S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 7 - Chương 18: Giao đấu trực tiếp



Trong phòng khách của căn biệt thự, các thành viên SCI ngồi rải rác trên ghế sofa, ai nấy đều có chút cảnh giác nhìn Triệu Tước. Triệu Tước nhìn xung quanh đánh giá một chút, rồi tao nhã ngồi xuống một chiếc ghế thép nghệ thuật; một người phục vụ bưng trà tới, Triệu Tước nâng tách hồng trà nhấp một ngụm, nở một nụ cười hài lòng.

Lúc này, Công Tôn từ tầng hai đi xuống, Triệu Tước ngẩng đầu nhìn anh một lát, mỉm cười. Công Tôn cũng nhìn ông, rồi lại ngó cả đội SCI, không khỏi cảm thấy bất lực, không khí sao mà gượng gạo quá.

“Mọi người đã ăn gì chưa?” Công Tôn đi tới, ôm lấy Lạc Dương trên sofa vào lòng, “Dương Dương, con đã đói chưa?”

“Dạ.” Dương Dương gật đầu. Hôm nay chơi nghịch cả ngày, nhưng giờ mới nhớ tới cái bụng đói, là vì cậu bé nhận ra Lạc Thiên cứ luôn để mắt tới Triệu Tước, nên đột nhiên cảm thấy đề phòng.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, nhấm nháy — Cái anh này là được con trai nuôi rồi, chậc chậc.

Triển Chiêu mỉm cười — Hâm mộ người ta hả? Hay cũng tìm người sinh một đứa?

Bạch Ngọc Đường bĩu môi — Thường thôi. Không phải cậu sinh thì tôi chả cần.

“Anh hai đâu rồi ạ?” Triển Chiêu đỏ bừng cả mặt, chuyển tầm mắt nhìn sang Công Tôn.

“Vẫn trong phòng làm việc, nói là phải giải quyết một số chuyện.” Công Tôn dắt Dương Dương tới phòng bếp làm đồ ăn, những người khác trong đội cũng đã đói lả, cặp song sinh vội chạy đi thu xếp bữa tối. Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, Âu Dương Xuân và Triệu Tước vừa nãy đã ăn cơm, nên giờ ngồi lại trên ghế sofa uống trà.

Chỉ một lúc sau, không khí trở nên náo nhiệt hơn hẳn. Cả SCI vừa ăn uống vừa nói chuyện, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi trên sofa vừa xem xét tư liệu, vừa thảo luận tình tiết vụ án.

Triệu Tước nhìn quanh, đột nhiên hỏi Âu Dương Xuân, “Nhà vệ sinh ở đâu?”

Âu Dương Xuân cũng là lần đầu tiên tới đây, mù mờ nhìn Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu chỉ tay về phía phòng khách đối diện hành lang. “Đi qua hành lang rồi rẽ trái, nhà vệ sinh nằm cạnh cầu thang lên lầu hai.”

Triệu Tước đứng lên, bước tới hướng hành lang.

Ra khỏi nhà vệ sinh, Triệu Tước không quay về phòng khách, mà theo cầu thang bên cạnh lên lầu.

Tầng hai không bật đèn. Bên cạnh cầu thang tối đen là lớp tường thủy tinh. Tòa nhà tọa lạc ở lưng đồi, nhờ thế từ đây có thể ngắm cảnh đêm thành phố, ánh đèn lấp lánh lung linh, vô cùng xinh đẹp.

“Cảnh đêm ở đây thật đẹp, nhỉ?” Triệu Tước hỏi người không biết từ lúc nào đã tới sau lưng ông, Triển Chiêu.

Triển Chiêu thấy Triệu Tước mãi vẫn chưa quay lại liền đi tìm, không ngờ lại bắt gặp ông đứng bên vách tường kính ngắm quang cảnh Paris buổi tối.

“Đúng vậy, rất đẹp.” Triển Chiêu hai tay đỡ gáy, đi tới bên Triệu Tước.

“Có điều, khi cảnh đẹp của một thành phố chỉ còn khi đêm xuống, chứng tỏ thành phố đó đã không còn thuộc về phần đông dân cư nữa rồi.” Triệu Tước nhìn Triển Chiêu, “Có đúng không?”

Triển Chiêu mỉm cười, “Chú sao vậy? Muốn chuyển sang nghiệp văn chương à?”

“Ha…” Triệu Tước nở nụ cười, nháy mắt với Triển Chiêu, “Cậu nói xem, xe gì chạy trên đường núi buổi tối mà không bật đèn pha?”

Triển Chiêu sững người, “Là xe sợ bị phát hiện.” Dứt lời, xoay người chạy xuống lầu.

Triệu Tước khẽ nhếch môi, quay đầu nhìn con đường lưng chừng đồi cách đó không xa, bốn chiếc Jeep quân dụng không một tiếng động tiếp cận biệt thự.

“Tiểu Bạch, có người lên đây!” Triển Chiêu chạy xuống phòng khách thông báo cho Bạch Ngọc Đường; cùng lúc đó, thiết bị báo động vang lên từng hồi “didi…”. Đại Đinh Tiểu Đinh bật màn hình quan sát bên tường, nhìn theo bốn chiếc Jeep quân dụng vượt qua cửa giám sát, hướng tới biệt thự trên đỉnh đồi.

“Ở đây chỉ có biệt thự này thôi phải không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừ.” Cặp song sinh nhíu mày, nói với nhóm phục vụ bằng tiếng Pháp, “Tất cả trú ẩn trong tầng ngầm, không gọi không ai được đi lên.

Toàn bộ người phục vụ trong biệt thự đều đi ẩn núp.

“Là xe của lính đánh thuê.” Âu Dương Xuân thấp giọng, “Chúng ta không mang theo súng ngang cơ, sẽ có chút phiền phức đây.”

“Cần súng ư?” Tiểu Đinh quay đầu lại, cười với Âu Dương Xuân, “Anh muốn bao nhiêu? Loại gì?”

Âu Dương Xuân sửng sốt. Cặp sinh đôi vẫy tay với cả hội, mọi người theo họ tới một bức tường ngăn cuối hành lang, thấy hai người kéo một tấm cửa ngầm. “RẦM” một tiếng, cánh cửa mở ra, phía bên trong đủ loại vũ khí.

Âu Dương Xuân há hốc miệng nhìn cả tủ vũ khí kia, căp sinh đôi cầm lấy súng vừa tay, vẻ măt hưng phấn nhìn tất cả.

Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ, đành phải chỉ đạo người của SCI, “Ai quen dùng cái nào thì chọn cái ấy, ưu tiên sử dụng vũ khí lạnh, làm chết người ở đây rất phiền toái. Tưởng Bình đưa Công Tôn, Miêu Nhi và Dương Dương, mang theo notebook lên phòng làm việc của anh hai trên lầu theo dõi tình hình. Moi người đều phải đeo thiết bị liên lac, Lạc Thiên và anh hai chịu trách nhiệm thủ vệ phòng đó. Những người khác theo tôi phân tán. Mã Hán lên mái nhà, giải quyết mọi đối tượng có thể ở tầm bắn xa.”

Các thành viên SCI đã quen với những mệnh lệnh chớp nhoáng của Bạch Ngọc Đường, tất cả mọi người đều răm rắp chấp hành trong tức khắc, cầm vũ khí rồi tản ra, mỗi người đều có vị trí và nhiệm vụ riêng.

Mã Hán một mình lên mái nhà, Đại Đinh Tiểu Đinh ra ngoài giữ cổng lớn, sẵn sàng “đóng cửa đánh chó”. Tưởng Bình cầm máy tính, cùng Công Tôn và Lạc Thiên đang bế Dương Dương lên phòng Bạch Cẩm Đường. Triển Chiêu túm tay Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, cậu phải cẩn thận đấy!”

“Yên tâm.” Bạch Ngọc Đường giắt súng sau lưng, cầm trên tay dao găm đặc chủng của quân đội, gật đầu với Triển Chiêu, “Tôi ở ngay cạnh cầu thang.”

Triệu Hổ, Trương Long và Vương Triều mỗi người một phía thủ trong phòng khách, Âu Dương Xuân và Bạch Ngọc Đường cùng nhau núp cạnh cầu thang.

Trong phòng Bạch Cẩm Đường cũng có một màn hình giám sát, nhờ thế anh cũng đã phát hiện ra có người tới từ lâu. Thấy nhóm người Triển Chiêu vào phòng, anh liếc mắt nhìn Dương Dương, vui vẻ hỏi, “Có sợ không?”

Lạc Dương đứng bên cạnh theo dõi màn hình, nhìn những kẻ mặc áo đen bịt mặt, vũ trang đầy đủ xuống xe, sẵn sàng bọc đánh biệt thự. Nghe thấy Bạch Cẩm Đường hỏi, cậu bé ngẩng mặt nhìn anh đầy khó hiểu, như muốn hỏi, “Có gì phải sợ ạ?”

Bạch Cẩm Đường mỉm cười, xoa đầu cậu nhóc, “Can đảm hơn cả Ngọc Đường ngày bé.”

Triển Chiêu mỉm cười, Bạch Cẩm Đường khen Dương Dương câu này là trúng rồi, thần tượng của nhóc kia chính là Bạch Ngọc Đường mà. Quả nhiên mặt Lạc Dương ngay lập tức đỏ bừng, vô cùng tự hào.

“Những kẻ này có điểm kỳ quái.” Công Tôn theo dõi màn hình, nhíu mày, “Tác phong của bọn chúng rất giống bộ đội đặc công, nhưng trang phục là hàng tự chế, như là phần tử khủng bố vậy.”

“A!” Tưởng Bình đột nhiên kêu lên một tiếng.

“Có chuyện gì vậy?” Triển Chiêu bước tới.

“Anh nhìn xem!” Tưởng Bình chỉ tay vào màn hình. Từ chiếc xe cuối cùng bước ra ba người mặc áo đen, trên đầu trùm khăn.

“Là ba người sói trong video theo dõi lần trước!” Lạc Thiên chau mày.

“Ngọc Đường!” Triển Chiêu cầm bộ đàm nói với Bạch Ngọc Đường, “Ba người sói kia cũng tới đây, nhất định phải cẩn thận.”

Tất cả mọi người đều tiếp nhận được tin tức, Bạch Ngọc Đường cau mày, nói với cả đội, “Nghe rõ chưa, người sói cũng tới, nhớ là phải bắt sống đấy, cục trưởng Bao sẽ có phần thưởng.”

“Ha…” Bộ đàm truyền đến tiếng mọi người phì cười.

Triển Chiêu lắc đầu cười, đặt bộ đàm xuống.

“Đôi cứu viện phải mười phút nữa mới tới.” Âu Dương Xuân cúp điện thoại, nói với Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta cầm cự mười phút là được.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, đôi mày chau lại. Giờ WOLF lại muốn chủ động sao, họ vừa mới đến đã thấy quà mừng đưa tới thế này.

Tất cả đèn đều tắt, mọi người nín thở chờ đợi. Chỉ trong chốc lát, nhóm người thứ nhất chạy vào biệt thự. Bọn chúng bọc đánh cả bốn mặt, còn có vài người đứng bên ngoài biệt thự, tay cầm máy cảm biến nhiệt, thế nhưng dụng cụ vừa mới giơ lên hướng về phía biệt thự, đã nghe “póc” một tiếng, thân máy xuất hiện một lỗ đạn, rồi chập điện hỏng hẳn.

Kẻ cầm máy cảm biến nhiệt trông có vẻ giống chỉ huy, mặt mày sửng sốt, vừa ngẩng đầu, lại nghe “póc” một tiếng nữa. Giữa đỉnh đầu một lỗ đạn máu, thân thể rơi xuống cùng máy cảm biến, cùng nhau đi đời.

Triệu Hổ dùng kính viễn vọng nhìn qua cửa sổ kính, chặc lưỡi hai tiếng, “Tiểu Mã ca ra chiêu hiểm quá, một phát đã tiễn một em rồi.”

“Kỹ thuật không tồi.” Bạch Cẩm Đường theo dõi qua màn hình, không khói tán thưởng.

“Cái này gọi là ‘giết gà dọa khỉ’.” Tưởng Bình nói, “Là phát súng cảnh cáo của tay súng bắn tỉa, nếu vào thì phải chết.”

Những kẻ đột nhập thoáng hỗn loạn. Một thành viên nhóm đột nhập đầu tiên của WOLF đứng tại góc chết tìm ra vị trí của tay súng bắn tỉa, vừa định giơ súng bắn lên mái nhà, đột nhiên thấy pháo bông nổ sáng rực, một loạt đạn súng trường bắn phá xuyên qua màn khói, Tiểu Đinh đứng trong sân hô to, “Ông nội tặng chúng mày nguyên một băng đạn đó!” Đồng thời, từ sân sau cũng vang lên từng đợt tiếng súng, Đại Đinh cũng xử lý xong một loạt. Hai người vừa bắn vừa lui vào trong nhà, chỉ trong một chốc, toàn bộ đội đột nhập tiên phong đã bị xử lý. Bạch Ngọc Đường từ tầng hai nhìn xuống nhíu mày, “Hai tên chết tiệt này.”

Âu Dương Xuân cũng cười khổ, “Muốn không chết người cũng khó.”

Những kẻ đột nhập phải chịu một trận nhục nhã, nhưng dù sao cũng đưa được thành công ba tên người sói cùng ba sát thủ vũ trang hạng nặng vào trong nhà.

“Sếp, ba tên kia vào được rồi. Một tên lên lầu chỗ anh, một tên vào từ phía sau lầu hai, một một tên đến phòng khách.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói với nhóm Triệu Hổ, “Các cậu xử lý ba sát thủ kia, người sói để bọn tôi làm.”

Bạch Cẩm Đường cũng đứng lên, cởi áo vest, nói với Triển Chiêu, “Anh ra cửa.”

Triển Chiêu gật đầu, nhưng rồi lập tức nhảy dựng, nhìn trái nhìn phải, hỏi, “Mọi người có ai thấy Triệu Tước ở đâu không?”

Mọi người cũng sửng sốt, đúng rồi, ai cũng quên mất ông ta.

“Khi nãy ông ấy ở nhà vệ sinh cạnh cầu thang, bên cạnh tường thủy tinh!” Triển Chiêu chợt nhớ ra, “Không phải là vẫn ở đó đấy chứ?”

Tưởng Bình mở màn hình camera khu vực đó, chỉ thấy bên vách tường thủy tinh phía sau cầu thang, Triệu Tước tao nhã đứng nơi đó, hai tay chống mặt, ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

“Ông ta làm cái trò gì vậy?” Tưởng Bình sốt ruột, “Còn một tên người sói hướng tới phòng khách sẽ qua chỗ ông ta đó!”

“Để tôi đi!” Lạc Thiên giắt súng vào túi sau, xoay người vừa định ra cửa, chợt nghe từ ngoài cửa truyền vào tiếng tru thê lương. Âm thanh kia làm cho tất cả mọi người lạnh gáy, nghe như tiếng hú của loài sói vậy.

Công Tôn và Triển Chiêu đều lo lắng, mở cửa đi ra, lại thấy Bạch Cẩm Đường đứng tựa cửa hút thuốc, trên mặt đất nằm dài một tên người sói mặc đồ đen. Mọi người bật đèn lên nhìn, ai nấy đều kinh ngạc nhảy dựng — phía dưới cổ hắn ta cắm một con dao, mồm há hốc, bọt máu sùi quanh mép, không phát ra nổi một tiếng kêu. Vừa nãy có lẽ hắn cũng đã vùng vẫy một hồi, bởi một cánh tay của hắn bị găm trên mặt đất, một con dao nhỏ cắm rất sâu xuống sàn, ghim chặt cả người hắn xuống mặt sàn.

Tất cả mọi người đều bất đắc dĩ liếc Bạch Cẩm Đường… Thật là bạo lực!

“A!” Triển Chiêu kéo tay Lạc Thiên, “Triệu Tước!” Vừa nói xong, hai người chạy vội tới phía sau cầu thang, biến mất.

Công Tôn cũng muốn đi theo, lại bị Bạch Cẩm Đường giơ tay cản lại, “Đi vào phòng.”

Công Tôn trừng mắt liếc anh một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay về phòng. Bạch Cẩm Đường ngậm điếu thuốc lá, đứng ở cửa chờ.

Đầu bên kia, Âu Dương Xuân trợn mắt há mồm nhìn Bạch Ngọc Đường một cước đá tên người sói bay xuống lầu. Tên kia lại tru lên một tiếng phi lên, bộ dáng điên loạn; Bạch Ngọc Đường tháo toàn bộ khớp vai và khớp đầu gối của hắn, nhưng hắn vẫn không ngừng phản kháng. Bạch Ngọc Đường nhíu mày, túm lấy hắn ném thẳng vào tường, một tay giữ hắn trên tường, tay kia rút dao, một nhát xuyên thấu cánh tay, ghim hắn lên tường. Tên người sói tru lên quơ cánh tay còn lại, Bạch Ngọc Đường lại thêm một dao nữa… Cuối cùng, tên người sói điên cuồng bị đóng chặt trên tường; Bạch Ngọc Đường thấy hắn còn nhe răng tru lên mấy tiếng, liền nâng tay cắt một dao dưới cổ hắn. Người sói ho khan, rồi cuối cùng cũng im hẳn.

“Tiểu Bạch…” Bộ đàm chợt truyền đến tiếng Triển Chiêu, “Nhanh tới phòng vệ sinh cạnh cầu thang đi, ở đó còn có một tên, Triệu Tước đang ở đó.”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường và Âu Dương Xuân sửng sốt, xoay người chạy xuống phòng vệ sinh dưới lầu.

Lúc này trong đại sảnh, cặp sinh đôi cùng nhóm Triệu Hổ đã chế phục hoàn toàn nhóm sát thủ, mà dưới chân núi cũng vọng lên tiếng còi hụ của xe cảnh sát. Mấy sát thủ gần cửa tựa hồ muốn lái xe bỏ trốn, nhưng khởi động xe mới phát hiện, lốp xe một bên đều đã nổ, chẳng mấy chốc bị xe cảnh sát vây quanh. Mã Hán trên sân thượng tháo ống ngắm, cười lạnh, “Lũ giặc Tây chết tiệt, xem các ngươi còn chạy đường nào?”

Triển Chiêu từ đầu kia của tầng hai chạy về phía tường kính, thấy Triệu Tước vẫn đứng đó nhìn xe cảnh sát dưới lầu gào thét. Thấy ông còn sống, Triển Chiêu nhẹ nhàng thở phào, nhưng lại lập tức căng thẳng, bởi nương theo ánh đèn từ bên ngoài, hắt vào một bóng người sói mặc đồ đen ngay phía sau Triệu Tước, tay hắn lăm lăm con dao.

“Triệu Tước!” Triển Chiêu hô to. Lạc Thiên xông lên một bước, rút súng định bắn, Bạch Ngọc Đường dưới lầu cũng vội vã phi lên, nhưng ngay lúc ấy, Triệu Tước đột nhiên chậm rãi quay đầu lại.

Ánh đèn từ xe cảnh sát phía ngoài kia xuyên qua bức tường kính, ánh đỏ lẫn ánh xanh chiếu sáng một bên gương mặt Triệu Tước. Triển Chiêu nhìn rất rõ, Triệu Tước đang cười với anh, trong nụ cười ẩn một tia khiêu khích.

Triển Chiêu đột ngột hướng Bạch Ngọc Đường giơ tay, ngăn anh lại.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt dừng bước chân, Lạc Thiên cũng bị Triển Chiêu giữ chặt, đồng thời, họ nghe người sói kia ngẩng mặt tru dài một tiếng, sau đó nâng tay, con dao trong tay hắn tự xẹt qua một đường tàn nhẫn ngay yết hầu, trong nháy mắt, máu bắn tung tóe khắp nơi…

Triệu Tước vẫn đứng nơi đó, bộ quần áo trắng thuần màu tuyết loang lổ những mảng máu sẫm đỏ, quỷ dị vô cùng.

Tất cả mọi người tại đó đều ngây ngẩn. Triển Chiêu đứng cách Triệu Tước không xa, nhìn thi thể người sói trên mặt đất, giật mình chết lặng.

Triệu Tước từng bước tiến lại gần Triển Chiêu, rút bàn tay vẫn đút túi quần, chầm chậm đưa lên muốn chạm vào mặt anh, giọng nói đầy trìu mến, “Cậu cũng có tài năng thiên phú, cậu cũng có thể làm được.”

Đầu ngón tay ông vừa chạm vào má Triển Chiêu, chợt bị một bàn tay vươn tới đập xuống.

Triệu Tước cúi đầu nhìn bàn tay mình bị đánh đỏ hồng một vết, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường từ khi nào đã tiến lại chắn trước người Triển Chiêu, dường như hơi bất mãn.

Bạch Ngọc Đường cau mày, liếc nhìn bàn tay Triệu Tước vẫn còn dính một vết máu, nhàn nhạt nói, “Tay ông quá bẩn, cậu ấy đang sạch sẽ, ông đừng chạm vào cậu ấy thì tốt hơn.” Nói xong, kéo Triển Chiêu đi xuống cầu thang.

Triển Chiêu đi theo Bạch Ngọc Đường xuống lầu, quay đầu lại nhìn Triệu Tước. Hai người nhìn nhau chăm chú thật lâu, Triển Chiêu quay đi, cùng Bạch Ngọc Đường rời đi những bậc cầu thang tối đen, tiến vào căn phòng khách ngời ngời rực sáng.

*Jeep quân dụng

*Vũ khí lạnh: Những vũ khí thông thường không có thuốc nổ, tức là ngoài các loại súng đạn bom mìn thì còn lại đều là vũ khí lạnh.

*Dao găm của bộ đội đặc chủng: (không chắc nó gọi là dao găm hay là cái gì luôn =.=)

Nhiều khả năng là “Tán đao” của lực lượng không quân Trung Quốc, tức cái này.