Sa Bẫy

Chương 37: Giết tận



Tinh dịch đậm đặc bắn tung tóe lên quần áo Dụ Giang để lại những vết ướt mơ hồ.

Lâm Tuyết Trì thở dốc tựa đầu lên vai Dụ Giang, cơ thể nhũn ra. Nhưng dù vậy, anh vẫn quay đầu lại cười đắc thắng với Briden. Dụ Giang nhìn thấy biểu cảm đắc ý của anh, gã bất đắc dĩ xoa đầu chàng bác sĩ: "Đây là xúc phạm thần linh, Tuyết Trì, em không sợ hửm?"

Lâm Tuyết Trì cười nhạo: "Tôi là người chủ nghĩa duy vật, còn ông đấy? Không lo chân lý của mình ư?"

Dụ Giang vỗ về thân thể run rẩy sau cơn cao trào: "Em biết ta là người vô thần."

Briden không tin được: "Giáo sư!"

Lâm Tuyết Trì vừa nghe giọng ông ta đã không vui, bước xuống khỏi người Dụ Giang, cầm quả bóng tròn nhét lại vào miệng Briden, cực kỳ nóng nảy: "Ai cho ông nói? Ông có tư cách hả?"

Anh nói xong giận dỗi ngồi lại trên đùi Dụ Giang: "Ông nhìn đồng bọn ông "hợp tác vài chục năm" kìa, chẳng có chút lễ phép nào cả."

Anh nghiến răng nhấn mạnh mấy chữ "hợp tác vài chục năm", Dụ Giang không muốn tranh cãi nên chặn miệng anh lại, hôm nay thằng nhóc này nói quá nhiều nhưng Dụ Giang lại rất thích dáng vẻ giương nanh múa vuốt của anh.

Hai người quấn lấy nhau hồi lâu như thể chưa từng được hôn, Lâm Tuyết Trì vặn eo cọ xát nơi đang hừng hực kia, cách lớp quần anh có thể cảm nhận được sự hưng phấn của cơ quan chưa được phát tiết. Lâm Tuyết Trì vội vàng cởi quần Dụ Giang, vuốt ve dương v*t cương cứng, đầu khất đã ướt át tản ra mùi tanh tưởi. Ngay sau đó, Dụ Giang đưa tay lột hẳn quần trên người anh, một tay khác nắm mông anh cắm vào cửa hang bên dưới, mạnh mẽ xông vào nơi sâu nhất.

Không có bất kỳ màn dạo đầu hay bôi trơn nào, Lâm Tuyết Trì suýt rơi nước mắt vì đau. Anh nhìn cha mình bằng đôi mắt đỏ hoe.



Lúc này Dụ Giang mới hôn mặt anh an ủi, Lâm Tuyết Trì quay mặt đi bình tĩnh lại.

Hai người đổ mồ hôi vì vận động kịch liệt, miêng Lâm Tuyết Trì khô đắng, trực tràng vẫn trong quá trình thích ứng nên khô khốc không thể có động tác mạnh, anh chỉ có thể hơi đung đưa mông, cố gắng thả lỏng cửa hậu của mình. dương v*t cứng ngắc của Dụ Giang cọ sát trong trực tràng mềm mịn của anh, đầu khất cạ vào phần thịt mềm của vách, vách thịt mẫn cảm run rẩy lên vì sung sướng. Lâm Tuyết Trì cắn môi, cố gắng hết sức không để mình rên rỉ thành tiếng, vừa rồi cao trào một lần giọng anh đã có hơi khàn.

Dụ Giang tôn trọng tiết tấu của anh, đưa một tay xuống xoa ấn cửa hậu, một tay khác ôm eo anh xoa bóp cơ bắp hai bên sống lưng. Lâm Tuyết Trì thả lỏng người, cúi xuống thở dốc bên tai gã, mỗi khi xoay mông, mông lại chà xát vào tinh hoàn nóng bỏng và lông dưới hạ bộ của Dụ Giang, cảm xúc ngứa ngáy càng kích thích dây thần kinh mẫn cảm của anh.

"Daddy..." Anh đã kiệt sức rồi, năn nỉ Dụ Giang lấy lại quyền chủ động.

Trong chuyện trên giường, bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi vẫn quen hưởng thụ, không giỏi lao động. Dụ Giang hiểu ý để anh ôm chặt lấy vai mình: "Daddy nhanh một chút được không?"

Lâm Tuyết Trì vội vàng gật đầu, sốt ruột thúc giục: "Được... Nhanh lên..."

Khi một đứa trẻ đòi hỏi thì không lý gì người cha không do. Dụ Giang tùy ý hưởng thụ, tốc độ thọc rút rất nhanh, chỉ đơn giản vào vào ra ra không chơi những cái khác, sức lực đều, thu phóng tự nhiên. dương v*t chọc thủng các lớp rào cản trong trực tràng, làm phẳng các nếp gấp thịt chồng chất lên nhau, đâm chính xác vào tuyến tiền liệt làm cho lớp thịt mềm co rút điên cuồng, vách thịt phát ra tiếng ma sát lép nhép.

Đã lâu gã không được thỏa thích thế này, vừa thọc rút vừa rảnh tay vuốt ve núm vú trên ngực Lâm Tuyết Trì, môi lưỡi liếm láp hai bên xương quai xanh của chàng bác sĩ. Hai đùi Lâm Tuyết Trì bị ép dạng rộng ra, gần như sắp không quỳ được trên ghế da chật hẹp nữa, anh vểnh mông lên nghiêng người về phía trước để lộ cái lỗ xinh đẹp bên dưới, để mặc dương v*t to khỏe tùy ý ra vào, dập cửa hang thành màu đỏ sẫm, thỉnh thoảng còn chảy một ít chất lỏng tục tĩu ra ngoài.

Lúc đầu Briden còn nhắm mắt không nhìn tới nhưng giọng Lâm Tuyết Trì khi thấp khi cao làm ông ta nổi giận. Ông ta khó khăn nhắm mắt nhưng lại không nhịn được muốn nhìn thấy vẻ mặt của Dụ Giang lúc này.

Kết quả vừa mở mắt là thấy cặp mông của Lâm Tuyết Trì lắc lư qua lại, mông trắng như sóng nước làm lòng người chộn rộn, cái động bên dưới bị nong rộng ra, ngoan ngoãn tiếp nhận đợt tấn công mạnh mẽ.

Ông ta lo sợ nhìn lên Dụ Giang, đối phương ngước mắt khỏi chiếc cổ trắng ngần của Lâm Tuyết Trì nhìn ông ta đầy hung bạo lạnh lùng.

Briden nhanh chóng nhắm mắt lại. Lâm Tuyết Trì lúc này không phải là điều ông ta có thể nhìn thấy. Chất gây ảo giác làm thị giác, thính giác của ông ta thay đổi nghiêng trời lệch đất, khắp nơi toàn là thịt đỏ chín rục, máu ấm nhỏ giọt và tiếng hét thảm thiết.

Lâm Tuyết Trì chợt ngẩng đầu rên rỉ cao vút. Hai mắt anh đẫm lệ, mềm nhũn cả người: "Daddy chậm lại... không chịu nổi... A! Ư... chậm lại..."

Dụ Giang dịu dàng hôn lên vành tai anh: "Ngoan nào, chịu thêm chút nữa, sắp xong rồi."

Gã lại ra vào hơn chục lần, vừa định rút dương v*t ra khỏi cơ thể Lâm Tuyết Trì để xuất tinh nhưng không ngờ đứa trẻ của gã lại thít chặt cửa hậu trước một bước: "Đừng ra ngoài... Ha a... Cho tôi..."

"Tuyết Trì, ta không mang bao." Dụ Giang kiên nhẫn, "Không an toàn."

"Không!" Lâm Tuyết Trì đè vai gã rồi ngồi xuống, cửa động quyến luyến nuốt vật khổng lồ trở lại cơ thể lần nữa: "Bắn vào... bắn vào trong... bắn hết vào trong..."

Tay Dụ Giang ôm eo anh hơi rụt lại, xuất tinh trong cơ thể anh. Tinh dịch nóng ấm phun vào trực tràng nóng bỏng, Lâm Tuyết Trì co rút không ngừng, được bắn bên trong vượt khỏi các giác quan của anh, kích thích anh trực tiếp đạt cực khoái lần hai.

Tình dục mãnh liệt hơn bao giờ hết mang lại nhiều khoái cảm hơn bình thường.

Khi Dụ Giang bình phục nhịp thở và nhịp tim lại, gã lấy khăn tay lau hạ thể cho Lâm Tuyết Trì, ánh mắt chàng bác sĩ vẫn ngây ra chưa tỉnh táo lại. Dụ Giang hôn gò má, hôn chóp mũi anh, cười khẽ: "Bây giờ thì thích rồi, chờ chút nữa nữa em sẽ thấy phiền phức thế nào."

Lâm Tuyết Trì chui vào lòng gã theo bản năng: "Ngẫu nhiên một hai lần cũng không sao."

Dụ Giang xoa đầu anh, cởi áo ngoài khoác lên cho anh: "Vui chưa?"

Lâm Tuyết Trì lắc đầu, anh lười biếng nằm nghiêng ra, tựa đầu vào một bên tay ghế, hai chân trần gác lên một bên tay ghế khác lười biếng lắc lư. Những mảng tối được ánh đèn sợi đốt phác họa lên bắp chân xinh đẹp, chúng ẩn nấp dưới làn da mềm mại như bóng một con rắn. Anh vùi nửa mặt mình vào bóng tối do lồng ngực Dụ Giang tạo thành, đôi mắt mang nét cười ngọt ngào, chỉ vào Briden đang nổi giận, giọng điệu đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn: "Người giết gã đi rồi tôi vui."

Dụ Giang hơi sững ra, không phải vì những gì anh nói mà là vì gã hiếm khi thấy khía cạnh nguy hiểm nhưng quyến rũ thế này của Lâm Tuyết Trì.

Lâm Tuyết Trì cho rằng gã đang do dự: "Không muốn à?"

Ánh mắt Dụ Giang nhu hòa: "Em chắc chứ? Ta không muốn em phải hối hận."

"Người có tôi còn chưa đủ sao? Có chuyện gì ông ta làm được mà tôi không làm được hả?" Lâm Tuyết Trì hỏi lại.

Dụ Giang đáp: "Không có, nhưng em sẵn sàng làm không?"

Lâm Tuyết Trì cười lãnh: "Giết ông ta, tôi là của người, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì ông ta có thể."

Dụ Giang hài lòng, tỏ vẻ vui mừng và trao nụ hôn với đứa trẻ yêu dấu của mình.

Sau đó gã đứng dậy đi về phía người cộng sự cũ. Briden sợ hãi đối mặt với gã: "Giáo sư, người không thể tin nó, nó lừa người, nó không thật lòng, lần này tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ không tự ý hành động nữa..."

Dụ Giang nói: "Briden, anh là bạn tôi, tôi rất vinh hạnh được làm bạn với anh."

Briden nở nụ cười cứng đờ: "Ngài cũng là bạn kính yêu nhất của tôi."

"Nhưng," Dụ Giang ngắt lời ông ta: "Tôi không thể phủ nhận mối nguy hiểm anh có thể mang đến cho Tuyết Trì, Tuyết Trì là con tôi, người làm cha, tôi nhất định phải bảo vệ thằng bé bằng tất cả sức mình, đây là nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi. Lần tự ý hành động này đã làm tôi mất lòng tin ở anh, với tôi lòng tin là quan trọng nhất, anh hiểu chứ?"

Briden lắc đầu: "Không... Tôi không định giết cậu ta..."

Dụ Giang không nghe giải thích nữa, gã đi vòng ra sau Briden, một tay giữ cái đầu đang run rẩy không ngừng, một tay giữa cổ và vặn mạnh nó về bên phải! Chỉ một tiếng rắc nhỏ, vị linh mục còn chưa kịp kêu thành tiếng đã bị vặn gãy cổ, đầu ông ta rũ xuống như một quả khô, thân thể hoàn toàn mất đi sự sống ngã quỵ xuống đất.

Vì hoảng sợ nên ông ta vẫn giữ trạng thái mở to mắt, con người hơi lồi ra nhìn về phía Lâm Tuyết Trì ngồi. Dụ Giang ngồi xuống dò mạch, sau khi xác nhận đã chết khép hai mắt ông ta lại.

Lâm Tuyết Trì khinh thường nhìn xác chết kia, một lúc lâu sau, anh vươn tay muốn cha mình ôm lấy.

"Hài lòng chưa?" Dụ Giang bế ngang anh lên, bỏ thi thể ở đó trở về phòng.

Lâm Tuyết Trì không trả lời, anh im lặng nằm trong lòng cha mình.

Khi đi ngang qua cửa sổ hành lang, ánh mắt anh chạm phải cành cây khô héo ngoài cửa sổ, từ đầu ngọn đã mọc ra những chồi non nhỏ, màu vẫn là màu ngọc trắng, chỉ có phần gốc hơi xanh nhưng lại vì mây đen nên làm cho chút trắng muốt này như tỏa sáng, nhìn từ xa cái cây trong trẻo như đầy sao, sáng sủa lộng lẫy, tràn ngập vẻ đẹp sang trọng.

Một sinh mệnh mong manh nhỏ bé như vậy lại liều lĩnh trong mùa đông lạnh giá, nhỡ đâu có tuyết rơi, nó sẽ vẫn lạc trước khi kịp trải nghiệm vẻ đẹp của cuộc sống. Vậy tại sao lại chọn sinh ra trong thời tiết này? Tại sao tất cả sự sống trong tự nhiên không chờ đến khi xuân đến khi trời ấm áp chứ? Như thế mới có được đảm bảo nhất cho sự sống đúng không?

Lâm Tuyết Trì mơ hồ nghĩ, cho nên thuộc tính của sứ mệnh và sinh mệnh không nhất thiết phải là tiếp nối và sinh sôi, nghe nói hoa anh đào trong tư duy của người Nhật cũng chỉ là vì vẻ đẹp trong khoảnh khắc lụi tàn. Những sinh mệnh sinh ra để chết, một thái độ quyết tuyệt như thế, có ai không ngưỡng mộ sự cực đoan và tuyệt đẹp đó?