Sắc Dụ

Chương 139: Anh ta rất thích em có phải không



Tôi đi theo phía sau bà ta, nhìn chằm chằm cái mông đang thư giãn nhưng suy sụp của bà ta, phía trên ướt nhẹp, cũng không biết bà ta khi xong việc có lau hay không. Phụ nữ năm mươi tuổi như lang như hổ có thể so với tôi đang tuổi này đáng sợ hơn nhiều lắm, người đàn ông làm thế nào cũng không đủ để no, xem ra Phó thị trưởng so với bề ngoài cũng có chút khác biệt, không có tinh lực thỏa mãn bà ta, mới khiền bà ta đói khát đến như vậy.

Chúng tôi lên lầu ba, khách đã ngồi rất nhiều, một bà chủ thân mang trang phục đẹp đẽ hút thuốc ở trên ghế salon, hỏi mặt hàng nơi này như thế nào.

Má mì vẻ mặt nịnh hót cười: “Ngài nhìn là phải như thế nào rồi mà: “vịt" vẫn là người có quan hệ xã hội. Cách chơi của chúng tôi không giống với nơi khác."

Bà chủ kia nhả khói ra: “Người đẹp trai."

Má mì nói đương nhiên là đẹp trai rồi, ngài xem câu lạc bộ chúng tôi vừa mới khai trương, ông chủ đập rất nhiều tiền, tiền kiếm về đều để thỏa mãn khách hàng, ngài tới đây, một lát nữa sẽ mở rộng tầm mắt nha, chỗ khác không mời được minh tinh, tranh nhau cướp người của chúng tôi nha.

Bà chủ kia rốt cuộc cũng vui vẻ: “Cũng đừng có phẫu thuật thẩm mỹ, tiêm cũng không được, tôi chỉ muốn nguyên nước nguyên vị, cô giới thiệu vài người cho tôi xem."

Má mì chỉ ra một ngón tay: “Uống rượu, nhiều lắm là ngài cho chừng này.” Rồi đưa ra năm ngón: “"vịt" thì chừng này, hơn nữa cũng được, phải xem ngài có thể muốn bao nhiêu."

Má mì vuốt ngón tay, phú bà mở bóp ra ném một xấp tiền cho ả: “Toàn bộ đi, việc tốt tôi lại cho thêm tiền trà nước."

Má mì cười nói được, tôi đưa ngài đi xem, người có tiền thì chính là thượng đế.

Tôi và vợ phó thị trưởng ngồi xuống hàng thứ ba, cả một tầng lầu cộng dồn lại cũng không có hơn năm phục vụ, mặt trắng nhỏ, nửa người trên trần truồng, phía dưới mặc quần lót tam giác, bưng rượu xuyên qua khe hở ghế salon, phú bà căng mắt nhìn vào trên người anh ta, vươn tay tùy ý nắm đáy quần, cười đưa tới dưới mũi ngửi: “Là làm rồi hay vẫn chưa đấy."

Phục vụ sinh phối hợp bày ra khuôn mặt tươi cười, cũng không dám đắc tội, quỳ trên mặt đất nâng cốc rót đầy, trong lúc đó không biết bị sờ bao nhiêu rồi.

Đây là quán "vịt".

Câu lạc bộ danh viện quán "vịt" đệ nhất tại Quảng Đà, nhìn ra ngoài kia không còn ai dám mở, chủ yếu là phía sau đài tìm chỗ dựa tốt như vậy, có thể ở trên địa bàn đặc khu so với cuộc thi võ đài của Chu Dung Thành, làm sao cũng là cấp bậc phó sảnh, lá gan cũng rất lớn rồi, hội sở Giang Vĩ đứng đầu, bảo vệ một quán so với Kiều Dĩ Thương không thể so sánh, bọn họ cũng không dám mắt mù ra tay.

Câu lạc bộ trao đổi vợ có thể phát triển tốt như vậy, tối thiểu cũng có phía sau trong tỉnh thường ủy, cục thành phố chắc cũng đã nghĩ cách rồi, lập tức sẽ tìm Chu Dung Thành cho chút mặt mũi.

Hàng thứ hai phía trước tôi có hơn mười phú thương mang giày Tây, những người này cao lớn thô kệch, đều đến xem " vịt", lực hấp dẫn của nam minh tinh đối với bọn họ dĩ nhiên còn lớn hơn nữa, nhất là tiểu thịt tươi Hàn Quốc, hình tượng bọn họ rất hợp với khẩu vị những người này.

Khách nam ra mặt cua "vịt", giống như đi săn và tàn sát trong tự nhiên, kẻ có quyền thì nắm quyền sinh tử trong tay, người yếu thế phải nhẫn nhục chịu đựng, nhìn sự việc này trong lòng có chút hụt hẫng.

Đều là con trai, do ba sinh mẹ đẻ nuôi dưỡng ra, hai mươi năm sau có người thành khách nhân tôn quý, có người thành đồ chơi dưới đũng quần, đây là còn bị sỉ nhục nhiều hơn cả làm gái.

Ánh đèn phòng khách sau mấy phút đồng hồ chợt mờ đi, chỉ để lại vài ánh đèn nhỏ, mà cả sân khấu lại muôn màu muôn vẻ, đèn thủy tinh chiếu sáng chói mắt, toàn trường liền ồn ào màu sắc rực rỡ như sóng biển.

Một đám bạn nhảy mặc com lê màu trắng quần da màu đen từ hai bên đi lên sân khấu, vây quanh một người đàn ông ba mươi tuổi ở giữa, vóc người người đàn ông tốt vô cùng, vừa mới lộ diện tất cả phú bà cũng bị anh ta hấp dẫn, đôi mắt anh ta như phát sáng, đẹp trai mà phong lưu.

Tôi thấy người đàn ông trên sân khấu khiêu vũ lập tức sửng sốt, tôi hỏi vợ phó thị trưởng đây không phải là nam thành viên nhóm Hàn Quốc ư, rất hot ở Châu Á.

Bà ta nâng chén lên uống vài ngụm nước, ánh mắt nhìn chăm chú trên sân khấu: “Nhóm đó sắp hết thời rồi, công ty cũng không quản nữa, nhiều thành viên cũng tới Quảng Đà và Hải Long chạy show, thuận tiện tìm kim chủ, giới ca hát Hàn Quốc quy tắc ngầm bá đạo nhất, bọn họ am hiểu đạo lý này, đến nơi này tìm kẻ có tiền chịu xuất tiền thổi phồng chính mình, hưởng qua ánh hào quang, sao có thể cam tâm cứ mai danh ẩn tích như vậy."

Bà ta nói tới đây ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, kéo tay áo tôi cho tôi xem, nam tinh đang làm động tác một tay sờ đũng quần, ngạo nghễ ưỡn lên phần hông săn chắc làm tiết tấu đỉnh lên không ngừng theo âm nhạc, phía dưới nổi lên một đống thật to, như một đồi núi nhỏ, đây là quần lót kiểu dáng bình thường nhất, nếu như đổi thành quần lót bảo vệ, không biết lại thành cái dạng gì.

Vợ phó thị trưởng ồ lên một tiếng, trên mặt toàn là ý cười: “Đây là hàng thật giá thật đấy sao, ánh mắt tôi không tốt, cô giúp tôi nhìn một cái xem."

Bình thường nơi trăng hoa người dám để lộ đều là hàng thật, không xài tới uống thuốc hay là bôi mỡ, tuyệt đối không có hàng giả, chén cơm ăn được chính là nhờ vào chỗ này, làm khách nhân đói khát mà không chịu nể mặt mũi, hàng giả sẽ không thể trộn lẫn vào được.

Về phần minh tinh chụp quảng cáo quần lót, căn bản đều là giả, mấy chị em mà làm quảng cáo, sau khi trở về đặc biệt nói vai nam chính trơ trẽn, cô ta nói trắng ra trong quần lót chẳng có gì tốt, bên trong đút vài cây bông mà chụp thành.