Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 135: Người thiếu niên như ánh sáng



Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật đeo kính râm cùng kiểu, mặc quần áo rộng thùng thình, sánh vai bước ra khỏi sân bay.

Vừa mới ra ngoài, tóc tai với áo quần ngay lập tức bị gió thổi tung bay.

Hai người bọn họ không đến tham gia thi đấu, chỉ là khán giả đi theo xem thi đấu thôi, không cần phải mặc đồng phục đội, nhìn qua giống như những hành khách bình thường vậy.

Hầu Mạch mỗi tay kéo một cái vali hành lý, đằng sau cõng một cái ba lô, mỗi bên vai trái vai phải còn đeo một cái túi đeo chéo, chật vật đi theo sau bọn họ.

Cách đó không xa là Tang Hiến, tình hình còn thốn hơn cả hắn, vốn dĩ phải đẩy ba cái vali hành lý, vác hai cái ba lô lết theo.

Có lẽ là vì nhìn hắn thật sự quá khốn khổ, Đặng Diệc Hành – vị đại thiếu gia chắc là cũng chưa nếm trải mùi vị đau khổ như này bao giờ – bèn giúp hắn đẩy một cái vali hành lý.

Nhiễm Thuật đến xem thi đấu thôi hành lý chiếm hết hai cái vali và một cái ba lô, đã thế còn không tự mình xách, khăng khăng nói mình là bệnh nhân.

“Nhiễm ca…” Đặng Diệc Hành chỉ vào vali hành lý ngầm tỏ ý.

Nhiễm Thuật lắc đầu: “Mệt lắm, cứ để Tang Hiến xách là được.”

Tang Hiến nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mũ của em nặng quá đè em đến nỗi không đi nổi à?”

“Không phải anh mạnh mẽ lắm à?”

Tang Hiến nhìn Nhiễm Thuật, cuối cùng vẫn tự mình đẩy ba cái vali hành lý.

Chẳng qua là anh đã tiến hành một cuộc đàm phán vô cùng hữu hảo với Nhiễm Thuật, thương lượng để thay đổi một xíu thói quen sinh hoạt của bọn họ. Đổi từ hai lần một tuần sang bốn năm lần một tuần cũng được, trong lúc xa nhau thì cứ thứ tư hắn sẽ đi một chuyến đến trường Thanh Tự tìm cậu.

Nhiễm Thuật không đồng ý, cậu sợ cái loại người rung chuyển trời đất như Tang Hiến sẽ làm sập chiếc giường nhỏ bé của cậu.

Tang Hiến vì thế mà náo loạn một hồi.

Nhiễm Thuật cũng không chiều hắn, lạnh lùng mặc kệ.

Cuối cùng, Tang Hiến tức giận đến mức đè Nhiễm Thuật ra, mặc kệ Nhiễm Thuật có chống cự hay không cứ thế mà làm. Số lần đột phá kỷ lục, từ đó về sau Tang Hiến không bao giờ dỗ được Nhiễm Thuật nữa.

Tùy Hầu Ngọc quay đầu lại nhìn, nhỏ giọng khuyên Nhiễm Thuật một câu, Nhiễm Thuật vẫn từ chối: “Anh ta chỉ là một tên súc sinh, người bệnh mà cũng xuống tay được.”

“Anh ta đụng vào đầu cậu à?”

“Không.”

“Thế là được rồi mà?”

“Mũ bị rung lắc rớt ra luôn, anh ta nhìn đầu tớ rồi còn cười…”

Tùy Hầu Ngọc lật mặt ngay tức khắc: “Vậy đáng đời lắm.”

Sau khi nhận phòng khách sạn, Tùy Hầu Ngọc đi vào thì thấy đó là một phòng giường lớn, quay đầu liếc Hầu Mạch.

“Phòng của bọn mình là phòng giường lớn cả mà, anh không hề xin riêng” Hầu Mạch vội vàng giải thích.

Lần này số người đến thi đấu của trường bọn họ rất ít, tổng cộng chỉ có sáu người, tính cả Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật, huấn luyện viên Vương, cũng chỉ mới có chín người mà thôi.

Ra nước ngoài thi đấu, chuyện giành vinh quang về cho đất nước đương nhiên không thể nào xem thường được rồi, các phòng được đặt đều cực kỳ tốt.

Tùy Hầu Ngọc đi vào trong, mở cửa ban công đứng ở ban công ngoài trời nhìn ra ngoài, ngắm cảnh sắc ở ngoài kia, cảm thán: “Phong cảnh còn rất đẹp nữa.”

Hầu Mạch nhanh chóng đặt hành lý xuống, đi ra ngoài đứng sau lưng cậu, ôm lấy eo cậu rồi cũng nhìn theo, sau đó nói: “Vào ngủ thôi.”

“Em không mệt.”

“Ngủ thôi” Hầu Mạch nói rồi bế Tùy Hầu Ngọc lên đi vào phòng, thay áo ngủ cho cậu, trực tiếp đè cậu xuống giường.

Chờ đến lúc dỗ cậu ngủ xong rồi, Hầu Mạch mới một mình thu dọn lại phòng, chuẩn bị đồ thi đấu của mình thật tốt.

Đang thu dọn, điện thoại của Tùy Hầu Ngọc rung lên một tiếng.

Hắn vươn tay cầm lấy rồi nhìn thoáng qua, màn hình khóa vẫn chưa được mở, hắn nhìn thấy thông báo tin nhắn mới: Tớ muốn chia tay với Tang Hiến! Mình đổi phòng đi, tớ ở với cậu.

Hầu Mạch còn đang nhìn, tin nhắn rút gọn lại thay đổi: Phòng cậu số mấy?

Hầu Mạch có thể mở khóa điện thoại của Tùy Hầu Ngọc từ lâu rồi, điện thoại của bọn họ đều lưu dấu vân tay của người kia.

Hắn mở khóa xong không trả lời tin nhắn ngay mà mở cài đặt ra, chuyển sang chế độ im lặng rồi đặt điện thoại sang một bên, không phản hồi lại gì hết.

Cái đôi đó đúng thật là lấy chia tay để tán tỉnh mà.

Có đôi lúc người ta phải thật sự hoài nghi ý đồ của Nhiễm Thuật, mỗi lần nổi loạn đòi chia tay đều sẽ bị làm vô cùng tàn nhẫn, cũng không biết cậu ta muốn chia tay hay là muốn có một đêm tàn nhẫn nữa.

Ôi khó hiểu.

Độ khó của giải đấu độ tuổi thanh thiếu niên cấp bậc thế giới cực kỳ cao.

Không thể không thừa nhận, ở trong nước, hệ thống đào tạo quần vợt vẫn chưa được hoàn thiện như các nước khác. Tuy rằng đang phát triển thần tốc nhưng trong thời gian ngắn vẫn không thể sánh kịp các cường quốc tennis.

Ở trong nước, Hầu Mạch được xem là trình độ hàng đầu, nhưng ra nước ngoài, truyền thông hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ, tất cả đều đang tập trung vào những tuyển thủ trọng điểm.

Ví dụ như con trai của vị nào đó đã giành được Grand Slam ba lần, ví dụ như hạt giống số một đã từng bộc lộ tài năng trong một cuộc thi cấp thế giới nào đó trước đây.

Đám Hầu Mạch cũng lâm vào cảnh vắng vẻ tĩnh lặng, có thời gian thì tự tập một mình, Hầu Mạch cũng có thể dành ra thời gian để đi dạo đây đó cùng Tùy Hầu Ngọc.

Bọn họ đều là học sinh của trường quốc tế, học tập trong môi trường giảng dạy bằng hai ngôn ngữ, ngoại ngữ đều không tệ chút nào, thậm chí sau khi xuất ngoại có rất nhiều nơi còn nói được tiếng Trung nên việc giao lưu cũng khá thuận lợi.

Hai người bọn họ đều không thích chụp ảnh lắm, khó có được một lần đứng chụp ảnh cùng nhau, cười vô cùng rạng rỡ, sau đó gửi ảnh cho mẹ Hầu để nộp bài tập, không thì mẹ Hầu ngày nào cũng hỏi mất.

Đến lúc Hầu Mạch có trận đấu, Tùy Hầu Ngọc sẽ đến chỗ giành cho khán giả để xem Hầu Mạch thi đấu.

Giải đấu sắp tới đây khá tàn khốc, sân đấu kề bên nhau, mấy cái sân đồng thời diễn ra thi đấu, khán giả chỉ có thể đứng ngoài sân xem, lượng khán giả cũng tương đối ít.

Trải qua một hồi chém giết nhau, những tuyển thủ lọt vào vòng trong mới được vào sân thi đấu chính để thi đấu, nơi đó mới có khán đài thực sự.

Nhiễm Thuật đứng cạnh Tùy Hầu Ngọc bình luận: “Trước đây xem thi đấu ở trong nước, lúc nào nhìn Hầu Mạch cũng cảm thấy hình tượng của cậu ta không ăn nhập gì với các tuyển thủ khác. Thế mà sau khi ra nước ngoài thi đấu cậu ta lại thành công đánh trong lòng địch, không có chút cảm giác yếu đuối nào luôn.”

“Cậu ấy không có lông chân.”

“Lại còn tự hào lắm nhỉ?” Nhiễm Thuật kéo ống quần của mình lên: “Đến cả tớ cũng có này.”

“Cái của cậu là lông tơ bình thường, mấy người như Tang Hiến mới như cái quần lông kìa.”

Lông tơ trên người Hầu Mạch rất ít, hơn nữa màu sắc còn rất nhạt, điều này cũng làm cho hắn trông có vẻ trắng hơn, nhìn như trên người hắn không hề có cọng lông tơ nào.

Nhẵn mịn trắng nõn, chuẩn gu Tùy Hầu Ngọc.

Sau mỗi lần có kết quả bốc thăm, huấn luyện viên Vương luôn có thể nhanh chóng có được tư liệu của đối thủ, sau đó gọi từng tuyển thủ một đến phòng của mình, phân tích đối thủ của trận kế tiếp cho bọn họ, nói cho bọn họ phải chơi như thế nào.

Thường thì vào lúc này Tùy Hầu Ngọc cũng sẽ đi theo, cùng Hầu Mạch xem thi đấu, nghe huấn luyện viên Vương giảng giải, thỉnh thoảng còn có thể nói ra một ít quan điểm của mình, đưa ra cho Hầu Mạch một ít đề xuất.

Hầu Mạch nghe hết rồi áp dụng thực hành trong các trận đấu sau đó, thành tích thi đấu cũng không tồi.

Dần dần cũng có truyền thông bắt đầu chú ý đến hắn.

Thảo luận xong chiến thuật, hai người cùng nhau trở về phòng, trên đường đi còn gặp được người quen.

Hà Thị Bích và Sở Hựu hình như mới vừa thi đấu về, vừa trò chuyện vừa đi về phòng, sau đó gặp được bọn họ, Hà Thị Bích chủ động hỏi: “Sao hai cậu không tham gia thi đánh đôi?”

Chuyện Tùy Hầu Ngọc bị xử phạt được giấu rất kỹ, những người khác trong đội không có ai biết cả, trong mấy ngày nay đây không phải là lần đầu tiên bọn họ bị hỏi.

Hầu Mạch đê tiện trả lời: “Để cho các cậu một cơ hội đấy.”

Sở Hựu thở dài: “Đừng nói chuyện với bọn nó, mỗi lần nói chuyện là bực mình.”

“Bái bai nha” Hầu Mạch tạm biệt bọn họ.

Đưa mắt nhìn theo hai người rời đi, Tùy Hầu Ngọc nói: “Em đã tranh thủ đến xem một trận đấu của hai người kia, hình như bọn họ lại tiến bộ rồi. Hai chúng ta không luyện tập với nhau một thời gian rồi, lên đại học chưa chắc đã theo kịp được.”

Hầu Mạch vươn tay ôm lấy vai Tùy Hầu Ngọc, không thể không nói: “Ầy, giờ còn khỏe hơn rồi đó mà em lại không tự tin là sao? Đây đâu phải Ngọc ca của anh, em phải cảm thấy rằng bọn nó nỗ lực cũng vô ích, lần sau mình hợp tác, vẫn là bố chúng nó!”

“Ừ, em chỉ thuận miệng nói thế thôi!”

Thi đấu càng về sau càng tàn khốc, mười ngày trôi qua, tuyển thủ trong nước đến tham gia thi đấu đã về nước hơn một nửa.

Nếu bọn họ ở đây thì mỗi ngày đều sẽ phát sinh chi phí sinh hoạt, thế nên sau khi bị loại sẽ sắp xếp ngay cho họ về nước.

Đến khi thi đấu được mười hai ngày, tổ hợp Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh cũng bị loại.

Huấn luyện viên Vương đặc biệt xin với trường để cho bọn họ ở lại đến cuối cùng, mọi người đi cùng nhau sẽ an toàn hơn.

Bạn gái của Đặng Diệc Hành vốn chưa đủ trình độ để tham gia giải đấu lần này.

Không ngờ Lữ Ngạn Hâm lại vào được vòng trong, thẳng đường phá vỡ lớp lớp vòng vây, cho đến nay vẫn đang kiên trì, làm Đặng Diệc Hành vừa mới bị loại áp lực lớn vô cùng, ôm đầu gối ngồi trong phòng giả làm nấm.

“Dạo này áp lực của tao lớn quá…” Đặng Diệc Hành lẩm bẩm.

Nhiễm Thuật thế mà rất có tác dụng, nói: “Cậu nhìn tôi với Tang Hiến thi đấu cùng nhau xem, tôi kéo chân như thế mà tôi vẫn tự cảm thấy hài lòng về bản thân đó thôi. Tôi làm bạn với Ngọc ca nhiều năm như vậy, cậu ấy là số một trong trường, tôi là số một trong trường từ dưới đếm lên mà tôi cũng không hề bi quan. Cái này là gì? Gọi là thần thái!”

“Sao cậu làm được hay vậy?” Đặng Diệc Hành nghiêm túc thỉnh giáo.

“Tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm thấy rất phê. Cậu thấy đấy, người lợi hại như vậy là huynh đệ của tôi! Cậu lại nhìn Tang Hiến xem, bị tôi liên lụy ghê vậy mà anh ta vẫn thích tôi! Điều này nói lên cái gì? Nói lên rằng tôi giỏi vãi chứ còn gì!”

“Ờ đúng, theo đuổi được Lữ Ngạn Hâm cũng chứng tỏ tôi giỏi vãi rồi!”

“Lệch đi đâu được nữa?”

Tùy Hầu Ngọc thấy Đặng Diệc Hành đã khôi phục rồi, liền bắt đầu mở một lớp học nho nhỏ cho hắn: “Tôi đã nghiêm túc xem cậu đấu rồi, vấn đề vụn vặt rất nhiều, tỉ lệ phạm lỗi của cậu cũng nhiều hơn đối phương…”

Cậu gánh luôn công việc của huấn luyện viên Vương, giúp Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh làm tổng kết sau trận đấu và chỉ ra những vấn đề nhỏ.

Dạo này Tùy Hầu Ngọc không thi đấu, nhưng cũng không nhàn rỗi, trận nào có cầu thủ đánh đôi tương đối có thực lực cậu đều đi xem, dùng cách xem thi đấu mà rút ra chiến thuật của mấy người này, tiếp thu kinh nghiệm từ bọn họ, rút ra bài học.

Bằng cách này, trong thời gian cậu xem thi đấu cũng có thể nâng cao trình độ, cho cậu đỡ phải lo lắng vô ích, cũng coi như sắp xếp được một công việc cho bản thân.

Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh không bao giờ bởi vì mình đã chơi lâu hơn Tùy Hầu Ngọc mà xem thường kiến nghị của cậu, luôn luôn nghiêm túc nghe theo.

Sau khi huấn luyện viên Vương nghe một lúc thì cười nói với Hầu Mạch: “Em xem đó, thầy đã biết đây là một hạt giống tốt thuộc loại toàn năng rồi mà, em xem năng lực tổng kết chiến thuật của nó này.”

“Tuy là em rất nghi ngờ hồi xưa thầy ghép CP, nhưng mà số thầy cũng đỏ thật, thật sự nhặt được bảo bối rồi đó.” Hầu Mạch nhìn dáng vẻ lúc giảng giải của Tùy Hầu Ngọc nở nụ cười: “Nhưng mà em rất cảm ơn thầy, nếu không có thầy, em cũng không tìm được bạn trai tốt đến thế này.”

“Chủ nhiệm lớp các em oán hận tôi chết mất.”

“Hehehe.”

Trong số những tuyển thủ Tùy Hầu Ngọc khá thân quen, Lưu Mặc khá xui xẻo, mới bắt đầu thi đấu chưa được mấy ngày đã gặp ngay hạt giống số một, về nước từ sớm.

Tổ hợp Hà Thị Bích và Sở Hựu lại có thành tích rất tốt, thành tích chung cuộc xếp thứ 17, thành tích thế này đã là vô cùng tốt rồi, nói cho cùng thì đây cũng là thi đấu cấp thế giới đó.

Cũng vì tổ hợp đó thi đấu mà Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch dự đoán xem nếu bọn họ tham gia thì trình độ sẽ đến đâu.

Bọn họ đánh với tổ hợp Hà Thị Bích và Sở Hựu, để thắng được phải tốn rất nhiều sức lực, có thể nói là tương đương với trình độ của bọn họ.

Nếu bọn họ tham gia, phỏng chừng thành tích cũng sẽ như thế này, khoảng mười mấy gì đó, thậm chí có thể ngoài top hai mươi.

Bọn họ vẫn cần phải tiếp tục nỗ lực, con đường chơi tennis này rất dài, trình độ của bọn họ vẫn chưa đạt đến đỉnh cao. Mấy năm sau, thậm chí là mười mấy năm sau, bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian để học hỏi và trưởng thành.

Đến lúc đó, hẹn gặp lại trong trận chung kết của giải quốc tế nhé.

Thứ hạng của Tang Hiến cũng coi như tạm được, thứ 19, có được thành tích như vậy là huấn luyện viên Vương đã hết sức hài lòng rồi.

Lữ Ngạn Hâm càng là vũ trụ nhỏ bùng nổ, vọt đến tận thứ 13, thiên phú vượt trội.

Chỉ có Hầu Mạch chiến đấu đến cuối cùng, song vẫn vô duyên với chức quán quân, chỉ có thể tranh hạng ba.

Mặc dù vậy, Hầu Mạch cũng đã nhận được sự chú ý của truyền thông trong nước.

Hôm nay rốt cuộc cũng có phóng viên trong nước đến phỏng vấn, phóng viên đưa tin nói với giọng điệu phấn khích rằng thiếu niên tennis của nước nhà đã anh dũng chiến đấu đến tận cuối cùng.

Hầu Mạch đứng cạnh cô ấy, nhìn dáng vẻ kích động của cô, còn tưởng bản thân mình đã giành được hạng nhất rồi chứ.

Những vấn đề phóng viên hỏi hắn đều rất chung chung, ví dụ như có khẩn trương hay không, có lòng tin mình sẽ chiến thắng không, vân vân.

Sau khi kết thúc phỏng vấn, Hầu Mạch hỏi nhỏ: “Các cô chú ở kênh nào thế ạ? Để cháu bảo mẹ cháu xem tivi.”

Nữ phóng viên nhìn Hầu Mạch, nhỏ giọng đáp: “Kênh thể thao của đài truyền hình trung ương.”

“Dạ… vậy mấy giờ phát sóng ạ?”

“Bây giờ đang phát trực tiếp…”

Vẻ mặt Hầu Mạch đông cứng lại, sau đó mỉm cười với ống kính, làm một cậu bé với nụ cười giả tạo tiêu chuẩn: “Tạm biệt.”

Nói xong chạy biến đi như đang trốn, hắn chạy về phía Tùy Hầu Ngọc, khóc hu hu mà kể vừa nãy mình đã mất mặt nhiều biết bao nhiêu, không ngờ ống kính còn dí theo tận đây, hình như đang muốn quay cảnh hắn làm nóng người.

Hắn vẫn còn đang kéo tay Tùy Hầu Ngọc đó.

Hai người giả bộ bình tĩnh buông tay ra, Tùy Hầu Ngọc cầm vợt lên giúp Hầu Mạch làm nóng người, diễn xuất như diễn viên chộp tạm ở ven đường, hết sức giả trân.

Chờ đến khi máy quay rời đi rồi Hầu Mạch mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tùy Hầu Ngọc nhìn bộ dạng suy sụp của hắn cười cả buổi.

Trận đấu quyết định hạng ba, hạng tư là trận đầu tiên trong buổi chiều ngày hôm nay.

Tùy Hầu Ngọc ngồi trên khán đài, xung quanh là đồng đội và huấn luyện viên của cậu, còn có lác đác một vài tuyển thủ chưa về nước, tất cả đều đang chờ đợi Hầu Mạch lên sân.

Sau khi Hầu Mạch đeo túi lên sân còn ăn một quả chuối, đây là thói quen của hắn rồi.

Huấn luyện viên Vương nhìn thấy dáng vẻ của Hầu Mạch thì không nhịn được phì cười, nói: “Đúng là một con khỉ đích thực.”

Tùy Hầu Ngọc hồi hộp chết đi được, mọi người ngồi bên đều đang nói chuyện phiếm, chỉ có mình cậu vô cùng nghiêm túc nhìn Hầu Mạch, thở nhẹ ra một hơi.

Nhiễm Thuật không hiểu, hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Vừa mới mở màn, còn chưa chọn sân thi đấu cơ, cậu đã căng thẳng đến mức này á?”

Tùy Hầu Ngọc lập tức trả lời: “Tớ sợ cậu ấy căng thẳng.”

“Không nhìn ra miếng căng thẳng nào luôn đó, trông như người chẳng liên quan, nãy còn tìm máy quay của đài trung ương nữa chứ, tớ thấy cậu ta thích lộ mặt lắm.”

“Cậu ấy muốn lọt vào khung hình nhiều một chút, kiếm về một ít nhà tài trợ đầu tư cho cậu ấy, nói không chừng còn có thể trúng cái quảng cáo.”

“Ý nghĩ muốn kiếm tiền của cậu ta đúng là trước sau như một.”

Đối thủ của Hầu Mạch là một cậu trai cùng tuổi với hắn, tóc màu nâu sẫm, hai bên sườn má có một ít râu, thoạt nhìn giống như rất nhiều tuổi, riêng một đôi mắt xanh màu ngọc lại đẹp vô cùng.

Hai người này đứng cạnh nhau, thế mà màu tóc của Hầu Mạch còn nhạt hơn tóc của đối thủ một chút.

Sau khi trận đấu bắt đầu, Tùy Hầu Ngọc nhìn Hầu Mạch buộc lên sợi dây buộc tóc quen thuộc của hắn, cầm lấy vợt, nghiêm túc nhìn phía đối diện.

Năng lực phán đoán của Hầu Mạch rất tốt, năng lực cá nhân cũng rất mạnh, cho dù ở đối diện cũng là một vị cao thủ, biểu hiện vẫn điêu luyện giỏi giang như thường.

Khi pha bóng cuối cùng rơi xuống đất rồi nảy ra khỏi sân, mọi người bên cạnh Tùy Hầu Ngọc bắt đầu hoan hô reo hò, cậu mới lấy lại được tinh thần.

Cậu nhìn thấy bạn trai của cậu vừa cười vừa xoay người lại, hướng về phía cậu giơ nắm tay lên vẫy vẫy, lúc này mới cười theo.

Cậu vội vàng chạy theo đồng đội đến bên sân đấu.

Hầu Mạch đi đến đập tay với từng người một, lúc đến trước mặt cậu, hắn giang tay ra. Cậu lập tức phối hợp với Hầu Mạch ôm chầm lấy.

Vị trí Tùy Hầu Ngọc đứng rất cao, hai người ôm nhau rất tốn sức, thế nhưng lại hưng phấn lạ thường.

“Giỏi quá!”, hiếm khi Tùy Hầu Ngọc khen ngợi hắn.

Hầu Mạch cười đến vô cùng rực rỡ: “Đương nhiên! Cũng không nhìn xem anh là bạn trai của ai.”

Hầu Mạch trả lời xong, đi về phía lối đi dành cho tuyển thủ, tiếp sau đây hắn còn phải nhận phỏng vấn.

Hai lần chinh chiến ở giải thanh thiếu niên, lần đầu tiên thành tích thường thường, lần thứ hai đạt được thành tích hạng ba thế giới.

Hầu Mạch vì thế mà nhất chiến thành danh, như một trận cuồng phong đối với quần vợt nước nhà, bất thình lình tạo nên một cơn sóng lớn, làm cho tất cả mọi người đối với hắn tràn đầy hy vọng.

Vào lúc Hầu Mạch đang nhận phỏng vấn, huấn luyện viên Vương đồng thời gửi tin báo, gửi tin xong liền nói với các đội viên khác: “Trở về nước sau trận đấu, thầy sẽ đưa Tang Hiến, Hầu Mạch đi chuyên cơ đến Bắc Kinh, mấy em tự về trước nhé.”

Tùy Hầu Ngọc biết điều này có ý nghĩa gì, điều này liên quan đến tương lai của Hầu Mạch và Tang Hiến, cho nên nặng nề gật đầu.