Sắc Dụ

Chương 249: Vẻ đẹp còn mãi



Tôi hỏi ông ta tại sao lại không tới đón tôi.

Lúc này ông ta mới trở lại bình thường, đứng dậy khỏi sofa đến trước mặt tôi, đưa tay lên. Tôi khẽ nghiêng người, cười quyến rũ đặt ngón tay vào lòng bàn tay ông ta rồi lùi lại sau vài bước, cả cơ thể uyển chuyển như bông hoa đung đưa. Ánh mắt của ông ta hoàn toàn dừng lại trên cơ thể nở nang sau lớp áo dài của tôi, thốt lên một câu: “Sự quyến rũ của cô không hề bị phai mờ.”

Tôi nhịn cười: “Câu này không phải là dành cho mấy người đẹp hết thời rồi sao? Anh Kiều chắc đã quên mất tôi mới chỉ hai mươi hai tuổi.”

Ông ta buông lỏng đôi tay đang giữ chặt tôi, sờ lên khuôn mặt trắng trẻo, có chút trầm ngâm mà nói: “Tôi luôn thấy thật kỳ lạ, sao lại có một cô gái trẻ trung, đạo hạnh tu luyện cao như cô chứ. Đến tôi cũng bị cô làm cho mê hoặc.”

Tôi ngẩng đầu, cọ chóp mũi vào cằm ông ta: “Anh Kiều nhận nuôi tôi đi, để tôi khỏi đi gây hoạ khắp nơi.”

Ông ta ừm một tiếng: “Đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi, không cần vội, để cô vui chơi thoải mái một thời gian nữa đã.”

“Anh định làm như thế nào?”

Ánh mắt ông ta đảo xuống dưới, dừng lại ở cúc áo đang bị mở ra, phần ngực trắng nõn nã lấp ló sau lớp áo dài khiến đôi mắt không thể rời đi.

Ông ta hỏi tôi như vậy là sao.

Tôi nói là tôi cố ý, làm như vậy mới quyến rũ.

Ánh mắt của ông ta bỗng trở nên lạnh lùng, ngón tay linh hoạt đưa ra đóng cúc lại: “Muốn biết làm thế nào để bao nuôi cô không. Cũng giống như lần trước, đè cô ra sofa rồi làm đến khi cô phải xin tha.”

Tôi giả vờ co người lại, dùng khe ngực đè lên ngón tay của ông ta. Kiều Dĩ Thương mắng một câu lẳng lơ, tôi lại vùi mặt vào cổ áo ông ta, ngửi mùi hương mát rượi rồi cười thật lâu.

Chúng tôi đi tới khách sạn Đường Lạng muộn hơn lúc bắt đầu bữa tiệc hai mươi phút. Tiệc sinh nhật con gái của Kiều Dĩ Thương không một ai dám trễ giờ, nên chúng tôi là người tới muộn nhất.

Vừa bước vào sảnh chính buổi tiệc tôi đã bị ánh mắt của mọi người làm cho chấn động, không ngờ Kiều Dĩ Thương lại tổ chức long trọng như vậy. Tôi vốn nghĩ dù gì cũng nên đợi đến lễ trăm ngày, dù sao cũng chỉ là con gái cả chứ không phải con trai cả gì, thực ra không đáng phải làm như vậy.

Tôi hỏi ông ta như này có phải quá long trọng rồi không.

Ông ta lại nói, con gái của chúng tôi đáng được tổ chức long trọng như vậy.

Nhìn thấy khắp nơi đều là người, ai nấy đều vô cùng vui vẻ, giống như đây là niềm hạnh phúc của chính họ.

Trong lúc mời rượu lẫn nhau họ vẫn hướng mắt về phía cửa, nhìn thấy tôi khoác tay Kiều Dĩ Thương xuất hiện liền nô nức vỗ tay và reo hò, tiếng chúc phúc ở khắp căn phòng truyền tới.

Tôi gần như trả lời không hết được tất cả, chỉ đành không ngừng cười đáp lễ với mọi người. Một số gã đàn ông quen biết xã giao còn khen tôi sau khi sinh con gái xong lại càng đẹp hơn trước.

Một người đàn ông mặc âu phục cùng phu nhân đi bên cạnh bước tới, đằng sau còn có người phục vụ. Người phục vụ bưng theo một khay toàn là những loại rượu có màu sắc khác nhau, Kiều Dĩ Thương chọn cho tôi một ly rượu vang nhẹ còn mình thì cầm ly sâm banh.

“Chúc mừng ông Kiều và bà Chu sinh được thiên kim, hôm nay chúng tôi không đưa con gái tới thật là đáng tiếc. Một đôi trai tài gái sắc như hai vị không biết sẽ sinh ra cô con gái xinh đẹp như nào, chúng tôi đều vô cùng tò mò.”

Vị phu nhân kia nói xong không khí bỗng trở nên gượng gạo. Người đàn ông bên cạnh cứng đờ, trừng mắt nhìn bà ta. Bà ta không hề biết mình đã nói sai điều gì, vô cùng bối rối.

Kiều Dĩ Thương trở nên lạnh lùng, lời nói cũng lạnh tanh: “Bà Chu là ai?”

Vị phu nhân kia bất giác nhìn tôi, đồng thời ý thức được bản thân đã sai liền vỗ đầu mình tự trách: “tôi nhớ nhầm rồi, là cô Hà.”

Chồng bà ta cũng vội vàng hoà giải: “Đều là chuyện cũ rồi, nhất thời chưa sửa được thói quen. Mong anh Kiều đừng để bụng bà xã tôi.”

Kiều Dĩ Thương không động đậy, ông ta không hề để ý đến quá khứ trước đây của tôi, nhưng với cái danh phận bà Chu lại như cái gai trong mắt ông ta, mỗi khi ai nhắc tới nó ông ta đều muốn đâm chết đối phương. Bởi lẽ ông ta hiểu rõ vị trí của Chu Dung Thành trong lòng mình, ông ta muốn chinh phục tôi, nhưng không thể thay thế được Chu Dung Thành.



Vị phu nhân kia cầm ly rượu né đi chỗ khác, chỉ để lại người chồng một mình, ông ta cười khan hai tiếng rồi hỏi Kiều Dĩ Thương: “Anh Kiều đã đặt tên cho con gái chưa? Tôi có quen biết một vị đại sư rất có uy tín, chỉ cần ông ấy đặt tên cho thì sau sẽ không thiếu vinh hoa phú quý. Nhưng mà ông ấy không phải ai cũng nhận, gia đình quý tộc như nhà họ Vũ bỏ ra ba tỷ để xin tên cho con út mà ông ấy cũng không chịu, nói rằng con út nhà họ không có tướng long phụng, đặt cho cái tên hay chỉ làm giảm phúc phần của nó, sẽ khiến nó chết sớm. Con gái của anh Kiều có tướng long phụng như vậy, hay để tôi giúp anh mời thầy đến.”

Kiều Dĩ Thương nói bà xã anh đã nghĩ xong tên rồi.

Người đàn ông kia không rõ bã xã mà Kiều Dĩ Thương nói là Thường Cẩm Hoa hay là tôi, ngập ngừng không dám tiếp lời. Chỉ đến khi tôi nâng ly ra hiệu ông ta mới hiểu ra, bèn nói: “Cô Hà yêu con gái như vậy, xem ra tấm lòng của tôi vẫn chậm một bước rồi.”

“Con bé nhỏ tuổi phúc mỏng, không nhận được phúc phần to lớn đến vậy của các chú các bác.”

Gọi ông ta là chú bác đã là rất coi trọng rồi, nghe thấy lời nịnh nọt vậy liền hạ thấp ly rượu mời tôi, cảm giác miệng ly chỉ chạm tới đế ly của tôi vậy.

Tôi không uống ly rượu này, cùng lắm chỉ nhấp môi một cái tượng trưng.

Ngày càng có nhiều khách khứa tới chúc mừng, tôi không thể ứng phó hết tất cả mọi người người được, đưa mắt nhìn về cái bàn ăn ở phía xa, tôi tiến đến gần Kiều Dĩ Thương nhỏ giọng nói với ông ta muốn đi nghỉ ngơi một chút.

Lách ra được khỏi đám đông mà không gây ra tiếng động nào, tôi bình tĩnh tiếp cận tới chỗ của các bà lớn giàu có, đứng ở một chỗ cách đó không xa cũng không gần, chỉ vừa đủ để có thể nghe ngóng nhưng không bị phát hiện.

Bà Tiết đứng ở chính giữa nhóm người, người phụ nữ trước mặt bà hỏi: “Không phải là cô ta nhờ người mang thai hộ đấy chứ? Sao mà một chút thay đổi cũng không có, mới sinh được vài hôm mà đã mặc cái váy mỏng tang đấy rồi.”

Bà Tiết cười lạnh: “Đừng quên là cô ta có thể bị sinh non, đời sống cá nhân của cô ta trước đây loạn như thế, ai mà biết là còn có thai được không. Có thai rồi có sinh được không, nói không chừng đúng là từ bụng của người khác đẻ ra rồi đưa cô ta nuôi dưỡng.”

“Ông Kiều đang toan tính gì vậy chứ? Định cho cô ta chút thể diện sao?”

Bà Tiết trong lời nói toàn là sự khinh miệt: “Cô ta cần sao. Khắc chết người đàn ông của mình rồi thừa kế khối tài sản lớn như vậy, muốn cái gì mà chẳng được, nói gì là một đứa con.”

Lời còn chưa dứt tôi đã đứng ở đằng sau, giống như con ma không có chút cảm xúc nhìn bóng lưng của bà ta.

Các bà lớn còn lại nhìn thấy tôi sắc mặt liền thay đổi, bà Tiết thấy vậy liền hỏi bọn họ sao không nói nữa.

Cô gái đứng trước mặt bà ta kinh hãi chỉ về phía tôi, bà Tiết quay người lại nhìn thấy tôi cũng kinh ngạc: “Cô Hà… không phải cô đang cùng ông Kiều tiếp khách hay sao?”

Tôi cười nhưng bên trong không cười nổi, đáp: “Đúng vậy, anh ấy tiếp đãi khách nam, còn tôi phụ trách giúp các vị phu nhân ăn uống ngon miệng và chơi vui vẻ...”

Tôi dừng lại rồi nói tiếp: “...Hát hò nữa.”

Bà ta hỏi tôi hát gì.

“Hát hí khúc. Đã lâu lắm rồi không được thấy bà diễn hí nữa.”

Bà ta cảm thấy khó xử, ậm ừ trong họng. Tôi tiến lên phía trước vài bước, phá vỡ vòng tròn đang vây xung quanh: “Lúc tôi mang thai năm- sáu tháng còn gặp bà Tiết, bà cũng nhìn thấy bụng của tôi rồi. Chỉ trách tôi vẫn còn trẻ như vậy, hồi phục nhanh chóng, lại không để tâm đến cái tập tục ở cữ kia. Nhưng mà nếu bà Tiết muốn học theo cũng không được đâu, tuổi này của bà thì ở cữ cũng phải nửa năm mới được, xương cốt không thể hồi phục nhanh vậy.”

Lời này của tôi khiến các bà lớn bên cạnh phải phì cười, bà Tiết bị bẽ mặt lại ngẩng đầu chất vấn tôi: “Cô Hà này, không phải chỉ là bàn luận vài câu sau lưng cô thôi sao. Cũng không phải có mình tôi nói vậy, mà tất cả mọi người đều nhận thấy điều đấy, tại sao lại chỉ nhằm vào tôi, chuyện đã qua lâu rồi còn không buông bỏ được.”

Tôi cố tình giả vờ kinh ngạc nhướn mày: “Bà Tiết là đang nói đến chuyện gì mà sao tôi không hề nhớ đến vậy. Còn ở sau lưng tôi bàn luận mà, bà như vậy khác nào không đánh mà đã tự khai.”

Bà ta bị tôi làm cho tức đến mặt tái mét, tôi ung dung đắc ý cười: “Bà Tiết à, trông mặt bà hung dữ như chó sói vậy, còn chưa đến năm mươi tuổi, sao lại bỏ bê với bản thân mình thế? Có nhiều thời gian rảnh như vậy thì nên dưỡng da, đắp nhiều mặt nạ. Bớt ở sau lưng người khác nói linh tinh và gây chuyện đi, nếu có thêm một tầng nếp nhăn nữa thì sẽ khó coi lắm.”

Trong tiếng cười cợt của mọi người tôi quay lưng rời đi, bà Tiết không kìm được cơn giận mà hướng về bóng lưng tôi lớn tiếng mắng: “Ra vẻ cái gì chứ! Chỉ là sinh một đứa nha đầu thôi, thật vô dụng.”

Bà Ngô đứng ở bên cạnh to son màu đỏ cam bĩu môi: “Trưởng nam và trưởng nữ chỉ khác một chữ nhưng lại cách nhau một trời một vực, vận khí của cô ta tốt như vậy mà có lẽ giờ bị thời gian lãng quên rồi. Con gái của gia đình bình thường đều giống như nhau, quyền lực và sự giàu có chỉ hưởng được một phần, sinh con gái thà rằng không sinh, chỉ khiến người ta thêm buồn phiền.”

Cô gái tóc ngắn ngồi một mình trên sofa thưởng rượu từ đầu đến giờ, nhìn về hướng tôi rời đi rồi mới đảo mắt một vòng, lạnh lùng lên tiếng: “Đấy chỉ là điều các vị nghĩ mà thôi, ông Kiều vô cùng trân quý đứa con gái này, tổ chức tiệc ba ngày liên tiếp, có ngày nào là không tốn đến mấy tỷ chứ. Điều đó là để ra oai cho con gái ông ta chứ sao, để cho các vị không đàm tiếu sau lưng được nữa. Ông ta thừa nhận cô con gái này thì sẽ không để người khác dễ dàng chỉ trỏ vào. Viên kim cương xanh trị giá chín trăm tỷ đó đâu phải những người đàn ông của chúng ta có thể nói là có được nó đâu. Hà Linh San không những không bị thất sủng mà còn được làm vợ chính thức. Mấy tháng nay đều là bà Kiều luôn chạy theo Kiều Dĩ Thương, e là sau này còn không có phần của bà ấy, trừ phi bà ấy có thể sinh con trai. Nhưng các vị xem Hà Linh San có thể đứng đây thì bà ấy còn có cơ hội không.”

Bọn họ lặng ngắt như tờ rất lâu, ai cũng run lên như mấy con gà mái, thấy tôi không bị thất thế liền cảm thấy hối hận: “Thật không ngờ được là Hà Linh San lại phúc quý nhờ con như vậy, vẫn nghĩ rằng cô ta không sinh được con trai thì sẽ gặp hoạ, hoá ra chỉ cần cô ta sinh là Kiều Dĩ Thương đều yêu quý. Dù cô ta có sinh ra con hổ con lợn gì thì cũng vẫn như vậy.”



“Nhưng mà chuyện sinh con Hà Linh San vẫn chưa học qua nhiều. Hồi trước tôi và một cô gái mang thai cùng lúc, cô gái ấy sinh ra con gái còn tôi là sinh con trai, vậy là chồng tôi cưới tôi về. Chúng ta là dựa vào con trai mới có được phú quý, còn con gái nhà người ta là nhờ vào sự sủng ái của người mẹ mới có được địa vị. Thế thì phúc quý nhờ con chỗ nào chứ, là phúc quý nhờ mẹ mới đúng. Thử là người khác sinh xem, ông Kiều có khi còn không thèm nhìn lấy một cái.”

“Bà Kiều tới rồi. Trời ạ, không ngờ bà ấy cũng tới đây.”

Tôi nghe thấy giọng phụ nữ thốt lên kinh ngạc gần đó, lập tức đứng lại quay đầu nhìn, Thường Cẩm Hoa từ bên ngoài cánh cửa bước vào, hai tên vệ sĩ bị cô ta ra lệnh đứng yên chờ bên ngoài.

Thường Cẩm Hoa ăn mặc vô cùng tao nhã, không hề giống như tới đây để giành sự chú ý. Nụ cười cũng vô cùng hiền hoà, không hề có chút dữ dằn, còn chủ động chào hỏi hai vị khách bên cạnh. Mấy vị khách đó nhất thời không kịp phản ứng mà quên cả trả lời cô ta, Thường Cẩm Hoa cũng không hề để bụng, điềm tĩnh tiến về phía tôi.

Người phục vụ khẽ gật đầu đưa tôi hai ly rượu để tiếp đón, cô ta cười tươi đưa cả hay cánh tay ra như muốn ôm lấy tôi.

Rất nhiều người đang nhìn về phía này, tôi cũng không thể từ chối.

Tôi bỗng hiểu ra mục đích của cô ta là gì, chính là muốn biểu thị uy phong của vợ cả, có ý muốn tiếp nhận tôi, nhưng tôi lại không hề muốn hợp tác, chỉ là sự dối trá.

Tôi cũng ung dung ôm lấy cô ta, ghé vào tai nói thầm: “Ở đâu cũng diễn thế không thấy mệt sao.”

“Đời người như một vở kịch, không diễn chính là thoải mái nhất. Nhưng như vậy sẽ chẳng giữ được gì, chẳng có được gì.”

Tôi và cô ta cùng buông đối phương ra, nhìn thấy hai bên đều tươi tắn như hoa đào, cười đến nhập tâm. Cô ta quan sát xung quanh rồi nói: “Tiểu bảo bối của cô không có ở đây sao?”

Tôi nói với cô ta rằng tiểu Kiều được bảo mẫu chăm sóc ở nhà, nếu cô Thường nhớ con bé thì có thể cùng nhau về thăm.

Thường Cẩm Hoa giả bộ kinh ngạc hỏi tôi có thể sao, sẽ không làm phiền con bé nghỉ ngơi chứ.

“Phiền thì không phiền, cô Thường cũng không phải là người tự tiện gì.”

Chúng tôi nói chuyện từ đầu đến cuối vô cùng cẩn thận duy trì thiện ý và sự nhiệt tình, nhưng sát khí trong ánh mắt không ngừng tuôn ra, ai cũng không chịu nhường.

“Hình như cô Hà có ý kiến gì với tôi, cảm thấy tôi không phải thật lòng chúc phúc. Tôi không tới bệnh viện thăm cô là sợ làm phiền cô nghỉ ngơi, không thể hồi phục sức khỏe nhanh chóng. Nhưng mà nhìn cô hôm nay có thể tiếp đãi nhiều người như vậy tôi mới dám lộ diện. Tôi đối với cô Hà là vô cùng nhường nhịn và đối đãi cẩn thận, như vậy mà lại bị hiểu lầm, tôi thật sự rất đau lòng.”

Giọng của cô ta rất lớn, những người xung quanh nghe được không ít chuyện hay, mọi người đều nghĩ: “Chắc là Kiều Dĩ Thương quá là có sức hút, người phụ nữ thành đạt như vậy mà cũng phải nghe theo. Tiểu tam sinh con gái mà vợ cả lại tới chúc mừng, nhìn bà Kiều hình như có vẻ rất vui.”

“Đổi lại là cô thì cô có vui được không? Chứ không phải là đang làm bộ làm tịch à, dùng uy thế để áp tiểu tam xuống, như vậy mới là người vợ thông minh. Kiều Dĩ Thương thật là có con mắt nhìn người, hai người phụ nữ khó đối phó nhất trên đời đều bị ông ta chinh phục rồi.”

Tôi lùi lại vài bước né tránh, cô ta cũng đi theo cùng. Tới một nơi xác định không có ai nghe thấy tôi mới lên tiếng: “Thành ý tôi cũng đã nhận, vở kịch cũng nên hạ màn rồi, càng để lâu càng dễ lòi đuôi. Cô Thường nên quay về đi, Tiểu Kiều còn bé chưa thể gặp người lạ, đợi khi nào Kiều Dĩ Thương cho phép đến gặp con bé thì cô hãy quay lại. Chuyện này tôi không được quyết định, vì dù sao nó cũng mang họ Kiều.”

Thường Cẩm Hoa đã uống hết ly rượu trong tay, giơ chiếc ly soi dưới ánh đèn thạch anh, bên trong không còn một giọt rượu nhưng cô ta lại nhìn vô cùng say sưa, tôi hỏi cô ta còn muốn uống tiếp không.

Cô ta nói không phải tôi muốn đuổi cô ta đi sớm để không phải tranh giành tâm điểm sao, lại còn muốn giữ lại uống thêm một ly.

Tôi bật cười nói: “Cô Thường hình như quá tự tin rồi, tôi đúng là muốn cô sớm rời đi vì không muốn cô làm xáo trộn buổi lễ sinh thần của con tôi. Dù sao thì tôi cũng hiểu rất rõ người phụ nữ như cô không hề có ý tốt. Thậm chí là muốn nổi bật nhất đêm nay thì vẻ đẹp, vóc dáng và cả thủ đoạn của cô cũng hơn hẳn tôi rồi, còn muốn tranh giành gì đây?”

Cô ta không nóng không giận, nhận lấy hết lời nhục mạ của tôi.

“Tôi dùng mạng để giành, tôi có một người cha dù như nào cũng luôn lo cho tôi, đó chính là điểm tôi hơn cô.”

Cô ta không nói lời nào, đặt chiếc ly xuống bàn: “Nghe anh Kiều nói, Tiểu Kiều rất đáng yêu, sau này chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp. Nếu như con bé có thể thuận lợi lớn lên thì có khi còn quyến rũ và mê hoặc hơn cô nhiều. Nhưng tiếc là con bé không thể rồi.”

Nụ cười trên mặt tôi lập tức thu lại, biểu cảm mang hàm ý của cô ta khiến tôi như rơi xuống hố băng, lạnh run cả người. Tôi hỏi cô ta như vậy là có ý gì.

Cô ta tiến lại gần vòng tay lên vai tôi, ghé vào tai rồi nói từng chữ: “Quay về xem là sẽ biết ngay.”