[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 187: Ôm



Kỳ Trăn ngơ ngác nhìn điểm của Kỳ Nguyệt, cô ta không biết mình đấu xong trận thi đấu này bằng cách nào, ngón tay run rẩy, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, toàn bộ thế giới đều quay cuồng.

Trên khán đài.

Trong mắt Kỳ Vạn Lý ngập tràn đau đớn, Vu Thục Hoa thì lo âu khi thấy viên đạn không trúng bia của Kỳ Trăn.

Vào lúc này, Kỳ Nguyệt có thể thấy rõ cảm xúc trong mắt của ba mẹ, từng li từng tí đều không giành cho cô.

Giống như năm đó.

Nhưng, cảnh tượng này lại có điểm không giống với năm ấy ở chỗ là cô không còn đơn độc.

Toàn trường vang lên tiếng thét chói tai như muốn xốc phá nóc nhà, Tống Thu Thu cùng Tô Tiểu Đường đặc biệt gào lớn nhất.

Bên tai là giọng nói ấm áp khiến người ta yên tâm của Cố Hoài.

"Kỳ tổng, chúc mừng."

Cố Hoài cười, tự nhiên giang hai cánh tay.


Kỳ Nguyệt hơi sửng sốt, biểu cảm có chút hốt hoảng.

Vào lúc này, đứng trên sân thi đấu súng ngắn cự ly 10 mét, nhìn súng ngắn trong tay, bia ngắm trước mắt, chàng trai trước mặt...

Tình cảnh này bỗng nhiên trùng lặp lên cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp Cố Hoài...

[ Chào cậu, có thể giúp tôi một việc không? ]

[ Cậu đến từ Học Viện Nông Nghiệp A? Tôi may mắn từng được trò chuyện với giáo sư Thẩm về một kĩ thuật lai giống khoai tây có thể cải thiện năng suất đáng kể, cậu có hứng thú không? ]

[ Tôi chơi thua trò chơi. ]

[ Bắn súng. ]

[ 0 điểm, không bắn trúng bia. ]

...

Kế đó, bóng người trong tâm trí chợt chồng lên người trước mắt...

Cuối cùng cô đã hiểu loại cảm giác mà đại tỷ Bảng Nhất nói.

Biết rõ đối phương không biết gì hết, tình cảm của bản thân lại lặng lẽ đâm chồi.


Hi vọng người ấy biết tình cảm của mình, lại sợ người ấy biết...

Sương mù dày đặc che khuất trái tim dường như bị một trận gió thổi bay, mọi thứ từng chút trở nên rõ ràng...

Giây tiếp theo, Kỳ Nguyệt không hề do dự tiến lên một bước, đáp lại cái ôm này của Cố Hoài.

Cơ thể Cố Hoài chợt cứng đờ, nhưng lập tức dùng sức ôm chặt cô vào lòng.

Hai người nhẹ nhàng ôm nhau, chia sẻ niềm vui lúc này.

Kỳ Nguyệt cảm nhận hơi ấm bao bọc lấy mình, nghe tiếng hoan hô kích động của nhóm Tống Thu Thu. Khúc mắc trong lòng nhiều năm qua vào giây phút này dường như đã tan biến như bọt biển.

Vào lúc này, cô thực sự thả lỏng, cũng hoàn toàn buông xuống...

...

"Ngao, tôi đúng là ngu mà! Thế mà tôi lại tin bạn học khoai tây thắng nhờ may mắn! Bạn học khoai tây che giấu kĩ quá đi!" Lăng Phong bày ra vẻ khó tin.


"Cậu còn không biết xấu hổ mà nói Nguyệt bảo nhà tôi à! Đại thần mới là người giấu kĩ nhất đấy! Đại thần mẹ nó bắn không trúng bia!" Tống Thu Thu cũng kích động không thôi.

Lăng Phong tỏ vẻ vô tội: "Làm ơn! Tôi cũng không biết Cố Hoài bắn súng trâu bò như vậy mà?"

Tô Tiểu Đường kích động tới mức sáng mắt: "A a a! Đây là tổ hợp thần tiên giả heo ăn thịt hổ gì vậy! Nguyệt bảo với đại thần xứng đôi quá đi! Quá xứng đôi! Gϊếŧ tớ đi! Tớ cảm thấy không phải đại thần coi trọng Nguyệt bảo, cũng không phải Nguyệt bảo nhớ thương đại thần! Hai người họ rõ ràng là cho nhau nhớ thương a a a a!"

Giang Lãng: "Ơ đệch! Xứng đôi chỗ nào? Cậu muốn lên nóc đại học A làm chuyện mất mặt, nhưng tôi thì không muốn đâu nhá!"

Lăng Phong: "Đúng vậy đúng vậy! Muốn thì hai cậu đi đi!"
Tống Thu Thu: "Tiểu Đường! Cậu đừng nói bừa! Hôm nay là kỉ niệm ba năm của liên minh cẩu độc thân chúng ta, đừng nói điều không may!"

Tô Tiểu Đường nhỏ giọng nói thầm: "Hey, tớ chỉ trộm cảm khái một chút mà thôi! Lại không phải sự thật!"