[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 194: Có hiểu lầm gì đó



Đôi mắt Trần Cảnh đảo qua vết bẩn trên giày và ống quần, sắc mặt có chút khó coi, sau khi đi tới cũng không đứng gần quá mà đứng cách cô ba bước chân.

Kỳ Nguyệt không ngờ Trần Cảnh sẽ tìm được chỗ này, hơi nhíu mày: "Có việc?"

Trần Cảnh che mũi, hơi chán ghét liếc chuồng heo sau lưng Kỳ Nguyệt: "Vốn dì Kỳ định nói chuyện, nhưng tôi suy đi nghĩ lại, chuyện này dẫu sao cũng do tôi mà nên, để tôi đích thân nói với cô thì ổn hơn."

Kỳ Nguyệt mặt không đổi sắc liếc anh ta một cái: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"

Lúc này Kỳ Nguyệt đang khoác một chiếc áo blouse, bưng thức ăn cho heo trên tay, dù dáng đẹp người xinh, nhưng là một cô gái, trông cô có hơi luộm thuộm.

Trần Cảnh hơi nhíu mày: "Chúng ta có thể đổi nơi khác nói chuyện không?"

Kỳ Nguyệt đang cho heo ăn cũng không ngẩng đầu lên: "Vậy anh chờ tôi làm xong đã."


Trần Cảnh trầm mặc một hồi, cuối cùng hít sâu một hơi, trực tiếp nói: "Xin lỗi, tôi đã đồng ý sẽ cho Trăn Trăn một câu trả lời, không để cô ấy khó xử, cho nên tôi sẽ nói thẳng. Kỳ Nguyệt, tôi đối với cô không có cảm giác gì... Người tôi thích là Trăn Trăn... Hi vọng cô sẽ không hiểu lầm gì."

Lời này Kỳ Nguyệt đã nghe nhiều đến mức lỗ tai mọc kén, cô im lặng liếc anh ta, cố kiên nhẫn giải thích lần cuối: "Anh thích ai hay không thích ai thì liên quan gì tới tôi? Trả lại anh câu đó, Trần tiên sinh, tôi đối với anh không có cảm giác gì, cũng hi vọng anh sẽ không hiểu lầm gì."

Trần Cảnh hiển nhiên không tin, chỉ nghĩ cô vì mặt mũi mà mạnh miệng: "Đã như vậy, sao cô đột nhiên tham gia thi đấu, còn cố tình khiến Trăn Trăn khó chịu trên sân thi đấu? Cô có biết cô làm như vậy khiến Trăn Trăn buồn thế nào không?"


Kỳ Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Nó khó chịu trên sân thi đấu không phải vì học nghệ không tinh à? Nếu nó dụng tâm trong mấy năm nay, thì cũng không đến nổi bại bởi một tuyển thủ không chuyên đã không thi đấu 5 năm. Anh có tư cách gì đứng đây chỉ trích tôi, bởi vì tôi đánh bại nó sao? Hay anh cảm thấy trên sân thi đấu, nó thắng mới đúng?"

Giọng của Kỳ Nguyệt không quá khách khí.

Khiến cô tức không phải vì năm đó cô từ bỏ súng, mà là Kỳ Trăn lấy được lại không biết quý trọng.

Trần Cảnh không ngờ Kỳ Nguyệt nhìn trông ngơ ngác, khi nói chuyện lại không nể mặt như vậy, hơi sửng sốt: "Tôi... Tôi không có ý đó... Tôi chỉ cảm thấy cô không nên vì tôi mà tham gia cuộc tranh tài này, nếu cô không tham gia cuộc tranh tài này..."

Kỳ Nguyệt bị chọc giận đến mức bật cười: "Tôi muốn tham gia thì tham gia, liên quan gì tới anh? Nó thua giải khó chịu, không trách nó học nghệ không tinh, lại chạy tới đây trách tôi tham gia làm nó thua... Trần tiên sinh, anh dù gì cũng là một sinh viên tài cao tốt nghiệp đại học, anh cảm thấy lập luận của anh hợp logic à?"


Dù gì cũng ở cạnh Tống Thu Thu trong thời gian dài, công lực mắng người của Kỳ Nguyệt càng ngày càng thuần thục.

Huống chi Trần cảnh còn còn chạy tới tìm cô ngay lúc cô đang tâm phiền loạn.

Kỳ Nguyệt quả thực không muốn dây dưa với người này, nói uyển chuyển sợ anh ta không hiểu, vì thể xẵng giọng: "Trần tiên sinh, nếu anh cảm thấy lời của tôi khó hiểu, vậy tôi nói thẳng nhé. Xin lỗi, anh không phải loại hình tôi thích, tôi cũng coi thường loại đàn ông không đầu óc như anh, tôi thích người IQ cao, phiền anh đừng tự đa tình!"