Satan’s Diyu

Chương 20: Trẻ ngoan? Trẻ hư



Angel đáng yêu của ta ơi, lúc này đây, ta dâng lên món quà chân thành nhất.

—— Thiên thần và ác quỷ

———————— [Alice’s Land] ————————

“Cốc cốc.”

Hạ Nhị mang dép lê táp táp chạy tới mở cửa.

Là Sophie! Nữ cảnh sát đỏ tươi không thể che giấu vẻ mệt mỏi trên sắc mặt, cô mặc áo da, nhìn Hạ Nhị.

Mùa đông gióng trống khua chiêng tới gần, không khí lạnh qua đi, khí hậu lúc này còn vắng lặng hơn cả mùa thu hiu quạnh. Sophie mở miệng, sương trắng mỏng mảnh làm môi đỏ mơ hồ.

“Nạn nhân thứ tư đã xuất hiện!” Cô thở dài nói. “Tôi đang chạy qua đó, cậu muốn tới xem không?”

Cảnh báo đen chỉ có một lần, dù thứ bảy mọi người ôm hy vọng mong manh đợi chờ kẻ kia hồi tâm chuyển ý gọi lại, nhưng thật đáng tiếc, cảnh báo đen vẫn chỉ có một lần, hơn nữa đối tượng lại không rõ ràng.

Không biết được đối tượng, khỏi nói tới chuyện bảo vệ. Mục tiêu săn bắn của ác quỷ là cả thành phố, muốn tìm ra con mồi đáng thương kia là mò kim đáy biển —— kết quả được đưa đi phân tích vẫn còn chưa ra được, chỉ có Thượng Đế mới biết ác quỷ là căn cứ vào cái gì mà lựa chọn con mồi.

Chỉ là không ngờ lần này lại có kết quả nhanh như vậy. Ngày “Thứ Hai” được gọi là “nguyệt diệu nhật”, ác quỷ lộ răng nanh dưới ánh trăng chiếu rọi. (“Nguyệt diệu nhật” là âm Hán Việt của Getsuyoubi (thứ hai) trong tiếng Nhật, có thể diễn giải thành “ngày trăng chiếu”)

Hạ Nhị dừng một chút, sau đó cười xin lỗi với Sophie.

“Xin lỗi, gần đây trong nhà có chuyện, cho nên tôi phải ở trong nhà!”

Sophie lẳng lặng nhìn thiếu niên tóc đen, sau đó cười cười.

“Không sao, vậy có tin tức gì tôi sẽ báo cho cậu sau!”

“Được!”

“Đi nhé, bye bye!”

“Tạm biệt.”

Hạ Nhị nhìn bóng nữ cảnh sát biến mất trong bóng tối, bàn tay vịn trên cửa tái nhợt.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt ba mẹ nhìn mình đã bắt đầu mang chút dò xét, thiếu niên tóc đen không phát hiện mình đã cắn môi, bắt đầu tự xét lại. Cậu gần đây quá mức kiêu ngạo, hành vi cũng quá mức khoa trương. Đây là không đúng! Cậu nói với mình. Cậu không nên vì chuyện khác mà quên đi tất cả, cậu phải ngoan ngoãn, phải ngoan ngoãn.

Đối với cậu mà nói, bất cứ thứ gì cũng không quan trọng bằng nhà.

Đây là nhà của cậu, gông xiềng của cậu.

Bất cẩn một cái, trong ngôi nhà này sẽ không còn vị trí của cậu nữa; không chú ý một cái, cậu sẽ bị bọn họ vứt bỏ.

Trẻ ngoan? Trẻ hư.

———————— [Alice-’s-Land] ————————

“… Đại khái có thể suy đoán, hung thủ là từ cửa chính, ngụy trang thành khách hàng trà trộn vào —— đây, đây, còn đây nữa, suy đoán từ thời gian, hẳn là xen lẫn trong ba nhóm người này, thời điểm và địa điểm của hung thủ là ở vào góc chết của camera ở cửa, ngay lúc bị ba nhóm người này che chắn, cho nên chúng ta không thể thấy được hung thủ từ camera…”

“… Có thể khẳng định, hung thủ trước đó đã có được đại bộ phận tư liệu về quán bar này, bao gồm camera, biện pháp phòng hộ, cửa sau, vân vân… Từ thực tế này và cách thức hung thủ gây án sau đó cho thấy, hung thủ tương đối thông thạo máy móc điện tử, càng có thể có trình độ hacker máy tính…”

“Tôi biết!” Sophie ngoài cười trong không cười kéo khóe miệng ra. “Tôi đương nhiên biết, kẻ đó xâm nhập hệ thống máy tính FBI mẹ nó thoải mái như đi dạo vườn hoa sau nhà mình.”

Trên thực tế, nạn nhân thứ ba chính là bị ác quỷ lục ra từ hệ thống phục vụ tổng quát của công ty hàng không, hắn còn cố ý để lại vết tích để cười nhạo mọi người.

“… Quán bar này trên thực tế là một trong những cứ điểm bí mật của Nhân Tòng chúng bang, dưới toàn bộ hệ thống giám sát, muốn vào được phòng làm việc bên trong phải vượt qua camera mọi hướng bao trùm cả hành lang có hình chữ Z. Camera xoay 360 độ, cách nhau hai mét, phần quay trùng giữa hai camera là 1,6 mét, thời gian xoay một vòng là 2,3 giây, hơn một camera báo hỏng thì sẽ báo động, phòng làm việc tận cùng bên trong được trang bị cửa mật mã điện tử công nghệ cao, còn có người luân phiên giữ cửa…”

“… Căn cứ đủ loại dấu vết cho thấy, hung thủ trước đó xâm nhập hệ thống giám sát, cài đặt cửa điện tử trong phòng nạn nhân tự động mở ra lúc 12 giờ…”

“… Đầu tiên, hung thủ sát hại nhân viên quản lý trong phòng giám sát trước, sau đó xâm nhập vào hành lang mà không làm kinh động nhân viên lưu động bên ngoài, suy đoán thời gian là 11 giờ 56 phút, sau đó…” Tiếng nói của nhân viên giải thích có chút run rẩy. “… Vì vừa vặn vào ngay lúc camera ngoài cùng bắt đầu xoay tròn, hung thủ liền đi theo tốc độ camera xoay tròn, ngay lúc phạm vi quay trùng 1,6 mét được kéo ra, hoạt động trong phạm vi 0,4 mét, bảo trì thời gian, tốc độ, tỷ lệ bước chân đồng dạng đi về phía phòng làm việc…”

Xung quanh tĩnh lặng một mảnh, nhân viên giải thích cảm thấy cổ họng mình có chút phát khô.

Đây là chuyện con người có thể làm được hay sao? Dù không một chút hiện tượng siêu nhiên nào, nhưng phải chịu đựng áp lực dù sai một giây cũng sẽ bị quay trúng mà bảo trì thời gian và bước chân đồng dạng đi về phía mục tiêu, đây là kỳ tích chỉ máy móc mới có thể thực hiện được.

“Binh lính từng tiếp nhận huấn luyện đặc biệt cũng có thể làm được!” Sophie sốt ruột thúc giục, đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng. “Nói tiếp!”

“… Hung thủ đi tới chỗ rẽ cuối cùng của hành lang hình chữ Z, nhân viên giữ cửa phát hiện hung thủ…” Nhân viên giải thích chỉ vào màn hình, chỗ đó đang phát video. “… Lúc nhân viên giữ cửa vừa rút súng ra, liền bị đạn xuyên tim…”

Mọi người im lặng nhìn màn hình, rõ ràng không quay ra được người nào, nhưng giữa camera thứ 17 và camera thứ 18 lại có đạn bắn ra, viên đạn tựa như sinh ra từ không khí được camera thứ 25 chiếu ra cảnh nó xuyên qua hai người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen, không để lại một đường sống.

Nhân viên giải thích nuốt nước bọt. “… Sau đó, hung thủ liền đi tiếp như vậy, cho đến khi tới cửa, vừa vặn ngay lúc 12 giờ, cửa tự động mở ra…”

Như nghênh đón vương giả trở về, càng giống như bị trúng pháp thuật hắc ám mà ác quỷ phóng ra, dường như có ý thức của mình, cửa đón ác quỷ vào. Không chút sai lầm, tính toán thời gian đạt được mức độ hoàn hảo, cuộc săn bắn của ác quỷ hầu như bóp nghẹn hơi thở của mọi người.

Đây là một màn diễn xuất hoa lệ, càng là một cuộc sát hại duy mỹ.

“Sau khi sát hại nạn nhân, hung thủ lấy cách thức đồng dạng rời khỏi phòng làm việc, sau đó…”

Sau đó bắt đầu cuộc tàn sát đích thực, hội trường ngầm của quán bar không một người sống sót, trên bức tường đen tối dùng máu viết xuống câu thơ.

—— Angel đáng yêu của ta ơi, lúc này đây, ta dâng lên món quà chân thành nhất.

So với tự mình ra tay, ác quỷ càng thích chia rẽ lòng người và gieo rắc cám dỗ hơn, tàn sát khoa trương phách lối như vậy là lần đầu tiên.

Đây xem như xả giận… Sao?

Nữ cảnh sát đỏ tươi oán hận cắn môi đỏ. Vì cuộc gặp mặt mỗi tuần một lần bị quấy rối, cho nên mới xả hết bất mãn ra chung quanh như một đứa trẻ tức tối.

“Như vậy, mục tiêu đích thực của No.4 NP101100 xác định là “Lý Tử Cường” sao?”

“Vâng! Vì chỉ thi thể của “Lý Tử Cường” có để lại dấu răng.”

“Đưa tư liệu về người đó cho tôi!”

Tiếp nhận tư liệu cấp dưới đưa cho, Sophie quét mắt một cái, ánh mắt dừng ở một chỗ, đồng tử thắt chặt lại.

Lý Tử Cường, bang chủ Nhân Tòng chúng bang; vợ mất sớm, hiện có một con trai, tên là ——

Phỉ Dạ Nguyệt.