Sâu Gạo Hoàng Gia, Sâu Sâu Sâu

Chương 6: Người trong lòng



Sau khi uống một chén trà nhỏ, Ngụy Vũ cùng Lý Tỉ ngồi đối mặt nhau tại một chiếc bàn vuông gần cửa sổ trong tửu quán Tường Phúc.

Chính Ngụy Vũ cũng không giải thích được tại sao mình không kiềm chế mềm lòng, đồng ý lời mời của y, thậm chí còn mang y tới đây.

Lý Tỉ giống như một con bọ nhỏ tò mò, đầu quay cuồng, miệng không ngừng một khắc.

"Đây là lần đầu tiên ta vào một tửu lầu nhỏ như vậy!"

"Thì ra còn có một tiểu tửu lâu như vậy ở thành Trường An!"

"Cái bàn này nhỏ quá!"

"Cửa sổ cũng thật lùn!"

"Ai ai, Ngụy Thiếu Khanh, cái kia là cái gì? Sao lại kỳ quái như vậy?"

Mọi người trong quán rượu đều nhìn y, cười thầm người này tới từ vùng nhỏ nào đây.

Ngụy Vũ đỡ trán quay mặt ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không quen biết, càng không muốn bị người quen nhận ra.

Kết quả, vẫn là bị nhận ra.

Chủ quán rượu đeo tạp dề, niềm nở chào hỏi: "Hôm nay Ngụy Thiếu Khanh nghỉ tắm gội* sao? Sao không thấy Tiêu Tự Thừa?

*Theo định chế từ đời Tần, việc tắm táp không chỉ là vệ sinh thuộc cá nhân, mà còn là nghi thức bắt buộc đối với bá quan, cả trung ương xuống phủ huyện. Cách ba ngày phải gội đầu (gọi là "mộc"), cách năm ngày phải tắm toàn thân (gọi là "dục"). Vì thế, đời Hán có lệ cứ cách năm ngày lại cho các quan được nghỉ một ngày tắm táp, ngày nghỉ đó gọi "hưu mộc" 休沐: nghỉ phép để tắm gội.

"Đều không phải là nghỉ tắm gội, là tới chợ phía tây tra án, thuận đường dẫn tiểu ngũ ca đến nơi này uống bát rượu." Ngụy Vũ đạm thanh nói.

Lý Tỉ từ trước đến nay có trực giác của tiểu động vật, có thể nhạy bén mà cảm thấy được cảm xúc người chung quanh biến hóa.

Ví dụ như bây giờ, mặc dù Ngụy Vũ không cười, cũng không quá nhiệt tình, nhưng y có thể rõ ràng cảm giác được, Ngụy Vũ cùng vị chủ tiệm này rất quen thuộc, hơn nữa thực thích ông ta!

Lý Tỉ chớp chớp đôi mắt trong veo màu hổ phách, nhìn thẳng chủ quán.

Lâm Tiểu Ngũ cười, khóe miệng lộ ra rõ ràng nếp nhăn trên mặt khi cười, "Vị này...... Là đại sứ phiên bang?"

Lý Tỉ chậc một tiếng, có điểm không cao hứng, "Con mắt nào của ngươi nhìn ra ta là người phiên bang?"

Không, còn không phải là đôi mắt sao......

Lâm Tiểu Ngũ ngượng ngùng cười, nhìn trộm về phía Ngụy Vũ.

Ngụy Vũ nói: "Vị này chính là Phúc Vương."

Lời này vừa nói ra, tửu quán nhỏ liền yên tĩnh lại.

Uống rượu, nói chuyện phiếm, tán gẫu, khoác lác và chửi bới suýt đánh nhau, tất cả đều dừng lại và đồng loạt nhìn Lý Tỉ.



Phúc Vương?

Là Tiểu Phúc Vương "Sinh trong điềm lành, kim quang lấp lánh" trong truyền thuyết sao?

"Ai da, thế mà được thấy người sống!" Ánh mắt Lâm Tiểu Ngũ sáng quắc mà nhìn chằm chằm Lý Tỉ, sợ chỉ cần nhìn thiếu một chút thì y liền biến mất.

Các thực khách cũng nghị luận sôi nổi, vẻ mặt của họ còn khoa trương hơn cả Lý Tỉ mới vừa rồi.

Chẳng trách mọi người đều hưng phấn như vậy, phải biết rằng các hoàng tử và công tử như Lý Tỉ, ngày thường không phải đi Khúc Giang chơi thuyền, thì chính là đi Nhạc Du Nguyên phi ngựa, hay thưởng ngoạn phong cảnh trong vườn Phù Dung, lại vô dụng còn có Bình Khang phường để cho bọn họ tiêu ma những ngày phú quý, như thế nào cũng sẽ không tới một quán rượu nhỏ và hẻo lánh ở Chợ Tây.

Ngày xưa Lý Tỉ cưỡi ngựa lướt qua trên đường phố, điều để lại cho mọi người là một cái lưng có gió thơm, người bình thường rất ít nhìn thấy mặt. Hôm nay nhìn thấy được, còn phải dùng hai mắt hết sức nhìn, về nhà khoe khoang nha!

Lý Tỉ còn đang không cao hứng, "Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì? Đôi mắt ta rất kỳ quái sao? Hay là cảm thấy tóc ta không thẳng?"

"Không không không," Lâm Tiểu Ngũ chân thành ca ngợi, "Vương gia hiếm khi lộ diện, chúng tiểu nhân chưa bao giờ may mắn thấy nhan sắc thật sự một lần, không nghĩ tới lại là tinh xảo quý khí như vậy...... Thất lễ, thất lễ."

Ngươi thật tinh mắt!

Lý Tỉ khóe miệng nhếch lên hạ xuống, vừa mới không vui lập tức mất đi.

"Lên rượu, loại tốt nhất trong quán nhà ngươi!"

"Được rồi! Ngài chờ một lát, lập tức tới liền." Lâm Tiểu Ngũ nắm tạp dề, nhảy nhót mà đi.

Lý Tỉ một tay vịn bàn, tiến đến bên tai Ngụy Vũ, dùng ngữ khí bí mật nói: "Rượu nhà ông ta nhất định rất ngon."

Ngụy Vũ nhướng mày, "Chỉ vì hắn khen ngươi sao?"

"Đương nhiên, thị lực tốt thì tay nghề nhất định sẽ không bao giờ quá tệ."

Ngụy Vũ cười khẽ.

Con bọ vàng nhỏ này!

Rượu đến, còn có một đĩa bánh mè giòn thơm.

"Vương gia lần đầu tiên tới, cũng không có gì tặng, bánh bột ngô mới ra lò thỉnh Vương gia nếm thử...... Biết Vương gia không thiếu tiền, này xem như là một chút tâm ý mà thôi."

Lý Tỉ cảm thấy rất mới mẻ.

Những người thân cận của y, đều là dùng nhiều cách khác nhau để cho y thứ gì đó, so với ông ta tốt hơn, tỷ như thánh nhân hoặc Thái Hậu, luôn cho y những thứ quý giá, này là lần đầu tiên gặp phải một chủ quán của tiểu tửu quán đưa y bánh bột ngô như vậy.

Lý Tỉ tò mò lấy một miếng, cắn một miếng, ừm, hơi nhão, mùi thịt và dầu nồng, cứng, không hoàn toàn giống những món y đã ăn trước đây.

Có điều, vẫn là lễ phép mà khích lệ: "Bánh của nhà ngươi có nhân hương vị không tồi."

Lâm Tiểu Ngũ ngượng ngùng cười: "Đây là bánh vừng bình thường không có nhân."

"Sao không thêm nhân, không phải có nhân ngon hơn sao?"

Lâm Tiểu Ngũ giải thích:"Vốn dĩ có nhân, nhưng gần đây thịt lợn Trường An tăng giá, người bình thường mua không nổi, cho nên bánh không có nhân."

Lý Tỉ mặt lộ vẻ dị sắc.

Y mỗi ngày đều nghĩ đến, chính là chán thịt dê ăn thịt nai, hoặc là một ít thịt thỏ tươi, thịt chim bồ câu, thịt lợn tanh tanh rẻ tiền mà ngay cả người hầu trong nhà cũng không thích ăn—

Gia đình người bình thường...... Ăn không nổi?

Ngụy Vũ chắp tay trong ống tay áo, vuốt ve vết sẹo cũ trên miệng hổ, trầm giọng giải thích: "Tháng giêng âm lịch trời trở lạnh, trong thành có rất nhiều heo con chết cóng. Những con lợn lớn được sinh ra vào mùa thu năm ngoái vẫn chưa được giết thịt, vì vậy giá thịt sẽ tự nhiên tăng lên."

Lâm Tiểu Ngũ thở dài: "Không chỉ có những con lợn con, mà còn có mưa lạnh trong nửa tháng khiến rất nhiều người đã chết vì cóng."

Lý Tỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, đột nhiên cảm thấy thịt nai và thịt chim bồ câu không ngon nữa.

Dù rượu đục có vị chát, tuy rằng hồ bánh không nhân không đủ thơm cũng không đủ mềm, Lý Tỉ vẫn là học bộ dáng của Ngụy Vũ, đem bánh bột ngô bẻ nát ừng miếng nhúng vào nước súp cay nóng Hà Nam, một ngụm một ngụm toàn bộ ăn luôn.

Trong khoảng thời gian này, Ngụy Vũ mấy lần nhìn y, không giấu được vẻ kinh ngạc.

Vị Tiểu Phúc Vương vàng ngọc quý giá này có thể hơi ngây thơ về việc "Sao không ăn thịt băm", lại không giống lời đồn ăn chơi trác táng trên phố. Chỉ là y chưa từng thấy, hoặc chưa ai cho anh thấy nỗi khổ mưu sinh của người dân.

Lý Tỉ nói chuyện giữ lời, cơm nước xong vội vàng trả tiền rượu.



Trà Cúc Dưa Leo

Hai đại nam nhân cả ăn uống cũng chỉ tiêu tổng cộng chỉ tốn hơn hai mươi "Thái bình thông bảo". Tiểu Phúc Vương lớn như vậy, chưa bao giờ tiêu một lần số tiền nhỏ như vậy!

Sau khi rời khỏi cửa hàng,, Lý Tỉ dùng sức nhìn mắt cờ rượu "Tường phúc tửu quán", "Rượu và thức ăn bán rẻ như vậy, thật sẽ không lỗ vốn sao?"

Ngụy Vũ không khỏi bật cười.

Vốn dĩ muốn nhanh uống xong rượu rồi mau thoát khỏi vị Tiểu Phúc Vương này, lúc này lại sửa lại chủ ý, muốn mang vị Tiểu Kim Trùng Trùng này đi khắp nới nhân mã ồn ào náo động phố xá sầm uất này.

Giày trên chân của Lý Tỉ là đế mềm, được bọc bằng bông lụa và trang trí bằng những chiếc lông thỏ, lúc đi lại không phải dẫm lên kim mã đặng, thì chính là đạp cẩm thạch, đây là lần đầu tiên đi trên con đường làm bằng hoàng thổ.

Lý Tỉ không ngại dơ, cũng không phàn nàn, mà chỉ tò mò nhìn trái nhìn phải.

Một chiếc xe bò đi tới phía trước, lão ngưu đang đánh xe hắt xì hơi dữ dội từ cái túi trên người, chiếc xe đầy rác rưởi lắc lư dữ dội, suýt nữa tạt vào người Lý Tỉ.

May mắn thay, Ngụy Vũ nắm lấy eo của y và di chuyển sang một bên, mùi hôi thối văng tung tóe trên mặt đất, cách đôi ủng mềm mại tinh tế củ Lý Tỉ không đến một bước.

Một ông già gầy gò bước xuống xe, thân hình cong queo, mặt nhăn nheo như vỏ cây hoa hòe, vô cùng sợ hãi cúi đầu chào chắp tay chào hai người: "Tiểu lão nhân nhất thời thất thần, không quản được con súc sinh này, quý nhân thứ tội, quý nhân thứ tội!"

Lý Tỉ chưa thấy qua tình hình này bao giờ, theo bản năng lui về phía sau một bước, cơ hồ dán đến trên người Ngụy Vũ, nhưng vẫn là chống ý cười nói: "Không sao, lão nhân gia mau đi đi."

Không hề có ý tứ truy cứu.

Ngụy Vũ lại lần nữa kinh ngạc, lại lần nữa cảm thán, hầu hết những tin đồn trên phố đều không thể tin là thật được mà.

Mãi cho đến khi ông lão trèo lên chiếc xe bò kêu lạch cạch đi, cả hai mới nhận ra mình dán vào nhau gần đến nhường nào.

Ngụy Vũ rút bàn tay đang ôm eo y ra, "Xin lỗi."

"Không có việc gì......" Lý Tỉ khó chịu giật giật thắt lưng, đột nhiên nhớ tới lần trước đánh vào tay Ngụy Vũ.

Lẩm bẩm một lát, vẫn là kéo xuống mặt mũi nói: "Lần trước xin lỗi, là ta phản ứng quá mức."

Ngụy Vũ gợi lên một mạt cười nhạt, "Không sao, Vương gia thân phận tôn quý, đối với người hác đề phòng cũng là lẽ thường tình."

"Thật cũng không phải...... Nam nam có khác sao." Lý Tỉ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

"Cái gì?" Ngụy Vũ không nghe rõ.

"Không có gì." Lý Tỉ giảo hoạt cười, "Vừa rồi ngươi nói lão ngưu kia đi rất tốt, nhìn thấy chúng ta liền hưng phấn, chẳng lẽ là bị nhan sắc của tiểu thiếu gia xinh đẹp mê hoặc không?"

Ngụy Vũ ý cười gia tăng, liếc mắt nhìn túi thơm bên hông y, nghĩ một đằng nói một nẻo nói: "Ta cũng đoán như vậy."

"Chứ sao nữa, mỹ nam đệ nhất Trường An rõ ràng hẳn là ta, đại tỷ phu cùng ngươi đều không được, cái gì mà nguyệt cong cong càng phải sang một bên!" Lý Tỉ đỡ đỡ phát quan, lại chỉnh sửa quần áo, ngẩng cao đầu, với vẻ mặt tự hào.

Ngụy Vũ không nhịn xuống, cười khẽ ra tiếng.

Lý Tỉ nghiêng đầu nhìn hắn.

Đồn đãi vị thiếu khanh Đại Lý Tự này như ông cụ non, ít khi nói cười. Hôm nay nhìn, này không rất thích cười sao!

Cười rộ lên còn khá xinh đẹp!

Ngụy Vũ ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Vật bên hông của Vương gia... Đây là túi bạc mẫu tử đồng tâm phải không?"

"Ngươi biết sao?" Lý Tỉ từ trong bảy tám cái túi thơm bạc cầu chọn cái lớn nhất, xách đến trước mặt Ngụy Vũ, "Có phải hay không rất thơm rất tinh xảo?"

Ngụy Vũ gật đầu, "Xác thật tinh xảo."

Loại túi thơm này là dùng hai cái hình cầu bằng bạc chạm rỗng làm thành, bên trong hình tròn đồng tâm được kết nối bởi trục có thể điều chỉnh vị trí bằng cách xoay quả cầu bạc để đảm bảo rằng các cụm hương trên đó sẽ không bị gãy hoặc phân tán.

Lớn chỉ bằng một quả trứng cút nhưng có thể trị giá hơn một trăm guan.

Lý Tỉ một hơi mang tới bảy tám cái, mỗi cái đều chứa đầy hương liệu khác nhau,... khó trách lão ngưu ngửi phải sẽ hắt xì.

Lý Tỉ vẫn nghĩ rằng nó rất đẹp, leng keng leng keng mà kích thích, khoe khoang với Ngụy Vũ,:" Cái này là tổ mẫu thưởng cho ta, viên này là ta tự vẽ bộ dáng của mình kêu cửa hàng bạc đánh, mấy viên này đều là Tam tỷ tỷ thua ta, nàng thường đánh cuộc thường thua, thua xong không phục còn muốn đánh cuộc."

Ngụy Vũ khó được nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi: "Vì sao mang nhiều như vậy?"

"Bởi vì nha, đây là đồ vật mà người ái mộ của ta thích, ta hy vọng có một ngày hắn có thể nhìn thấy, để ý tới ta."



Có lẽ là lúc này không khí thích hợp, có lẽ là vòng sinh hoạt của Ngụy Vũ cách chính mình rất xa, không sợ hắn để lộ bí mật, Lý Tỉ liền như vậy không hề phòng bị mà nói ra.

Ngụy Vũ sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn khuôn mặt có chút thất vọng nhưng cũng mang theo một tia mong đợi nhàn nhạt của Tiểu Phúc Vương, không khỏi cảm động.

Thì ra tiểu kim trùng muốn gió muốn mưa này cũng có người mà y cầu không được, cũng có tồn tại hắn trân quý như vậy.

Lý Tỉ nhìn xung quanh và xác định rằng không có ai ở đây biết y, yên tâm mà mở ra máy hát: "Ta cùng hắn biết nhau từ rất sớm, hắn đã từng giúp ta. Năm ấy ta chỉ có 6 tuổi đi, đã phá vỡ món đồ gốm ba màu yêu quý của mẫu thân, một mình chạy tới chợ phía đông muốn mua một cái mới, kết quả tiền trên người bị trộm, còn lạc đường, phường môn đóng cũng không đi ra ngoài được......"

Không hoàn toàn nhớ rõ đêm hỗn loạn kia phát sinh chuyện gì, Lý Tỉ hiện tại rõ ràng duy nhất chính là một bàn tay ôm lấy eo y, tuy rằng nhìn qua giống như là thanh niên gầy yếu non nớt, nhưng lại ấm áp mà mạnh mẽ.

"Hắn mang ta trở về nơi hắn ở, đó là một học viện, trong phòng có rất nhiều giấy cói, viết đầy chữ, trong phòng có mùi mực, giường cũng rất nhỏ..."

Y lại ngủ thật sự rất ngon.

Còn đem cơm chiều của "Ân nhân cứu mạng" ăn luôn, làm hắn không có cơm chiều mà ăn —— thực tế, đó chỉ là hai chiếc bánh hấp và một đĩa dưa chua.

Đó là món dưa chua ngon nhất mà Lý Tỉ từng ăn!

Ngụy Vũ chăm chú lắng nghe, không hiểu sao cảm thấy rằng Lý Tỉ miêu tả có vẻ quen thuộc... không thể nào là trùng hợp như vậy chứ?

Hắn hỏi: "Người mà ngươi nhắc đến, ngươi đã từng gặp qua hắn chưa?"

"Đương nhiên gặp qua." Lý Tỉ ngây người nhìn hắn như một kẻ ngốc, "Nếu không, làm sao ta có thể ái mộ hắn được?"

Ngụy Vũ kỳ thật muốn hỏi thêm một câu, người kia là ai, lại cảm thấy không thích hợp. Nếu có thể được Phúc Vương ái mộ, tất nhiên là vị nữ tử.

Trường An thành lớn như vậy, nửa đêm có rất nhiều trẻ con đi lạc, chuyện như vậy ngày nào cũng xảy ra.

Là hắn suy nghĩ nhiều.

Nhắc tới người trong lòng, Tiểu Phúc Vương kiêu ngạo phảng phất dường như cởi bỏ lớp vỏ vàng trên người, cả người trở nên mềm nhũn.

Từ trước đến nay Ngụy Thiếu Khanh lãnh tâm lãnh tính, ma xui quỷ khiến mà an ủi nói: "Túi thơm của ngươi...... Sẽ đưa ra đi."

Lý Tỉ cười xán lạn, "Xem ngươi chúc phúc ta như vậy, vậy trước đưa ngươi một cái, cũng là tạ ngươi hôm nay giúp a tỷ ta giải vây."

Vừa nói, y vừa hào phóng chộp lấy cái lớn nhất giơ lên ​​trước mặt hắn, "Không cho nói không cần, nếu ngươi không cần, thì những lời ngươi nói với ta chỉ là có lệ."

Lời cự tuyệt như vậy nghẹn ở trong cổ họng.

Ngụy Vũ bất đắc dĩ cười, chỉ đành tiếp nhận.

Lý Tỉ lại đã thu tay lại, tự tay giúp hắn buộc lại, vừa buộc vừa nhỏ giọng nói: "Quả cầu bạc này lớn, lỗ nhiều, thích hợp để thả bách hương cùng đàn hương, ngươi đừng đặt những thứ đó hoa cỏ cây cối, ngược lại thô tục, không hợp với phong thái của ngươi."

Ngụy Vũ cúi đầu, nhìn đến đỉnh đầu mao mao của y, trên đỉnh đầu có mấy sợi tóc nhô ra, tinh nghịch cuộn lại.

Hắn nhẹ nhàng mà ượcđáp lại: "Đ."