Quý Tộc

Chương 61: Giết chết một giám ngục



Trên sân Quidditch thực sự tụ tập rất đông người, các loại áo choàng màu sắc khác nhau chen chúc thành một đoàn, tất cả đều đang phấn khởi rỉ tai nhau mà thì thầm. Trên thực tế, học sinh Hogwarts chưa từng có lần nào có mặt đông đủ đến thế —— thậm chí đến tất cả giáo sư cũng đã ngồi vào chỗ của mình, một vài người trong số họ không phải là chưa từng đi qua Trung Quốc, nhưng lại chưa được mở mang kiến thức về phép thuật đạo gia chân chính, mỗi người đều tràn đầy hào hứng chờ đợi tri thức mới mà vị trợ giáo môn phòng chống nghệ thuật hắc ám sẽ mang đến cho họ, loại phép thuật họ chưa từng gặp qua như trong lời của Dumbledore.

Chính giữa sân cỏ Quidditch, thiếu niên mang đạo bào màu trắng với mái tóc đen được buộc gọn lên bằng sợi dây lụa trắng, để lộ gương mặt lạnh lùng tinh xảo như tạc, anh ta diện vô biểu tình ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía một vòng, nương thân thể chấn động, tung ra chiêu thức khai kiếm.

"—— sao hắn có thể biểu diễn kiếm pháp trước mắt bao người như thế?"

Trên khán đài Slytherin, Scorpio khoanh tay hầm hừ đối với Draco nói, "Thật không công bằng! Em chẳng qua chỉ dùng thuật kêu gọi thiên hỏa đã bị đánh mông! Dựa vào cái gì?!"

Draco liếc mắt nhìn cậu, lười biếng kéo kéo áo rồi cuốn khóe môi nhấn mạnh: "Bởi vì nhóc đã lộ hết, nên liền không hề gì."

"A, đây là cái được gọi là phá quán tử phá suất* đó hả?" Scorpio lông mày đã nhảy tót lên đến tận đỉnh đầu, cậu khiêu khích hỏi thêm.

*破罐子破摔: nghĩa đen: Đập vỡ cái bình thành từng mảnh chỉ vì nó bị bể (Bể rồi thì cho nát luôn ấy); Nghĩa bóng: Thái độ tùy tiện bất cần, việc đã hư rồi thì cho hư luôn, không thèm sửa chữa gì nữa hết.

"Tôi thực nên cảm thấy kinh hỉ vì tiếng Anh của cậu đấy, cậu nhỏ Grater." Vương tử Slytherin châm chọc nở nụ cười, "Hiện tại, ngồi xuống, cậu đang chắn tầm nhìn của tôi —— "

"Merlin mới biết đã bao lâu tớ không được ôm cậu như vậy, Draco thân mến." Pansy thần tình ngọt ngào dính đến bên người Draco, người sau hướng mũi lên trời hừ một cái, mười phần mang thù nói, "Dừng có áp sát như vậy, Pansy, lông tôi sẽ dính vào động phục của cậu đấy."

"Đừng ngại, tớ không để ý đâu." Pansy cười tủm tỉm giống như quyết định vờ như không nghe thấy lời châm chọc của Draco.

Mà đúng lúc này, trong đám người truyền đến tiếng kinh hô, những người ngồi hàng ghế đầu không hẹn mà cùng cảm thấy được một cỗ kiếm kình lạnh thấu xương xẹt mạnh qua từ chính diện, hàng ngũ Ravenclaw vang lên một tiếng thét chói tai, vội quay lại nhìn, là tầm thủ Cho Chang của đội Quidditch Ravenclaw, cô bé cũng đến từ châu Á kia hiện giờ chính là đang bụm mặt, dòng máu đỏ tươi theo khẽ ngón tay cô chảy dọc xuống cổ tay rồi biến mất giữa lớp quần áo.

"Cô nàng ngốc nghếch," ngồi ở bên Scorpio, Zabini lắc đầu bất đắc dĩ nói, "Cô ta có chút hưng phấn quá mức, nhưng dù vậy cũng không nên có ý đồ vươn đầu ra bên ngoài khán đài."

Thân ảnh màu trắng ở trung tâm sân Quidditch đã bắt đầu động, phảng phất như không để tâm đến rối loạn trên khán đài, thiếu niên bạch y mặt mày thanh lãnh như trước, đoạn tay áo bào rộng thùng thình hiển nhiên không hề ảnh hưởng đến động tác nhẹ nhàng tung bay của anh ta, dây cột tóc lất phất theo gió theo động tác chuyển mình liên tục của anh ta, thân nhuyễn kiếm sáng bóng mãnh liệt đâm về phía trước, từng lớp đất như bình phong bốc mạnh lên, sau bắn tứ tán khắp chung quanh, sắc bén vô cùng!

Scorpio hơi nheo mắt lại, nghĩ thầm rằng một chiêu nhìn rất đẹp trai này, kỳ thực chỉ là chiêu thức phổ thông, Văn Tín thường ngày không thích múa kiếm, nhưng thân là đại đệ tử đứng đầu của ông ngoại, cái tên xúi quẩy ấy cũng không phải chỉ tới trình độ như thế —— bất an mà xê dịch mông, trong đầu cũng nhanh chóng hồi tưởng lại hơn mười bộ kiếm pháp lấy chiêu thức phổ thông làm chiêu thức mở đầu.

Rất nhanh cậu dần nhận ra có chút bất đồng, ước chừng bắt đầu từ thức thứ mười ba trở đi, kiếm pháp của Văn Tín lộ rõ sự khác biệt —— vẫn là thế kiếm phổ thông như hết thảy các bộ võ thuật trước đó, nhưng bất đồng với trên sách, hiện tại mỗi một chiêu thức Văn Tín thể hiện đều hoàn toàn tương phản thường quy!

Kiếm pháp quái dị, kiếm thế như nhạn hồng, sắc bén dị thường, Giữa sân Quidditch trong phút chốc giống như có vô số yêu ma từ địa phủ xuất ra, tiếng khóc thê lương của quỷ hồn cùng cơn cuồng phong rét buốt làm người ta không khỏi sởn tóc gáy.

Draco không tiếng động mà rút ra đũa phép, sống lưng thẳng tắp, trên khuôn mặt đẹp đẽ khéo léo đã treo lên một tia giả cười kiểu cách quý tộc: "Tôi còn tưởng rằng đạo gia Trung Quốc luôn luôn lấy đuổi tà làm chức nghiệp, không thể tưởng được cũng sẽ có nghề phụ là triêu hoán."

Scorpio khẽ nhíu mày, chính mình trong lòng vạn phần nghi hoặc cũng không biết nói làm sao, đành phải đạp nhẹ đầu gối anh hạ giọng cảnh cáo: "Đừng có nói bừa."

Người sau khó chịu liếc mắt quan sát cậu, khi cậu nhóc Slytherin năm hai đã muốn nghiêng đầu sang chỗ khác để chăm chú theo dõi sân bóng, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, cào cào mái tóc bạch kim mềm mại, bất mãn than thở: "Được rồi, tôi cũng chỉ là tùy tiện nói một câu... kiếm pháp kia khiến người khác có điểm bất an."

"Mau nhìn! Chúa ơi! Đó là nhiếp hồn quái! —— "

Tiếng thét chói tai đánh gãy lời càm ràm của Draco, trên khán đài Gryffindor kế bên, tiếng thét cao vút của Hermione Granger rõ ràng truyền vào lỗ tai mỗi người.

Quả nhiên, ở lối vào giữa sân, chậm rãi bay ra một giám ngục với một thân áo choàng màu đen, nó thoạt nhìn tựa hồ rất mờ mịt tại sao bản thân lại xuất hiện tại vị trí này mà không phải phụ cận hòn đảo Azkaban biệt lập, nhưng bản tính đói khát trời sinh rất nhanh khiến nó quên hết tất cả, cảm xúc hưng phấn, vui vẻ cùng sợ hãi khắp chung quanh làm cho nó giống như đang đối diện một bữa ăn thịnh soạn với rất nhiều món ngon, từ trong cổ họng nó phát ra âm điệu "Khanh khách" âm trầm, giống như hết sức thích thú khi có thể ăn no nê. . Truyện Full

Mọi người hưng phấn dị thường, tất cả họ đều biết —— đúng thế, cho dù căn bản bọn họ đều không thật sự nghiêm túc nghe giảng trong lớp lịch sử pháp thuật cũng có thể biết, trên kinh nghiệm từ các cuộc chiến trong lịch sử, vũ khí hệ hàn không có cách nào đối phó được với giám ngục, chúng nó sẽ không vì bị đâm thủng mà bị thương. Mà đồng dạng khiến tất cả kinh ngạc đó là, thứ mang đến bi thương cùng tuyệt vọng quái dị như vậy dường như không hề ảnh hưởng đến Văn Tín, sau khi chuyển tay đâm ra một lần, đuôi mày Văn Tín chợt nảy, thình lình đem nhuyễn kiếm trong tay đâm vuông góc vào giữa không trung!

Cùng lúc đó, quanh thân thanh kiếm bình thường kia lại dần lộ ra kim quang chói mắt, thân kiếm nhoáng lên một cái, dưới tiếng la hoảng sợ của mọi người, một thanh kiếm biến thành hai thanh, ba thanh, bốn thanh... Càng nhiều thanh kiếm xuất hiện hình thành một vòng tròn kim sắc tỏa ra giữa không trung, xoay vòng xoay vòng. Văn Tín nhanh nhẹn cắn đứt đầu ngón tay, bắn một giọt máu nhập vào trung tâm vòng tròn, một luồng bạch quang càng chói mắt hiện lên, những thanh kiếm ngừng lại, mà lúc này, giám ngục cũng chỉ còn cách Văn Tín năm thước ——

Văn Tín bình tĩnh mà khai mở bước chân, triển khai trung bình tấn, song chỉ xác nhập chỉ hướng nơi giám ngục đứng!

Scorpio sắc mặt trắng bệch, chuyện cho tới giờ, cậu đương nhiên biết đây là loại kiếm pháp gì —— chỉ là không nghĩ tới Văn Tín lại học nhanh như vậy.

Vô số thanh kiếm tựa như có sinh mệnh, treo lơ lững trên không, kiếm chỉ về trước tựa như hoàn toàn bị chi phối bởi đầu ngón tay mà hướng về phía giám ngục, giây tiếp theo đã phóng vút ra từ không trung, mang theo vô số kim quang lặng yên xuyên qua người giám ngục, kim quang dần dần lan ra trong thân thể giám ngục, Văn Tín chỉ đứng tại chỗ ngoắc ngoắc ngón tay, vạn thanh kiếm bỗng nhiên hư không tiêu thất, lắc cổ tay phải một cái, thanh nhuyễn kiếm bình thường màu trắng một lần nữa trở về trong tay chủ nhân của nó, Văn Tín bất động thanh sắc một đường đưa kiếm ra sau lưng, bạch quang tán đi, tra kiếm vào vỏ.

Giám ngục bị xé rách bởi kim quang ngày càng trở nên mãnh liệt, cuối cùng biến mất giữa không khí!

Mọi người mở to hai mắt ra nhìn, quả thực không thể tin được những gì bản thân vừa chứng kiến.

Dumbledore trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi dành cho giáo viên, như có điều suy nghĩ mà nhìn về nơi giữa sân đấu.

" 'Vạn kiếm quy tông'." Đôi môi Scorpio run nhè nhẹ, trong lòng không thể nói rõ là kinh ngạc hay kiêu ngạo, "Đó là loại kiếm pháp phi thường phi thường khó học —— bộ cuối cùng của kiếm pháp đạo gia... Ai tới đánh tỉnh mình đi! Văn Tín còn chưa đến hai mươi tuổi!"

"Không, trọng điểm là hắn giết một chết một giám ngục." Zabini thở dài mà nói.

"A, em nghĩ thần chú thần bảo hộ cũng có thể làm được chứ?" Scorpio quay đầu gắt gao mà nhìn chằm chằm Zabini.

"Không, chúng nó chỉ có thể 'xua đuổi' giám ngục." Biểu tình Draco nhìn qua có chút kỳ quái, sắc mặt anh tái nhợt, chậm rãi nói, "Từ những tài liệu cổ mà tôi đã xem, trên lý thuyết giám ngục là một sinh vật bất tử."

"Anh ta thật sự rất tuyệt." Ánh mắt Pansy cười đến cong cong, trông thập phần quyến rũ, "Chưa từng có người nào có thể giết chết giám ngục."

Scorpio nhăn chặt mày, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.

Draco tựa như hoàn toàn không chú ý đến điều đó, anh cúi đầu, phủi phủi áo choàng đồng phục của mình, thản nhiên nói: "Chính là trên lý thuyết mà thôi. Cũng có một số cuốn sách đề cập tới vài điều, thực tế thì đã từng có người đề cập tới, rằng trong số chú ngữ Latin ngữ hệ, cũng có một chú ngữ có thể giết chết giám ngục."

Draco dừng một chút, có vẻ quá trình đạt được tri thức này không phải là một hồi ức vui vẻ gì, anh lơ đãng liếc Dumbledor đang thấp giọng trò chuyện cùng Văn Tín nơi sân thi đấu, trào phúng cười: "Các cậu chưa từng nghĩ qua sao, thần chú thần bảo hộ chỉ có thể tạo thành bằng cách sử dụng 'vui sướng' cùng 'hạnh phúc' quan trọng, có vài người khả năng cả đời cũng không có thể có được thần bảo hộ của chính mình —— "

"Không có khả năng, ai lúc nhỏ lại chỉ có một mảnh tối tăm chứ?" Scorpio kinh ngạc phản bác.

"A, ai tới bổ túc cho đứa nhỏ này một khóa học tên là 'bộ mặt thật của xã hội' đi?" Draco khiến người chán ghét mà kéo dài âm điệu từng chữ một, "Thuận tiện khiến cậu ta câm miệng luôn."

"Được rồi, anh tiếp tục, hỗn đản." Scorpio bĩu môi, không phục nói.

"Tôi đã lý giải chú ngữ có thể hoàn toàn giết chết một giám ngục hẳn là có chút liên hệ với thần chú thần bảo hộ, các ngươi đoán thử?" Bạch kim quý tộc thích thú nhìn về phía Zabini —— cậu ấy là người thông minh nhất ở đây ngoài ta.

Zabini nhún nhún vai, tỏ vẻ mình không thể hiểu được.

Kinh ngạc ngoài dự đoán, người trả lời lại chính là Pansy: "A, nếu thần chú thần bảo hộ có thể đánh lui giám ngục, tớ nghĩ cái chú ngữ kia hẳn sẽ có chút tương tự —— để tớ nghĩ thử, chẳng lẽ là kí ức hắc ám nhất, tuyệt vọng nhất?"

Draco nghiêng đầu sang, im lặng quan sát cô.

"Merlin!" Pansy rùng mình một cái, cắn môi dưới màu đỏ tươi của mình nói, "Nếu đó là sự thật, tớ phải nói đó là một chú ngữ phi thường xấu xa... cùng tà ác —— Draco, ai sẽ đề xuất ra cái lý luận đáng sợ như vậy?"

"Chúa Tể Hắc Ám."

Draco vân đạm phong khinh* trả lời.

*云淡风轻: Nghĩa gốc dung để tả cảnh có nghĩa là mây bay nhè nhẹ, gió thổi hiu hiu. Trong trường hợp này dùng để chỉ ý không màng mọi chuyện.

Không để ý đến bầu không khí nháy mắt cứng đờ, Slytherin vương tử lười biếng nhếch khóe môi, nghênh ngang đi vào phòng sinh hoạt chung Slytherin.