Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 155: Sư phụ trên cao, nhận một lạy của đệ tử!



Con nhím lặng lẽ rơi nước mắt.



Nhìn dáng vẻ đau khổ của oán linh, Lý Dục Thần cũng cảm thấy buồn.



Đương nhiên anh có thể đưa oán linh ra ngoài, cũng có cách khiến nó tồn tại mãi mãi.



Nhưng nó gần như tà thuật, như những thuật sĩ Nam Dương, thích thu thập oán linh của con người, để nuôi thành ‘gia quỷ’, dùng để tạo may mắn.



Đặc biệt là oán linh của trẻ con, rất dễ nuôi dưỡng, đây chính là nguyên nhân thuật “nuôi tiểu quỷ” của Nam Dương rất thịnh hành.



Còn có những kẻ giết chết những trẻ em khỏe mạnh bằng cách thức cực kỳ tàn nhẫn bán cho những thuật sĩ đó.



Thuật sĩ lại bán những ‘tiểu quỷ’ cho các minh tinh, nhà giàu.





Việc này đã hình thành chuỗi sản nghiệp.



Cũng không phải tất cả thuật sĩ Nam Dương đều là người xấu.



Thuật pháp Nam Dương, bắt nguồn từ vu đạo, nền tảng vốn là chính phái, tuy nhiên Nam Dương thiếu các phái lớn duy trì, không đủ chính khí, dần dần biến thành tà, đây cũng là lý do đại phái tu hành coi thường bọn họ.



Anh Hồ này, bị người ta giết rồi cho chìm xuống giếng, còn phong tỏa giếng bằng bùa trận.



Mục đích của kẻ giết người rất rõ ràng, chính là không để oán linh của anh ta tiêu tan.







Oán linh mà không tan, đau khổ không dứt.



Cũng không biết giữa họ và anh Hồ có thù hận thế nào.



Lý Dục Thần nói với oán linh: “Bất luận khi còn sống anh thiện ác thế nào, bất luận anh có oán hận thế nào, tất cả đều đã tan thành mây khói. Hôm nay tôi giúp anh giải thoát, từ này tiêu tan, trời quang trong lành, trở về với vạn vật”.



Nói xong, anh chỉ ngón tay.



Oán linh liền méo mó.



Cơ thể hóa thành rất nhiều khí đen bay lên, chậm rãi hướng lên trên.



Bùa trận bên trên lóe lên ánh sáng trắng, ngăn những khí đen này.



Lý Dục Thần lại chỉ ngón tay, cang khí của bùa trận liền xuất hiện một đường khe.



Khí đen vù một cái, chui ra từ trong đường khe.



Mã Sơn đứng bên giếng, đang thò đầu xuống xem.



Đột nhiên cảm thấy gió âm ập vào mặt, giật mình, vội vàng ngẩng đầu.



Anh tha thấp thoáng nhìn thấy một luồng khói đen bốc lên từ miệng giếng, bay vút lên trời, rồi tỏa ra không trung, giống như cây nấm.



Dụi mắt thật kỹ, lúc nhìn lại, phát hiện không có gì hết.



Ở trước mặt Lý Dục Thần, luồng khí đen bay đi, cuối cùng để lại ánh sáng mờ màu trắng.



Đó là một hình người, khuôn mặt sáng sủa.



Con nhím nhìn rất rõ, gọi lớn: “Anh Hồ!”



Nó thấy anh Hồ nhìn sang nó một cái, dường như còn cười với nó.



Sau đó, Lý Dục Thần cúi người bái, bóng người mờ dần, lập tức biến mất.



“Anh Hồ!”



Con nhím bỗng nhiên không nhịn được òa khóc trong đau thương.



Lý Dục Thần bấm quyết, niệm chú tránh nước, chìm xuống đáy giếng.



Đáy giếng rất rộng, to hơn miệng giếng không ít.



Quả nhiên có một thi thể chìm dưới đáy giếng, trên người còn buộc đá.



Điều kỳ lạ là, chìm xuống nước hai mươi năm, lại không hề mục nát.



Có lẽ là vì oán khí của oán linh quá mạnh, còn âm khí dưới đáy giếng quá nặng, dẫn đến vi khuẩn không thể sống được.



Nhưng như vậy cũng tốt, cái giếng này không bị ô nhiễm, sau khi trừ được oán linh, vớt thi thể lên, xử lý đơn giản một chút là có thể sử dụng.



Lý Dục Thần xách thi thể, vụt người bay ra khỏi giếng.



Mã Sơn sợ giật mình, nói: “Còn có xác thật hả?”



Lý Dục Thần nói: “Chúng ta đến sau núi tìm nơi chôn anh ta đi”.



Mã Sơn đồng ý một tiếng, tìm được một cái xẻng sắt gỉ sét trong sân, cùng Lý Dục Thần đi đến sau núi.



Chọn một chỗ, đào cái hố, chôn “anh Hồ” xuống.



Con nhím rơi nước mắt không ngừng trước mộ mới.



Sau đó lại dập đầu bái lạy Lý Dục Thần: “Cảm ơn thượng tiên đã cho anh Hồ được yên nghỉ. Tôi biết tội nghiệt nặng nề, xin thượng tiên trừng phạt”.



Lý Dục Thần nói: “Những việc mày làm đúng là có lỗi. Nhưng luận tội nghiệt, cũng không đến mức nặng nề. Mày có thể mở linh tri, là cơ duyên ông trời ban cho mày, tu hành không dễ, niệm tình mày biết ơn báo ơn, trọng tình trọng nghĩa, tha cho mày một mạng. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, mày phải ở lại nơi này, không có sự cho phép của tao, không được ra khỏi phạm vi trong vòng biệt thự này đến phần mộ anh Hồ ở sau núi. Tao muốn dạy mày tu hành pháp môn chính đạo, nếu mày có thể lĩnh ngộ thì tốt, nếu không thể lĩnh ngộ, tao sẽ phế tu vi của mày, tránh để mày ra ngoài hại người”.



Con nhím vừa nghe, vui mừng nói: “Sư phụ trên cao, nhận một lạy của đệ tử!”



Lý Dục Thần nghiêm mặt, nói: “Không được gọi bừa, tao chỉ truyền thụ một vài đạo pháp cơ bản, muốn gọi sư phụ, đợi ngày mà hóa thành người rồi tính”.