Sát Thủ Cung Phi

Chương 23: Đau lòng



Vó ngựa giữa thảo nguyên xới tung từng cồn cát khôkhốc, chỉ nghe thấy từng trận roi vun vút quất vào không trung, mạnh mẽ như nhữngđứa con của thảo nguyên thực sự. Trong lòng tràn đầy khí thế.

Y phụctung bay trong gió, hương vị thơm ngát của cỏ ngập cơ thể, từng đợt gió, cáttáp vào mặt, rát nạt nhưng lại sảng khoái vô cùng.

Tựa nhưcon tuấn mã đứt cương, tự do tung hoành ngang dọc, trong đầu ta không còn bất cứý niệm nào khác. Phiền muộn, vướng bận, tất cả lúc này chỉ nhẹ tựa lông hồng,hòa vào không khí, lặng lẽ bay đi…

Ta cùngđám hộ vệ khẩn trương tiến về phía trước, vì đường khá dài nên mọi người đều muốnnhanh chóng di chuyển, không có bộ dạng “ cưỡi ngựa xem hoa” như lần lễ xuấtgiá của Ngọc Liên. Bản thân lại không phải ngồi trong kiệu, được cưỡi ngựa liềumạng, ta chợt tìm được nhiệt huyết có chút ngông cuồng xa xưa của mình.

Chúng tachỉ nghỉ lại một chút để dùng bữa buổi trưa. Ngồi cạnh những nam nhân đều hòa sảngdùng bữa, tất cả những lễ tiết câu nệ như biến mất, vui vẻ biết bao. Tuy chỉ làăn lương khô, nhưng lại không hề thấy khó ăn. Ta đang vui vẻ ăn cùng mọi người,một hộ vệ to lớn tên A Lượng ngồi cạnh chợt giơ bàn tay thô to lên vỗ mạnh vàovai ta, nói lớn:” A Kháng, ngươi nói xem, nữ nhân Lương quốc nghe nói đều hungdữ, thô kệch như đàn ông. Chẳng bằng mang vài mĩ nữ Vân quốc chúng ta tới thọ yến.Khả hãn Lương quốc mới lại không thích hơn những thứ này!”

Nói đếnđây, tất cả cùng sảng khoái cười to. Ta vừa buồn cười, vừa lắc đầu. Nữ tử Lươngquốc tuy không mềm mại như nữ nhân Vân quốc, nhưng sự mạnh mẽ, hào khí khôngthua kém đấng nam nhân của các nàng lại chính là điểm hấp dẫn chí mạng. Huốngchi, Triệu Huyền Đình và Triệu Yến Thư tuy cũng là người Lương quốc, nhưng lạithanh tú vô cùng, không hề tạo cảm giác thô kệch một chút nào.

Đó cũng làmột trong những dự định lần này của ta, thực sự muốn gặp lại nữ nhân tên YếnThư đó. Nếu không phải còn nhiều khác biệt, ta thực muốn kết bằng hữu với nhữngngười như nàng.

Bữa trưa kếtthúc, đoàn người lại khẩn trương lên đường.

Đêm đầutiên dựng trại ngủ lại ngoài trời, ta thực sự có một mối nghi ngại không nhỏ.Sao ta có thể tắm ở sông cùng những hộ vệ kia chứ? Lại còn lúc ngủ thì sao đây?

Đang lúcvô cùng lúng túng, cung nữ hầu cận Thiên Bình_ do Hương Trầm giả dạng tiến vềphía ta:” Kháng hộ vệ, vương gia phân phó người gác ở trại của vương gia đêmnay.”

Ta cúi đầunhận lệnh, đợi cho Hương Trầm đi,a Lượng nhìn ta hâm mộ: “ Ngươi thật là cóphúc. Được đính thân tới canh gác ở trại của vương gia.”

Ta nghe vậychỉ gật đầu, vẻ mặt vui sướng. A Lượng chợt bĩu môi, nhìn ta hỏi nhỏ: “ Ngươikhông phải là đã đi cửa sau đấy chứ?”

Nhìn mộtnam tử cao lớn bĩu môi như trẻ con, ta không nhịn được bật cười thành tiếng.Trước cái trừng mắt của huynh ấy, ta đành lắc đầu trả lời: “ Không có, sao huynh lại nghĩ vậy chứ? “

A Lượngquay người bỏ đi, chắc là đi tắm cùng mọi người. Ta bước về phía trại lớn củaThiên Bình, nửa đường chợt bị một lực đạo mạnh kéo lại, giọng nói gấp gáp của ALượng vang lên bên tai: “ Ta nói này A Kháng, tới gần vương gia mọi chuyện phảicẩn trọng, đừng gây chuyện rồi mất đầu như chơi!”. Nói rồi chạy đi mất dạng.

Ta quay lạinhìn bóng dáng chạy trối chết của A Lượng, trong lòng liền nảy sinh hảo cảm vớihuynh ấy. Đó là một nam tử cỡ nào đơn giản cùng chất phác!

Vén vảiche lên, ta bước vào trong chiếc trại lớn nhất ở đây.

Trong cảkhông gian rộng lớn chỉ có nam nhân vận cẩm bào ngồi sau bàn chính giữa đangchăm chú viết gì đó. Ta rất ít nhìn thấy Thiên Bình mặc triều phục nghiêm túc,lúc này nhìn huynh ấy chú tâm đọc sách, thân vận triều phục quả thực thêm phần lãnhđạm cùng tôn quý. Ánh nến chiếu lên khuôn mặt những tầng cam đỏ, vô cùng quenthuộc, ta bước tới đứng bên cạnh huynh ấy.

Thiên Bìnhngẩng lên nhìn ta, khẽ cười nhẹ, lên tiếng: “Lại đây.”

Ta cười hắtra, dường như tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều, thoải mải đến cạnh Thiên huynh,nhìn vào nét chữ quen thuộc trên trang giấy tuyên thành trên bàn gỗ tử đàn. Dườngnhư màu sắc cùng vẻ xa xỉ của vật dụng xung quanh cũng không làm mất đi khí chấtthanh cao của huynh ấy. Cảm giác như huynh ấy không hề thuộc về thế giới củaquyền lực như Thiên Vũ, nhưng cả hai đều luôn có vẻ gì đó cô đơn,.. man mác buồn…

Thất thầnnhìn vào chữ “Hà” sinh động trên giấy, khi quay lại, Thiên huynh đang nhìn ta bằngánh mắt khó hiểu. Khẽ nghiêng đầu, không hiểu sao ta lại hỏi: “ Ở chỗ huynh códục dũng hay không?”

Sau đó lạihận không thể thu hồi lời nói, ta trở nên lúng túng, cúi đầu nhìn chằm chằm hoavăn của thảm Ba tư đỏ rực như hoa nở rộ dưới chân.

Tiếng cườimang vài phần chêu chọc của Thiên huynh vang lên bên tai, độ nóng của vành taingày càng tăng, ta khẽ dậm chân, cắn răng ngẩng đầu lên nói thêm:

“ Huynh cònchêu chọc ta?”

Thiênhuynh nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng ôn nhu như nước, ngữ khí chêu chọc càng nồngđậm: “ Ta nãy giờ cũng chưa mở lời đùa cợt.” Lại giả bộ ho khan, chỉ về sau trướng:“ Đằng sau đó có.”

Ta nhanhchóng đi tới phía sau trướng, vẫn nghe được tràng cười trầm thấp phía ngoài vọngvào, hận không thể thu nhỏ lại. Nhìn bồn tắm lớn bằng gỗ trước mặt, nước nóngcũng đã chuẩn bị đầy đủ, ta rất nhanh liền gạt chuyện xấu hổ vừa nãy ra sau đầu,thư thái tận hượng từng làn nước nóng xung quanh, đối với một ngày bận rộn nhưhôm nay, được ngâm mình trong nước nóngnhư thế này quả thật không gì bằng.

Đang cao hứngkhẽ ngâm nga thoải mái, chợt nghe thấy có tiếng bước chân tới gần. Tim giật “thót” một cái,ta bắt đầu cảm thấy lo sợ. Ngộ nhỡ ai đó phát hiện ta, thì phảilàm sao? Hai tai liền nhanh chóng tập chung lắng nghe.

“ Soạt”_sau tiếng vén màn đột ngột, tiếng bước chân nhẹ nhàng nện xuống nền đất, tiến dầnvề phía chiếc bàn Thiên Bình đang ngồi. Giọng nói phi thường dễ nghe vang lên:

“ Saohuynh lại gọi ta tới đây?”

Ta có cảmgiác bóng Thiên huynh in trên tấm bình phong như sững lại, hồi lâu

mới trả lời:

“ Lưu HạKì đã nói gì với muội?” Giọng nói như đang cố đè nén điều gì đó… tựa như tức giậnlại như thương tiếc…

Trong trướngrơi vào trầm mặc, nữ nhân vừa tới cũng không nói gì.

Cả ngườita tuy ngâm trong nước nóng nhưng vẫn thấy hơi lạnh xông vào người, liền muốnbước ra mặc quần áo.

Khi ta vừađứng dậy khỏi bồn nước, nữ nhân kia liền hét lên: “ Ai đó?” rồi như muốn tiếnvào.

Ta lúngtúng theo phản xạ vội vàng vớ lấy y phục nhanh chóng mặc vào, trong đầu quaymòng mòng, làm sao đây?

Đang nghĩcách chuồn khỏi đây, thậm chí trong đầu ta đã muốn chém rách vải lều chui ra, tiếngThiên huynh chợt vang lên cùng với một bóng đen chắn trước nữ nhân đó:

“ TươngHà, muội vẫn chưa trả lời huynh, hắn đã nói những gì với muội? Lần này muội trởvề, làm náo loạn như vậy là do hắn chủ ý đúng không?”

Ta dừng lạimọi động tác, cả người như nhũn ra… Tương Hà! Tại sao lại là nàng ta? Chẳng phảinàng ta bị hại chết hay sao?

Bên ngoàivang lên tiếng hét chói tai làm ta hoảng hốt, chỉ thấy hai người giằng co, tiếngnữ tử dịu dàng như nước trở nên hung dữ đáng sợ:

“ Huynhnói muội làm loạn? Muội có sao? Tất cả cũng không phải do muội. Nếu không nhờthái tử, muội ngàn vạn cũng không thể ngờ tới các người có thể gây ra chuyệnđáng sợ như vậy. Hạ Thiên Bình! Huynh sao có thể trơ mắt ra nhìn hắn như vậy tổnthương mẫu thân của muội? Huynh nói đi…”

Tiếngkhóc ô ô vang lên, nặng nề đập vào lòng người.

“ Muội yêuthương hắn như vậy. Huynh giúp muội hỏi hắn, hắn đã hứa gì với muội, tại sao cóthể dễ dàng quên đi như vậy?”

Thiên Bìnhcứng rắn ôm lấy nàng ta, qua khe hở tấm màn, ta nhìn thấy mắt huynh ấy đỏ ngầulên, như con thú hoang bị thương, có căm phẫn, bi thương.

Lần đầu tachứng kiến một Hạ Thiên Bình như thế.

Có lẽ tađã hiểu nỗi u buồn luôn thường trực trong mắt huynh ấy, hoặc có thể chẳng hiểugì, nhưng trong lòng dâng lên chua xót không ngừng lại được. Ta không biết ngườiTương Hà nhắc tới, cũng không quen biết nàng ta, nhưng cũng có vài phần thươngcảm.

Nàng tanhư tiểu hài tử tội nghiệp khóc lớn, đập mạnh lên vai Thiên Bình, rồi lại ôm chặthuynh ấy khóc thút thít đau lòng.

Ta bất độngnhìn qua bình phong vạn hoa phú quý, mối quan hệ giữa họ ngày càng phức tạp. Chẳngphải Tương Hà là thái tử phi của Thiên Vũ đó sao?

Họ đã làm gì nàng ấy? Nhìn Thiên Bình cùngTương Hà ngoài kia, rõ ràng là vẻ đau khổ của đôi tình nhân, có yêu lại càng hậntriền miên…

Không gianđêm tối yên tĩnh, ta vén rèm đi ra, tiếng khóc rất nhỏ vẫn truyền vào tai, nữ tửxinh đẹp tựa tiên nữ trong vườn trúc đó thì ra là Tương Hà.

Trong lòngta có một dự cảm mơ hồ. Thực sự hi vọngThiên Vũ cùng Thiên Bình không phải là cùng yêu thích nàng ấy. Ta sợ họ sẽ mâuthuẫn,hoặc là vì một lí do gì đó khác chính ta cũng không thể xác định.

Nữ nhânvĩnh viễn có cảm nhận mãnh liệt, ta không hiểu sao luôn cảm thấy người Tương Hànhắc đến là Thiên Vũ.

Hình bónganh tuấn trong vườn đào làm lòng ta có cảm giác khó chịu, chống tay lên thâncây, khó nhọc hít từng ngụm khí lạnh để tỉnh táo hơn, mắt ta đã đỏ lên…

Tiếng cườinói vui vẻ cùng hơi lửa ấm xa xa thu hút ta. Tới gần đám thị vệ đang gác đêmnói chuyện, ta lặng lẽ ngồi xuống cạnh A Lượng. Hắn đang vui vẻ nói chuyện, thấyta liền ngay lập tức ngạc nhiên hỏi:

“ Saongươi lại ở đây?”

Ta nặn ramột nụ cười tươi, cầm lấy miếng đùi gà nướng béo ngấy có chỗ cháy xém, đưa lênmiệng ăn. A Lượng ngây người nhìn ta ăn hết thịt gà rừng dai nhách, lấy tay áochùi miệng tùy tiện, cười lớn:

“ Tiểu tử,ăn uống thô tục như vậy!!”

Ta cũng ngẩngmặt lên cười, lại không nói gì tiếp tục ăn, lặp lại động tác y như vậy tới cáithứ ba, A Lượng liền giữ tay ta lại:

“ Ngươi liềnmuốn nghẹn chết?”

Ta khôngrõ trong đầu đang nghĩ gì, ngây người trả lời:

“ Vậy cũng tốt.”

A Lượngliền không nói không rằng lôi ta đứng dậy, đến trước cọc gỗ vừa cắm để luyện tập,xoay vai ta đối diện, nói lớn:

“ Nam tửhán đại trượng phu sinh ra để làm chuyện lớn, sao có thể nghẹn mà chết. Nếu muốntrút giận cũng phải làm vậy.”

Dứt lời liềnliên tiếp đánh về phía cọc gỗ. Mắt ta đỏ hoe, đẩy huynh ấy ra, tự mình đấm thậtmạnh lên cọc, không theo một chiêu thức nào, chỉ đơn giản là nện mạnh vào cọc gỗvô chi vô giác, xóa đi nỗi buồn vô cớ trong lòng.