Sau Đó Liền Yêu Em

Chương 36: Ngoại truyện 1



Ngoại truyện 1. Family-ing

Tại khu vực chờ của người nhà bên ngoài phòng phẫu thuật, Hàn Tuấn Hi và Vân Nhất Hạc đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên gần với màn hình hiển thị điện tử nhất, cũng như Trùng Trùng đang nằm ngủ trong vòng tay của ba mình.

Đã gần nửa đêm, nhưng cả hai người lớn đều không thấy buồn ngủ. Uống một lon cà phê từ máy bán hàng tự động, họ thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

"Nếu anh để em gọi điện thoại trước thì phẫu thuật đã được xếp vào sáng sớm, không đến nỗi phải chờ đến trễ như vậy rồi." Vân Nhất Hạc sờ lên đuôi tóc mềm mại của Trùng Trùng, quay mặt sang nhìn đối phương, "Anh mệt không?"

"Không mệt, thật đấy, không sao đâu." Cười một tiếng, Hàn Tuấn Hi uống một hớp cà phê, "Thật ra nay cũng trùng hợp có nhiều ca mổ, trước đó thì không biết sao có ca mổ kéo dài. Đến ca của mẹ anh thì phải bắt đầu trễ. Nhưng anh đoán cũng sắp xong rồi, bác sĩ bảo lâu nhất là hai tiếng thôi."

"Ừ, sắp rồi." Vân Nhất Hạc gật đầu một cái, một lúc sau cũng không nói gì nữa, cho đến khi đối phương hỏi anh đang suy nghĩ gì mới cười khẽ, "Không, em chỉ đang nghĩ tới lời ba anh nói với em thôi."

"Là câu 'Cậu đừng để bị con trai tôi lừa' sao?" Nhắc tới lời này, Hàn Tuấn Hi thật muốn bó tay.

"Cũng gần vậy, nhờ câu đó mà em đỡ lo hẳn." Kìm nén ý muốn cười thành tiếng, Vân Nhất Hạc quay lại nhìn hai người thân của bệnh nhân khác đang ngồi cúi đầu lướt điện thoại cách đó vài hàng ghế, sau đó nhẹ nhàng thở dài, "Em còn tưởng bác ấy sẽ trách em, không ngờ lại đổ trách nhiệm hết cho anh."

"Ai bảo bề ngoài em trông đàng hoàng thế, anh đoán lúc anh đứng cạnh em kiểu gì cũng giống loại chuyên dụ dỗ thanh niên ngây thơ. Hơn nữa... Trùng Trùng lại ôm chân em không chịu buông ra, nguyên tắc của ba anh là, cháu gái của ổng bảo ai là người tốt thì người đó chính là người tốt." Vừa "than thở", vừa cúi đầu bóp lên khuôn mặt núng nính thịt của con gái mình, "Thần may mắn của ba, giỏi lắm, giờ con bảo ba phải ghen với con, hay là phải cảm ơn con thế~?"

"Đừng bảo ngay cả con gái của mình mà anh cũng ghen với nha." Kéo cái tay thô ráp kia ra, không để hắn đánh thức bé con dậy, Vân Nhất Hạc nhếch khóe miệng, trong lòng thấy nhẹ đi, "Phải nói, Trùng Trùng hiểu chuyện thật đấy, thế nào cũng muốn chờ tới khi bà nội mổ xong. Anh thấy con bé có hiểu phẫu thuật là gì không?"

"Chắc không, nhưng anh cảm thấy con bé biết đi bệnh viện không phải chuyện tốt. Hồi trước có một cậu bé chơi thân với con bé lắm, nhóc đó cũng ở trong khu nhà anh, ông nội thằng bé đó đột nhiên phát bệnh tim, sau khi nhập viện kết quả là không thể trở lại. Có lẽ vì vậy mà con bé cũng sợ ông bà nội cũng bị như thế."

"Đứa nhỏ này, nhạy cảm thật."

"Ừ, anh cũng cảm thấy vậy."

"Mà vậy cũng tốt, con gái mà, hơi nhạy cảm chút thì được người khác thương."

"Vậy còn bé trai thì sao?" Giọng điệu lẫn ánh mặt đều là vẻ em đừng có ám chỉ, Hàn Tuấn Hi nghiêng mặt nhìn sang Vân Nhất Hạc, nhưng đối phương dường như chưa kịp chuẩn bị cách phản ứng lại hắn hay làm sao để trả lời câu của hắn.

"Bé trai thì nên mạnh mẽ, ngốc một tí, dễ nuôi." Cũng dùng giọng điệu và ánh mắt anh đừng có mà ám chỉ đáp lại, cho dù ở bệnh viện, ngay cả trong lúc chờ ca mổ kết thúc, Vân Nhất Hạc vẫn duy trì được vẻ thanh lịch như cũ, khoanh tay trước ngực, bắt chéo chân, ngẩng đầu nhìn lên màn hình.

Sau tên của mẹ Hàn Tuấn Hi vẫn hiện lên ba chữ đang phẫu thuật, điện thoại ở quầy trực bên cạnh cũng im bặt không đổ chuông lần nào, nhân viên trong ca trực cầm ly trà, trông có vẻ hơi buồn ngủ.

"Nhất Hạc." Gọi đối phương một tiếng, Hàn Tuấn Hi nhìn đồng hồ, "Hay em về phòng bệnh ngủ một lát đi, chờ mẹ anh mổ xong thì anh sẽ gọi điện thoại cho em."

"Không cần, em không buồn ngủ, cà phê cũng uống rồi mà, với cả, giờ cũng là lúc mà đồng hồ sinh học của em chạy đến thời điểm tỉnh táo nhất." Vân Nhất Hạc mỉm cười, vuốt phẳng quần mình.

"Ờ đúng, anh lại quên mất tính chất công việc của em."

"Nhìn đi, bởi vậy mới nói, con trai hơi ngốc tí mới tốt." Vân Nhất Hạc nghiêm túc nói, rồi quay mặt sang chỗ khác, không nhìn đối phương, "dễ được người khác thích".

"Được em thích là đủ rồi." Thầm thì nói những lời yêu thương ngớ ngẩn, Hàn Tuấn Hi ôm lấy con gái đang muốn trở mình, giúp bé con đang ngủ say đến mặt mày cũng nhăn lại điều chỉnh sang một tư thế thoải mái hơn. Sau đó, khi đang làm phẳng chiếc váy công chúa chấm bi hơi nhăn nhúm, hắn đột nhiên phát hiện ra Trùng Trùng lại thò bàn tay nhỏ xíu, sờ sờ tìm kiếm rồi nắm lấy ngón tay mà Vân Nhất Hạc vô thức đưa tới.

Bàn tay nhỏ nhắn trắng mềm như túi pha lê nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay của chú chinh đẹp, cái chạm mềm mại cùng hơi ấm đó khiến Vân Nhất Hạc vốn có thể dễ dàng rút tay ra, lại lập tức dừng động tác.

Anh liếc nhìn Hàn Tuấn Hi, sau đó cười nhẹ, ngón tay cái xoa nhẹ lên làn da mỏng manh đó, Vân Nhất Hạc nói nhỏ: "Không được ghen", rồi khóe miệng anh nhếch cao hơn khi người kia lắc đầu tỏ ra vẻ mặt đành chịu đầy khoa trương.

Ngày hôm đó, ba của Hàn Tuấn Hi trở lại bệnh viện trước khi cuộc phẫu thuật kết thúc, ông mang đến một số sản phẩm dinh dưỡng và trái cây cho bạn già của mình, đặt trong phòng bệnh xong đến khu vực chờ của gia đình ngồi chờ chung. Ông cụ ngồi bên cạnh con trai, tuy không chủ động trò chuyện với Vân Nhất Hạc, nhưng vẫn nghiêm túc khuyên anh đừng cố, mà cứ về nhà nghỉ sớm đi. Vân Nhất Hạc chỉ nói không sao, cháu muốn ở chỗ này, chờ xác nhận cô không có vấn đề gì, lúc đó về cũng được.

Vốn còn muốn khuyên mấy câu nữa, lại đột nhiên nhìn thấy cháu gái mình đang nắm lấy một ngón tay của người đàn ông không rõ là bị con trai mình dụ bắt hay là dụ bắt con trai mình, ông cụ thở dài, không nói gì thêm nữa.

Mối quan hệ không thể cắt đứt nào đó đã thành hình, bây giờ muốn ngăn cản thì cũng đã quá muộn rồi, vì vậy cần phải bình tĩnh ứng đối, chờ đợi nó thay đổi thôi...

Mai sau có thể sẽ càng ngày càng tốt hơn, cũng có thể không, ai biết được, thôi con cháu tự có phúc của con cháu, còn kiểu gia trưởng phong kiến ​​thì cứ để cho bậc cha mẹ nào còn sức, không chê mệt chơi đi.

Sau khi nghĩ vậy, ông cụ quyết định dùng một thuật ngữ trong y học "cần có thái độ cẩn thận lạc quan" đối mặt với chuyện của những người trẻ tuổi.

"Chiều nay có người gọi điện thoại tới." Hắng giọng một cái, ba Hàn liền đổi chủ đề.

"Ồ, ai thế."

"Không biết, nói là học trò cũ của mẹ con, muốn tới thăm."

"Vậy bảo bên đó mấy hôm sau hẵng tới."

"Ừ, ba bảo sau một tuần, đến lúc đó mẹ con cũng gần hồi phục xong rồi, bác sĩ cũng bảo với ba là sau ba ngày là có thể hoạt động tự do rồi."

"Vâng, cũng tầm đó." Hàn Tuấn Hi đáp lại, đưa tay ra, chạm vào cổ tay Vân Nhất Hạc. Hắn không muốn để đối phương cảm thấy bị bài xích ở gia đình mình, hắn muốn anh hiểu rằng họ đang ở bên nhau.

Tất nhiên, Vân Nhất Hạc có thể cảm nhận được ý của hắn nên liền lén cười với hắn, anh thực sự cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lại nhìn lên màn hình điện tử, anh phát hiện thông tin phòng mổ của mẹ Hàn đã chuyển sang màu xanh lá cây, tiếp theo là dòng chữ phẫu thuật kết thúc.

Điện thoại ở bàn trực vang lên, một già một trẻ cộng với hai người đàn ông trưởng thành cũng lên tinh thần, sau khi nhân viên trực ca trả lời điện thoại, gật đầu với họ, tất cả cùng nhau đi tới cửa phòng phẫu thuật.

Trong ngày hôm đó, tin vui nhất là ca mổ của bà cụ khá thành công, tuy hơi yếu nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, đối với gia đình thì đây là một kết quả mỹ mãn.

Đối với một người nửa người ngoài như Vân Nhất Hạc, điều khiến tim anh đập mạnh nhất là Hàn Tuấn Hi không cho anh đi. Người đàn ông đã dắt anh theo cho đến khi đưa mẹ hắn về phòng bệnh, sắp xếp mọi thứ, chỉnh giường, dặn dò ba Hàn, người ở lại trực đêm đầu tiên đừng để quá mệt mỏi, lát nữa nhất định phải đi nghỉ ngơi, sau đó thì hắn ghé vào tai mẹ thì thầm điều gì đó.

Vân Nhất Hạc hơi kinh ngạc nhìn bà cười gật đầu với mình, sau khi anh cũng đáp lại bằng một nụ cười có chút áy náy, thì bị Hàn Tuấn Hi nhẹ giọng thúc giục, dẫn đi ra khỏi phòng bệnh.

"Anh Tuấn, vừa nãy... anh nói gì với mẹ anh thế?" Trong lòng vẫn như đang đánh lô tô, Vân Nhất Hạc không nhịn được hỏi khi đi đến góc hành lang.

"Cũng không có gì." Hắn dừng lại để đối phương tò mò thêm, ôm chặt bé con cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn về nhà khi biết bà nội vẫn ổn, Hàn Tuấn Hi hôn một cái lên mặt Trùng Trùng, "Anh chỉ bảo, vị này là 'tình yêu mới' của cháu gái mẹ đó, sau này chuyện tranh đoạt tình cảm là chuyện không thiếu được, chờ mẹ khỏe hơn thì con giới thiệu lại sau."

"Chờ một chút... tình yêu mới?" Nói như vậy vẫn là có thể chấp nhận được, nhưng anh vẫn bày tỏ nghi ngờ với định nghĩa này, Vân Nhất Hạc cười, mày khẽ nhíu lại, nhìn về phía đối phương.

"Không phải à? Vậy anh nên giới thiệu thế nào đây, ba mới?"

"Ba chỉ có một, em cũng không có ý muốn cướp."

"Anh biết mà, cùng nhau đi, hai ta cùng là ba, được không~?" Người đàn ông vẻ mặt thiếu đòn, tỏ ra đắc chí, phấn khích một cách ngu ngốc, tuy trông mệt mỏi nhưng vui vẻ dùng vẻ mặt "ngây thơ" như Hàn Mông Bự nghiêng đầu nhìn Vân Nhất Hạc, sau đó lợi dụng lúc xung quanh không có ai, hắn cúi người, hôn lên đôi môi ấm áp của anh.

Vân Nhất Hạc còn chưa kịp bày tỏ sự "bất mãn" trong niềm vui nho nhỏ, thì mặt của Trùng Trùng, người vô tình chứng kiến ​​cảnh tượng này đã sớm đỏ hơn, con bé hơi giãy dụa chút, vươn tay ra, chu cái miệng nhỏ, cũng đòi được chú chinh đẹp thơm thơm.

Dáng vẻ dễ thương đó khiến lòng anh thật mềm mại, cuối cùng quyết định tạm thời tha cho cái tên to xác kia, Vân Nhất Hạc lại gần, nghiêm túc ịn lên trán bé xinh này một cái thơm đầy yêu thương.

Thang máy dừng trước mặt, xuống lầu một, đi trên con đường bệnh viện yên tĩnh hơn ban ngày, hai người vừa trò chuyện, vừa đi tới bãi đậu xe.

Sau đi để Trùng Trùng ngồi vào ghế trẻ em ở hàng sau, hai người lên xe, rời khỏi bệnh viện.

Lúc đầu, bầu không khí có chút trầm lắng, Vân Nhất Hạc dường như đang suy nghĩ điều gì đó, anh mở miệng trước khi Hàn Tuấn Hi không nhịn được hỏi, anh nói với đối phương biết rằng anh thực sự vẫn còn sợ, nếu mẹ Hàn không chấp nhận, anh sẽ phải làm thế nào.

"Mẹ anh không phải kiểu người có tư tưởng hẹp hòi thế đâu, em yên tâm, chuyện này sẽ qua thôi." Đưa tay vỗ nhẹ vào chân người kia, Hàn Tuấn Hi cười cười.

"Ngoài ra... còn có một việc." Gật đầu một cái, suy nghĩ một hồi, Vân Nhất Hạc cố gắng tỏ ra bình thản nhắc tới, "Em nghĩ, khi nào anh rảnh thì cùng em về nhà một chuyến đi, gặp ba mẹ em một chút."

"Á——?" Rất khoa trương đáp lại, Hàn Tuấn Hi cười toét miệng, sờ vào đũng quần của mình.

"Anh làm gì thế?" Vân Nhất Hạc tỏ ra vẻ mặt khó hiểu.

"Không có gì, chỉ cảm thấy nãy căng thẳng quá, suýt đái ra quần thôi."

"Thôi đi." Không nhịn được cười lên, Vân Nhất Hạc cũng bắt chước cách người đàn ông an ủi vừa rồi, vỗ về lên đôi chân rắn chắc của hắn, "Yên tâm, bên em đơn giản hơn, ba mẹ đã biết chuyện của em từ lâu rồi cũng hy vọng em ổn định, anh chỉ cần miệng ngọt một chút thôi, khéo có khi còn được cho một căn nhà đấy."

"Vậy thì anh không làm được chuyện lừa gạt người già đâu!" Rất nghiêm túc mà nói đùa, Hàn Tuấn Hi nghe tiếng cười nhẹ nhàng trầm thấp truyền đến từ bên cạnh, im lặng một lúc, sau đó thở dài, "Anh không muốn cái gì cả, anh chỉ muốn em thôi."

"..."

"Không cho nói không tin!"

"Ai muốn nói không tin?" Không khỏi bật cười trước sự bổ sung vội vàng kia, khuôn mặt Vân Nhất Hạc hơi nóng lên, trái tim run lên, anh quay đầu nhìn Trùng Trùng đang ngủ say một cái, sau đó tựa lưng vào ghế, suy nghĩ một chút, mới nhẹ giọng lên tiếng, "Em thì tham lam hơn một chút, cái gì em cũng muốn, không chỉ anh, không chỉ chúng ta, em muốn chúng ta có thể thật sự biến thành... người nhà, anh hiểu chứ? Có thể ngồi chung mâm cơm ngày Tết, có thể đi lại nhiều nơi, chăm sóc lẫn nhau, trò chuyện cùng nhau mọi chuyện..."

"Anh hiểu, anh hiểu mà." Trong lòng cũng nóng lên, Hàn Tuấn Hi gật đầu đáp lại, cuối cùng cũng từ từ đậu xe vào lề đường, lợi dụng trời tối, hắn nghiêng người, đưa tay chạm vào má người kia, rồi dùng nụ hôn chặn lại cái miệng luôn thốt ra những lời khiến tim hắn lỡ nhịp.

Nụ hôn rất dịu dàng, khiến đôi bên không nỡ dừng lại, Vân Nhất Hạc cảm thấy vui sướng, thật sự vui sướng, bởi vì anh càng ngày càng cảm thấy mỗi lần hôn nhau, người đàn ông này lại càng chú tâm hơn so với lần trước.

Còn có thể có cái gì tốt hơn điều này sao...

"Sớm muộn gì chúng ta cũng là một gia đình, được không em?" Trong khi nhỏ giọng nói, Hàn Tuấn Hi đưa tay lên vuốt ve đầu vai của đối phương, sau đó, khi Vân Nhất Hạc nói gì mà "Này có thể gọi là family-ing nhỉ", như để giảm bớt sự ngại ngùng của mình, hắn liền bày ra vẻ mặt quái dị, lải nhải "Chết rồi, tiếng Anh anh dốt đặc cán mai, nhất định bị ba mẹ em chê mất", sau khi bị người ta vạch trần mình giả ngu, làm bộ không hiểu, hắn liền cười hề hề, bật xi nhan rồi lại điều khiển xe quay lại đường.

Trời đã về khuya nhưng không ngăn được tâm trạng vui vẻ của những người trở về nhà. Có lẽ sẽ vẫn còn những băn khoăn, căng thẳng nhưng nhiều hơn cả là sự mong chờ, mong mỏi về tương lai.

Từ người tình trở thành người yêu, từ người yêu trở thành người yêu thương quan trọng của đời mình, cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành người nhà, người thân của nhau.

Đó có thể là lời tốt lành nhất để hy vọng rằng tất cả những người yêu nhau trên thế gia này đều sẽ trở thành người thân trong gia đình. Vậy thì chúng ta hãy từ từ thử cùng nhau, biến nó thành hiện thực, khi có lòng, có sự nhiệt tình, cuộc sống family-ing trở thành sự thật sẽ còn xa sao.