Sát Thủ Nữ Vương

Chương 12: Nguy hiểm



Ông mở mắt nhìn Kha Nguyệt, ánh mắt nhìn cô có sự yêu chiều, có tia vui vẻ. Vậy là ông yên tâm rồi, Tiểu Nguyệt không hổ là con gái của đồ đệ ông, ra tay rất chuẩn xác. Vậy thì ông có thể yên tâm đi tìm đồ đệ rồi, ông cứ nghĩ Tiểu Nguyệt còn nhỏ, định tìm người bảo vệ tốt con bé hoặc là phải dạy con bé hết võ công, độc thuật và y thuật xong mới đi tìm đồ đệ. Nhưng với võ công của con bé bây giờ không nhiều người có thể làm gì được. Con bé cũng học y thuật và độc thuật rất nhanh. Ông rất vui khi có một người cháu như vậy Hahaha.

Mắt trời đã lên, Kha Nguyệt lại lên đường tìm thuốc. Cô có hỏi Hàn Nghiên xem có chịu được không, nếu không cô sẽ nhờ ông lão đưa Hàn Nghiên ra khỏi rừng trước, sau đó sẽ gặp mặt ở kinh thành. Nhưng muội muội tốt của cô nhất quyết không nghe, cứ đòi theo cô, vậy là đội hình hai người lúc đầu thành đội hình 3 người.

"Haizzz, ta đã nói gia gia và muội cứ đến kinh thành trước chờ ta, mà sao hai người đều không chịu?" Kha Nguyệt than thở, gia gia và muội muội kết nghĩa của cô tính cách thật giống hệt trẻ con, cứ đòi bám theo cô.

"Ta và Nghiên Nghiên phải đi cùng con, nhỡ đâu có chuyện gì ta còn có thể giúp con." Vô Ưu thần y nói, Hàn Nghiên nghe thấy vậy thì gật đầu phụ họa. Nhỡ trên đường tỉ tỉ của cô gặp chuyện gì thì biết làm thế nào, mới hôm qua cô hứa sẽ có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu với tỉ tỉ mà bây giờ cô lại đi trước, thật không có nghĩa khí gì hết.

"Được rồi, con thua hai người." Kha Nguyệt không còn gì để nói với họ, đành phải để họ đi theo mình.

Cuộc hành trình của họ cũng đã qua thêm 2 ngày, hôm nay là ngày thứ 6 sau khi cô rời quân doanh của hoàng đế. Hôm nay là cô sẽ đến được đầm lầy đó, Vô Ưu gia gia nói với cô, cây cỏ đó mọc ở ven đầm lầy, nhưng không dễ nhìn ra được cây cỏ đấy, nên gia gia đưa cô cây cỏ trong sách y thuật của người để cô nhìn đi nhìn lại cho không bị nhầm. Còn ông và Hàn Nghiên sẽ ở ngoài đầm lầy, nấu sắn thuốc cho cô, chỉ cần cô hái được cây cỏ ngũ sắc đó sẽ được sử dụng luôn, không phải tốn thời gian mang đi đâu.

"Tỉ tỉ, tỉ phải cẩn thận đó. Nếu có chuyện gì, tỉ cứ la lên, muội và gia gia sẽ đến giúp tỉ." Hàn Nghiên không yên tâm, nên cứ dặn đi dặn lại Kha Nguyệt. Cô biết tỉ tỉ của cô lợi hại, nhưng nhỡ đâu gặp phải chuyện gì thì như thế nào. Nếu không phải tỉ tỉ nhất quyết không cho cô vào vì lo lắng vết thương của cô thì cô đã vào đầm lầy cùng với tỉ tỉ luôn rồi. Nhưng mà nghĩ lại, cô không biết võ, không biết gì, vào đấy chỉ làm vướng chân tỉ tỉ nên cô mới ngậm ngùi ở ngoài nấu thuốc trước cho tỉ tỉ vậy.

"Được rồi, ta nhớ rồi. Muội nhắc đi nhắc lại từ sáng đến giờ cũng đã 10 lần rồi." Kha Nguyệt vừa cười vừa nói. Muội muội này của cô lo lắng cho cô, cô có thể nhìn ra.

"Sao lúc đầu gặp Tiểu Nghiên, ta không biết con bé nói nhiều thế nhỉ." Vô Ưu thần y nói. Lúc đầu gặp Tiểu Nghiên con bé rất ít nói, mà sao giờ lại nói nhiều như vậy, nhưng như thế cũng chứng minh một điều, con bé thật tâm lo lắng cho Tiểu Nguyệt.

"Được rồi, hai người không cần lo lắng cho con, con sẽ không có việc gì đâu." Nói xong, Kha Nguyệt liền đi vào trong vùng đầm lầy. Cả Vô Ưu thần y, cô và Hàn Nghiên đều không để ý thấy khi cô đi vào vùng đầm lầy kia, có một người vào theo cô.

Vương Tử Đằng đứng ở chỗ khuất, khi nhìn thấy Kha Nguyệt đi vào vùng đầm lầy thì cũng đi theo Kha Nguyệt. Khu đầm lầy này rất nguy hiểm, vậy nên hắn mới phải đi theo nàng, hắn lo lắng nàng gặp nguy hiểm.

Kha Nguyệt vào vùng đầm lầy, càng vào trong thì càng ẩm ướt. Có rất nhiều loại cây cỏ ở đây trông rất lạ, cô đọc hết quyển sách y thuật của gia gia rồi. Nhớ rất nhiều loại thảo dược trong quyển sách đấy, nên đi đến đâu cô gặp loại thảo dược quen thuộc, cô tiện tay hái về cho gia gia. Kể cả mấy loại thảo dược để chế độc, cô cũng tiện tay hái về.

Đang hái thì có một tiếng nói vang lên đằng sau lưng cô.

"Cô nương lại có hứng thú với độc thuật hay sao mà lại hái những loại thải dược này vậy?".

Kha Nguyệt giật mình, cô quay người lại định ra tay thì thấy gương mặt quen thuộc trong tầm mắt mình. Trán cô chảy xuống 3 vạch đen, đây là tên đẹp trai nhưng tâm thần hôm trước tự tiện xông vào lều của cô đây mà. Sao hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây. Mà cô vẫn cáu một điều, hắn đến lúc nào thế nhưng cô cũng không biết. Võ công của tên này rốt cuộc cao đến mức nào rồi?

"Sao ngươi lại ở đây?" Kha Nguyệt hỏi

"Ta vào đây hái thuốc, nhìn thấy cô nương, nên ra hỏi thăm, cô nương vào đây làm gì? Vùng đầm lầy này rất nguy hiểm." Vương Tử Đằng hỏi lại cô.

"Ta cũng vào hái thuốc." Kha Nguyệt trả lời, cô không thích tên nam nhân này. Cứ nhìn thấy mặt hắn là cô phát cáu. Trả lời xong cô đi về phía trước, mặc kệ cho ai đó lẽo đẽo đằng sau.

Vương Tử Đằng thấy Kha Nguyệt biểu hiện như vậy thì bật cười rồi đi theo sau vừa đi vừa nói: "Vậy là ta với cô nương cùng đường rồi!" Vừa dứt lời, gương mặt anh tuấn mang theo tia ấm áp với nụ cười tươi trở nên lạnh lẽo, hắn túm lấy Kha Nguyệt kéo về phía hắn.

Kha Nguyệt đang đi cũng cảm nhận được cái gì đó, đang định né thì có một bàn tay từ sau vươn đến kéo cô lui về mấy bước. Sau đó cô thấy liên tiếp mấy con rắn lao về phía cô, nếu lúc nãy không nhanh thì chắc cô đã bị bọn rắn này cắn rồi.

Vương Tử Đằng thở phào, may mà hắn vào khu đầm lầy này mấy lần nên hiểu được. Động vật ở đây không tầm thường, chúng dường như có linh tính, biết bày binh bố trận nên nếu không biết tác phong chiến đấu của chúng thì có giỏi võ công đến thế nào đi nữa cũng sẽ chết trong vùng đầm lầy này. Đây cũng là lý do hắn lo lắng, nên mới nhanh chóng giải quyết công việc ở cung rồi chạy đến đây với nàng.

Kha Nguyệt cảm ơn Tử Đằng rồi cô và hắn lại cùng đi tiếp. Cô hỏi: "Thật là ngươi vào đây để hái thuốc sao?"

"Thật, ta lừa cô nương làm gì." Vương Tử Đằng trả lời, hắn cũng không hề nói dối nha, hắn vào đây là để hái thuốc cùng với cô mà.

Vừa đi Tử Đằng vừa nói về khu đầm lầy này, nhờ vậy Kha Nguyệt mới hiểu ra vì sao nhiều người vào đây nhưng cũng không thể ra được. May mà bên cạnh cô có một người am hiểu khu đầm lầy này, không thì chắc là cô dù có giỏi võ cũng chưa chắc đã thoát khỏi khu đầm lầy này. Với bản lĩnh khi xưa, thì cô có thể vượt qua được đầm lầy này. Nhưng với bản lĩnh hiện tại thì cô chưa chắc đã có thể vượt qua.

Vừa dứt suy nghĩ thì bỗng đằng sau hai người lại có gì đó bay đến, lần này cô và Vương Tử Đằng mỗi người né sang một bên, khi những con vật kia bay ngang qua cô, cô nhận ra đây là những con chim sẻ, nhưng chúng rất đông, như muốn lấy mạng của hai người.

Vương Tử Đằng hét lên với cô: "Đừng nhìn vào chúng!" sau có cũng lao về phía cô. Khi Nghe thấy Tử Đằng nói vậy, cô liền quay mặt đi chỗ khác, chưa đến 1 giây sau thì bóng dáng cao lớn của hắn chắn trước người cô, hắn giang tay ôm lấy cô. Nói nhỏ vào tai cô: "Nếu nhìn vào chúng, nàng sẽ bị trúng mê hồn thuật! Nhắm mắt lại."