Sau Ánh Bình Minh

Chương 15: "Thấy anh đáng thương mà thôi."



Sau đó Đoạn Minh Dương lại đến quán bar lấy rượu mấy lần, nhưng vẫn là dáng vẻ đầy sự chết chóc kia, mặc kệ cho Lê Lạc tung hứng hay khơi gợi như thế nào, hắn cũng không hề tiếp lời.

"Lạ nhỉ, hôm nay hắn ta bị gì vậy? Bình thường ít nhất cũng để ý tôi một chút mà?"

Lê Lạc than vãn mấy câu, ánh mắt đuổi theo bóng dáng cao ráo đang chạy qua chạy lại giữa dòng người kia. Ánh đèn giao nhau, ánh mắt của Đoạn Minh Dương từ đầu đến cuối đều không hề nhìn về phía anh lấy một lần.

"Chào anh...?" Một giọng nói nam vang lên bên cạnh.

Lê Lạc nghiêng đầu qua, là người phục vụ tên Andy khi nãy, không biết sao cậu ta lại quay lại đây rồi.

"Có chuyện gì?"

"Hi hi... Không có chuyện gì cả, thấy một mình anh ngồi buồn chán ở đây, đúng lúc tôi cũng đang rảnh, nên có thể nói chuyện với anh một lát cho đỡ buồn."

Lê Lạc liếc qua đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới một cái, dáng vẻ cũng coi như là tầm trung mà thôi, nhưng mà nụ cười a dua nịnh hót lại thêm ba phần sến súa trên gương mặt kia khiến cho chỉ số nhan sắc của cậu ta giảm đáng kể.

Người phục vụ này chắc là biết anh có tiền, nên không thèm làm việc nữa, muốn đầu cơ trục lợi mà bắt chuyện giành lấy hảo cảm của anh, nói không chừng có thể vớt được thứ gì đó còn nhiều hơn tiền tip khi đưa rượu cũng nên.

"Không cần." Lê Lạc lười để ý cậu ta, ánh mắt lại quay trở về tìm kiếm bóng dáng của Đoạn Minh Dương bên dưới kia.

"Quý khách... có phải là anh có hứng thú với người phục vụ kia không?" Andy chỉ về phía Đoạn Minh Dương, bày ra vẻ không thể làm gì hơn, "Chậc, thấy anh cũng đã đến đây nhiều ngày như vậy, vẫn luôn bị hắn làm ngơ, tôi cũng có chút khó chịu thay rồi."

Lê Lạc: "Khó chịu thay? Vậy thì cậu có cách gì khiến hắn đừng làm ngơ tôi nữa không?"

Andy: "Tôi cũng không có cách nào cả, đừng thấy Đoạn Minh Dương làm thêm ở đây mà tưởng lầm, thực ra nhà hắn nhiều tiền lắm! Không để anh vào trong mắt, cũng là chuyện thường tình..."

"Ồ, hắn có tiền?" Lê Lạc nổi hứng, cuối cùng cũng quay người lại nhìn thẳng cậu ta, "Vậy thì cậu nói thử xem, trong nhà hắn có tiền như thế nào? Sao cậu lại biết được?"

Andy lập tức chuyển một cái ghế cao chân đến bên cạnh, đầu sáp lại, ra vẻ bí mật mà nói: "Chính mắt tôi nhìn thấy mà!"

"Hôm đó tôi đi dạo phố ở bên ngoài, thấy hắn đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên, nhìn có vẻ như là ba của hắn, lái một chiếc xe vô cùng đắt tiền, bên cạnh còn có bốn năm vệ sĩ nữa, chắc là người có tiền trong số những người có tiền!"

"Ba hắn hình như là muốn dẫn hắn đi, nhưng mà Đoạn Minh Dương cãi nhau với ba. Nói bằng tiếng Trung nên tôi nghe không hiểu, chỉ thấy hắn bỏ ba hắn lại, giận đùng đùng mà bước vào một trung tâm thương mại."

"Tôi muốn đi theo an ủi hắn một lát, kết quả lại nhìn thấy hắn bước vào một cửa hàng đồ đắt tiền, tùy tiện mua một cái ví tiền, hơn hai ngàn bảng Anh lận đó, trời ơi! Cách xả tức này tôi thật sự là không thể hiểu nổi, tiền làm công một giờ của bọn tôi có bao nhiêu đâu chứ, không hổ là người có tiền mà."

"Nhưng mà không đúng." Người điều chế bên cạnh nghe lén nãy giờ chen miệng vào, "Nếu như Đoạn Minh Dương thật sự có tiền, vậy thì tại sao ngày nào cũng làm thêm ở quán bar nhỏ, rách nát như này chứ?"

Andy cười lạnh: "Ai biết được chứ, nói không chừng là vì muốn thử cảm giác cuộc sống của người nghèo chăng."

"Nhưng không phải là mẹ hắn bệnh rồi, cần rất nhiều tiền để phẫu thuật sao? Lẽ nào ba hắn cũng không tài trợ chút nào ư?"



"Chuyện này sao tôi biết được, tôi chỉ biết được thực ra hắn rất có tiền thôi."

Ngón tay của Lê Lạc gõ theo nhịp trên quầy bar, trong lòng trăn trở những lời này rốt cuộc đáng tin bao nhiêu.

Với tính cách kiêu ngạo đó của Đoạn Minh Dương, chỉ có hơn chứ không chứ không kém gì anh, nếu như hắn thật sự là Đại thiếu gia gì đó, làm gì mà chịu ở trong một căn phòng trọ rẻ tiền rách nát đó chứ? Làm gì mà chịu làm việc trong hoàn cảnh ác liệt múa may quay cuồng, mùi thuốc và rượu trộn lẫn với mùi mồ hôi này chứ?

Trừ phi có chuyện gì đó càng khiến cho hắn khó có thể chấp nhận hơn.

Ví dụ như là sự giúp đỡ của ba hắn.

Đúng rồi, đêm đó, Đoạn Minh Dương nói về ba hắn như thế nào nhỉ?

"Ông ta lừa dối tình cảm của mẹ tôi, vứt bỏ mẹ con tôi nhiều năm, nhưng bây giờ lại muốn đón tôi về. Mẹ tôi đồng ý, nhưng tôi không đồng ý."

Những lời này kết hợp với sự kể lại của Andy, dường như tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi.

Đoạn Minh Dương có thể trả được học phí đắt đỏ như vậy, đại khái là bởi vì ba hắn đưa hắn đến đây học, trả tiền học phí thay cho hắn. Có lẽ mẹ hắn cũng có thúc đẩy thêm, nếu không thì với sự căm ghét mà Đoạn Minh Dương dành cho ba hắn, chắc chắc là hắn sẽ không đồng ý.

Sau khi đến nước ngoài thì ba hắn còn muốn làm gì đó cho hắn nữa, nhưng mà mẹ hắn không ở bên cạnh, hắn không cần phải kiêng dè gì nữa, không chịu cúi đầu trước người ba đã bỏ rơi mình, thà rằng là sống trong điều kiện khó khăn gian khổ chút cũng phải giữ lấy sự tự tôn và kiêu ngạo của mình.

Đúng là một vở kịch hay về luân lý gia đình, đã cắt không dứt còn rối thêm nữa ấy chứ.

Trong đầu Lê Lạc tự dựng lên một vở kịch lớn từ đầu đến cuối, anh bất giác cảm thấy khâm phục trước sự suy đoán và khả năng tưởng tượng của chính mình.

"A Lạc, cậu nghĩ gì vậy?" Câu nói của người pha chế kéo anh trở về với hiện thực.

"Hả? Ồ, không có gì, chỉ là tôi đang nghĩ... Cậu nói với tôi những chuyện này làm gì chứ?" Lê Lạc nhìn về phía Andy, "Đoạn Minh Dương có tiền hay không, thì liên quan gì đến tôi?"

Andy: "Tôi là đang có lòng tốt khuyên anh, đừng lãng phí thời gian và tiền bạc lên người hắn ta, hắn không xứng, cũng không đáng."

"Hắn không đáng, lẽ nào cậu thì đáng sao?" Lê Lạc lạnh lùng cảm thương cho cậu ta, "Mặc kệ hắn rốt cuộc có bối cảnh như thế nào, tôi chỉ muốn theo đuổi hắn. Cho dù không theo đuổi hắn, tôi cũng không nhìn trúng cậu đâu, hiểu chưa?"

Sắc mặt của Andy nháy mắt trở nên rất khó coi, nhưng mà ánh mặt giân dữ lại không phải là trừng với anh, mà là trừng phía sau lưng anh.

Lê Lạc quay đầu lại, anh bị ánh mắt âm u đầy nguy hiểm của Đoạn Minh Dương dọa cho hết hồn, cũng không biết là những lời khi nãy hắn nghe được bao nhiêu nữa.

"Có ý nghĩa gì không?" Đoạn Minh Dương lạnh lùng nhìn Andy, "Trong phòng nhân viên chưa nói đủ à, còn ra đây nói nữa đúng không?"

Andy đang giận mà không có chỗ để xả giận, chửi tục mấy tiếng: "Không nói nữa, không nói nữa, tôi không chọc nổi vị Đại thiếu gia như cậu, nếu như cậu không vui, để ba cậu đến gây phiền phức với tôi, chẳng phải là tôi——"

"Bịch!"

Lê Lạc ngơ ngác đứng dậy.

Người pha chế bị dọa đến nỗi lỡ tay làm vỡ một ly thủy tinh.

Đến cả DJ đang chơi nhạc trên sân khấu cũng dừng lại, nhưng người khách khác thấy nhạc dừng, cảm thấy có gì đó không đúng, đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía vang lên tiếng ồn ào.

"Nói đủ rồi đúng không?"

Đoạn Minh Dương đi từng bước từng bước đến trước mặt Andy bị hắn đá bay, từ trên cao cúi xuống nhìn cậu ta, cả người đều tỏa ra sát khí lạnh lẽo u ám.

"Nói đủ rồi, thì ngậm miệng lại cho tôi."

Lê Lạc nhìn đến ngây người, nuốt một ngụm nước miếng.

Mẹ nó, ngầu vậy?

Andy ôm lấy cái bụng đau đến run người của mình, nổi giận đùng đùng mà hét lên với người pha chế: "Ngây ra làm gì! Báo cảnh sát đi! Hắn đánh người!"

Không ít khách cũng nhìn thấy cảnh Đoạn Minh Dương đánh người, đồng loạt phụ họa: "Đúng đó, báo cảnh sát đi!"

"Người phục vụ này đáng sợ quá..."



"Nhìn dáng vẻ hắn đi, hung thần ác sát..."

"Quán bar như vậy sau này còn ai dám đến nữa chứ!"

"Đúng vậy, kêu ông chủ cho hắn nghỉ việc đi..."

Đoạn Minh Dương hơi nghiêng đầu qua, tiếng nghị luận nháy mắt im hơn phân nửa.

Hắn giật phắt cái cà vạt đồng phục ra, giận dữ vứt xuống đất, sải bước vào trong phòng nhân viên, lấy ba lô và quần áo của mình ra, mặc kệ sự chỉ trỏ của người khác mà bước thẳng ra cửa lớn quán bar.

Lê Lạc hoàn hồn lại, lập tức đi theo, giơ hai tay ra chặn hắn ở ngoài cửa quán bar.

"Đợi đã! Cậu cứ thế mà đi à?"

"Hắn ta muốn báo cảnh sát, tôi còn đứng ở đây để bị bắt à?"

"Không sao, tôi có thể dẹp yên cho cậu."

Đoạn Minh Dương vòng qua anh: "Phải, anh có tiền, anh có thể dẹp yên, nhưng mà tôi không cần sự ban ơn của anh."

"Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải là đang ban ơn cho cậu, mà tôi chỉ đơn giản là muốn giúp cậu mà thôi."

"Tại sao?"

Lê Lạc cười cười: "Tại sao cái gì chứ, chẳng phải là tôi nói là tôi muốn theo đuổi cậu sao? Giúp đỡ cho người mình thích, không phải là chuyện thường tình sao?"

Bước chân của Đoạn Minh Dương khựng lại: "... Thích?"

"Đúng vậy, tôi chưa nói là tôi thích cậu sao?" Lê Lạc bước lên trước ôm lấy cánh tay hắn, lắc lắc như là đang làm nũng, "Tôi rất thích cậu, nếu không thì tại sao lại hỏi cậu có thể làm bạn trai tôi hay không làm gì chứ?"

Đoạn Minh Dương trầm ngâm giây lát, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, thong thả nói: "Anh lừa tôi."

Đúng là lừa cậu, tôi không thích đàn ông. Trong lòng Lê Lạc nghĩ như thế, nhưng trong miệng lại ấm ức mà nói: "Sao cậu có thể nghi ngờ tấm chân tình của tôi chứ? Tôi nghe nói hôm nay là sinh nhật cậu, còn cố ý chuẩn bị quà cho cậu nữa đấy."

Lê Lạc nhìn cái túi quà trong tay anh, nói: "Trước giờ tôi không đeo trang sức."

Lê Lạc cười: "Cái này không phải là của cậu, cái này là kiểu của nữ——"

Bất chợt Đoạn Minh Dương rút tay ra, không thèm để ý đến anh, trực tiếp đi về hướng nhà trọ của mình.

Lê Lạc tự biết là lỡ lời, vội vàng đuổi theo cứu chữa: "Ê ê! Cái này là mua cho mẹ tôi! Quà tôi chuẩn bị cho cậu là bánh kem! Đợi tôi với! Bánh kem đó nhất định phải để tôi kí nhận mới được, cậu dẫn tôi về đi... Đi chậm một chút đi, Đoạn Minh Dương!"

Có lẽ là sự cố chấp khó hiểu của anh đã cảm hóa được trái tim của Đoạn Băng Giá, cũng có lẽ là Đoạn Minh Dương thực sự không chịu nổi sự lèm bèm của anh, tóm lại, cuối cùng Lê Lạc cũng được bước vào căn trọ đó lần thứ hai đúng như ý nguyện của mình.

"Một người đàn ông như cậu mà thu dọn cũng khá là sạch sẽ đó chứ." Lê Lạc đứng tại chỗ nhìn quanh một vòng. Cũng chỉ có thể đứng tại chỗ đánh giá mà thôi, căn phòng này nhỏ đến mức bước một bước thôi cũng sắp đến tường rồi.

"Tại sao là nam thì không biết thu dọn?"

"Tôi tùy tiện nói đại mà thôi, nhà tôi đều có người làm thu dọn, tôi không biết làm mấy chuyện này cho lắm."

Đoạn Minh Dương hừ lạnh một tiếng, như là đang khinh thường anh.

Lê Lạc sợ hắn lại đuổi anh đi, vội vàng chọn chủ đề nào hay để nói chuyện: "Khi nãy cậu đạp Andy một cái thực sự là quá lợi hại luôn! Chính xác lại đủ tàn nhẫn, không hề lề mà lề mề, trực tiếp đá cho cậu ta bay từ quầy bar đến góc tường luôn, đúng là tấm gương của giới đánh nhau mà! Có thể dạy tôi không?"

"Sao anh biết được cái đạp đó của tôi lợi hại?" Đoạn Minh Dương hỏi, "Anh hay đánh nhau?"

Lê Lạc lập tức chuyển lời: "Từ nhỏ tôi đã học võ phòng thân, hay nhìn thấy người ta đánh nhau."

"Vậy anh đánh nhau bao giờ chưa?"

"Chưa! Cho dù là bị người khác khiêu khích, đều là vệ sĩ giải quyết hết."



Vẻ mặt của Đoạn Minh Dương không nhìn ra được là tin hay không, hắn chỉ nói: "Đúng là Đại thiếu gia."

Lê Lạc thở hắt ra một hơi, vẫn muốn tìm chủ đề khác để nói chuyện, nhưng Đoạn Minh Dương lại cởi bộ đồng phục ra trước mặt anh.

Khoảng cách giữa hai người họ không đến một mét, thậm chí Lê Lạc còn có thể ngửi thấy chút mùi mồ hôi trên người Đoạn Minh Dương, mùi mồ hôi bao bọc lấy hormone nam tính nồng nàn, đầy tính công kích của hắn, khoảnh khắc mùi hương ấy xông vào cánh mũi, tựa như là tất cả những nơi mà mùi hương này đi qua đều trở thành lãnh địa của đối phương.

Trước giờ anh vẫn luôn chán ghét mùi mồ hôi hôi thối trên người đàn ông, nhưng mà trong khoảnh khắc này, anh lại không hề cảm thấy ghét bỏ.

Chiếc áo sơ mi nhăn nhó được cởi ra vắt lên cánh tay của cơ thể cường tráng, Đoạn Minh Dương nhìn anh xuyên qua mớ tóc rối bời trước trán, ánh mắt sâu thẳm, giống như là đang đốt cháy một ngọn lửa không tên trong bóng tối vậy.

Ngọn lửa đó khiến cho lòng Lê Lạc nóng lên, đột nhiên anh nghĩ đến hình tượng ngây thơ của mình, lập tức liền quay người đi, ấp a ấp úng mà nói: "Cậu, cậu vào trong mà cởi..."

Đoạn Minh Dương không tiếp lời, vứt đại chiếc áo sơ mi vừa cởi ra xuống, sau đó bắt đầu cởi dây nịt, nhưng lại không đi vào nhà tắm mà lại đi về phía anh.

"Chẳng phải bảo là thích tôi sao?"

Tiếng khóa dây nịt kim loại va chạm vang lên rõ ràng trong căn phòng nhỏ xíu, giọng nói trầm thấp của Đoạn Minh Dương giống như là đang kề bên tai anh:

"Quần áo tôi cũng cởi rồi, anh không muốn làm chút gì đó sao?"

Lê Lạc lùi về sau một bướ: "Tôi, tôi thích có thứ tự đàng hoàng hơn, như vậy thì nhanh quá rồi—— Ê!"

Đoạn Minh Dương bắt lấy cánh tay anh, đột nhiên kéo một cái, náy mắt đất trời xoay chuyển, anh chật vật mà ngã vào cái giường không tính là mềm mại lắm kia.

Lê Lạc nhe răng nhe lợi mà thấp giọng chửi một tiếng "Mẹ nó!" Vừa lật người thì trên người lại thấy nặng nề, Đoạn Minh Dương đè sát lên anh, dùng cả tay lẫn chân, ấn chặt tứ chi của anh lên trên giường, khiến anh không thể nhúc nhích được gì.

"Cậu làm gì vậy?!"

"Đêm khuya khoắt nào cũng xin tôi cho anh vào nhà, chẳng phải là muốn làm chuyện này với tôi sao?" Đoạn Minh Dương cúi đầu, hít thật sâu một hơi chỗ hõm cổ nơi mái tóc dài anh chạm tới, có một mùi nước hoa nam nhàn nhạt.

Tiếp đó, dùng bờ môi mỏng lạnh lẽo, chạm nhẹ lên làn da trên cần cổ nóng rực của anh.

"Làm không?"

Cả người Lê Lạc run lên, da đầu anh cũng sắp nổ tung rồi, cả người anh nổi hết da gà, nhẫn nhịn cảm xúc mà cố gắng vòng vo với hắn: "Tôi, tôi tưởng cậu không thích tôi..."

"Ai nói nhất định phải thích mới có thể làm?"

Đoạn Minh Dương kề sát bên tai anh, hơi thở phả ra cũng rất nóng, nhưng những lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng:

"Thấy anh đáng thương mà thôi."