Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái

Chương 91: Phản diện lớn nhất



Ba Hoắc ôm một đứa bé hôn mê bị tuyết bao phủ vào nhà, khiến mẹ Hoắc giật mình, trong ngoài Hoắc gia nhất thời đều có chút hỗn loạn.

Quản gia vội vàng tìm quần áo và chăn lông sạch sẽ tới.

Mẹ Hoắc ôm đứa trẻ vào lòng mình, giúp cậu cởi chiếc áo khoác mỏng bên ngoài, chỉ là vừa cởi mẹ Hoắc liền sửng sốt: "Có thật là phát hiện ra đứa bé ở trong tuyết không?"

Ba Hoắc nói: "Đương nhiên rồi!"

"Vậy sao trên người thằng bé vẫn còn ấm?" Mẹ Hoắc hỏi.

Ba Hoắc sững người: "Ấm?"

Vừa rồi ông quá gấp, chỉ nhớ phải ôm đứa bé về nhà, căn bản không kịp kiểm tra thân nhiệt trên người đứa bé.

"Mặc kệ thế nào, mau gọi bác sĩ tới!" Mẹ Hoắc nói.

Bác sĩ gia đình rất nhanh đã đến, lúc tiếp nhận L1 tay ông cũng run lên: "Đêm qua tuyết rơi nhiệt độ hơn 10 độ âm! Sao có thể phát hiện được đứa trẻ này trong tuyết....."

"Sao có khả năng?" Bác sĩ nói xong, cũng đưa tay sờ lên mặt L1.

Cảm xác bằng tay rất ấm, chạm vào quả thật không giống như có vấn đề gì, bác sĩ nhíu mày: "Thật sự rất ấm....."

Bác sĩ nói xong lại bắt đầu kiểm tra nhịp tim và mạch đập của L1.

Cơ thể L1 đổi được ở cửa hàng tích phân đều là được mô phỏng cao từ thân thể của nhân loại, cho nên cậu cũng không lo sẽ bị lộ, không cử động một cái ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra cho cậu.

Sau khi làm kiểm tra đơn giản xong, bác sĩ sững người: "Thật sự..... không có vấn đề gì."

"Vậy thằng bé...." Mẹ Hoắc nhỏ giọng hỏi.

Bác sĩ trầm mặc một lúc mới nói: "Hình như đang ngủ, nhưng tại sao cậu ấy lại xuất hiện ở hoa viên?"

Ba Hoắc mẹ Hoắc đưa mắt nhìn nhau, bọn họ xác thực cũng muốn hỏi vấn đề này.

Nhà cũ Hoắc gia có diện tích rộng lớn, nên vị trí của biệt thự không nằm ở trung tâm thành phố sầm uất.

Toàn bộ khu biệt thự chỉ có vài căn biệt thự, ngoài Hoắc gia còn có ba hộ gia đình, nhưng cả ba gia đình bọn họ đều quen biệt, không nghe nói nhà ai có một đứa nhỏ tầm tuổi này.

Nhưng để đảm bảo an toàn, ba Hoắc vẫn tìm người đến từng hộ gia đình hỏi.

Về phần L1 vẫn đang "hôn mê", bác sĩ lại kiểm tra toàn diện cho cậu, cuối cùng đưa ra kết luận ———

"Đứa bé tạm thời không có vấn đề gì, chắc là quá buồn ngủ nên ngủ, còn có ————."

Bác sĩ chỉ quần áo trên người cậu, thấp giọng nói: "Nhìn giống như đã lang thang ở bên ngoài một khoảng thời gian rồi, đừng......"

Bác sĩ không nói hết câu còn lại.

Ba Hoắc mẹ Hoắc lại nghe hiểu.

Chỉ có L1 "hôn mê" hiểu biết lơ mơ.

Chẳng lẽ là vì khoảng thời gian mình không thay quần áo, lại nằm trên thảm cỏ cả đêm hôm qua, cho nên bọn họ cảm thấy mình là một ăn xin lang thang?

L1 cảm thấy suy đoán của mình rất có khả năng, nhưng cậu lại không xoắn xuýt chuyện này quá lâu, cậu bắt đầu cẩn thận nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong thời gian kể từ khi được ba Hoắc ôm vào phòng.

Càng nghĩ L1 càng cảm thấy nghi hoặc.

Trong thiết lập của thế giới này, cả nhà Hoắc gia đều là phản diện, L1 cũng xác định mình không đến nhầm nơi.

Nhưng mọi chuyện bọn họ làm với mình ban nãy, sao trông không giống như việc làm mà phản diện sẽ làm với mình.

Bọn họ không mặc kệ người xa lạ như mình, cũng không sợ phiền phức rồi ném mình ra ngoài.

Bọn họ không chỉ ôm mình vào trong phòng ấm, còn gọi bác sĩ tới kiểm tra cho mình.

Sau khi xác nhận cơ thể của mình không có vấn đề gì, ba Hoắc mẹ Hoắc liền gọi quản gia tới ôm L1 đi tắm.

Dòng nước ấm chảy ra người L1, loại cảm giác này rất thoải mái, vốn dĩ L1 không quá buồn ngủ, nhưng hiểu vì sao, ngâm mình trong dòng nước ấm, cậu lại chìm vào giấc ngủ.

Lúc quản gia tắm cho cậu, ba Hoắc mẹ Hoắc cũng không rời đi, hai người bọn họ đứng bên cạnh, vừa nhìn quản gia tắm cho L1 vừa nói chuyện.

Mẹ Hoắc nói: "Đứa bé thật đáng thương."

Ba Hoắc gật đầu: "Mặc dù thân thể không gặp trở ngại gì quá lớn, nhưng thằng bé trông rất gầy, cũng không biết đã lưu lạc ở bên ngoài bao lâu......"

"Vậy nên không biết có khả năng thằng bé bị bắt cóc rồi trốn ra ngoài hay không?" Mẹ Hoắc lại hỏi.

Ba Hoắc nói: "Thật sự có khả năng này, để thằng bé ngủ thêm một lúc đi, nếu vẫn chưa tỉnh thì gọi thằng bé dậy ăn chút gì đó đi."

Mẹ Hoắc gật đầu, lại nói: "Bên ngoài trời đông tuyết phủ, tốt nhất là để thằng bé tạm thời ở lại trong nhà chúng ta."

L1 nghe đến đây thì hiểu, hai vợ chồng định giữ mình lại.

Nhưng tại sao bọn họ lại muốn giữ mình lại?

L1 từng giám sát rất nhiều thế giới nhỏ, cũng có rất nhiều thế giới có thiết lập tương đương với thiết lập của thế giới A20231007.

Trong những thế giới này, các nhân vật chính thiện lương luôn chủ động trợ giúp những người cần trợ giúp.

Nhưng người mà các nhân vật chính giúp, đa số đều không phải người thường.

Những nhân vật phụ đó gặp được nhân vật chính thiện lương khi gặp nạn, sau khi bọn họ lấy lại quyền thế lần nữa, bọn họ sẽ trợ giúp ngược lại vai chính gấp trăm ngàn lần.

Với sự giúp đỡ của các nhân vật phụ này, thực lực, địa vị xác hội hoặc tiền bạc của vai chính sẽ có bước nhảy vọt.

Đổi sang cách nói khác, sự nghiệp và cuộc sống của vai chính sẽ càng thêm một tầng cao mới, mà tuyến cốt truyện của thế giới này cũng sẽ được thúc đẩy.

Nhưng L1 không phải là nhân vật quan trọng trong tuyến cốt truyện.

Cho dù cả nhà Hoắc gia cứu cậu, giúp đỡ cậu, cậu cũng sẽ không giúp được bất kỳ ai trong Hoắc gia.

L1 sẽ không báo đáp được gì cho họ, thậm chí còn nhìn bọn họ từng người từng người đi theo hướng kết cục bi thảm đã định trước của bọn họ.

Nhưng ba Hoắc mẹ Hoắc vẫn cứu cậu.

Bọn họ không cần được báo đáp sao?

L1 không hiểu.

Sau khi quản gia tắm rửa cho cậu xong, mẹ Hoắc lại tự tay thay quần áo sạch sẽ cho cậu, sau đó L1 liền được nhét vào một chiếc túi ngủ khô ráo ấm áp.

Tuyết lớn bên ngoài lại lần nữa đột ngột rơi xuống, nhưng trong nhà lại yên tĩnh ấm áp, còn có thể nghe ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt.

L1 cảm thấy mình không nên ngủ như vậy, nhưng cơ thể của cậu thật sự quá thoải mái.

Hệ thống sẽ không cảm thấy mệt, chỉ có thân thể con người của L1 thấy mệt. Mệt mỏi của mấy ngày qua đã quét sạch, vì thế cơ thể của cậu lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi nghỉ ngơi trong cơ thể con người, L1 phục hồi lại thành thân phận người giám sát, cậu dạo vòng quanh toàn bộ Hoắc gia.

Ba Hoắc mẹ Hoắc dậy sớm, sau khi bọn họ tắm rửa cho L1 xong, lại ôm cậu lên giường, thời gian mới vừa đến 7 giờ sáng.

Lúc hai người xuống lầu, ba anh em phản diện khác của Hoắc gia cũng lần lượt tỉnh dậy.

Nghe ba Hoắc nói nhặt được một đứa bé ở hoa viên, Hoắc Yến kinh ngạc trừng lớn hai mắt: "Đứa bé bao nhiêu tuổi??"

"5 tuổi." Mẹ Hoắc nói.

Tròng mắt của Hoắc Trạch đảo một vòng, nhìn ba Hoắc từ trên xuống dưới, sau đó nhỏ giọng hỏi Hoắc Cảnh: "Đứa bé này thật sự không phải là con riêng của ba? Bây giờ lớn rồi muốn nhận lại Hoắc gia, cho nên ba liền lén lút giấu đứa bé ở hoa viên, giả vờ như là nhặt được, sau đó tìm không thấy ba mẹ của thằng bé, về sau liền được nhà chúng ta nhận nuôi....."

"Bốp ————."

Ba Hoắc không chút khách khí đánh một cái lên đầu Hoắc Trạch.

Hoắc Trạch ôm đầu mình oa oa kêu loạn.

Ba người khác đều không nhịn được, trên mặt đều mang theo ý cười.

"Hoắc Trạch! Đầu con có bệnh thì chữa trị đi! Ta làm có thể sinh ra đứa con bất hiếu như con!" Ba Hoắc tức giận.

Hoắc Trạch nước mắt lưng tròng: "Nhưng trong tiểu thuyết và phim truyền hình còn có trong hoạt hình đều viết như vậy! Con cũng chỉ suy đoán hợp lý thôi!"

"Mẹ nó! Hôm nay ta không đánh con không được!" Ba Hoắc tức điên, đuổi theo Hoắc Trạch chạy quanh phòng khách.

L1 nhìn một màn ở phòng khách, không biết vì sao đột nhiên thở phào.

Đúng vậy.

Cả nhà bọn họ đều là phản diện! Sao có khả năng luôn chung sống vui vẻ được?

Cảnh tượng mình nhìn thấy đêm qua chắc chắn là bọn họ đang làm bộ làm tịch, bầu không khí căng thẳng như hôm nay mới là đúng.

Nhìn Hoắc Trạch bị ấn trên đất không ngừng kêu ra oai oái, hắn bị ba Hoắc đấm tay đá chân, L1 bỗng cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.

Đột nhiên, cậu lại nghĩ đến một chuyện ———

Nếu tối qua bọn họ làm bộ làm tịch, vậy vừa nãy ba Hoắc mẹ Hoắc nói giữ mình lại, chẳng lẽ có ý đồ khác với mình?

Mẹ Hoắc vừa nhắc đến bắt cóc trẻ em, lẽ nào bọn họ định nuôi mình thành trắng trắng mập mạp rồi đưa đi bán?

L1 lại nhìn thể xác con người của mình.

Khuôn này này là cậu tùy tiện tạo ra, nhưng không thể phủ nhận, khuôn mặt này thật sự rất đáng yêu, đường nét thanh tú, nhìn trông giống như búp bê.

Thật ra cho dù ba Hoắc mẹ Hoắc thật sự muốn bán mình, L1 cũng có cách thoát thân.

Nhưng không biết tại sao, sau khi nghĩ đến khả năng này, trong lòng L1 đột nhiên có một loại cảm xúc kỳ lại.

Loại cảm xúc này có chút quen thuộc, chính là ngày chứng kiến Diệp Phàm chết, trong lòng L1 có loại cảm xúc này, nhưng lại có chút hơi khác biệt với cảm xúc đó.

L1 suy nghĩ cẩn thận, cảm xúc này có chút giống cảm xúc của cậu khi mình nhìn thấy Tô Thụy đá con mèo. Cậu không biết phải diễn tả thế nào, tóm lại, loại cảm xúc này không phải vui, còn khiến L1 có chút không thoải mái, thậm chí cậu không muốn tiếp tục ở lại Hoắc gia.

Vì thế L1 không chút do dự quay lại cơ thể nhân loại của mình, cưỡng ép bản thân "tỉnh dậy".

Cậu mặc chiếc áo khoác được đặt ở đầu giường, từ trên giường bước xuống, chuẩn bị rời đi.

Nhưng không đợi cậu mở cửa sổ thì cửa phòng cho khách bị người đẩy vào từ bên ngoài.

"A, nhóc tỉnh rồi?" Người đến là Hoắc Yến, giọng nói của hắn có chút vui mừng, sau đó lại hỏi: "Sao nhóc không xỏ dép, đi chân trần trên đất không lạnh à?"

L1 vốn dĩ định trực tiếp phóng ra từ cửa sổ.

Nhưng hiện tại Hoắc Yến đã đến, cậu không đi được nữa.

Hoắc Yến bước nhanh tới, tay to một phát ôm L1 lên.

Trên mặt hắn tràn đầy ý cười, chỉ dùng một tay ôm L1, một tay khác không nhịn được nhéo má L1: "Thật đáng yêu, nếu không nhóc tới đoàn làm phim của anh làm diễn viên nhỏ được không?"

L1 nhìn hắn không nói chuyện.

Hoắc Yến đánh giá cậu một lượt, nghi hoặc nói: "Không biết nói?"

L1 vẫn không lên tiếng.

Hoắc Yến thấy lạ chậc một tiếng, vội vàng bế L1 xuống lầu.

L1 cụp mắt, biết rằng hiện tại mình chắc chắn không rời đi được.

Hoắc Yến bế L1 vội vội vàng vàng xuống lầu, cũng quên luôn việc xỏ dép cho cậu.

Mẹ Hoắc thấy vậy trực tiếp cau mày: "Tỉnh rồi? Sao không xỏ dép cho thằng bé?"

Hoắc Yến gấp gáp: "Không phải, mẹ, cái đó không quan trọng......"

"Sao lại không quan trọng? Nhỡ đâu làm thằng bé bị cảm lạnh thì sao?" Mẹ Hoắc nói rồi đang định đi tìm tất.

Liền nghe Hoắc Yến nói: "Con phát hiện nhóc này là một người câm!"

Mẹ Hoắc dừng động tác, những người khác của Hoắc gia cũng quay đầu nhìn sang.

"Người...... người câm?" Ba Hoắc kinh ngạc.

Hoắc Cảnh nhíu mày: "Con gọi điện cho bác sĩ."

Hoắc Trạch lúc này đã vây quanh hắn, ghé sát trước mặt L1 cẩn thận quan sát cậu nửa ngày, đột nhiên cười: "Nhưng nhóc lớn lên thật đáng yêu. Cho anh ôm cái?"

Hoắc Yến không cho.

Hoắc Trạch lại đưa tay về phía L1.

L1 mím môi, giả vờ như không nhìn thấy.

Hoắc Trạch rất thất vọng: "Anh hai, mau cho em ôm đi!"

Hoắc Yến nhất quyết không cho.

Hoắc Trạch giống như một cái máy lặp, xoay quanh Hoắc Yến và L1.

Hoắc Yến bị xoay chóng mặt, chính là vào lúc này, L1 đột nhiên phát hiện trên người Hoắc Trạch hình như không có vết thương nào?

Không đúng.

Vừa rồi không phải hắn bị ba Hoắc ấn trên đất đánh sao?

Phản diện bọn họ đánh nhau chỉ là trò gia đình?

L1 cảm thấy khó tin, sau đó liền đưa ta về phía Hoắc Trạch.

Hai mắt Hoắc Trạch trực tiếp phát sáng, vui mừng hô lên: "Hê! Nhóc câm cho em ôm rồi!"

Hoắc Yến lúc này cũng không thể không cho được nữa, chỉ có thể quyến luyến đưa L1 cho Hoắc Trạch.

Lúc Hoắc Trạch ôm lấy L1, đột nhiên giơ tay ném cậu lên không trung.

Con ngươi của L1 mở to, phản diện này đang làm gì vậy!

Không đợi cậu bay lên, Hoắc Trạch đột nhiên đưa tay đỡ lấy cậu, sau đó cười hì hì hỏi: "Thế nào, chơi trò bay cao có vui không?"

L1: "......."

Cậu vừa quét cơ thể Hoắc Trạch, xác nhận người hắn không có bất cứ vết thương nào, điều đó có nghĩa não hắn có vấn đề.

Mẹ Hoắc không đồng ý trừng mắt với Hoắc Trạch: "Con đừng dọa thằng bé sợ!"

Hoắc Trạch vui vẻ: "Con chỉ trêu nhóc thôi." Nói xong hắn ôm L1 hoảng hồn chưa ổn định ngồi trên sofa, sau đó hỏi: "Chơi vui không, chẳng lẽ nhóc thật sự là người câm? Một người câm đáng yêu thế này à?"

L1: "...... Em không phải."

Cơ thể của cậu là trẻ con, giọng nói đương nhiên cũng là trẻ con.

Lời nói ra khỏi miệng nghe rất mềm dẻo.

Hoắc Trạch kinh ngạc vui mừng nói: "Biết nói chuyện kìa!"

Hoắc Yến đột nhiên không vui: "Tại sao ban nãy lúc anh ôm nhóc lại không nói chuyện?"

Hoắc Cảnh nói: "Vậy xem ra bác sĩ không cần đến nữa."

Lúc này ba Hoắc mẹ Hoắc cũng ghé tới trước mắt L1.

Ba Hoắc hỏi: "Nhóc là con nhà ai?"

Mẹ Hoắc cười mỉm nói: "Có đói không? Dì đã bảo đầu bếp nấu cháo con con rồi, sắp ăn được rồi!"

L1 nghe thấy ăn cháo liền có chút cảnh giác nhìn mẹ Hoắc.

Thầm nghĩ, quả nhiên bọn họ muốn vỗ béo mình rồi bán đi.

Nhưng L1 vẫn có chút tò mò về đồ ăn của nhân loại.

Hệ thống không cần ăn, nhưng cơ thể của cậu thì cần.

Đoạn thời gian ở cùng Tô Thụy, L1 thậm chí không thể đến gần Tô Thụy nửa phân, đương nhiên cũng không biết ăn đồ thế nào.

Mấy ngày tiếp theo, cơ thể này của cậu đói đến mức dạ dày đều xẹp xuống.

L1 gật đầu với mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc lập tức che mặt nói: "Trời ạ, thằng bé thật đáng yêu! Còn đáng yêu hơn ba anh em lúc nhỏ!"

Ba anh em: "......."

Hoắc Trạch: "Cấm không được kéo dẫm!"

(*) Nguyên văn — Kéo giẫm 拉踩: nó dùng để chỉ việc ca ngợi người bạn thích bằng cách coi thường người khác hoặc điều gì đó, điều này tạo ra sự khác biệt khi so sánh.

Mẹ Hoắc không thèm quan tâm, trực tiếp đưa tay ôm lấy L1 từ trong lòng Hoắc Trạch, đưa cậu đến phòng bếp.

Đầu bếp đã mang cháo và các món khác ra.

Mẹ Hoắc đặt L1 lên ghế ngồi, cười bưng cháo cho cậu, lại gắp rất nhiều rau đặt vào đĩa đồ ăn của cậu: "Cẩn thận nóng, tự ăn cơm được không?"

L1 gật đầu.

Nghĩ một lát, vẫn nói một câu cảm ơn với bà.

Mặc dù bọn họ muốn bán mình đi, nhưng bọn họ cũng cho mình ăn.

L1 là một hệ thống cực kỳ có lễ phép.

Cháo mà mẹ Hoắc múc cho L1 là một bát cháo thịt rau xanh, thịt nạc và rau xanh được nấu chín mềm, L1 nhớ tới trước kia con người ở thế giới nhỏ dùng thìa ăn cháo, liền học theo dùng thìa múc một thìa cháo, ngay khi cậu định trực tiếp cho vào miệng, mẹ Hoắc vội vàng ngăn cậu lại.

L1 ngẩng đầu nhìn bà, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Mẹ Hoắc cười: "Còn nói bản thân tự ăn được, lại còn không biết thổi nguội sao?"

Nói xong mẹ Hoắc cầm lấy thìa từ tay cậu, thổi cháo, xác nhận nhiệt độ sẽ không làm L1 bị bỏng, mới đưa thìa cháo tới bên miệng L1.

L1 ngẩng đầu nhìn cháo thịt bên miệng mình.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ.

Cậu rõ ràng là hệ thống không gì không biết, tại sao đến ăn cháo còn cần người đút ăn?

Vì thế L1 nói: "Con có thể tự ăn."

Cậu khăng khăng muốn tự mình ăn.

Hết cách, mẹ Hoắc chỉ có thể đưa thìa lại cho cậu, sau đó lại liên tục căn dặn cậu cẩn thận nóng.

L1 gật đầu.

Lần này cậu không liều lĩnh múc một thìa cháo lớn nữa, mà là dùng thìa múc từng chút ăn một cách chậm rãi.

Thịt nạc được nấu mềm vừa cho vào miệng, hương vị rất nhanh lan tỏa khắp kẽ răng.

Hai mắt L1 hơi trừng lớn, thì ra cháo có hương vị này.

Rất ngon.

L1 rất thích.

Một bát cháo nhỏ nhanh chóng cạn sạch.

Mẹ Hoắc thấy vậy rất vui, lại hỏi: "Muốn uống sữa không?"

L1 gật đầu.

Mẹ Hoắc lại rót cho cậu một cốc sữa ngọt.

Mùi vị của sữa lúc đầu có hơi lạ, nhưng chẳng mấy chốc L1 liền cảm thấy trong sữa có vị ngọt.

Cậu thích sữa này.

Vì thế một bữa sáng, L1 ăn hết một bát cháo, uống hết một cốc sữa, còn ăn hết toàn bộ bánh donut trong giọng nói dịu nhẹ của mẹ Hoắc.

Ăn xong những thứ này, cơ thể của L1 đột nhiên không chịu khống chế ợ một cái.

L1 chưa từng ợ hơi, lập tức sững người ngay tại chỗ.

Mẹ Hoắc tinh tế phát hiện ra cậu sững người, vội vàng đến gần hỏi: "Sao vậy?"

L1 suy nghĩ một lúc nói: "Con ợ hơi."

Mẹ Hoắc cười nói: "Con là con quá no thôi, không sao, để ba anh trai kia dẫn con đi dạo một lát sẽ tiêu hóa."

L1 ngẩng đầu nhìn qua.

Hoắc Yến và Hoắc Trạch đang đi về phía cậu.

Hoắc Trạch đội mũ cho L1, còn Hoắc Yến quàng khăn cho cậu.

"Đi thôi, chúng ta ra vườn hoa đi dạo." Hoắc Yến nói.

L1 quay đầu lại nhìn mẹ Hoắc.

Cậu nghĩ, cậu bây giờ chắc là sắp bị bán đi rồi.

Nhưng trong lòng cậu lúc này đã không có cảm xúc lỳ lạ kia nữa.

Bánh donut và cháo đều rất ngon, còn có sữa ngọt, L1 rất thích, cho nên có thể tạm thời tha thứ cho bọn họ.

L1 bước xuống ghế, Hoắc Yến và Hoắc Trạch một trái một phải dắt tay cậu.

L1 nghĩ, chẳng lẽ bọn họ còn sợ mình chạy sao?

Mặc dù cậu xác thực định chạy, nhưng không phải bây giờ.

Rời khỏi căn phòng ấm áp, nhiệt độ bên người nháy mắt hạ xuống.

Hoắc Trạch cảm khái: "Vậy là đêm qua nhóc ngủ trong hoa viên cả đêm à?"

L1 đang định gật đầu nhưng chợt nghĩ đến, nếu con người bình thường ngủ cả đêm trong tuyết chắc chắn sẽ chết, cho nên cậu đổi ý nói: "Không, chỉ một lát thôi."

Hoắc Yến hỏi: "Vậy em làm cách nào mà em vào được nhà bọn anh? Leo tường hử?"

Đương nhiên là L1 bay vào rồi.

Nhưng cậu không định nói cho bọn họ biết, không mở miệng nữa.

Hoắc Trạch và Hoắc Yến nhìn nhau, Hoắc Trạch lại hỏi: "Ba mẹ em đâu?"

Vấn đề này L1 có thể trả lời bọn họ: "Em không có ba mẹ, vậy nên các anh bán em đi thì bọn họ cũng sẽ không biết được."

Lời vừa dứt, hai anh em đều sửng sốt.

"Bán đi?" Hoắc Trạch ngẩn người: "Tại sao bọn anh phải bán em?"

Hoắc Yến cũng bối rối: "Trong đầu đứa nhỏ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Tại sao bọn anh phải bán em?"

L1 không nói nữa.

Hoắc Yến càng nghĩ càng thấy buồn cười, sau đó ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào L1: "Cho nên em cảm thấy bọn anh cho em ăn, nhặt em về chính là vì muốn bán em?"

L1 vẫn không nói chuyện, nhưng lúc này cậu vẫn không giấu được cảm xúc của mình, trong đôi mắt trong veo viết mấy chữ lớn: Lẽ nào không phải sao?

Hoắc Yến bật cười.

Hoắc Trạch ha ha cười lớn.

Sau đó hai anh em đưa L1 quay lại trong nhà, đúng lúc này cảnh sát tới cửa, nhìn thấy đứa bé mà hai anh em Hoắc Trạch Hoắc Yến dắt tay, cảnh sát dẫn đầu nói: "Chính là đứa bé này?"

Ba Hoắc nói: "Đúng vậy, sáng sớm hôm nay chúng ta đi đến xung quanh hỏi thử trước, không có đứa bé nhà ai mất tích, cho nên mới liên lạc với các cậu tới xem thử."

L1 nhìn cảnh sát có chút ngốc.

Nhà phản diện báo cảnh sát?

Bọn họ báo cảnh sát bắt mình sao?

Không đúng.

Cảnh sát lúc này đi tới trước mặt L1, cảnh sát dẫn đầu cũng ngồi xổm xuống, mỉm cười hỏi: "Bạn nhỏ, con có nhớ số điện thoại của ba mẹ không?"

L1 hiểu rồi.

Nhà phản diện báo cảnh sát không phải để bắt mình, bọn họ muốn tìm người nhà giúp L1.

Cho nên suy đoán trước đó mình đoán bọn họ sẽ bán mình đi cũng không phải thật.

Mẹ Hoắc còn nhỏ giọng nói với cậu: "Đừng sợ, chú cảnh sát hỏi cái gì con nói cho chú ấy là được, bọn ta sẽ đưa con về nhà."

Ngay cả bị bán L1 cũng không sợ, sao có thể sẽ sợ cảnh sát.

Cậu chỉ là rất nghi hoặc, tại sao nhà phản diện không bán mình?

Hành động của bọn họ hoàn toàn không giống phản diện!

Thậm chí ————

Còn không khác nhân vật chính trong tiểu thuyết.

Nhưng mình không thể báo đáp cho bọn họ.

Chân mày của L1 hơi nhíu lại.

Cũng chính là vào lúc này, cậu nghĩ đến lời mà Thu đã nói ———

Trên thế giới không phải ai cũng là người trắng đen hoàn toàn, cũng không phải phản diện nào cũng là người xấu.

Cả nhà Hoắc gia đều là phản diện, nhưng bọn họ không phải người xấu theo nghĩa truyền thống.

Ngày thứ bảy đến thế giới A20231007, L1 hiểu rõ đạo lý này.

Cuối cùng cảnh sát cũng không hỏi được gì, bởi vì L1 chìm trong suy nghĩ, suốt quá trình không nói một câu.

Cảnh sát nghi ngờ có phải đứa trẻ này mắc chứng tự kỷ hay không, không muốn mở miệng nói chuyện, nên cũng không ép cậu nữa.

Ngược lại Hoắc Yến và Hoắc Trạch nói câu nói coi như chuyện đùa cậu vừa nói ở hoa viên cho cảnh sát và ba Hoắc mẹ Hoắc nghe.

Cảnh sát nghe vậy liền cười, an ủi L1: "Cháu đừng lo, Hoắc tiên sinh và Lâm phu nhân đều là người rất tốt, nhưng con cũng không thể ở mãi trong nhà bọn họ được, cho nên bọn chú sẽ làm hồ sơ DNA nhập kho cho cháu, cũng sẽ lưu ý những báo cáo người mất tích, chắc chắn sẽ tìm ba mẹ giúp cháu."

Vì thế ba Hoắc lại đưa L1 đến đồn cảnh sát.

Buổi chiều lúc về nhà, ba Hoắc nắm tay L1, cười nói với cậu: "Con yên tâm, cho dù trong thời gian ngắn không thể tìm được ba mẹ cho con, chúng ta cũng sẽ không đuổi con đi, con có thể tạm thời ở lại nhà bọn ta, cả nhà bọn ta đều rất thích con."

L1 nghe vậy ngẩng đầu nhìn ba Hoắc, vẫn rất nghi hoặc.

L1 từng giám sát rất nhiều thế giới, cậu đương nhiên biết trong tình cảm con người tình cảm quan trọng nhất chính là yêu thích, yêu và thích tương tự như nhau nhưng giữa hai thứ cũng có sự khác biệt.

L1 không biết sự khác biệt bên trong là gì.

Cũng không rõ cái gọi là thích này có phải giống như việc cậu thích uống sữa ăn bánh donut hay không.

Nhưng điều suy nhất mà L1 có thể chắc chắn là, người Hoắc gia sẽ không làm hại mình, càng không ghét bỏ ác ngôn với cậu giống như Tô Thụy.

Ở cùng bọn họ rất thoải mái.

Nếu mình đã muốn hiểu cảm xúc con người, vậy chi bằng cứ ở bên cạnh bọn họ đi.

L1 nghĩ như vậy, cuối cùng thật sự ở lại nhà Hoắc gia.

Bình thường ba Hoắc và Hoắc Cảnh bận công việc, ban ngày đều không ở nhà.

Hoắc Yến và Hoắc Trạch cũng có công việc của mình, vì thế ban ngày người ở cạnh L1 nhiều nhất chính là mẹ Hoắc.

Mẹ Hoắc sẽ làm rất nhiều món ngon cho L1, còn dẫn cậu cùng xem phim đọc sách.

Chớp mắt liền trôi qua nửa tháng, hôm nay người nhà họ Hoắc lại quây quần bên nhau, bởi vì năm mới đến rồi.

L1 biết năm mới, biết hôm nay là ngày lễ rất náo nhiệt.

Sáng sớm ba Hoắc mẹ Hoắc đã bận rộn, ngay cả Hoắc Cảnh bình thường không rời máy tính cũng đặt máy tính xuống vào bếp trợ giúp.

Bọn họ làm một bàn ăn rất lớn, cả nhà sôi nổi ăn cơm.

Buổi chiều Hoắc Trạch và Hoắc Yến dẫn L1 đi chơi tuyết, buổi tối sau bữa tối giao thừa, bọn họ lại đi xem pháo hoa.

Mọi trải nghiệm đối với L1 mà nói đều là thứ mới lạ, nhưng không thể phủ nhận, những trải nghiệm này cậu đều rất thích.

Buổi tối chơi mệt rồi, L1 liền quay về phòng ngủ.

Cậu thật ra không cần nghỉ ngơi, nhưng khoảng thời gian này sống ở Hoắc gia, người Hoắc gia đều phải nghỉ ngơi, cho nên cậu cũng dần dần nuôi dưỡng thói quen cần thời gian cho cơ thể nghỉ ngơi.

Chỉ là khi tỉnh lại, L1 đột nhiên cảm thấy không đúng, bởi vì cậu bỗng dưng phát hiện đầu mình rất choáng, cả người nặng nề.

Cậu tựa hồ ngay lập tức nhận ra, cơ thể mình bị cảm rồi.

Vì thế L1 lê cơ thể nặng nề, xuống lầu nói chuyện này cho mẹ Hoắc.

Không hề nghi vấn gì nữa, đây tuyệt đối là quyết định khiến L1 hối hận nhất từng làm kể từ khi cậu đến Hoắc gia ————

Sau nói nói mình bị sốt, mẹ Hoắc nhanh chóng gọi bác sĩ tới.

Bác sĩ nói không phải vấn đề gì quá lớn, nhưng cần uống thuốc.

L1 ghét uống thuốc.

Viên thuốc vừa đắng vừa khó nuốt, còn có một loại chất lỏng đen tuyền.

Mẹ Hoắc nói uống chất lỏng này rồi cổ họng cậu rất nhanh sẽ không còn đau nữa, nhưng L1 cảm thấy thứ chất lỏng này quả thật không phải thứ cho người uống, giống như thuốc độc, làm thế nào cũng không muốn uống.

Thật ra trước đó cũng từng xuất hiện tình huống tương tự.

Dù sao L1 lần đầu làm người, rất nhiều món cậu đều cảm thấy mới lạ, cậu rất thích, đương nhiên cũng có rất nhiều món mà cậu không thể chấp nhận được.

Ví dụ như mướp đắng, hành gừng tỏi, mấy thứ này L1 đều không ăn.

Mỗi lần chỉ cần cậu nói mình không thích, mẹ Hoắc sẽ không ép cậu ăn nữa.

Nhưng lần này lại khác, mẹ Hoắc vậy mà thay đổi thái độ trước đó, nhất quyết muốn L1 uống thuốc.

L1 biết, mẹ Hoắc là vì muốn tốt cho mình.

Nhưng không biết vì sao, cậu chỉ là không vui.

Cậu muốn nói, đây là cơ thể của cậu, cậu hoàn toàn có thể điều hòa tốt cơ thể của mình, không cần uống thuốc độc ba bữa một ngày.

Nhưng mấy lời này L1 không nói ra khỏi miệng được.

Không phải là vì ràng buộc.

Mà là vì một khi nói những lời này ra khỏi miệng, người Hoắc gia cũng sẽ do vậy mà biết được thân phận phản diện của bọn họ.

Trong những thế giới nhỏ này, chỉ có nhân vật chính có thể nhìn trộm được tương lai của bọn họ.

Phản diện không có quyền lợi này.

Bởi vì cho dù vai chính biết được tương lai của bọn họ, tương lai định sẵn của bọn họ cũng sẽ không xảy ra thay đổi.

Nhưng tương lai của phản diện có khả năng sẽ bị thay đổi.

Vì có thể làm tuyến cốt truyện thuận lợi đi đến kết cục, bọn họ không nên biết kết cục cuối cùng của bọn họ.

L1 nghĩ đến đây, đột nhiên càng không vui hơn.

Cho nên khi ba Hoắc mẹ Hoắc không chú ý, cậu đã rời đi không chút do dự.

Tiếp xúc với cả nhà phản diện lâu như vậy, cũng đủ rồi.

L1 có thể thử tiếp xúc với các nhân vật khác.

Lần này phải đi tiếp xúc với ai đây?

Chi bằng đến xem thử phản diện lớn nhất của thế giới này!

L1 nhớ tên của hắn, hắn tên Tần Diệu!

——————

Chương này cảm giác dịch không được hay lắm:(