Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1299: Chuyện gì đã xảy ra



Lý Dục Thần kinh ngạc: “Sao em lại nói như vậy?”





“Mẹ em nói, khi người tốt chết sẽ có thần tiên đến dẫn họ lên thiên đường. Em muốn chết, như thế có thể ngay lập tức đến gặp bố mẹ.”



Cô ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt tựa như có tro tàn rực cháy, thấp thoáng một tia sáng dịu dàng.



Trong ánh lửa trại, khuôn mặt cô ửng hồng ấm áp.





Lý Dục Thần không định quấy rầy giấc mộng đẹp của cô, nhưng hắn cần phải hỏi rõ ràng:



“Nhà em ở đâu? Bố mẹ em...” Hắn bỗng nhớ ra, cô gái nói chết thì có thể lập tức đến gặp bố mẹ, nói như vậy, bọn họ đều đã không còn ở nhân gian, thế nên lập tức sửa miệng: “Nhà em còn người thân nào khác không?”



Cô gái lắc lắc đầu: “Không còn, người nhà em đều chết cả rồi, bọn chúng vì trả thù bố em, giết sạch cả nhà em, bắt em đến đây”.



“Vì sao chúng lại trả thù bố em?”







“Bố em là cảnh sát, bắt rất nhiều tên buôn ma túy”.



“Em hận chúng lắm sao?”



“Hận! Em hận bọn chúng! Nhất là những kẻ ở đây! Nhất là từng tấc đất nơi này! Hận cả từng đóa anh túc nơi đây!”



Cô gái nói hận rất nhiều, nhưng cũng không quá phẫn nộ, trái lại cô rất bình tĩnh.



Cô ngẩng đầu nhìn trời.



Bầu trời ở Tam Giác Vàng trong xanh mà sạch sẽ, những ngôi sao gần như thể duỗi tay là hái được.



“Nếu em có thể lên thiên đường, em nhất định sẽ cầu xin thiên thần, làm cho toàn bộ lũ ác quỷ này chết đi, cứu lấy tất thảy người tốt, làm cho nơi đây không còn bất cứ cô gái nào phải khóc nữa, làm cho tất cả hoa anh túc trên đời đều khô héo!”



Không biết vì sao, nội tâm Lý Dục Thần bị chấn động mạnh mẽ.



Cô gái này, chắc cũng chỉ mới mười mấy tuổi thôi, còn chưa dậy thì xong, phải chịu sự tra tấn vô nhân đạo nhưng cô lại bình tĩnh như thế, kiên cường như thế, nội tâm cô phải lương thiện đến đâu, phải dịu dàng thế nào, trong sáng ra sao chứ!



“Em không cần phải đến thiên đường, anh giúp em” - Lý Dục Thần nói.



Cô gái nhìn anh, như là có hơi không tin, lại như đang nhìn kỹ sự chân thành của anh.



Lý Dục Thần bị cô nhìn đến có chút hoảng hốt không giải thích được, đây là điều anh chưa từng thấy trước đây. Dường như dưới ánh mắt cô gái này, mọi điều tăm tối đều không thể che giấu.



“Anh không thể bảo đảm tất cả ác quỷ trên đời đều chết đi, nhưng anh bảo đảm sẽ giết sạch lũ ác quỷ nơi này, anh không thể bảo đảm mọi người tốt trên đời đều được cứu giúp, nhưng anh bảo đảm sẽ cứu hết những người tốt chốn đây, anh không thể bảo đảm toàn bộ hoa anh túc trên đời sẽ không nở hoa, nhưng anh bảo đảm trên mảnh đất này, nhất định sẽ không còn cây anh túc nào mọc lên nữa”.



Anh nhìn vào đôi mắt cô gái, chân thành nói.



Bỗng nhiên, cô gái cười nhẹ, nói: “Được”.



Lý Dục Thần nhẹ nhàng thở ra, như được Thiên Đạo ban quyền, kéo tay cô gái, cùng nhau rời khỏi doanh trại.



Mới vừa ra đến bên ngoài, doanh trại phía sau liền ầm ầm sụp đổ, bụi mù bay đầy trời.



Một đội lính tuần tra đi về phía này, chiếu đèn pin vào bọn họ, quát:



“Này, mấy người đang làm gì đó? Chuyện gì đã xảy ra?”



Phịch!



Người nọ lập tức nổ tung, hóa thành một chùm sương máu.



Mấy tên lính còn lại bị kinh hoàng giơ súng lên, bóp cò.



Ngọn lửa bùng lên từ họng súng, đoàng đoàng đoàng, tiếng súng vang lên.



Tay cô gái nắm chặt lấy tay Lý Dục Thần, ổn định, không chút run rẩy.



Viên đạn từ bên cạnh bay đến chỗ bọn họ, vòng một vòng ra sau người họ rồi lại bay về phía mấy tên lính đang xạ kích.


Bọn lính lần lượt ngã xuống.