(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 317: Nữ diễn viên tai tiếng (38)



"Hừ... Lạnh quá."

Bạch Văn Văn nhíu mày, bắt đầu rửa sạch bùn trên người.

Flycam có chế độ riêng tư, hiện tại ả không bị quay lại, còn có một nhân viên nữ canh ở bên ngoài. Tổ tiết mục vẫn rất tôn trọng diễn viên nữ.

Về phần Đường Quả, cô đang ăn cá nướng với Lương Triều.

Tổ tiết mục cũng có không ít nhân viên xuống sông bắt cá, nhưng không phải ai cũng giống như Đường Quả một phát một con như thế.

Qua chuyện leo núi với bắt cá, không ai không thừa nhận rằng Đường Quả có kĩ năng sinh tồn nơi hoang dã.

Ăn cá xong, Thường Nguyên nói với các tổ là địa điểm đóng quân là ở bờ bên kia con sông.

Vẫn như cũ, phải tự nghĩ cách để qua. Bơi qua cũng được, nhưng mà ba lô sẽ ướt hết, đồ vật bên trong cũng sẽ bị hư hại, hơn nữa còn ảnh hưởng xấu đến hình tượng.

Tổ tiết mục bố trí đoạn này chắc chắn là để thử IQ của diễn viên.

Đa số người trong tổ tiết mục đã chuẩn bị cano để đi qua, ném tám người Đường Quả ở lại bên này.

Bạch Văn Văn nghĩ ra biện pháp đầu tiên, buộc bè gỗ. Sông này rộng khoảng bảy mét, một bè gỗ có thể dùng để qua sông được.

Chỉ là, muốn có bè phải chặt cây. Nhưng theo luật bảo vệ rừng, cây không thể chặt, nên chỉ có thể nhặt nhạnh một ít cành cây khô.

"Tôi nghĩ lúc trước Đường Quả với ảnh đế Lương nên yêu cầu một cái cano, đáng tiếc họ đã đánh mất cơ hội."

"Đúng ròi, tại sao tui lại không nghĩ ra nhỉ. Trước còn tưởng là bố trí cho ảnh đế Tô với Bạch Văn Văn tắm rửa, giờ mới biết là tổ tiết mục cho bọn họ cơ hội qua sông."

"Chỉ có thể nói một câu đạo diễn Thường quá âm mưu."

Sở Nặc đi dọc bờ sông, lấy một cái gậy trúc đo đạc qua mực nước, "Chiều sâu khoảng ba mét."

Nếu như một mình anh ta thì bơi qua cũng không thành vấn đề gì, coi như mang cả ba lô trên lưng, anh ta cũng có thể cẩn thận được. Nhưng mà trò này không có phần cho bơi lội.

Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên watt=pad _phongnguyetnguyet_

"Tôi nghĩ chỉ có thể buộc bè thôi."

Bạch Văn Vân nói, "Nhưng chúng ta không thể chặt cây, chỉ có thể nhặt cành khô."

"Xem ra ngoại trừ buộc bè tre thì không có cách khác."

"Cô thấy thế nào?" Sở Nặc hỏi Bạch Ngưng Tuyết, Bạch Ngưng Tuyết lắc đầu, cô cũng không có tí kĩ năng sinh tồn khi đi dã ngoại nào, "Chỉ có thể buộc bè tre thôi."

"Thôi đi tìm gỗ đi."

Bạch Văn Văn kéo Tô Hòa đi tìm gỗ, dù sao có nhiều tổ thế này, phải đi tìm trước mới được.

Thôi Ni với Thôi Nguyên Bân nhìn nhau cười một tiếng, "Em trai, chơi nghề cũ đi."

"Ha ha, chị à, em cũng mong lắm."

Nghe được lời hai chị em, fan hâm mộ đột nhiên nhớ ra, hai chị em nhà này đi cà kheo giỏi có tiếng. Người bình thường đi cà kheo cũng chỉ một mét, cao thủ chơi được ba mét, riêng hai chị em nhà này lên đến bốn mét.

Chỉ cần họ tìm được bốn cái gậy dài đủ ba mét là có thể thuận lợi sang sông.

Sau đó, hai người khóa chặt ánh mắt lên người Đường Quả với Lương Triều, nghe được Đường Quả hỏi, "Anh đã từng leo núi, chắc cũng đã từng chạy parkour rồi nhỉ?"

"Đã... đã chạy."

Lương Triều có chút ngại, hồi mười mấy tuổi anh cực thích vận động mạnh, tuần nào cũng leo núi với chạy parkour, thậm chí còn leo lên cao ốc chạy, thiếu chút nữa dọa mẹ anh vỡ tim.

Fan hâm mộ không thể ngưng cười được khi nghe quá khứ của Lương Triều.

Nhưng Đường Quả hỏi cái này làm gì?

"Họ cần ít nhất bốn cây gỗ, chúng ta chỉ cần có một." Đường Quả nói thâm ý.