Rốt Cuộc Em Là Ai?

Chương 14: Khai thật đi



Nó cũng đã nhanh chóng hoàn thành nên một vở kịch hoàn hảo, nhưng nó vẫn cứ nghĩ là vở kịch này sẽ thất bại, lòng cứ lo lo sao ấy, dạo này nhiều chuyện ập đến quá, đành nhờ sự trợ giúp của 2 thủ lĩnh còn lại thôi.

Nó gọi cho cô và nhỏ, lập tức 5 phút sau, 2 người có mặt tại nhà nó.

-Cậu gọi tớ đến đây làm gì? -Nhỏ hơi khó hiểu

-Tớ không thể nghĩ ra vở kịch nào hết, đầu óc rối tung hết rồi -Nó nắm tóc giật tai.

-Sao? Cậu mà không nghĩ ra? -Cô hốt hoảng, nó khẽ gật đầu.

-Vậy cùng nghĩ -Giọng nói trầm ấm vang lên, cánh cửa bật mở, là hắn, vừa lúc nãy cũng đã nghe được tin Kiên báo, vô tình đi ngang qua đây, dù sao chuyện này cũng liên quan tới Thổ Long Bang mà.

Vậy là 4 người, nó, nhỏ, cô và hắn cùng nhau tạo nên một vở kịch hoàn hảo, lâu lâu nó ngước lên nhìn hắn, trông hắn phong độ và nghiêm túc quá, ai mà làm vợ hắn chắc sẽ hạnh phúc lắm ha, nó chợt nhói lòng. Nó muốn người ở vị trí làm vợ hắn là nó. Nhưng đâu ai biết được? Hắn làm vậy là có ý đồ gì? Gần 11h đêm, bàn bạc về kế hoạch đã xong, tất nhiên là ai cũng đều chăm chú cố gắng hoàn thành vở kịch

-Gọi cho tụi Hàn Long Bang, cần gặp Hoàng Chiêu Phong -Hắn lạnh lùng.

Lát sau, Hoàng Chiêu Phong [gọi là P nha] bắt máy.

-A lô, bỗng dưng Chấn Hàn con trai của Thổ Long Bang và người yêu của Uyên Nhi, con gái của Hắc Long Bang lại gọi cho tôi nhỉ? Trễ thế rồi mà -P mỉa mai lên tiếng.

-Mày câm, nghe tao nói đây -Hắn lạnh lùng

-......... -Đầu dây bên kia, P hơi cau mày, chẳng biết hắn nói cái gì.

-Ngày mai hẹn gặp nhau tại Nhà Hoang 77, nhớ vào lúc 5 giờ chiều -Hắn lạnh giọng

-Ok -P nói rồi hắn nhanh chóng dập máy, bốn con người nhìn nhau, khẽ gật đầu.

Nhà hoang 77 ngày mai 5 h chiều

̀Cô và một người nữa, chính là Lâm nhanh chóng  bước vào.

-Các người cũng đúng hẹn nhỉ? -L mỉa mai.

-Gặp một người nổi tiếng không đúng hẹn sao được? -P hơi cau mày

-Không dài dòng nữa -Cô xua tay, giọng lạnh nhạt

-Hử? Còn mấy tên kia đâu? -P hơi khó hiểu

-Đã bảo là không dài dòng nữa mà -Nhỏ hét lên, giọng lạnh cực lạnh làm ai cũng rùng mình.

-Vậy các người bảo tôi đến đây làm quái gì? -P nhíu mày lại tỏ vẻ khó chịu

-Khai thật đi, vụ này là do ai làm? -L lạnh lùng.

-Vụ này là vụ nào? -P giả nai

-Vụ ba Uyên Nhi nhập viện là do ai làm? -L nói rõ to từng chữ một.

-Tôi không liên quan gì đến vụ này -P giả nai lần 2.

-Nói mau -Cả hai người lạnh nhạt đồng thanh.

-Nói sao? Sao các người không tự tìm hiểu -P vừa dứt câu, nhỏ và hắn bước ra vỗ tay “bốp bốp”

-Chấn Hàn và Thảo sao? -P cười nửa miệng.

-Bọn tao hỏi mày vì bọn tao đã biết hết rồi -Black bước ra từ trong xe.

-Để tao nói nhé! Vào một buổi tối, mày và con em họ của mày là Tiểu Duy đã bàn bạc về kế hoạch uy hiếp tụi tao nhưng mà tụi tao đã vô tình biết được, con Tiểu Duy gắn camera nghe trộm vào bàn tay của Chấn Hàn khi ả nắm tay Hàn đi lúc tao ở phòng y tế, cái đó do Hàn vô tình thấy được nên đã gỡ ra, còn việc ả đi Phú Quốc đúng thật nhưng cái thằng anh họ của ả nào có đi? Cũng là cái thằng anh họ đó đập chết ba của Black, bày ra chiêu trò này -Nó lạnh nhạt

-Sao... sao mày biết? -P hốt hoảng

-Thế sao tụi tao lại biết? Mày hỏi chính bản thân mày và cái camera ở ngay phòng làm việc của mày xem -Cô nnói khoanh tay trước ngực.

P hốt hoảng bỏ chạy nhưng kịp thời ném lại một câu

-Chúng bay đợi đấy

Kế hoạch thành công mĩ mãng. Thế là tên chủ mưu cũng ló mặt và bị phát hiện, nó nhanh chóng đi đến bệnh viện

-Ba ba -Ba nó đang ngồi đọc báo

-Con gái ta, con giỏi lắm, ba đã nghe được rồi -Ba nó xoa đầu nó.

-Ưm -Nó mỉm cười

-Nhưng hãy cẩn thận nhé! Chúng nó rất mưu mô xảo quyệt, sắp tới con và Hàn sẽ phải chịu khổ rồi -Ba nó nói như thể đã biết được gì đó, nó cau mày khó hiểu, rốt cuộc là gì đây?

-À, hai ngày nữa ba xuất viện, nhớ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ nhé! -Ba nó thấy có vẻ nó thắc mắc liền đánh trống lãng sang chuyện khác

-Thật hả ba? Con vui quá! -Nó nhảy tưng tưng như một con điên.

-À, 2 ngày nữa mẹ con cũng sẽ về đó, nhớ ra đón mẹ -Ba nó cười nhẹ

-Ố dề -Nó mỉm cười sung sướng, vậy là gia đình sắp đoàn tụ rồi.

Nó ngồi cả buổi nói chuyện với ba như thể mấy chục năm mới gặp lại, nói chuyện mà quên mất thời gian. Gần 5h chiều, nó xách giỏ ra về.

-Tạm biệt ba, nhớ giư, gìn sức khỏe, sắp xuất viện đừng gây thêm nhiều thương tích -Nó cười nhẹ.

-Biết rồi, làm như ba là con nít không bằng ấy -Ba nó cười cười, xua xua tay bảo nó đi để cho ba có không gian nghỉ ngơi, nó hiểu ý, nhanh chóng ra về

Dạo này bơ au ghê, vậy để bao h nhiều lượt view au sẽ ra chap mới