Sắc Thu Ôm Tinh Hà

Chương 2: Tôi muốn xem tướng mặt của anh



Trans: Khánh Khánh

Một lúc sau, cô thấy Thẩm Tấn mặt mày xa cách nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Thu Tùy?"

Thu Tuỳ nhất thời không biết Thẩm Tấn đang gọi cô hay đang trò chuyện với người trên điện thoại.

"Cùng chuyến bay với tôi?" Thẩm Tấn nhướng mày, nhàn nhạt liếc nhìn cô: "Khoang hạng nhất?"

Thu Tuỳ: "..."

Xem ra là đang nói chuyện với người đối diện, hơn nữa, người mà họ đang nói đến dường như chính là mình.

Chỉ là, tại sao cô lại không biết khi tới Moscow, mình phải làm thông dịch viên cho Thẩm Tấn?

"Không cần", Thẩm Tấn nói, "Tôi đã gặp người phiên dịch của mình rồi."

Không để Thu Tuỳ suy nghĩ thêm, phía sau vang lên âm thanh sột soạt, hẳn là có người lên máy bay, tiếp viên cúi đầu thúc giục cô lần nữa.

Thu Tuỳ phục hồi lại tinh thần, cầm vé máy bay đi về phía trước.

Cho đến khi cô dừng lại ở ghế ngay bên cạnh Thẩm Tấn, chỉ cách một lối đi nhỏ.

Thu Tuỳ mím môi dưới, cảm thấy bất lực.

Khoang hạng nhất không có nhiều người, hơn một nửa đều là ghế trống, làm sao cô có thể vô tình chọn một chỗ ngồi chỉ cách Thẩm Tấn một lối đi nhỏ.

Thu Tuỳ quay lưng lại với Thẩm Tấn mà thở dài.

Cô cởi túi đựng máy tính và ba lô màu đen ra, lùi về sau vài bước, ngẩng đầu nhìn giá để hành lý 'không thể với tới', sững sờ một hồi lâu.

Thông thường, cô sẽ nhờ một người đàn ông cao lớn hoặc một tiếp viên hàng không không quá bận rộn để nhờ giúp đỡ, nhưng trong trường hợp này...

Tiếp viên hiện tại đang bận, cô với không tới, càng đừng nói đến Ôn Tiệp. Về phần Thẩm Tấn...

Trong khi cô đang suy nghĩ lung tung, chiếc ba lô mà Thu Tuỳ đang mang đột nhiên trở nên nhẹ hơn.

Thu Tuỳ sửng sốt, phản ứng chậm nửa giây, chỉ nhìn thấy một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng từ phía sau vươn ra, nhẹ nhàng cầm đi chiếc ba lô màu đen trên tay cô.

Đồng thời, mùi thơm sạch sẽ và sảng khoái cũng ập đến với cô.

Khi Thu Tuỳ kịp phản ứng quay lại chỉ có thể nhìn thấy quai hàm sắc bén của Thẩm Tấn.

Thẩm Tấn một tay cầm điện thoại di động, một tay xách chiếc ba lô nặng nề, nhẹ nhàng đặt nó vào khoang để hành lý phía sau.

Trong tư thế tưởng chừng như đang ôm cô trong vòng tay anh.

Khoảng cách đột nhiên bị kéo gần, Thu Tuỳ thậm chí có thể nghe thấy giọng nói trong điện thoại di động của Thẩm Tấn, đó là một giọng nam lười biếng: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi chỉ nói với anh là người phiên dịch cùng chuyến bay với anh, khoang hạng nhất, tên Thu Tuỳ, tôi còn chưa cho anh xem ảnh, anh thấy thế nào? Nhận sai người phiên dịch rồi chứ gì."

Thu Tuỳ: "..."

Đây là lần đầu tiên cô quang minh chính đại nghe người khác bàn luận về chính mình.

"Không có nhận sai", Thẩm Tấn nhẹ hừ một tiếng, rũ xuống mí mắt, chậm rãi nói ra hai chữ: "Phải không?"

Hai chữ cuối cùng là một câu hỏi, nhưng Thẩm Tấn lại nói với giọng khẳng định.

Thu Tùy biết, Thẩm Tấn là đang hỏi cô.

Giọng nam trong điện thoại cảm thấy khó hiểu: "Anh như vậy chắc không nhận sai người phiên dịch đâu?!"

"Không phải nói với cậu", Thẩm Tấn vẻ mặt rất bình tĩnh nói: "Cúp máy."

Sau khi Thẩm Tấn cúp điện thoại, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, tràn ngập ngượng ngùng, Thu Tuỳ đột nhiên ý thức được, mình phải nói gì đó.

Tuy nhiên, trong tình huống hiện tại, cô vẫn không chắc liệu Thẩm Tấn còn nhớ rõ cô hay không.

Có lẽ anh ấy đã nhớ nên nhìn thoáng qua đã nhận ra cô chính là Thu Tuỳ năm đó.

Có lẽ đã lâu không nhớ, chỉ dựa vào tiếp viên và Ôn Tiệp gọi tên cô, hành khách hạng nhất vốn cũng không nhiều, sau khi loại trừ từng người một, cũng có thể đủ phần trăm xác định cô là phiên dịch viên tiếng Nga, Thu Tuỳ.

Đầu óc cô quay cuồng rất nhanh, chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì đã nhìn thấy Thẩm Tấn đưa tay phải về phía cô.

Thu Tuỳ sửng sốt, có chút không thể phản ứng lại.

Xuất hiện trong tầm mắt cô là bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài, xương cổ tay tinh xảo, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, đẹp đến mức không thể tìm ra khuyết điểm.

Cô không khỏi siết chặt tay trong túi áo khoác, lại lơ đãng chạm đến một tờ tiền ở phía trong.

Thu Tuỳ nhíu mày, sau đó nhanh chóng phản ứng.

Cô lấy tờ tiền giấu trong túi áo khoác ra nhìn - mười tệ.

Thu Tuỳ đặt tờ mười tệ vào tay Thẩm Tấn với ánh mắt chân thành: "Cảm ơn anh đã giúp tôi cất ba lô lên phía trên. Mười tệ có đủ không?"

Nói xong, cô nhìn thấy Thẩm Tấn kinh ngạc nhướn mày.

Thu Tuỳ chớp mắt và tự nhiên hiểu được ý nghĩa——

Không đủ!

Thu Tuỳ hiểu rõ.

Người ta đồn rằng ông trùm đầu tư mạo hiểm này có thể tạo ra mấy ngàn vạn lợi nhuận trong vài phút, với giá trị con người hiện tại của Thẩm Tấn, mười nhân dân tệ đương nhiên là không đủ.

Cô sờ sờ ở trong túi, không có tiền mặt.



"Nếu vẫn chưa đủ", Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc, giọng điệu cực kỳ chân thành, "Tôi cũng ủng hộ việc quét mã QR để thanh toán, anh nghĩ tôi nên trả cho anh bao nhiêu nữa?"

Dù có vớ vẩn thế nào đi chăng nữa, Thẩm Tấn cũng hiểu ý của Thu Tuỳ.

Thẩm Tấn nhìn cô, thản nhiên cười nhạo một tiếng.

"Ý tôi là", Thẩm Tấn dừng một chút, lười biếng mà mở miệng: "Túi đựng máy tính của cô."

Vẻ mặt của Thu Tuỳ cứng đờ trong giây lát.

Cô chớp chớp mắt, ánh mắt quét qua ngón tay dài trắng nõn của Thẩm Tấn, trong lòng không hiểu sao lại chìm vào suy nghĩ.

Một đêm giao thừa cách đây vài năm chợt hiện lên trong tâm trí cô.

Năm đó, cô đang ngồi ôn lại bài cũ.

11 giờ 50, mọi người sớm đã ngủ say, đêm khuya tĩnh lặng, tiếng điện thoại di động trong ngăn kéo rung lên đặc biệt khiến người khác chú ý.

Vào thời điểm đó, Internet chưa phổ biến như bây giờ, Thu Tuỳ, một học sinh năm cuối, sở hữu một chiếc điện thoại di động chỉ có thể gửi tin nhắn văn bản.

Người gửi là Thẩm Tấn, sinh viên năm nhất đại học: "Vào lúc nửa đêm, nhớ nghe điện thoại của tôi."

Thu Tuỳ cự tuyệt dứt khoát: Không được, bọn họ đều đã ngủ rồi, sẽ bị đánh thức.

Thẩm Tấn đáp lại rất nhanh: Khi điện thoại reo thì chỉ cần nghe điện thoại, không cần nói, chỉ cần nghe tôi nói thôi.

Thời điểm 11 giờ 58, Thu Tuỳ cuối cùng đã hạ quyết tâm: Vậy thì cậu có thể gọi vào điện thoại bàn, nếu gọi vào điện thoại di động thì họ sẽ kiểm tra nhật kí cuộc gọi.

Thẩm Tấn: Được rồi.

Hôm đó là ngày 31 tháng 12, phía Nam không có lò sưởi, trong nhà cũng không có điều hòa, Thu Tuỳ không dám đi giày hay bật đèn vì sợ đánh thức mọi người đang ngủ.

Cô chỉ mang một đôi tất cùng bộ đồ ngủ, ôm chặt điện thoại di động, trong đêm lạnh giá, thật cẩn thận mở cửa phòng ngủ, rón ra rón rén đi đến phòng khách, căng thẳng đứng cạnh điện thoại.

Thu Tuỳ đợi cuộc gọi lúc 0 giờ trong bóng tối.

Đồng hồ treo trên tường chuyển động theo quy luật, âm thanh tích tắc rõ ràng lại có tiết tấu, giống như một nghi lễ đếm ngược.

Vào lúc 11 giờ 59 phút 50 giây, điện thoại bàn reo lên.

Chưa đầy nửa giây, Thu Tuỳ đã nhanh chóng giật lấy điện thoại.

Tiếng cười trầm thấp của chàng trai truyền vào tai cô qua micro: "Thu Tuỳ."

Thu Tùy chỉ yếu ớt đáp lại: "Hả?"

Giọng nói vừa cất lên cùng lúc với một tiếng nổ lớn.

Thu Sui theo tiếng quay lại, thấy pháo hoa ngoài cửa sổ nở rộ rực rỡ, khi quay đầu lại, cô vô tình lướt ngang qua chiếc đồng hồ treo tường——

Đúng mười hai giờ.

Giữa tiếng pháo hoa thắp sáng cả bầu trời đêm, Thu Tuỳ nghe thấy giọng nói phát ra từ micro: "Thu Tuỳ, chúc mừng năm mới."

Khi đó Thu Tuỳ vẫn còn trẻ, không thể ngờ rằng đó sẽ là lời chúc mừng năm mới cuối cùng mà Thẩm Tấn nói với cô trong những năm dài sắp tới.

Trong giọng nói vui vẻ của thiếu niên còn lộ ra vài phần đắc ý: "Thu Tuỳ, năm nay tôi là người đầu tiên chúc mừng cậu phải không?"

Pháo hoa nhanh chóng biến mất, màn đêm lại trở nên yên tĩnh.

Thu Tuỳ gật gật đầu, đang muốn mở miệng, bụng lại phát ra tiếng cồn cào khó chịu.

Cô lúng túng mím môi dưới, nghe thấy Thẩm Tấn mang theo ý cười hỏi: "Năm mới rồi hãy ước một điều đi, chẳng hạn, bây giờ muốn ăn gì."

Không đợi Thu Tuỳ đáp lại, thiếu niên đã bổ sung với giọng khàn khàn: "Cứ như vậy đi, cúp máy. Nhớ nhắn tin cho tôi điều ước của cậu."

Thu Tuỳ không dám để người đang ngủ thức dậy làm đồ ăn đêm cho mình.

Cô từ trong tủ lạnh lấy ra một túi mì ăn liền rồi lặng lẽ trở về phòng.

Sau khi Thu Tuỳ ăn vài đũa mì ăn liền, cô đã gửi cho Thẩm Tấn một danh sách dài những điều ước——

Sô cô la, khoai tây chiên, chân vịt...

Thẩm Tấn: Muốn ngủ sao?

Thu Tuỳ: Đói bụng quá không ngủ được, đang ăn mì gói.

Thẩm Tấn: Vậy đợi tôi.

Thu Tuỳ: Cái gì?

Thẩm Tấn không trả lời.

Thu Tuỳ chậm rãi ăn hết mì gói, sau đó đi vào bếp lấy cốc nước, khi trở về phòng thì thấy màn hình điện thoại di động trên bàn nhấp nháy.

Thẩm Tấn: Mở cửa đi.

Thẩm Tấn: Tôi đang ở ngoài nhà cậu.

Thẩm Tấn: Cậu chưa ngủ phải không? Tôi cố ý ngồi xe taxi chạy đến đây.

Thu Tuỳ nín thở, bước nhẹ ra ngoài, từ từ mở cửa.



Nhà đã cũ, đèn cảm ứng nhiều năm không được sửa chữa, đã ngừng hoạt động từ lâu.

Thẩm Tấn đứng ở cửa giơ điện thoại di động ra bật đèn, màn hình phát ra ánh sáng xanh nhạt.

Trong bóng tối, đôi mắt phượng của thiếu niên đầy quyến rũ, đuôi mắt hơi nhếch lên. Sắc mặt anh trắng bệch, đôi môi mỏng mím chặt, không chứa ý cười, nhìn có chút lạnh lùng xa cách.

Sau khi nhìn thấy cô mở cửa, khóe môi vốn thẳng tắp của Thẩm Tấn hơi nhếch lên, xinh đẹp như quả đào, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

Anh đưa tay về phía Thu Tùy, trên ngón tay thon dài xinh đẹp cầm túi mua sắm: "Quà năm mới, danh sách mong muốn của cậu."

Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay trước mặt, qua rất nhiều năm, vẫn đẹp đẽ và tinh xảo như bức tranh được tạo hóa cẩn thận hình thành.

Cô vô thức hít một hơi thật sâu, đang muốn nói chuyện, nhưng Thẩm Tấn có vẻ không kiên nhẫn.

Anh tiến lên một bước, một tay nắm lấy tay vịn nơi ghế, hơi hơi khom lưng, vươn tay nắm lấy túi đựng máy tính trên ghế, sau đó bỏ túi đựng máy tính vào khoang để hành lý phía trên.

Thu Tuỳ lại nhìn vào mắt Thẩm Tấn, lần này giọng điệu của cô có phần chân thành hơn: "Cảm ơn."

Thẩm Tấn sửng sốt nửa giây, anh nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng điệu không nhanh không châm: "Tôi chính là đang định hỏi cô."

Thu Tùy đã ngồi xuống, lúc này không tự chủ ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nhưng những lời tiếp theo của anh khiến trái tim Thu Tuỳ căng thẳng.

Thẩm Tấn nói: "Vừa rồi cô nhìn tôi phát ngốc cái gì vậy? Cô có biết tôi sao?"

Thuy Tuỳ cắn chặt môi, ngồi tại chỗ bất động.

Xét theo lời nói của Thẩm Tấn, có lẽ anh đã sớm không nhớ ra cô.

Một cảm giác chua chát dâng lên trong cổ họng cô, tim cô nặng trĩu xuống.

Một lúc sau, Thu Tùy lại gặp phải ánh mắt bất định của Thẩm Tấn.

"Lý do vừa rồi tôi nhìn chằm chằm vào anh", vì Thẩm Tấn không còn nhớ đến cô nữa, Thu Tuỳ liền bắt đầu nói hươu nói vượn, "Tôi muốn xem tướng mặt của anh thôi."

Thẩm Tấn: "..."

Trong một khoảnh khắc, anh thậm chí còn bị cô chọc cho tức cười.

Thẩm Tấn như là tò mò mà dò hỏi: "Như vậy cô nhìn thấy cái gì từ tôi?"

Thu Tùy lần này quang minh chính đại nhìn anh vài lần, sau đó nghiêm túc nhìn xem tướng mạo Thẩm Tấn trong chốc lát.

Thật hiếm khi Thẩm Tấn không sốt ruột để cô nhìn từ trên xuống dưới.

Một lúc sau, Thu Tùy chớp mắt, nghiêm túc kết luận: "Sắc mặt của anh rất tốt, nhất định sẽ vui vẻ."

Cô cho rằng Thẩm Tấn ít nhất sẽ có lệ nói vài câu cảm ơn, nhưng điều đó đã không xảy ra.

Thẩm Tấn nhướng mày, quay về chỗ ngồi.

Anh ta hơi nghiêng đầu, ngồi cách một lối đi nhỏ, dùng giọng điệu trầm thấp lãnh đạm: "Cứ như vậy thôi, hết rồi?"

Thu Tuỳ gật đầu: "Hết rồi, tôi cũng là vừa mới nhập môn."

Thẩm Tấn cười như không cười nhìn cô: "Vừa mới nhập môn, cho nên, đây là muốn lấy tôi luyện tập à?"

Trong lòng Thu Tuỳ khẽ động, cô quay lại nhìn anh.

Cô không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô luôn cảm thấy trong lời nói của Thẩm Tấn có gì đó.

Bốn chữ "Lấy tôi luyện tập" mà anh ấy nói có ý nghĩa thâm sâu, mang theo một chút uỷ khuất cùng bất mãn.

"Vậy cô thật đúng là", Thẩm Tấn kết luận bằng giọng điệu kéo dài, "Kỹ năng không tốt"

Thu Tuỳ mím môi, liếc nhìn tờ mười tệ vẫn còn trong tay Thẩm Tấn.

Cô thẳng thắn thừa nhận: "Tuy tay nghề của tôi không tốt nhưng tôi không thu tiền của anh và đưa cho anh 10 tệ".

Thẩm Tấn: "..."

Cuộc thảo luận về tướng số này đã kết thúc với Ôn Tiệp.

Cô ngồi ở ghế sau của Thu Tuỳ, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu, thật vất vả cũng tìm được thời điểm cả Thu Tuỳ và Thẩm Tấn đều im lặng, mới miễng cường có cơ hội nói chuyện.

Ôn Tiệp tò mò duỗi tay chọc chọc bả vai của Thu Tùy, trên mặt tràn đầy ngưỡng mộ: "Chị Thu Tuỳ! Chị cư nhiên có thể xem được tướng mạo, chị học khi nào vậy?"

Vừa mới học.

Thu Tùy trầm mặc vài giây, ngược lại hỏi: "Như thế nào, em muốn xem sao?"

Ôn Tiệp kích động gật đầu.

Thu Tùy chỉ đơn giản nghiêng nửa người, cẩn thận nhìn mặt Ôn Tiệp một lúc.

"Thế nào?" Ôn Tiệp hít sâu một hơi, "Có nhìn thấy gì không?"

Thu Tùy gật gật đầu: "Đã nhìn ra."

"Ấn đường của em có màu đen, sau khi đến Mascow" Thu Tuỳ thở dài, ngữ điệu nặng nề thốt ra ba từ, "Em phải làm việc ngoài giờ."

Điều mà Thu Tuỳ không ngờ tới là lời nói của cô đã trở thành sự thật.

Không chỉ có Ôn Tiệp làm thêm giờ mà còn có chính mình.