Sắc Dụ

Chương 176: Sụp đổ



Khi mũi dao cách cổ họng Kiều Dĩ Thương chưa đầy nửa tấc, hai tay tôi run đến mức không thể cầm được, tôi nghe thấy tiếng thở mạnh và tiếng tim đập kịch liệt của tôi trong đêm khuya tĩnh lặng.

Chu Dung Thành thúc giục tôi như ma quỷ trong mộng, ông ấy bảo tôi đâm xuống, đâm thật hung ác tàn bạo, ông ấy hỏi tôi do dự điều gì, ông ấy đã tha cho tôi một lần, đừng ở sau lưng ông ấy phản bội ông ấy lần hai.

Tôi đã đi theo bên cạnh ông ấy, đã có cái nhìn thấu đáo đối với sự sống và cái chết, một phát bắn toi mạng thì làm gì còn đường sống, tôi rất rõ vị trí mà mũi dao nhắm vào lúc này, chỉ cần đâm xuống, chắc chắn máu tươi sẽ bắn ra, tuyệt đối không còn đường sống.

Từ nay Kiều Dĩ Thương sẽ không còn tồn tại nữa, ông ta sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này và biến mất trong cuộc đời tôi. Từ đó không còn phố lồng đèn, không có cây Tử Kinh, không có xích đu và hươu, càng không có trời mưa như trút nước, trong mắt ông ta tôi lang thang như một kẻ vô gia cư, ông ta dịu dàng ôm ấp và bảo vệ tôi.

Thân thể tôi cứng đờ, tay lập tức dừng lại, giống như bức tranh tĩnh vật. Mồ hôi lạnh chi chít thấm vào quần áo của tôi, tôi không thể giết ông ta.

Khoảnh khắc mũi dao xuyên qua cổ họng ông ta, tôi mới nhận ra sự kém cỏi và yếu ớt của mình, tôi mãi mãi không làm được, cho dù tiền bạc là gì, giá cả ra làm sao, tôi thật sự không thể tự tay giết chết Kiều Dĩ Thương, tôi sẽ phát điên mất.

Tôi độc ác, xấu xa và không có lương tâm, nhưng tôi cũng có điểm yếu, có thất tình lục dục. Tôi có thể giết kẻ thù của mình, nhưng không cách nào làm tổn thương những người đối xử tốt với tôi.

Sương mù đã tích tụ rất lâu trước mắt tôi, dừng lại trên khuôn mặt loang lổ nước mắt của tôi giống như cơn mưa tầm tã đêm qua tùy tiện chiếm lấy tôi, Kiều Dĩ Thương lúc này đột nhiên mở mắt ra, ông ta im hơi lặng tiếng, đôi mắt đen láy trầm lặng, trái tim của tôi giật giật, trong cơn hoảng loạn con dao găm rơi xuống đất.

Ông ta không nói lời nào, chỉ nhìn tôi như vậy, không hề tức giận cũng không hề dao động. Tôi loạng choạng lùi về sau rồi ngã xuống, chân va vào lưỡi dao, cắt một vết rất sâu, tôi quên mất cả đau, hoàn toàn bị bao phủ bởi sự hoảng loạn vô tận. Đêm khuya tĩnh mịch.

Chỉ có sự tĩnh mịch mới khiến con người ta hoảng sợ, khiến con người ta nhìn rõ bản thân mình. Tôi chạy ra khỏi phòng ngủ với đôi mắt đỏ hoe, lao ra bên ngoài phòng khách, tôi loạng choạng ngã trên sân thượng, tầng này ánh đèn sáng rực rỡ, cửa sổ nào cũng cùng một màu sắc, cùng một hình dáng, duy chỉ có cửa sổ chỗ tôi giống như là một biển lửa, thiêu rụi đến một ngọn cỏ cũng không sống nổi. Ông ta không có ngủ.

Ông ta căn bản không có đi vào giấc mộng. Đôi mắt của ông ta trong veo không có một chút gì mơ hồ hay buồn ngủ. Ông ta kiểm soát từ đầu đến cuối mọi hành động của tôi, ông ta biết tôi sẽ giết ông ta, cũng biết tôi đã kháng cự rất lâu. Cuối cùng vẫn là không xuống tay được.

Nếu không có ngày hôm nay, tôi nghĩ tôi sẽ đâm ông ta, đem theo sự căm hận với bản thân, sự căm hận với ông ta, sự hổ thẹn với Chu Dung Thành và sự khao khát với tương lai đâm vào cổ họng ông ta. Tôi che mặt và khóc thảm thiết, một Hà Linh San tươi sáng và xinh đẹp mỹ lệ, một Hà Linh San không sợ gì cả, một Hà Linh San lý trí lạnh lùng, cô ấy có được vinh hoa phú quý trên thế giới này đều do đã hủy hoại sự ngây thơ và nhân tính của bản thân để đổi lấy tất cả.

Nhưng tôi cũng không khác gì những người phụ nữ khác, tôi cũng thích xích đu, thích chim bồ câu trắng, thích hươu nhỏ, thích chạy nhanh trên lưng ngựa, thích bỏ đi hết lý trí mà cười tự do phóng túng, ông ta cho tôi một câu chuyện đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.



Tôi không nỡ tự tay phá nát nó, chỉ có thể nghiến răng tránh thật xa, từ đó dóc thịt dóc gan dùng đổi lấy nó không bị phá hủy. Tôi cảm thấy bản thân mình như nặng thêm một phần, tiếng khóc đột ngột dừng lại, tôi cứng ngắc quay mặt lại, nhìn thấy Kiều Dĩ Thương đang ngồi phía sau tôi, ông ta cởi dây đai áo ngủ ra, bình tĩnh đắp lên cho tôi.

Tôi không giết ông ta, có lẽ ông ta sẽ đến giết tôi, người nào động vào Kiều Dĩ Thương đều không có kết cục tốt đẹp. Ông ta vậy mà coi như không hề phát sinh vấn đề gì, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi: “Gặp ác mộng.” Ánh đèn nê-ông phản chiếu lên đôi lông mày dịu dàng của ông ta, sự dịu dàng đó làm tôi sững sờ, ông ta thấp giọng hỏi tôi đã mơ thấy gì.

Tôi run run hồi lâu không, một câu nối liền cũng không nói được, ông ta cười lạnh ôm tôi vào lòng: “Được rồi, sợ thành cái bộ dáng như vậy.” Ông ta vén mái tóc dài lấm tấm mồ hôi trên mặt tôi ra sau tai: “Nghe kể chuyện không.”

Ông ta đợi câu trả lời từ tôi rồi đưa tay kéo rèm cửa để ánh sáng lọt vào nhiều hơn, trong tia sáng mờ ảo, ông ta nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể đang run rẩy kịch liệt của tôi: “Có một người, rất thích con chim Hoàng Bằng trong lồng, mỗi ngày đều cho nó ăn những hạt gạo con sâu ngon nhất, cho nó uống nước suối tinh khiết nhất, anh ta rất yêu thích con chim này, không chỉ yêu tiếng hót của nó, ngay cả khi nó mổ vào tay anh ta anh ta cũng chấp nhận, sau này con chim đó càng ngày càng lớn, không còn là con chim Hoàng Bằng nữa mà đã trở thành một con chim Đại Bàng. Con chim Đại Bàng đó rời khỏi mắt anh ta, gặm nhấm trái tim anh ta, phá vỡ giới hạn của anh ta, lao ra khỏi chiếc lồng của anh ta.” Ông ta cười hỏi tôi con chim Hoàng Bằng đó cuối cùng sẽ như thế nào.

Tôi khóc và nói nó đã bị bắn chết rồi. Kiều Dĩ Thương nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của tôi, ông ta cười càng ngày càng sâu: “Anh ta thích con Hoàng Bằng như vậy, làm sao có thể nỡ giết chết nó đây.”

Ông ta ấn đầu tôi vùi vào ngực ông ta, tôi siết chặt áo ngủ của ông ta, ông ta đã thấy, thấy rõ ràng mọi thứ, nhìn thấy sự mâu thuẫn và động cơ giết người trong đáy mắt tôi, nhìn thấy tôi cầm con dao găm đâm vào họng ông ta muốn lấy đi tính mạng của ông ta, ông ta thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh buốt và sắc bén.

Chỉ thiếu một giây, một giây của sự quyết tâm, thì tất cả đều kết thúc rồi. Ông ta từ chối đề cập đến nó, giả vờ hồ đồ. Ông ta dùng tay che lên đôi mắt đẫm nước của tôi, dỗ dành tôi ngủ. Tôi không biết ông ta ôm tôi trở lại phòng ngủ từ lúc nào, cũng không biết ông ta có ngủ bên cạnh tôi không, lúc tôi tỉnh dậy là sáng ngày hôm sau, gió thổi rất mạnh, cửa sổ phát ra âm thanh sột soạt, vết thương dưới chân tôi đã được băng bó lại, tôi đang nằm trên chiếc giường êm ái, ánh nắng xuyên qua tấm kính bao trùm lấy tôi, ấm áp như mùa xuân.

Trong yên tĩnh tôi đột nhiên nghe thấy cái gì đó, là âm thanh của người phụ nữ phát ra từ phòng khách, tôi chợt tỉnh táo, vén chăn đi ra khỏi giường, im lặng đi ra cửa phòng, mở ra một khe hở nhỏ. Trong cùng một phòng khách đầy ánh sáng, Kiều Dĩ Thương ngồi trên ghế sofa mặt không biểu tình, dùng đầu ngón tay quẹt một chiếc bật lửa rất đẹp, đối diện ông ta là Thường Cẩm Lệ.

Cô ta phàn nàn nói: “Hơn ba trăm thiệp mời đã được gửi đi từ hai tháng trước, đêm qua khách sạn bốc cháy, lễ đường cũng bị cháy đen một mảng, tất cả tâm huyết đều bị hủy hoại, chúng ta chỉ có thể đổi sang khách sạn khác.” Kiều Dĩ Thương nhíu mày: “Không có ai canh gác sao.”

Thường Cẩm Lệ lắc đầu: “Đối phương đến rồi đi không có tung tích gì, thân thủ rất tốt, ngay cả camera cũng không chụp được mặt của anh ta, anh ta trong vòng năm giây chuyển camera sang hướng khác, sau đó phá hủy bình cứu hỏa, để lại mồi lửa và đạn khói, ngay lập tức bốc cháy thành biển lửa, lễ đường có rất nhiều ruy băng, để cứu chúng khỏi bị cháy rất khó.”

Kiều Dĩ Thương nheo mắt: “Tôi cũng không chắc có thể làm được, là ai có thân thủ như vậy.” Thường Cẩm Lệ ngồi bên cạnh ông ta, tôi bây giờ mới nhìn rõ hai mắt cô ta đỏ hoe, kỳ vọng một hôn lễ hoành tráng như vậy rất lâu rồi, vậy mà hi vọng lại tiêu tan vội vàng đổi lại là ai thì cũng đều rất buồn.

“Anh Thương, có phải em lại phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể danh chính ngôn thuận gả cho anh không.” Kiều Dĩ Thương đưa tay lên vuốt ve gương mặt cô ta: “Anh sẽ sắp xếp làm lại sớm nhất có thể.” Thường Cẩm Lệ rơm rớm nước mắt nói chỉ đành như vậy thôi.

Kiều Dĩ Thương muốn đưa cô ta về, ông ta cười nói cô ta đã mệt đến mức biến thành con mèo mướp rồi, Thường Cẩm Lệ cố nặn ra một nụ cười, đứng dậy đi về phía cánh cửa đang chắn cho tôi: “Không cần về, em ở phòng anh nghỉ ngơi một chút là được.”