Quỷ Y Ngốc Hậu

Chương 068: Thọ yến phong ba



Edit : Hà Đoàn
Tiếng nói vui mừng của Thái Hậu vang lên: “Các vị khanh gia hãy bình thân”.
“Tạ Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương”.
Mọi người cao giọng, cung kính đứng thẳng như trước, đến tận khi Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng ngồi xuống, còn có các cung phi tần ngồi xuống, mọi người mới yên lặng về chỗ ngồi.
Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng vừa xuất hiện, sắc mặt nhà Dạ gia đều không nén được giận, ánh mắt sâu thẳm, lòng có oán khí, Thái Hậu thế nhưng lại đem cháu gái giáng xuống làm Thục Viện nhị phẩm, cái này đổi thành ai thì sắc mặt cũng khó coi mà thôi.
Binh bộ Thượng Thư Dạ Tư Nguyên đại nhân, không nói một lời nào buồn bực cúi đầu, vài quan viên bên cạnh hắn, cũng không dám nói thêm cái gì.
Lúc này, tiếng nói của thái giám lại vang lên: “Bắc Thái tử Yến Dục, công chúa Yến Linh giá lâm”.
Tiếng thông báo vừa vang lên, mọi ánh mắt trong điện đều nhất tề nhìn về phía cửa đại điện, nam tử đi đầu, dáng người cao gầy thon dài, trường bào cẩm tú, ngũ quan lập thể, đôi mắt đen sâu thẳm, giống như một hồ nước tĩnh lặng, sâu không lường được, lông mày đen nhánh tóc mai bay bay, lông mi dài nhỏ, lóe ra thần thái cuồng vọng tà mị, khóe môi khẽ nhếch, đó là ý cười liễm diễm.
Bên cạnh hắn là hai gã hộ vệ mặt không chút thay đổi, còn có một vị giai nhân xinh đẹp thoát tục, đúng là Bắc triều công chúa Yến Linh, Bắc triều công chúa Yến Linh, dáng người cũng cao gầy, đầy đặn động lòng người, ngũ quan xinh đẹp, trong đôi mắt to ánh lên tia nhìn kiêu ngạo, lớn mật mạnh mẽ nhìn quét một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên ghế cao kia, Hoàng Thượng trẻ tuổi, trên người Thượng Quan Diệu, ý cười trong suốt, hành lễ giống như huynh trưởng của mình.
“Yến Dục ( Yến Linh ) bái kiến Diệu đế, Thái Hậu nương nương, cung chúc Thái Hậu nương nương phúc thọ vô cương”.
Yến Dục nói xong tự phụ vung tay lên, thủ hạ phía sau, mang theo một chiếc hộp gấm tiến lên, trước mặt Thượng Quan Diệu cùng văn võ bá quan Đông Tần mở ra, vạn đạo hào quang bắn ra, chói mắt bức người, trong hộp gấm kia chính là dạ minh châu sáng chói, ước chừng khoảng mười viên, mỗi một viên đều có giá trị vô cùng xa xỉ, mười viên minh châu đặt cạnh nhau, chính là một tác phẩm nghệ thuật.
Trên yến hội, lập tức có người hâm mộ mở miệng: “Thật đẹp”.
“Đúng vậy, đúng là Bắc Yến thái tử, vừa ra tay cũng thật là hào phóng”.
Tiếng nghị luận nho nhỏ thi thoảng lại truyền đến lỗ tai Yến Dục cùng Yến Linh, thái tử Yến Dục nội liễm mà trầm ổn, cũng không tỏ vẻ gì, nhưng mà Yến Linh vẫn chỉ là một cô gái trẻ tuổi nhiệt huyết, nghe mấy đại thần nghị luận như vậy, mặt mày hớn hở, khóe môi mang theo nụ cười đắc ý.
Thượng Quan Diệu liếc mắt lạnh lùng nhìn qua một lượt, các vị đại thần ngồi ở hai bên lập tức im lặng lại, đây không phải là nâng khí thế người khác lên mà diệt uy phong của mình sao? Cho dù Bắc Triều có đưa lên vật gì, cũng không thể không cố kỵ chỗ nào mà biểu hiện ra ngoài như vậy, để cho người khác chê cười như vậy?
Rất nhiều đại thần lập tức hiểu ra, phút chốc không ai dám hé răng, Thượng Quan Diệu sang sảng cười, vẫy tay phân phó: “Dục thái tử có tâm, mời ngồi, từ trước đến nay Bắc Yến cùng Đông Tần giao hảo, lần này là thọ yến của Thái Hậu, Dục thái tử lại từ Bắc triều đến đây, trước trẫm xin tạ ơn lòng hữu nghị của Bắc đế”.
“Đâu có”.
Yến Dục ôm quyền, cười nhàn nhạt rồi nhẹ nhàng đi theo thái giám, đi đến vị trí của khách quý ngồi xuống.
Công chúa Yến Linh ngắm nhìn một vòng, cẩn thận đánh giá các nam tử ngồi quanh đó, cuối cùng đưa mắt nhìn người ngồi trên cao- Thượng Quan Diệu, nhìn đi nhìn lại, trong thọ yến đêm nay, người xuất sắc nhất vẫn là Đông Tần hoàng đế, những người khác tuy rằng cũng thực xuất sắc, nhưng không xứng với thân phận Bắc triều công chúa của nàng, ngoại trừ Đông Tần hoàng đế, những người khác chỉ sợ còn chưa đủ tư cách, Yến Linh khóe môi xuất hiện ý cười nhợt nhạt, nghe nói Đông Tần hoàng hậu là một con ngốc, nếu như mình được gả cho Đông Tần hoàng đế, ngoại trừ con ngốc kia, thì mình chính là người quyền cao chức trọng nhất hậu cung rồi .
Yến Linh cân nhắc một phen, mắt phấn hàm xuân, nghênh ngang đưa tình nhìn Thượng Quan Diệu.
Hoàng đế Thượng Quan Diệu căn bản không hề nghĩ đến chuyện như vậy, giờ phút này hắn một lòng thầm nghĩ làm cho vị Bắc triều công chúa này thích Lâm Vương hoặc là Dạ Vô Quân trong yến hội hôm nay, như vậy là có thể làm đám hỏi giữa Đông Tần cùng Bắc Yến, lại không ngờ rằng vị Bắc triều công chúa này, thế nhưng lại dã tâm bừng bừng nhìn trúng chính mình, thậm chí còn muốn trở thành Đông Tần hoàng hậu.
Thượng Quan Diệu ra lệnh một tiếng, ca múa bắt đầu, các vũ cơ cung đình mặc quần áo màu đỏ khiêu vũ ra sân, giống như một đàn bướm diễm lệ, bay nhảy động lòng người.
Yến hội chính thức bắt đầu, bình rượu ngọc lưu ly, rượu quỳnh tương mỹ tửu, hỗ trợ lẫn nhau tạo nên hoàn mỹ, một màn ca múa mừng cảnh thái bình.
Thỉnh thoảng lại có vài vị đại thần đi đến trước mặt Bắc Thái tử Yến Dục, kính rượu Bắc triều thái tử cùng công chúa, thiết đãi thịnh tình, còn nhân cơ hội nói vài ba câu mong sao hai nước vĩnh viễn hòa bình.
Thượng Quan Diệu bưng lên chén rượu ngọc lưu ly, rượu Hải Đường tản ra hương khí, hắn khẽ nheo hai tròng mắt lại, nhẹ nhàng thưởng thức rượu ngon, dư quang nơi khóe mắt, nhìn toàn bộ tình huống bên dưới đài, bất động thanh sắc.
Cả yến hội sôi nổi nhất từ trước tới nay, khách khứa vui mừng, ca múa càng ngày càng chọc người, tiếng đàn sáo du dương, xa xôi triền miên.
Đúng lúc này, đột ngột một tiếng báo vang lên cắt đứt yến hội.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm”.
Yến hội đang vui mừng, nháy mắt bị cắt ngang, hơi lạnh tràn ngập khắp cả yến hội, Hoàng Thượng Thượng Quan Diệu sắc mặt liền lạnh lùng xuống, trong đôi mắt đen hiện lên sát khí, bàn tay to nắm chặt ly rượu ngọc lưu ly, cũng không nhúc nhích.
Thái Hậu nương nương trên ngũ quan quyến rũ chợt lóe rồi biến mất lạnh lùng, trầm giọng phân phó Lâm công công bên cạnh.
“Đem hoàng hậu đưa trở về”.
“Dạ, nương nương, ” Lâm An nhỏ giọng tuân mệnh, sau đó chậm rãi lui ra bên ngoài, nghĩ muốn lặng yên đem ngốc hậu đưa trở về, nhưng mà có người lại không buông tha cho cơ hội tốt như vậy.
Bắc Thái tử Yến Dục thản nhiên nâng tay, khẽ khàng trêu chọc tóc đen của mình, tư thái kia nhàn hạ như nước, mang theo tao nhã quý khí, trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mất ánh sáng lạnh, gằn từng chữ mở miệng.
“Thái Hậu thọ yến, hoàng hậu nương nương đến đây, sao lại có thể bị cự tuyệt ở ngoài chứ, việc này nếu mà rơi vào lỗ tai Vân vương gia, chỉ sợ Vân vương gia lại có suy nghĩ khác, tốt nhất vẫn nên mời hoàng hậu vào trong chúc mừng đi”.
Yến Dục đã mở miệng, trên yến hội, đại thần hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám nói chuyện, đối với vị hoàng hậu này, trong lòng mỗi người đều có chút e ngại, nghe đồn con ngốc này gần đây tính cách thay đổi, trong cung có rất nhiều người ăn mệt, không biết lần này nàng ta lại đây, là muốn làm gì, nếu như nàng nóng giận, lại phát điên lên, không phải là sẽ làm hỏng thọ yến của Thái Hậu sao, cho nên ai cũng không dám nói chuyện.
Chỉ có Bắc triều công chúa Yến Linh, lạnh nhạt phụ họa lời nói của ca ca mình.
“Đã sớm nghe nói Đông Tần có vị ngốc hoàng hậu, bản cung vẫn tò mò, không biết nàng ta có bao nhiêu ngốc đây?”
Công chúa Yến Linh vừa nói dứt câu, yến hội lại càng thêm im lặng, những vũ cơ đang khiêu vũ, cũng bởi vì không khí lạnh lẽo mà không biết làm sao, mỗi người ngừng lại, lui sang đứng một bên, các vị đại thần cùng gia quyến thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng cũng không có tức giận, chầm chậm uống hết rượu ngon trong chén, vẫy tay mệnh lệnh thái giám.
“Đem hoàng hậu mang tiến vào”.
Cẩn thận nghe kỹ có thể thấy Hoàng Thượng chữ cuối cùng phải cắn từng chữ mà ra, vô cùng lạnh lùng, giống như một vật bén nhọn hung hăng va chạm vào trong lòng.
Tiểu Đình Tử lập tức xoay người ra ngoài, chạy thẳng ra bên ngoài cửa điện.
Trước cửa điện nghìn năm, từng đám hoa tươi xếp thành hàng, hai bên cửa treo đèn cung điện hình con hạc, trước cửa điện một loạt thái giám và cung nữ đang đứng, giờ phút này tất cả đều thật cẩn thận đánh giá nữ tử mặc hoa y trước mặt này, yên lặng, thanh lệ bức người, hoàn mỹ không tỳ vết, nàng đúng là đương triều ngốc hoàng hậu.
Vân Tiếu một bên đánh giá một sân náo nhiệt này, một bên nghe Uyển Uyển lải nhải bên tai.
“Hoàng hậu, chúng ta trở về đi, nơi này không phải nơi chúng ta nên đến, hôm nay chính là thọ yến của Thái Hậu nương nương, lúc này người đến đây, không phải là khiến cho Thái Hậu cùng Hoàng Thượng khó chịu sao? Người nói thử xem người chỉ là một kẻ ngốc, nhìn thấy người ai mà còn vui mừng cho được, những người đó rất cao quý a, hoàng hậu nương nương, chúng ta trở về đi”.
Uyển Uyển nói xong, đưa tay muốn kéo Vân Tiếu, Vân Tiếu vung tay lên, hất bàn tay của Uyển Uyển ra.
“Muốn chơi”.
Hai chữ ngắn gọn mà đanh thép, tỏ vẻ nàng muốn vào trong để vui chơi, Uyển Uyển khuôn mặt khổ sở, khó xử nhìn một hàng thái giám cùng cung nữ phía trước, những người đó đều cảnh giác nhìn con ngốc trước mặt, đồng thời lui ra phía sau từng bước, bọn họ cũng không dám chọc nàng, nàng có ngốc, nhưng cũng là một vị hoàng hậu, phía sau còn có Vân vương phủ, mà các nàng thân phận đều thấp kém không có chỗ dựa.
Uyển Uyển giả vờ giả vịt lôi kéo chủ tử của mình, chẳng qua động tác kia lại càng giống như là muốn đẩy chủ tử vào trong, mà những thái giám cùng cung nữ này, sợ Hoàng Thượng trách cứ xuống, một bên lui một bên kêu: “Nương nương, nương nương vẫn là trở về đi”.
Cửa náo loạn thành một đống, thái giám Tiểu Đình Tử bên người Hoàng Thượng dẫn theo vài tiểu thái giám đi ra, những thái giám cùng cung nữ canh giữ ở cửa đang ngăn cản Hoàng Hậu thấy hắn đi ra, đồng thời nhẹ nhàng thở ra, khẽ cúi thân mình cung kính mở miệng.
“Đình công công”.
“Để cho hoàng hậu vào đi”.
“Dạ, công công, ” tiếng nói vừa rơi xuống, khó nén kinh ngạc, Hoàng Thượng lại để cho hoàng hậu vào trong, chỉ mong hoàng hậu đừng có phát cái bệnh điên lên, nếu không không phải đã để cho người Bắc triều chế giễu sao.
Tiểu Đình Tử ngược lại lại không quên cấp bậc lễ nghĩa, mặc dù Vân Tiếu là con ngốc, lại vẫn hành lễ chu đáo, người như thế khó trách có thể ở trong cung giống như cá gặp nước, mặc dù trong lòng có suy nghĩ gì khác, cũng tuyệt đối sẽ không để lộ ra chút gì.
“Nương nương, mời theo nô tài vào trong”.
Uyển Uyển vươn tay giúp đỡ Vân Tiếu, khách khí mở miệng: “Làm phiền công công “.
Thọ yến đang náo nhiệt vui vẻ, bởi vì ngốc hậu đến, mà rơi vào trong sự yên tĩnh chưa từng có, một chút tiếng vang cũng không hề có, trên yến hội, mọi ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm cửa đại điện, trong mỗi ánh mắt này, có phẫn hận, có tức giận, cũng có cái nhìn xem kịch vui, trăm vị mà thành, mà Vân Tiếu ở trong ánh mắt mọi người, lại nghênh ngang đi tới yến hội.
Tối nay, nàng mặc một bộ quần áo tơ lụa mòng thuần sắc trắng, cổ tay áo cùng vạt áo thêu vài nhánh hoa Hàn Mai, Hàn Mai cao ngạo, đặt trên nền áo trắng tạo ra phong tình vô hạn, tóc đen tung bay, trên đầu cũng không châu sai, trắng trong thuần khiết thanh nhã, im lặng nhẹ nhàng bước vào trong điện, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, mang theo mấy phần mới lạ, ý cười trong suốt nhìn quét mọi người.
Uyển Uyển cùng Tú Tú dẫn chủ tử lướt qua mọi người, đi đến trước mặt Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương.
“Hoàng hậu, tham kiến Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng”.
Hai tỳ nữ không nói lời nào, một trái một phải kéo lấy chủ tử, để cho nàng quỳ xuống vấn an người phía trên.
Thái Hậu nương nương ngồi ngay ngắn phía trên, trên khuôn mặt quyến rũ kia, toát ra một nụ cười thiện ý, không đợi Vân Tiếu quỳ xuống, liền vung tay lên: “Miễn “.
Uyển Uyển cùng Tú Tú nhanh chóng tạ ơn: “Tạ Thái Hậu nương nương ân điển”.
Thọ yến, vẫn như trước không hề có tiếng vang, loại thời điểm như thế này, ai dám mở miệng nói chuyện, mọi người có mắt đều có thể thấy được, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu tâm tình miễn bàn có bao nhiêu buồn bực, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, tùy tiện mở miệng, là tự tìm đường chết thôi, mọi người chỉ đành cẩn thận nhìn Hoàng Thượng, chỉ thấy trên ngũ quan tuấn dật của Hoàng Thượng, bao phủ một mảnh âm trầm, ánh mắt lạnh lùng, hung hăng căm tức nhìn nữ nhân phía dưới, nữ nhân này tồn tại, chính là sự nhắc nhở cho mọi người ngồi phía dưới, hắn, vua của một nước, thế nhưng lại lấy một nữ nhân ngu ngốc làm hoàng hậu, loại nhục nhã này vĩnh viễn gắn ở trên người hắn, mà hôm nay, điều khó chịu này lại một lần nữa hiện ra trước mặt mọi người.
Điều này khiến hắn hận không thể đem nữ nhân này thiên đao vạn quả, cắn răng âm trầm mở miệng.
“Tiểu Đình Tử, mau an trí chỗ ngồi cho hoàng hậu”.
Hôm nay là thọ yến của Thái Hậu, căn bản không có vị trí của hoàng hậu, nàng ta lại bất thình lình nhảy ra, chỉ có thể tạm thời an bài một vị trí.
Thượng Quan Diệu vừa nói xong, Bắc Thái tử Yến Dục đôi mắt phượng hẹp dài nhướng lên, một tia không đồng ý lướt qua hai gò má, ôm quyền trầm giọng mà nói.
“Hoàng Thượng, hoàng hậu chính là người đứng đầu lục cung, hôm nay là thọ yến Thái Hậu, sao lại có thể tùy tiện an bài chỗ ngồi cho hoàng hậu như vậy”.
Yến Dục lười biếng đứng dậy, khóe môi hiện lên tựa tiếu phi tiếu, tà nghễ nhìn Thượng Quan Diệu, nếu đã cưới về thì dù là kẻ ngốc cũng nên đối đãi cho tốt, hắn lợi dụng Vân vương phủ, ít nhất cũng phải trả chút giá chứ, nếu không thì cũng thật uổng làm vua của một nước.
Lời nói của Yến Dục khiến cho những người trên yến hội đều ngây ngẩn cả người, vị Bắc Thái tử này có ý gì vậy, rốt cuộc là đồng cảm với ngốc hậu, hay là mượn cơ hội này chèn ép Đông Tần.
Thượng Quan Diệu sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, ánh mắt càng lúc càng thêm âm u, âm u nhìn Yến Dục đối diện, nam nhân này có ý gì vậy?
Công chúa Yến Linh nhìn thấy Thượng Quan Diệu tức giận, nhanh chóng đứng dậy, vươn tay kéo kéo huynh trưởng của mình, hôm nay hai người bọn họ đến Đông Tần, chính là đến đây làm khách, sao lại thành giằng co với Hoàng Thượng thế này, mà ý tứ của phụ hoàng là muốn đám hỏi với Đông Tần, hoàng huynh lại làm thành như vậy, không phải khiến cho quan hệ hai phía căng thẳng hay sao?
“Hoàng huynh, huynh làm gì vậy?”
Có điều Yến Dục cũng không để ý đến hoàng muội đang lôi kéo, ánh mắt khiêu khích lạnh lùng nhìn thẳng Thượng Quan Diệu, Thượng Quan Diệu đầu tiên là căm tức, sau lại chậm rãi nở nụ cười: “Bắc Thái tử thật là có một tấm lòng từ bi a, vậy mà lại có thể đồng tình với một kẻ ngốc mà lên tiếng?”
Hoàng Thượng cười, các đại thần phía dưới cũng đều cười, không khí cũng liền thả lỏng hơn rất nhiều, Vương gia Thượng Quan Lâm trực tiếp đứng lên, bưng lên chén rượu, hướng về phía Yến Dục.
“Bổn vương kính Bắc Thái tử một ly, thay Đông Tần hoàng hậu tạ Bắc Thái tử hảo tâm “.
Thượng Quan Lâm nói xong, ngửa đầu một ngụm uống cạn chén rượu trong ly, khóe môi mang theo nụ cười châm chọc, mấy vị đại thần bên cạnh hắn cười cười, những tiếng phụ họa vang lên, tất cả đều là nhằm vào những lời của Yến Dục.
Nhưng mà Yến Dục cũng không hề tức giận, mắt lạnh nhìn quét một vòng yến hội, cuối cùng không nhanh không chậm nhướng mày, nhàn nhạt mở miệng.
“Ngay cả kẻ ngốc mà cũng không buông tha, cũng xứng là người tài sao”.
Lời này vừa nói ra, giống như một tảng đá lớn ném xuống hồ, sóng to gió lớn dậy lên, gương mặt Thượng Quan Lâm nháy mắt khó coi vạn phần, ánh mắt âm trầm thị huyết, giận dữ chỉ vào Yến Dục, hung hăng truy vấn: “Ngươi vừa rồi nói cái gì?”
“Ta không biết Lâm Vương gia lại là kẻ điếc”.
Yến Dục bưng chén rượu lên, thong thả thưởng thức một ngụm.
Mà Thượng Quan Lâm thực sự bị câu nói của hắn chọc giận, đôi mắt bình tĩnh mà lạnh lùng, mong muốn lao lên quyết đấu cùng hắn một trận, nhưng hai thủ hạ của hắn cũng nhanh chóng ôm lấy thân mình hắn, ngăn cản động tác của hắn.
“Vương gia, bình tĩnh một chút”.
Yến hội thực lộn xộn, mà nhân vật chính khiến mọi chuyện xôn xao, vẻ mặt lại mờ mịt, cười tủm tỉm nhìn hai phía đang đối chọi gay gắt kia, trong ánh mắt ẩn giấu mũi nhọn.
Vân Tiếu vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn những người bên cạnh, ánh mắt từ trên mặt Thái Hậu nương nương, chuyển qua mặt hoàng đế Thượng Quan Diệu, cuối cùng rơi xuống người Bắc triều thái tử, vị Bắc triều thái tử này thực sự có tấm lòng đồng tình với người khác sao? Chỉ sợ chưa chắc, hoàng quyền trên người, làm sao có thể dùng lòng tốt như vậy, hắn chẳng qua muốn mượn cơ hội này chèn ép người Đông Tần mà thôi.
Vân Tiếu khóe môi cong lên, cười yếu ớt xinh đẹp.
Nàng chẳng qua cũng chỉ xúi quẩy đảm nhận làm ngòi nổ giữa bọn họ mà thôi.
Vốn dĩ là một thọ yến tốt đẹp, lại bởi vì một con ngốc đến đây, mà trở nên quỷ dị khó lường, phía trên cao Thái Hậu nương nương, cuối cùng sắc mặt có chút khó coi, trên dung nhan quyến rũ bao phủ một tầng xanh đen, xoay người trầm giọng: “Được rồi”.
Thái Hậu cũng đã nói, Thượng Quan Lâm im lặng xuống, Bắc Thái tử Yến Dục cũng thu liễm một chút, tầm mắt mọi người đều nhìn vào ngốc hậu đứng giữa đại điện, con ngốc này, hôm nay lại im lặng một cách lạ thường, từ đầu tới giờ vẫn cười nhẹ nhàng, nếu như không nói lời nào, thật sự nhìn không ra, nữ nhân này lại là một người ngốc.
Hiền phi Diệp Ngọc Vân, ngoại trừ hoàng hậu ra, chính là người đứng cao nhất hậu cung, hơn nữa lại được Thái Hậu yêu thích, cho nên chỗ ngồi của nàng cũng là bên cạnh Thái Hậu nương nương, giờ phút này thấy thọ yến lạnh lẽo, cứng ngắc, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương không thể xuống bậc được, lúc này Hiền phi lập tức đứng lên đi xuống chỗ cao, liền đi tới bên người Vân Tiếu, vươn tay dắt Vân Tiếu, ôn nhu mà nói.
“Thái Hậu nương nương thấy tỷ tỷ thân mình không được khỏe, cho nên việc này cũng không kinh động đến tỷ tỷ, nếu hoàng hậu tỷ tỷ đến đây, làm sao có thể ngồi ở vị trí của thiếp thân được”.
Hiền phi Diệp Ngọc Vân tự mình đem Vân Tiếu bố trí ổn thỏa tại vị trí của mình, mà nàng lại quay đầu nhìn thái giám một bên: “Cho ta một vị trí khác đi”.
“Dạ, nương nương, ” tiểu thái giám nhanh chóng bố trí một vị trí khác.
Hiền phi Diệp Ngọc Vân, làm người tinh tế, rất được Thái Hậu cùng Hoàng Thượng yêu thích, hành động lần này của nàng, lại càng gia tăng vị trí của nàng trong lòng Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, tăng thêm độ sủng ái, hai người đều tán dương nhìn Hiền phi một cái.
Hành động này của Hiền phi, khiến Thục Viện Dạ Tố Tuyết hận đến ngứa răng, trong ánh mắt một mảnh đỏ đậm, đáng tiếc tiên cơ đã bị Diệp Ngọc Vân chiếm, bản thân mình lại bị đánh bại lần nữa, có điều, nàng cũng không tin, Thái Hậu cuối cùng sẽ chọn nàng ta mà không chọn cháu gái mình, Dạ Tố Tuyết âm thầm cắn răng, nhìn chăm chú vào biến hóa của bữa tiệc .
Hoàng hậu được an bài chỗ ngồi tốt, vũ cơ lại bắt đầu khiêu vũ, yến hội tiếp tục tiến hành.
Chỉ là không khí không còn nóng bỏng như trước nữa, Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng sắc mặt vẫn chưa giãn ra, ánh mắt của hai người như có như không quét nhìn Vân Tiếu, lại chỉ thấy con ngốc này, vẻ mặt toàn ý cười, vừa xem ca múa, vừa ăn gì đó, vô cùng thoải mái.
Nàng càng là vui vẻ, Thái Hậu trong lòng lại càng khó chịu, thật sự khó mà nuốt trôi cho được, có điều trước mặt văn võ bá quan cùng Bắc triều thái tử, cũng không tiện nổi giận, chỉ đành cố nén giận xuống, chẳng qua khuôn mặt kia cũng không cười nữa.
Bắc triều công chúa Yến Linh, thực vừa lòng với Đông Tần hoàng đế này, lúc này thấy sắc mặt Thái Hậu cùng Hoàng Thượng sắc mặt không được tốt, mà chuyện này cũng do từ huynh trưởng mình mà ra, khuôn mặt liền tràn đầy tươi cười đứng lên.
“Hôm nay cái chính là thọ yến của Thái Hậu nương nương, Yến Linh bất tài, dâng lên màn múa chúc thọ của Bắc triều ta, cung chúc Thái Hậu nương nương phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”.
Bắc triều công chúa hiến vũ, thọ yến cuối cùng cũng cao trào một ít, không khí lại sôi nổi một chút.
Nghe đồn Bắc triều am hiểu nhất chính là ca múa, mà vị Bắc triều công chúa này, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, lại nhìn công chúa, mặc một bộ áo hoa rộng tay, đủ mọi màu sắc rất là tươi đẹp, nhiều màu sắc như vậy bị mặc trên một người, vốn nên có vẻ thô tục khó coi, nhưng mà vị Bắc triều công chúa này, mặc lên lại tạo ra một phong cách riêng, làn da trắng như ngọc được màu sắc tươi đẹp kia phụ trợ lại càng thêm nổi bật khỏe mạnh, lộ ra màu phấn hồng nhàn nhạt, con mắt sáng mang theo táo bạo, không che mất tao nhã.
Trên buổi thọ yến vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng hoan hô như sấm dậy.
Thái Hậu hiếm thấy lại lộ ra vẻ mặt tươi cười, nhìn Bắc triều công chúa Yến Linh có chút tán thưởng: “Công chúa có tâm, xem ra là chúng ta có nhãn phúc”.
Màn múa chúc thọ Bắc triều kỳ thật chính là hai người khiêu vũ, một người bên hông mang theo trống, vừa gõ vừa xướng lên ca khúc chúc thọ, người còn lại sẽ dựa theo tiết tấu nhịp trống mà đong đưa nhảy theo, hai người phối hợp ăn ý, thật là đẹp mặt.
Bắc triều công chúa Yến Linh, tự mình khiêu vũ chúc thọ Thái Hậu nương nương, tâm tư này không nói cũng hiểu, công chúa là nhìn trúng Hoàng Thượng trẻ tuổi tuấn dật, cho nên cố ý lấy lòng Thái Hậu nương nương.
Bắc Thái tử Yến Dục thấy hành động nóng bỏng của hoàng muội, cũng liền biết tâm ý của nàng, sắc mặt liền khó coi, đường đường là công chúa một quốc gia, thế nhưng lại có thể tự mình nhảy múa chúc thọ người khác, Yến Linh luôn kiêu ngạo tự phụ này, từ khi nào thì chiều theo ý người khác như vậy, hành động lần này, nói lên nàng là tình thế bắt buộc.
Mặc dù chính mình có phản đối, chỉ sợ cũng không ngăn cản được nàng.
Yến Dục chỉ đành mặt lạnh bình tĩnh, nhìn Yến Linh, mang theo tỳ nữ bên người đi đến thảm hồng chính giữa thọ yến
Những vũ cơ cũng đều lui xuống, nhường lại vị trí giữa sân cho nàng.
Vương gia Thượng Quan Lâm vừa rồi buồn bực, mắt thấy Bắc triều công chúa tự mình khiêu vũ chúc thọ Thái Hậu nương nương, làm sao nguyện ý buông tha cơ hội chế nhạo Bắc Thái tử, lập tức dẫn đầu vỗ tay, một bên vỗ tay, một bên cao giọng mở miệng.
“Bắc Yến cùng Đông Tần quả nhiên là hữu hảo chi bang, thế nhưng công chúa lại tự nguyện nhảy điệu chúc thọ mừng thọ Thái Hậu, có thể thấy được tấm lòng của công chúa a”.
Thượng Quan Lâm nói xong, mấy vị đại thần bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, Bắc triều từ trước đến nay vẫn có giao hảo cùng chúng ta, thọ yến lần này của Thái Hậu, công chúa lại tự mình khiêu vũ, chúng ta thật sự là được mở rộng tầm mắt”.
Tiếng nghị luận vang lên không ngừng, Thượng Quan Lâm còn muốn nói gì, Thái Hậu nương nương ngồi trên cao liếc nhìn cảnh cáo, cuối cùng mới thu liễm một chút, khoanh tay nhìn Yến Dục một cái, ngồi xuống.
Tiếng trống vang lên, thị tỳ bên người công chúa bên hông đã được mang theo trống nhỏ, tiếng nhạc vui mừng chậm rãi vang lên.
Công chúa Yến Linh thân mình thướt tha bắt đầu nhảy múa, giống như phượng hoàng nhiều màu nhanh nhẹn mà linh động.
Tất cả mọi người trên yến hội nhìn đến nhập thần, nhìn chằm chằm không chuyển mắt hai thân ảnh giữa sân kia, ngoại trừ những tiếng trống vui mừng vang lên, cũng không hề còn tiếng gì.
Bắc triều chúc thọ vũ ào ạt, không giống Đông Tần ca múa uyển chuyển.
Màn khiêu vũ như vậy cho tới bây giờ còn chưa thấy qua bao giờ, cho nên mọi người xem đều vô cùng nồng nhiệt, ngay cả phía trên cao Thái Hậu nương nương hòa Hoàng Thượng, cũng xem đến nhập thần.
Điệu múa vừa hoàn thành, mọi người vẫn đắm chìm trong tiếng trống vui mừng kia còn chưa hồi thần.
Bỗng nhiên ‘ba ba ba’ thanh âm vang lên, mọi người cả kinh, bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy nơi trên cao kia, hoàng hậu nương nương khuôn mặt vui ra mặt, đang liều mạng vỗ tay, vừa vỗ vừa chỉ vào người liên quan phía dưới, mồm miệng lanh lợi mở miệng: “Thật vui, thật vui, cả một lũ ngốc”.
Vân Tiếu vừa dứt lời, mọi người trong đại điện sắc mặt đều thay đổi, khó coi đến cực điểm, người người bị tức gần chết. Con ngốc này thế nhưng nói ai cũng là người ngốc, thật sự là đáng giận?
Trong lúc nhất thời, không ai biết mở miệng thế nào, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều đồng loạt nhìn về phía Thái Hậu nương nương ở chính giữa.
Thái Hậu vẻ mặt âm ngao, hai mày vừa giãn ra được một lúc, lại nhanh chóng nhíu chặt lại, bộ ngực cao thấp phập phồng, biểu hiện cho thấy bà tức giận không nhẹ, hôm nay đúng thật là xúi quẩy, con ngốc này đã phá hủy thọ yến của bà, sao bà có thể không phẫn nộ chứ, nhưng là trước mặt Bắc triều thái tử cùng công chúa, lại không thể phát tác, chỉ có thể đem bực mình giấu trong lòng, lại càng thêm khó chịu.
Người khác còn chưa lên tiếng, tỳ nữ Uyển Uyển bên cạnh Vân Tiếu cũng đã bị dọa cho vàng mặt, nhanh chóng vươn tay che lại miệng hoàng hậu nương nương, liên tục cầu xin đứng lên.
“Thái Hậu nương nương tha mạng a, Hoàng Thượng tha mạng a, hoàng hậu nàng cái gì cũng không biết, bình thường người khác nói nàng thế nào, nàng sẽ nói như vậy với người khác”.
Vân Tiếu miệng bị che, chớp ánh mắt, còn không quên phối hợp với động tác của Uyển Uyển, liều mạng gật đầu, một bên dùng sức trừng mắt Uyển Uyển, giống như là rất tức giận.
Ngày hôm nay, sở dĩ nàng nói ra lời kinh người như vậy, chính là muốn chọc giận Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Thượng.
Tốt nhất khiến bọn họ tức giận đến hộc máu, sau đó hưu(bỏ) nàng.
Như vậy nàng có thể đến Phong Nha Quan giúp phụ thân cùng ca ca, hơn nữa cũng không ảnh hưởng bọn họ.
Tuy rằng nàng biết khả năng này cũng thực nhỏ, bởi vì Vân Mặc hiện đang ở Phong Nha Quan chống lại Tây Lương quân, hoàng đế cùng Thái Hậu cho dù có đần độn đến đâu, cũng sẽ không trong thời gian này hưu nàng.
Chẳng qua mỗi lần nghĩ đến, người Vân gia đang ở tiền tuyến chiến đấu, chống cự Tây Lương quân, mà bọn họ những người này lại ở hậu phương sống phóng túng, vui vẻ chúc thọ, nàng sao có thể tâm bình khí hòa (bình tĩnh hòa nhã) ở lại Kim Hoa cung.
Cho nên mặc dù không thể làm cho bọn họ hiện tại hưu nàng, nàng cũng sẽ không để cho bọn họh thanh thản ổn định trải qua thọ yến này.
Vân Tiếu con ngươi tối sầm lại, há mồm liền cắn, tay Uyển Uyển liền bị nàng cắn, đau nhảy dựng lên, liên tục vung tay, cũng lớn tiếng kêu la.
“A, a, nương nương, người cắn nô tỳ làm gì? Nô tỳ không phải cố ý bịt miệng người”.
Uyển Uyển đề cao đê-xi-ben kêu lên, lại dọa mọi người nhảy dựng, trên yến hội, tất cả ánh mắt đều đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy ngốc hậu hai tay chống nạnh, trợn mắt trừng trừng, một bộ dáng như muốn phát cuồng nổi điên, mọi người kinh hãi không ai dám nhiều lời một câu, quay đầu nhìn vị trí chủ vị chính giữa.
Hoàng Thượng cùng Thái Hậu sắc mặt càng lúc càng khó coi, trong đồng tử đen láy đang nổi lên sóng to gió lớn, âm u nhìn chằm chằm Vân Tiếu, dường như hận không thể một ngụm nuốt tươi con ngốc này.
Vân Tiếu một bên phát cáu một bên thờ ơ lạnh nhạt nhìn biểu tình của mọi người trên yến hội.
Dưới ánh đèn cung đình sáng ngời, mọi người nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng, thở lớn cũng không dám thở, người người đều thật cẩn thận nhìn Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, chỉ sợ bọn họ giận chó đánh mèo, chính mình đại họa giáng xuống đầu.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, hơi lành lạnh lướt qua hai má, chợt một giọng nói thanh nhuận vang lên.
“Thực thú vị, thực thú vị”.
Chính là Bắc triều thái tử Yến Dục, sắc mặt vốn âm ngao, giờ phút này lại khẽ khàng cười, vỗ nhẹ hai tay, ngẩng đầu nhìn thẳng Hoàng Thượng cùng Thái Hậu đang tức giận nói: “Hôm nay là thọ yến của Thái Hậu, chính là việc vui, cần gì so đo với một người ngốc vậy chứ”.
Bắc Thái tử Yến Dục vừa dứt lời, rất nhiều người đồng ý gật đầu, nhỏ giọng phụ họa.
“Đúng vậy, hoàng hậu vẫn là người ngốc, không cần để ý tới nàng”.
Lúc này, trong đám đại thần một người đứng lên, cũng chính là Thái Phó Diệp đại nhân, giọng nói từ tính mà âm trầm vang lên: “Thái Hậu nương nương, hôm nay chính là ngày mừng rỡ, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nương nương không nên tức giận”.
Diệp Thái Phó vừa nói xong, rất nhiều trọng thân bên cạnh gật đầu phụ họa, trên cao Thái Hậu nương nương sắc mặt dịu đi một ít, ánh mắt tùy ý quét nhìn Thục Viện Dạ Tố Tuyết, Dạ Tố Tuyết ngầm hiểu, đây là cô đang cho nàng một cơ hội đây, nhanh chóng đứng lên, dịu dàng đến bên người Vân Tiếu bên, ôn nhu nói.
“Tỷ tỷ, đến đây, ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau xem ca múa”.
Thần thái cùng cử chỉ kia vô cùng thân thiết, nói chuyện lại ôn nhu vạn phần.
Vân Tiếu buồn nôn, cả người nổi da gà, thiếu chút nữa thì phun ra, nữ nhân này thực là giả tạo, rõ ràng khắp nơi tính kế nàng, giờ phút này nhưng lại có thể trước mặt văn võ cả triều cùng Bắc triều thái tử và công chúa, biểu hiện dịu dàng động lòng người, muốn tranh thủ lấy được cái danh nhàn lương (lịch sự & thiện lương), tốt, tốt lắm, nếu lợi dụng nàng, nàng có phải cũng có thể trừng phạt nhỏ một chút được hay không? Vân Tiếu con ngươi chợt lóe lên, khóe môi hiện lên ý cười, nhìn qua đáng yêu cực kỳ.
Một ngón tay ngọc nhỏ dài bấm chặt vào cánh tay Dạ Tố Tuyết, một chân cũng thừa cơ giẫm lên chân Dạ Tố Tuyết, dùng sức xoáy mạnh một vòng, chỉ thấy Dạ Tố Tuyết lập tức ăn đau cắn môi, trong ánh mắt hiện lên điểm khó tin, nhanh chóng quay lại nhìn chằm chằm Vân Tiếu, muốn nhìn ra xem nữ nhân này không phải là đang cố ý, nhưng mà đối mặt lại là vẻ mặt tươi cười đáng yêu của Vân Tiếu.
Dạ Tố Tuyết mặt có chút tái nhợt, nhưng mà cũng không dám kêu ra tiếng, hôm nay ngốc hậu này xuất hiện, đã chọc giận cô cùng Hoàng Thượng, nàng nếu lại gây ra chuyện gì, chỉ sợ chính mình trong cảm nhận của Hoàng Thượng cùng cô, thật sự sẽ không bằng ả Diệp Ngọc Vân kia, cho nên mặc dù đau đến đâu, Dạ Tố Tuyết vẫn đành cắn răng chịu đựng, thẳng đến khi Vân Tiếu bình yên vô sự ngồi vào vị trí, nàng mới chịu đựng đau đi trở về vị trí của mình.
Yến hội càng lúc càng xuống dốc, bởi vì ngốc hậu gây náo loạn, nên hiện tại không khí trong điện lạnh lẽo mà tiêu điều.
Vốn dĩ thọ yến lần này, Thượng Quan Diệu có một mục đích khác đó là muốn liên minh với Bắc triều, khả năng thứ nhất chính là thiên kim của quan to nhất phẩm nào đó, bị Bắc triều thái tử Yến Dục nhìn trúng, phong làm công chúa, gả đến Bắc triều, loại khả năng thứ hai chính là công chúa Bắc triều gả đến Đông Tần, cho nên Hoàng Thượng mới có thể hạ chỉ, ngay cả đám Dạ Vô Quân đều tham dự , nhưng ai biết lại bị con ngốc này gây náo loạn như vậy, kế tiếp ca nghệ biểu diễn, mọi người đều có vẻ lực bất tòng tâm, không còn nhiệt tình như lúc trước.
Thượng Quan Diệu nhìn cục diện như vậy, còn có vẻ mặt buồn bực của mẫu hậu, đáy lòng phẫn hận lại dâng lên, trong đôi mắt lạnh lùng bắn ra hàng ngàn mũi nhọn, trừng mắt thẳng tắp nhìn Vân Tiếu bên cạnh.
Đáng tiếc con ngốc này chẳng những không biết, còn thực vui vẻ, người khác buồn bực không vui, một chút cũng không hề ảnh hưởng đến nàng, tâm tình nàng như thực vui vẻ, thỉnh thoảng vung tay múa chân, đối với các thiêm kim tiểu thư trong sân không ngừng hoa tay múa chân.
Thượng Quan Diệu tức giận đến thở hồng hộc, lại không có cách nào với nàng.
Hắn cũng không thể ở trước mặt thái tử Bắc triều, trừng phạt con ngốc này, cũng bởi vì con ngốc này quấy rầy thọ yến của Thái Hậu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ đều chê cười hắn mà thôi, cho nên nỗi bực tức này, hắn chỉ có thể chịu đựng, càng nghĩ càng buồn bực.
Trái ngược với sự thống khổ của Thượng Quan Diệu, Vân Tiếu lại hòan toàn vui vẻ, một bên vừa thưởng thức tài nghệ của các thiên kim, vừa ăn mỹ thực, còn có thể thừa cơ thưởng thức sắc mặt âm u của Thượng Quan Diệu.
Có điều, lông mày nàng lại hơi nhíu, âm thầm suy tư, không biết Lưu Tinh làm việc thế nào rồi?
Đang nghĩ tới đây, bên dưới bỗng vang lên tiếng vỗ tay, thì ra lại là một vị thiên kim tiểu thư nữa biểu diễn xong rồi, Vân Tiếu cũng không quên vỗ tay phụ họa, cười đến phá lệ vui vẻ.
Nàng biết Thượng Quan Diệu thỉnh thoảng vẫn đánh giá nàng, đáy lòng nhất định hận không thể thiên đao vạn quả nàng, vừa nghĩ tới giờ phút này hắn đang phẫn nộ, nàng cười lại càng thêm vui vẻ, tay càng thêm vỗ mạnh.
Thọ yến Thái Hậu lần này, hẳn là không đơn thuần chỉ chúc thọ, hình như cũng có ý đám hỏi thì phải.
Bắc triều thái tử cùng công chúa cố ý chạy tới tham gia thọ yến của Thái Hậu.
Mà mà các thiên kim cùng công tử của quan to nhất phẩm Đông Tần đều đưa cả ra, cái này người sáng suốt vừa thấy liền biết, là hai nước có ý đám hỏi.
Vân Tiếu quét mắt nhìn bên dưới một vòng, trong sân hình như có rất nhiều nữ nhân đối với Bắc triều thái tử Yến Dục có hứng thú.
Chắc hẳn là vậy rồi, Bắc triều thái tử – Yến Dục, dáng người thon dài, ngũ quan tuấn mị, ngọc thụ lâm phong, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ khí phách hoàng gia cùng cao quý, một nam tử như vậy sao có thể không thu hút nữ nhân chứ, huống chi hắn lại có một thân phận hiển hách như vậy.
Lại nhìn Bắc triều công chúa, một đôi mắt xinh đẹp đang nghênh ngang nhìn chằm chằm một người, chính là hoàng đế Đông Tần, Thượng Quan Diệu.
Thượng Quan Diệu, nhân trung long phượng, bị Bắc triều công chúa Yến Linh chọn trúng, cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng mà Vân Tiếu chỉ cần nhất nghĩ đến chuyện Thượng Quan Diệu bị trúng độc, miệng lại càng cười thêm rộng, nếu vị Bắc triều công chúa này biết được, nam nhân mà mình chọn trúng, không thể làm việc nam nữ, không biết sẽ buồn phiền hối hận thế nào đây.
Yến hội cũng đã tiến hành không khác biệt lắm, còn lại chính là đoán đố đèn, còn có chuyện đám hỏi, Thái Hậu đã có chút mệt mỏi, đánh ngáp một cái, đứng lên.
“Ai gia mệt mỏi, đoán đố đèn tiếp theo, là chuyện của mấy người trẻ tuổi các ngươi.”
“Cung tiễn mẫu hậu.”
Thượng Quan Diệu đứng dậy, tất cả mọi người phía dưới cũng đứng lên, bao gồm cả Bắc Thái tử Yến Dục, mọi người cùng nhau cung tiễn Thái Hậu rời đi.
Trong toàn bộ yến hội này, chỉ có Vân Tiếu một mình nghênh ngang, ngồi tại chỗ một cách đương nhiên không hề động đậy, đương nhiên, cũng không có ai so đo vì nàng thất lễ, hiện tại mọi người đối với nàng, đều là không nhìn đến, nếu không nhất định sẽ tức mà chết.
Thái Hậu vừa đi, các đại thần văn võ trong triều, lục tục đứng dậy cáo an, chỉ để lại những người trẻ tuổi, tiếp tục những hoạt động tiếp theo.
Thượng Quan Diệu nhìn quét một vòng, nhìn sắc màu rực rỡ như trăm hoa đua nở, hoàn phì yến gầy (người đẹp béo gầy), cái gì cần cũng đều có, không biết Bắc Thái tử Yến Dục có vừa mắt người nào hay không?
“Hôm nay là thọ yến của Thái Hậu, Dục thái tử đích thân tới, trẫm tạ tấm lòng hữu ái chi tâm* của Bắc đế, để biểu đạt tâm ý của trẫm, không biết trong thọ yến ngày hôm nay, Yến thái tử có nhìn vừa mắt người nào hay không?”
*hữu ái chi tâm: tình bằng hữu thân mật.
Hoàng đế vừa mở miệng, rất nhiều thiên kim quan gia phía dưới sắc mặt đỏ hồng, hôm nay thọ yến là giả, mục đích hôm nay các nàng tham gia thọ yến thứ nhất là muốn thấy được vẻ tuấn dật phong nhã của Bắc triều thái tử, thứ hai, có thể thấy được thân vương Thượng Quan Lâm, công tử đệ nhất Yên Kinh – Dạ Vô Quân, những nam nhân này, tùy tiện chọn một người đều là nhân trung long phượng, là đối tượng mà mọi nữ tử đều tha thiết mơ ước.
Giờ phút này hoàng thượng vừa mở miệng, những vị thiên kim này cũng đều hiểu ý tứ của Hoàng Thượng?
Chỉ cần Bắc Thái tử nhìn trúng, chỉ sợ một trong số các nàng, có khả năng được phong làm công chúa, gả đến Bắc triều, tuy rằng xa xứ, nhưng từ nay về sau sẽ được sống trong xa hoa.
Vừa nghĩ đến vinh hoa phú quý như vậy, tất cả nữ tử ở đây hai mắt đều sáng lên, đồng loạt nhìn chằm chằm Yến Dục, hận không thể làm cho vị Bắc thái tử này chọn chính mình.
Bắc Thái tử Yến Dục, nhẹ nhàng khoát vạt áo gấm, tao nhã đứng lên, nhìn quét quanh mình một vòng, ánh mắt tới đâu nơi đó lặng ngắt như tờ, những vị thiên kim quan gia lòng như nai con nhảy loạn, thẹn thùng gục đầu xuống, làm ra vẻ thẹn thùng ngại ngùng, Bắc Thái tử Yến Dục ánh mắt u ám, sâu không lường được.
Dong chi tục phấn như vậy, phủ thái tử cũng đã có mấy người, cũng không cần phải thêm nhân số nữa .
Yến Dục khóe miệng hiện lên nụ cười ôn nhã mị hoặc, ôn hòa mở miệng.
“Diệu đế có lòng, chỉ là trong phủ thái tử đã có vài cơ thiếp rồi, sợ ủy khuất Đông Tần giai nhân, cho nên đành phụ tấm lòng của Diệu đế”.
Yến Dục uyển chuyển cự tuyệt ý tứ của Thượng Quan Diệu, rất nhiều thiên kim quan gia trong mắt lộ ra vẻ thất vọng, thậm chí có người hốc mắt đỏ lên, người thông minh đều hiểu, vị Bắc triều thái tử này thấy những nữ nhân các nàng thực chướng mắt, nếu như thích các nàng, sao lại có thể không muốn các nàng.
Hoàng đế trẻ tuổi – Thượng Quan Diệu, trên ngũ quan tuấn dật, con ngươi sắc bén lóe lên không ngừng, che giấu mũi nhọn lãnh liệt lợi hại.
Yến dục cự tuyệt đám hỏi, có thể nói là do hắn không vừa mắt nữ nhân nào, may mắn còn có một vị Bắc triều công chúa, Thượng Quan Diệu đem tâm tư đặt trên người Yến Linh, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Bắc triều công chúa Yến Linh.
“Không biết thọ yến tối nay, công chúa có đối tượng nào thích hay không?”
Thượng Quan Diệu vừa dứt lời, ngồi cách hắn không xa – Vân Tiếu liếc mắt khinh thường, cười châm chọc, đáy lòng nhịn không được thầm mắng.
Ngươi cũng thực con mẹ nó có thể giả ngu, chẳng lẽ tâm ý của vị Bắc triều công chúa này, ngươi còn không hiểu, rõ ràng là nhìn trúng ngươi, hoặc là nói nhìn trúng thân phận Đông Tần hoàng hậu, khẩu vị của nữ nhân này cũng thực lớn, chẳng qua cũng chỉ là đầu heo, lại có dã tâm, vị trí Đông Tần hoàng hậu này cũng không đến phiên Bắc Yến công chúa là ngươi ngồi, tên hoàng đế này chẳng lẽ sẽ đem miếng thịt đưa tới miệng sói sao, thực ngu ngốc a.
Vân Tiếu vô cùng nhuần nhuyễn mắng một lần, lại giương lên mắt cười, quan sát biến hóa trong sân.
Bắc triều công chúa Yến Linh, khác hẳn với vẻ mạnh mẽ lớn mật lúc trước, xấu hổ mang theo e sợ cúi thấp đầu, một mực nắm lấy khăn lụa, che lại khuôn mặt đỏ ửng của mình, lại càng thêm rung động lòng người.
Thượng Quan Diệu cũng không phải kẻ ngốc, đã trải qua chuyện nam nữ hoan ái bao lần, đối với biểu hiện của mỗi nữ tử giờ phút này, trong lòng hắn cũng đều rõ ràng, người mà Bắc triều công chúa yêu mến chính là hắn, vốn dĩ đây là chuyện đáng để kiêu ngạo, có bao nhiêu nam nhân có thể được công chúa nhìn trúng, hơn nữa vị công chút này, lại là một nữ nhân xinh đẹp như hoa, chỉ cần nhìn vẻ mặt như nai con của nàng lúc này, trong lòng hắn liền nhộn nhạo khó kìm, tiếc rằng giờ phút này hắn cũng là hữu tâm vô lực, chỉ có thể cự tuyệt diễm phúc này ngoài cửa.
“Công chúa vừa ý ai, bất kể là vương gia hay là đệ nhất công tử, trẫm đều sẽ làm chủ cho công chúa”.
Thượng Quan Diệu vừa dứt lời, Vân Tiếu lại trợn trắng mắt, dùng khẩu hình phun ra hai chữ.
Giả dối.
Biết rõ người ta thích là mình, còn lấy Lâm Vương cùng Dạ Vô Quân dẫn ra, hai người này cũng thực đáng buồn, gặp được một chủ tử như vậy, chẳng những trên chính sự đứng về phía hắn, hiện tại ngay cả hôn nhân của mình cũng không thể làm chủ .
Bị gọi đến tên Thượng Quan Lâm cùng Dạ Vô Quân đồng thời rùng mình một cái, trong ánh mắt hiện lên khó có thể tin, người có mắt đều nhìn ra, người công chúa muốn gả cho là Hoàng Thượng, vì sao lại thành hai người bọn hắn vậy?
Dạ Vô Quân sắc mặt lạnh lùng, cũng biết đêm nay bảo hắn tham dự, không có chuyện gì tốt, không ngờ lại là cứng rắn muốn nhét nữ nhân này cho hắn, nghĩ cũng đừng nghĩ, thân thể vừa động, muốn đứng lên mở miệng, nhưng mà lại có một bàn tay nhanh hơn ngăn lại động tác của hắn, nhìn theo tay, lại chính là người được gọi tên như mình – Thượng Quan Lâm, chỉ thấy hắn khẽ lắc đầu, ý bảo hắn an tâm một chút chớ nóng vội, vị Bắc triều công chúa này không phải người bình thường, gan lớn mà lại mạnh mẽ, sao lại có thể để Hoàng Thượng tùy tiện lừa gạt?
Dạ Vô Quân liền ngồi lại xuống, im lặng nhìn tình huống trong sân.
Bắc Thái Yến Dục nghe thấy Thượng Quan Diệu nói vậy, trái lại thực vừa lòng hoàng muội mình gả cho Thượng Quan Lâm, thứ nhất hắn là thân vương, thân phận cũng hiển hách, thứ hai, công chúa xứng hắn, sẽ không bôi nhọ hắn, về phần Yến Linh gả Thượng Quan Diệu, Yến Dục lại không đồng ý, muội muội của hắn, từ nhỏ tâm cao khí ngạo, nàng nhìn trúng Thượng Quan Diệu đồng thời, còn nhìn trúng thân phận Đông Tần hoàng hậu, nhưng mà thân phận này vĩnh viễn đều không có khả năng rơi xuống đầu nàng, bởi vì nàng là Bắc triều công chúa.
Công chúa Yến Linh vô cùng kinh ngạc, nàng nghĩ mình cũng đã biểu hiện rõ ràng như vậy, nhưng mà vị hoàng đế này sao lại có thể nói ra lời như vậy, chẳng lẽ là mình chưa đủ xinh đẹp, hay là mình ám chỉ chưa đủ rõ ràng, trong hốc mắt nổi lên hơi nướ, bình tĩnh nhìn Thượng Quan Diệu.
Yến Dục không đợi muội muội kịp phản ứng, đã tiếp lời.
“Diệu đế có tâm, bản thái tử cho rằng, liên minh hai nước, công chúa gả cho Vương gia là tốt nhất”.
Nếu phụ hoàng muốn đám hỏi, như vậy thì để cho Yến Linh thành đôi với Thượng Quan Lâm đi, người này tuy rằng nhìn qua có vẻ lạnh lùng, nhưng hắn cũng đã tìm hiểu qua, cũng là một người chính trực, chỉ cần hắn cưới Yến Linh, sẽ không làm khó nàng .
Thượng Quan Diệu vừa nghe lời nói của Yến Dục, con ngươi hiện lên mấy phần âm u, chẳng lời nói của Bắc Thái tử cũng có lý, lại giảm đi phiền toái cho hắn không ít, bởi vậy liền lên tiếng.
“Được, vậy thì để cho công chúa gả cho Lâm Vương, từ nay về sau hai nước chúng ta mãi mãi hòa bình”.
Hoàng đế vừa ra lệnh một tiếng, hai vị đương sự đồng thời rùng mình một cái, tỉnh táo lại, công chúa Yến Linh trực tiếp nhảy dựng lên cự tuyệt.
“Ta không đồng ý”.
Thượng Quan Lâm cũng đứng lên, trầm giọng mở miệng: “Ta cũng không đồng ý”.
Hai người vừa nói xong, nhìn nhau, đều liều mạng trừng mắt nhìn, sau đó cùng nhau nhìn về phía Hoàng Thượng ngồi chính giữa kia.
Yến Linh giành mở trước mở miệng: “Ta không thích Lâm Vương gia, cho nên không lấy hắn làm chồng”.
Thượng Quan Lâm hiếm thấy lại không mở miệng, mà là ngẩng đầu liếc nhìn Hoàng Thượng một cái, hắn không hiểu, nếu công chúa thích hoàng huynh, vì sao hắn không nạp công chúa làm phi, lại còn muốn đen công chúa gả cho hắn, dù sao hoàng cung mỹ nhân có nhiều, nhiều một người không nhiều lắm, thiếu một người không ít đi, nếu vị công chúa này đã thích hắn như vậy, thì cứ để nàng ta vào cung, tùy tiện phong làm quý phi Thục phi, tội gì gây khó dễ cho bọn họ như vậy chứ.
Thượng Quan Lâm nghĩ vậy, cũng không nhìn đến gương mặt tuấn dật của hoàng huynh, ngược lại nhìn về phía công chúa Yến Linh, lãnh khốc mở miệng.
“Người trong lòng công chúa là?”
Yến Linh trong lòng đã sớm nóng như lửa đốt, lại lớn tiếng hô lên, dường như sợ người khác không nghe thấy vậy: “Hoàng Thượng, người trong lòng ta là Hoàng Thượng, mới không phải là Lâm Vương gia gì đó”.
Công chúa nói vừa xong, Bắc Thái tử Yến Dục sắc mặt có chút khó coi, đáy lòng thở dài, muội muội thật khờ a, chẳng lẽ không nhìn ra hoàng thượng không hề có ý muốn cho nàng tiến cung sao? Thế mà lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy nói thích Hoàng Thượng, không phải tự làm mất mặt mình sao?
Những vị thiên kim ngồi phía sau bàn gỗ tử đàn khi nghe thấy Bắc triều công chúa ăn nói nghênh ngang như vậy, sớm đã đều nhỏ tiếng nhị luận với nhau .
Bóng đêm bao phủ xuống, càng ngày càng tối.
Gió nhẹ thổi qua khiến đèn cung đình đung đưa, ánh sáng nhấp nháy nhấp nháy.
Tham dự yến hội hôm nay, ngoại trừ các vị thiên kim quan gia, đại thần trong triều, còn có thân vương Thượng Quan Lâm cùng Dạ Vô Quân, mặt khác còn có rất nhiều phi tần trong cung, những phi tần này đều đang im lặng ngồi tại vị trí của mình, bởi vì ngốc hậu xuất hiện, ảnh hưởng đến tấm tình Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, cho nên những vị phi tần này đều thông minh lựa chọn trầm mặc, nhưng là lúc này nghe được lời tỏ tình nghênh ngang của vị Bắc triều công chúa này, tất cả những nữ nhân đều bị kích thích.
Thục phi nương nương Dạ Tố Tuyết quét mắt nhìn Lan Quý nhân bên cạnh, Lan Quý Nhân lập tức hiểu ý, khóe môi hiện lên nụ cười, liếc mắt nhìn hoàng hậu đang mở to mắt xem náo nhiệt bên dưới một cái, ý cười nhẹ nhàng mở miệng.
“Công chúa có thể tiến cung hầu hạ Hoàng Thượng, tỷ muội trong cung thực cao hứng, nhưng mà công chúa thân thể ngàn vàng, sao có thể hầu hạ người khác, đây không phải là ủy khuất công chúa rồi sao?”
Lan Quý Nhân nói lời bên ngoài có vẻ như có chút tiếc hận thay công chúa, trên thực tế tất cả nữ nhân trong cung, nào có ai muốn để cho một đối thủ mạnh như vậy tiến cung chứ, vị Bắc triều công chúa này so với người khác cũng không có gì, nhưng nếu như để nàng ta gả tiến cung, các nàng cũng không thể ngang nhiên đối phó với nàng ta được, hai nước liên minh nhờ cưới hỏi, Hoàng Thượng sẽ không để cho các nàng tự tiện làm gì thì làm?
Chẳng qua lúc này, Hoàng Thượng hình như cũng không có ý để cho công chúa tiến cung, cho nên Lan Quý Nhân mới dám đứng ra nói chuyện.
Thượng Quan Diệu khẽ nhíu mày lại, nhưng cũng không có trách cứ Lan Quý Nhân, nói thật ra, với tình trạng hiện tại của mình, thật sự không thích hợp để cho công chúa tiến cung.
Đáng tiếc Yến Linh lại không biết tình trạng hiện tại của Thượng Quan Diệu, cũng không hiểu được tâm ý của huynh trưởng, đôi mắt đẹp long lanh, khóe môi hiện lên ý cười mị hoặc, nhìn Lan Quý Nhân, cười tươi như hoa.
“Tỷ tỷ quá khách khí, mọi người cùng nhau hầu hạ Hoàng Thượng, còn phân cái gì mà ủy khuất hay không ủy khuất”.
Xem ra vị Bắc triều công chúa này quyết tâm muốn vào cung rồi, Lan Quý Nhân cung Dạ Tố Tuyết, còn có các nữ nhân khác trong hậu cung vẻ mặt đều là oán hận, trong mắt hiện lên tia nhìn lạnh lùng, giận dữ trừng mắt nhìn nữ nhân đang cười nhẹ nhàng phía dưới.
Đêm càng lúc càng sâu, trong đại điện, yên lặng không tiếng động, mọi người cũng không biết nói cái gì cho phải, đều nhìn Hoàng Thượng một thân long bào ngồi trên cao kia, ngũ quan anh khí bức người, bạc môi hơi nhếch, biểu hiện rõ cá tính lạnh lùng vô tình của hắn.
Bỗng nhiên một gã một thân trang phục dị tộc đi tới, vừa nhìn qua liền biết nam tử này là người Bắc triều, hẳn là thủ hạ của thái tử Yến Dục, lúc này gương mặt lạnh lùng bình tĩnh, bay nhanh lướt qua mọi người, lập tức đi đến bên người Yến Dục, khom nửa người xuống, nhẹ giọng nói vài câu.
Yến dục khuôn mặt đột nhiên trầm xuống, trong ánh mắt chợt lóe ra sắc bén, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Diệu đang ngồi trên cao, sau đó nhíu mày nhìn quét mắt nữ nhân bốn phía, muốn nói lại thôi.
Thượng Quan Diệu vừa thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng vang lên tiếng lộp bộp, như có vật gì rơi xuống, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, đột ngột quét mắt một vòng, cuối cùng trầm giọng mệnh lệnh.
“Người tới, đem toàn bộ nữ nhân nơi này đưa ra cung”.
Yến hội lập tức trở nên tiêu điều lạnh lùng, mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hoàng đế đã ra lệnh, ai dám không theo, đều đứng dậy, đi theo phía sau bọn tiểu thái giám, nhanh chóng rời cung hồi phủ.
Phi tần hậu cung cũng đều đứng lên cáo lui.
Trong điện Thiên Thu, trong nháy mắt chỉ còn lại có Thượng Quan Diệu cùng Bắc triều thái tử Yến Dục, công chúa Yến Linh, còn có Vương gia Thượng Quan Lâm và Dạ Vô Quân.
Thượng Quan Diệu cho thái giám cùng cung nữ trong điện lui xuống, bước đi trầm ổn bước trên đá cẩm thạch đi xuống, đi đến trước mặt Yến Dục, lạnh lùng mở miệng: “Phát sinh chuyện gì ?”
Yến Dục sắc mặt tối sầm lại, nháy mắt con ngươi trở nên băng hàn, u ám mở miệng, quay đầu nhìn thủ hạ đi vào lúc trước: “Tiêu Hàn, ngươi nói đi?”
“Dạ, thái tử”.
~ Hết chương 68 ~