Ranh Giới Âm Dương

Chương 8



Vừa tỉnh dậy Lý Tiểu Lộ lại cư xử kì lạ. Bắc Băng Phàm ngồi nghĩ mãi không ra là cô bị gì..

" Bắc tổng, sắp họp rồi ạ." Thư kí lên tiếng gọi anh.

Từ lúc đến công ty, anh cứ ngồi trầm mặc suy nghĩ gì đó rồi không tập trung vấn đề hay công việc.

Rõ kì lạ.

" À ờ." Bắc Băng Phàm đáp, anh đứng dậy ra khỏi phòng làm việc.

Chuyện sáng nay của Lý Tiểu Lộ tính sau vậy.

...

Bắc Băng Phàm vẫn như hôm qua, đến đón cô sau khi tan học.

Dựa vào xe, anh đứng nhìn ngôi trường to lớn trước mặt mình, anh cũng mới biết cô, cũng mới nói chuyện vẫn chưa hỏi về việc học hành ở đây ra sao.

Anh chỉ mới biết rằng...ở đây cô đều bị mọi người xa lánh.

Lý Tiểu Lộ bước ra, anh đứng hình khi thấy cô.

Bỗng dưng hôm nay cô thay đổi cách ăn mặc. Lại còn mặc váy ngắn như nữ sinh trong truyện tranh?

Cả cách trang điểm cũng...

Mọi hôm anh chỉ thấy cô mặc áo thun và quần jean là cùng mà.

" Lý Tiểu Lộ, cô chưa khỏe sao?." Anh hỏi.

Lý Tiểu Lộ không quan tâm anh, cô đưa tay lấy cây kẹo mút trong túi ra, đưa anh:" Ăn không?."

Bắc Băng Phàm cau mày:" Không, tôi không thích đồ ngọt."

" Vậy thôi." Lý Tiểu Lộ lấy lại, bóc vỏ kẹo ra rồi ăn.

Cô đẩy anh ra một bên, lên xe ngồi, hôm qua ngồi ở ghế phụ nhưng hôm nay lại tự động ngồi ở hàng ghế sau.

Bắc Băng Phàm cho là cô bị ấm đầu thật rồi.

...

Bắc gia.

Lý Tiểu Lộ trở về nhà liền về phòng, anh định gọi nhưng cô đã đi mất.

Ăn mặc kì lạ đến trường, tóc tai lẫn cách trang điểm khác người, cuối cùng cô bị đụng mạnh vào chỗ nào trên đầu sao?

Bắc Băng Phàm không thể để yên vậy, anh cũng lên phòng tìm cô hỏi cho ra lẽ, có vấn đề gì còn đưa đi bệnh viện kịp chứ.

" Lý Tiểu Lộ."

Anh vừa mở cửa ra, cửa sổ bỗng tự động mở toang ra, luồng gió thổi vào...

Sao cái lạnh này làm Bắc Băng Phàm thấy quen quen quá?

Rầm

Cả cơ thể Lý Tiểu Lộ bỗng dưng bay bỗng lên rồi bị đập mạnh vào tường, Bắc Băng Phàm trợn to mắt, vội chạy đỡ lấy cô trước khi ngã người xuống sàn.

Ôm cô trong tay, anh nhìn thấy Lập Như Ý.

" Là chị..." Bắc Băng Phàm bất ngờ.

Bên cạnh Lập Như Ý là cô gái hôm qua anh ôm cô rồi nhìn thấy, Lập Như Ý đang khống chế cô ta lại.

" Chị đẩy cô ấy vào tường?." Anh hỏi.

" Nếu không làm vậy sao con nhãi này thoát ra khỏi xác em ấy." Lập Như Ý một tay giữ ả nữ sinh kia, đáp.

" Có vẻ hơi mạnh tay, giúp tôi bôi thuốc cho em ấy." Nói xong Lập Như Ý lập tức lôi cô ả kia đi.

Lý Tiểu Lộ lúc này cũng tỉnh dậy.

" Ui...ui da..." Cô lên tiếng, mở mắt ra nhìn xung quanh.

Thấy Bắc Băng Phàm ôm mình, cô hỏi:" Có chuyện gì vậy? Anh rửa chén xong chưa?."

" Rửa chén?." Anh cau mày.

" Không phải anh dành việc rửa chén sau bữa tối sao?."

...

Lý Tiểu Lộ nằm trên giường, thật ra nằm sấp lại để không đau cái lưng.

Nghe Bắc Băng Phàm nói rõ mọi việc, cô biết rằng mình đã bị ả nữ sinh kia chiếm thể xác.

Cơ thể của cô là biết bao kẻ muốn chiếm lấy xác, chỉ cần cô bị thương một chút, dù là vết thương nhỏ bọn họ đều cơ hội chiếm lấy.

Có vẻ Lập Như Ý cảm giác được nên đã đến giúp cô trước khi cô ả đó làm loạn và hại đến Bắc Băng Phàm.

" Đau..." Cô lẩm bẩm một mình. Cả tấm lưng của cô dường như đều bị gãy ra cả vậy.

Lập Như Ý...chị đẩy quá mạnh tay rồi?!!

Bắc Băng Phàm trở về phòng, trên tay cầm lọ thuốc, anh đi đến bên giường.

" Vén áo lên." Anh bảo.

" Vén...vén áo làm gì?." Cô nhảy dựng lên hỏi.

" Chứ cô có muốn ngủ không? Lưng bị đập mạnh đến sưng vài chỗ rồi." Bắc Băng Phàm phản bác lại.

" Vậy...vậy tại sao là anh bôi thuốc?." Cô hỏi.

" Vậy để người khác chạm vào cô rồi nhìn thấy bọn họ thì sao?." Bắc Băng Phàm bình tĩnh nói.

Lý Tiểu Lộ nhìn anh, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nằm sấp lại, vén áo lên cho anh bôi thuốc.

Bàn tay của Bắc Băng Phàm chạm nhẹ vào cô, thuốc và tay anh đều lạnh lạnh, khiến cô đều rùng cả mình lên.

" Đau không?." Anh hỏi.

" Để tôi bảo chị Như Ý làm vậy với anh xem có đau không?." Lý Tiểu Lộ nói.

Hỏi câu dư thừa? Hỏi câu nào cô biết trả lời đi?

Toàn hỏi câu vớ vẩn.

" Chuyện đó...cô bảo là mình bị cô gái kia chiếm thể xác sao?." Anh ngỏ ý.

Lý Tiểu Lộ nằm im, không đáp một lúc.

" Ừ, trước kia cũng có một lần. Cũng là chị Như Ý giúp." Lý Tiểu Lộ lên tiếng.

" Có vẻ do vết thương ở ngón tay hôm qua nên mới bị vậy. " Cô nói thêm.

" Ý cô là nếu cô bị thương bọn họ đều có thể chiếm xác cô?." Bắc Băng Phàm vừa bôi thuốc vừa hỏi.

Lý Tiểu Lộ ừm một cái nhỏ.

" Trước kia có một ma nữ chiếm xác tôi, mém xíu còn dùng thân thể và cái tên Lý Tiểu Lộ này..."

" Để giết người..."