Sau Khi Bị Chủ Thần Quăng Nhầm Thế Giới

Chương 50



Tô Kết mở miệng Lục Tiểu Phụng ném một viên thuốc vào, sau đó vỗ mạnh ngực hắn khiến hắn không tự chủ được nuốt xuống.

Lục Tiểu Phụng tức khắc ho long trời lở đất, khó khăn hỏi: "Ngươi cho ta ăn cái gì?"

Tô Kết mỉm cười: "Tam thi não thần đan."

Lục Tiểu Phụng trợn tròn mắt: "Tam thi não thần đan của Nhật Nguyệt Thần Giáo?"

Tô Kết chậm chầm gật đầu, dịu dàng hỏi: "Ngọt sao? Có giống mùi vị mối tình đầu không?"

Lục Tiểu Phụng: "......"

"Ta không tin!" Một lát sau hắn chém đinh chặt sắt nói, hắn có trực giác Tô Kết sẽ không tùy ý làm hại hắn.

Tô Kết nghe vậy lấy ra một viên nữa: "Thế ăn thêm một viên nhé?"

"...... Chờ đã!" Lục Tiểu Phụng vội vàng từ chối, lúc này hắn đã hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể mặc người xâu xé, đành phải từ bỏ đấu tranh: "Ngươi muốn thế nào?"

Tô Kết bỏ tay xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn: "Nói đi, nhìn thấy ta sao lại chạy?"

Lục Tiểu Phụng né tránh tầm mắt anh, ý đồ hấp hối giãy giụa: "Ta thật sự......"

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Tô Kết cười lạnh, trực tiếp xách hắn lên dừng ngay cửa một tiệm bán quan tài, chỉ vào các loại thành phẩm bên trong nói: "Hoặc là nói thật, hoặc là chọn một cái."

Lục Tiểu Phụng:...... Mãnh hổ rơi lệ!

Hắn thở dài: "Ta nói là được." Theo nguyên tắc sớm chết sớm siêu sinh, hắn nhắm mắt lại, nhanh chóng nói: "Bình rượu lần trước ngươi cho ta bị Hoa Mãn Lâu cầm đi rồi!"

Tô Kết đầu tiên là sững sờ, khi phản ứng lại tức khắc một luồng hơi nóng xông lên hai má, anh hít sâu một hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Lục Tiểu Phụng!"

"Chuyện không liên quan đến ta!" Lục Tiểu Phụng vừa thấy vẻ mặt anh lập tức cảm thấy đại sự không ổn rồi, vội cười khổ giải thích: "Bầu rượu đó của ngươi ta uống không trôi. Ngươi mới đi không lâu Hoa Mãn Lâu đã tới rồi, y chỉ uống một ngụm...... Thì đã hiểu hết."

Tô Kết lạnh lùng nói: "Nếu đã như vậy, ngươi nhìn thấy ta còn chạy làm gì?"

Lục Tiểu Phụng nghiêm túc trả lời: "Ta sợ ngươi giận chó đánh mèo lên ta."

Tô Kết nghe vậy mặt mày hơi giãn ra, cười khẽ một tiếng, giọng điệu dịu dàng: "Ta là người như vậy sao?"

Lục Tiểu Phụng chưa kịp thở phào, anh cười xong chợt móc ra một thanh đao nhỏ từ trong ngực, mặt không đổi sắc nói: "Không sai, ta là hán tử vậy đấy."

Vừa dứt lời, soàn soạt hai đao lưu loát cạo sạch râu Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng: "......"

"Thoạt nhìn ngươi trẻ hơn mười tuổi." Tô Kết quan sát diện mạo hắn, nghiêm túc nhận xét, "Ngây ngô giống đệ đệ."

Lục Tiểu Phụng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "...... Xem như ngươi lợi hại!"

Tô Kết cất đao nhỏ, đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ Hoa Mãn Lâu không nghi ngờ ta có tình với ngươi?"

Lục Tiểu Phụng tức khắc cạn lời, một lời khó nói hết: "Tuy rằng Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, nhưng tâm tư thông suốt hơn bất cứ ai. Hơn nữa sau đó ngươi không từ mà biệt, nếu đoán không được, vậy y đã không phải Hoa Mãn Lâu."

Tô Kết chần chờ một hồi, lại hỏi: "Ta thích Hoa Mãn Lâu, ngươi không cảm thấy kỳ quái à?"

Lục Tiểu Phụng ha hả cười: "Cho dù ngươi thích một con mèo hay một con chó, ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Ta kỳ quái là Hoa Mãn Lâu cũng thích ngươi!"

Tô Kết cong khóe môi: "Ngươi đang nói đùa à? Sao ta có thể thích ngươi được?"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Hắn nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài: "Bởi vậy, Hoa Mãn Lâu rốt cuộc thích gì ở ngươi chứ?"

Tô Kết sờ sờ cằm: "Có lẽ là tâm linh thuần khiết tốt đẹp?"

Lục Tiểu Phụng bị sự vô sỉ của anh làm cho kinh hãi rồi, cuối cùng lời đó làm sao anh nói ra miệng được thế, đã vậy còn không phải là lần đầu tiên, lương tâm của anh sẽ không đau sao?!

Tô Kết suy nghĩ một hồi, lấy ngọc bội Hoa Mãn Lâu nhờ Tư Không Trích Tinh chuyển giao cho anh ra, đưa tới trước mắt Lục Tiểu Phụng: "Ngươi biết vật này không?"

Lục Tiểu Phụng hai mắt lập tức trợn to, thất thanh nói: "Sao vật này lại ở chỗ ngươi?"

"Hoa Mãn Lâu đưa cho ta."

Lục Tiểu Phụng vẻ mặt rối rắm, lông mày nhíu hết cả lại, qua hồi lâu mới giọng điệu phức tạp nói: "Ta quen biết tương giao với Hoa Mãn Lâu từ nhỏ, vì vậy cũng biết một ít chuyện của Hoa gia. Ngọc bội trong tay ngươi bảy vị công tử Hoa gia đều có một miếng, mai mốt đưa cho ai, người đó là Hoa gia...... Thiếu phu nhân."

Tô Kết: "......"

Anh ngơ ngác xuất thần, một lát sau cất ngọc bội vào trong ngực, bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi...... Ta nhận."

Nhận mệnh.

Mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, tương lai có sinh ra bao nhiêu biến số, giờ này khắc này, Tô Kết cam tâm tình nguyện nhận mệnh.

Một chữ tình, quả nhiên đáng sợ.

"Cảm ơn ngươi." Tô Kết chân thành cảm tạ Lục Tiểu Phụng, xoay người rời đi.

Lục Tiểu Phụng ở phía sau tức muốn hộc máu hô: "Chờ đã! Ngươi định bỏ ta ở đây hả?" Dùng xong liền vứt, đây là chuyện người làm á?

Tô Kết không quay đầu lại vẫy tay: "Vừa rồi cho ngươi ăn là giải dược, một khắc sau ngươi có thể tiếp tục tung tăng nhảy nhót."

Ngày hôm sau, khi Tô Kết trở lại Hưng Vân trang được hay tin Lâm Thi Âm đồng ý với đề nghị của Long Tiểu Vân, mấy hôm sau sẽ khởi hành tới Hủy Nặc thành. Tô Kết cũng hơi bất ngờ, không biết Long Tiểu Vân khuyên thế nào, Lâm Thi Âm lại thật sự bị hắn thuyết phục.

Có lẽ nàng không muốn tiếp tục liên lụy Lý Tầm Hoan, hoặc có lẽ cuối cùng nàng đã nhịn đủ rồi, mệt mỏi rồi.

Năm đó nàng chịu đựng Lý Tầm Hoan ăn chơi đàng điếm bên ngoài, mang theo kỹ nữ và con hát về nhà tìm hoan mua vui, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt cũng đợi không được hắn hồi tâm chuyển ý, ba năm sau rốt cuộc hết hy vọng gả cho Long Khiếu Vân.

Rồi sau đó là mười năm ròng chịu khổ, nhưng tức cười là giờ đây nam nhân của nàng lại vứt bỏ nàng lần nữa, thậm chí chẳng nói lời nào, chẳng để lại gì.

Có lẽ lúc này đây, nàng thật sự không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa. Trên chữ nhẫn có một lưỡi dao, đau đớn này vĩnh viễn sẽ không chết lặng, cũng không ai có thể chịu đựng nó mãi mãi.

Tô Kết nhìn Long Tiểu Vân đang bận trước bận sau giúp thu dọn hành lý bèn gọi hắn qua, đưa cho hắn một quyển sách: "Hủy Nặc thành nằm xa ở quan ngoại, vừa đi vừa về phải mất ít nhất một năm, hơn nữa dọc đường hung cát khó dò. Nhưng ngươi đã là hài tử trưởng thành, phải học cách tự bảo vệ mẫu thân. Đây là quyển bí tịch vi sư lâm thời soạn ra, lúc đi đường đừng quên học tập. Nếu một năm sau ta phát hiện ngươi vẫn là phế vật, vi sư nhất định sẽ để ngươi nếm thử giáo dục bằng tình yêu thương."

Long Tiểu Vân sửng sốt, sau đó hai tay nhận lấy: "Đa tạ sư phụ."

"Ta đi trước, phải dậy thì cho tốt đấy." Nói xong, không đợi Long Tiểu Vân nói gì nữa tiêu sái bước ra Hưng Vân trang.

Ánh mắt anh lơ đãng đảo qua tửu quán nhỏ đối diện, chỉ thấy một chiếc xe ngựa mộc mạc dừng ở cửa, trong tửu quán vang lên tiếng ho như có như không.

Để hai mẫu tử Lâm Thi Âm lên đường một mình là điều không thể, Lý Tầm Hoan nhất định sẽ hộ tống bọn họ. Đồng thời Tô Kết có linh cảm, có lẽ chuyến đi này, Lý Tầm Hoan thật sự sẽ không trở lại nữa. Song không biết lúc Long Khiếu Vân trở về, chỉ nhìn thấy Hưng Vân trang trống không sẽ có vẻ mặt và cảm nghĩ gì?

Chắc chắn sẽ rất thú vị.

Rời khỏi Hưng Vân trang Tô Kết đi thẳng đến Giang Nam, một mình anh tốc độ càng nhanh, chỉ ba ngày đã tới nơi.

Cánh cửa Bách Hoa Lâu vẫn rộng mở với mọi người như trước đây, Tô Kết nhìn nơi quen thuộc này, nhịn không được suy đoán bây giờ Hoa Mãn Lâu đang làm gì. Có thể là đang tưới hoa, có thể là đang đánh đàn, hoặc là đang thưởng cảnh uống trà, bất kể làm gì cũng sẽ đẹp như tranh vẽ, nghĩ đến cuối khóe miệng cong lên chính anh cũng không phát hiện.

Song khi thật sự bước vào anh lại cảm thấy bất thường. Nơi này quá yên tĩnh, hoa cỏ trong viện như nhiều ngày không có người chăm sóc đã hơi héo úa, rất nhiều lá khô rơi trên mặt đất. Tình trạng một ngôi nhà có người ở hay không có người ở hoàn toàn khác biệt, cho dù bị bỏ trống trong thời gian cực ngắn, từ rất nhiều chi tiết có thể thấy được dáng vẻ già nua và tiêu điều.

Tô Kết ngẩng đầu thấy có một cửa sổ đang mở trên lầu hai, nơi Hoa Mãn Lâu thường xuyên ngồi. Y thích ngồi đó lắng nghe vạn vật, cảm nhận hoàng hôn từng chút tan mất, ánh nắng mất đi độ ấm, gió đêm dần dần lạnh đi. Hoặc sẽ rải ít thóc trên bệ cửa sổ, thu hút chim chóc đến mổ, những vật nhỏ tròn vo đó nhảy tới nhảy lui trong tầm tay, không hề sợ y, nhưng nếu có người khác tới gần sẽ lập tức bay đi mất.

Tô Kết dạo dưới nhà một vòng, phát hiện nơi này ít nhất đã mười ngày không có dấu vết sinh hoạt. Sau đó anh mới lên lầu hai, nhìn xung quanh rồi dừng ở chung trà trên cái bàn cạnh cửa sổ. Anh đi tới nhìn thoáng qua, nét mặt dần trở nên u ám.

Một nửa nước trà còn trong chung đã vẩn đục không tả được, dễ nhận thấy chủ nhân không kịp uống hết hay dọn dẹp đã vội vàng rời đi. Cả biệt viện và phòng ở đều không có vết tích đánh nhau, chứng tỏ Hoa Mãn Lâu đã tự mình rời đi. Nhưng mà chuyện gì có thể làm y vội vã đến thế? Ngoại trừ người thân và bằng hữu Tô Kết không suy đoán gì khác.

Không thể là Lục Tiểu Phụng, bởi vì anh không tin đối phương có thể chạy tới đây trước anh. Nhưng nếu là người khác, trên bàn tại sao chỉ có một chung trà, đây không phải đạo đãi khách của Hoa Mãn Lâu.

Trừ khi, là khách không mời mà đến.

Tô Kết nhíu mày ngồi xuống chiếc ghế Hoa Mãn Lâu đã ngồi trước đó, lúc đang suy xét có nên đến Hoa gia nhìn thử không, bỗng nhiên chú ý tới trên mép bàn có vài vết xước nhỏ mờ nhạt, anh dùng đầu ngón tay sờ sờ, ánh mắt chợt trở nên sâu thẳm: "Lâm?"

Tô Kết nháy mắt xác định, người tới đích xác là khách không mời mà đến, nhưng Hoa Mãn Lâu tại sao lại tự nguyện đi với kẻ đó. Nếu tự nguyện vì sao phải để lại manh mối bí ẩn nhắc nhở, y để lại cho ai?

"Lâm......" Ngón tay Tô Kết chạm vào chữ đó, lập tức nghĩ đến một người khiến anh nổi lên sát tâm thêm nữa đã kết thù: "Lâm Tiên Nhi?"

Tư Không Trích Tinh từng nói Hoa Mãn Lâu sẽ chờ anh ở Giang Nam. Nếu nhắc nhở này Hoa Mãn Lâu để lại cho anh, vậy chín phần là chỉ ả mỹ nhân xà kia, nếu không phải......

Không phải lại thế nào, chuyện liên quan đến Hoa Mãn Lâu, Tô Kết thà giết sai, chứ tuyệt không bỏ qua bất kỳ khả năng nào.

Anh đứng dậy rời đi, mặc dù vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lại có mây đen và gió lốc tụ tập.

Sau khi vụ án Mai Hoa Đạo bị phá, Lâm Tiên Nhi đã mai danh ẩn tích trên giang hồ, nhưng chỉ cần người vẫn còn sống sẽ không thể không để lại manh mối. Chỉ là Lâm Tiên Nhi âm hiểm xảo trá, muốn trong thời gian ngắn tra ra hành tung của ả rất khó, chẳng qua không phải không có cách nào.

Ba thứ khiến người ta khó có thể kháng cự nhất trên đời là quyền thế, tình yêu và tiền tài.

Giang Nam giàu có và đông đúc cả nước đều biết, mà chỗ càng phồn hoa, nước đục sẽ càng sâu, chẳng biết có bao nhiêu rồng rắn lớn nhỏ vây quanh.

Tô Kết tìm hai thế lực lớn nhất trong đó, trực tiếp ra giá: "Ta muốn tìm hai người, thất công tử Hoa gia Hoa Mãn Lâu, cùng với võ lâm đệ nhất mỹ nhân Lâm Tiên Nhi. Hễ có thể cung cấp manh mối hữu dụng, một manh mối một ngàn lượng, tìm được Lâm Tiên Nhi mười vạn lượng, tìm được Hoa Mãn Lâu một trăm vạn lượng."

"Hoàng kim."

Hai vị thủ lĩnh vốn đang rất bình tĩnh nghe thấy hai chữ cuối cùng tức khắc run tay, hô hấp không khỏi trở nên dồn dập, hai mắt tỏa sáng, sắc mặt đỏ bừng: "Lời này là thật?!"

Con số đó không ai có thể từ chối, đủ sức làm bất cứ phàm nhân nào điên cuồng.

Tô Kết nhàn nhạt nói: "Nói được làm được."

Đương nhiên anh không có nhiều hoàng kim đến vậy, nhưng thứ này dưới đáy biển có rất nhiều. Mấy mỏ vàng mỏ ngọc thôi mà, chỉ cần ít tinh thần lực là tìm được, cẩn thận chút sẽ không lo bị ý thức thế giới phát hiện.

"Được! Một lời đã định!" Hai thủ lĩnh lập tức kích động đánh nhịp, tràn ngập địch ý nhìn nhau, trong mắt đều là quyết tâm chiến thắng.