Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Chương 60: Tin tưởng?



Thành phố A là nơi hiếm khi có tuyết rơi, những nơi xung quanh ở phương bắc tuyết rơi đã sắp thành thảm hoạ, thành phố A hầu hết vẫn còn dáng vẻ năm tháng tĩnh lặng. Thường xuyên bị bạn trên mạng cười nhạo thành phố A là một lỗ hổng.

Nhưng năm nay thì khác.

Tuyết rơi dày đặc suốt đêm, ngày hôm sau thức dậy, kéo màn cửa sổ ra xem, bên ngoài khắp nơi là ánh bạc rực rỡ.

"Tuyết rơi kìa!"

Thẩm Dĩnh mơ màng mở mắt, chỉ nghe thấy Cung Trĩ hoan hô la lớn. Cô chống nửa người dậy, tựa vào đầu giường nhìn cô gái nằm ở trên cửa sổ. Đôi tay đối phương dán vào trên kính trông như con tắc kè.

Bên ngoài bao phủ trong làn áo bạc, nhưng trong nhà ấm áp, làm bật cảnh sắc bên ngoài giống như truyện cổ tích.

Cung Trĩ quay đầu, thấy mỹ nhân với mái tóc đen dài lười biếng buông xuống trên vai, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía mình, nàng không nhịn được đi về phía Thẩm Dĩnh, khẽ lảm nhảm: "Ước gì ta có một đứa con gái, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu và tóc đen như gỗ mun khung cửa sổ này."

Thẩm Dĩnh ngước mắt: "Đó là cái gì?" Cô cười với Cung Trĩ, tóc đen như gỗ mun, rơi lả tả trên da thịt trắng như tuyết, giống như công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích thật sự ở ngay trước mắt mình.

Cung Trĩ có trong nháy mắt đờ đẫn, cho đến khi Thẩm Dĩnh ho nhẹ một tiếng, nàng mới hoàn hồn, nhìn đi chỗ khác, trên mặt ửng đỏ: "Truyện cổ tích «công chúa Bạch Tuyết ». Chị chưa từng nghe qua?"

Thẩm Dĩnh gật đầu một cái, lại lắc đầu: "Khi chị còn bé mẹ chị đi làm khắp nơi để nuôi đứa con chồng trước như chị. Những cái này chị đều chưa từng nghe."

Sau đó từng nghe qua, lại cảm thấy truyện cổ tích chỉ là cổ tích, giống như giấc mộng, không cần phải để ý.

Cung Trĩ nắm lấy tay Thẩm Dĩnh: "Đều là câu chuyện con nít, nếu chị có hứng thú, em có thể đọc cho chị."

Thẩm Dĩnh khẽ cong môi: "Được."

Cung Trĩ liền hứng khởi, nàng đứng lên, quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Thẩm Dĩnh thì ngồi ở đó yên tĩnh cười với nàng.

Không biết sao, trong lòng Cung Trĩ bỗng bình tĩnh lại, đó là cảm giác vừa ấm áp vừa yên bình. Cung Trĩ ít khi có cảm giác như vậy, kiếp trước nàng bị rất nhiều chuyện thúc đẩy, đuổi theo, đôn đốc nàng đi về phía trước. Khi nàng không có gì cả, phải có trách nhiệm với cái bụng của mình, khi nàng có rất nhiều thì phải có trách nhiệm với nhiều cái miệng.

Đến kiếp này, gánh nặng dỡ xuống, nhưng nàng vẫn tuân theo thời gian biểu, kế hoạch của mình, lập kế hoạch mỗi ngày. Nàng bỏ xuống rất nhiều, nhưng dường như lại đặt rất nhiều thứ lên vai.

Trái tim nàng luôn lơ lửng giữa không trung, vững vàng nhưng cũng trống rỗng.

Nhưng bây giờ, nàng cảm thấy trái tim mình chắc chắn và tràn đầy.

Rất yên tĩnh, rất dễ chịu, cảm giác giống như trở mình một cái là có thể tiếp tục ngủ thật say.

Cung Trĩ bèn ngã nhào trở lại, than thở: "Còn phải đi học à."

"Ngủ một lát trước đi, chị trông em. Qua một giờ, chị sẽ gọi em, đến lúc đó chị đưa em đi." Thẩm Dĩnh nói chuyện, nhẹ nhàng xoa tóc Cung Trĩ.

Cung Trĩ dạ một tiếng, đưa tay nắm chặt lấy ngón tay Thẩm Dĩnh, nhiệt độ cơ thể của Thẩm Dĩnh lạnh hơn Cung Trĩ một chút, cầm trong tay sẽ cảm thấy lành lạnh thoải mái. Cung Trĩ khẽ nói: "Buổi tối phải tới sân bay. Hoàng Văn Đào trở lại rồi, cha em bảo em đi đón."

Ánh mắt Thẩm Dĩnh trầm xuống.

[Trị số hắc hóa 78]

Cung Trĩ bèn ngước mắt nhìn Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh cũng đang nhìn chính mình, nụ cười dịu dàng trong ánh mắt, không hề khớp với những ý tưởng u ám trong đầu. Cung Trĩ cười với Thẩm Dĩnh: "Chị mất hứng?"

"Cũng không có gì mất hứng." Thẩm Dĩnh đáp, kéo chăn, khoác lên đầu vai Cung Trĩ, đầu ngón tay xẹt qua bả vai Cung Trĩ.

Cung Trĩ run lên, chỗ bị chạm phải ửng đỏ.

Thẩm Dĩnh cười: "Đến lúc đó chị đi cùng em."

[Trị số hắc hóa 75]

Cung Trĩ lặng lẽ oa a một tiếng, sau đó nàng chôn mình vào trong gối, nghiêng đầu nhìn Thẩm Dĩnh: "Nếu không vui, chị phải nói cho em biết."

"Vậy nếu chị vui?" Thẩm Dĩnh hỏi ngược lại.

Cung Trĩ bật cười, ánh mắt cong thành trăng lưỡi liềm: "Vậy cũng phải nói cho em biết."

"Được rồi, bây giờ chị rất vui." Thẩm Dĩnh gật đầu như có thật.

Cung Trĩ cũng nghiêm túc gật đầu: "Vậy em tin chị."

Nàng ngáp một cái, lần nữa ngủ thiếp đi, nhưng ngón tay còn nắm Thẩm Dĩnh, không có buông.

Thẩm Dĩnh vuốt ve mái tóc mềm mại của Cung Trĩ, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, cuối cùng mới thở dài, hôn lên trán nàng.

Một hồi bất ngờ, dường như làm Cung Trĩ thay đổi ở đâu đó, nàng ung dung hơn trước kia, lúc nhìn về phía mình, dường như không hề che giấu. Nàng như đang dung túng mình đến gần, thậm chí đang ám chỉ mình đến gần.

Nhưng Thẩm Dĩnh không dám, cô sợ nói ra lòng mình, sẽ nhận được ánh mắt không đồng ý từ Cung Trĩ, sợ ngay cả bạn cũng không thể làm được, sợ tia sáng mình thật vất vả nắm trong tay này cũng không giữ được nữa.

Thẩm Dĩnh nhìn Cung Trĩ còn đang nắm ngón tay mình không thả, ngủ rất say, dáng vẻ không tim không phổi. Cô than thở: "Nếu em không tốt như vậy thì tốt rồi."

Như vậy có lẽ cô cũng không cần tự ti, có lẽ cô có thể hèn hạ nghĩ rằng nhiều khuyết điểm đó là những khoảng trống mà cô có thể lấp đầy, làm chủ.

Cung Trĩ không biết ý tưởng của Thẩm Dĩnh, nàng rời giường khi bị Thẩm Dĩnh gọi, rửa mặt qua loa, ngồi xe riêng đến trường.

Thời gian đối với Cung Trĩ như dòng nước chảy yên ả, nhưng đối với Thẩm Dĩnh lại không phải như vậy. Hôm có tuyết rơi ấy, dự án trước kia cô hoàn thành cũng đã bắt đầu đạt được lợi nhuận. Mỗi một ngày đến công ty, Thẩm Dĩnh có thể thấy một đám người biểu diễn đủ kiểu với cô, giống như đang xem một vở kịch hoang đường.

"Thẩm phó tổng, gần đây xuân phong đắc ý* ha."

(*Xuân phong đắc ý: Dịch nghĩa là tắm mình trong gió xuân dễ chịu. Ý nghĩa ban đầu dùng để chỉ cảm giác đi thi mà đỗ đạt công danh, sự nghiệp phất lên. Về sau, cụm từ này được sử dụng với nghĩa rộng hơn, ngoài thành công trong sự nghiệp còn chỉ sự mỹ mãn trong tình ái, hôn nhân, gia đình.)

Thẩm Dĩnh liếc mắt nhìn Tôn Tĩnh, trong mắt đối phương không cam lòng và oán hận ngày càng mãnh liệt. Thẩm Dĩnh cười, gật đầu với Tôn Tĩnh: "Đều nhờ đồng nghiệp tôn lên thôi."

Dứt lời, Thẩm Dĩnh nghênh ngang mà đi, sau lưng thư ký than thở: "Thể nào Tôn tổng trở về văn phòng cũng sẽ làm ầm lên cho xem."

Thẩm Dĩnh không hề để ý những lời này, cô đi trở về văn phòng của mình bắt đầu làm việc, giám đốc dự án tới ba chuyến, cũng trình nhu cầu ba lần. Bọn họ muốn làm một đấu thầu mới, dự án lần trước khiến Triều Sinh tiến lên một bước. Có thanh danh, phía sau thì có vốn, có thể hướng tới mục tiêu lớn hơn.

Đương nhiên, mối quan hệ sau lưng cũng rất quan trọng. Nhưng ở thành phố A, danh tiếng Khải Minh vẫn rất dễ xài.

Chuông điện thoại vang lên, Thẩm Dĩnh nhận điện thoại, đối diện truyền tới tiếng cười của đàn ông: "Cô làm gì Tôn tổng của các cô? Cô ta lại đến tìm tôi."

Thẩm Dĩnh híp mắt, đầu bút khẽ gõ vào mặt bàn ba lần: "Nói đi, cô ta đưa ra điều kiện gì."

"Văn kiện cơ mật của Triều Sinh. Bao gồm nội dung nòng cốt trong dự án của cô, đây chính là cơ mật giá trị hai trăm triệu. Nếu bị chúng ta bắt được, trực tiếp sao chép một phần, tìm ai cũng được." Đầu dây bên kia nói, lại làm bộ than thở, "Tôi động tâm rồi."

Thẩm Dĩnh cười: "Thế nào, nhà họ Ông bên kia anh đã tiêu hóa xong rồi, còn muốn nhắm lấy miếng này?"

Người đàn ông bất đắc dĩ: "Còn không phải sao? Cơ mà hình như cô ta tưởng rằng sau lưng chúng ta còn có một đại tập đoàn."

Nụ cười của Thẩm Dĩnh dần dần trầm xuống, cô yên lặng chốc lát, hỏi: "Cô ta đoán là ai?"

"Là Á Kinh" Người đàn ông trả lời, nói xong cũng không nhịn cười được, "Đùa gì thế, đây chính là tập đoàn đa quốc gia."

Thẩm Dĩnh lại im lặng, bởi vì cô rất quen thuộc cái tên này. Mà người đàn ông đầu dây bên kia còn cười: "À, tôi nghe được tin tức. Người thừa kế tập đoàn Á Kinh sắp về nước rồi. Nhưng tin tức này không rõ nguồn gốc, đang lén lút truyền thôi."

"... Là thật." Thẩm Dĩnh nặng nề mở miệng.

"Tống Chỉ sắp trở về rồi."

Kiếp trước, cô trở lại, hoàn toàn đẩy Thẩm Dĩnh vào tương lai đẫm máu. Mà lần này, Thẩm Dĩnh cảm giác được hô hấp của mình bắt đầu dồn dập, lòng bàn tay cũng ra mồ hôi, cô vô thức nghĩ đến nụ cười của Cung Trĩ.

Cô rất muốn có người cùng cô trầm luân trong địa ngục.

Nhưng, nếu người đó là Cung Trĩ, cô không nỡ.

Cô dùng sức bóp lòng bàn tay của mình, khống chế hơi thở. Cái này không có gì, trên thực tế nó giống như khống chế tim đập và con ngươi phóng đại trước máy phát hiện nói dối. Một nhân viên chuyên nghiệp có thể né tránh máy phát hiện nói dối kiểm tra. Thẩm Dĩnh...dĩ nhiên cũng có thể.

Cô cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, sau đó nói qua loa mấy câu, liền cúp điện thoại.

Lúc này chuông điện thoại vang lên, Thẩm Dĩnh liếc nhìn, là Cung Trĩ. Trong nháy mắt, cô có chút không muốn nghe. Đối phương gọi tới là bởi vì nhận ra được nỗi lòng của cô có biến sao? Cho nên nói vài lời hay để động viên hoặc điều gì đó khác.

Thẩm Dĩnh không muốn nghĩ quá sâu về chuyện này.

Nhưng những ý nghĩ này giống như rắn độc quấn quanh trong lòng cô, co chặt từng vòng. Giống như đang nói cho cô biết, cô vĩnh viễn sẽ không có người yêu, mỗi một người tiếp cận cô đều có mưu đồ khác.

Thẩm Dĩnh nhìn chòng chọc vào cái tên trên điện thoại, từ màn hình điện thoại phản chiếu cô thấy được ánh mắt phủ đầy tơ máu của mình. Cô cắn răng, căm hận nhìn cái tên nhấp nháy trên điện thoại, vẻ mặt tái nhợt của Cung Trĩ lắc lư ngay trước mắt, cô nhớ cơ thể dần dần lạnh đi trong vòng tay mình.

Cái lạnh đó dường như xuyên qua thời gian truyền đến người cô, làm cho cô chợt giật mình, tỉnh táo lại.

"A lô?" Thẩm Dĩnh uể oải đáp.

"Sao bây giờ chị mới nghe điện thoại của em." Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói có chút yếu ớt. Nàng đã bị hành động nghe điện thoại mọi lúc mọi nơi ngay giây đầu tiên của Thẩm Dĩnh chiều hư rồi, giọng nói còn mang một chút oán trách và tủi thân mà không hay biết.

Thẩm Dĩnh khẽ cong môi, đây là kết quả mà cô thận trọng từng bước, bây giờ được nhận lại thành quả khiến cô cảm thấy vui mừng, sự căm hận trong lòng cũng bị đè nén.

Nói cho cùng, cô hận không nổi Cung Trĩ.

"Xin lỗi..." Thẩm Dĩnh dịu dàng dỗ, "Chỉ là chị... có chút khó chịu."

Rốt cuộc cô vẫn không nhịn được dò thử.

"Chị khó chịu? Khó chịu chỗ nào? Có nghiêm trọng không? Cần kêu xe cứu thương không... Không, em lập tức tới ngay..."

"Không cần." Thẩm Dĩnh khụ một tiếng, che giấu khóe môi cười, "Em gọi điện thoại đến có chuyện gì không?"

"À..." Dường như nghe ra giọng Thẩm Dĩnh rất bình thường, Cung Trĩ bình tĩnh lại, "Chỉ là em thấy tuyết quá lớn, chị đừng tới đón em. Em đến tìm chị đi."

"Không còn chuyện khác?" Thẩm Dĩnh hỏi.

Cung Trĩ hoang mang: "Không có mà? Chị có chuyện gì gạt em sao?"

Thẩm Dĩnh khẽ cười: "Chị cũng có một chút bí mật nhỏ của mình."

Cung Trĩ hơi dừng lại, cũng bật cười: "Thẩm Dĩnh, chị thù dai thật nha, còn nhớ những lời này trả lại em à."

Thẩm Dĩnh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Cung Trĩ hơi nhăn mũi, đôi mắt sáng ngời híp lại, sau đó trừng một cái, nói ra câu này. Cô khẽ xoa cánh tay mình, đó là chỗ cô bị thương: "Gọi chị là A Dĩnh đi, tên đầy đủ...rất khách khí."

Cung Trĩ a một tiếng, qua hồi lâu mới bẽn lẽn kêu một tiếng: "A, A Dĩnh."

"Chị đây." Thẩm Dĩnh bật cười, "Chị chờ em."

Cô không biết mình có thật sự gạt được Cung Trĩ hay không, nhưng lúc này cô muốn tin lời đối phương nói.