Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 152: Báo ơn



Trong truyền thuyết dân gian có ngũ tiên là Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Khôi.



Hồ ly thành tinh gọi là Hồ tiên, chồn vàng thành tinh gọi là Hoàng đại tiên, rắn là Liễu tiên, chuột là Khôi tiên.



Còn Bạch tiên, chính là con nhím gai.



Mã Sơn không phải người tu hành, nhưng cũng nghe nói đến đại danh của Bạch tiên.



Khác với nhím bình thường, gai trên người con nhím dưới đất này là màu trắng thuần, khi cuộn tròn lại, trông giống một đống tuyết.





Bây giờ đống tuyết này bị một sợi dây leo màu đen nhỏ quấn chặt, giống như vẽ mấy đường mực trên đống tuyết.



Lý Dục Thần vung tay, thu lại dây leo.



Con nhím được giải thoát, lập tức lăn dưới đất, hóa thành một đường ánh sáng trắng bay ra ngoài cửa sổ.







“Nghiệp chướng! Còn dám chạy!”



Lý Dục Thần giơ tay, trong hư không vút lên tia chớp, lóe sáng ở ngay cửa sổ, chiếu lên con nhím trắng lóe sáng tuyết trắng.



Con nhím lộn nhào liên tục trong không trung, nhanh chóng xoay ngược, rơi xuống mặt đất, run lẩy bẩy.



“Thượng tiên tha mạng! Thượng tiên tha mạng!”, con nhím nói tiếng người.



Mã Sơn cảm thấy kinh ngac: “Biết nói thật này?”



Lý Dục Thần trầm giọng nói: “Mày vốn là con thú nhỏ trên núi, hiếm có mở được linh tri, tao thấy cả người mày gai xám biến thành trắng, chắc tu hành cũng không dưới trăm năm phải không. Ông trời có đức hiếu sinh, tại sao mày muốn giết người, hôm nay tao chỉ đành thay trời hành đạo, diệt trừ yêu nghiệt như mày!”



Con nhím phủ phục dưới đất, run rẩy, không ngừng quỳ bái giống như con người: “Thượng tiên tha mạng, tôi không giết người, tôi thực sự không giết người!”



Lý Dục Thần lạnh lùng hừ nói: “Vậy vừa nãy mày làm gì? Thi triển ảo thuật, khiến con người có ảo giác, không phải muốn giết người, chẳng lẽ muốn tìm người thành thân hả?”



“Không phải, không phải!”, con nhím vội vàng phủ nhận: “Tôi chỉ… chỉ… hút một chút dương khí thôi”.



Lý Dục Thần cau mày: “Bạch tiên tu hành, không cần đến dương khí của con người, mày hút dương khí làm gì?”



Con nhím cúi đầu không nói gì, không biết là đang sợ, hay là có điều khó nói.



“Không có gì để nói phải không?”, Lý Dục Thần đưa tay ra, trên đầu ngón tay lóe lên một chùm sáng trắng.



Con nhím nhìn thấy ánh sáng trắng, sợ đến run lập cập, nơm nớp lo sợ nói: “Thượng tiên tha mạng, tôi hút dương khí, không phải vì bản thân tôi, mà là vì… vì…”



“Vì cái gì?”



“Vì người ở dưới giếng”.



“Dưới giếng?”, Lý Dục Thần ngẩn người: “Dưới giếng có người?”



Con nhím nói: “Chuyện này nói ra thì dài. Tôi vốn là con nhím bình thường ở ngọn núi này, ngẫu nhiên mở linh tri, muốn biết cuộc sống của con người, bèn thường xuyên chạy đến nơi phồn hoa, sau đó bị người ta bắt, suýt nữa cho lên bàn ăn. May mắn được anh Hồ phát hiện, đã cứu tôi, đưa về nơi này, còn truyền cho tôi một vài cách hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt”.



“Tôi sống trong rừng cây phía sau, có lúc cũng sẽ sống vào sân viện. Anh Hồ tốt bụng, mỗi khi trời mưa tuyết, anh ta đều cho tôi sống trong phòng, thỉnh thoảng còn nói chuyện với tôi, kể một vài câu chuyện nhân gian chân trời góc bể”.



“Anh Hồ là bác sĩ, thường xuyên ra ngoài, có lúc đi luôn mấy tháng liền. Tôi phụ trách trông nhà, cũng coi như một nửa chủ nhân của khu nhà này. Hai mươi năm trước, anh Hồ đi công tác về, đột nhiên nói muốn chuyển nhà, bán nhà này cho người khác. Tôi muốn đi cùng anh Hồ, nhưng anh Hồ không cho, nói tôi tu hành chưa thành, không được đi lung tung. Anh ta còn nói anh ấy đắc tội với người khác, không bảo vệ được tôi chu toàn”.



“Nhưng anh Hồ còn chưa kịp chuyển đi, kẻ thù đã tìm đến. Bọn họ buộc đá lên người anh Hồ, ném anh ta xuống giếng, tôi tận mắt nhìn thấy ân nhân bị giết, nhưng tôi không có cách nào cả”.



“Ngày hôm sau, người đến mua nhà dọn dẹp nhà. Tôi biết rõ anh Hồ đã chết, chìm xuống đáy giếng một ngày, không thể nào còn sống. Nhưng tôi vẫn ôm một tia hy vọng, lỡ như có người có thể cứu được anh ta”.



“Nhưng, khi tôi vừa mở miệng nói, bà lão chủ nhân mới đến sợ đến phát bệnh tim, trực tiếp qua đời. Có lẽ cảm thấy không may mắn, các con của bà ta không vào ở nữa, biệt thự để không”.



“Anh Hồ chết oan uổng, trong giếng lại tập trung âm khí, cho nên oán khí của anh ta vẫn không thể tiêu tan. Sau khi tôi phát hiện ra điều này, tôi vẫn luôn trông chừng bên giếng, sử dụng cách hấp thụ mà anh Hồ dậy tôi, thu thập tinh hoa nhật nguyệt, đưa linh khí vào trong giếng. Tôi ảo tưởng, có thể làm như vậy anh Hồ có thể sống lại.