Sắc Dụ

Chương 183: Ông ta ra tay rồi



Chu Dung Thành lặng lẽ nhìn Kiều Dĩ Thương không nói gì, nhiệt độ bên trong cơ thể lạnh đến mức rùng mình, tôi cơ hồ không dám nhìn mặt ông ta.

Các khách mời nữ đang tụ tập trên boong tàu được nữ phục vụ dẫn vào khoang, dưới ánh đèn pha lê chói lọi, người mẫu ngoại quốc nóng bỏng dựa vào cửa gãi đầu chuẩn bị tư thế dương đôi mắt quyến rũ, chiếc váy ngắn cũn cỡn không che được đôi chân thon thả trắng nõn, giao quấn đủ kiểu tư thế mê người, miên man bất định đầy nhiệt huyết sôi trào.

Một số người vốn định ở lại bàn chuyện làm ăn liền không nhịn không được bị cám dỗ tiến vào khoang thuyền, thậm chí phớt lờ sự ngăn cản của đối tác, họ đối với cô gái gợi cảm tóc vàng động tay động chân, trong khoang thuyền truyền đến liên tiếp những tiếng cười đùa và rên rỉ, nghe thấy liền nổi da gà, trên bờ rất nhanh liền thưa thớt người.

Áo sơ mi trắng của Kiều Dĩ Thương dính sát vào da ông ta, lộ ra bóng dáng cao gầy. Dưới ánh trăng, thân thể ướt át đặc biệt hiện lên vô cùng sinh động. Ông ta nhìn chằm chằm vào đèn neon treo trên khoang thuyền, có chút đăm chiêu nói: “Chu, có hay không cảm thấy tôi nhiều chuyện xen vào chuyện của người khác.”

Đem tất cả sự quyến rũ và phong độ của mình đều đặt vào nụ cười ý vị thâm sâu của Chu Dung Thành: “Trong lúc nguy cấp, ai cứu cũng là như nhau, tôi ở lầu ba cùng người khác xã giao, đến muộn một bước, tôi rất cảm kích anh Thương không màng tới hiềm khích trước đây.”

“Ổ? Tôi và Chu Dung Thành có hiềm khích với nhau sao? Tại sao tôi không nhớ gì.” Chu Dung Thành và Kiều Dĩ Thương bốn mắt nhìn nhau, hai người trầm mặt hồi lâu, cùng lúc phát ra tiếng cười: “Đương nhiên không có, chúng tôi chưa nói tới bạn bè, nhưng cũng tuyệt đối không phải kẻ thù.”

“Bạn bè cũng không phải là không có khả năng.” Kiều Dĩ Thương nhìn ngược lại ánh trăng, nhíu đôi mày đẹp nói: “Tôi lúc nào cũng có thể, nhưng phải xem tổng giám đốc Chu có hay không nể mặt tôi.” Chu Dung Thành cười mà không trả lời, Thường Cẩm Lệ cởi xuống chiếc khăn quàng cổ bằng lụa của mình ra lau những giọt nước trên mặt Kiều Dĩ Thương, khăn mà người phục vụ đưa cho cô ta vốn không dùng đến, tựa hồ có chút bất mãn, nhưng e ngại thấy chúng tôi ở đây không tốt để phát tiết, vì vậy cô ta mím môi và giữ im lặng.

Kiều Dĩ Thương đón nhận lấy khăn lau ngực cùng ống tay áo đang chảy nước của mình, Thường Cẩm Lệ liếc mắt nhìn người phục vụ đang đứng im tại chỗ: “Không biết đi lấy quần áo sạch sẽ đến đây sao, phục vụ khách thế nào vậy, chút năng lực này cũng không có.”

Người phục vụ như ở trong mộng mới tỉnh dậy, quay người chạy vào khoang thuyền, người phục vụ lấy quần áo cho tôi đã trở lại, trên tay ông ta cầm một bộ váy màu xanh lam lụa mỏng, qua đầu gối, giống như là mới tinh, rất thích hợp với bữa tiệc này, lại không quá bắt mắt.

Quản lý sờ vào thấy ưng ý liền đích thân đem tới trước mặt tôi, kêu tôi vào trong khoang thuyền thử xem coi có vừa người hay không. Người phục vụ lấy quần áo cho Kiều Dĩ Thương cũng cầm đến một bộ vest màu xanh lam, cùng tôi bộ quần áo hợp một cách đáng ngạc nhiên, Thường Cẩm Lệ sau khi nhìn thấy biểu cảm càng thêm bí bách, cô ta trực tiếp khó chịu đẩy nó ra, giọng điệu rất không kiên nhẫn: “Đổi bộ khác, anh Thương không thích màu sắc này.”

Người phục vụ nhìn phản ứng của Kiều Dĩ Thương, ông ta cũng biết rõ tối nay cứu tôi khiến Thường Cẩm Lệ rất không thoải mái, dương mắt nhìn ông ta liều sống liều chết cứu vợ của người khác, đem bản thân vợ yêu mới cưới đặt ở đâu, nếu như là nữ khách mời khác thì cũng không sao, nhưng cứ là người không rõ ràng với ông ta, ở trong mắt người khác lại là một trận đào hoa.

Kiều Dĩ Thương thờ ơ, người phục vụ lập tức hiểu ra liền vội vàng đổi một bộ màu xám bạc, chỉ là không có hoàn toàn mới bằng bộ vừa nãy. Tôi và Kiều Dĩ Thương lịch sự nói cảm ơn, ông ta hướng tôi gật đầu nói một tiếng không có gì. Chu Dung Thành ôm eo tôi đi về phía khoang thuyền, khi tôi rơi boong tàu và bước đi, tôi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tôi hỏi người quản lý đang ở phía sau: “Toàn bộ người phụ vụ của anh đều ở đây sao.”

Quản lý nghiêng người, đại khái có khoảng mười mấy người đang tập trung tại một chỗ, tôi cẩn thận liếc qua khuôn mặt của bọn họ, chỉ thiếu một người phục vụ đã chỉ đường cho tôi vào phòng vệ sinh. Tôi đoán không sai, sự việc quả nhiên không đơn giản, đối phương có chuẩn bị mà đến, hơn nữa người đến cũng không hiền lành gì.

Quản lý chỉ chỉ nói: “Lầu hai đều ở đây, lầu một hai ba là thuộc ba người quản lý khác, người phục vụ không qua tàu khi khách cho phép.”

Quy tắc là chết, người là sống, có tiền thì có thể sai khiến, thật muốn đạp người đã cho người phục vụ mười mấy vạn để đẩy tôi xuống biển kia, ai mà không nguyện ý làm cơ chứ. Chu Dung Thành thấy vẻ mặt tôi không đúng lắm, nhẹ giọng hỏi tôi làm sao vậy, có phải là có ẩn tình gì không.

Người dồn tôi vào chỗ chết không thể tha, nhưng dựa vào mức độ quan tâm của ông ta đối với tôi, sự việc náo lớn như vậy, ông ta chắc sẽ lật tung trời đất lên, một khi hung thủ được tìm thấy chỉ sợ khó tránh khỏi cái chết, Chu Dung Thành là cục trưởng, hơn nữa là quan viên chịu chú mục nhất, không thể vì để báo thù cho tôi mà tùy tiện giết người, là nhược điểm để bị bắt lại.

Tôi cân nhắc nhiều lần cái gì đều không nói, chỉ nói một chiếc kẹp tóc trân châu bị mất không nhìn rõ mặt người đã lấy nó đi, nhìn bóng lưng thấy giống người phục vụ, mơ hồ bỏ qua vấn đề này.

Chu Dung Thành đưa tôi đến hàng ghế đầu trong khoang thuyền, một số doanh nhân và các cặp vợ chồng từ nơi khác đến khi biết tin tức, hỏi han ân cần thân thể của tôi, tôi vội vàng thay y phục và bước ra từ sau tấm rèm, cười nói không có việc gì đáng ngại, trượt chân rơi xuống biển thôi, đã khiến mọi người lo lắng rồi.



“May mà nhờ có anh Thương và Chu bơi giỏi, chúng tôi từng tuổi này cũng là có lòng nhưng bất lực, đứng trên bờ mở to mắt nhìn đầy lo lắng, có điều bà Chu thực sự là phúc lớn mạng lớn nha, chẳng trách sau khi cưới được vợ yêu, sự nghiệp của Chu Dung Thành càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.”

Tổng giám đốc Mạc cầm đầu đem bà chủ của đẩy ra: “Chúng tôi để phụ nữ ở lại đây chăm sóc bà Chu, người tay chân vụng về như chúng ta không bằng tránh ra chỗ khác để các bà chủ nữa yên tĩnh, đỡ phải xem không vừa mắt liền bị mắng.”

Bọn họ cười ha ha, tổng giám đốc mời Chu Dung Thành đến một nơi khác để bàn chuyện làm ăn, ông ta có chút không yên tâm về tôi, hỏi tôi có căng thẳng không, ông ta ở lại đây cùng tôi.

Tôi đẩy ông ta rời đi, ông ta không hề nhúc nhích vẫn đứng nguyên tại chỗ: “Xã giao quan trọng, em đã ấm trở lại rồi, cũng không cảm thấy chỗ nào không thoải mái nữa và còn muốn cùng các bà chủ khác đánh bài thắng chút tiền, hôm nay là ngày may mắn nhất của em.”

Chu Dung Thành hôn lên trán tôi: “Xã giao hôm khác cũng được, anh vẫn là ở lại cùng em đi.” Tôi bình tĩnh làm bộ mặt hù dọa ông ta: “Nếu như anh không đi, em sẽ nhảy xuống đó.” Chu Dung Thành giật mình, ông ta buồn cười nói bà Chu lá gan cũng lớn nhỉ còn muốn xuống dưới bơi nữa sao.

Ông ta bị sự cứng đầu của tôi làm cho bất lực, cuối cùng đắp chăn cho tôi rồi đưa tiền cho mấy bà chủ kia nói chăm sóc tốt tôi, sau đó mới cùng mấy người doanh nhân cùng nhau rời đi.

Những bà chủ này ngoài trừ bà Mạc ra tôi đều không biết họ tên của họ, chắc là không phải là người chỗ đặc khu này, đều là từ thành phố khác đến đây, liền vội vàng ân cần hỏi han tôi, không ngừng hỏi tôi cần thứ gì không, cho đến khi tôi nói cái gì cũng không cần thì mới tìm vị trí ngồi xuống.

“Lúc nãy thực sự là rất dọa người đó, cô không biết đâu, tôi ở một bên nhìn mà tim muốn rớt ra ngoài luôn.” Người lên tiếng là một bà chủ nói tiếng Hải Long, giọng nói nhẹ nhàng rất hay, bà tóc ngắn bên cạnh nói: “Biết được người rơi xuống nước là bà Chu thiếu chút nữa ngồi trên mặt đất, thật sự cho rằng không cứu về được nữa.”

Từ đầu đến cuối bà Mạc đều giữ im lặng không cùng bọn họ nói chuyện, bà ta một hồi sau mới hỏi: “Bà Chu, cô đắc tội với người nào rồi sao.”

Lời nói không khỏi kinh ngạc không dứt, tất cả bà chủ đều nghi hoặc nhìn về phía tôi, la hét nói lẽ nào bà Chu không phải bị trượt chân mà là bị người khác đẩy xuống dưới? Tôi lướt qua khuôn mặt thù địch và phẫn uất của Thường Cẩm Lệ, trầm mặc một lúc rồi nói tôi cũng không biết.

“Bà có quyền có thế chính là đắc tội người khác rồi, người khác nhìn không thuận mắt, cảm thấy bà cướp đi sự nổi bật của họ, nên không từ thủ đoạn cho cô chút bài học, làm hại đến mạng người, nhưng lại không tìm thấy chứng cớ, tổng giám đốc Chu cũng không để như thế, nhẹ thì giáo huấn một chút đối phương sẽ không chịu thiệt.”

Bà Mạc đúng là thông minh, nhìn sự việc nói trúng tim đen, so với những bà khác gào to nói mình có trí tuệ tốt hơn nhiều, tôi mỉm cười: “Nếu nói như vậy, sợ là thành ngàn cũng có vài trăm rồi.”

“Đâu phải ai cũng có can đảm gây nên sự sóng gió, hậu đài mạnh, gia thế tốt, còn phải có sự thông minh biến nguy thành an này cùng cô có qua lại cực lớn, nếu loại trừ được điều này, trong lòng bà Chu cũng không khó để đoán người đó là ai rồi.”

Tôi ngước mắt lên nhìn bà ta, bà Mạc cười đến ý vị sâu xa, mấy bà bà chủ khác còn lại ủ rũ: “Sẽ không phải là cô người mẫu ở đây đã nhìn trúng cục trưởng đó chứ? Mấy cô gái ngoại quốc đó rất nóng bỏng, chuyện gì cũng có thể làm.” Bà tóc ngắn hừ một tiếng: “Ở ngay trước mặt tôi dám cám dỗ chồng tôi, hận không thể ra tay nắm lấy tóc của cô ta, thực sự không biết xấu hổ! Bọn họ cũng không nghĩ xem người khác là kẻ ngốc sao, có thể lấy tiền ra để chơi đùa, ai muốn cùng cô ta nói yêu đương danh phận gì chứ, không cảm thấy bản thân rất ghê tởm sao.”

Lúc này, một người phục vụ đột nhiên ở bên ngoài rèm hét lên bà Chu có đó không, đưa bà chút đồ. Tôi kêu anh ta vào đi, anh ta bưng một ấm trà và một bếp than đặt lên bàn trước mặt tôi, đem dây than đốt lên, hương trà lập tức tỏa ra, sương mù lượn lờ.

Bà Mạc dùng tay đem hương thơm quạt về phía mũi, hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Trà ngon, trên du thuyền không chỉ có rượu mà còn Lư Sơn mây mù. Ước chừng là cục trưởng Chu sợ bà chủ bị cảm lạnh, cho nên chuẩn bị cho cô trà nóng giảm lạnh.”

Bà tóc ngắn vỗ tay cảm thán: “Chu, ngài ấy cùng vợ thực sự tình cảm rất bền chắc, người đang ở nơi khác, mà tim vẫn còn ở đây, khiến vợ chồng chúng tôi kết hôn bao nhiêu năm nay cũng rất ngưỡng mộ đó.”

“Đây là anh Thương căn dặn, bà Kiều vì anh Thương đã chuẩn bị rượu trắng nóng để khư hàn, anh Thương bảo tôi pha một ấm trà nóng đưa tới cho bà Chu.”



Người phục vụ vừa giải thích, trong khoang thuyền lập tức im lặng, sắc mặt của các bà chủ đặc biệt đặc sắc và vi diệu, họ quên không khép miệng lại, người phục vụ cúi người lui ra ngoài, bà nói tiếng Hải Long cảm thấy ngượng ngùng, cười hòa giải nói anh Thương cũng là quân tử, làm người tốt đến cùng, chúng tôi cũng nhờ phúc của bà Chu mới có thể thưởng thức được trà ngon nha.

Nước trà rất nhanh đã sôi, làn sương trắng xông thẳng vào đầu thuyền, tiếng ùng ục vang lên trong khoang thuyền yên tĩnh, cũng không biết tại sai ai cũng không đụng vào, tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt đầy thâm sâu, tôi dùng giấy thiếc dập tắt lửa, đổ trà ra thành bốn ly, mỗi người một ly. Bọn họ không hiểu trà đạo, uống chỉ cảm thấy đắng, nhíu mày rồi bỏ xuống, tôi nếm thử mới biết nước trà nấu qua lửa và mất đi vị ngọt rồi, tôi có chút cảm thán nhìn mặt nước đang lắc lư: “Lửa không khống chế được làm nước quá sôi khiến mất đi hương vị của trà.

Quan trường, thương trường, danh lợi ở thời đại hòa bình chính là cái gọi là chiến trường, chỉ là sẽ không khống chế nhiều người như vậy, nhưng người lừa gạt tôi ắt không thể tha, chúng ta ngồi ở đây trò chuyện vui vẻ, có lẽ lần sau gặp lại chính là chồng chúng ta sẽ chém giết lẫn nhau.”

Bà tóc ngắn khó khăn nuốt xuống nước đắng vào trong miệng: “Người khác tôi không dám bảo đảm, tổng giám đốc Chu nhất định là không ai dám trêu chọc vào, người chúng tôi cũng không ngốc, cho nên chúng tôi và bà Chu quan hệ thân thiết là tuyệt đối khống có sự mưu mô.” Bà Mạc quơ quơ ngón tay nói rằng điều đó không chắc đâu.

Bà ta hướng về một khoang thuyền khác nỗ lực bĩu môi, tôi nhìn theo ánh mắt của bà ta, nhìn thấy khoang thuyền nơi Kiều Dĩ Thương và Thường Cẩm Lệ đang ở truyền tiếng ồn ào, một số khách tiến đến mời ông ta uống rượu, bị Thường Cẩm Lệ ngăn lại, không cho ông ta uống rượu mà để ông ta nghỉ ngơi, náo đến rất gay gắt.

Người bình thường sẽ cảm thấy vợ làm chủ rất mất mặt mũi, ắt phải cãi nhau một phen, nhưng Kiều Dĩ Thương dường như không có việc gì, ngồi trên ghế sa lông uống rượu một mình, khiến cho vợ ra mặt, cho đến khi không khí không thể hòa giải được nữa, mới đứng dậy bỏ qua đám đông rời đi, khách thấy vậy cũng đuổi theo.

Bà Mạc không kìm lòng nổi tán thưởng, một con người thực sự rất có phong độ: “Anh Thương mới là người có trí tuệ tuyệt vời, vừa không đắc tội đồng nghiệp, cùng vừa không bỏ mặt vợ mình, sự bình tĩnh trầm mặc ngăn lại sẽ không ở trước mặt mọi người uống rượu, thay đổi sắc mặt, tức giận, chỉ có những gia đình không nhập lưu mới làm chuyện như vậy.” Bà ta cười nói bà Chu có được là người chồng tốt, chính là người khí thế hiên ngang như vậy, có điều cô so với bà Kiều còn đúng mực hơn.

Tôi lại tự rót cho mình ly trà thứ hai: “Tôi hiểu tình yêu của thế gian và quy tắc, càng hiểu rõ người khó kiểm soát như thế nào, phú quý khó cỡ nào. Cùng phụ nữ lục đục nội bộ còn vội nhưng mà đến, không nên quản ông ta đi đâu, vị trí chính thất đang nằm trong tay mình, cái khác thì không quan trọng.”

“Có thể đánh bại những lời đàm tiếu, trải qua bao năm tháng thăng trầm, đây mới là cuộc hôn nhân tuyệt vời nhất.

“Bà Chu có được rồi. Nói những điều không nên nói, nếu như chồng tôi nghe thấy tôi và người khác đàm tiếu, ngày hôm sau liền đuổi tôi ra khỏi nhà rồi, đến gia sản cũng không chia, cho nên phải giữ bổn phận của mình như là bà Chu vậy, có ông chồng yêu cô hết thảy.”

Bà Mạc thay tôi giải vây, đỡ phải này đó mấy bà chủ đó đi ra ngoài nói lung tung, tin đồn của tôi ngay cả Chu Dung Thành đều không tính toán, người ngoài hà cớ gì tung tin chứ, bọn họ lập tức cười ra tiếng nói cũng đúng, bản thân bà Chu quá tốt, những đố kỵ đó cũng không cần để ý tới.

Tôi khẽ nói cảm ơn bà Mạc, bà ta cười hướng tôi gật đầu. Vừa mới qua mười giờ, quản lý đi vào khoang thuyền gọi tất cả các khách mời đi vào khoang hạng nhất xem múa hát, vũ nữ thoát y do cô gái ngoại quốc chuẩn bị. Khách rất tích cực đi tới, nữ khách mời thì cảm thấy mất hứng, kỳ quái nói những bữa tiệc như thế này sẽ không đến nữa, đây không phải là cám dỗ người khác làm loạn sao.

Múa thoát y đặc biệt là sự xuất thần nhất của các cô gái Nga, mà trên du thuyền tối nay là màn khiêu vũ của mười cô gái Nga, họ cực kỳ quyến rũ, mặc đồ chân không trong một chiếc áo lụa trắng, trần truồng và uốn éo, bất kể mọi người hét như thế nào chính là không chịu cởi nó ra, làm cho mọi người càng thèm ăn.

Tư thế khiêu vũ quyến vũ đang đẩy về phía cao trào, âm nhạc đột nhiên được bao phủ bởi một tiếng hét: “Không hay rồi, có người chết đuối dưới biển rồi!” Một người phục vụ hoảng hốt từ khoang thuyền chạy tới, boong tàu đột nhiên ồn ào lên, khách mời không thể tin nói lại có người rơi xuống biển rồi, còn chết nữa? Mạng người quan trọng, không ai lại chìm đắm trong tửu sắc và mỹ nhân nhảy múa, lần lượt ra khỏi khoang thuyền, dưới màn đêm thăng trầm và dày đặc, mấy người phục vụ ra sức từ đáy thuyền kéo ra một cái bịch tối đen như mực, người chết là một phục vụ. Bà chủ đứng ở đầu hàng sợ đến mức bịt miệng gèo thét, nhào vào lòng chồng mình khóc nức nở và run rẩy.

Người chết bị đưa lên boong tàu, tôi liếc mắt liền nhận ra ông ta chính là người chỉ đường cho tôi, vậy mà ông ta không có chạy trốn, còn ở lại trên chiếc du thuyền này. Có một bà hét lên chúng ta mau đi thôi, hôm nay du thuyền này có hay không còn chết thêm người. Khách bịt miệng người phụ nữ của mình là và lệnh cho cô ta không được nói những điều vô nghĩa.

Tôi không thể không nhìn Thường Cẩm Lệ, cô ta đứng bên cạnh Kiều Dĩ Thương, sắc mặt không thay đổi, chỉ là đáy mắt hiện lên một tia lạnh ý cùng ngỡ ngàng, tựa hồ đối với chuyện này trở tay không kịp, cô ta ngước mắt lên nhìn Kiều Dĩ Thương, ông ta vẫn luôn là vẻ mặt thờ ơ không liên quan đến ông ta, Thường Cẩm Lệ cũng không đoán được gì, trầm mặc nhíu mày.

“A, trên tay ông ta cầm cái gì này.” Bà tóc ngắn chỉ chỉ vào trong tay, người phục vụ lập tức mở ra, lấy ra một chiếc bông tai bằng ngọc bích rất lớn, bà tóc ngắn kêu lên hai tiếng: “Thật là ác độc, bà chủ nào đã ra tay, cho nhiều tiền quý giá như vậy, xem ra ông ta bạc mệnh, không tiêu nổi tiền tài này, trực tiếp chết một cách đột ngột.”

Sắc mặt Thường Cẩm Lệ cuối cùng không còn bình tĩnh nữa, cô ta vô thức né tránh ánh mắt không chịu đi nhìn chiếc bông tai đó, thậm chí còn chuẩn bị tư thế quay người rời đi, lúc này Kiều Dĩ Thương châm một điếu thuốc, bật lửa ấn xuống một bạo phát, một ngọn lửa mãnh liệt dâng lên, cơ hồ chạm vào mặt ông ta, phản chiếu khuôn mặt nghiêm nghị rất lạnh lùng của ông ta: “Cẩm Lệ.” Ông ta hét lên một tiếng, lộ ra tàn thuốc hút một ngụm lớn: “Đó là bông tai của em đúng không.”