Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi

Chương 82



Quý Kha vui vẻ nhận hoa, ngửi ngửi: "Cảm ơn, anh rất thích."

Hứa Thuần đặt túi trong tay lên bàn, "A Du, em mang máy chơi game và bài poker, anh muốn chơi cái nào?"

"Nếu không muốn chơi cái nào, em còn mang theo mấy quyển sách nữa."

Hứa Thuần tới đây đã chuẩn bị đầy đủ hết cả, bởi vì chuyến bay bị hủy nên Lâm Du bị kẹt ở khách sạn, chắc chắn rất nhàm chán.

Quý Kha cảm giác Hứa Thuần chẳng có chút thay đổi nào, giống hệt trước đây, đối với cậu tốt vô cùng, ở chung với cậu ta rất thoải mái.

“Bài poker đi.” Phó Thời Văn bị bỏ mặc một bên nói.

Hứa Thuần nhìn thoáng qua Phó Thời Văn, "A Du, chơi bài được không?"

Quý Kha gật gật đầu, "Cũng được."

Ba người khá thích hợp chơi đấu địa chủ.

Trước kia Phó Thời Văn thỉnh thoảng cũng chơi bài với vài ông chủ hoặc là phú nhị đại, đều là trò chơi nhỏ gặp dịp thì chơi, còn lại ít khi chủ động chơi bài.
Động tác xào bài của anh rất đẹp mắt, một bộ bài chia thành hai, hai tay giữ các cạnh của quân bài, tay Phó Thời Văn rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, hơi hơi dùng lực uốn cong quân bài, căn chỉnh, lại buông ra, từng quân từng quân chồng chúng lên nhau.

Xào qua xào lại vài lần, bài đã trộn với nhau đặt lên bàn.

“Chơi đấu địa chủ đi.” Phó Thời Văn nói.

Hứa Thuần: "Được đó."

Quý Kha thấy hai người đều không có ý kiến, “Em không biết chơi lắm."

"Không sao cả." Hai người đồng thanh nói.

Lần đầu tiên, Phó Thời Văn làm địa chủ, Hứa Thuần và Quý Kha là con ở.

"A Du, chúng ta đang cùng một phe." Hứa Thuần ném cho Quý Kha một ánh mắt.

Quý Kha gật đầu, "Ừ."

Nhìn thấy hai người tương tác với nhau, sắc mặt Phó Thời Văn trở nên có chút khó coi.

Bài trong tay Phó Thời Văn rất tốt, gần như là đè lên đầu Hứa Thuần mà đánh.
Hứa Thuần ra lá 1, anh ra lá 2.

Bài trong tay Quý Kha không tốt, nói không nên lời.

Cuối cùng Phó Thời Văn thắng, cực kỳ đắc ý nói: “Chơi bài thì phải có thưởng phạt, nếu không sẽ không thú vị.”

Hứa Thuần biết Phó Thời Văn nói vậy chắc chắn không phải đòi tiền bài.

"Anh muốn thưởng phạt như thế nào đây?"

Phó Thời Văn nhìn bốn phía một chút, cuối dùng dừng lại trên chiếc bút đánh dấu trên tủ đầu giường, "Người thắng được vẽ rùa đen trên mặt người thua."

Khóe miệng Hứa Thuần hơi run rẩy, đây nhất định là trò đùa ác của anh họ cậu ta.

Hồi còn nhỏ khi ăn tết, một đám trẻ tụ tập bên nhau, Phó Thời Văn từng trêu cợt bọn chúng y như vậy.

"Sao thế, không dám chơi, sợ thua à?" Phó Thời Văn liếc mắt nhìn Hứa Thuần một cái.

"Đương nhiên không phải." Hứa Thuần nhìn Phó Thời Văn, "Ai thắng ai thua còn chưa chắc nhé, anh họ đừng có bê cục đá đập chân mình."
Quý Kha có hơi không muốn chơi, nhưng nhìn dáng vẻ hai người họ hứng thú tăng vọt, không hé răng.

Phó Thời Văn lại bắt đầu xáo bài.

Lần này địa chủ vẫn là Phó Thời Văn, Hứa Thuần nghiêm túc lên.

Vận may của Quý Kha chẳng ra sao, bài trong tay rất bình thường.

Hai người Hứa Thuần và Phó Thời Văn chiến đấu anh chết tôi sống.

Cuối cùng, trong tay Hứa Thuần chỉ còn lại một quân bài, là King.

Cậu ta nắm chắc thắng lợi, "Anh họ, ngại quá, em sắp thắng rồi."

"Đúng không?"

Phó Thời Văn nở nụ cười.

Anh mở ra bốn lá bài còn lại, "Bom."

Khóe miệng tươi cười của Hứa Thuần đọng lại, cậu ta chưa tính đến, trong tay Phó Thời Văn còn có tứ quý ba.

"Anh thắng, em thua rồi."

Phó Thời Văn cầm cây bút marker, trước tiên vẽ một con rùa đen lên trán Hứa Thuần.

Nhìn con rùa đen buồn cười trên trán Hứa Thuần, Quý Kha hơi ngượng ngùng, "Xin lỗi, anh kéo chân sau của em rồi, A Thuần."

"Không sao, đã đánh cược thì phải chịu thua." Hứa Thuần cùng con rùa đen, "Lần sau em sẽ thắng lại."

"Em không có cơ hội này đâu." Phó Thời Văn cười nhạo một tiếng, nhìn về phía Quý Kha nói, "Em chìa tay ra đây."

Quý Kha vươn tay, Phó Thời Văn cầm bút, vẽ lên tay Quý Kha, ngòi bút gãi gãi trong lòng bàn tay, rất ngứa.

"Được rồi."

Quý Kha nâng tay lên, Phó Thời Văn vẽ một con thỏ con lên lòng bàn tay Phó Thời Văn.

Hứa Thuần hừ lạnh một tiếng, khó chịu xáo bài.

Lần này, Quý Kha bắt được địa chủ.

Quý Kha và Hứa Thuần cùng một đội, cả hai người đều không vừa mắt người kia.

Phó Thời Văn đánh ra một lá bài nhỏ, Hứa Thuần lập tức đánh ra một lá bài lớn, sau đó lại đưa cho Quý Kha một lá bài nhỏ.

Phó Thời Văn cũng không chịu yếu thế, đánh bài lớn, cố ý đối đầu với Hứa Thuần.

Đến cuối cùng, hai người đều đánh hết bài lớn của mình, dư lại một đống bài nhỏ, không còn một lá bài lớn nào.

Bài trong tay Quý Kha trung bình, không được tốt lắm nhưng cũng không đến nỗi kém, nhưng cứ như vậy lại hồ đồ mơ màng thắng.

Hứa Thuần chủ động đặt bút vào tay Quý Kha, cười nói: "A Du, vẽ lên má trái của em đi."

Quý Kha vẽ một bông hoa lên mặt Hứa Thuần.

Phó Thời Văn kéo cổ áo ra, chờ mong nhìn Quý Kha, "Vẽ vào đây cho anh."

Chỗ mà Phó Thời Văn chỉ là dưới xương quai xanh của anh, ở trên ngực.

Bên tai Quý Kha ửng đỏ.

Hứa Thuần vẻ mặt lạnh lùng nói: "A Du, anh có thể chọn chỗ để vẽ, quyền chủ động là ở anh, vẽ lên mặt anh ấy đi, vẽ con rùa đen to ấy."

Quý Kha do dự một lúc, nói với Phó Thời Văn: "Vẽ lên bàn tay đi."

Hứa Thuần cười liếc mắt nhìn Quý Kha một cái, "Đúng rồi, A Du, như thế đó."

Mặc dù Phó Thời Văn có hơi thất vọng một tí, nhưng khi Quý Kha cầm tay anh, lập tức lại thấy phấn khích trở lại.

Quý Kha cúi đầu, chuyên tâm vẽ tranh trong lòng bàn tay Phó Thời Văn.

"Xong rồi."

Phó Thời Văn thu tay lại, nhìn thấy nét vẽ trong lòng bàn tay, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Hứa Thuần tò mò nhìn qua, "Vẽ cái gì vậy?"

Phó Thời Văn che lòng bàn tay lại, "Không cho cậu xem."

“Dừng, đợi tôi tí."

Lúc này, điện thoại Quý Kha đặt trên bàn vang lên.

Điện thoại hiển thị người gọi là—— Vân Cẩm, hai người Phó Thời Văn cùng Hứa Thuần đều ngẩn ra.

Quý Kha cầm lấy điện thoại, "Xin lỗi, em nhận điện thoại đã."

Quý Kha ra ngoài nhận điện thoại, trong phòng dư lại Phó Thời Văn và Hứa Thuần.

Từ sau sự kiện xảy ra vào năm năm trước, Hứa Thuần rất lâu chưa từng chủ động nói chuyện với Phó Thời Văn.

Quý Kha không ở đây, Hứa Thuần cũng không thèm giấu giếm, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Phó Thời Văn, nếu anh đã biết bây giờ A Du đang có đối tượng, anh bây giờ đang làm gì vậy?"

Trước khi đến, Hứa Thuần đã gọi điện thoại cho Quý Kha, đương nhiên cậu ta có nghe được đâu bên kia điện thoại, Lâm Du nói khách sạn cậu và Phó Thời Văn ở, cậu ta lo lắng cho Lâm Du, mới cố ý đến đây.

Cậu ta không yên tâm về Phó Thời Văn.

Phó Thời Văn liếc mắt nhìn Hứa Thuần một cái, lạnh nhạt nói: "Chuyện của tôi và em ấy, cậu không phải hỏi."

Năm đó Hứa Thuần nhìn Lâm Du từng bước chìm xuống, cuối cùng nhảy xuống vách đá, chuyện này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng Hứa Thuần.

Cậu ta không cho phép chuyện này được xảy ra lần nào nữa.

Mặc dù Hứa Thuần yêu mến Lâm Du, nhưng sau khi biết Lâm Du đã có đối tượng, cậu ta lựa chọn chúc phúc cho Lâm Du.

Cậu ta hy vọng Lâm Du có thể hạnh phúc.

Hứa Thuần nâng tầm mắt lên, nhìn Phó Thời Văn, "Phó Thời Văn, tôi sẽ không để anh đυ.ng vào Lâm Du nữa."

Phó Thời Văn vô cùng khó chịu nhíu mày: "Cậu thì tính là cọng hành gì?"

Quý Kha nhận điện thoại xong lại đẩy cửa ra bước vào.

Phó Thời Văn đang xáo bài, Hứa Thuần đang nhìn điện thoại, chỉ là hình như khóe miệng Phó Thời Văn có chút sưng đỏ, khóe mắt Phó Thời Văn có chút xanh tím.

Quý Kha ngồi xuống, cảm giác không khí có hơi kỳ lạ.

Giống như có gì đó khác với lúc cậu rời đi, nhưng lại không nói rõ khác nhau chỗ nào.

"Có chơi nữa không?" Quý Kha hỏi.

“Chơi, đương nhiên chơi, em còn chưa thắng mà.” Hứa Thuần cười nhìn Phó Thời Văn, ánh mắt lạnh băng.

Phó Thời Văn cười nhạo một tiếng, "Tối nay cậu không thắng được đâu."

"Cứ thử xem."

Quý Kha phát hiện, sau khi cậu ra ngoài một chuyến, hình như mùi khói súng giữa hai người càng ngày càng đậm.

Hai giờ tiếp theo.

Hai người Phó Thời Văn và Hứa Thuần bất kể là ai làm địa chủ, đều chiến đấu đến anh chết tôi sống, khi Lâm Du làm địa chủ, hai người đều lựa chọn để Lâm Du thắng.

Hai giờ sau, trên mặt hai người Phó Thời Văn và Hứa Thuần gần như không còn chỗ để vẽ, không có chỗ nào sạch sẽ.

Quý Kha còn đỡ hơn một chút, trên mặt rất sạch sẽ, lòng bàn tay và mu bàn tay đều bị vẽ lên một ít đồ ăn.

"Nếu không hôm nay dừng lại đi."

Thời gian đã rất nhanh đến đêm khuya.

Hứa Thuần nhìn thoáng qua thời gian, ngày mai cậu ta còn phải đi làm nữa.