong, rắn lớn đưa nó tới, Sơ Niệm thấy hơi nóng bên trên, lại gần thổi thổi, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.

Hai mắt cô mở to.

Hương vị này.

Thịt củ màu tím mềm mềm, dễ dàng có thể dùng răng để nhai nhỏ, không giống như gân của khoai tây. Là hương vị mềm mềm dẻo dẻo như trong tưởng tượng, hơi ngọt ngọt, vị ngọt khiến đầu lưỡi cô thèm thuồng.

Thực vật thân rễ giống củ mài vỏ tím này, thế mà lại là hương vị của khoai lang tím, thậm chí hương vị còn ngon hơn khoai lang tím mà cô từng ăn.

Lần này, cô há miệng cắn một miếng thật lớn, lập tức cắn hơn một nửa, trong khoang miệng ngập tràn hương vị thơm ngọt.

Cô thoải mái nheo mắt lại.

Lúc trước cô thích ăn nhất chính là khoai lang nướng của gian hàng bên những con đường nhỏ.

Nóng hôi hổi, ngọt ngào, còn có thể làm ấm tay.

Đúng là sự phối hợp tuyệt vời với mùa đông.

Cô ăn một mạch tới khi chỉ còn lại một củ cuối cùng, mới nghĩ tới rắn lớn hình như vẫn luôn bóc vỏ cho cô, bản thân chưa từng ăn một miếng.

Củ cuối cùng thật sự đã bị cô gặm mất một miếng rồi.

Cô ngượng ngùng nói nhỏ: “Củ này, chàng ăn đi.”

Lượng cơm của hắn chắc chắn không thể ít như thế này, Sơ Niệm thân mật bổ sung: “Trong túi còn rất nhiều, còn có thể làm thêm một con lợn quay nữa.”

Rắn lớn cắn một miếng, rồi đưa tới, “Ta nếm rồi, không ngon. Niệm Niệm ăn đi, ta tới ngày ăn rồi, hôm nay ăn cái khác.”

Sau khi tuyết rơi, rắn lớn bắt đầu theo cô ăn ngày ba bữa thức ăn nóng, mặc dù mỗi bữa đều ăn rất nhiều, nhưng mà đã lâu lắm rồi chưa từng ăn những con mồi lớn.

Sơ Niệm ăn hết miếng khoai tím cuối cùng, thấy rắn lớn vào phòng ngủ biến thành hình rắn, đi tới phòng kho chứa thịt đông lạnh, một ngụm nuốt luôn một con trâu cực lớn.

Thân rắn của hắn ghồ lên, nhìn có vẻ đã ăn no rồi.

Sơ Niệm tới phòng kho chất đống khoai lang tím với nhau, tránh cho nhiệt độ cao trong da thú hầm hơi bị hỏng mất.

Cô ăn nhiều khoai lang tím như thế thật sự cũng đã ăn no rồi, hôm nay lại làm một cốc trà quýt bưởi mật ong, cảm thấy cả người đều ấm hết cả lên, cuối cùng cũng không run rẩy vì lạnh giống như lúc vừa mới về hang nữa.

Sau khi về phòng ngủ dưới đất, Sơ Niệm nghĩ tới kích thước của đầu rắn lớn, may cho hắn một cái mũ có thể chống lạnh.

Làm một cái nhỏ rồi, thậm chí cô còn làm một cái mũ cực lớn, dùng một tấm da thú lông vũ mày đỏ làm mũ.

Đợi lúc rắn lớn từ hang phía trên về, cô nói với rắn lớn, “Nhanh thử cái mũ của chàng đi.”

Nếu không phải thân rắn của hắn quá lớn, có lẽ cô còn có thể làm một bộ quần áo có thể giữ ấm cho hắn lúc ở hình thái rắn.

Trên đỉnh cái mũ màu đỏ được khâu một quả cầu lông màu đỏ, đội trên cái đầu rắn màu vàng kim, giống như là một bông hoa màu đỏ, cũng giống như một cái mũ giáng sinh màu đỏ.

Rắn lớn dường như rất hài lòng với chiếc mũ, vui vẻ si si hai tiếng.

Tới cả đi ngủ hắn cũng đội cái mũ này lên.

Chỉ là lúc Sơ Niệm đang lơ mơ buồn ngủ, thì nghe thấy hai tiếng ư ư cực lớn.

Cô mở to hai mắt.

Âm thanh này cũng không phải truyền tới từ phía mình.