Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha

Chương 52



Hứa Yến giật mình không còn buồn ngủ, hơi ngồi dậy, chờ hắn nhìn kĩ lại, cặp tai mèo kia đã biến mất.

Hắn sờ sờ vị trí tai mèo xuất hiện kia, ngoại trừ mái tóc mềm mại của An Nhiên cái gì cũng không sờ được.

An Nhiên bị hành động của hắn quấy nhiễu, mơ màng mở mắt ra.

“Mấy giờ?”

Trong lòng Hứa Yến thình thịch nhảy, từ trên đầu An Nhiên sờ tới sau cổ hắn.

“A Yến, làm sao vậy?”

Hứa Yến lắc đầu: “Không có việc gì.” Chẳng lẽ là nhìn lầm sao?

Nửa giờ sau, Hứa Yến cơm nước xong ngồi bên mép giường nhìn An Nhiên, tầm mắt không nhịn được ngắm đỉnh đầu hắn.

Nhìn rõ ràng như vậy, An Nhiên muốn giả vờ không biết cũng khó: “Trên đầu anh có thứ gì dơ sao?”

Hứa Yến sờ sờ đầu của hắn, hơi do dự: “Em hình như thấy trên đầu anh có một đôi tai lông, màu trắng, lông xù xù.”

Lạch cạch một tiếng, chiếc đũa rớt xuống bàn, An Nhiên rũ mắt che giấu hoảng sợ: “Em ngủ mơ rồi, trên đầu anh làm sao có lỗ tai lông được chứ?”

Hứa Yến bỏ chiếc đũa sang một bên, đem đũa của mình đưa qua: “Em cũng cảm thấy kì quái, sao có thể nhìn thấy nó được, chẳng lẽ em xuất hiện ảo giác sau?”

Đã bị nhìn thấy, nếu không giải thích tốt, đối phương sẽ canh cánh trong lòng, An Nhiên mím môi: “Chắc là Hương Hương? Nó thường xuyên ngủ trên đầu anh.”



Hứa Yến bừng tỉnh, sao lại quên mất vật nhỏ kia, thế nhưng hình như lỗ tai lớn hơn, giống như có chỗ nào không đúng.

“Em nói người sao có thể mọc tai mèo, cũng thật kì quái.” Thế nhưng nếu mọc trên đầu An Nhiên cũng rất hài hòa.

Sau này có thể mua một đôi tai mô phỏng cho hắn mang, khuôn mặt lạnh lùng kết hợp với lỗ tai đáng yêu, lại để hắn quỳ gối trên giường học tiếng mèo kêu….. không được, không thể suy nghĩ! Mũi đã hơi nóng.

Thật kì quái…. sắc mặt An Nhiên lập tức thay đổi.

Quả nhiên hắn không chấp nhận được.

“An Nhiên, anh làm sao vậy?” Vừa rồi trong nháy mắt hắn như là thấy được lỗ tai lông kia rũ xuống, dáng vẻ thực mất mát, nhịn không được muốn duỗi tay qua sờ sờ.

Nhất định là nhìn thấy đồ vật kỳ quái, có nên mở cửa thế giới mới không!

Hứa Yến lắc lắc đầu xóa đi những ý tưởng kì quái, sờ sờ mặt hắn: “Đợi lát nữa kêu Quất Tử kiểm tra cho anh.”

Tâm tình An Nhiên hạ xuống, không muốn ăn uống nữa.

Hứa Yến khuyên vài lần không có kết quả, tự mình đút qua, dùng giọng điệu giống như dỗ Hương Hương: “An ca ca, không ăn sẽ đói nha.”

An Nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, đẩy tay hắn ra: “Không ăn.”

Hứa Yến vô sỉ làm nũng: “Ăn một miếng thôi, chỉ ăn một miếng thôi.”

An Nhiên banh mặt, chỉ là không há mồm.

Vợ ầm ĩ thật là quá ngon miệng! Đáng tiếc không thể ăn, chỉ có thể dính một chút ngon ngọt ở bên ngoài miệng.

“Không muốn ăn? Vậy là muốn em dùng miệng đút anh sao? Không thành vấn đề!”



Hứa Yến thay đổi thủ đoạn làm bộ muốn ăn, còn chưa ăn vào đã bị An Nhiên cầm tay, đồ ăn tới bên miệng lại đưa tới miệng đối phương.

An Nhiên nghiêng đầu lạnh mặt, vừa nhai vừa tức giận.

Tim Hứa Yến mềm nhũn, thật sự không nhịn được, hôn một cái trên miệng hắn: “An ca ca, anh như vậy thật đáng yêu, có phải cố ý trêu chọc em hay không?”

An Nhiên hừ lạnh một tiếng, mặc kệ hắn.

Đút xong cơm, Quất Tử tới đây, dùng máy kiểm tra đo lường tin tức tố kiểm tra một lần cho An Nhiên.

Hứa Yến hồi hộp thò lại xem, đáng tiếc trên báo cáo kiểm tra đo lường toàn là thuật ngữ chuyên nghiệp hắn xem không hiểu.

“Thế nào?”

“Tin tức tố ổn định hơn nhiều,” Quất Tử nhẹ nhàng thở ra, trêu ghẹo nói: “Xem ra vị thuốc là cậu đã phát huy tác dụng.”

Hứa Yến khó hiểu: “Có liên quan tới tôi sao?”

“Đương nhiên. Tôi đã nói đây là chứng thiếu tin tức tố, có tin tức tố của cậu bổ sung, trưởng quan đương nhiên có thể tốt lên.”

Hứa Yến nhìn An Nhiên lại nhìn Quất Tử, chỉ chỉ mình: “Hóa ra chứng thiếu tin tức tố là thiếu tin tức tố của tôi hả?”

Quất Tử thu lại kiểm tra đo lường, nghiêm túc giải thích: “Tần suất phát bệnh của chứng bệnh này rất thấp, dễ xảy ra ở tình lữ hoặc là vợ chồng, đặc biệt là sau kỳ phát tình, người hấp thu nhiều tin tức tố của đối phương, đột nhiên tách ra sẽ khiến tin tức tố dễ dàng hỗn loạn, do đó sẽ dẫn tới chứng bệnh khác của cơ thể.”

An Nhiên uống trà, không để ý tới Quất Tử ăn nói liên thiên.

Hứa Yến lại coi là thật, đảm bảo 24h ở bên cạnh An Nhiên, một bước cũng không rời.

Tuy rằng hai người đã kết hôn, nhưng thời gian thật sự ở cạnh nhau thì rất ít.

Sau khi một bước cũng không rời ở bên cạnh An Nhiên, Hứa Yến mới kiến thức được quan chỉ huy quân đoàn bận rộn như thế nào, đặc biệt là thời kì chiến tranh, quả thật là mỗi giây mỗi phút đều có báo cáo gửi tới, đến ngay cả thời gian uống nước cũng không có.

Dưới tình huống như vậy, An Nhiên làm sao có thể rút thời gian gửi tin nhắn cho hắn? Sợ là phải liều mạng hoàn thành công việc mới có chút thời gian nhàn rỗi như vậy.

Hứa Yến đau lòng, muốn chia sẻ công việc với hắn.

“Có việc gì em có thể làm không, em giúp anh làm.”

Có rất nhiều chuyện, nhưng có Hứa Yến ở bên người, nên tinh thần của An Nhiên thả lỏng hơn rất nhiều.

“Em biết được cái gì?”

“Lúc trước học thu thập tin tức.” Hứa Yến nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Nếu em không biết vậy thì anh sẽ không dạy em sao?”

An Nhiên tự hỏi một lát, mang theo hắn ra khỏi phòng.

Lúc trước ở Hoa Đô xuất hiện trùng động sau khi bị bọn họ quấy nhiễu cũng không tiếp tục mở rộng, nhưng sau đó ở hai khu vực khác cũng phát hiện trùng động, mấy ngày hôm nay đã có rất nhiều Công Trùng chui ra từ trong trùng động, nới này vẫn không thể tránh khỏi chiến trường.

Trên đường, An Nhiên giải thích tình huống trước mắt cho Hứa Yến: “Sóng trùng ở hành tinh Tiên Nữ đã lan ra rất nhiều tinh cầu khác, Hoa Đô cũng là một trong số đó, từ tình huống trước mắt, quy mô không nhỏ.”



Trong lòng Hứa Yến căng thẳng, ban đầu Hứa Yến cho rằng An Nhiên chỉ tạm thời dùng chỗ này làm nơi dưỡng bệnh, không nghĩ tới Hoa Đô vậy mà cũng bị lan tới, trước kia nơi này cũng có Công Trùng hoạt động, nhưng chỉ có một ít, dựa vào quân khu đóng quân ở Hoa Đô là có thể giải quyết, dân chúng cũng đã thành thói quen với sự tồn tại của trùng tộc, sinh sống trong khu an toàn cũng không có hoảng sợ gì.

Nhưng hiện tại An Nhiên cũng tự mình tới, có thể sẽ có nhiều nghiêm trọng.

An Nhiên mang hắn tới tầng ngầm, không nghĩ tới nơi này lại giống cái bệnh viện ngầm kia, diện tích ngầm còn lớn hơn trên mặt đất.

Nhìn các nơi đều có lính canh gác, trong lòng Hứa Yến căng thẳng.

“Nơi này là quân khu trung tâm của trạm sao số một, sau khi khởi động phòng ngự tối cao, có thể ngăn cản ba đợt sóng trùng tập kích.”

Mỗi khi đi qua một chỗ, An Nhiên sẽ giới thiệu chức năng của mỗi bộ cho Hứa Yến.

Hứa Yến nghiêm túc nghe, đồng thời cũng lưu ý thái độ cung kính của nhưng sĩ quan và binh lính đi qua.

Hắn thật sâu cảm nhận được, vợ nhà mình là một tướng quân được mọi người tôn kính, không giống với hắn.

“Làm sao vậy?” An Nhiên thấy hắn ngơ ra, cho rằng mình nói quá nhanh, hắn nghe không hiểu.

Hứa Yến cười khẽ, nghiêm túc nói: “Em sẽ không để anh chờ lâu.”

An Nhiên ngẩn ra, mặt mày liền nhu hòa: “Anh biết.”

Hai người tới tầng ngầm tầng 8, cả một tầng ở nơi này chính là bộ tin tức, cả một tầng thông với nhau, nhìn không thấy đầu. Kỹ thuật viên nơi này có mấy ngàn người, chuyên môn thu thập sửa sang lại số liệu mà hệ thống trí năng ở Hoa Đồ kiểm tra đo lường gửi trở về, đảm bảo trước khi sóng trùng nổ ra tìm ra đối sách, kịp thời báo động trước khi sóng trùng lan tới khu vực dân chúng sinh sống.

Bọn họ vừa đi vào liền có sĩ quan alpha đi tới, kính lễ với An Nhiên.

An Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, cũng giới thiệu Hứa Yến với đối phương: “Đây là trợ thủ của tôi Hứa Yến, kế tiếp hắn sẽ ở chỗ này giúp đỡ các anh.”

Hứa Yến giật mình, nhìn về phía An Nhiên, dùng ánh mắt tỏ vẻ “Em muốn giúp anh đỡ bận, không phải giúp hắn đỡ bận.”

An Nhiên bình tĩnh nói tiếp: “Sau này báo cáo của các anh trực tiếp gửi cho hắn là được, sau khi hắn xem rồi sẽ gửi cho tôi.”

“Vâng!”

Hứa Yến chớp chớp mắt, choáng váng.

Tuy rằng hắn tự nhận thiên phú dị bẩm, nhưng mới học mấy ngày lại để cho hắn làm việc quan trọng như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?

Sau khi chào hỏi An Nhiên tiếp tục mang theo Hứa Yến đi tham quan những nơi khác.

Chờ tới khi đi đến nơi không có ai, Hứa Yến kéo tay An Nhiên: “An Tiểu Cay, anh đừng có để cho em làm lam nhan họa thủy, đánh giặc cũng không thể nói giỡn được.”

An Nhiên nhìn hắn, đáy mắt không hề dao động: “Anh không nói giỡn, anh cảm thấy em làm được nên anh mới sắp xếp như vậy.”

Hứa Yến cười khổ: “Anh lấy tự tin ở đâu ra vậy? Em có áp lực rất lớn.”

“Không phải em nói, em là học bá sao?” An Nhiên tiếp tục đi về phía trước: “Đừng có áp lực, không phải còn có anh sao?”



Không cần nói liêu nhân như vậy có được không! Hứa Yến đi theo phía sau, trong lòng ngọt lịm: “An ca ca, em tới là để giảm việc cho anh, hiện giờ giống như ngược lại làm tăng gánh nặng cho anh.”

An Nhiên câu lấy ngón tay của hắn, cười nhạt: “Em là tiểu Hoa của anh, không cần làm cái gì, chỉ cần ở bên cạnh anh là có thể giảm áp lực cho anh.”

An Nhiên nói chính là tin tức tố của Hứa Yến có thể giúp thân thể hắn đạt được trạng thái tốt nhất, mà Hứa Yến đơn thuần lại nghe thành lời ngon tiếng ngọt, cảm giác người sắp bay lên trời.

Nếu đã nhận lấy trọng trách, Hứa Yến cũng không muốn làm hắn mất mặt, vì để mau chóng quen thuộc, hắn hầu như mất ăn mất ngủ, dưới tác dụng của adrenalin, thức một đêm cũng không cảm thấy mệt mỏi, nếu không phải trong lòng lo lắng cho An Nhiên, hắn sẽ tiếp tục làm tiếp.

Trung uý Lâm, bộ trưởng bộ thông tin vốn tưởng rằng, thanh niên này nhất định là con cháu thế gia nhờ vào quan hệ mới vào được quân bộ, An Nhiên là vì nể mặt cấp trên mới cho mặt mũi, kỳ thật không để hắn ở trong mắt.

Ngày hôm sau đưa báo cáo lên, có 10 phần thì có 3 phần yêu cầu cung cấp số liệu càng kĩ càng tốt, một phần bởi vì phán đoán bị lầm nên bị trả về.

Trung uý Lâm xuất thân là binh sĩ công nghệ thông tin, trong lĩnh vực này đã rất chuyên nghiệp, đối với hành vi này của Hứa Yến rất khinh thường.

Xoa đôi mắt chua xót, Hứa Yến muốn trở về xem An Nhiên, lúc đi qua khu vực uống nước đột nhiên nghe được thanh âm của trung uý Lâm.

“Chỉ là một tiểu tử còn chưa tốt nghiệp, còn dám ở đây phát uy, nếu không phải nể mặt An thiếu tướng, hắn cho rằng mình là ai chứ.”

“Cái gì cũng không hiểu mà chỉ chỉ chỏ chỏ báo cáo của chúng ta, thật không biết An thiếu tướng nghĩ gì, bị hắn làm bậy một hồi, không biết chậm trễ bao nhiêu thời gian.”

“Lỡ như xảy ra chuyện gì, hắn gánh nổi không?!”

Thật chói tai.

Hai tròng mắt Hứa Yến hơi rũ xuống, nhưng bọn họ nói không sai, hắn một học sinh chưa tốt nghiệp dựa vào cái gì mà dám mệnh lệnh một đám binh lính làm việc?

Nói hắn ôm đùi thì hắn đồng ý, đùi của vợ không cho hắn ôm thì cho ai ôm? Nhưng nói hắn làm bậy? Như vậy không được.

Một đám người bên trong đang nói chuyện hăng say, Hứa Yến gõ cửa liền đi vào, thanh âm nói chuyện nháy mắt biến mất, ánh mắt một đám nhìn qua, không khí đều lộ ra xấu hổ.

Hứa Yến nhìn về phía trung uý Lâm, treo lên nụ cười buôn bán: “Lâm bộ trưởng, về bốn phần báo cáo kia, anh có dị nghị hoan nghênh anh tới tìm tôi thảo luận, anh nói với người khác tôi nghe thấy thì không được nha.”

Nói xong lại gật đầu với những người khác, sau đó đóng cửa rời đi, để lại những người trong phòng hai mắt nhìn nhau.

Trở lại lầu 3, Hứa Yến đứng ở ngoài cửa hít một hơi thật sâu mới đẩy cửa đi vào, quả nhiên An Nhiên đang làm việc, đang một lòng nhìn chằm chằm mấy màn hình ảo.

Đồ ăn trên bàn còn chưa đụng qua, đã lạnh ngắt.

Lại không ăn cơm.

Chờ An Nhiên kết thúc hội nghị video Hứa Yến mới đi qua, chống tay lên bàn và lưng ghế, cúi người hôn một cái lên trán An Nhiên: “Không ăn cơm, muốn thành tiên sao?”

An Nhiên tựa lưng vào ghế ngồi nhìn qua: “Không đói bụng, đã quen việc chưa?”

Hứa Yến nhướng mày, tự tin cười: “Đương nhiên, anh cũng không nhìn xem em là ai.”

An Nhiên có thể có được địa vị như ngày hôm nay cũng là từng bước đi tới, trường hợp nào mà chưa thấy qua, nghe lời nói của Hứa Yến trong lòng cũng biết không đơn giản như vậy, nhưng cũng không định chọc thủng.

Hài tử cứ được bảo vệ dưới cánh chim sẽ không bao giờ lớn, hơn nữa Hứa Yến cũng không cần.

Sau khi kết thúc công việc, An Nhiên đứng dậy, thân thể hơi ngừng lại, đột nhiên che miệng nôn khan.

“An Nhiên?” Hứa Yến nghe được âm thanh lập tức đỡ lấy người, chân tay hơi luống cuống: “Em kêu Quất Tử tới đây.”

“Không cần.” An Nhiên kêu ngừng: “Lát nữa sẽ không sao cả.”

“Anh cứ như vậy sẽ bị đau bao tử.”

Hứa Yến cho rằng hắn đói quá nên dạ dày đẩy nước chua, nên kéo người đi ăn cơm, nhưng cơm ngon vừa mới lên bàn, An Nhiên ngửi được mùi lại che miệng chạy vào buồng vệ sinh.

Hứa Yến nhìn Quất Tử: “Hắn hay như vậy sao?”

Quất Tử cũng bất đắc dĩ: “Dù sao thường xuyên như vậy, lại không phối hợp kiểm tra.”

“Vì sao?”

Quất Tử thở dài: “Chắc là có bóng ma.”

Bóng ma? Không đợi Hứa Yến nghĩ lại, trong phòng vệ sinh truyền tới thanh âm nôn mửa của An Nhiên, hắn nghĩ nghĩ, kêu Quất Tử mang cơm ra ngoài, mình thì bước vào nhà vệ sinh.

Đôi tay An Nhiên chống bồn rửa tay, sắc mặt trắng bệch, một ngày nay hắn không ăn gì, căn bản không ói ra được gì, nhưng dạ dày vẫn co rút từng cơn.



Hứa Yến vỗ nhẹ lưng hắn, chờ hắn đã đỡ hơn liền đi qua ôm ra ngoài.

An Nhiên vô lực dựa vào vai Hứa Yến, ngửi mùi tin tức tố của hắn, nhỉ giọng thì thầm: “Tiểu Hoa, anh khó chịu.” Trong thanh âm lộ ra uất ức ngay cả hắn cũng không nhận ra, chỉ có ở trước mặt Hứa Yến, hắn mới có thể bỏ xuống sự phòng bị, không cần phải giả vờ, không cần phải suy xét nhiều thứ như vậy.

“Là do anh không ăn cơm.”

Ngoài miệng cứng rắn, nhưng tay lại rất nhẹ nhàng, Hứa Yến thả ra nhiều tin tức tố hơn, bế hắn lên ôm tới phòng ngủ, cuốn tay áo sơ mi lên đi tới phòng bếp.

Trong phòng này có một phòng bếp nhỏ dùng để nấu những món đơn giản.

Đắm chìm trong tin tức tố của Hứa Yến, An Nhiên thoải mái hơn rất nhiều, thấy hắn bận rôn xử lý nguyên liệu nấu ăn, nhẹ giọng hỏi: “Em đưa đồ ăn của anh đi, là bắt anh ăn mấy món đen thui của em sao?”

Hứa Yến hừ nhẹ: “Ai bảo anh không ăn, quá hạn không thể chờ được, hiện giờ chỉ có thể ăn đồ ăn cháy đen thui, thích ăn thì ăn.”

Một lúc sau, trong lò nướng liền truyền ra mùi thơm.

Là phô mai nướng khoai tây, là một trong số ít món ăn sở trường của Hứa Yến, bụng An Nhiên không cho mặt mũi mà kêu lên.

Hứa Yên bưng mâm tới đây, An Nhiên muốn duỗi tay lấy, bị vỗ mu bàn tay.

An Nhiên không nói gì nhìn qua.

“Vẫn đang còn nóng.” Hứa Yến buồn cười cầm lấy một cái muỗng, múc một miếng đưa lên miệng thổi thổi, tầm mắt An Nhiên liền nhìn chằm chằm vào cái muỗng.

“Phụt….” Hứa Yến nhịn không được cười ra tiếng: “ Dáng vẻ này của anh sao lại giống Hương Hương vậy? quả nhiên là cha con.”

Hương Hương thích ăn thịt, cho dù là hải sản hay là cá khô cũng thích ăn, đương nhiên là thích cá khô nhỏ nhất, nhưng không hề chạm vào rau dưa, chỉ có mấy thứ đặc biệt là thích ăn, trong đó cũng có món khoai tây nướng phô mai này.

Hứa Yến múc một muỗng thổi lạnh rồi đút cho hắn, ăn một lát, An Nhiên ngại chậm, đoạt lấy muỗng tự mình ăn.

“Dính vào khoe miệng.” Hứa Yến quẹt đi phô mai dính ở khoé miệng hắn bỏ vào miệng nếm: “Ừ, em quả nhiên có thiên phú xuống bếp.”

Chỉ có vài món ăn có thể ăn vậy mà nói không thấy xấu hổ, trong lòng An Nhiên phun tào, múc một muỗng đưa tới bên miệng Hứa Yến: “Đầu bếp vất vả.”

Hứa Yến há miệng ăn vào trong miệng, cảm giác giống như ăn mật ong, là loại ngọt tận vào tim.

Ăn xong, hắn hé miệng: “A….”

An Nhiên nhìn thoáng qua, dịch mâm về phía người mình, coi như không nhìn thấy.

Hứa Yến: “….” Chỉ cho một miếng, em và khoai tây rốt cuộc cái nào quan trọng hơn.

Đêm khuya, hai người nằm trong ổ chăn, nghĩ tới câu nói kia của Quất Tử, Hứa Yến hỏi: “An Nhiên, nghe Quất Tử nói anh không muốn kiểm tra là có bóng ma, trước kia đã xảy ra chuyện gì sao?”

An Nhiên đang nghĩ chuyện trên chiến trường, nghe hắn nói liền hồi phục tinh thần lại.

“Không tính là bóng ma.” An Nhiên nhíu mày: “Khi còn nhỏ kiểm tra nhiều lần, không thích cảm giác đó.”

“Khi còn nhỏ thân thể anh không tốt sao?” Đây cũng là lần đầu tiên nghe hắn nói về phương diện này.

“Không phải, anh rất khoẻ mạnh.”

“Vậy vì sao?”

Không khí đột nhiên yên tĩnh, Hứa Yến đang nghĩ có nên đổi đề tài không, An Nhiên lại mở miệng.

“Bởi vì một tác nhân bên ngoài nào đó, từ nhỏ anh bị cho rằng sống không tới tuổi thành niên, cha mẹ tìm đủ mọi cách, hy vọng có thể thay đổi cục diện này.

Vì thế từ nhỏ anh đã làm bạn với phòng thí nghiệm, nhìn tới dụng cụ chữa bệnh, anh sẽ tự dưng kháng cự.”

Thanh âm An Nhiên bình tĩnh như vậy, nhưng hắn nói ra lại làm Hứa Yến không thể bình tĩnh được.

Hắn nói thực nhẹ nhàng, Hứa Yến không biết rốt cuộc là loại chuyện gì sẽ dẫn tới hắn không sống qua thành niên, nhưng lại bị xác định ngày chết trước như vậy, cho dù là bản thân hay người nhà thì đây cũng là một chuyện lớn.

Rốt cuộc An Nhiên đã trải qua chuyện gì mới có thể bài xích dụng cụ khám bệnh như vậy chứ?

Hứa Yến ôm chặt người: “Vậy hiện giờ không có việc gì sao?”

An Nhiên cười khổ: “Vận mệnh thay đổi, thế nhưng thể chất của anh cũng có sự thay đổi lớn, kết quả như vậy, không biết là tốt hơn hay tệ hơn.”

“Nhất định là càng tốt.” Hứa Yến cười khẽ: “Nếu không anh sẽ không thể gặp được nghệ thuật gia lớn là em, vậy thì anh sẽ không có chồng thương anh.”

An Nhiên vùi mặt trước ngực hắn không nói. Nếu không phải em, năm năm trước anh cũng không còn nữa.

Bị thuốc tra tấn, bị hai loại tin tức tố giày xéo, hắn nhịn tới cực hạn, mang theo hộ vệ lén trốn khỏi dị nhân quốc, dù sao đợi cũng chết, không bằng chủ động ra ngoài tìm kiếm người nhà họ Lãnh, có lẽ còn một con đường sống.

Nhưng kì phối ngẫu đột nhiên tới, A Bố đã bị hắn phái đi hỏi thăm tin tức, hắn không biết gì mà ngã xuống đường, trước khi hôn mê chỉ kịp biến về hình thú con non, thứ nhất là muốn dựa vào chịu đựng của bản thân, thứ hai cho dù bị nổ tung cũng sẽ cố hết sức hạ thấp mức thương tổn.

Nằm ở ngoài ruộng hoa không người hôn mê hơn hai ngày, cho rằng mình chịu không nổi, lại ở thời khắc cuối cùng gặp được Hứa Yến.

Khi nhìn thấy Hứa Yến cười, hắn liền cảm thấy tiểu thiên sứ này nhất định là trời cao phái xuống cứu vớt hắn.

5 năm trôi qua, tiểu thiên sứ này lớn lên còn cao hơn hắn, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, năm tháng quả nhiên là con dao giết heo.

“Rõ ràng 5 năm trước còn là thiếu niên nhỏ mảnh khảnh….”

“An Nhiên?”

Sau một lúc lâu mới nghe được một câu như vậy, mơ mơ màng màng, cũng nghe không rõ lắm.

Hứa Yến cúi đầu nhìn, người đã ngủ rồi.

“Cái gì 5 năm trước?” 5 năm trước bọn họ quen biết nhau sao? Không có khả năng đâu.

Đảo mắt đã qua nửa tháng, ban ngày Hứa Yến làm việc, buổi tối lập tức chạy về ngủ cùng An Nhiên, mấy ngày nay, hắn cảm thấy có bản thân bên cạnh thì An Nhiên sẽ thoải mái một chút, nhưng công việc rất nhiều, cho nên hắn chỉ có thể trở về lúc đêm khuya, buổi sáng An Nhiên thức dậy trước liền đi làm việc.

Sóng trùng bùng nổ ở khu P của Hoa Đô, cách nhà Hứa Yến nửa cái tinh cầu, trùng tộc xâm chiếm quy mô lớn, người thường chỉ có thể vứt bỏ nhà cửa rời đi, dù sao nhà cửa không quan trọng bằng mạng, đế quốc sẽ bồi thường nhất định cho dân chạy nạn, nhưng nhà cửa ở bao nhiêu năm bị huỷ nhất định là không về được.

Màn hình ảo thể hiện tình hình thực tế trên chiến trường, bị máy bay chiến đấu oanh tạc qua, đất đai bị nhiễm hồng, thi hài khắp nơi.

Cho dù máy bay chiến đấu oanh tạc 24h liên tục, trùng tộc vẫn như cũ cuồn cuộn không ngừng lao ra.

Tốc độ sinh sôi nảy nở của chúng nó rất kinh khủng, thi hài trên chiến trường thành đồ ăn cho đời sau, tuần hoàn như thế, trừ khi đánh thẳng vào sào huyệt của nó, nếu không rất khó trừ bỏ tận gốc.

Hứa Yến cắt hình ảnh, nhìn thấy những vũng máu đó, mày cũng không nhăn lại, chỉ cần không tiếp xúc sẽ không có vấn đề gì.

Trong lúc vô ý kéo tới khu A, ngoài ruộng hoa dưới chân núi hắn nhìn thấy mấy chấm hồng hồng xanh xanh, những chấm này di chuyển rất nhanh, đang đi về phía Hoa Đại.

Hứa Yến vội đứng dậy, hô to về phía nhân viên kỹ thuật phụ trách theo dõi: “Triệu tập máy bay không người trong khu vực này, mau!”

Trung uý Lâm thấy hắn dám trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ của mình, rất không vui: “Cậu có phát hiện gì có thể nói cho tôi trước.”

Hứa Yến chỉ vào mấy cái chấm đang di chuyển trên màn hình: “Khu vực này là nơi an toàn không có khả năng xuất hiện nhiều Công Trùng như vậy.”

Trung uý Lâm thò qua xem, cũng không phát hiện cái gì, mắt nhìn khu vực tin tức, là khu A, cách khu P rất xa.

“Trợ lý Hứa, An thiếu tướng kêu cậu xem lại báo cáo số liệu, không kêu cậu theo dõi những nơi khác, mong không cần làm chuyện dư thừa.”

“Cái gì kêu là chuyện dư thừa?” Hứa Yến nhìn mấy cái chấm kia càng ngày càng nhiều, hơn nữa toàn bộ là chui từ trong ngọn núi nào đó ra, hắn không có thời gian cãi cọ với người này, tự mình ra tay, căn cứ ở khu vực đó có máy bay không người lái, có thể sử dụng số liệu đó.

“Trợ lý Hứa, tôi đã nói rõ với cậu, cậu….”

“Không giúp đỡ thì tránh ra, đừng phiền tôi.”

Nếu chỗ này xuất hiện sóng trùng, cách nhà hắn không xa, vậy thì không thể may mắn thoát khỏi.

Phòng trong nhà cũng đã thực cũ, tuy rằng có cảm tình, nhưng không còn thì thôi, nhưng tranh của ba ba không thể bị huỷ như vậy được!

Hai ba ba đã dời đi rất nhiều năm, có đôi khi Hứa Yến cũng không thể nhớ được dáng vẻ của bọn họ, nếu cả tranh cũng bị huỷ, vậy thứ liên kết duy nhất trên đời giữa hắn và bọn họ sẽ bị biến mất.